Chương 202: Tử thần (1)
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
"Tôi cảm thấy... "" Lão lẩm bẩm nói.
Nhưng không cần lão ta miêu tả cảm nhận của mình gì cả, trước mắt mọi người, mái tóc bạc trắng của lão bỗng hóa đen. Nếp nhăn trên mặt lão, nhìn bằng mắt cũng có thể nhận thấy đang biến mất nhanh chóng. Đồng thời, cái lưng hơi còng của lão cũng thẳng lên, thân hình hơi kéo dài ra một chút. Sự thay đổi về độ lớn của thân hình mặc dù rất nhỏ, người bình thường không thể phát hiện nhưng nhóm chức nghiệp giả ai nấy đều mở to hai mắt, bởi mức độ khung xương và độ cao hiện tại của lão đã khôi phục lại thời kỳ tráng niên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi tương đương với một hơi thở, Âu Dương Phi Vũ đã từ một ông già sắp chết trở thành một thanh niên hào hoa phong nhã.
Đúng lúc này, một cái gương xuất hiện ngay trước mặt lão ta.
Âu Dương Phi Vũ nhìn người trong gương, đưa tay sờ mặt mình, bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha! Hóa ra là thật! Rốt cuộc ta đây! Rốt cuộc ta đây! Ta đã có được sinh mệnh vĩnh hằng rồi! Ta! Bất tử! ""
Lão tuôn ra những lời nói cực kỳ lộn xộn, sau đó đột nhiên nhảy phắt lên, xoay người trong không trung, vui vẻ vung tay vung chân, vừa hát vừa nhảy.
Hành động này rất buồn cười, nhưng không có bất cứ ai cười nhạo lão, bởi bất cứ ai theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng điên cuồng trong lòng lão ta.
Khi sinh mệnh vĩnh hằng đã bày ra trước mắt, dù có hành động điên cuồng thế nào cũng không đủ.
Tất cả những câu hỏi về sự quái dị của trò chơi, tất cả những khiếp sợ khi thấy hàng nghìn người bị giết hại, đến giờ khắc này, trước sự thay đổi diệu kỳ của Âu Dương Phi Vũ, đều hóa thành những điều rất nhỏ nhặt.
Thế giới đang bước trên con đường dẫn đến tận thế, con người đang phải đối mặt với đám Hải thú tàn sát bừa bãi, còn có quỷ biến dị ăn thịt người, quỷ giết người... Họ đang rơi vào tuyệt cảnh trước nay chưa từng có.
Nhưng vào lúc này, trước mắt họ lại xuất hiện một cơ hội để giành lấy quyền được sống tiếp, được trường sinh.
Bấy giờ, ngọn lửa trong lòng mọi người đều bị châm ngòi.
Trường sinh bất tử!
Đây thật sự là trường sinh bất tử!
Vô số chức nghiệp giả cường đại không ngừng hối hận.
Chết tiệt thật! Sao mình không chọn “Có” cơ chứ! Nếu như mình ở đấy, với thực lực của mình chắc chắn có thể đánh bại lão Âu Dương Phi Vũ này! Kẻ giành được quyền lợi trường sinh bất tử cũng sẽ là mình!
Ngay lúc này, trên khắp Trái Đất không biết có bao nhiêu người đã và đang thay đổi suy nghĩ.
Âu Dương Phi Vũ vui mừng rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn còn một món đồ trong phần thưởng nữa. Lão bèn bước lên, cầm lấy quyền trượng đỏ như lửa. Lão hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn vung tay phóng ra một thuật pháp hệ hỏa.
Đây là thuật Hỏa Cầu đơn giản nhất, có thể phóng ra một quả cầu nhỏ cỡ cái chén để tấn công kẻ địch. Mọi chức nghiệp giả khai hóa linh lực hệ Hỏa đều có thể phóng ra thuật pháp đơn giản này.
Nhưng khi Âu Dương Phi Vũ vung tay lên, một cầu lửa thật to bất ngờ xuất hiện, ầm ầm đánh về phía trước, thiêu sạch tất cả những cái xác chất đống trên đường đi qua. Nó bay ra ngoài võ đài, bắn vào những băng ghế ngồi bao bọc xung quanh, khiến cho phần lớn khu vực đó nổ thành một cái hố sâu không thấy đáy.
Trên khắp thế giới, vô số người xem và chức nghiệp giả nhìn thấy hình ảnh này, đều im lặng.
"Ha ha ha ha, hàng tốt!” Chứng kiến uy lực khủng khiếp mà cây quyền trượng này ban tặng, Âu Dương Phi Vũ kêu lên vui mừng.
Giọng nói già nua lại cất lên: [Đã phát phần thưởng xong, Âu Dương Phi Vũ sắp trở lại thế giới thực, xin mọi người hãy tặng cho vị anh hùng vĩ đại này một tràng vỗ tay!]
