Chương 6: Nụ hôn bất ngờ
Bạc Hà
07/01/2021
\- Anh và tôi là vợ chồng. Vì cớ gì không cho tôi xem mặt anh?
Tô Lam bực dọc nhìn chằm Tử Hàn. Cái gì mà đeo mặt nạ? Là hắn cố ý không cho cô xem thì có.
Tử Hàn chống một tay gối đầu. Anh hơi nhích người về phía sau rồi nói.
\- Tôi đeo mặt nạ từ khi được ba tuổi. Tất cả các con cháu trong dòng tộc cũng vậy. Thần Chết mang dòng máu vương giả sẽ đeo mặt nạ cho tới khi có ai đó đánh bại họ rồi tháo mặt nạ xuống. Một khi mặt nạ rơi xuống, cũng đồng nghĩa với việc Thần Chết dùng cả sinh mạng phục tùng người tháo. Em biết đấy, nếu em tháo mặt nạ xuống. Gương mặt xấu xí này của tôi sẽ theo em suốt đời!
Lần này Tô Lam dừng tay thật. Tử Hàn nói gương mặt hắn xấu xí? Có thật xấu xí không hay chỉ là gạt cô. Nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời cơ. Nếu mặt nạ tháo xuống thật thì hắn sẽ theo cô suốt đời sao?
Cô còn chưa định thần được thì Tử Hàn đã cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Khóe miệng anh nhếch lên đầy thỏa mãn. Tô Lam trợn tròn mắt. Cô còn chưa hiểu gì thì Tử Hàn đã biến mất từ bao giờ.
Dường như cô bị Tử Hàn làm cho dọa sợ. Phải mất mấy phút đến khi Á Nam mở cửa phòng bước vào cô mới định thần lại.
\- Còn ngồi đó à? Theo tôi đi dùng bữa!
Đây là người đàn ông đứt tay dưới đại sảnh? Tô Lam chăm chú nhìn Á Nam. Thì ra, sau lớp vỏ máu me xõa sượi không mặt mũi anh ta lại đẹp tới vậy. Á Nam đang đứng trước mặt cô có một làn da trắng nõn. Ngũ quan cân xứng. Gương mặt từng đường nét góc cạnh không chê vào đâu được. Thật sự là quá chuẩn mực soái ca!
Thấy cô ngồi đơ nó nhìn mình, Á Nam lười biếng tựa lưng vào cửa. Anh ta đưa một ngón tay ra móc một cái. Cả người của cô đột nhiên bị nhấc bổng lên rồi bay theo sau Á Nam.
Đi xuống phòng ăn, Á Nam ném cô lên ghế ngồi rồi một đống đồ ăn bày ra trước mắt. Á Nam đi tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt của cô.
\- Ăn đi. Ở đây không có đồ ăn của con người. Tên Tử Hàn đó bắt tôi đi mang về cho cô dùng đấy. Ăn không hết, tôi mổ bụng cô ra nhét vào!
Tô Lam nghe Á Nam nói vậy thì kinh hãi lập tức cầm đũa lên ăn. Á Nam nhìn bộ dạng ăn của cô thì bật cười. Anh ta không biết cô bị bỏ đói bao lâu rồi nữa. Cách ăn thôi cũng khiến anh ta mất cả cảm tình.
Bây giờ là buổi trưa. Các quỷ hồn vẫn ngủ say. Thường thì giờ này là lúc Tử Hàn đi ngâm mình ở ôn tuyền ngược thiên sau biệt thự. Chính vì là quản gia nên Á Nam phải lo luôn cho người phụ nữ của Tử Hàn.
Ngồi đợi mãi, cuối cùng Á Nam chán nản tựa lưng về phía sau. Còn Tô Lam gắp miếng thức ăn cuối cùng bỏ vào miệng. Quả thực cô no muốn nổ tung cái bụng ra rồi. Lại phải ăn hết!
Á Nam vừa nãy định bụng nói bừa thôi. Ai ngờ cô gái này lại ăn hết thật. Anh ta chỉ đưa tay day day đầu thở dài. Không ngờ Tử Hàn lại đem về 1 con người ngốc như vậy.
\- Tử... Hàn đâu rồi?
Vừa nãy hắn biến mất, cô còn chưa thấy hắn đâu cả.
\- Cậu chủ ở ôn tuyền ngược thiên sau biệt thự ngâm mình. Muốn đến đó?
Cô gật đầu. Á Nam đứng dậy ra hiệu cho Tô Lam đi theo mình.
Cô quay lại nhìn đống bát đĩa trên bàn, Á Nam dường như không bận tâm. Anh ta giơ tay ra khiến cả đống bát đĩa kia rơi hết vào thùng rác.
