Chương 1: Gặp nhau
Khoa đầu moi
12/09/2024
Mùa hè ở thành phố Lương Hải,
Cô là Nguyễn Phương Thảo, một học sinh cuối cấp chuẩn bị thi Đại học, vì thức khuya dậy sớm nên cô có chút đờ đẫn
Tối hôm đó,
Cô đi trên đường không nhìn bước xuống làn cho xe, cô sững sờ nhìn thấy xe tải đang lao đến. Cứ nghĩ cô sẽ c.h.ế.t thì có người liều mạng kéo cô lại
Là một người đàn ông trung niên, ông ấy lo lắng giữ chặt cô hỏi han:"Cháu có sao không? Đi đường nên cẩn thận chút nhé! Chú dẫn cháu về nha? " Ông ấy ân cần đỡ cô lên ghế vỉa hè
Cô mệt mỏi thở dốc sau khi thoát được cửa tử, hai người ngồi với nhau một lúc. Khi lấy được điềm tĩnh thì cô quay qua cảm ơn ông ấy rối rít
-"Cháu cảm ơn chú ạ! Do hôm nay phải đến thư viện nên cháu hơi rối" Cô nắm chặt tay ông ấy run rẩy
-"Giờ chú giúp cháu về nhà nhé?" Ông ấy dịu dàng dẫn cô đi, hai người đến một căn nhà có sân vườn
Đây là nhà của cô, hai người đi vào đã bắt gặp mẹ cô, bà thấy cô đi khập khiễng thì lo lắng chạy đến
Nghe cô kể lại bà lo lắng mắng cô một trận, tay còn cốc một cái rõ đau vào đầu cô. Bà nắm tay ông ấy rối rít cảm ơn mãi
Cô cũng đi vào phòng nghỉ ngơi, bà và ông ấy thì nói chuyện, hai người nói chuyện rất hợp nên cũng dễ tâm sự hơn
Chả là nhà ông có một cậu con trai năm nay đã 25 tuổi mà mãi không có vợ, cũng vì lý do rất khổ tâm là anh bị điên
Bà nghe thì rất buồn lòng, dù không phải con ruột của bà nhưng không biết vì sao bà lại thương anh và ông ấy rất nhiều
-"Thật ra nhà này là của mẹ chồng tôi chứ gia đình tôi không có gì cả, cũng không tính cho cái Thảo học Đại học do sợ nó đi xa...Tôi gả nó cho con ông nhé? Nó ấm áp lắm sẽ giúp con ông thôi" Bà mỉm cười
-"Thật sao!? Bà hỏi ý kiến con bé rồi nói với tôi nhé? Tôi sẽ về chuẩn bị đầy đủ tiền bạc sính lễ!" Ông ấy vui mừng hai mắt sáng rực
Một lúc sau,
Ông ấy đi về, bà bước vô phòng nói nhỏ:"Thảo ơi! Mẹ vào nói chuyện với con được không?" Thấy cô gật đầu bà bước vào
-"Sao thế mẹ?" Cô lười biếng quay qua
-"Con nhớ chú vừa nãy không? Chú ấy có một cậu con trai năm nay 25 tuổi, thằng bé khổ lắm! Bị điên, con có đồng ý gả cho thằng bé không?" Bà nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô
Nghĩ đến việc ông ấy cứu sống mình cô có chút rung động, cô gật đầu nhẹ một cái rồi nói:"Nhưng mẹ có thể cho con 1 tháng để làm quen với anh ấy không ạ?" Cô nhìn bà nhẹ giọng
-"Được chứ! Con ngủ đi nhé!" Bà tạm biệt cô rồi rời đi
Cứ nghĩ là tình yêu nó nhẹ nhàng đến nhưng cô có thế nào cũng không ngờ đây là ép hôn, bà đã ký hợp đồng với ông ấy với giá 30 vạn tệ.
