Chương 42: .2
Cấp Bát Đại Cuồng Phong
27/04/2024
Chớp mắt đã cuối tháng mười, tiết trời vào thu, thời gian trôi qua thật nhanh, cứ thế trong vô số những chuyện như vậy, mùa hè cứ thế trôi qua một cách khó hiểu. Ôn Tâm vẫn đi làm bình thường với Chu Tồn, việc giả vờ làm người yêu cũng không ảnh hưởng gì đến họ, chỉ là cuối tuần họ thường xuyên đến nhà nhau nhiều hơn. Bởi vì hễ rảnh rỗi là thái hậu lại gọi Chu Tồn đến nhà bà ăn cơm, hoặc là dì của Chu Tồn gọi họ đến nhà bà ăn cơm, Ôn Tâm dần quen rồi cũng chẳng sao, dù sao cũng là ăn chực uống chùa, hơn nữa dì của Chu Tồn nấu ăn rất ngon, lại ở rất gần.
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, đôi khi cô thường quên mất việc cô và Chu Tồn là giả vờ yêu đương, thích nghi vô cùng nhanh chóng, cô đã quen với việc Chu Tồn thường xuyên động tay động chân, khoác vai nắm tay cô. Thực ra đây cũng là một chiến lược của Chu Tồn, dần dần để cô quen với việc có anh, sau đó để cô quen với việc dựa dẫm vào anh, cuối cùng là quen với việc yêu anh.
Ôn Tâm dường như đang quen dần với sự phát triển này nhưng điều duy nhất không quen chính là tuần trước Ôn Nhuận đã chuyển ra ngoài ở, bởi vì dự án cô ấy lên kế hoạch sắp bắt đầu thực hiện, cô ấy trở nên đặc biệt bận rộn, thường xuyên tăng ca bất kể giờ giấc, còn thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa công trường, cuối cùng cũng được thái hậu và Ôn Tri An cho phép chuyển ra ngoài.
Ôn Tâm vốn cũng muốn theo cô ấy chuyển ra ngoài nhưng thái hậu chết sống không chịu đồng ý, bây giờ trong nhà không có ai trò chuyện tâm sự với cô, cô trở nên cô đơn... Được rồi, thực ra không hề cô đơn chút nào, bởi vì Chu Tồn ngày nào cũng đến báo cáo với thái hậu, cơ bản đều ở đến chín, mười giờ tối mới về, trong nhà chỉ là từ một người phụ nữ áp bức cô biến thành một người đàn ông chịu thương chịu khó làm việc vất vả nhưng cô vẫn thỉnh thoảng nhớ Ôn Nhuận~
Trong nhà thái hậu và Ôn Tri An càng quen với Chu Tồn hơn, mỗi ngày đều nói nhiều hơn cả hai đứa con gái, ngày nào cũng lải nhải "Tiểu Chu": "A Tồn", quan tâm đến Chu Tồn còn hơn cả hai đứa con gái ruột, đặc biệt là sau khi biết chuyện bố mẹ Chu Tồn đã không còn, càng thêm đau lòng mà lải nhải về anh, khiến Ôn Tâm một thời gian còn nghi ngờ anh là con ruột, còn cô mới là người ngoài.
"Ôn Tâm!" Ôn Tâm ở trong phòng nghe thấy thái hậu gọi ở phòng khách
"Gì thế?" Ôn Tâm vẫn nằm lì trước máy tính chơi game
"Ra đây! Tiểu Chu sắp về rồi, mau xuống lầu tiễn đi~" Thái hậu không khách khí đá tung cửa phòng cô ra lệnh
"Ái chà~ Bây giờ anh ấy đến nhà chúng ta còn quen hơn cả tôi, tiễn gì chứ? Lại không phải không tìm được đường..." Ôn Tâm không vui lẩm bẩm. Bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Chu Tồn và Ôn Tri An trò chuyện
"Con nhóc chết tiệt, sao con lại vô tâm như vậy, ngày nào cũng cắm mặt vào máy tính chơi cái gì thế? Tan làm cũng không đi hẹn hò với Tiểu Chu, bây giờ mẹ đang tạo cơ hội cho hai đứa ở riêng với nhau, tránh việc lại lấy cớ nói chúng ta nhốt hai đứa ở nhà, không cho hai đứa có không gian hẹn hò." Bà Hà tức giận không thôi, chọc chọc vào đầu cô
"Ái chà, đừng động tay động chân chứ... Á, chết rồi!" Ôn Tâm thở dài nhìn chuột trên tay vừa trượt, màn hình tối đen, nhân vật hiển thị đã chết
"Còn chơi nữa thì tin mẹ rút dây mạng ngay bây giờ không, thật không biết đứa con vô tâm vô phếch như con, Tiểu Chu sao lại thích đứa lười biếng như con chứ?" Bà Hà rất không vui, đập bàn nhắc nhở cô
"Được rồi, được rồi, bây giờ con đi còn không được sao, thật là, sao mọi người lại căng thẳng về con và anh ấy thế, hoàng đế không vội mà thái giám đã vội..." Ôn Tâm vừa oán trách vừa lê dép đi ra ngoài cửa
Ra ngoài thấy Chu Tồn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đối diện với Ôn Tri An, hai người vẫn đang tân tân hữu vị thảo luận về điều gì đó, Ôn Tri An vẫn cười rất vui vẻ.
