Chương 33:
Pudding Li Li
06/10/2024
Chiếc xe thể thao chạy vào hầm xe, từng chiếc đèn led cảm ứng sáng lên, như một lớp sương mờ phủ lên đôi mắt của Hoắc Thuật.
“Xuống xe thì lên lầu chờ anh nhé, Yêu Yêu.”
Anh dừng xe, giọng nói dịu dàng mà cứng rắn: “Đừng chạy lung tung, ngoan nhé!”
Lâm Tri Ngôn nhìn mắt anh không chút gợn sóng, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy như vậy càng khiến cô căng thẳng hơn.
Cô không hỏi gì cả, gật đầu rồi xuống xe, bước vào thang máy lên tầng trên. Vừa lên tới tầng hai đã trông thấy đèn trong phòng khách sáng lên.
Lâm Tri Ngôn buông túi xuống, ngồi bên mép giường trong phòng ngủ. Công tắc đèn phòng ở ngay sát bên, nhưng cô không bật, sau sự gián đoạn lúc nãy, tâm trạng phấn khích lúc đi trượt tuyết với Hoắc Thuật đã tan biến.
Cô không ngừng cảm thấy có chút lo lắng. Có lẽ là trực giác mách bảo cô, rằng vị khách không mời mà đến kia chắc chắn, chắc chắn có thân phận không hề đơn giản.
Nghĩ ngợi một lúc, cô dựa vào bóng tối để ẩn mình, rón rén bước tới cầu thang nhìn xuống dưới.
Ánh hoàng hôn rọi vào tường cầu thang, từ vị trí này có thể nhìn thấy được một góc của phòng khách.
Trên chiếc sô pha đơn, một người đàn ông mặc áo vest đang ngồi ở đó, bóng lưng thẳng đối diện với cầu thang, Lâm Tri Ngôn chỉ nhìn thấy mái tóc được vuốt ngược gọn gàng, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của tên ấy trắng bệch như đang mắc bệnh...
Điếu thuốc cuộn bằng tay cao cấp đang cháy kia được người đó xoay giữa các kẽ tay, ánh sáng đỏ như máu cứ lặng lẽ chuyển động, thoắt ẩn thoắt hiện.
Có lẽ Hoắc Thuật đang ngồi ở phía đối diện của người đàn ông này, tiếc là tầm nhìn bị che khuất nên không thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Lâm Tri Ngôn ép sát vào tường đứng một hồi lâu, bên tai không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, máy trợ thính không thể giúp cô thu được những âm thanh trầm thấp ở khoảng cách quá xa như vậy.
Không thể nhìn thấy Hoắc Thuật, cũng không nghe được âm thanh, cảm giác lo lắng đang dâng tràn này khiến tâm trạng của cô trở nên tệ hơn.
Trong phòng khách, bàn trà ngăn giữa hai chiếc ghế sô pha, hai người tìm một tư thế thoải mái để ngồi xuống, nhưng bất giác lại ngồi ở hai thế đối địch nhau.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia trông không còn trẻ nữa, đuôi mắt đã có không ít nếp nhăn. Xương mày khá cao, đôi môi sắc lạnh, gò má xanh xao gầy gò, đôi mắt sáng hiểm ác kia khiến người khác có cảm giác sợ hãi khi liếc nhìn.
Người đàn ông ấy nhìn Hoắc Thuật khoác trên mình bộ đồ bảo hộ trượt tuyết, toát lên dáng vẻ thanh xuân mà anh ta mơ ước, gẩy nhẹ tàn thuốc, nói: “Về nước rồi mà cũng không đến chúc Tết, khiến người khác chê cười.”
Tàn thuốc rơi trên nền nhà, đáy mắt Hoắc Thuật se lại.
Lâm Tri Ngôn thích sạch sẽ, rất ghét ai vứt rác bừa bãi. Cô mà thấy đống tàn thuốc này, chắc là sẽ cau mày khó chịu.
Phiền phức...
Tất cả những kẻ phiền phức nên biến mất khỏi thế giới của bọn họ mới đúng.
