Chương 766: Chương 318.4
Lam Lâm
05/08/2019
Tim tôi suýt chút nữa nhảy cả ra ngoài. Giọng này mặc dù không phải giao tiên nhưng cách nói chuyện thì y hệt Giao tiên vậy!
Hơn nữa cô bé này cũng được gọi là Dương Dương.
Chẳng lẽ đây là tôi khi còn bé?
Tại sao tôi lại không nhớ khi còn bé tôi đã tới nơi này? Hơn nữa gần đây tôi mới quen Giao tiên kia mà, chẳng lẽ trước khi tôi ra đời ông ta đã cứu tôi, khi còn bé cũng từng bầu bạn với tôi?
Tôi có chút mông lung. Nhưng xem tình cảnh trước mặt, cô bé này là tôi không còn phải nghi ngờ. Chẳng qua từ bé tới giờ dường như tôi chưa từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cho dù tôi đã quên thì đứa bé này cũng không thể là tôi được…
Nếu thật là tôi, bây giờ không phải tôi sẽ khóc đến chết sao, khi còn bé xinh đẹp như vậy chẳng lẽ tôi đã dậy thì thất bại…
Ngay khi đầu tôi còn đang không hiểu gì thì con rắn núp ở trên cổ tay cô bé rốt cuộc cũng hiện thân, là một con rắn đen không sai, chỉ là thân mình của nó mới dài… bằng một con giun vậy, hơn nữa đầu của nó cũng không phải là hình tam giác mà tròn tròn nhẵn nhắn, nhìn qua có chút đáng yêu.
“Ai nói trong rừng không có sinh linh nào dám ra đây, không phải đang có một con sóc trên cây này sao? Ngươi xem nó đầu mập tai to, mau bắt xuống cho ông đây, ông đây đang đói!” Con rắn nhỏ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào con sóc trên cây nói.
“Ta không làm, con sóc đáng yêu như vậy ngươi không được ăn, nếu như ngươi nhất định muốn ăn thì tự mình lên bắt đi, ta cũng không để ý đến ngươi nữa.” Bé gái tức giận nói.
“Chết tiệt, ông đây sẽ không lên cây đâu!” Con rắn nhỏ tức giận chửi thề. Không biết tại sao nhưng tôi lại có thể cảm nhận được phản ứng trong lòng con rắn lúc này, nó đang rất lo lắng, thật giống như sợ cái cây kia.
Hơn nữa cô bé này cũng được gọi là Dương Dương.
Chẳng lẽ đây là tôi khi còn bé?
Tại sao tôi lại không nhớ khi còn bé tôi đã tới nơi này? Hơn nữa gần đây tôi mới quen Giao tiên kia mà, chẳng lẽ trước khi tôi ra đời ông ta đã cứu tôi, khi còn bé cũng từng bầu bạn với tôi?
Tôi có chút mông lung. Nhưng xem tình cảnh trước mặt, cô bé này là tôi không còn phải nghi ngờ. Chẳng qua từ bé tới giờ dường như tôi chưa từng bị mất trí nhớ, hơn nữa cho dù tôi đã quên thì đứa bé này cũng không thể là tôi được…
Nếu thật là tôi, bây giờ không phải tôi sẽ khóc đến chết sao, khi còn bé xinh đẹp như vậy chẳng lẽ tôi đã dậy thì thất bại…
Ngay khi đầu tôi còn đang không hiểu gì thì con rắn núp ở trên cổ tay cô bé rốt cuộc cũng hiện thân, là một con rắn đen không sai, chỉ là thân mình của nó mới dài… bằng một con giun vậy, hơn nữa đầu của nó cũng không phải là hình tam giác mà tròn tròn nhẵn nhắn, nhìn qua có chút đáng yêu.
“Ai nói trong rừng không có sinh linh nào dám ra đây, không phải đang có một con sóc trên cây này sao? Ngươi xem nó đầu mập tai to, mau bắt xuống cho ông đây, ông đây đang đói!” Con rắn nhỏ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào con sóc trên cây nói.
“Ta không làm, con sóc đáng yêu như vậy ngươi không được ăn, nếu như ngươi nhất định muốn ăn thì tự mình lên bắt đi, ta cũng không để ý đến ngươi nữa.” Bé gái tức giận nói.
“Chết tiệt, ông đây sẽ không lên cây đâu!” Con rắn nhỏ tức giận chửi thề. Không biết tại sao nhưng tôi lại có thể cảm nhận được phản ứng trong lòng con rắn lúc này, nó đang rất lo lắng, thật giống như sợ cái cây kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.