Thật là... ăn xong vứt bát đĩa đi. Có phải đây là điều cô luôn mơ không nhỉ? Ăn xong không phải rửa bát?
Nói ôn tuyền ngược thiên ở phía sau biệt thự nhưng phải đi đoạn đường vòng mới đến. Khung cảnh ở đây nhờ ánh sáng ban ngày mà cô nhìn rõ hơn. Xung quanh toàn cây cỏ cằn cỗi. Dường như ngoài ngôi biệt thự này ra thì cả một vùng đất rộng lớn không thứ gì tồn tại được.
Á Nam đi trước, cô theo sau anh ta. Đột nhiên Tô Lam dừng lại bên đường vì thấy có một bông hoa ngũ sắc rất đẹp. Xung quanh cây cỏ chết hết đều úa màu. Vậy mà cây hoa ngũ sắc này lại nở cánh rất đẹp. Có thể thấy nó có một sức sống thần kì.
Tô Lam tiến tới gần, cô bị sắc đẹp của bông hoa làm cho mê mẩn mà chạm vào nó. Vừa chạm vào, cô thấy có cái gì nhói đau. Đầu ngón tay cô bị gai đâm chảy một giọt máu xuống cánh hoa. Đúng lúc này giọng của Á Nam vọng tới thúc giục cô đi. Tô Lam giật mình thu tay lại quay người chạy theo Á Nam. Máu của cô trên cánh hoa bỗng bị nó lập tức hút vào...
Ôn tuyền chính là suối nước nóng rất rộng. Xung quanh được bao phủ bởi những vách đá cheo leo. Á Nam đứng trên một vách đá rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô dẫn xuống đất.
Nước của ôn tuyền bốc hơi mù mịt. Cô vì mải theo sau Á Nam nên không cẩn thận bị trượt chân. Cũng may anh ta đưa tay ra đỡ lấy cô. Nhưng, Á Nam lại mắc sai lầm trong việc dự đoán trọng lượng cơ thể cô nên cô ngã xuống kéo cả anh ta cùng đồng loạt ngã xuống theo.
Á Nam đè lên người cô, môi chạm môi.
Đúng lúc này, một thân hình cường tráng xuất hiện sau lớp hơi nóng của nước bốc lên. Tử Hàn đứng giữ dòng ôn tuyền mực nước cao tới ngang bụng hắn. Mà gương mặt của hắn lúc này sa sầm lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
\- Hai người... làm cái gì vậy!!!
Tô Lam bực dọc nhìn chằm Tử Hàn. Cái gì mà đeo mặt nạ? Là hắn cố ý không cho cô xem thì có.
Tử Hàn chống một tay gối đầu. Anh hơi nhích người về phía sau rồi nói.
\- Tôi đeo mặt nạ từ khi được ba tuổi. Tất cả các con cháu trong dòng tộc cũng vậy. Thần Chết mang dòng máu vương giả sẽ đeo mặt nạ cho tới khi có ai đó đánh bại họ rồi tháo mặt nạ xuống. Một khi mặt nạ rơi xuống, cũng đồng nghĩa với việc Thần Chết dùng cả sinh mạng phục tùng người tháo. Em biết đấy, nếu em tháo mặt nạ xuống. Gương mặt xấu xí này của tôi sẽ theo em suốt đời!
Lần này Tô Lam dừng tay thật. Tử Hàn nói gương mặt hắn xấu xí? Có thật xấu xí không hay chỉ là gạt cô. Nhưng, lúc này vẫn chưa tới thời cơ. Nếu mặt nạ tháo xuống thật thì hắn sẽ theo cô suốt đời sao?
Cô còn chưa định thần được thì Tử Hàn đã cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Khóe miệng anh nhếch lên đầy thỏa mãn. Tô Lam trợn tròn mắt. Cô còn chưa hiểu gì thì Tử Hàn đã biến mất từ bao giờ.
Dường như cô bị Tử Hàn làm cho dọa sợ. Phải mất mấy phút đến khi Á Nam mở cửa phòng bước vào cô mới định thần lại.
\- Còn ngồi đó à? Theo tôi đi dùng bữa!
Đây là người đàn ông đứt tay dưới đại sảnh? Tô Lam chăm chú nhìn Á Nam. Thì ra, sau lớp vỏ máu me xõa sượi không mặt mũi anh ta lại đẹp tới vậy. Á Nam đang đứng trước mặt cô có một làn da trắng nõn. Ngũ quan cân xứng. Gương mặt từng đường nét góc cạnh không chê vào đâu được. Thật sự là quá chuẩn mực soái ca!
Thấy cô ngồi đơ nó nhìn mình, Á Nam lười biếng tựa lưng vào cửa. Anh ta đưa một ngón tay ra móc một cái. Cả người của cô đột nhiên bị nhấc bổng lên rồi bay theo sau Á Nam.
