Chương 11: Cưới Tôi Uất Ức Lắm Sao?
Phương Bất Ky
13/05/2022
An Cẩn nhân chữ 'tôi' kia rất nặng, chỉ tiếc Trịnh Gia Minh trong cơn thịnh nộ không chú ý tới: "Tiểu Cẩn, ngày trước em tỏ tính tình cô chủ thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay em làm gì vậy là em cho anh đội nón xanh! Em đi theo Đường Tống Trước mặt những người trong thương giới Ma Đô, em có nghĩ đến cảm nhận của anh không?"
Nhìn hai mắt trợn tròn vì tức giận của Trịnh Gia Minh, đột nhiên An Cẩn cảm thấy thật buồn cười, quơ quơ cái chân bị thương, thật sót.
Cô không quan tâm Trịnh Gia Minh đang tức giận mà đi khập khiễng đến ghế sofa dành cho một người trong phòng khách, ngồi xuống, cũng chọn tư thế thoải mái, lúc này mới ngước lên nhìn Trịnh Gia Minh với ánh mắt nhẹ nhàng châm chọc.
"Anh và em họ anh cả ngày dính với nhau, anh cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi. Cả ngày các anh gần gũi thân thiết giống như không ai có thể tách khỏi người kia, tôi cũng không nói cái gì, anh lại còn quản cả tôi cơ đấy?"
Trịnh Gia Minh nghe An Cẩn nói như vậy thì ánh mắt chớp lên, trong lòng chột dạ khiến cơn tức tiêu đi một chút.
"An Cẩn." Đột nhiên giọng mẹ Trịnh the thé vang lên, vô cùng chói tai: "Hôm nay là cô không tuân thủ nữ tắc, câu ba đáp bốn ở bên ngoài, làm mất mặt Gia Minh, làm hại nó không hoàn thành được việc làm ăn tốt, sau khi trở về cô chẳng những không cúi đầu nhận sau mà ngược lại đi nói Gia Minh và Văn Cầm?"
Giọng mẹ Trịnh tức giận, hai tay vỗ mạnh sofa, khóe mắt còn cố ép ra vài giọt nước mắt: "Ông trời ơi! Nhà họ Trịnh chúng tôi đây là xui mấy đời mới tìm được con dâu như cô! Tôi nói cho cô biết, nếu ở quê chúng tôi, người phụ nữ như cô sẽ chẳng ai thèm muốn, may nhờ Gia Minh chúng tôi thiện tâm mới chịu đồng ý cưới cô."
Giọng nói bén nhọn lại khắc nghiệt quanh quẩn trong cả căn biệt thự, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì ai cũng có thể cảm nhận được mẹ Trịnh bất mãn và ghét An Cẩn.
Người hầu làm việc ở xa xa đã quen với chuyện này từ lâu, từ khi ông chủ qua đời rồi mẹ Trịnh chuyển vào, hình ảnh như vậy đều diễn ra mỗi ngày, có lẽ lát nữa cô chủ sẽ cười đi qua nhận lỗi, cũng lấy một đống đồ tốt ra lấy lòng bà già này.
Không riêng gì nhóm người hầu nghĩ như vậy, ngay cả bản thân mẹ Trịnh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa bà ta còn cho rằng chuyện như vậy là theo lý phải làm, con dâu hiếu kính mẹ chồng là chuyện tất nhiên.
"Xem ra bà cảm thấy con trai của bà cưới tôi rất uất ức?" Khóe miệng An Cẩn khẽ nhếch, cô không bị lời mẹ Trịnh nói chọc giận, cũng không đi qua nịnh nọt lấy lòng nhận lỗi giống như người khác nghĩ,.
"Đương nhiên rồi!"
Mẹ Trịnh không chú ý tới Văn Cầm ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu cho bà ta, lòng chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ tốt ép được từ An Cẩn rồi bỏ thêm vào túi mình, cũng phát tiết chút bất mãn trong lòng.
"Con tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, là sinh viên xuất sắc, là nhân vật ngay cả thôn trưởng cũng phải kính nể ở thôn chúng tôi. Sau khi ba cô mất, nếu An Thị không có con tôi giữ thì còn có thể hoạt động như thường như bây giờ sao? Nếu không phải đã sớm đính hôn với cô thì không chừng bây giờ không biết có bao nhiêu phụ nữ ưu tú vội vàng muốn gả cho Gia Minh đó."
Thiếu chút nữa An Cẩn đã cười ra tiếng, nếu Trịnh Gia Minh không quen biết cô, không vào Tập đoàn An Thị làm việc, dựa vào năng lực của anh ta còn muốn xông pha ra được tình cảnh như hiện tại trong vòng mấy năm e là còn khó hơn lên trời, người phụ nữ này thật sự cho là tất cả đều là tự thực lực của con bà ta sao?
