Chương 2:
Cấp Bát Đại Cuồng Phong
25/04/2024
"Được rồi, em thừa nhận em không thông minh bằng chị, nhưng em rất cố gắng mà, chị gái tốt bụng và toàn năng của em mau nghĩ cách giúp em đi, em cầu xin chị, chỉ cần chị giúp em lần này, lần sau chị có chuyện gì em sẽ không từ chối..." Ôn Tâm nịnh nọt bò đến giúp Ôn Tâm xoa bóp vai gáy mà nói lời hay cầu xin.
"Cũng không phải không được, hiện tại trước mắt chị có chuyện phiền não, đừng nói sau này không từ chối, bây giờ giúp chị giải quyết ổn thỏa, chị sẽ giúp em chuyện công việc" Ôn Tâm đã chờ đợi rất lâu mới chờ được đến khoảnh khắc này
"Được, chuyện gì vậy? Nhất định sẽ không từ nan!" Ôn Tâm gật đầu rất nhanh, vui vẻ đồng ý
"Vậy thì chuyện mai chị đi xem mắt sẽ làm phiền em, giao cho em lo!"
"Được... á? Xem... xem mắt gì cơ! Chính là chuyện bố vẫn nói ấy, để em đi sao?" Ôn Tâm giật mình nhảy dựng lên từ trên ghế sofa
"Đúng vậy, nhiệm vụ chính là bảo em thay chị đi xem mắt, em tùy tiện ứng phó thế nào cũng được, chỉ cần kết quả không thành, về nhà để chị có thể báo cáo với bố là chị đã đi, người ta không ưa chị, dù sao thì người đó cũng không biết có phải là chị thật không, như vậy là qua chuyện rồi!" Ôn Tâm đắc ý nói ra kế hoạch của mình.
"Ôn Tâm! Cô... cô quá, xảo, trá rồi! Có phải cô đã sớm nghĩ đến chuyện tìm tôi làm vật thế mạng rồi không? Nhưng mà cách này của cô nghĩ ra cũng thật hoàn hảo, có thể không cần tự mình ra mặt hay phản kháng mà vẫn có thể trốn tránh sự sắp xếp của bố. Thật tuyệt!" Ôn Tâm tuy phàn nàn vì bị tính kế nhưng lại không nhịn được mà khuất phục trước sự táo bạo và mưu kế của Ôn Tâm.
"Cho nên ngày mai phải xem diễn xuất của cô rồi, nhất định không được để lộ sơ hở khiến người ta phát hiện ra mà báo cho bố biết." Ôn Tâm thận trọng nhắc nhở
"Yên tâm, trước đây dù sao cũng từng diễn kịch, tôi vẫn tự tin về điểm này, vậy công việc của tôi thì cô chịu trách nhiệm sắp xếp cho tôi."
Hai người vui vẻ vỗ tay ăn mừng đạt được thỏa thuận
***
"Tới rồi, chính là nhà hàng này, một mình cô không sao chứ?" Ôn Tâm lái xe đến trước cửa nhà hàng, một lần nữa xác nhận hỏi người bên cạnh vẫn đang nhàn nhã chơi game
"Nhanh vậy sao? Vậy ăn xong anh còn đến đón em không?" Ôn Tâm cất điện thoại, soi gương xe lần cuối để chỉnh lại trang phục của mình.
"Không đến đâu, anh còn có việc, em tự giải quyết nhanh đi, trước khi về nhà thì gọi điện báo cáo kết quả cho anh!" Ôn Tâm mở cửa xe đuổi cô xuống
Còn chưa kịp đứng vững, chiếc xe màu đỏ rực đã nhanh chóng đánh lái quay đầu rời đi, đi vô cùng dứt khoát, giống như con người Ôn Tâm vậy, làm việc dứt khoát gọn gàng.
"Xin chào, cho hỏi bàn số 201 ở đâu ạ?" Ôn Tâm mặc dù trang điểm rất nổi bật nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi nhân viên phục vụ về chỗ ngồi
"À... ở... ở bên này, mời cô đi theo tôi!" Nhân viên phục vụ rõ ràng bị bộ trang phục không phù hợp hoàn cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, phản ứng có hơi chậm nửa nhịp.
