Chồng Trước Có Độc: Hợp Đồng Hàng Tỷ Đoạt Con
Chương 173: Thanh âm quen thuộc (1)
Bích Ngọc Tiêu
23/07/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
"Anh làm sao có thể cảm giác không được? Tim em đập, hô hấp của em, còn có em..."
Mộ Thanh Vũ đều nhanh ói ra!
Cô thiệt tình sẽ không diễn trò, nhưng là,, lại cùng Lãnh Vân Lâm đi diễn loại phân diễn nhàm chán này!
Nhưng mà xem đến hai người bên cạnh đủ loại biểu tình hâm mộ ghen ghét, cô vẫn lại là cảm thấy được nhỏ nhen một chút như vậy, cũng rất không tệ!
Các cô chẳng lẽ không biết?
Không phải phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, mà là khó xử phụ nữ vĩnh viễn cũng không là phụ nữ, mà là người đàn ông các cô tranh kia!
Nếu không phải Lãnh Vân Lâm ở một bên ngồi nhìn người ta đánh nhau mà không can gián, cùng lúc sẽ không cùng chính mình thật lòng thật dạ, về phương diện khác mà lại không có để cho Triệu Hiểu Huyên hết hy vọng.
Một khi phá cân bằng, về sau địa vị song phương không ngang hàng liền sẽ xuất hiện tranh chấp.
Thật giống như, như bây giờ.
Nhưng mà cô đi chèn ép Triệu Hiểu Huyên, cô cũng không thấy chính mình làm sai rồi.
Vốn Triệu Hiểu Huyên cùng Lãnh Vân Lâm nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, cô ta cũng không phải bạn gái của anh, lại càng không là vị hôn thê anh.
Không có ký kết danh phận, nói không xuôi tai một chút..
Cô ta dựa vào cái gì tới quản anh? Cô cho dù thật sự cùng Lãnh Vân Lâm đi lĩnh giấy chứng nhận cũng không liên quan Triệu Hiểu Huyên!
Nếu anh gần hơn thân thể của cô, cô liền rõ ràng diễn trò làm nguyên bộ, cố ý cúi đầu thở dài: "Vân Lâm, em biết chính mình không xứng với anh...Anh không biết, em sợ, sợ anh ngày nào đó bỗng nhiên không để ý tới em, em sợ anh liền thích người khác! Em biết chính mình không xứng với anh, nhưng mà em còn là..."
Đủ, chính cô nghe được đều phải ói ra! Nhưng mà cô nói nửa thật nửa giả này trái lại chấn trụ mấy người đối diện rồi!
Nhất là Triệu Hiểu Huyên, cô quả thực hết chỗ nói rồi, nữ nhân này trước một bộ hung hãn, ngay cả dì Đổng tới đây cũng dám mắng! Hiện tại, lại giả bộ đáng thương như vậy, lừa gạt người nào a?
Nhưng mà đàn ông đều thích bộ dạng này a! Ít nhất bộ dáng Lãnh Vân Lâm nhìn trái lại cực kỳ hưởng thụ.
Anh nheo lại mắt, bên trong rõ ràng không có tươi cười trào phúng, khóe môi lại nhẹ nhàng gợi lên: "Thì ra Thanh Vũ thích anh như vậy, em yên tâm anh làm sao có thể thích người khác đâu? Hiện tại em trong lòng anh tuyệt đối là "Độc nhất vô nhị"!"
Cô ngẩng đầu, anh cũng nhìn cô, ý cười hai người rõ ràng đều không có nhìn đến đáy lòng, lại vẫn lại là gần sát như vậy.
Dù sao xem tại trong ánh mắt Triệu Hiểu Huyên là một đôi tình nhân có tình, không phi phi phi là cái đàn bà đê tiện này cố ý cám dỗ anh Vân Lâm!
Tầm mắt vô cùng lo lắng.
Hô hấp nhanh hơn.
Thời gian giống như ngừng.
Vốn là hình ảnh cực đẹp lại bị tiếng Triệu Hiểu Huyên hơi hơi khóc lóc cắt ngang!
"Vân Lâm anh..."
Nghe được thanh âm của cô, bạn gái bên cạnh cô ta lập tức lên tiếng phụ hoạ: "Anh họ, ở trong này nói chuyện tựa hồ không tốt lắm đâu?"
Lãnh Vân Lâm nhìn thoáng qua cô ta, lập tức trên mặt từ từ hiện ra một cái cười đạm mạc: Tuyền Tuyền Lăng, đã lâu không gặp."
Một vị này chính là Tô Tuyền Lăng. Thiên kim Tô gia, nếu phải tính theo, cũng cùng Lãnh Vân Lâm là anh em bà con xa.
Anh sớm liền thấy được xuất hiện của cô, chỉ là, cô không có nói chuyện với anh anh cũng coi như không phát hiện.
Giờ phút này, anh mới xoay người, nhìn cô ta một cái, lập tức nhẹ nhàng buông tay ra, trên mặt lộ ra một cái ý cười ôn hòa mà lại đạm mạc: "Đi dạo phố?"
