Quyển 1 - Chương 26
Cúc Hoa Trà Xanh
02/07/2013
“Nhưng đây chỉ là mặt
ngoài mà thôi, em nên nhìn cả bản chất bên trong chứ?” Tần Nghị khẩn cấp, cuống
quýt nói.
Một câu còn dưa dứt lời, một hồi chuông điện thoại quen thuộc vang lên, có người điện đến, tay của hắn khẽ rung lên.
“Kỳ Kỳ….” Tần Nghị không màng điện thoại, hắn còn muốn tiếp tục nói tiếp.
Triệu Kỳ cắt đứt lời hắn, chỉ chỉ chiếc điện thoại trên mặt bàn trà: “Hãy nghe đi, có khi Hàn Quân Hồng có chuyện tìm anh.”
Triệu Kỳ lên tiếng, bất đắc dĩ hắn phải nghe. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, nhìn qua màn hình không phải là Hàn Quân Hồng, trong lòng hắn không khỏi tức giận: Nhấn phím nghe, không hỏi đối phương tên họ gì, tìm hắn có chuyện gì, lập tức hắn trút giận.
“Này, là ai điện thoại vào giờ này thế hả? Không biết thiếu gia tôi đang tính truyện trọng yếu sao? Tốt nhất là có chuyện gấp hãy tìm tôi! Nếu không, làm chậm chuyện của tôi thì có chịu trách nhiệm được không?”
Nhưng đối phương không biết chen vào câu nói gì mà sắc mặt Tần Nghị lập tức thay đổi. Cuống quýt cầm chặt điện thoại, hắn đổi giọng khác.
“Như thế nào? Điện thoại di động của Hồng cũng tắt!” Hắn nôn nóng dậm chân.
“Làm sao vậy?” Triệu Kỳ đi tới, ân cần hỏi.
“Thư ký Ngô của Hàn thị điện đến nói, Hồng cùng Thanh Thanh một tuần lễ nay không có tới công ty, cô ta không sao liên lạc được với bọn họ, hiện trong công ty đang náo loạn, lộn xộn hết cả.” Tần Nghị miệng giải thích cho nàng, tay không quên bấm đi bấm lại dãy số điện thoại bạn thân mình, nhưng là, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng nói dịu dàng của nữ nhân: Thuê bao….. Hắn tức tối dập điện thoại.
“Gọi điện cho Thanh Thanh xem sao?” Triệu Kỳ hỏi.
“Đúng rồi, còn có di động của Thanh Thanh!” Tần Nghị như tỉnh mộng, tay chân luống cuống ấn số Thanh Thanh bấm phím gọi.
Nhưng cũng giống nhau cả, đều tắt máy.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tần Nghị bất lực hướng co cầu cứu. Hắn cảm thấy chuyện quá khẩn cấp. Hồng vô luận thế nào cũng sẽ không nói một lời mà bỏ bẵng công ty nguyên một tuần.
Bị lây sự lo lắng của hắn, Triệu Kỳ ưu tư một hồi, hỏi: “Trước kia đã xảy ra chuyện này chưa?”
“Có, một lần.” Tần Nghị bình tĩnh trả lời.
“Lúc nào?”
“Năm năm trước, Thanh Thanh bị cha mẹ mang đi cùng, Hồng cũng như biến mất. Bọn anh đã đi tìm, tìm mãi, khi tới phòng Thanh Thanh mới phát hiện hắn ở trong đó, ôm quần áo của Thanh Thanh, không ăn không uống, không phản ứng gì. Ai nói gì hắn cũng không nghe. Khi đó Hàn thúc thúc nghĩ vô vàn biện pháp, tóc bạc nửa đầu vẫn không thấy hiệu quả.”
“Sau đó hắn làm sao qua được?”
“Anh tìm người mở cửa, đi vào uống rượu với hắn, uống say khướt, lại đánh nhau một trận, sau đó cả hai đều bị thương, bị đưa vào viện, nằm nửa tháng.” Xuất viện, Hàn Quân Hồng khôi phục như bình thường, chỉ là như thành một người khác, cho đến khi Cố Thanh Thanh trở về mới như bình thường.
“A.” nghe đến đó, Triệu Kỳ nghĩ tới, “Tôi đã biết. Tôi còn nhớ có lần hỏi anh tại sao trước anh và Hàn Quân Hồng cùng nhập viện. Hỏi chuyện gì, anh nhất quyết không mở miệng.”
“Chuyện thương tâm của người khác, không nên đưa ra.” Tần Nghị nhíu mày, suy nghĩ dữ hơn, “Mỗi lần nhắc tới Thanh Thanh, Hồng sẽ vô cùng kích động. Sau này, bọn anh tận lực tránh nhắc tới việc này, do dù Hồng có ở đó hay không.”
