Chương 37: Tiểu Dương là con tôi sao?
Bạc Hà
07/01/2021
Cả người của Tô Lam run run. Có chết cô cũng không bao giờ quên cái giọng nói này. Không thể ngờ lại tình cờ gặp ở đây.
Dường như cô sợ hãi.
Tô Lam đi tới cuống quýt nắm lấy tay của Tiểu Dương vội vàng cúi xuống.
\- Xin lỗi, là tôi không dạy dỗ thằng bé cẩn thận. Tiểu Dương, theo mẹ về phòng đi.
Còn chưa được mấy bước, Tử Hàn đi tới nắm lấy tay của cô. Tô Lam giật mình đánh rơi cả chiếc gậy trên tay.
\- Tại sao lại trốn tránh anh? Em có biết anh đã tìm em bao lâu không?
\- Anh... anh nói gì vậy? Tôi... không biết gì cả...
Tô Lam định rút tay lại nhưng Tử Hàn lại nắm chặt hơn. Hắn đã nói rồi. Hắn có thể hy sinh mọi thứ, kể cả bản thân hắn cũng không ngại. Tại sao cô lại như vậy. Hay vì trách hắn đâm chết mẹ của cô. Sở dĩ như vậy là hắn không có có ý. Cứ phải để cả hai trở lên khổ sở, đó là điều mà cô muốn sao?
Tiểu Dương thấy mẹ mình bị người đàn ông lạ nắm tay thì đi tới cố gằn chắn trước mặt mẹ quát to.
\- Buông tay mẹ tôi ra!
Ánh mắt của hai người nhìn chằm nhau. Tiểu Dương bình thường có nghịch ngợm thật. Nhưng, chỉ cần ai dám động vào mẹ thằng bé, thì nó sẽ không bao giờ bỏ qua.
Năm đó, Tô Lam có dắt Tiểu Dương đi dạo hóng mát không may đụng phải hai người đàn ông. Mặc kệ cho cô có cúi đầu khẩn khoản xin lỗi, hai người đàn ông đó cứ định gây sự. Tiểu Dương lúc đó 4 tuổi, khi thấy cô bị một trong số đó đẩy ngã xuống đất. Thằng bé nghiếng răng lấy cây gậy từ trên tay của cô lao tới vụt tới nỗi hai tên kia bị bầm dập cả người. Lúc đó ai chứng kiến cảnh đó thì kinh ngạc. Hai người đàn ông bị một thằng nhóc 4 tuổi đánh cho thảm hại.
Mãi lúc cảnh sát tới, Tiểu Dương mới dừng tay lại. Lúc đó, Tô Lam nghe thấy giọng nói của thằng bé rất đáng sợ.
\- Động vào mẹ tao! Tao sẽ khiến cho chúng mày chết!
Tô Lam không hiểu tại sao một đứa bé lại có thể nói ra những lời đó. Khi về nhà, cô có nói chuyện với Tiểu Dương. Thằng bé nói thường ngày hay xem Tam Kiến luyện võ tại phòng tập. Quả nhiên, từ đó Tô Lam phát hiện ra Tiểu Dương có gen vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ khác. Thằng bé vô cùng nhớ dai. Những thứ chỉ cần một lần nhìn là thằng bé có thể thực hiện lại nguyên điều đó y đúc.
Câu nói của Tử Dương đe dọa Tử Hàn khiến Tô Lam trở về thực tại.
Ngoại trừ cô ra, thằng bé chưa bao giờ nhường một ai cả.
\- Tiểu Dương, chúng ta về thôi... con không được gây sự nữa...
Tử Hàn vẫn không có ý định buông tay cô. Hắn đã chờ rất lâu rồi. Hắn sẽ không thể để cô đi lần nữa. Không bao giờ để cô rời xa hắn nữa. Hành động này của Tử Hàn khiến Tử Dương ngày càng chướng mắt.
Thằng bé ngay lập tức lấy cây gậy từ trên tay của Tô Lam giơ cao định đập vè phía Tử Hàn. Cũng may, thân thủ của hắn nhanh nhẹn nên tránh kịp thời. Tô Lam hốt hoảng kêu Tử Dương dừng tay lại.
