Quyển 1 - Chương 10
Cúc Hoa Trà Xanh
02/07/2013
“Hồng, cậu thử nghĩ xem,
cô ấy bỗng nhiên giải trừ hôn ước với tớ, còn muốn cùng Lý Hạo kết hôn! Hắn là
chồng của chị gái cô ấy a! Bọn họ làm như vậy, thật ra thế nào? Địa vị của Tần
gia thì sao? Bọn họ có nghĩ qua cảm xúc của tớ không? Cô ấy là vị hôn thê của
tớ! Mười hai năm qua, cô ấy tưởng là chuyện đùa sao? Cô ấy… cô ấy còn so sánh
tớ với chó! Không, không đúng, cô ấy nói tớ ngay cả chó cũng không bằng! Tại
sao, tại sao, tại sao? Hồng, cậu nói xem tại sao?....”
Giữa giờ nghỉ trưa, tầng cao nhất của Hàn thị truyền ra một trận giận dữ điên cuồng của nam nhân, hắn điên cuồng gào rít.
Ngay sau đó, “thình thịch!” tựa hồ là một cú đấm.
Tiếp xuống, “A” . một tiếng hét thảm thiết.
Bên trong phòng làm việc của sếp tổng, một nam nhân đang ôm đầu, ánh nhìn bi thảm về phía bằng hữu tốt nhất của mình, vô tội hỏi: “Hồng, tại sao đánh tớ?”
Hàn Quân Hồng hung tợn trợn mắt liếc nhìn hắn, thấp giọng quát: “Cậu đáng chết có biết không? Thanh Thanh đang nghỉ trưa! Cậu dám lớn giọng đánh thức cô ấy xem tớ có đóng gói cậu ném ra khỏi Hàn Thị, cả đời này không bước chân được vào đây nữa không?”
Tần Nghị ôm mặt, mếu máo: “Hồng, đồ trọng sắc khinh bạn!” Nhìn thấy huynh đệ thân thiết làm thế, hắn thất hồn lạc phách, chẳng lẽ hắn không thể nói mấy câu an ủi dễ nghe cho tâm hồn đang bị tổn thương của mình sao? Lại còn ném đá xuống giếng, không chút quan tâm hắn, thật sự là tổn hại thêm.
Hàn Hồng Quân tức giận liếc mắt: “Cậu nói thừa! Thanh Thanh là người tớ cả đời mới tìm được, cậu … tên bạn xấu xa có thể sánh với cô ấy sao?”
“Thanh Thanh so với tớ còn hơn ư? A… Không đúng, là tớ không thể so với Thanh Thanh về sự quan trọng ư? Cũng không đúng… được được, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ và Thanh Thanh không hề quan trọng như nhau ư? Cậu có phải huynh đệ của tớ nữa không?” Bị đả kích tới mức não ngất đi, nam nhân luống cuống nói, rồi lại bĩu môi lắc đầu, nụ cười gượng gạo mệt mỏi.
Hàn Hồng Quân ẩn tình nhìn người yêu đang nghỉ ngơi, không quay đầu lại miễn cưỡng trả lời hắn: “Cậu họ Tần, tôi họ Hàn, chúng ta là anh em ư?”
Tần Nghị sửng sốt, lập tức nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Hồng… Cậu… cậu… được. Xem như cậu lợi hại.”
Hàn Hồng Quân quay đầu, nheo mắt lại, trơ mắt nhìn hắn, nắm chặt tay lại run nhè nhẹ. Hắn kiềm chế được bản thân, nhưng sợ lúc này mình không nhịn được sẽ thuận tay ném hết giấy tờ văn kiện vào đầu Tần Nghị, cho hắn ngủ tới sáng của một ngày nào đó xa xôi, thậm chí mất trí nhớ là tốt nhất. Hoặc là nhét ngay giấy báo vào cái miệng đang lải nhải của hắn. Nhưng là, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân hơn bằng hữu, hắn nhịn!
“Cậu cứ nói, cậu cứ nói, tớ có gì không đúng? Những nữ nhân này tớ không đi trêu chọc, là tự họ mò đến! Nói nữa, tớ có làm chuyện gì đâu! Tại sao chỉ vì chuyện này mà cô ấy phán tớ án tử hình…?” Thấy bạn bè trầm mặc, nam nhân không chịu nổi cô đơn lại bắt đầu bực tức đầy bụng, cổ họng như không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Thật sự là không nhịn được nữa! Trên trán Hàn Hồng Quân gân xanh nổi lên, hắn không nhịn được hỏi: “Cậu nói xong chưa?”
“Chưa!” Không nhận thấy sự thay đổi, Tần Nghị khoát tay, tiếp tục chém đinh chặt sắt: “Cậu cứ chờ tớ, tớ còn rất nhiều lời muốn nói, tớ rất tức giận!”