Đáy mắt ánh lên sự châm chọc, nhưng khuôn mặt của Hoắc Thuật vẫn bình lặng như nước, thậm chí còn nở ra một nụ cười hoàn mỹ, không ai biết cách ngụy trang bản thân hơn anh.
“Chỉ e là khi tôi thật sự đến, thì mới khiến nhà họ Hoắc bị chê cười.”
“Làm gì có, có ông cụ bảo vệ ba mẹ con chú như vậy mà.”
Hoắc Chiêu đảo mắt nhìn bài trí trong căn nhà, hắng giọng: “Đúng là khu đất trọng điểm của nhà họ Hoắc, sáng sủa hơn mấy căn ven biển ở Thập Sát Hải nhiều.”
Hoắc Thuật nhàn nhạt đáp lại: “Anh cả tốn cả ngàn dặm xa xôi lên núi chắc không phải chỉ để xem nhà đâu nhỉ?”
“Chú nói xem?” Hoắc Chiêu vắt chân, cười lạnh.
“Anh cả không tin tôi hay là không tin ông cụ đây?”
“Bớt lấy ông cụ ra doạ tôi đi, sức khoẻ của cụ bây giờ không tốt lắm, không lo được nhiều chuyện nữa đâu.”
Tàn thuốc lại rơi xuống nền nhà, Hoắc Chiêu dựa vào sô pha, ý tứ sâu xa nói: “Hơn nữa, dạo này chú cũng khá ồn ào nhỉ? Không ngờ xém chút bị cuốn vào ba cái phốt trên mạng... với ai nhỉ? À, hình như là với nhân viên phụ trách tắm rửa gì đó, tôi nói không sai chứ? Phận làm con mà có một tí chuyện cũng không giải quyết được, tuy ông cụ không nói ra nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm đấy.”
Đôi mắt của Hoắc Thuật sáng lên rồi “Ừm” một tiếng: “Anh nói cô ấy à? Người bên cạnh Hoắc Y Na, tôi chưa từng quan tâm, vẫn là anh cả giỏi, chuyện bé tí gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Hoắc Chiêu chợt cười lớn, giơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên, ngón cái vân vê tóc mai.
“Không ngờ chú lại tính chạy tới chỗ tôi để mượn dao giết người, hay là để tôi giúp chú xử lý cho sạch sẽ nhé.”
Đôi mắt sáng quắc như chim ưng của Hoắc Chiêu rọi thẳng vào người Hoắc Thuật: “Con nhỏ phụ trách tắm rửa kia trông cũng khá lắm, hay là chú giao cho tôi giải quyết cho, thế nào?”
“Được thôi.”
Hoắc Thuật vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen không chút gợn sóng: “Bây giờ tôi gọi cô ấy đến nhé? Hay là anh muốn ngày mai trực tiếp giao tới trước mặt anh?”
Hoắc Chiêu nhíu mắt, tựa như đang phán đoán lời nói của anh có đáng tin hay không.
“Chú nỡ sao?”
“Nói thật thì, nếu không phải do chân của Nana bị liệt nên suốt ngày khó chịu, tôi vẫn mong bên cạnh mình càng ít người càng tốt. Anh cả cũng đã có gia đình rồi, vậy mà lại giúp đỡ tôi, tốt nhất là nên xử lý cho sạch sẽ, đề phòng ông cụ lại nghe thấy tin đồn gì đó khiến huyết áp lại tăng cao.”
Hoắc Chiêu nhìn chàng trai không có lấy một điểm yếu trên người, sắc mặt trở nên khó đoán.
“Chú giỏi lắm.” Anh ta cười lạnh, giơ tay dập tắt điếu thuốc.
“So với con trưởng của nhà họ Hoắc, thì tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Hoắc Thuật cười rồi ngước mắt lên, khựng lại khi nhìn thấy một cái bóng ở đầu cầu thang.
Lâm Tri Ngôn đứng ở góc khuất khá lâu, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.
Bất giác, con tim của Hoắc Thuật bỗng đau nhói, hoang mang, cứ như triệu chứng của một cơn bạo bệnh vậy.
Thần thái luôn ung dung kia như tan vỡ trong phút chốc.