"À." An Cẩn thản nhiên đáp, nụ cười lại sâu hơn rất nhiều: "Các người ăn của tôi, ở của tôi, mặc của tôi, dùng của tôi, ngay cả cái gọi là phần công việc cao thượng của con trai bà trong miệng bà kia đều là tôi cho anh ta, bây giờ các người dám ghét tôi? Được, một khi đã như vậy, vậy chia tay đi."
Nhìn hai mắt trợn tròn vì tức giận của Trịnh Gia Minh, đột nhiên An Cẩn cảm thấy thật buồn cười, quơ quơ cái chân bị thương, thật sót.
Cô không quan tâm Trịnh Gia Minh đang tức giận mà đi khập khiễng đến ghế sofa dành cho một người trong phòng khách, ngồi xuống, cũng chọn tư thế thoải mái, lúc này mới ngước lên nhìn Trịnh Gia Minh với ánh mắt nhẹ nhàng châm chọc.
"Anh và em họ anh cả ngày dính với nhau, anh cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi. Cả ngày các anh gần gũi thân thiết giống như không ai có thể tách khỏi người kia, tôi cũng không nói cái gì, anh lại còn quản cả tôi cơ đấy?"
Trịnh Gia Minh nghe An Cẩn nói như vậy thì ánh mắt chớp lên, trong lòng chột dạ khiến cơn tức tiêu đi một chút.
"An Cẩn." Đột nhiên giọng mẹ Trịnh the thé vang lên, vô cùng chói tai: "Hôm nay là cô không tuân thủ nữ tắc, câu ba đáp bốn ở bên ngoài, làm mất mặt Gia Minh, làm hại nó không hoàn thành được việc làm ăn tốt, sau khi trở về cô chẳng những không cúi đầu nhận sau mà ngược lại đi nói Gia Minh và Văn Cầm?"
Giọng mẹ Trịnh tức giận, hai tay vỗ mạnh sofa, khóe mắt còn cố ép ra vài giọt nước mắt: "Ông trời ơi! Nhà họ Trịnh chúng tôi đây là xui mấy đời mới tìm được con dâu như cô! Tôi nói cho cô biết, nếu ở quê chúng tôi, người phụ nữ như cô sẽ chẳng ai thèm muốn, may nhờ Gia Minh chúng tôi thiện tâm mới chịu đồng ý cưới cô."
Giọng nói bén nhọn lại khắc nghiệt quanh quẩn trong cả căn biệt thự, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì ai cũng có thể cảm nhận được mẹ Trịnh bất mãn và ghét An Cẩn.
Người hầu làm việc ở xa xa đã quen với chuyện này từ lâu, từ khi ông chủ qua đời rồi mẹ Trịnh chuyển vào, hình ảnh như vậy đều diễn ra mỗi ngày, có lẽ lát nữa cô chủ sẽ cười đi qua nhận lỗi, cũng lấy một đống đồ tốt ra lấy lòng bà già này.
Không riêng gì nhóm người hầu nghĩ như vậy, ngay cả bản thân mẹ Trịnh cũng nghĩ như vậy, hơn nữa bà ta còn cho rằng chuyện như vậy là theo lý phải làm, con dâu hiếu kính mẹ chồng là chuyện tất nhiên.
"Xem ra bà cảm thấy con trai của bà cưới tôi rất uất ức?" Khóe miệng An Cẩn khẽ nhếch, cô không bị lời mẹ Trịnh nói chọc giận, cũng không đi qua nịnh nọt lấy lòng nhận lỗi giống như người khác nghĩ,.
"Đương nhiên rồi!"
Mẹ Trịnh không chú ý tới Văn Cầm ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu cho bà ta, lòng chỉ toàn nghĩ đến mấy thứ tốt ép được từ An Cẩn rồi bỏ thêm vào túi mình, cũng phát tiết chút bất mãn trong lòng.
"Con tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, là sinh viên xuất sắc, là nhân vật ngay cả thôn trưởng cũng phải kính nể ở thôn chúng tôi. Sau khi ba cô mất, nếu An Thị không có con tôi giữ thì còn có thể hoạt động như thường như bây giờ sao? Nếu không phải đã sớm đính hôn với cô thì không chừng bây giờ không biết có bao nhiêu phụ nữ ưu tú vội vàng muốn gả cho Gia Minh đó."
Thiếu chút nữa An Cẩn đã cười ra tiếng, nếu Trịnh Gia Minh không quen biết cô, không vào Tập đoàn An Thị làm việc, dựa vào năng lực của anh ta còn muốn xông pha ra được tình cảnh như hiện tại trong vòng mấy năm e là còn khó hơn lên trời, người phụ nữ này thật sự cho là tất cả đều là tự thực lực của con bà ta sao?
"À." An Cẩn thản nhiên đáp, nụ cười lại sâu hơn rất nhiều: "Các người ăn của tôi, ở của tôi, mặc của tôi, dùng của tôi, ngay cả cái gọi là phần công việc cao thượng của con trai bà trong miệng bà kia đều là tôi cho anh ta, bây giờ các người dám ghét tôi? Được, một khi đã như vậy, vậy chia tay đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.