Chương 139: Cương thi râu đen(một)
Lam Lâm
23/05/2019
Trước đây tôi đã thấy qua thi ban trên người Đổng Ngọc Thanh nên vô cùng khẳng định, đó chính là thi ban, giống hệt thi ban trên người Đổng Ngọc Thanh!
người đến là ngưới chết! mà còn là người đã chết rất lâu rồi!
khó trách Tô Mộc dùng khăn đỏ trùm lên đầu tôi, bề ngoài của người chết nọ chắc chắc rất khủng bố, nếu chính mắt thấy hắn ta đứng cạnh mình thì tôi chắc chắn bị dọa đến chết!
người nọ đứng trước mặt tôi, lẳng lặng không cử động chút nào cả, cũng không biết hắn ta muốn làm gì.
Tôi nôn nóng bất an trong lòng, càng yên lặng tôi càng nôn nóng sợ hãi.
Khi áp lực trong tôi sắp đến cực hạn thì hắn ta đột nhiên cong eo, ở trên đỉnh đầu tôi hít mạnh hai cái rõ ràng muốn ngửi mùi trên người tôi.
Tôi bị dọa run cả người, nhắm chặt hai mắt.
Cũng may đến lúc mấu chốt thì Tô Mộc lặng lẽ nắm chặt tay tôi, ngón tay trượt khẽ lên lòng bàn tay tôi viết hai chữ, đừng sợ.
Cảm nhận được anh đang bên cạnh, sự căng thẳng trong tôi cũng hơi dịu lại.
Xác chết kia ngửi mấy cái trên đỉnh đầu tôi mới thẳng lưng, nhấc chân đi vài bước quanh bốn phía mới cuối cùng đi đến cửa, kéo cửa ra ngoài.
Tinh thần căng cứng của tôi mới giãn xuống.
Sau lưng tôi đã bị dọa người đổ đầy mồ hôi, áo dinh dính dán vào cơ thể vô cùng khó chịu.
Tô Mộc dựng tai nghe ngóng, chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động mới vén khăn trùm đầu của tôi lên, ôm chặt lấy tôi: “Không sao chứ?”
“Dọa chết em rồi, anh đã sớm biết có người muốn đi vào đúng không? mà còn biết người vào là xác chết mới che mắt em lại, sợ hù chết em hả?”
Tôi ôm chặt tấm lưng gầy gò của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Không biết tại sao tôi lại có cảm giác mình vừa gặp nạn mà không chết vây.
“Ừm, không phải anh đã nói là có nội ứng ở tầng 32 hay sao, cho nên mới đặc biệt dẫn em đi ra, dụ người nọ xuất hiện, từ lúc chúng ta bước ra tầng 32 đã bị người ta theo dõi rồi, chỉ có đồ ngốc nhà em mới không phát giác ra, cũng đúng, lúc trước anh theo em hơn nửa tháng, em cũng không phát giác ra được, đúng là ngu ngốc.”
Tô Mộc vừa mắng tôi vừa giúp tôi cởi áo cưới ra, khi cởi xong anh mới chạm đến cái lưng ướt đẫm của tôi, anh liền nhíu mày.
Anh vậy mà cũng không nói gì nữa, trực tiếp vén áo thun tôi lên cởi khỏi người tôi.
Tôi liền kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chóng che tay trước ngực.
Ngoại trừ áo thun, tôi chỉ còn chừa lại áo lót, bỗng nhiên bị anh cởi áo giống như đang lõa lồ bại lộ trước mặt anh vậy.
Tầm mắt của anh đặc biệt sáng tỏ dừng trên ngực tôi, mắt tu hú nhìn ngắm một vòng trước ngực tôi, mới hỏi tôi: “Em che gì mà che? Cũng không phải anh chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Anh...” tôi bị anh ấy nói nghẹn họng đến nổi muốn phun nước bọt ra luôn, khiếp sợ nhìn anh.
Nhưng điều chết tiệt là anh ấy nói không sai, xác thực là anh đã nhìn qua rồi. Tôi không phản bác nổi lời anh.
Cũng may anh cũng không cố ý gây khó dễ cho tôi, chỉ nhìn tôi cười một trận rồi mới cởi áo trên người anh mặc lên cho tôi.