“Hảo, hảo!” Hàn Hồng Quân liên tục khen hảo, không ngừng gật đầu. Hắn đi qua đi lại, mở cửa phòng làm việc, sau đó đi tới sau lưng Tần Nghị, thấp giọng nói: “Vậy cậu từ từ thở đã, trước hết nghe tớ nói một câu.”
Tần Nghị không nghi ngờ hắn, rửa tai lắng nghe: “Nói gì?”
Hàn Hồng Quân ghé sát môi vào tai Tần Nghị, hai tay tạo thành cái loa, xác định 95% âm thanh sẽ truyền đến tai hắn mà không làm phiền ai cả, sau đó gia tăng âm lượng, nói ngay từ đầu những lời hắn định nói: “Cậu, còn công việc!”
Sau đó, hắn đá một cước lên mông Tần Nghị: “Phiền chết đi, cậu cút ra ngoài cho tớ! Không bình phục lại bình thường thì đừng xuất hiện trước mặt tớ!”
Tần Nghị với hình tượng thất tha thất thểu đi ra từ phòng Boss xuất hiện trước mắt bao người. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc đóng rầm sau lưng hắn.
Ngay lập tức, hắn quay đầu lại: “Hồng? Hàn Hồng Quân? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tớ! Mở cửa!”
Lúc này, một hồi chuông dễ nghe vang lên, điện thoại di động rung. Hắn lấy điện thoại ra, nhấn phím nghe, lập tức một tràng cảnh cáo ập xuống:
“Họ Tần kia, tôi cảnh cáo cậu, đừng gõ cửa nữa! Tôi cho cậu hay, Thanh Thanh đang ngủ? Dám gõ cửa nữa cậu tin hay không tôi lập tức mở cửa hành hung khiến cậu không còn mặt mũi nào với mọi người nữa? Cậu làm loạn chỗ này như thế còn muốn gì nữa…”
“Chuyện gì a?” điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng trầm trầm.
“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Sao kích động vậy,” giọng thiếu nữ vang lên, còn đang ngái ngủ.
Tiếng nam nhân trong điện thoại đột nhiên ôn nhu, khiến nam nhân ngoài cửa toàn thân nổi da gà, thiếu chút rụng rời. “Không, không có ai, một tên thần kinh, làm phiền anh, anh không nhịn được đã mắng hắn, không có việc gì. Ngoan, ngủ thêm chút đi, thời gian hãy còn nhiều…”
Tên này… dám mắng hắn là thần kinh.
A! Nghe vợ chồng son thân mặt khăng khít đối thoại, Tần Nghị cảm thấy cô độc vô cùng, xung quanh nháy mắt biến thành gió lạnh, thổi vào hắn đang phát run lên.
Cất điện thoại đi, hắn xoa xoa cái mông bị đá, đi vào thang máy, rời đi.
Giữa giờ nghỉ trưa, tầng cao nhất của Hàn thị truyền ra một trận giận dữ điên cuồng của nam nhân, hắn điên cuồng gào rít.
Ngay sau đó, “thình thịch!” tựa hồ là một cú đấm.
Tiếp xuống, “A” . một tiếng hét thảm thiết.
Bên trong phòng làm việc của sếp tổng, một nam nhân đang ôm đầu, ánh nhìn bi thảm về phía bằng hữu tốt nhất của mình, vô tội hỏi: “Hồng, tại sao đánh tớ?”
Hàn Quân Hồng hung tợn trợn mắt liếc nhìn hắn, thấp giọng quát: “Cậu đáng chết có biết không? Thanh Thanh đang nghỉ trưa! Cậu dám lớn giọng đánh thức cô ấy xem tớ có đóng gói cậu ném ra khỏi Hàn Thị, cả đời này không bước chân được vào đây nữa không?”
Tần Nghị ôm mặt, mếu máo: “Hồng, đồ trọng sắc khinh bạn!” Nhìn thấy huynh đệ thân thiết làm thế, hắn thất hồn lạc phách, chẳng lẽ hắn không thể nói mấy câu an ủi dễ nghe cho tâm hồn đang bị tổn thương của mình sao? Lại còn ném đá xuống giếng, không chút quan tâm hắn, thật sự là tổn hại thêm.
Hàn Hồng Quân tức giận liếc mắt: “Cậu nói thừa! Thanh Thanh là người tớ cả đời mới tìm được, cậu … tên bạn xấu xa có thể sánh với cô ấy sao?”
“Thanh Thanh so với tớ còn hơn ư? A… Không đúng, là tớ không thể so với Thanh Thanh về sự quan trọng ư? Cũng không đúng… được được, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ và Thanh Thanh không hề quan trọng như nhau ư? Cậu có phải huynh đệ của tớ nữa không?” Bị đả kích tới mức não ngất đi, nam nhân luống cuống nói, rồi lại bĩu môi lắc đầu, nụ cười gượng gạo mệt mỏi.
