Chương 3: Ảnh cũ
Khoa đầu moi
12/09/2024
Một lúc sau,
Cô hoàn thiện bức tranh và mỉm cười chờ đợi, anh cũng dừng lại đặt cọ xuống, cô tính bảo anh xoay tranh lại thì anh chạy vào nhà vệ sinh
Anh rửa tay sạch sẽ rồi đi ra cầm lấy tranh quay qua cho cô, cả hai ngơ ngác trước nét vẽ tuyệt vời của anh. Vẫn là cô ấy, cô gái xinh đẹp được anh vẽ trong bộ váy ngắn đến đầu gối, cô ấy đang cầm bó hoa hướng dương mỉm cười
-"Vợ của Bin!" Anh cười ngây dại hôn lên bức tranh
Tình yêu có thể khiến con người mất trí như này sao, cô mỉm cười xoay tranh lại, là một anh ca sĩ
Nhìn qua lại thì anh vẫn là người chiến thắng, anh đứng dậy cẩn thận treo lấy đinh và búa ra
Anh kéo tấm vạt che tường, những bức tranh tưởng chừng như từ cõi thần tiên xuất hiện trước mắt hai người, anh đóng đinh vào một góc rồi treo bức tranh lên
Cô đứng dậy đi đến, Thùy Dương cũng tiến đến xem tranh, những bức tranh vẽ anh và cô ấy treo khắp tường, đặc biệt là bức tranh chưa hoàn thiện ở giữa, anh và cô để lại vài góc nhỏ để đính tranh cưới vào
-"Bin yêu cô ấy lắm! Cô ấy vẽ những bức này đó!" Anh tự hào cười thành tiếng
-"Cô ấy và Bin yêu nhau bao lâu rồi?" Cô dịu dàng
-"10 năm rồi á! Cô ấy vẫn luôn yêu Bin mà" Anh cười ngốc nghếch chạm vào một bức tranh
Cô cũng ứa nước mắt khi nghe anh nói vậy, cô gái ấy chắc cũng rất yêu anh nên tình cảm của cả hai mới kì diệu thế
Bà đứng một góc cũng rưng rưng nước mắt, bà gọi cô lại:"Phương Thảo này, ra đây mẹ cho con xem thứ này"
Cô và Dương đi đến, bà đưa cho cả hai xem bức ảnh của anh chụp với cô ấy mấy năm trước, hai người nhìn rất xứng đôi vừa lứa. Anh cười rất tươi khi đứng bên cạnh cô ấy
-"Bác xin lỗi con, nhưng con có thể giúp bác làm thằng Tùng nó tỉnh ngộ được không?" Bà mệt mỏi tay nắm chặt tay cô
-"Cháu sẽ giúp con trai cô tỉnh dậy mà, không có sao đâu" Cô mỉm cười
Anh lúc này cùng đã che đi hết tranh, anh đi tới bế con gấu lên rồi bỏ về phòng trước
Cô cũng theo sau, Dương và mẹ anh thì xuống nhà, anh vào phòng chán ghét mà lấy quần áo đi tắm
Anh cầm cái áo cô ấy đan cẩn thận cất vào tủ, bên trong có rất nhiều những bộ đồ sạch sẽ như mới mua, chỉ có vài bộ bị gấp lại để ở dưới thì mới bẩn
Cô đi tới nói nhỏ nhẹ với anh:"Anh Tùng này, giờ em giúp anh lấy quần áo nhé? Mặc đẹp rồi em cho anh gặp Trâm" Cô nói dứt câu xong thì anh vớ luôn cái áo cộc trên móc
Nhìn qua cô cũng có thể biết nó là áo đôi, anh cầm lấy bộ vest để sẵn lên giường rồi cầm bộ quần đùi áo cộc đi tắm
Cô ngồi bên ngoài mệt mỏi, không biết anh có thích mình không vì suốt ngày anh chỉ nghĩ đến cô ấy
Bà bê đồ ăn vào bất ngờ nhìn cô:"Nó lấy vest ra làm gì thế cháu?" Bà lo lắng
-"Dạ, anh ấy cứ mặc mấy bộ cũ nát nên con mới bảo là mặc đồ mới cho gặp Trâm! Không sao đâu anh ấy nhanh quên lắm" Cô cười nhẹ
-"Ừm, bác thấy con làm tốt lắm! Nó sớm cũng quên con bé đó thôi" Bà để đồ ăn lại rồi rời đi
Bà đứng bên ngoài sung sướng khi đã có người khuyên anh làm gì được, bà vui như một đứa trẻ. Trong phòng, anh bước ra
Nhìn khắc hẳn lúc mới gặp, anh cởi trần chỉ mặc quần đi ra, anh ngồi lên giường lau đầu
Cô nhìn anh, lúc như này trông anh thật sự rất đẹp, anh có đôi mắt đen lạnh lùng, sống mũi cao, lông mày thanh tú
Anh quay qua nhìn cô nhướn mày:"Bao giờ đi gặp cô ấy?" Giọng nói trầm ấm làm cô mê mệt
-"Mấy hôm nữa Trâm về mà!" Cô mỉm cười