Lời này vừa dứt, Âu Dương Phi Vũ cũng lập tức biến mất khỏi đấu trường. Ở nơi đó chỉ còn sót lại mấy ngàn xác người nằm im trên mặt đất, hơi thở chết chóc bao phủ khắp mọi ngóc ngách.
[Trận đấu Người Bất Tử tiếp theo sẽ bắt đầu vào cùng giờ này ngày mai.]
[Bạn có muốn nhận được Sinh mệnh vĩnh hằng không? Hãy mau mau đến dự thi, chúng tôi mong chờ có thêm nhiều người tham dự.]
[Ngày mai, chúng ta sẽ gặp lại.]
Giọng già nua ấy nói xong, tất cả đều tối sầm lại, hình ảnh đấu trường trong mắt mọi người cũng biến mất không thấy đâu.
Không một ai biết được, khi ý thức của loài người vừa rời khỏi đó, trên đấu trường yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gặm nuốt sởn tóc gáy.
Đồng thời, còn có vô số tiếng kêu khác vang lên. Có tiếng gào thét thảm thiết, có tiếng rên rỉ đau đớn, có tiếng chửi rủa xối xả... Những âm thanh ồn ào hỗn loạn này khiến người khác như thấy mình đang đi dạo ở một con phố buôn bán sầm uất.
Nhưng... Trong tiếng gặm nuốt ghê người, các loại âm thanh khác đều nhỏ dần, nhỏ dần... Cuối cùng trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh chết chóc.
- ----------
Trong phi thuyền Thần Điện ngoài vũ trụ, bốn người mở mắt ra cùng một lúc.
"Đấy nhìn đi. "" Liêu Hành nói: "Phần thưởng của người ta là sự bất tử đấy, bảo mọi người sao không động lòng cho được? ""
Diệp Phi Ly nói: "Lại còn vũ khí tối ưu dành cho chức nghiệp giả nữa, loại vũ khí này ngay cả đế quốc Phục Hi cũng không rèn được. ""
"Mọi người tin nó sao? Tin rằng sẽ được bất tử sao? "" Cố Thanh Sơn nhìn sang bọn họ.
Trương Anh Hào khinh thường nói: "Tôi chỉ nhìn thấy mười mấy nghìn người đã chết. ""
Diệp Phi Ly suy nghĩ rồi nói: "Tuổi thọ của tôi... Hình như là khi tôi tiến hóa đến một giai đoạn nào đấy, thì không cần đến viên đan Trường Sinh rác rưởi kia nữa... ""
"Ngược lại tôi rất muốn thử cảm giác bất tử là gì, nhưng tôi không phải chức nghiệp giả, đi đến đó chỉ có đường chết. "" Liêu Hành không cam lòng nói.
"Được rồi, xem ra chúng ta có thể tiếp tục làm việc với nhau. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng mà vũ khí kia nhìn hấp dẫn quá. "" Diệp Phi Ly nói với vẻ hơi nuối tiếc.
"Về phần mấy loại vũ khí đó, trong tương lai không xa, chúng ta cũng có thể làm được. "" Cố Thanh Sơn nói xong thì sực nhớ tới một người.
Bậc thầy về vũ khí của Đế quốc Phục Hi, Độc Cô Quỳnh.
Có một số việc nên do người của chính địa cầu này đi làm. Đưa cho người ta một con cá, không bằng dạy họ tự bắt.
"Nữ Thần Công Chính. "" Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói.
Bây giờ còn sớm, hệ thống chỉ mới là ý tưởng sơ bộ, việc phải làm còn rất nhiều, bước này có thể để sau.
[Tôi ở đây, ngài cứ dặn dò.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Tra thử xem, người tên Âu Dương Phi Vũ ở đâu? ""
[Theo đánh giá ban đầu về dòng họ, ông ta là người của đế quốc Phục Hi, chuẩn bị tiến hành điều tra theo tên người.]
[Sau 2 giây, tìm được năm người có tên giống như trên.]
Bỗng nhiên, Liêu Hành đưa tờ giấy trong tay lên, nói: "Nữ Thần Công Chính, cô nhìn bức hình này thử xem. ""
Trên tờ giấy trắng kia là bức vẽ tốc ký phác họa lại gương mặt của Âu Dương Phi Vũ.
"Khả năng vẽ tranh của cậu không tệ. "" Trương Anh Hào tán thưởng một tiếng.
"Nói nhảm, như khuôn mặt này của tôi... "" Liêu Hành nói được một nửa thì thức thời ngậm miệng lại.
Nữ Thần Công Chính nói: [Dựa vào bức chân dung phác họa nhân vật, đã loại trừ được bốn người, tìm được mục tiêu chính xác.]