Nếu cô đã muốn tránh mặt của Tử Hàn thì cô không thể để Tử Dương đánh nhau với hắn được. Cô không muốn hai ba con họ đánh lộn lẫn nhau.
Cũng may phía hành lang bên này không có ai đi lại, nếu không họ đã sợ chết khiếp mà hét ầm lên rồi.
Còn Tử Hàn suýt nữa bị thằng bé trước mặt làm cho dọa sợ. Thằng nhóc này mới tý tuổi mà lại lợi hại như vậy. Là do cô cho nó đi đào tạo sao?
\- Tốt nhất cút khỏi mắt tôi ngay. Mẹ tôi không phải là gì của chú nên đừng động vào mẹ tôi!
\- Nhóc tưởng ngăn được ta sao?
Hai người đều cố chấp giống nhau khiến Tô Lam đau cả đầu. Cô phải công nhận rằng tính cách của Tiểu Dương khá giống với Tử Hàn. Đều cố chấp như nhau.
Tiểu Dương lại giơ gậy lên định lao về phía Tử Hàm đập xuống. Đúng lúc này Tô Lam chạy đến, Tiểu Dương hơi hoảng. Nhưng thằng bé không dừng lại được mà đập một gậy vào lưng của cô. Tô Lam không ngờ một gậy của Tiểu Dương lại nặng như vậy. Nó khiến cô cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn hết cả lên.
Một trận đau nhức ập tới khiến cô vô thức ngất đi.
Khi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc sộc vào mũi khiến cho Tô Lam chưa hết choáng váng. Cô đang nằm trên giường bệnh. Mà Tử Dương ngồi gần đó nắm lấy tay của cô đang nức nở khóc.
\- Bảo bối? Sao con khóc vậy?
Tính cách chả thằng bé sáng nắng chiều mưa khiến Tô Lam cũng chẳng thích nghi được.
\- Mẹ, Tiểu Dương xin lỗi... xin lỗi... mẹ đừng giận Tiểu Dương nha...
Thì ra là thằng bé đang tự trách. Tô Lam thấy cổ họng hơi khô khốc. Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Dương nhẹ nhàng nói.
\- Mẹ khát rồi... Tiểu Dương có thể đi lấy nước cho mẹ không?
\- Dạ, Tiểu Dương đi ngay!
Thằng bé nhanh nhẹn nhảy xuống ghế rồi chạy đi. Tô Lam định ngồi dậy cho đỡ đau đầu thì một bàn tay vươn ra chỉnh lại gối cho cô. Mùi hương đàn ông thoang thoảng quanh khứu giác của Tô Lam. Cô biết, đó là Tử Hàn.
\- Tiểu Dương là con của tôi sao?
Tử Hàn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô. Lần đầu khi nhìn thấy Tiểu Dương, hắn đã thấy thằng bé rất quen mắt. Lúc đến bệnh viên, vô tình Tử Hàn cùng Tiểu Dương đi qua 1 cách cửa gương. Hắn đã dừng lại nhìn xuống cả hai. Thì ra, hắn cảm thấy Tiểu Dương quen mắt chính là giống hắn.
Để chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Hắn vừa nãy trong lúc thằng bé đang nhốn nháo theo giường bệnh của cô mà dò hỏi. Quả nhiên, năm nay Tiểu Dương gần 6 tuổi.
\- Tử Hàn... đã qua bao năm rồi... anh đừng đến tìm tôi nữa. Cuộc sống của tôi bây giờ rất ổn. Tiểu Dương là con anh. Nhưng tôi sẽ không cho no theo anh đâu.
\- Tại sao chứ? Tô Lam, tại sao em lại trở lên như vậy? Em muốn anh phải làm sao đây...
Cả người cô run rẩy. Phải làm sao thì cô cũng không biết nữa. Giờ đây khóc cũng chẳng khóc được, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Tử Hàn vươn người ôm lấy cô vào lòng. Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Tam Kiến vui vẻ cùng Tiểu Dương mang 1 túi đồ đi vào. Mà không gian lúc này dường như ngưng đọng. Túi đồ trên tay Tam Kiến rơi xuống đất khi ngẩng đầu lên....