Sáng hôm sau,
Cô được một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa đón đến biệt thự, ngồi trên xe cô e dè mặt cúi gằm
Đến biệt thự, cô ngớ người trước căn biệt thự sang trọng với tông màu chủ đạo là trắng và vàng nhạt, cô cùng ông ấy bước lên phòng
Vừa mở cửa ra đã nghe tiếng khóc của anh, cô ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của chàng thanh niên, dù nhìn rất sạch sẽ nhưng tâm thần anh lại rất bấn loạn
Anh gào thét tay ôm chặt con gấu bông đã cũ nát, đó là món quà cô ấy tặng anh trước khi sang trời Tây
Anh nhìn cô ánh mắt điên dại, ông ấy thở dài phiền lòng nói:" Khổ lắm, nó mê mẩn con bé đó mà giờ nó bỏ đi rồi"
Cô mỉm cười đi đến bên anh, thấy bộ tóc dài của cô chợt làm anh nhớ về cô gái ấy, anh ngoan ngoãn ngồi im lặng
-"Anh tên là gì?" Cô nhẹ giọng
Anh ngoan ngoãn cười khờ khạo trả lời:"Là Bin! Bin ngoan lắm đó, Trâm khen Bin ngoan!" Anh cười giơ con gấu ra
-"Là ai tặng Bin thế?" Cô dịu dàng xoa đầu anh
Anh đột nhiên tức giận đánh cô mạnh một cái, mắt anh trợn trừng đáng sợ:"Không được nói cô ấy là ai đó! Cô ấy là vợ tôi!" Nhắc về cô ấy như khiến anh trở thành một người minh mẫn
Tay anh siết chặt nhìn cô, bảo mẫu vội cầm lấy con gấu lớn hơn đưa cho anh, ôm nó vào lòng làm anh im lặng và trở nên ngoan ngoãn như vừa nãy
Cô sợ hãi lùi về sau, anh mỉm cười hôn nhẹ lên con gấu bông, tay anh có rất nhiều vết thương
Bảo mẫu thở dài:"Cậu chủ là một người lạnh lùng, ít nói và trầm tính nữa! Cậu chủ thương cô ấy lắm, nhưng vì theo đuổi sự nghiệp nên cả hai chia tay giờ cứ ai nhắc lại cô ấy lại khiến cậu ấy tức giận đánh người xước xát hết cả"
Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, cô có đôi mắt to tròn giống đến 80% cô ấy khiến anh hào hứng phấn khích cười, nụ cười tỏa nắng khiến cô si mê
Anh lúc này lục trong túi ra chiếc nhẫn đưa cho cô:" Anh yêu em bảo bối!" Giọng nói âm trầm của anh càng khiến cô say đắm
-"Anh nói thật chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi, dẫu biết là người anh yêu là cô ấy nhưng cô vẫn muốn thử hỏi xem
Anh nghe không phải giọng cô ấy từ tức giận đấm vào người cô, hai mắt anh loé lửa giựt lại chiếc nhẫn
Cô là Nguyễn Phương Thảo, một học sinh cuối cấp chuẩn bị thi Đại học, vì thức khuya dậy sớm nên cô có chút đờ đẫn
Tối hôm đó,
Cô đi trên đường không nhìn bước xuống làn cho xe, cô sững sờ nhìn thấy xe tải đang lao đến. Cứ nghĩ cô sẽ c.h.ế.t thì có người liều mạng kéo cô lại
Là một người đàn ông trung niên, ông ấy lo lắng giữ chặt cô hỏi han:"Cháu có sao không? Đi đường nên cẩn thận chút nhé! Chú dẫn cháu về nha? " Ông ấy ân cần đỡ cô lên ghế vỉa hè
Cô mệt mỏi thở dốc sau khi thoát được cửa tử, hai người ngồi với nhau một lúc. Khi lấy được điềm tĩnh thì cô quay qua cảm ơn ông ấy rối rít
-"Cháu cảm ơn chú ạ! Do hôm nay phải đến thư viện nên cháu hơi rối" Cô nắm chặt tay ông ấy run rẩy
-"Giờ chú giúp cháu về nhà nhé?" Ông ấy dịu dàng dẫn cô đi, hai người đến một căn nhà có sân vườn
Đây là nhà của cô, hai người đi vào đã bắt gặp mẹ cô, bà thấy cô đi khập khiễng thì lo lắng chạy đến
Nghe cô kể lại bà lo lắng mắng cô một trận, tay còn cốc một cái rõ đau vào đầu cô. Bà nắm tay ông ấy rối rít cảm ơn mãi
Cô cũng đi vào phòng nghỉ ngơi, bà và ông ấy thì nói chuyện, hai người nói chuyện rất hợp nên cũng dễ tâm sự hơn
Chả là nhà ông có một cậu con trai năm nay đã 25 tuổi mà mãi không có vợ, cũng vì lý do rất khổ tâm là anh bị điên
