Chương 752: Chương 314.2
Lam Lâm
04/08/2019
“Ghê tởm? Em lại chê anh ghê tởm?” Đường Dũng nghe vậy sửng sốt một
chút, sau đó anh ta liền mếu máo làm ra bộ dáng tủi thân, nói: “Dù gì
anh cũng là con người, chẳng qua chỉ là tiếp xúc với nước từ thi thể
thôi mà em lại ghê tởm anh, vậy chứ lão quỷ Tô Mộc thì sao, anh ta trực
tiếp là thi thể sao cho tới bây giờ em đều hông ghê tởm anh ta. Dù sao
anh cũng thích em lâu như vậy mà em lại quá thiên vị.”
“Đây không phải là vấn đề thiên vị. Anh nói anh là người còn sống sờ sờ thì đang êm đẹp đi nuôi hoa bỉ ngạn làm gì, lại còn trộm nước từ thi thể. Mặc dù Tô Mộc là quỷ nhưng anh ấy không có thi thể, thân thể của anh ấy đều là dùng âm khí ngưng tụ mà thành, tôi chưa từng nhìn thấy thi thể anh ấy.” Tôi nói.
Đường Dũng liền bĩu môi: “Em chưa từng nhìn thấy? Em biết tại sao cho tới bây giờ anh ta không để cho em nhìn thấy thi thể của anh ta không? Anh đã thấy, trải qua hơn trăm năm bị chôn, thi thể của anh ta đã hư thối, cả người mọc đầy dòi trắng, toàn bộ thân xác bị ngập trong nước khiến mặt trương như bánh bao, lại còn biến thành màu đen…”
“Anh im miệng!” Dạ dày tôi lại có chút khó chịu, miêu tả của Đường Dũng quá tượng hình.
Đường Dũng thấy tôi muốn nôn lại càng nói nhiều, trên mặt còn giương nanh múa vuốt như sợ tôi không tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang mô tả.
Tôi liền quay sang nện cho anh ta một trận, bảo anh ta không nói nữa nếu không tôi sẽ tức giận!
“Xem đi, còn nói em không thiên vị. Cho dù anh ta biến thành như vậy thì em cũng không ghê tởm anh ta!” Đường Dũng thấy tôi thật sự liền không nói nữa, chỉ nghiêng người chê bai.
Tôi liền trợn mắt lên với anh ta, nói Tô Mộc đã chết hơn một trăm năm, thi thể nếu đã thối rữa thì bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng, làm sao còn có thể có dòi gì, anh ta bôi bác Tô mộc như vậy chính là ghen tị!
Anh ta căn bản không thể trông thấy thi thể của Tô Mộc!
Vừa nói tôi còn không nhịn được lầm bầm. Khi ở Thái Lan tôi nhớ rõ ngay cả Tô Mộc cũng không biết thi thể mình ở đâu vậy mà Đường Dũng lại kêu đã từng thấy.
“Ài, cái này em hỏi đúng người rồi. Anh thật sự từng thấy qua thi thể của anh ta, không chỉ thấy mà anh còn biết bây giờ thi thể anh ta đang ở chỗ nào.” Đường Dũng đột nhiên nói.
“Đây không phải là vấn đề thiên vị. Anh nói anh là người còn sống sờ sờ thì đang êm đẹp đi nuôi hoa bỉ ngạn làm gì, lại còn trộm nước từ thi thể. Mặc dù Tô Mộc là quỷ nhưng anh ấy không có thi thể, thân thể của anh ấy đều là dùng âm khí ngưng tụ mà thành, tôi chưa từng nhìn thấy thi thể anh ấy.” Tôi nói.
Đường Dũng liền bĩu môi: “Em chưa từng nhìn thấy? Em biết tại sao cho tới bây giờ anh ta không để cho em nhìn thấy thi thể của anh ta không? Anh đã thấy, trải qua hơn trăm năm bị chôn, thi thể của anh ta đã hư thối, cả người mọc đầy dòi trắng, toàn bộ thân xác bị ngập trong nước khiến mặt trương như bánh bao, lại còn biến thành màu đen…”
“Anh im miệng!” Dạ dày tôi lại có chút khó chịu, miêu tả của Đường Dũng quá tượng hình.
Đường Dũng thấy tôi muốn nôn lại càng nói nhiều, trên mặt còn giương nanh múa vuốt như sợ tôi không tưởng tượng ra hình ảnh anh ta đang mô tả.
Tôi liền quay sang nện cho anh ta một trận, bảo anh ta không nói nữa nếu không tôi sẽ tức giận!
“Xem đi, còn nói em không thiên vị. Cho dù anh ta biến thành như vậy thì em cũng không ghê tởm anh ta!” Đường Dũng thấy tôi thật sự liền không nói nữa, chỉ nghiêng người chê bai.
Tôi liền trợn mắt lên với anh ta, nói Tô Mộc đã chết hơn một trăm năm, thi thể nếu đã thối rữa thì bây giờ cũng chỉ còn lại một đống xương trắng, làm sao còn có thể có dòi gì, anh ta bôi bác Tô mộc như vậy chính là ghen tị!
Anh ta căn bản không thể trông thấy thi thể của Tô Mộc!
Vừa nói tôi còn không nhịn được lầm bầm. Khi ở Thái Lan tôi nhớ rõ ngay cả Tô Mộc cũng không biết thi thể mình ở đâu vậy mà Đường Dũng lại kêu đã từng thấy.
“Ài, cái này em hỏi đúng người rồi. Anh thật sự từng thấy qua thi thể của anh ta, không chỉ thấy mà anh còn biết bây giờ thi thể anh ta đang ở chỗ nào.” Đường Dũng đột nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.