Nhưng rất nhanh lại hồi phục trạng thái ban đầu.
Hoắc Thuật bình tĩnh dời mắt, bàn tay hơi siết chặt rồi đứng lên, phải tống cái thứ phiền phức này ra khỏi nhà trước đã.
Chiếc siêu xe màu bạc biến mất trên con đường cái, vẻ mặt của Hoắc Thuật cũng dần tối lại.
Anh bình tĩnh xoay người đẩy cánh cửa lớn ra.
Cứ như vừa trở lại nhân gian từ cõi địa ngục, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy cơ thể anh.
Lâm Tri Ngôn đang ngồi xổm bên cạnh chiếc sô pha, đôi mắt rũ xuống, đang lấy giấy ướt lau đi tàn thuốc trên sàn nhà.
Cô rất tập trung, không hề nghe thấy tiếng mở cửa, những sợi tóc mềm mại rũ sau tai cô, cơ thể được bao bọc trong ánh đèn ấm áp.
Bước chân của Hoắc Thuật bất giác trở nên gấp gáp, rồi xuống bên cạnh Lâm Tri Ngôn, nắm lấy tay cô, không nói gì mà kéo cô vào trong lòng.
Cứ như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Những lời đã nói với Hoắc Chiêu lúc nãy, anh không cần phải giải thích với cô.
Anh đã từng nghiên cứu chiếc máy trợ thính này rồi, anh biết rất rõ nó có thể thu được tần số âm thanh nào. Mà khoảng cách tới góc tường kia lại quá xa để máy trợ thính có thể thu được âm thanh.
Những gì anh đã tính toán, mọi thứ anh nắm bắt, chưa từng có một tí sơ suất nào.
Lâm Tri Ngôn là sự tồn tại mà anh có thể yên tâm nhất trên thế gian này. Dù sao thì cô cũng chẳng thể nghe thấy những lời nói đau lòng, cũng chẳng thể nói ra những uất ức của mình...
Biết là vậy, nhưng tại sao lúc nãy anh lại đột nhiên cảm thấy dường như cô sẽ biến mất, không thể không ôm chặt cô vào lòng.
Cái ôm bất chợt khiến Lâm Tri Ngôn đờ đẫn.
Cô quỳ trên nền nhà nằm gọn trong vòng tay của Hoắc Thuật, chỉ kịp lấy giấy ướt đã bẩn ra, cảm nhận sức mạnh của cái ôm chặt từ người đàn ông.
Cô nhạy cảm nhận ra, Hoắc Thuật có vẻ đang bất an.
“Có biết người đàn ông kia là ai không?”
Chiếc mũi lạnh của Hoắc Thuật tựa vào cái cổ ấm áp của cô, hỏi.
Lâm Tri Ngôn không truy hỏi, cũng không giả ngơ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn ngoại hình và độ tuổi của người đó, cô có thể đoán ra được.
“Đúng vậy, anh ta chính là Hoắc Chiêu, con trai cả của ba anh.”
Giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Thuật đã xác nhận suy đoán của cô.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu trong vòng tay của anh, lấy điện thoại ra gõ chữ: [Anh có hận anh ta không?]
“Hận ư? Sao anh lại hận anh ta chứ? Anh rất vui đó, Yêu Yêu à.”
Dường như Hoắc Thuật đã cười, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh ta tưởng là anh về nước để tranh giành, thật tội nghiệp cho tên ngu ngốc ấy, sao anh lại làm những chuyện không có tính thử thách như vậy chứ? Anh ta không hề biết gì về ngành kỹ thuật, nhà họ Hoắc trong tay anh ta thì sẽ không chống đỡ được lâu đâu, chỉ cần mở một công ty có thể cạnh tranh với anh ta, là có thể thấy được cảnh anh ta phải giương mắt nhìn khách hàng của mình bị cướp dần đi, mà chẳng thể làm gì được, sự sung sướng từ từ này chẳng phải càng khiến chúng ta thích thú hơn sao?”
Lâm Tri Ngôn ngơ ra.