Nhưng không cần lão ta miêu tả cảm nhận của mình gì cả, trước mắt mọi người, mái tóc bạc trắng của lão bỗng hóa đen. Nếp nhăn trên mặt lão, nhìn bằng mắt cũng có thể nhận thấy đang biến mất nhanh chóng. Đồng thời, cái lưng hơi còng của lão cũng thẳng lên, thân hình hơi kéo dài ra một chút. Sự thay đổi về độ lớn của thân hình mặc dù rất nhỏ, người bình thường không thể phát hiện nhưng nhóm chức nghiệp giả ai nấy đều mở to hai mắt, bởi mức độ khung xương và độ cao hiện tại của lão đã khôi phục lại thời kỳ tráng niên.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi tương đương với một hơi thở, Âu Dương Phi Vũ đã từ một ông già sắp chết trở thành một thanh niên hào hoa phong nhã.
Đúng lúc này, một cái gương xuất hiện ngay trước mặt lão ta.
Âu Dương Phi Vũ nhìn người trong gương, đưa tay sờ mặt mình, bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Ha ha ha ha ha! Hóa ra là thật! Rốt cuộc ta đây! Rốt cuộc ta đây! Ta đã có được sinh mệnh vĩnh hằng rồi! Ta! Bất tử! ""
Lão tuôn ra những lời nói cực kỳ lộn xộn, sau đó đột nhiên nhảy phắt lên, xoay người trong không trung, vui vẻ vung tay vung chân, vừa hát vừa nhảy.
Hành động này rất buồn cười, nhưng không có bất cứ ai cười nhạo lão, bởi bất cứ ai theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng điên cuồng trong lòng lão ta.
Khi sinh mệnh vĩnh hằng đã bày ra trước mắt, dù có hành động điên cuồng thế nào cũng không đủ.
Tất cả những câu hỏi về sự quái dị của trò chơi, tất cả những khiếp sợ khi thấy hàng nghìn người bị giết hại, đến giờ khắc này, trước sự thay đổi diệu kỳ của Âu Dương Phi Vũ, đều hóa thành những điều rất nhỏ nhặt.
Thế giới đang bước trên con đường dẫn đến tận thế, con người đang phải đối mặt với đám Hải thú tàn sát bừa bãi, còn có quỷ biến dị ăn thịt người, quỷ giết người... Họ đang rơi vào tuyệt cảnh trước nay chưa từng có.
Nhưng vào lúc này, trước mắt họ lại xuất hiện một cơ hội để giành lấy quyền được sống tiếp, được trường sinh.
Bấy giờ, ngọn lửa trong lòng mọi người đều bị châm ngòi.
Trường sinh bất tử!
Đây thật sự là trường sinh bất tử!
Vô số chức nghiệp giả cường đại không ngừng hối hận.
Chết tiệt thật! Sao mình không chọn “Có” cơ chứ! Nếu như mình ở đấy, với thực lực của mình chắc chắn có thể đánh bại lão Âu Dương Phi Vũ này! Kẻ giành được quyền lợi trường sinh bất tử cũng sẽ là mình!
Ngay lúc này, trên khắp Trái Đất không biết có bao nhiêu người đã và đang thay đổi suy nghĩ.
Âu Dương Phi Vũ vui mừng rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra mình vẫn còn một món đồ trong phần thưởng nữa. Lão bèn bước lên, cầm lấy quyền trượng đỏ như lửa. Lão hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn vung tay phóng ra một thuật pháp hệ hỏa.
Đây là thuật Hỏa Cầu đơn giản nhất, có thể phóng ra một quả cầu nhỏ cỡ cái chén để tấn công kẻ địch. Mọi chức nghiệp giả khai hóa linh lực hệ Hỏa đều có thể phóng ra thuật pháp đơn giản này.
Nhưng khi Âu Dương Phi Vũ vung tay lên, một cầu lửa thật to bất ngờ xuất hiện, ầm ầm đánh về phía trước, thiêu sạch tất cả những cái xác chất đống trên đường đi qua. Nó bay ra ngoài võ đài, bắn vào những băng ghế ngồi bao bọc xung quanh, khiến cho phần lớn khu vực đó nổ thành một cái hố sâu không thấy đáy.
Trên khắp thế giới, vô số người xem và chức nghiệp giả nhìn thấy hình ảnh này, đều im lặng.
"Ha ha ha ha, hàng tốt!” Chứng kiến uy lực khủng khiếp mà cây quyền trượng này ban tặng, Âu Dương Phi Vũ kêu lên vui mừng.
Giọng nói già nua lại cất lên: [Đã phát phần thưởng xong, Âu Dương Phi Vũ sắp trở lại thế giới thực, xin mọi người hãy tặng cho vị anh hùng vĩ đại này một tràng vỗ tay!]