Nghĩ đến việc mọi người trong nhà đều bị Chu Tồn dỗ dành đến mức thiên vị anh, trong lòng cô không khỏi khó chịu, mở miệng nói: "Chu Tồn, không phải anh nói là phải về sao, sao anh còn chưa đi? Là muốn ở nhà em mãi sao?"
"Con bé này, sao lại nói chuyện như vậy? Lại nổi giận gì thế?" Ôn Tri An hiểu rõ tính tình của cô con gái út, lập tức nhẹ nhàng trách móc
Thói quen là một thứ rất đáng sợ, đôi khi cô thường quên mất việc cô và Chu Tồn là giả vờ yêu đương, thích nghi vô cùng nhanh chóng, cô đã quen với việc Chu Tồn thường xuyên động tay động chân, khoác vai nắm tay cô. Thực ra đây cũng là một chiến lược của Chu Tồn, dần dần để cô quen với việc có anh, sau đó để cô quen với việc dựa dẫm vào anh, cuối cùng là quen với việc yêu anh.
Ôn Tâm dường như đang quen dần với sự phát triển này nhưng điều duy nhất không quen chính là tuần trước Ôn Nhuận đã chuyển ra ngoài ở, bởi vì dự án cô ấy lên kế hoạch sắp bắt đầu thực hiện, cô ấy trở nên đặc biệt bận rộn, thường xuyên tăng ca bất kể giờ giấc, còn thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa công trường, cuối cùng cũng được thái hậu và Ôn Tri An cho phép chuyển ra ngoài.
Ôn Tâm vốn cũng muốn theo cô ấy chuyển ra ngoài nhưng thái hậu chết sống không chịu đồng ý, bây giờ trong nhà không có ai trò chuyện tâm sự với cô, cô trở nên cô đơn... Được rồi, thực ra không hề cô đơn chút nào, bởi vì Chu Tồn ngày nào cũng đến báo cáo với thái hậu, cơ bản đều ở đến chín, mười giờ tối mới về, trong nhà chỉ là từ một người phụ nữ áp bức cô biến thành một người đàn ông chịu thương chịu khó làm việc vất vả nhưng cô vẫn thỉnh thoảng nhớ Ôn Nhuận~
Trong nhà thái hậu và Ôn Tri An càng quen với Chu Tồn hơn, mỗi ngày đều nói nhiều hơn cả hai đứa con gái, ngày nào cũng lải nhải "Tiểu Chu": "A Tồn", quan tâm đến Chu Tồn còn hơn cả hai đứa con gái ruột, đặc biệt là sau khi biết chuyện bố mẹ Chu Tồn đã không còn, càng thêm đau lòng mà lải nhải về anh, khiến Ôn Tâm một thời gian còn nghi ngờ anh là con ruột, còn cô mới là người ngoài.
"Ôn Tâm!" Ôn Tâm ở trong phòng nghe thấy thái hậu gọi ở phòng khách
"Gì thế?" Ôn Tâm vẫn nằm lì trước máy tính chơi game
"Ra đây! Tiểu Chu sắp về rồi, mau xuống lầu tiễn đi~" Thái hậu không khách khí đá tung cửa phòng cô ra lệnh
"Ái chà~ Bây giờ anh ấy đến nhà chúng ta còn quen hơn cả tôi, tiễn gì chứ? Lại không phải không tìm được đường..." Ôn Tâm không vui lẩm bẩm. Bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Chu Tồn và Ôn Tri An trò chuyện
"Con nhóc chết tiệt, sao con lại vô tâm như vậy, ngày nào cũng cắm mặt vào máy tính chơi cái gì thế? Tan làm cũng không đi hẹn hò với Tiểu Chu, bây giờ mẹ đang tạo cơ hội cho hai đứa ở riêng với nhau, tránh việc lại lấy cớ nói chúng ta nhốt hai đứa ở nhà, không cho hai đứa có không gian hẹn hò." Bà Hà tức giận không thôi, chọc chọc vào đầu cô
"Ái chà, đừng động tay động chân chứ... Á, chết rồi!" Ôn Tâm thở dài nhìn chuột trên tay vừa trượt, màn hình tối đen, nhân vật hiển thị đã chết
"Còn chơi nữa thì tin mẹ rút dây mạng ngay bây giờ không, thật không biết đứa con vô tâm vô phếch như con, Tiểu Chu sao lại thích đứa lười biếng như con chứ?" Bà Hà rất không vui, đập bàn nhắc nhở cô
"Được rồi, được rồi, bây giờ con đi còn không được sao, thật là, sao mọi người lại căng thẳng về con và anh ấy thế, hoàng đế không vội mà thái giám đã vội..." Ôn Tâm vừa oán trách vừa lê dép đi ra ngoài cửa
Ra ngoài thấy Chu Tồn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đối diện với Ôn Tri An, hai người vẫn đang tân tân hữu vị thảo luận về điều gì đó, Ôn Tri An vẫn cười rất vui vẻ.
Nghĩ đến việc mọi người trong nhà đều bị Chu Tồn dỗ dành đến mức thiên vị anh, trong lòng cô không khỏi khó chịu, mở miệng nói: "Chu Tồn, không phải anh nói là phải về sao, sao anh còn chưa đi? Là muốn ở nhà em mãi sao?"
"Con bé này, sao lại nói chuyện như vậy? Lại nổi giận gì thế?" Ôn Tri An hiểu rõ tính tình của cô con gái út, lập tức nhẹ nhàng trách móc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.