Còn chính anh thì lại dựa vào âm khí để che người, dùng âm khí ngưng tụ thành một cái áo đen mặc lên người anh.
Áo Tô Mộc rất rộng, phía trên phảng phất một mùi thơm ngát cỏ cây, lành lạnh che lên người tôi.
Tôi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Giải quyết xong chuyện quần áo, mắt anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi, sau đó anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi mới kéo tôi đi ra ngoài nói: “đi thôi, chúng ta về.”
“Chúng ta không cần đuổi theo cái xác kia sao, hắn ta chắc chắc là của phái cản thi, chúng ta không chộp lấy hắn thẩm vấn hay sao?” Tôi hỏi.
“Một cái xác mà thôi, không có suy nghĩ, coi như em thẩm vấn hắn thì cũng không tra được bất kì manh mối gì đâu.”
“Vậy mục đích chúng ta dẫn hắn đến đây là gì chứ?” tôi càng không hiểu gì cả.
Tô Mộc nhìn tôi một cách không còn gì để nói, lắc lắc đầu nói: “Tại sao anh lại cưới một người phụ nữ ngốc nghếch như em vậy chứ, hắn là xác chết, thì phải nhận được sự điều khiển của chủ mới có thể hành động được, dựa vào sự hiểu biết của anh với phái cản thi, thì khi chủ nhân điều khiển xác chết sẽ để lại một phần tinh thần trên xác, cho nên khi chủ nhân thực hiện pháp thuật thì phản ứng của người chủ sẽ trở nên trì trệ, trí lực sẽ bị hạ thấp, khi anh đi ra ngoài đã bảo Lý Quân chú ý quan sát từng người, bây giờ chúng ta đi về chắc chắc đã có kết quả trong tay Lý Quân rồi.”
Nói xong anh nhìn tôi bằng ánh mắt cứ như nhìn đồ ngốc vậy, mới kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi lập tức liền thấy không vui, cái gì gọi tôi là người phụ nữ ngốc nghếch, tôi cũng đâu biết khi phái cản thi điều khiển xác chết thì sẽ có phản ứng gì đâu chứ, trừ việc này ra thì tôi cảm thấy mình vẫn khá thông minh đó chứ.
người đến là ngưới chết! mà còn là người đã chết rất lâu rồi!
khó trách Tô Mộc dùng khăn đỏ trùm lên đầu tôi, bề ngoài của người chết nọ chắc chắc rất khủng bố, nếu chính mắt thấy hắn ta đứng cạnh mình thì tôi chắc chắn bị dọa đến chết!
người nọ đứng trước mặt tôi, lẳng lặng không cử động chút nào cả, cũng không biết hắn ta muốn làm gì.
Tôi nôn nóng bất an trong lòng, càng yên lặng tôi càng nôn nóng sợ hãi.
Khi áp lực trong tôi sắp đến cực hạn thì hắn ta đột nhiên cong eo, ở trên đỉnh đầu tôi hít mạnh hai cái rõ ràng muốn ngửi mùi trên người tôi.
Tôi bị dọa run cả người, nhắm chặt hai mắt.
Cũng may đến lúc mấu chốt thì Tô Mộc lặng lẽ nắm chặt tay tôi, ngón tay trượt khẽ lên lòng bàn tay tôi viết hai chữ, đừng sợ.
Cảm nhận được anh đang bên cạnh, sự căng thẳng trong tôi cũng hơi dịu lại.
Xác chết kia ngửi mấy cái trên đỉnh đầu tôi mới thẳng lưng, nhấc chân đi vài bước quanh bốn phía mới cuối cùng đi đến cửa, kéo cửa ra ngoài.
Tinh thần căng cứng của tôi mới giãn xuống.
Sau lưng tôi đã bị dọa người đổ đầy mồ hôi, áo dinh dính dán vào cơ thể vô cùng khó chịu.
Tô Mộc dựng tai nghe ngóng, chắc chắn bên ngoài không còn tiếng động mới vén khăn trùm đầu của tôi lên, ôm chặt lấy tôi: “Không sao chứ?”
“Dọa chết em rồi, anh đã sớm biết có người muốn đi vào đúng không? mà còn biết người vào là xác chết mới che mắt em lại, sợ hù chết em hả?”
