Chương 22: Mất trí nhớ
Khoa đầu moi
15/09/2024
Để tránh anh nhớ cô ấy, gia đình anh đã gọi một bác sĩ về nhà để giúp xóa sạch trí nhớ của anh về cô ấy
Sáng hôm sau,
Anh thức dậy, vừa thấy cô anh vui vẻ ôm lấy chào buổi sáng, hôm qua bác sĩ ấy đã giúp anh thay trí nhớ về cô ấy thành cô
Cô mỉm cười hạnh phúc ôm chặt anh, hai người cũng đi vệ sinh cá nhân, anh nắm tay cô muốn dẫn cô đi chơi
Trước tiên,
Hai người xuống nhà, anh cùng cô ngồi ăn, mẹ anh nói
"Mai đi chụp ảnh cưới nhé?""Vâng ạ" Anh mỉm cườiThấy anh quên đi cô ấy làm ai cũng vui, anh ăn xong trước thì lên phòng lấy chìa khóa xe
Anh thấy bức thư của ai đó để ở trong hộc bàn, anh mở ra. Là thư của cô ấy để lại
_Tùng thân mến,
Khi anh đọc được bức thư này thì chắc em đi khỏi nhà rồi, anh biết không, thằng bé rất nhớ anh! Em cũng nhớ lắm nhưng em mong anh bên cô ấy sẽ hạnh phúc hơn là bên em. Anh nhớ, không được uống rượu bia hay đánh cô ấy nhé
Hôm nay, 10 giờ, em đã ở sân bay về Đức rồi, xin lỗi khi bên anh chỉ vỏn vẹn một ngày nhé! Thời gian bên anh dù không nhiều nhưng em cũng không cãi cha mẹ anh được. Anh không phải tự trách mình đâu, em sẽ không làm phiền anh nữa_
Bức thư kết thúc, anh tròn mắt không nhớ cô gái này là ai, bức thư đã bị xé mất một nửa làm anh thắc mắc
Anh không nói cho ai chỉ cất lại chỗ cũ rồi xuống nhà, anh ra xe trước đợi cô. Một lúc sau, cô mặc chiếc váy hồng nhạt ngôi vào ghế cạnh anh
"Ta đi đâu anh?""Đi dã ngoại nhé? Em thích ngoại ô thành phố lắm mà" Anh đạp chân ga lái điCô vui vẻ cười với anh, nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh làm cô ấm lòng biết bao
Lần đầu tiên anh cười với cô như vậy, bình thường thì tất nhiên nụ cười đó dành cho cô ấy
Một lúc sau,
Đến ngoại ô thành phố, anh ra trước dựng lều trước, cô thì bê đồ ra sau. Anh ngồi xuống vui vẻ
-"Em lấy bếp ra đi, anh nấu cho"
Nói dứt câu, anh lấy ra một hộp thịt, cô mỉm cười lấy bếp đưa cho anh. Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau
Khi anh nói kỉ niệm đều làm cô khổ thẹn vì không hiểu hay thậm chí không cả biết đến
Sần bay,
-"Mẹ ơi! Bố không đến ạ?"
Một cậu bé hỏi mẹ mình, cô ấy quay qua mỉm cười
-"Nhóc con chơi với bác cả ngày hôm qua vui không? Hai mẹ con mình về Đức nhé, mấy tháng nữa bố sẽ đón mẹ con mình đi chơi nhé?"
Cô ấy bế cậu bé lên máy bay, hai người vui vẻ nói cười, cậu bé năm nay tròn 5 tuổi
Là con trai ruột của anh và cô, cậu bé luôn sống với bác ở đây chứ không ở Đức với mẹ. Cô ấy về đây một phần là để đón cậu bé cũng một phần là giúp gia đình anh lấy lại tâm trí cho anh C*
Hai mẹ con cô ấy ngồi trên máy bay tạm biệt thành phố quen thuộc, cậu bé ôm chặt tay cô ấy lịm đi
-"Sáng mai, khi con thức dậy, nhớ đừng quên mẹ nhé" Cô ấy nức nở
Con trai cô ấy hay quên, có khi tỉnh dậy còn quên cả gia đình, cậu bé nằm xuống đùi cô ấy cho thoải mái
Cô ấy bấm điện thoại bàn chuyện với đối tác nước ngoài, nhìn cô ấy hôm nay tiều tụy hơn hôm qua
Tối,
Máy bay đang chuẩn bị phát đồ ăn.
Lúc này,
Cô và anh đang nằm ngắm bầu trời, anh chỉ vào một ngôi sao vui vẻ
-"Em nhớ nó chứ?"
