Quyển 1 - Chương 3
Cúc Hoa Trà Xanh
02/07/2013
Nửa giờ sau, Triệu Kỳ mới
mặc chiếc áo tắm rộng thùng thình thong thả bước ra.
Trong phòng bếp vốn cũng là phòng khách, một người vẫn còn mặc áo ngủ, trước lại có cái tạp dề hình mèo hello kitty màu hồng phấn vô cùng khả ái. Nam nhân đang dốc toàn lực chiến đấu.
Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, ngáp một cái không thèm che miệng, sau đó cười nói: “Bữa sáng lập tức xong ngay đây, em ngồi xuống chờ chút nhé.” Nói xong lại quay đầu vào chiến đấu, tình cảnh giống như đã xảy ra rất nhiều lần, hình như hắn mới là chủ nhân của nơi này.
“Aiz”, Triệu Kỳ không chút để ý, tự nhiên kéo cái ghế ngồi ở bàn ăn ra ngồi chờ, không có ý nào là muốn đứng dậy giúp đỡ hắn. Chắc chắn là thế, trong gian phòng bếp bận tối mặt tối mũi này, nam nhân kia không thể nào dám gọi cô giúp đỡ, bởi vì hắn biết cô mà giúp đỡ thì sẽ thê thảm thế nào, ký ức thống khổ ấy chắc vẫn mới mẻ trong đầu hắn.
Năm phút đồng hồ sau, bữa sáng nóng nổi thơm ngào ngạt được dọn lên bàn.
Triệu Kỳ chậm rãi cắn hai miếng bánh mì, nuốt một cái lòng đỏ trứng gà chiên, lại uống chút sữa, sau đó tao nhã rút ra tờ giấy ăn lau miệng, hỏi: “Nói đi, tới chỗ tôi làm gì?”
Nghe được lời cô, nam nhân trong miệng vẫn còn đầy thức ăn, một phen khua loạn xạ. “Kỳ Kỳ, cái gì gọi là làm gì? Em nói gì vậy? Chúng ta đã đính hôn, anh đến nơi này còn cần có lý do sao?”
“Không cần sao?” Đối với hắn khó hiểu kích động, Triệu Kỳ lại càng bình tĩnh im lặng, nàng lặng lẽ lau qua vết bánh mì dây ra trên mặt, đoạn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Vô sự không đăng tam bảo điện (Không có chuyện thì không đến tìm), tôi nhớ rằng mỗi lần đại gia ngài đến chỗ tôi đều có chuyện không tốt.”
“Ách...” Tần Nghị kiên quyết trầm mặc. Cô nói đúng, mỗi lần hắn đến tìm cô đều là có chuyện không tốt đẹp.
“Anh thất tình...” Hắn khẽ chớp mi mắt, miệng trề ra, cố gắng tạo dáng vẻ đáng thương nhất.
“A” Triệu Kỳ hiểu gật đầu. Đúng rồi, đây là cái cớ hùng hồn nhất mà hắn vẫn dùng.
“Anh thất tình!” Thấy bộ dạng cô, hắn bất mãn quyết lớn tiếng cường điệu chuyện này một lần nữa.
“Tôi đã biết!” Triệu Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
Tần Nghị kiên quyết kích động đi lên. Hắn hung hăng đập bụp lên bàn một cái, cốc sữa sánh ra ngoài. “Em... Thái độ của em!”
“Thái độ sao a!” Triệu Kỳ vẫn còn tỉnh táo, bình tĩnh tường thuật sự thật: “Anh có gì mà phải kích động? Chuyện như vậy không phải mỗi một hai tháng đều sẽ đến một lần sao?” (Thất tình có chu kỳ :-? )
Mặt Tần Nghị bỗng chốc vặn vẹo đến khó coi.
“Nhưng...” Hắn dừng một chút, “Lần này không giống.”
“A? Có cái gì không giống?” Triệu Kỳ không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Lần này là... người con gái kia dám đá anh trước.” Tần Nghị không giấu giếm, nghiến răng nghiến lợi nói ra tình hình thực tế.
“Thật ư?” Trong mắt Triệu Kỳ hiện lên một tia kỳ lạ, “Nhưng cũng không phải lần đầu tiên a!”
...
Tần Nghị không thốt nổi lên lời nữa, yên lặng ngồi xuống, buồn bã, tiếp tục gặm bánh mỳ.