Dường như cô sợ hãi.
Tô Lam đi tới cuống quýt nắm lấy tay của Tiểu Dương vội vàng cúi xuống.
\- Xin lỗi, là tôi không dạy dỗ thằng bé cẩn thận. Tiểu Dương, theo mẹ về phòng đi.
Còn chưa được mấy bước, Tử Hàn đi tới nắm lấy tay của cô. Tô Lam giật mình đánh rơi cả chiếc gậy trên tay.
\- Tại sao lại trốn tránh anh? Em có biết anh đã tìm em bao lâu không?
\- Anh... anh nói gì vậy? Tôi... không biết gì cả...
Tô Lam định rút tay lại nhưng Tử Hàn lại nắm chặt hơn. Hắn đã nói rồi. Hắn có thể hy sinh mọi thứ, kể cả bản thân hắn cũng không ngại. Tại sao cô lại như vậy. Hay vì trách hắn đâm chết mẹ của cô. Sở dĩ như vậy là hắn không có có ý. Cứ phải để cả hai trở lên khổ sở, đó là điều mà cô muốn sao?
Tiểu Dương thấy mẹ mình bị người đàn ông lạ nắm tay thì đi tới cố gằn chắn trước mặt mẹ quát to.
\- Buông tay mẹ tôi ra!
Ánh mắt của hai người nhìn chằm nhau. Tiểu Dương bình thường có nghịch ngợm thật. Nhưng, chỉ cần ai dám động vào mẹ thằng bé, thì nó sẽ không bao giờ bỏ qua.
Năm đó, Tô Lam có dắt Tiểu Dương đi dạo hóng mát không may đụng phải hai người đàn ông. Mặc kệ cho cô có cúi đầu khẩn khoản xin lỗi, hai người đàn ông đó cứ định gây sự. Tiểu Dương lúc đó 4 tuổi, khi thấy cô bị một trong số đó đẩy ngã xuống đất. Thằng bé nghiếng răng lấy cây gậy từ trên tay của cô lao tới vụt tới nỗi hai tên kia bị bầm dập cả người. Lúc đó ai chứng kiến cảnh đó thì kinh ngạc. Hai người đàn ông bị một thằng nhóc 4 tuổi đánh cho thảm hại.
Mãi lúc cảnh sát tới, Tiểu Dương mới dừng tay lại. Lúc đó, Tô Lam nghe thấy giọng nói của thằng bé rất đáng sợ.
\- Động vào mẹ tao! Tao sẽ khiến cho chúng mày chết!
Tô Lam không hiểu tại sao một đứa bé lại có thể nói ra những lời đó. Khi về nhà, cô có nói chuyện với Tiểu Dương. Thằng bé nói thường ngày hay xem Tam Kiến luyện võ tại phòng tập. Quả nhiên, từ đó Tô Lam phát hiện ra Tiểu Dương có gen vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ khác. Thằng bé vô cùng nhớ dai. Những thứ chỉ cần một lần nhìn là thằng bé có thể thực hiện lại nguyên điều đó y đúc.
Câu nói của Tử Dương đe dọa Tử Hàn khiến Tô Lam trở về thực tại.
Ngoại trừ cô ra, thằng bé chưa bao giờ nhường một ai cả.
\- Tiểu Dương, chúng ta về thôi... con không được gây sự nữa...
Tử Hàn vẫn không có ý định buông tay cô. Hắn đã chờ rất lâu rồi. Hắn sẽ không thể để cô đi lần nữa. Không bao giờ để cô rời xa hắn nữa. Hành động này của Tử Hàn khiến Tử Dương ngày càng chướng mắt.
Thằng bé ngay lập tức lấy cây gậy từ trên tay của Tô Lam giơ cao định đập vè phía Tử Hàn. Cũng may, thân thủ của hắn nhanh nhẹn nên tránh kịp thời. Tô Lam hốt hoảng kêu Tử Dương dừng tay lại.
Nếu cô đã muốn tránh mặt của Tử Hàn thì cô không thể để Tử Dương đánh nhau với hắn được. Cô không muốn hai ba con họ đánh lộn lẫn nhau.