Hàn Hồng Quân ẩn tình nhìn người yêu đang nghỉ ngơi, không quay đầu lại miễn cưỡng trả lời hắn: “Cậu họ Tần, tôi họ Hàn, chúng ta là anh em ư?”
Tần Nghị sửng sốt, lập tức nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Hồng… Cậu… cậu… được. Xem như cậu lợi hại.”
Hàn Hồng Quân quay đầu, nheo mắt lại, trơ mắt nhìn hắn, nắm chặt tay lại run nhè nhẹ. Hắn kiềm chế được bản thân, nhưng sợ lúc này mình không nhịn được sẽ thuận tay ném hết giấy tờ văn kiện vào đầu Tần Nghị, cho hắn ngủ tới sáng của một ngày nào đó xa xôi, thậm chí mất trí nhớ là tốt nhất. Hoặc là nhét ngay giấy báo vào cái miệng đang lải nhải của hắn. Nhưng là, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân hơn bằng hữu, hắn nhịn!
“Cậu cứ nói, cậu cứ nói, tớ có gì không đúng? Những nữ nhân này tớ không đi trêu chọc, là tự họ mò đến! Nói nữa, tớ có làm chuyện gì đâu! Tại sao chỉ vì chuyện này mà cô ấy phán tớ án tử hình…?” Thấy bạn bè trầm mặc, nam nhân không chịu nổi cô đơn lại bắt đầu bực tức đầy bụng, cổ họng như không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Thật sự là không nhịn được nữa! Trên trán Hàn Hồng Quân gân xanh nổi lên, hắn không nhịn được hỏi: “Cậu nói xong chưa?”
“Chưa!” Không nhận thấy sự thay đổi, Tần Nghị khoát tay, tiếp tục chém đinh chặt sắt: “Cậu cứ chờ tớ, tớ còn rất nhiều lời muốn nói, tớ rất tức giận!”
“Hảo, hảo!” Hàn Hồng Quân liên tục khen hảo, không ngừng gật đầu. Hắn đi qua đi lại, mở cửa phòng làm việc, sau đó đi tới sau lưng Tần Nghị, thấp giọng nói: “Vậy cậu từ từ thở đã, trước hết nghe tớ nói một câu.”
Tần Nghị không nghi ngờ hắn, rửa tai lắng nghe: “Nói gì?”
Hàn Hồng Quân ghé sát môi vào tai Tần Nghị, hai tay tạo thành cái loa, xác định 95% âm thanh sẽ truyền đến tai hắn mà không làm phiền ai cả, sau đó gia tăng âm lượng, nói ngay từ đầu những lời hắn định nói: “Cậu, còn công việc!”
Sau đó, hắn đá một cước lên mông Tần Nghị: “Phiền chết đi, cậu cút ra ngoài cho tớ! Không bình phục lại bình thường thì đừng xuất hiện trước mặt tớ!”
Tần Nghị với hình tượng thất tha thất thểu đi ra từ phòng Boss xuất hiện trước mắt bao người. Ngay sau đó, cửa phòng làm việc đóng rầm sau lưng hắn.
Ngay lập tức, hắn quay đầu lại: “Hồng? Hàn Hồng Quân? Mở cửa! Cậu mở cửa cho tớ! Mở cửa!”
Lúc này, một hồi chuông dễ nghe vang lên, điện thoại di động rung. Hắn lấy điện thoại ra, nhấn phím nghe, lập tức một tràng cảnh cáo ập xuống:
“Họ Tần kia, tôi cảnh cáo cậu, đừng gõ cửa nữa! Tôi cho cậu hay, Thanh Thanh đang ngủ? Dám gõ cửa nữa cậu tin hay không tôi lập tức mở cửa hành hung khiến cậu không còn mặt mũi nào với mọi người nữa? Cậu làm loạn chỗ này như thế còn muốn gì nữa…”
“Chuyện gì a?” điện thoại đột nhiên truyền đến một giọng trầm trầm.
“Anh đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Sao kích động vậy,” giọng thiếu nữ vang lên, còn đang ngái ngủ.
Tiếng nam nhân trong điện thoại đột nhiên ôn nhu, khiến nam nhân ngoài cửa toàn thân nổi da gà, thiếu chút rụng rời. “Không, không có ai, một tên thần kinh, làm phiền anh, anh không nhịn được đã mắng hắn, không có việc gì. Ngoan, ngủ thêm chút đi, thời gian hãy còn nhiều…”
Tên này… dám mắng hắn là thần kinh.
A! Nghe vợ chồng son thân mặt khăng khít đối thoại, Tần Nghị cảm thấy cô độc vô cùng, xung quanh nháy mắt biến thành gió lạnh, thổi vào hắn đang phát run lên.
Cất điện thoại đi, hắn xoa xoa cái mông bị đá, đi vào thang máy, rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.