Chuyện như bây giờ, hình như giống năm đó.
Không nên! Ngàn vạn lần đừng để lịch sử tái diễn! Bọn họ đều trải qua đả kích lớn không dậy nổi! Tần Nghị trong lòng cầu khẩn.
“Không được, anh phải đi Hàn gia một chuyến.” Hắn quyết định, lập tức hành động.
Triệu Kỳ cầm túi xách, đuổi theo hắn. “Tôi cũng đi.”
Đi ra thang máy, hướng bãi đỗ xe, Triệu Kỳ đột nhiên đặt câu hỏi: “Tần Nghị, anh có mỗi số di động của Hàn Quân Hồng sao?”
“Đúng rồi! Còn có máy bàn Hàn gia!” Tần Nghị hiểu ra, hung hăng vỗ đầu một cái, vội vàng lấy di động ra tìm máy bàn Hàn Trạch.
Rất nhanh, điện thoại có tín hiệu.
Nhưng mà tâm tình hai người đang nóng vội, không dễ chờ đợi.
Điện thoại vừa có chuông, Triệu Kỳ liền nghe được một hồi khóc lóc. Đứng xa Triệu Kỳ mấy bước mà cô vẫn nghe rõ tiếng khóc thảm thiết.
Mặt Tần Nghị lập tức trắng bệch.
“Này? Này? Là Thanh Thanh sao?” Hắn vội vàng hô.
Đối phương không biết nói câu gì, trên mặt hắn càng lo lắng, “Này, Thanh Thanh, còn đó không? Đừng khóc, từ từ nói. Không được vội vàng quá. Hồng hiện tại thế nào?... Yên tâm, không có sao, em chờ một chút, bọn anh đang đi… Đừng khóc, để ý Hồng, biết không?... Thật sự không có việc gì, đừng khóc…”
Vừa nói, hắn vừa chạy như bay tới bên xe, khởi động xe. Động tác vội vã.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì? Tôi cũng nghe thấy tiếng Thanh Thanh khóc!” Triệu Kỳ vội vàng ngồi vào ghế bên tay lái, lo âu hỏi.
Tần Nghị cất điện thoại, khởi động ô tô, hai mắt nhìn thằng phía trước, mặt lạnh tanh: “Hồng đã xảy ra chuyện!”
Một câu còn dưa dứt lời, một hồi chuông điện thoại quen thuộc vang lên, có người điện đến, tay của hắn khẽ rung lên.
“Kỳ Kỳ….” Tần Nghị không màng điện thoại, hắn còn muốn tiếp tục nói tiếp.
Triệu Kỳ cắt đứt lời hắn, chỉ chỉ chiếc điện thoại trên mặt bàn trà: “Hãy nghe đi, có khi Hàn Quân Hồng có chuyện tìm anh.”
Triệu Kỳ lên tiếng, bất đắc dĩ hắn phải nghe. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, nhìn qua màn hình không phải là Hàn Quân Hồng, trong lòng hắn không khỏi tức giận: Nhấn phím nghe, không hỏi đối phương tên họ gì, tìm hắn có chuyện gì, lập tức hắn trút giận.
“Này, là ai điện thoại vào giờ này thế hả? Không biết thiếu gia tôi đang tính truyện trọng yếu sao? Tốt nhất là có chuyện gấp hãy tìm tôi! Nếu không, làm chậm chuyện của tôi thì có chịu trách nhiệm được không?”
Nhưng đối phương không biết chen vào câu nói gì mà sắc mặt Tần Nghị lập tức thay đổi. Cuống quýt cầm chặt điện thoại, hắn đổi giọng khác.
“Như thế nào? Điện thoại di động của Hồng cũng tắt!” Hắn nôn nóng dậm chân.
“Làm sao vậy?” Triệu Kỳ đi tới, ân cần hỏi.
“Thư ký Ngô của Hàn thị điện đến nói, Hồng cùng Thanh Thanh một tuần lễ nay không có tới công ty, cô ta không sao liên lạc được với bọn họ, hiện trong công ty đang náo loạn, lộn xộn hết cả.” Tần Nghị miệng giải thích cho nàng, tay không quên bấm đi bấm lại dãy số điện thoại bạn thân mình, nhưng là, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng nói dịu dàng của nữ nhân: Thuê bao….. Hắn tức tối dập điện thoại.
“Gọi điện cho Thanh Thanh xem sao?” Triệu Kỳ hỏi.