"Không sao, tôi thấy rồi, tôi tự đi được!" Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô ở vị trí gần cửa sổ không xa, nhìn từ phía sau thì cảm thấy không tệ, cao lớn vạm vỡ, tư thế ngồi tùy ý nhưng không bị gù lưng mà còn trông rất tao nhã, chỉ không biết mặt mũi thế nào, có phải là sát thủ mặt nạ không?
"Chào anh, anh khỏe chứ! Anh chính là... chính là... người kia..." Ôn Tâm giả vờ nhiệt tình chạy tới.
Gọi là gì nhỉ? Xấu rồi, quên mất tên, vốn dĩ còn định chào hỏi nhiệt tình để gây ấn tượng với người ta.
"Xin chào, tôi là Chu Tồn, cô là Ôn tiểu thư phải không?" Người ngẩng đầu lên mặc dù có hơi ngạc nhiên trước lớp trang điểm của cô, nhưng rất nhanh đã thoáng qua, bình tĩnh điềm đạm đứng dậy tự giới thiệu.
Ôn Tâm bị khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh khi đột nhiên ngẩng đầu lên làm cho mất hồn mất vía. Không ngờ năm nay, còn có thể có một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy đi xem mắt, lại nhanh chóng quan sát một lượt, quần áo chỉnh tề và có gu, móng tay ngắn và sạch sẽ, tóc cũng ngắn và không nhờn. Nhớ bố nói năng lực sự nghiệp của người ta cũng rất tốt, không biết có nên gọi điện cho Ôn Tâm hỏi xem có chắc chắn muốn từ bỏ một người đàn ông cực phẩm như vậy không.
"Ôn tiểu thư?" Chu Tồn khẽ gọi một tiếng người đối diện đang nhìn anh ngây người, anh đã quen với ánh mắt quá mức chú ý của phụ nữ rồi, nhưng sự tu dưỡng tốt vẫn khiến anh không biểu lộ ra một chút không vui nào, nhưng giọng điệu vẫn mang theo chút xa cách và lạnh nhạt
"A? Ồ, ngại quá, bị vẻ đẹp trai của anh làm cho ngây người, nhất thời mất hồn!" Ôn Tâm mất hồn cũng theo lời anh mà trả lời theo thói quen thường ngày, nhưng lại quên mất giọng điệu của mình có bao nhiêu phần trêu chọc, nói xong cô liền có chút bực bội.
Lời nói vô tư như vậy khiến Chu Tồn hơi ngẩn ra, nói chuyện thẳng thắn như vậy không cần suy nghĩ, ngược lại giống như kiểu nói chuyện của những cô gái trẻ tuổi cấp dưới của anh trong công việc, cảm thấy cô giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, hoàn toàn không giống với người phụ nữ giỏi giang tháo vát mà dì anh giới thiệu. Hay là cố tình làm ra vẻ để thu hút anh? Nếu là trường hợp sau thì không khỏi khiến người ta có chút cảm giác ghét bỏ, anh ghét phụ nữ giả tạo.
"À~ Anh gọi món chưa? Hay là chúng ta ăn chút gì đó trước đã!" Nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, Ôn Tâm thầm hối hận mà véo đùi mình: sao vừa gặp mỹ nam là quên mất chuyện chính rồi.
Lát nữa mà làm hỏng chuyện, Ôn Tâm chắc chắn sẽ giết chết cô, hơn nữa bản thân cô còn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà, vì vậy vì tương lai của mình cũng phải bỏ qua vẻ đẹp của đối phương, để đối phương thoải mái duy trì cảm giác ghét bỏ này.
"Chưa, không biết cô thích ăn gì?" Chu Tồn đưa thực đơn cho cô, ôn hòa giải thích
"Ồ, vậy tôi tự xem trước vậy!" Ôn Tâm nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, gật đầu, nhưng không biết rằng trong lớp trang điểm đen xì của cô, nụ cười đó trông buồn cười đến mức nào, không nhịn được cũng có chút buồn cười Chu Tồn
"Sao vậy? Anh Chu, sao cứ nhìn tôi mà cười không cười vậy, có phải thấy hôm nay tôi trang điểm rất đẹp không?" Ôn Tâm sờ sờ mặt mình, nhớ đến lớp trang điểm của mình, bắt đầu tung ra chiêu đầu tiên.
