Chương 803: Chương 330-2
Lam Lâm
10/08/2019
Âm thanh này tới quá đột ngột, không chỉ tôi và Giao tiên mà ngay cả tổ
tiên Tô gia cùng Yêu Thần cũng sửng sốt một chút, không phát hiện ra nơi này từ khi nào xuất hiện thêm một người, hơn nữa người kia còn dám công khai phản bác tổ tiên Tô gia!
Trong nháy mắt cả bốn ánh mắt đồng loạt hướng về phía vừa rồi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy hướng kia trống rỗng không có ai, tôi nhìn một hồi lâu mới mơ hồ thấy được một bóng dáng đen thùi lùi ở góc tường, mờ mờ ảo ảo không chân thật.
Đây là một quỷ!
Tôi cả kinh trong lòng. Dù sao tổ tiên Tô gia là hồn tích đang ở đây thì nơi này đối với quỷ còn đáng sợ hơn cả nơi tụ dương khí, có thể nói chu vi mười dặm quanh đây, không đúng, chu vi trăm dặm trong đây thì quỷ không dám tiến vào. Vậy mà không ngờ còn có quỷ dám chủ động đi trên họng súng, hơn nữa còn dám ở gần hồn tích như vậy!
Đơn giản là không muốn sống nữa!
Vừa nói xong thì âm thanh kia kèm theo tiếng ho khan kịch liệt, xem ra chỉ cần đến gần thì tích khí trên người hồn tích cũng khiến hồn phách hắn bị thương nặng. Cho dù là vậy hắn vẫn không chịu rời đi, thân thể lảo đảo chống đỡ đi tới, nói: “Cụ tổ hẳn biết ý nghĩa của Đường Dũng đối với Dương Dương, cầu xin cụ tổ khai ân để cho con thử một lần, con có biện pháp cứu Đường Dũng.”
Vừa nói thân ảnh kia càng chao đảo dữ dội, không còn có thể chống đỡ nữa mà ngã lăn trên mặt đất.
Nhìn cú ngã của hắn rất nặng, nhưng hồn phách rơi xuống đất lại khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng giống như một chiếc lông chim rơi xuống đất vậy, thậm chí ngay cả bụi trong mộ cũng không hề bị bay lên.
“Tô… Mộc?” Tôi ngay cả người, cặp mắt ngây dài nhìn hồn phách đang ở trước mắt này. Bộ dáng của hắn không chút cường tráng giống như ấn tượng của Tô Mộc trong tôi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng thay đổi, nhưng hắn gọi tổ tiên Tô gia là cụ tổ, đây là cách gọi đặc biệt của Tô Mộc đối với vị tổ tiên Tô gia này.
Hơn nữa dù giọng hay khí chết đều thay đổi nhưng cảm giác anh ấy cho tôi lại không đổi, anh ấy chính là Tô Mộc!
Hồn phi phách tán mờ ảo này chính là Tô Mộc của tôi!
Trong nháy mắt cả bốn ánh mắt đồng loạt hướng về phía vừa rồi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy hướng kia trống rỗng không có ai, tôi nhìn một hồi lâu mới mơ hồ thấy được một bóng dáng đen thùi lùi ở góc tường, mờ mờ ảo ảo không chân thật.
Đây là một quỷ!
Tôi cả kinh trong lòng. Dù sao tổ tiên Tô gia là hồn tích đang ở đây thì nơi này đối với quỷ còn đáng sợ hơn cả nơi tụ dương khí, có thể nói chu vi mười dặm quanh đây, không đúng, chu vi trăm dặm trong đây thì quỷ không dám tiến vào. Vậy mà không ngờ còn có quỷ dám chủ động đi trên họng súng, hơn nữa còn dám ở gần hồn tích như vậy!
Đơn giản là không muốn sống nữa!
Vừa nói xong thì âm thanh kia kèm theo tiếng ho khan kịch liệt, xem ra chỉ cần đến gần thì tích khí trên người hồn tích cũng khiến hồn phách hắn bị thương nặng. Cho dù là vậy hắn vẫn không chịu rời đi, thân thể lảo đảo chống đỡ đi tới, nói: “Cụ tổ hẳn biết ý nghĩa của Đường Dũng đối với Dương Dương, cầu xin cụ tổ khai ân để cho con thử một lần, con có biện pháp cứu Đường Dũng.”
Vừa nói thân ảnh kia càng chao đảo dữ dội, không còn có thể chống đỡ nữa mà ngã lăn trên mặt đất.
Nhìn cú ngã của hắn rất nặng, nhưng hồn phách rơi xuống đất lại khiến người ta có cảm giác nhẹ bẫng giống như một chiếc lông chim rơi xuống đất vậy, thậm chí ngay cả bụi trong mộ cũng không hề bị bay lên.
“Tô… Mộc?” Tôi ngay cả người, cặp mắt ngây dài nhìn hồn phách đang ở trước mắt này. Bộ dáng của hắn không chút cường tráng giống như ấn tượng của Tô Mộc trong tôi, thậm chí ngay cả âm thanh cũng thay đổi, nhưng hắn gọi tổ tiên Tô gia là cụ tổ, đây là cách gọi đặc biệt của Tô Mộc đối với vị tổ tiên Tô gia này.
Hơn nữa dù giọng hay khí chết đều thay đổi nhưng cảm giác anh ấy cho tôi lại không đổi, anh ấy chính là Tô Mộc!
Hồn phi phách tán mờ ảo này chính là Tô Mộc của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.