Nếu là cô ấy, cô ấy sẽ hôn anh nhưng cô không biết nên chỉ mỉm cười
-"Em nhớ"
Anh thất vọng ngồi ngắm sao không thèm nói chuyện với cô nữa
Sáng hôm sau,
Anh thức dậy, vừa thấy cô anh vui vẻ ôm lấy chào buổi sáng, hôm qua bác sĩ ấy đã giúp anh thay trí nhớ về cô ấy thành cô
Cô mỉm cười hạnh phúc ôm chặt anh, hai người cũng đi vệ sinh cá nhân, anh nắm tay cô muốn dẫn cô đi chơi
Trước tiên,
Hai người xuống nhà, anh cùng cô ngồi ăn, mẹ anh nói
"Mai đi chụp ảnh cưới nhé?""Vâng ạ" Anh mỉm cườiThấy anh quên đi cô ấy làm ai cũng vui, anh ăn xong trước thì lên phòng lấy chìa khóa xe
Anh thấy bức thư của ai đó để ở trong hộc bàn, anh mở ra. Là thư của cô ấy để lại
_Tùng thân mến,
Khi anh đọc được bức thư này thì chắc em đi khỏi nhà rồi, anh biết không, thằng bé rất nhớ anh! Em cũng nhớ lắm nhưng em mong anh bên cô ấy sẽ hạnh phúc hơn là bên em. Anh nhớ, không được uống rượu bia hay đánh cô ấy nhé
Hôm nay, 10 giờ, em đã ở sân bay về Đức rồi, xin lỗi khi bên anh chỉ vỏn vẹn một ngày nhé! Thời gian bên anh dù không nhiều nhưng em cũng không cãi cha mẹ anh được. Anh không phải tự trách mình đâu, em sẽ không làm phiền anh nữa_
Bức thư kết thúc, anh tròn mắt không nhớ cô gái này là ai, bức thư đã bị xé mất một nửa làm anh thắc mắc
Anh không nói cho ai chỉ cất lại chỗ cũ rồi xuống nhà, anh ra xe trước đợi cô. Một lúc sau, cô mặc chiếc váy hồng nhạt ngôi vào ghế cạnh anh
"Ta đi đâu anh?""Đi dã ngoại nhé? Em thích ngoại ô thành phố lắm mà" Anh đạp chân ga lái điCô vui vẻ cười với anh, nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi anh làm cô ấm lòng biết bao
Lần đầu tiên anh cười với cô như vậy, bình thường thì tất nhiên nụ cười đó dành cho cô ấy
Một lúc sau,
Đến ngoại ô thành phố, anh ra trước dựng lều trước, cô thì bê đồ ra sau. Anh ngồi xuống vui vẻ
-"Em lấy bếp ra đi, anh nấu cho"
Nói dứt câu, anh lấy ra một hộp thịt, cô mỉm cười lấy bếp đưa cho anh. Hai người vui vẻ nói chuyện với nhau
Khi anh nói kỉ niệm đều làm cô khổ thẹn vì không hiểu hay thậm chí không cả biết đến
Sần bay,
-"Mẹ ơi! Bố không đến ạ?"
Một cậu bé hỏi mẹ mình, cô ấy quay qua mỉm cười
-"Nhóc con chơi với bác cả ngày hôm qua vui không? Hai mẹ con mình về Đức nhé, mấy tháng nữa bố sẽ đón mẹ con mình đi chơi nhé?"
Cô ấy bế cậu bé lên máy bay, hai người vui vẻ nói cười, cậu bé năm nay tròn 5 tuổi
Là con trai ruột của anh và cô, cậu bé luôn sống với bác ở đây chứ không ở Đức với mẹ. Cô ấy về đây một phần là để đón cậu bé cũng một phần là giúp gia đình anh lấy lại tâm trí cho anh C*
Hai mẹ con cô ấy ngồi trên máy bay tạm biệt thành phố quen thuộc, cậu bé ôm chặt tay cô ấy lịm đi
-"Sáng mai, khi con thức dậy, nhớ đừng quên mẹ nhé" Cô ấy nức nở
Con trai cô ấy hay quên, có khi tỉnh dậy còn quên cả gia đình, cậu bé nằm xuống đùi cô ấy cho thoải mái
Cô ấy bấm điện thoại bàn chuyện với đối tác nước ngoài, nhìn cô ấy hôm nay tiều tụy hơn hôm qua
Tối,
Máy bay đang chuẩn bị phát đồ ăn.
Lúc này,
Cô và anh đang nằm ngắm bầu trời, anh chỉ vào một ngôi sao vui vẻ
-"Em nhớ nó chứ?"
Nếu là cô ấy, cô ấy sẽ hôn anh nhưng cô không biết nên chỉ mỉm cười
-"Em nhớ"
Anh thất vọng ngồi ngắm sao không thèm nói chuyện với cô nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.