Cô hoàn thiện bức tranh và mỉm cười chờ đợi, anh cũng dừng lại đặt cọ xuống, cô tính bảo anh xoay tranh lại thì anh chạy vào nhà vệ sinh
Anh rửa tay sạch sẽ rồi đi ra cầm lấy tranh quay qua cho cô, cả hai ngơ ngác trước nét vẽ tuyệt vời của anh. Vẫn là cô ấy, cô gái xinh đẹp được anh vẽ trong bộ váy ngắn đến đầu gối, cô ấy đang cầm bó hoa hướng dương mỉm cười
-"Vợ của Bin!" Anh cười ngây dại hôn lên bức tranh
Tình yêu có thể khiến con người mất trí như này sao, cô mỉm cười xoay tranh lại, là một anh ca sĩ
Nhìn qua lại thì anh vẫn là người chiến thắng, anh đứng dậy cẩn thận treo lấy đinh và búa ra
Anh kéo tấm vạt che tường, những bức tranh tưởng chừng như từ cõi thần tiên xuất hiện trước mắt hai người, anh đóng đinh vào một góc rồi treo bức tranh lên
Cô đứng dậy đi đến, Thùy Dương cũng tiến đến xem tranh, những bức tranh vẽ anh và cô ấy treo khắp tường, đặc biệt là bức tranh chưa hoàn thiện ở giữa, anh và cô để lại vài góc nhỏ để đính tranh cưới vào
-"Bin yêu cô ấy lắm! Cô ấy vẽ những bức này đó!" Anh tự hào cười thành tiếng
-"Cô ấy và Bin yêu nhau bao lâu rồi?" Cô dịu dàng
-"10 năm rồi á! Cô ấy vẫn luôn yêu Bin mà" Anh cười ngốc nghếch chạm vào một bức tranh
Cô cũng ứa nước mắt khi nghe anh nói vậy, cô gái ấy chắc cũng rất yêu anh nên tình cảm của cả hai mới kì diệu thế
Bà đứng một góc cũng rưng rưng nước mắt, bà gọi cô lại:"Phương Thảo này, ra đây mẹ cho con xem thứ này"
Cô và Dương đi đến, bà đưa cho cả hai xem bức ảnh của anh chụp với cô ấy mấy năm trước, hai người nhìn rất xứng đôi vừa lứa. Anh cười rất tươi khi đứng bên cạnh cô ấy
-"Bác xin lỗi con, nhưng con có thể giúp bác làm thằng Tùng nó tỉnh ngộ được không?" Bà mệt mỏi tay nắm chặt tay cô
-"Cháu sẽ giúp con trai cô tỉnh dậy mà, không có sao đâu" Cô mỉm cười
Anh lúc này cùng đã che đi hết tranh, anh đi tới bế con gấu lên rồi bỏ về phòng trước
Cô cũng theo sau, Dương và mẹ anh thì xuống nhà, anh vào phòng chán ghét mà lấy quần áo đi tắm
Anh cầm cái áo cô ấy đan cẩn thận cất vào tủ, bên trong có rất nhiều những bộ đồ sạch sẽ như mới mua, chỉ có vài bộ bị gấp lại để ở dưới thì mới bẩn
Cô đi tới nói nhỏ nhẹ với anh:"Anh Tùng này, giờ em giúp anh lấy quần áo nhé? Mặc đẹp rồi em cho anh gặp Trâm" Cô nói dứt câu xong thì anh vớ luôn cái áo cộc trên móc
Nhìn qua cô cũng có thể biết nó là áo đôi, anh cầm lấy bộ vest để sẵn lên giường rồi cầm bộ quần đùi áo cộc đi tắm
Cô ngồi bên ngoài mệt mỏi, không biết anh có thích mình không vì suốt ngày anh chỉ nghĩ đến cô ấy
Bà bê đồ ăn vào bất ngờ nhìn cô:"Nó lấy vest ra làm gì thế cháu?" Bà lo lắng
-"Dạ, anh ấy cứ mặc mấy bộ cũ nát nên con mới bảo là mặc đồ mới cho gặp Trâm! Không sao đâu anh ấy nhanh quên lắm" Cô cười nhẹ
-"Ừm, bác thấy con làm tốt lắm! Nó sớm cũng quên con bé đó thôi" Bà để đồ ăn lại rồi rời đi
Bà đứng bên ngoài sung sướng khi đã có người khuyên anh làm gì được, bà vui như một đứa trẻ. Trong phòng, anh bước ra
Nhìn khắc hẳn lúc mới gặp, anh cởi trần chỉ mặc quần đi ra, anh ngồi lên giường lau đầu
Cô nhìn anh, lúc như này trông anh thật sự rất đẹp, anh có đôi mắt đen lạnh lùng, sống mũi cao, lông mày thanh tú
Anh quay qua nhìn cô nhướn mày:"Bao giờ đi gặp cô ấy?" Giọng nói trầm ấm làm cô mê mệt
-"Mấy hôm nữa Trâm về mà!" Cô mỉm cười
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.