"Cũng không phải không được, hiện tại trước mắt chị có chuyện phiền não, đừng nói sau này không từ chối, bây giờ giúp chị giải quyết ổn thỏa, chị sẽ giúp em chuyện công việc" Ôn Tâm đã chờ đợi rất lâu mới chờ được đến khoảnh khắc này
"Được, chuyện gì vậy? Nhất định sẽ không từ nan!" Ôn Tâm gật đầu rất nhanh, vui vẻ đồng ý
"Vậy thì chuyện mai chị đi xem mắt sẽ làm phiền em, giao cho em lo!"
"Được... á? Xem... xem mắt gì cơ! Chính là chuyện bố vẫn nói ấy, để em đi sao?" Ôn Tâm giật mình nhảy dựng lên từ trên ghế sofa
"Đúng vậy, nhiệm vụ chính là bảo em thay chị đi xem mắt, em tùy tiện ứng phó thế nào cũng được, chỉ cần kết quả không thành, về nhà để chị có thể báo cáo với bố là chị đã đi, người ta không ưa chị, dù sao thì người đó cũng không biết có phải là chị thật không, như vậy là qua chuyện rồi!" Ôn Tâm đắc ý nói ra kế hoạch của mình.
"Ôn Tâm! Cô... cô quá, xảo, trá rồi! Có phải cô đã sớm nghĩ đến chuyện tìm tôi làm vật thế mạng rồi không? Nhưng mà cách này của cô nghĩ ra cũng thật hoàn hảo, có thể không cần tự mình ra mặt hay phản kháng mà vẫn có thể trốn tránh sự sắp xếp của bố. Thật tuyệt!" Ôn Tâm tuy phàn nàn vì bị tính kế nhưng lại không nhịn được mà khuất phục trước sự táo bạo và mưu kế của Ôn Tâm.
"Cho nên ngày mai phải xem diễn xuất của cô rồi, nhất định không được để lộ sơ hở khiến người ta phát hiện ra mà báo cho bố biết." Ôn Tâm thận trọng nhắc nhở
"Yên tâm, trước đây dù sao cũng từng diễn kịch, tôi vẫn tự tin về điểm này, vậy công việc của tôi thì cô chịu trách nhiệm sắp xếp cho tôi."
Hai người vui vẻ vỗ tay ăn mừng đạt được thỏa thuận
***
"Tới rồi, chính là nhà hàng này, một mình cô không sao chứ?" Ôn Tâm lái xe đến trước cửa nhà hàng, một lần nữa xác nhận hỏi người bên cạnh vẫn đang nhàn nhã chơi game
"Nhanh vậy sao? Vậy ăn xong anh còn đến đón em không?" Ôn Tâm cất điện thoại, soi gương xe lần cuối để chỉnh lại trang phục của mình.
"Không đến đâu, anh còn có việc, em tự giải quyết nhanh đi, trước khi về nhà thì gọi điện báo cáo kết quả cho anh!" Ôn Tâm mở cửa xe đuổi cô xuống
Còn chưa kịp đứng vững, chiếc xe màu đỏ rực đã nhanh chóng đánh lái quay đầu rời đi, đi vô cùng dứt khoát, giống như con người Ôn Tâm vậy, làm việc dứt khoát gọn gàng.
"Xin chào, cho hỏi bàn số 201 ở đâu ạ?" Ôn Tâm mặc dù trang điểm rất nổi bật nhưng vẫn rất bình tĩnh hỏi nhân viên phục vụ về chỗ ngồi
"À... ở... ở bên này, mời cô đi theo tôi!" Nhân viên phục vụ rõ ràng bị bộ trang phục không phù hợp hoàn cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, phản ứng có hơi chậm nửa nhịp.