Lời này vừa dứt, Âu Dương Phi Vũ cũng lập tức biến mất khỏi đấu trường. Ở nơi đó chỉ còn sót lại mấy ngàn xác người nằm im trên mặt đất, hơi thở chết chóc bao phủ khắp mọi ngóc ngách.
[Trận đấu Người Bất Tử tiếp theo sẽ bắt đầu vào cùng giờ này ngày mai.]
[Bạn có muốn nhận được Sinh mệnh vĩnh hằng không? Hãy mau mau đến dự thi, chúng tôi mong chờ có thêm nhiều người tham dự.]
[Ngày mai, chúng ta sẽ gặp lại.]
Giọng già nua ấy nói xong, tất cả đều tối sầm lại, hình ảnh đấu trường trong mắt mọi người cũng biến mất không thấy đâu.
Không một ai biết được, khi ý thức của loài người vừa rời khỏi đó, trên đấu trường yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gặm nuốt sởn tóc gáy.
Đồng thời, còn có vô số tiếng kêu khác vang lên. Có tiếng gào thét thảm thiết, có tiếng rên rỉ đau đớn, có tiếng chửi rủa xối xả... Những âm thanh ồn ào hỗn loạn này khiến người khác như thấy mình đang đi dạo ở một con phố buôn bán sầm uất.
Nhưng... Trong tiếng gặm nuốt ghê người, các loại âm thanh khác đều nhỏ dần, nhỏ dần... Cuối cùng trả lại cho màn đêm sự yên tĩnh chết chóc.
- ----------
Trong phi thuyền Thần Điện ngoài vũ trụ, bốn người mở mắt ra cùng một lúc.
"Đấy nhìn đi. "" Liêu Hành nói: "Phần thưởng của người ta là sự bất tử đấy, bảo mọi người sao không động lòng cho được? ""
Diệp Phi Ly nói: "Lại còn vũ khí tối ưu dành cho chức nghiệp giả nữa, loại vũ khí này ngay cả đế quốc Phục Hi cũng không rèn được. ""
"Mọi người tin nó sao? Tin rằng sẽ được bất tử sao? "" Cố Thanh Sơn nhìn sang bọn họ.
Trương Anh Hào khinh thường nói: "Tôi chỉ nhìn thấy mười mấy nghìn người đã chết. ""
Diệp Phi Ly suy nghĩ rồi nói: "Tuổi thọ của tôi... Hình như là khi tôi tiến hóa đến một giai đoạn nào đấy, thì không cần đến viên đan Trường Sinh rác rưởi kia nữa... ""
"Ngược lại tôi rất muốn thử cảm giác bất tử là gì, nhưng tôi không phải chức nghiệp giả, đi đến đó chỉ có đường chết. "" Liêu Hành không cam lòng nói.
"Được rồi, xem ra chúng ta có thể tiếp tục làm việc với nhau. "" Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng mà vũ khí kia nhìn hấp dẫn quá. "" Diệp Phi Ly nói với vẻ hơi nuối tiếc.
"Về phần mấy loại vũ khí đó, trong tương lai không xa, chúng ta cũng có thể làm được. "" Cố Thanh Sơn nói xong thì sực nhớ tới một người.
Bậc thầy về vũ khí của Đế quốc Phục Hi, Độc Cô Quỳnh.
Có một số việc nên do người của chính địa cầu này đi làm. Đưa cho người ta một con cá, không bằng dạy họ tự bắt.
"Nữ Thần Công Chính. "" Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói.
Bây giờ còn sớm, hệ thống chỉ mới là ý tưởng sơ bộ, việc phải làm còn rất nhiều, bước này có thể để sau.
[Tôi ở đây, ngài cứ dặn dò.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Tra thử xem, người tên Âu Dương Phi Vũ ở đâu? ""
[Theo đánh giá ban đầu về dòng họ, ông ta là người của đế quốc Phục Hi, chuẩn bị tiến hành điều tra theo tên người.]
[Sau 2 giây, tìm được năm người có tên giống như trên.]
Bỗng nhiên, Liêu Hành đưa tờ giấy trong tay lên, nói: "Nữ Thần Công Chính, cô nhìn bức hình này thử xem. ""
Trên tờ giấy trắng kia là bức vẽ tốc ký phác họa lại gương mặt của Âu Dương Phi Vũ.
"Khả năng vẽ tranh của cậu không tệ. "" Trương Anh Hào tán thưởng một tiếng.
"Nói nhảm, như khuôn mặt này của tôi... "" Liêu Hành nói được một nửa thì thức thời ngậm miệng lại.
Nữ Thần Công Chính nói: [Dựa vào bức chân dung phác họa nhân vật, đã loại trừ được bốn người, tìm được mục tiêu chính xác.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.