Đi xuống phòng ăn, Á Nam ném cô lên ghế ngồi rồi một đống đồ ăn bày ra trước mắt. Á Nam đi tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt của cô.
\- Ăn đi. Ở đây không có đồ ăn của con người. Tên Tử Hàn đó bắt tôi đi mang về cho cô dùng đấy. Ăn không hết, tôi mổ bụng cô ra nhét vào!
Tô Lam nghe Á Nam nói vậy thì kinh hãi lập tức cầm đũa lên ăn. Á Nam nhìn bộ dạng ăn của cô thì bật cười. Anh ta không biết cô bị bỏ đói bao lâu rồi nữa. Cách ăn thôi cũng khiến anh ta mất cả cảm tình.
Bây giờ là buổi trưa. Các quỷ hồn vẫn ngủ say. Thường thì giờ này là lúc Tử Hàn đi ngâm mình ở ôn tuyền ngược thiên sau biệt thự. Chính vì là quản gia nên Á Nam phải lo luôn cho người phụ nữ của Tử Hàn.
Ngồi đợi mãi, cuối cùng Á Nam chán nản tựa lưng về phía sau. Còn Tô Lam gắp miếng thức ăn cuối cùng bỏ vào miệng. Quả thực cô no muốn nổ tung cái bụng ra rồi. Lại phải ăn hết!
Á Nam vừa nãy định bụng nói bừa thôi. Ai ngờ cô gái này lại ăn hết thật. Anh ta chỉ đưa tay day day đầu thở dài. Không ngờ Tử Hàn lại đem về 1 con người ngốc như vậy.
\- Tử... Hàn đâu rồi?
Vừa nãy hắn biến mất, cô còn chưa thấy hắn đâu cả.
\- Cậu chủ ở ôn tuyền ngược thiên sau biệt thự ngâm mình. Muốn đến đó?
Cô gật đầu. Á Nam đứng dậy ra hiệu cho Tô Lam đi theo mình.
Cô quay lại nhìn đống bát đĩa trên bàn, Á Nam dường như không bận tâm. Anh ta giơ tay ra khiến cả đống bát đĩa kia rơi hết vào thùng rác.
Thật là... ăn xong vứt bát đĩa đi. Có phải đây là điều cô luôn mơ không nhỉ? Ăn xong không phải rửa bát?
Nói ôn tuyền ngược thiên ở phía sau biệt thự nhưng phải đi đoạn đường vòng mới đến. Khung cảnh ở đây nhờ ánh sáng ban ngày mà cô nhìn rõ hơn. Xung quanh toàn cây cỏ cằn cỗi. Dường như ngoài ngôi biệt thự này ra thì cả một vùng đất rộng lớn không thứ gì tồn tại được.
Á Nam đi trước, cô theo sau anh ta. Đột nhiên Tô Lam dừng lại bên đường vì thấy có một bông hoa ngũ sắc rất đẹp. Xung quanh cây cỏ chết hết đều úa màu. Vậy mà cây hoa ngũ sắc này lại nở cánh rất đẹp. Có thể thấy nó có một sức sống thần kì.
Tô Lam tiến tới gần, cô bị sắc đẹp của bông hoa làm cho mê mẩn mà chạm vào nó. Vừa chạm vào, cô thấy có cái gì nhói đau. Đầu ngón tay cô bị gai đâm chảy một giọt máu xuống cánh hoa. Đúng lúc này giọng của Á Nam vọng tới thúc giục cô đi. Tô Lam giật mình thu tay lại quay người chạy theo Á Nam. Máu của cô trên cánh hoa bỗng bị nó lập tức hút vào...
Ôn tuyền chính là suối nước nóng rất rộng. Xung quanh được bao phủ bởi những vách đá cheo leo. Á Nam đứng trên một vách đá rồi đưa tay ra nắm lấy tay cô dẫn xuống đất.
Nước của ôn tuyền bốc hơi mù mịt. Cô vì mải theo sau Á Nam nên không cẩn thận bị trượt chân. Cũng may anh ta đưa tay ra đỡ lấy cô. Nhưng, Á Nam lại mắc sai lầm trong việc dự đoán trọng lượng cơ thể cô nên cô ngã xuống kéo cả anh ta cùng đồng loạt ngã xuống theo.
Á Nam đè lên người cô, môi chạm môi.
Đúng lúc này, một thân hình cường tráng xuất hiện sau lớp hơi nóng của nước bốc lên. Tử Hàn đứng giữ dòng ôn tuyền mực nước cao tới ngang bụng hắn. Mà gương mặt của hắn lúc này sa sầm lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
\- Hai người... làm cái gì vậy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.