"Không sao, tôi thấy rồi, tôi tự đi được!" Theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô ở vị trí gần cửa sổ không xa, nhìn từ phía sau thì cảm thấy không tệ, cao lớn vạm vỡ, tư thế ngồi tùy ý nhưng không bị gù lưng mà còn trông rất tao nhã, chỉ không biết mặt mũi thế nào, có phải là sát thủ mặt nạ không?
"Chào anh, anh khỏe chứ! Anh chính là... chính là... người kia..." Ôn Tâm giả vờ nhiệt tình chạy tới.
Gọi là gì nhỉ? Xấu rồi, quên mất tên, vốn dĩ còn định chào hỏi nhiệt tình để gây ấn tượng với người ta.
"Xin chào, tôi là Chu Tồn, cô là Ôn tiểu thư phải không?" Người ngẩng đầu lên mặc dù có hơi ngạc nhiên trước lớp trang điểm của cô, nhưng rất nhanh đã thoáng qua, bình tĩnh điềm đạm đứng dậy tự giới thiệu.
Ôn Tâm bị khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh khi đột nhiên ngẩng đầu lên làm cho mất hồn mất vía. Không ngờ năm nay, còn có thể có một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy đi xem mắt, lại nhanh chóng quan sát một lượt, quần áo chỉnh tề và có gu, móng tay ngắn và sạch sẽ, tóc cũng ngắn và không nhờn. Nhớ bố nói năng lực sự nghiệp của người ta cũng rất tốt, không biết có nên gọi điện cho Ôn Tâm hỏi xem có chắc chắn muốn từ bỏ một người đàn ông cực phẩm như vậy không.
"Ôn tiểu thư?" Chu Tồn khẽ gọi một tiếng người đối diện đang nhìn anh ngây người, anh đã quen với ánh mắt quá mức chú ý của phụ nữ rồi, nhưng sự tu dưỡng tốt vẫn khiến anh không biểu lộ ra một chút không vui nào, nhưng giọng điệu vẫn mang theo chút xa cách và lạnh nhạt
"A? Ồ, ngại quá, bị vẻ đẹp trai của anh làm cho ngây người, nhất thời mất hồn!" Ôn Tâm mất hồn cũng theo lời anh mà trả lời theo thói quen thường ngày, nhưng lại quên mất giọng điệu của mình có bao nhiêu phần trêu chọc, nói xong cô liền có chút bực bội.
Lời nói vô tư như vậy khiến Chu Tồn hơi ngẩn ra, nói chuyện thẳng thắn như vậy không cần suy nghĩ, ngược lại giống như kiểu nói chuyện của những cô gái trẻ tuổi cấp dưới của anh trong công việc, cảm thấy cô giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, hoàn toàn không giống với người phụ nữ giỏi giang tháo vát mà dì anh giới thiệu. Hay là cố tình làm ra vẻ để thu hút anh? Nếu là trường hợp sau thì không khỏi khiến người ta có chút cảm giác ghét bỏ, anh ghét phụ nữ giả tạo.
"À~ Anh gọi món chưa? Hay là chúng ta ăn chút gì đó trước đã!" Nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, Ôn Tâm thầm hối hận mà véo đùi mình: sao vừa gặp mỹ nam là quên mất chuyện chính rồi.
Lát nữa mà làm hỏng chuyện, Ôn Tâm chắc chắn sẽ giết chết cô, hơn nữa bản thân cô còn phải đối mặt với nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà, vì vậy vì tương lai của mình cũng phải bỏ qua vẻ đẹp của đối phương, để đối phương thoải mái duy trì cảm giác ghét bỏ này.
"Chưa, không biết cô thích ăn gì?" Chu Tồn đưa thực đơn cho cô, ôn hòa giải thích
"Ồ, vậy tôi tự xem trước vậy!" Ôn Tâm nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, gật đầu, nhưng không biết rằng trong lớp trang điểm đen xì của cô, nụ cười đó trông buồn cười đến mức nào, không nhịn được cũng có chút buồn cười Chu Tồn
"Sao vậy? Anh Chu, sao cứ nhìn tôi mà cười không cười vậy, có phải thấy hôm nay tôi trang điểm rất đẹp không?" Ôn Tâm sờ sờ mặt mình, nhớ đến lớp trang điểm của mình, bắt đầu tung ra chiêu đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.