Chương 860: Chương 349.3
Lam Lâm
18/08/2019
Công viên kia cách không xa, chờ chúng tôi đi tới cửa ngôi miếu thì bầu trời cũng hơi hửng sáng.
Gã quỷ thấy ánh sáng liền sợ hãi, người lóe lên chui vào trong ngôi miếu đổ nát.
Tôi nhìn cửa ngôi miếu đỏ nát, trong lòng không nhịn được kích động.
Không biết tại sao tôi có loại cảm giác rất mãnh liệt. Anh ấy ấy ở đây!
Không thể kiềm được, hai tay tôi run run đẩy ra cửa đang đóng, đi vào.
Bên trong trống rỗng, khi tôi đi vào trong nháy mắt mấy bóng người mang theo lạnh lẽo chạy trốn, thật giống như sợ tôi thấy bọn họ.
Tôi có thể cảm nhận được nơi này có thật nhiều cặp mắt đang nhìn tôi. Khi tôi còn chưa hiểu tình hình nơi này thế nào thì sau lưng tôi đột nhiên chợt lạnh!
Tôi theo bản năng có chút lo lắng, trong lòng lại có chút kích động.
Có điều cảm giác lạnh lẽo này mặc dù quen thuộc nhưng cũng không phải từ trên người Tô Mộc.
Tôi cố nén kích động xoay người lại, vừa mới nghiêng đầu liền thấy một gương mặt đầy máu treo ngược ở trước mặt tôi.
Một tiếng cười âm u xuyên qua lớp máu này vang về phía tôi, rất rợn người.
Nếu như là bình thường tôi nhất định sẽ bị nó dọa sợ gần chết, chỉ là hôm nay cũng không biết là do tôi có yêu khí hộ thân cho nên lớn hơn hay là bởi vì không tìm được Tô mộc khiến lòng như tro tàn, tôi lại không chút phản ứng lại, chỉ thấy ghê tởm giống như nhìn thấy một con sâu.
Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, không nói lời nào cũng không cử động.
Mặt máu ngược lại bị tôi làm cho lúng túng.
Có lẽ hắn không nghĩ tôi lại có phản ứng như vậy, sửng sốt một chút, sau đó hắn cười càng âm u, da thịt trên mặt giống như nước vậy, theo trọng lực rơi xuống lộ ra một cái đầu lâu xương sọ trắng toát.
“Ngươi có thấy một quỷ rất đẹp trai không? Dáng dấp rất tuấn tú.” Tôi lười nhìn hắn bày trò với mặt mình, xen lời hắn.
Mặt máu lần nữa sửng sốt một chút.
Hắn chỉ có một cái đầu lơ lửng giữa không trung, cũng không có người, hằn là khi chết bị người ta chém lìa đầu, thấy tôi quả thực không sợ hắn liền gầm lên một chút giống như đang kêu gọi thứ gì đó.
Gã quỷ đưa tôi tiến vào rốt cuộc không nhìn nổi, từ trong tường thò mặt ra, nói: “Mặt già, đừng giằng co nữa, vị này chính là nhân vật cấp đại thần, không phải là người ngươi có thể trêu chọc được. Mau đem gã quỷ xa lạ kia gọi ra đi, đúng rồi, hắn có ở đây chứ?”
Gã quỷ thấy ánh sáng liền sợ hãi, người lóe lên chui vào trong ngôi miếu đổ nát.
Tôi nhìn cửa ngôi miếu đỏ nát, trong lòng không nhịn được kích động.
Không biết tại sao tôi có loại cảm giác rất mãnh liệt. Anh ấy ấy ở đây!
Không thể kiềm được, hai tay tôi run run đẩy ra cửa đang đóng, đi vào.
Bên trong trống rỗng, khi tôi đi vào trong nháy mắt mấy bóng người mang theo lạnh lẽo chạy trốn, thật giống như sợ tôi thấy bọn họ.
Tôi có thể cảm nhận được nơi này có thật nhiều cặp mắt đang nhìn tôi. Khi tôi còn chưa hiểu tình hình nơi này thế nào thì sau lưng tôi đột nhiên chợt lạnh!
Tôi theo bản năng có chút lo lắng, trong lòng lại có chút kích động.
Có điều cảm giác lạnh lẽo này mặc dù quen thuộc nhưng cũng không phải từ trên người Tô Mộc.
Tôi cố nén kích động xoay người lại, vừa mới nghiêng đầu liền thấy một gương mặt đầy máu treo ngược ở trước mặt tôi.
Một tiếng cười âm u xuyên qua lớp máu này vang về phía tôi, rất rợn người.
Nếu như là bình thường tôi nhất định sẽ bị nó dọa sợ gần chết, chỉ là hôm nay cũng không biết là do tôi có yêu khí hộ thân cho nên lớn hơn hay là bởi vì không tìm được Tô mộc khiến lòng như tro tàn, tôi lại không chút phản ứng lại, chỉ thấy ghê tởm giống như nhìn thấy một con sâu.
Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, không nói lời nào cũng không cử động.
Mặt máu ngược lại bị tôi làm cho lúng túng.
Có lẽ hắn không nghĩ tôi lại có phản ứng như vậy, sửng sốt một chút, sau đó hắn cười càng âm u, da thịt trên mặt giống như nước vậy, theo trọng lực rơi xuống lộ ra một cái đầu lâu xương sọ trắng toát.
“Ngươi có thấy một quỷ rất đẹp trai không? Dáng dấp rất tuấn tú.” Tôi lười nhìn hắn bày trò với mặt mình, xen lời hắn.
Mặt máu lần nữa sửng sốt một chút.
Hắn chỉ có một cái đầu lơ lửng giữa không trung, cũng không có người, hằn là khi chết bị người ta chém lìa đầu, thấy tôi quả thực không sợ hắn liền gầm lên một chút giống như đang kêu gọi thứ gì đó.
Gã quỷ đưa tôi tiến vào rốt cuộc không nhìn nổi, từ trong tường thò mặt ra, nói: “Mặt già, đừng giằng co nữa, vị này chính là nhân vật cấp đại thần, không phải là người ngươi có thể trêu chọc được. Mau đem gã quỷ xa lạ kia gọi ra đi, đúng rồi, hắn có ở đây chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.