"Uh`m." Tô Tuyền Lăng gật đầu, liếc mắt một cái cũng không xem Mộ Thanh Vũ.
"Anh làm sao có thể cảm giác không được? Tim em đập, hô hấp của em, còn có em..."
Mộ Thanh Vũ đều nhanh ói ra!
Cô thiệt tình sẽ không diễn trò, nhưng là,, lại cùng Lãnh Vân Lâm đi diễn loại phân diễn nhàm chán này!
Nhưng mà xem đến hai người bên cạnh đủ loại biểu tình hâm mộ ghen ghét, cô vẫn lại là cảm thấy được nhỏ nhen một chút như vậy, cũng rất không tệ!
Các cô chẳng lẽ không biết?
Không phải phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, mà là khó xử phụ nữ vĩnh viễn cũng không là phụ nữ, mà là người đàn ông các cô tranh kia!
Nếu không phải Lãnh Vân Lâm ở một bên ngồi nhìn người ta đánh nhau mà không can gián, cùng lúc sẽ không cùng chính mình thật lòng thật dạ, về phương diện khác mà lại không có để cho Triệu Hiểu Huyên hết hy vọng.
Một khi phá cân bằng, về sau địa vị song phương không ngang hàng liền sẽ xuất hiện tranh chấp.
Thật giống như, như bây giờ.
Nhưng mà cô đi chèn ép Triệu Hiểu Huyên, cô cũng không thấy chính mình làm sai rồi.
Vốn Triệu Hiểu Huyên cùng Lãnh Vân Lâm nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, cô ta cũng không phải bạn gái của anh, lại càng không là vị hôn thê anh.
Không có ký kết danh phận, nói không xuôi tai một chút..
Cô ta dựa vào cái gì tới quản anh? Cô cho dù thật sự cùng Lãnh Vân Lâm đi lĩnh giấy chứng nhận cũng không liên quan Triệu Hiểu Huyên!
Nếu anh gần hơn thân thể của cô, cô liền rõ ràng diễn trò làm nguyên bộ, cố ý cúi đầu thở dài: "Vân Lâm, em biết chính mình không xứng với anh...Anh không biết, em sợ, sợ anh ngày nào đó bỗng nhiên không để ý tới em, em sợ anh liền thích người khác! Em biết chính mình không xứng với anh, nhưng mà em còn là..."
Đủ, chính cô nghe được đều phải ói ra! Nhưng mà cô nói nửa thật nửa giả này trái lại chấn trụ mấy người đối diện rồi!
Nhất là Triệu Hiểu Huyên, cô quả thực hết chỗ nói rồi, nữ nhân này trước một bộ hung hãn, ngay cả dì Đổng tới đây cũng dám mắng! Hiện tại, lại giả bộ đáng thương như vậy, lừa gạt người nào a?
Nhưng mà đàn ông đều thích bộ dạng này a! Ít nhất bộ dáng Lãnh Vân Lâm nhìn trái lại cực kỳ hưởng thụ.
Anh nheo lại mắt, bên trong rõ ràng không có tươi cười trào phúng, khóe môi lại nhẹ nhàng gợi lên: "Thì ra Thanh Vũ thích anh như vậy, em yên tâm anh làm sao có thể thích người khác đâu? Hiện tại em trong lòng anh tuyệt đối là "Độc nhất vô nhị"!"
Cô ngẩng đầu, anh cũng nhìn cô, ý cười hai người rõ ràng đều không có nhìn đến đáy lòng, lại vẫn lại là gần sát như vậy.
Dù sao xem tại trong ánh mắt Triệu Hiểu Huyên là một đôi tình nhân có tình, không phi phi phi là cái đàn bà đê tiện này cố ý cám dỗ anh Vân Lâm!
Tầm mắt vô cùng lo lắng.
Hô hấp nhanh hơn.
Thời gian giống như ngừng.
Vốn là hình ảnh cực đẹp lại bị tiếng Triệu Hiểu Huyên hơi hơi khóc lóc cắt ngang!
"Vân Lâm anh..."
Nghe được thanh âm của cô, bạn gái bên cạnh cô ta lập tức lên tiếng phụ hoạ: "Anh họ, ở trong này nói chuyện tựa hồ không tốt lắm đâu?"
Lãnh Vân Lâm nhìn thoáng qua cô ta, lập tức trên mặt từ từ hiện ra một cái cười đạm mạc: Tuyền Tuyền Lăng, đã lâu không gặp."
Một vị này chính là Tô Tuyền Lăng. Thiên kim Tô gia, nếu phải tính theo, cũng cùng Lãnh Vân Lâm là anh em bà con xa.
Anh sớm liền thấy được xuất hiện của cô, chỉ là, cô không có nói chuyện với anh anh cũng coi như không phát hiện.
Giờ phút này, anh mới xoay người, nhìn cô ta một cái, lập tức nhẹ nhàng buông tay ra, trên mặt lộ ra một cái ý cười ôn hòa mà lại đạm mạc: "Đi dạo phố?"
"Uh`m." Tô Tuyền Lăng gật đầu, liếc mắt một cái cũng không xem Mộ Thanh Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.