Bà nghe thì rất buồn lòng, dù không phải con ruột của bà nhưng không biết vì sao bà lại thương anh và ông ấy rất nhiều
-"Thật ra nhà này là của mẹ chồng tôi chứ gia đình tôi không có gì cả, cũng không tính cho cái Thảo học Đại học do sợ nó đi xa...Tôi gả nó cho con ông nhé? Nó ấm áp lắm sẽ giúp con ông thôi" Bà mỉm cười
-"Thật sao!? Bà hỏi ý kiến con bé rồi nói với tôi nhé? Tôi sẽ về chuẩn bị đầy đủ tiền bạc sính lễ!" Ông ấy vui mừng hai mắt sáng rực
Một lúc sau,
Ông ấy đi về, bà bước vô phòng nói nhỏ:"Thảo ơi! Mẹ vào nói chuyện với con được không?" Thấy cô gật đầu bà bước vào
-"Sao thế mẹ?" Cô lười biếng quay qua
-"Con nhớ chú vừa nãy không? Chú ấy có một cậu con trai năm nay 25 tuổi, thằng bé khổ lắm! Bị điên, con có đồng ý gả cho thằng bé không?" Bà nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô
Nghĩ đến việc ông ấy cứu sống mình cô có chút rung động, cô gật đầu nhẹ một cái rồi nói:"Nhưng mẹ có thể cho con 1 tháng để làm quen với anh ấy không ạ?" Cô nhìn bà nhẹ giọng
-"Được chứ! Con ngủ đi nhé!" Bà tạm biệt cô rồi rời đi
Cứ nghĩ là tình yêu nó nhẹ nhàng đến nhưng cô có thế nào cũng không ngờ đây là ép hôn, bà đã ký hợp đồng với ông ấy với giá 30 vạn tệ.
Sáng hôm sau,
Cô được một chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa đón đến biệt thự, ngồi trên xe cô e dè mặt cúi gằm
Đến biệt thự, cô ngớ người trước căn biệt thự sang trọng với tông màu chủ đạo là trắng và vàng nhạt, cô cùng ông ấy bước lên phòng
Vừa mở cửa ra đã nghe tiếng khóc của anh, cô ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của chàng thanh niên, dù nhìn rất sạch sẽ nhưng tâm thần anh lại rất bấn loạn
Anh gào thét tay ôm chặt con gấu bông đã cũ nát, đó là món quà cô ấy tặng anh trước khi sang trời Tây
Anh nhìn cô ánh mắt điên dại, ông ấy thở dài phiền lòng nói:" Khổ lắm, nó mê mẩn con bé đó mà giờ nó bỏ đi rồi"
Cô mỉm cười đi đến bên anh, thấy bộ tóc dài của cô chợt làm anh nhớ về cô gái ấy, anh ngoan ngoãn ngồi im lặng
-"Anh tên là gì?" Cô nhẹ giọng
Anh ngoan ngoãn cười khờ khạo trả lời:"Là Bin! Bin ngoan lắm đó, Trâm khen Bin ngoan!" Anh cười giơ con gấu ra
-"Là ai tặng Bin thế?" Cô dịu dàng xoa đầu anh
Anh đột nhiên tức giận đánh cô mạnh một cái, mắt anh trợn trừng đáng sợ:"Không được nói cô ấy là ai đó! Cô ấy là vợ tôi!" Nhắc về cô ấy như khiến anh trở thành một người minh mẫn
Tay anh siết chặt nhìn cô, bảo mẫu vội cầm lấy con gấu lớn hơn đưa cho anh, ôm nó vào lòng làm anh im lặng và trở nên ngoan ngoãn như vừa nãy
Cô sợ hãi lùi về sau, anh mỉm cười hôn nhẹ lên con gấu bông, tay anh có rất nhiều vết thương
Bảo mẫu thở dài:"Cậu chủ là một người lạnh lùng, ít nói và trầm tính nữa! Cậu chủ thương cô ấy lắm, nhưng vì theo đuổi sự nghiệp nên cả hai chia tay giờ cứ ai nhắc lại cô ấy lại khiến cậu ấy tức giận đánh người xước xát hết cả"
Cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, cô có đôi mắt to tròn giống đến 80% cô ấy khiến anh hào hứng phấn khích cười, nụ cười tỏa nắng khiến cô si mê
Anh lúc này lục trong túi ra chiếc nhẫn đưa cho cô:" Anh yêu em bảo bối!" Giọng nói âm trầm của anh càng khiến cô say đắm
-"Anh nói thật chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi, dẫu biết là người anh yêu là cô ấy nhưng cô vẫn muốn thử hỏi xem
Anh nghe không phải giọng cô ấy từ tức giận đấm vào người cô, hai mắt anh loé lửa giựt lại chiếc nhẫn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.