Chương 859: Chương 349.2
Lam Lâm
18/08/2019
Anh ấy cứ im lặng làm nhiều như vậy, sao cho tới bây giờ đều không nhắc tới?
Trong lòng tôi ấm áp, lỗ mũi lại có chút cay cay.
Tính cách Tô Mộc chính là như vậy, đối với chuyện gì cũng suy tính rất chu toàn, dường như không cần tôi phí đầu óc mà quyết định tất cả thay tôi, tất cả việc mệt nhọc cũng tự anh ấy làm, tôi chỉ cần an tâm hưởng thụ là được.
Nhưng lúc này anh ấy ở đâu?
Anh ấy rất ít khi biến mất lâu như vậy, cho dù bị buộc đi theo chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì anh ấy vẫn sẽ xuất hiện mỗi khi tôi cần giúp đỡ, bây giờ anh ấy lại biến mất lâu như vậy, lại còn bị suy yếu đi như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Có suy nghĩ này, cái dự cảm không nói rõ được trong lòng kia càng thêm mãnh liệt khiến trái tim tôi bị xé ra, hết sức khó chịu.
Tôi ổn định lại tinh thần, không muốn gã quỷ này thấy bộ dáng yếu ớt của tôi, liền lạnh lùng nói: “Ngươi nói quỷ đẹp trai ở đâu? Nơi này ngay cả một tia âm khí cũng không có thì làm sao có quỷ?”
“Cái này… Đại thần, ngài làm khó cho tiểu nhân, tiểu nhân cùng quỷ đẹp trai kia quả thật không quen, chỉ là mấy lần vô tình thấy hắn ở nơi này mà thôi. Còn hắn sẽ đi đâu quả thật tiểu nhân không biết, mong ngài bỏ qua… A? Có lẽ là nơi kia.” Gã quỷ đang cầu xin được nửa lời thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.
“Nơi kia?” Tôi hỏi.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, thêm nửa giờ nữa sắc trời liền bắt đầu chuyển sáng, sự nôn nóng trong lòng tôi không khỏi tăng thêm mấy phần.
“Trong công viên Lạc Thủy có một ngôi miếu đổ nát, chúng tôi chỉ có thể đi ra hoạt động vào ban đêm, ban ngày đều tránh ở nơi đó. Nơi đó âm khí tương đối nặng, dường như quỷ quanh đây ban ngày đều ở đó, quỷ đẹp trai kia cũng không thể thấy ánh sáng, ban ngày nhất định cũng ở đó. Nếu ngài không chê tôi có thể đưa ngài qua đó.”
“Chẳng qua là có một việc…” Gã quỷ vừa nói vừa nhìn tôi một cái, cười khan hai tiếng: “Ngài phải giấu khí tức của mình đi, nếu không ngài vừa vào cửa thì quỷ bên trong sẽ trốn sạch.”
Tôi gật đầu một cái. Nếu Tô Mộc đã cố ý tránh tôi thì tất nhiên không hy vọng tôi tìm thấy anh ấy, cho nên tôi phải tới một cách bất ngờ.
Cũng may, mặc dù đối với yêu lực của thân thể này tôi còn chưa khống chế được thuần thục nhưng yêu khí của thân thể này biến hóa theo tâm tình tôi, chỉ cần tôi ổn định tinh thần thì yêu khí tiết ra sẽ tự nhiên trở lại trong thân thể tôi.
Sau khi thu lại hết yêu khí tôi lại cùng gã quỷ kia đi về ngôi miếu đổ nát trong công viên.
Trong lòng tôi ấm áp, lỗ mũi lại có chút cay cay.
Tính cách Tô Mộc chính là như vậy, đối với chuyện gì cũng suy tính rất chu toàn, dường như không cần tôi phí đầu óc mà quyết định tất cả thay tôi, tất cả việc mệt nhọc cũng tự anh ấy làm, tôi chỉ cần an tâm hưởng thụ là được.
Nhưng lúc này anh ấy ở đâu?
Anh ấy rất ít khi biến mất lâu như vậy, cho dù bị buộc đi theo chủ nhân của Lâm Yến Nhi thì anh ấy vẫn sẽ xuất hiện mỗi khi tôi cần giúp đỡ, bây giờ anh ấy lại biến mất lâu như vậy, lại còn bị suy yếu đi như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?
Có suy nghĩ này, cái dự cảm không nói rõ được trong lòng kia càng thêm mãnh liệt khiến trái tim tôi bị xé ra, hết sức khó chịu.
Tôi ổn định lại tinh thần, không muốn gã quỷ này thấy bộ dáng yếu ớt của tôi, liền lạnh lùng nói: “Ngươi nói quỷ đẹp trai ở đâu? Nơi này ngay cả một tia âm khí cũng không có thì làm sao có quỷ?”
“Cái này… Đại thần, ngài làm khó cho tiểu nhân, tiểu nhân cùng quỷ đẹp trai kia quả thật không quen, chỉ là mấy lần vô tình thấy hắn ở nơi này mà thôi. Còn hắn sẽ đi đâu quả thật tiểu nhân không biết, mong ngài bỏ qua… A? Có lẽ là nơi kia.” Gã quỷ đang cầu xin được nửa lời thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.
“Nơi kia?” Tôi hỏi.
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, thêm nửa giờ nữa sắc trời liền bắt đầu chuyển sáng, sự nôn nóng trong lòng tôi không khỏi tăng thêm mấy phần.
“Trong công viên Lạc Thủy có một ngôi miếu đổ nát, chúng tôi chỉ có thể đi ra hoạt động vào ban đêm, ban ngày đều tránh ở nơi đó. Nơi đó âm khí tương đối nặng, dường như quỷ quanh đây ban ngày đều ở đó, quỷ đẹp trai kia cũng không thể thấy ánh sáng, ban ngày nhất định cũng ở đó. Nếu ngài không chê tôi có thể đưa ngài qua đó.”
“Chẳng qua là có một việc…” Gã quỷ vừa nói vừa nhìn tôi một cái, cười khan hai tiếng: “Ngài phải giấu khí tức của mình đi, nếu không ngài vừa vào cửa thì quỷ bên trong sẽ trốn sạch.”
Tôi gật đầu một cái. Nếu Tô Mộc đã cố ý tránh tôi thì tất nhiên không hy vọng tôi tìm thấy anh ấy, cho nên tôi phải tới một cách bất ngờ.
Cũng may, mặc dù đối với yêu lực của thân thể này tôi còn chưa khống chế được thuần thục nhưng yêu khí của thân thể này biến hóa theo tâm tình tôi, chỉ cần tôi ổn định tinh thần thì yêu khí tiết ra sẽ tự nhiên trở lại trong thân thể tôi.
Sau khi thu lại hết yêu khí tôi lại cùng gã quỷ kia đi về ngôi miếu đổ nát trong công viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.