“Đúng rồi, còn có di động của Thanh Thanh!” Tần Nghị như tỉnh mộng, tay chân luống cuống ấn số Thanh Thanh bấm phím gọi.
Nhưng cũng giống nhau cả, đều tắt máy.
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tần Nghị bất lực hướng co cầu cứu. Hắn cảm thấy chuyện quá khẩn cấp. Hồng vô luận thế nào cũng sẽ không nói một lời mà bỏ bẵng công ty nguyên một tuần.
Bị lây sự lo lắng của hắn, Triệu Kỳ ưu tư một hồi, hỏi: “Trước kia đã xảy ra chuyện này chưa?”
“Có, một lần.” Tần Nghị bình tĩnh trả lời.
“Lúc nào?”
“Năm năm trước, Thanh Thanh bị cha mẹ mang đi cùng, Hồng cũng như biến mất. Bọn anh đã đi tìm, tìm mãi, khi tới phòng Thanh Thanh mới phát hiện hắn ở trong đó, ôm quần áo của Thanh Thanh, không ăn không uống, không phản ứng gì. Ai nói gì hắn cũng không nghe. Khi đó Hàn thúc thúc nghĩ vô vàn biện pháp, tóc bạc nửa đầu vẫn không thấy hiệu quả.”
“Sau đó hắn làm sao qua được?”
“Anh tìm người mở cửa, đi vào uống rượu với hắn, uống say khướt, lại đánh nhau một trận, sau đó cả hai đều bị thương, bị đưa vào viện, nằm nửa tháng.” Xuất viện, Hàn Quân Hồng khôi phục như bình thường, chỉ là như thành một người khác, cho đến khi Cố Thanh Thanh trở về mới như bình thường.
“A.” nghe đến đó, Triệu Kỳ nghĩ tới, “Tôi đã biết. Tôi còn nhớ có lần hỏi anh tại sao trước anh và Hàn Quân Hồng cùng nhập viện. Hỏi chuyện gì, anh nhất quyết không mở miệng.”
“Chuyện thương tâm của người khác, không nên đưa ra.” Tần Nghị nhíu mày, suy nghĩ dữ hơn, “Mỗi lần nhắc tới Thanh Thanh, Hồng sẽ vô cùng kích động. Sau này, bọn anh tận lực tránh nhắc tới việc này, do dù Hồng có ở đó hay không.”
Chuyện như bây giờ, hình như giống năm đó.
Không nên! Ngàn vạn lần đừng để lịch sử tái diễn! Bọn họ đều trải qua đả kích lớn không dậy nổi! Tần Nghị trong lòng cầu khẩn.
“Không được, anh phải đi Hàn gia một chuyến.” Hắn quyết định, lập tức hành động.
Triệu Kỳ cầm túi xách, đuổi theo hắn. “Tôi cũng đi.”
Đi ra thang máy, hướng bãi đỗ xe, Triệu Kỳ đột nhiên đặt câu hỏi: “Tần Nghị, anh có mỗi số di động của Hàn Quân Hồng sao?”
“Đúng rồi! Còn có máy bàn Hàn gia!” Tần Nghị hiểu ra, hung hăng vỗ đầu một cái, vội vàng lấy di động ra tìm máy bàn Hàn Trạch.
Rất nhanh, điện thoại có tín hiệu.
Nhưng mà tâm tình hai người đang nóng vội, không dễ chờ đợi.
Điện thoại vừa có chuông, Triệu Kỳ liền nghe được một hồi khóc lóc. Đứng xa Triệu Kỳ mấy bước mà cô vẫn nghe rõ tiếng khóc thảm thiết.
Mặt Tần Nghị lập tức trắng bệch.
“Này? Này? Là Thanh Thanh sao?” Hắn vội vàng hô.
Đối phương không biết nói câu gì, trên mặt hắn càng lo lắng, “Này, Thanh Thanh, còn đó không? Đừng khóc, từ từ nói. Không được vội vàng quá. Hồng hiện tại thế nào?... Yên tâm, không có sao, em chờ một chút, bọn anh đang đi… Đừng khóc, để ý Hồng, biết không?... Thật sự không có việc gì, đừng khóc…”
Vừa nói, hắn vừa chạy như bay tới bên xe, khởi động xe. Động tác vội vã.
“Rốt cục xảy ra chuyện gì? Tôi cũng nghe thấy tiếng Thanh Thanh khóc!” Triệu Kỳ vội vàng ngồi vào ghế bên tay lái, lo âu hỏi.
Tần Nghị cất điện thoại, khởi động ô tô, hai mắt nhìn thằng phía trước, mặt lạnh tanh: “Hồng đã xảy ra chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.