Cũng may phía hành lang bên này không có ai đi lại, nếu không họ đã sợ chết khiếp mà hét ầm lên rồi.
Còn Tử Hàn suýt nữa bị thằng bé trước mặt làm cho dọa sợ. Thằng nhóc này mới tý tuổi mà lại lợi hại như vậy. Là do cô cho nó đi đào tạo sao?
\- Tốt nhất cút khỏi mắt tôi ngay. Mẹ tôi không phải là gì của chú nên đừng động vào mẹ tôi!
\- Nhóc tưởng ngăn được ta sao?
Hai người đều cố chấp giống nhau khiến Tô Lam đau cả đầu. Cô phải công nhận rằng tính cách của Tiểu Dương khá giống với Tử Hàn. Đều cố chấp như nhau.
Tiểu Dương lại giơ gậy lên định lao về phía Tử Hàm đập xuống. Đúng lúc này Tô Lam chạy đến, Tiểu Dương hơi hoảng. Nhưng thằng bé không dừng lại được mà đập một gậy vào lưng của cô. Tô Lam không ngờ một gậy của Tiểu Dương lại nặng như vậy. Nó khiến cô cảm giác lục phủ ngũ tạng lộn hết cả lên.
Một trận đau nhức ập tới khiến cô vô thức ngất đi.
Khi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc sộc vào mũi khiến cho Tô Lam chưa hết choáng váng. Cô đang nằm trên giường bệnh. Mà Tử Dương ngồi gần đó nắm lấy tay của cô đang nức nở khóc.
\- Bảo bối? Sao con khóc vậy?
Tính cách chả thằng bé sáng nắng chiều mưa khiến Tô Lam cũng chẳng thích nghi được.
\- Mẹ, Tiểu Dương xin lỗi... xin lỗi... mẹ đừng giận Tiểu Dương nha...
Thì ra là thằng bé đang tự trách. Tô Lam thấy cổ họng hơi khô khốc. Cô đưa tay xoa đầu Tiểu Dương nhẹ nhàng nói.
\- Mẹ khát rồi... Tiểu Dương có thể đi lấy nước cho mẹ không?
\- Dạ, Tiểu Dương đi ngay!
Thằng bé nhanh nhẹn nhảy xuống ghế rồi chạy đi. Tô Lam định ngồi dậy cho đỡ đau đầu thì một bàn tay vươn ra chỉnh lại gối cho cô. Mùi hương đàn ông thoang thoảng quanh khứu giác của Tô Lam. Cô biết, đó là Tử Hàn.
\- Tiểu Dương là con của tôi sao?
Tử Hàn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô. Lần đầu khi nhìn thấy Tiểu Dương, hắn đã thấy thằng bé rất quen mắt. Lúc đến bệnh viên, vô tình Tử Hàn cùng Tiểu Dương đi qua 1 cách cửa gương. Hắn đã dừng lại nhìn xuống cả hai. Thì ra, hắn cảm thấy Tiểu Dương quen mắt chính là giống hắn.
Để chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng. Hắn vừa nãy trong lúc thằng bé đang nhốn nháo theo giường bệnh của cô mà dò hỏi. Quả nhiên, năm nay Tiểu Dương gần 6 tuổi.
\- Tử Hàn... đã qua bao năm rồi... anh đừng đến tìm tôi nữa. Cuộc sống của tôi bây giờ rất ổn. Tiểu Dương là con anh. Nhưng tôi sẽ không cho no theo anh đâu.
\- Tại sao chứ? Tô Lam, tại sao em lại trở lên như vậy? Em muốn anh phải làm sao đây...
Cả người cô run rẩy. Phải làm sao thì cô cũng không biết nữa. Giờ đây khóc cũng chẳng khóc được, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Tử Hàn vươn người ôm lấy cô vào lòng. Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Tam Kiến vui vẻ cùng Tiểu Dương mang 1 túi đồ đi vào. Mà không gian lúc này dường như ngưng đọng. Túi đồ trên tay Tam Kiến rơi xuống đất khi ngẩng đầu lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.