Triệu Kỳ nhìn hắn, khóe miệng cong lên, mắt phượng long lanh. Cô đẩy ghế đứng lên, vòng đến bên Tần Nghị, đặt hai tay lên đôi vai hắn, thân thiết nói: “Nói đi, rốt cục là không giống cái gì?”
Áp lực vô hình kéo tới! Tần Nghị kiên quyết không nói, nhưng là không thể không nói. Hắn suy đi nghĩ lại, không tình nguyện mới nói: “Được rồi, có chuyện này, có khả năng, trái tim cô ấy là băng giá.”
“Lý do này sao?” Triệu Kỳ dựa dựa lên lưng hắn cười hỏi.
“Cô ấy... cô ấy... cô ấy.” Tần Nghị ấp úng, lấp lửng nói.
“Cô ấy cái gì?” Triệu Kỳ hỏi tới. Cô không vội, thật sự không vội.
“Cô ấy... cô ấy nói anh là gay!” Tần Nghị suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lớn tiếng: “Cô ấy còn nói... còn nói...”
“Nói cái gì?” Lòng hiếu kỳ của Triệu Kỳ bị gợi lên.
“Nói... nói cô ấy không muốn làm bia đỡ đạn cho anh!” Tần Nghị suy sụp nói: “Hơn nữa, cô ấy còn muốn công chúng biết chuyện này!”
“Thật sự?” Triệu Kỳ cười lớn. Hài tử đáng thương, lập tức bị hết mặt mũi.
Nam nhân suýt thổ huyết. “Em còn cười được!”
“Tại sao lại không được cười? Thật là chuyện đáng cười đấy!” Cô tiếp tục che miệng cười ha hả không ngừng.
“Kỳ Kỳ...” Tần Nghị đáng thương mếu máo.
Hừm, lại bộ mặt đáng thương ấy! Một đại nam nhân, hắn xấu hổ ư!
Triệu Kỳ im lặng. Cô thu tay lại, đi trở về chỗ ngồi xuống, khoát khoát tay hỏi: “Tốt lắm, tốt lắm, bị người khác coi là gay thì có sao? Đặc biệt hơn người a? Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần anh không thẹn với lương tâm, anh sợ cái gì?"
“Tại sao anh lại không sợ chứ? Hiện tại, chuyện hươu vượn này nếu bị đồn ra ngoài thì anh sẽ bị một đám đàn ông háo sắc vây quanh.” Tần Nghị tức giận dậm chân.
Trong phòng bếp vốn cũng là phòng khách, một người vẫn còn mặc áo ngủ, trước lại có cái tạp dề hình mèo hello kitty màu hồng phấn vô cùng khả ái. Nam nhân đang dốc toàn lực chiến đấu.
Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, ngáp một cái không thèm che miệng, sau đó cười nói: “Bữa sáng lập tức xong ngay đây, em ngồi xuống chờ chút nhé.” Nói xong lại quay đầu vào chiến đấu, tình cảnh giống như đã xảy ra rất nhiều lần, hình như hắn mới là chủ nhân của nơi này.
“Aiz”, Triệu Kỳ không chút để ý, tự nhiên kéo cái ghế ngồi ở bàn ăn ra ngồi chờ, không có ý nào là muốn đứng dậy giúp đỡ hắn. Chắc chắn là thế, trong gian phòng bếp bận tối mặt tối mũi này, nam nhân kia không thể nào dám gọi cô giúp đỡ, bởi vì hắn biết cô mà giúp đỡ thì sẽ thê thảm thế nào, ký ức thống khổ ấy chắc vẫn mới mẻ trong đầu hắn.
Năm phút đồng hồ sau, bữa sáng nóng nổi thơm ngào ngạt được dọn lên bàn.
Triệu Kỳ chậm rãi cắn hai miếng bánh mì, nuốt một cái lòng đỏ trứng gà chiên, lại uống chút sữa, sau đó tao nhã rút ra tờ giấy ăn lau miệng, hỏi: “Nói đi, tới chỗ tôi làm gì?”
Nghe được lời cô, nam nhân trong miệng vẫn còn đầy thức ăn, một phen khua loạn xạ. “Kỳ Kỳ, cái gì gọi là làm gì? Em nói gì vậy? Chúng ta đã đính hôn, anh đến nơi này còn cần có lý do sao?”
“Không cần sao?” Đối với hắn khó hiểu kích động, Triệu Kỳ lại càng bình tĩnh im lặng, nàng lặng lẽ lau qua vết bánh mì dây ra trên mặt, đoạn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói: “Vô sự không đăng tam bảo điện (Không có chuyện thì không đến tìm), tôi nhớ rằng mỗi lần đại gia ngài đến chỗ tôi đều có chuyện không tốt.”