Tôi ôm chặt tấm lưng gầy gò của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Không biết tại sao tôi lại có cảm giác mình vừa gặp nạn mà không chết vây.
“Ừm, không phải anh đã nói là có nội ứng ở tầng 32 hay sao, cho nên mới đặc biệt dẫn em đi ra, dụ người nọ xuất hiện, từ lúc chúng ta bước ra tầng 32 đã bị người ta theo dõi rồi, chỉ có đồ ngốc nhà em mới không phát giác ra, cũng đúng, lúc trước anh theo em hơn nửa tháng, em cũng không phát giác ra được, đúng là ngu ngốc.”
Tô Mộc vừa mắng tôi vừa giúp tôi cởi áo cưới ra, khi cởi xong anh mới chạm đến cái lưng ướt đẫm của tôi, anh liền nhíu mày.
Anh vậy mà cũng không nói gì nữa, trực tiếp vén áo thun tôi lên cởi khỏi người tôi.
Tôi liền kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhanh chóng che tay trước ngực.
Ngoại trừ áo thun, tôi chỉ còn chừa lại áo lót, bỗng nhiên bị anh cởi áo giống như đang lõa lồ bại lộ trước mặt anh vậy.
Tầm mắt của anh đặc biệt sáng tỏ dừng trên ngực tôi, mắt tu hú nhìn ngắm một vòng trước ngực tôi, mới hỏi tôi: “Em che gì mà che? Cũng không phải anh chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Anh...” tôi bị anh ấy nói nghẹn họng đến nổi muốn phun nước bọt ra luôn, khiếp sợ nhìn anh.
Nhưng điều chết tiệt là anh ấy nói không sai, xác thực là anh đã nhìn qua rồi. Tôi không phản bác nổi lời anh.
Cũng may anh cũng không cố ý gây khó dễ cho tôi, chỉ nhìn tôi cười một trận rồi mới cởi áo trên người anh mặc lên cho tôi.
Còn chính anh thì lại dựa vào âm khí để che người, dùng âm khí ngưng tụ thành một cái áo đen mặc lên người anh.
Áo Tô Mộc rất rộng, phía trên phảng phất một mùi thơm ngát cỏ cây, lành lạnh che lên người tôi.
Tôi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Giải quyết xong chuyện quần áo, mắt anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi, sau đó anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán tôi, rồi mới kéo tôi đi ra ngoài nói: “đi thôi, chúng ta về.”
“Chúng ta không cần đuổi theo cái xác kia sao, hắn ta chắc chắc là của phái cản thi, chúng ta không chộp lấy hắn thẩm vấn hay sao?” Tôi hỏi.
“Một cái xác mà thôi, không có suy nghĩ, coi như em thẩm vấn hắn thì cũng không tra được bất kì manh mối gì đâu.”
“Vậy mục đích chúng ta dẫn hắn đến đây là gì chứ?” tôi càng không hiểu gì cả.
Tô Mộc nhìn tôi một cách không còn gì để nói, lắc lắc đầu nói: “Tại sao anh lại cưới một người phụ nữ ngốc nghếch như em vậy chứ, hắn là xác chết, thì phải nhận được sự điều khiển của chủ mới có thể hành động được, dựa vào sự hiểu biết của anh với phái cản thi, thì khi chủ nhân điều khiển xác chết sẽ để lại một phần tinh thần trên xác, cho nên khi chủ nhân thực hiện pháp thuật thì phản ứng của người chủ sẽ trở nên trì trệ, trí lực sẽ bị hạ thấp, khi anh đi ra ngoài đã bảo Lý Quân chú ý quan sát từng người, bây giờ chúng ta đi về chắc chắc đã có kết quả trong tay Lý Quân rồi.”
Nói xong anh nhìn tôi bằng ánh mắt cứ như nhìn đồ ngốc vậy, mới kéo tôi đi ra ngoài.
Tôi lập tức liền thấy không vui, cái gì gọi tôi là người phụ nữ ngốc nghếch, tôi cũng đâu biết khi phái cản thi điều khiển xác chết thì sẽ có phản ứng gì đâu chứ, trừ việc này ra thì tôi cảm thấy mình vẫn khá thông minh đó chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.