“Ách...” Tần Nghị kiên quyết trầm mặc. Cô nói đúng, mỗi lần hắn đến tìm cô đều là có chuyện không tốt đẹp.
“Anh thất tình...” Hắn khẽ chớp mi mắt, miệng trề ra, cố gắng tạo dáng vẻ đáng thương nhất.
“A” Triệu Kỳ hiểu gật đầu. Đúng rồi, đây là cái cớ hùng hồn nhất mà hắn vẫn dùng.
“Anh thất tình!” Thấy bộ dạng cô, hắn bất mãn quyết lớn tiếng cường điệu chuyện này một lần nữa.
“Tôi đã biết!” Triệu Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
Tần Nghị kiên quyết kích động đi lên. Hắn hung hăng đập bụp lên bàn một cái, cốc sữa sánh ra ngoài. “Em... Thái độ của em!”
“Thái độ sao a!” Triệu Kỳ vẫn còn tỉnh táo, bình tĩnh tường thuật sự thật: “Anh có gì mà phải kích động? Chuyện như vậy không phải mỗi một hai tháng đều sẽ đến một lần sao?” (Thất tình có chu kỳ :-? )
Mặt Tần Nghị bỗng chốc vặn vẹo đến khó coi.
“Nhưng...” Hắn dừng một chút, “Lần này không giống.”
“A? Có cái gì không giống?” Triệu Kỳ không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Lần này là... người con gái kia dám đá anh trước.” Tần Nghị không giấu giếm, nghiến răng nghiến lợi nói ra tình hình thực tế.
“Thật ư?” Trong mắt Triệu Kỳ hiện lên một tia kỳ lạ, “Nhưng cũng không phải lần đầu tiên a!”
...
Tần Nghị không thốt nổi lên lời nữa, yên lặng ngồi xuống, buồn bã, tiếp tục gặm bánh mỳ.
Triệu Kỳ nhìn hắn, khóe miệng cong lên, mắt phượng long lanh. Cô đẩy ghế đứng lên, vòng đến bên Tần Nghị, đặt hai tay lên đôi vai hắn, thân thiết nói: “Nói đi, rốt cục là không giống cái gì?”
Áp lực vô hình kéo tới! Tần Nghị kiên quyết không nói, nhưng là không thể không nói. Hắn suy đi nghĩ lại, không tình nguyện mới nói: “Được rồi, có chuyện này, có khả năng, trái tim cô ấy là băng giá.”
“Lý do này sao?” Triệu Kỳ dựa dựa lên lưng hắn cười hỏi.
“Cô ấy... cô ấy... cô ấy.” Tần Nghị ấp úng, lấp lửng nói.
“Cô ấy cái gì?” Triệu Kỳ hỏi tới. Cô không vội, thật sự không vội.
“Cô ấy... cô ấy nói anh là gay!” Tần Nghị suy nghĩ hồi lâu, rốt cục lớn tiếng: “Cô ấy còn nói... còn nói...”
“Nói cái gì?” Lòng hiếu kỳ của Triệu Kỳ bị gợi lên.
“Nói... nói cô ấy không muốn làm bia đỡ đạn cho anh!” Tần Nghị suy sụp nói: “Hơn nữa, cô ấy còn muốn công chúng biết chuyện này!”
“Thật sự?” Triệu Kỳ cười lớn. Hài tử đáng thương, lập tức bị hết mặt mũi.
Nam nhân suýt thổ huyết. “Em còn cười được!”
“Tại sao lại không được cười? Thật là chuyện đáng cười đấy!” Cô tiếp tục che miệng cười ha hả không ngừng.
“Kỳ Kỳ...” Tần Nghị đáng thương mếu máo.
Hừm, lại bộ mặt đáng thương ấy! Một đại nam nhân, hắn xấu hổ ư!
Triệu Kỳ im lặng. Cô thu tay lại, đi trở về chỗ ngồi xuống, khoát khoát tay hỏi: “Tốt lắm, tốt lắm, bị người khác coi là gay thì có sao? Đặc biệt hơn người a? Cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần anh không thẹn với lương tâm, anh sợ cái gì?"
“Tại sao anh lại không sợ chứ? Hiện tại, chuyện hươu vượn này nếu bị đồn ra ngoài thì anh sẽ bị một đám đàn ông háo sắc vây quanh.” Tần Nghị tức giận dậm chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.