Giọng nói của Hoắc Thuật rất thấp, cô chỉ có thể nghe đứt đoạn, như hiểu lại như không, vẫn bị ngữ điệu bình tĩnh nhưng lại vô cùng nguy hiểm của anh làm cho sợ hãi.
Cảm giác xung đột kỳ dị này cùng với biểu cảm cực kỳ bình tĩnh của Hoắc Thuật, khiến cô không rõ anh đang nói đùa hay là chỉ đang muốn phát tiết.
“Thôi, chúng ta đừng nói về những kẻ không quan trọng nữa.”
Hoắc Thuật lấy giấy ướt bẩn trong tay cô vứt vào thùng rác, cùng cô ngã lên sô pha: “Để anh ôm một chút nào.”
“Xuống xe thì lên lầu chờ anh nhé, Yêu Yêu.”
Anh dừng xe, giọng nói dịu dàng mà cứng rắn: “Đừng chạy lung tung, ngoan nhé!”
Lâm Tri Ngôn nhìn mắt anh không chút gợn sóng, nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy như vậy càng khiến cô căng thẳng hơn.
Cô không hỏi gì cả, gật đầu rồi xuống xe, bước vào thang máy lên tầng trên. Vừa lên tới tầng hai đã trông thấy đèn trong phòng khách sáng lên.
Lâm Tri Ngôn buông túi xuống, ngồi bên mép giường trong phòng ngủ. Công tắc đèn phòng ở ngay sát bên, nhưng cô không bật, sau sự gián đoạn lúc nãy, tâm trạng phấn khích lúc đi trượt tuyết với Hoắc Thuật đã tan biến.
Cô không ngừng cảm thấy có chút lo lắng. Có lẽ là trực giác mách bảo cô, rằng vị khách không mời mà đến kia chắc chắn, chắc chắn có thân phận không hề đơn giản.
Nghĩ ngợi một lúc, cô dựa vào bóng tối để ẩn mình, rón rén bước tới cầu thang nhìn xuống dưới.
Ánh hoàng hôn rọi vào tường cầu thang, từ vị trí này có thể nhìn thấy được một góc của phòng khách.
Trên chiếc sô pha đơn, một người đàn ông mặc áo vest đang ngồi ở đó, bóng lưng thẳng đối diện với cầu thang, Lâm Tri Ngôn chỉ nhìn thấy mái tóc được vuốt ngược gọn gàng, ngón tay đang kẹp điếu thuốc của tên ấy trắng bệch như đang mắc bệnh...
Điếu thuốc cuộn bằng tay cao cấp đang cháy kia được người đó xoay giữa các kẽ tay, ánh sáng đỏ như máu cứ lặng lẽ chuyển động, thoắt ẩn thoắt hiện.
Có lẽ Hoắc Thuật đang ngồi ở phía đối diện của người đàn ông này, tiếc là tầm nhìn bị che khuất nên không thể nhìn thấy gương mặt của anh.
Lâm Tri Ngôn ép sát vào tường đứng một hồi lâu, bên tai không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, máy trợ thính không thể giúp cô thu được những âm thanh trầm thấp ở khoảng cách quá xa như vậy.
Không thể nhìn thấy Hoắc Thuật, cũng không nghe được âm thanh, cảm giác lo lắng đang dâng tràn này khiến tâm trạng của cô trở nên tệ hơn.
Trong phòng khách, bàn trà ngăn giữa hai chiếc ghế sô pha, hai người tìm một tư thế thoải mái để ngồi xuống, nhưng bất giác lại ngồi ở hai thế đối địch nhau.
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia trông không còn trẻ nữa, đuôi mắt đã có không ít nếp nhăn. Xương mày khá cao, đôi môi sắc lạnh, gò má xanh xao gầy gò, đôi mắt sáng hiểm ác kia khiến người khác có cảm giác sợ hãi khi liếc nhìn.
Người đàn ông ấy nhìn Hoắc Thuật khoác trên mình bộ đồ bảo hộ trượt tuyết, toát lên dáng vẻ thanh xuân mà anh ta mơ ước, gẩy nhẹ tàn thuốc, nói: “Về nước rồi mà cũng không đến chúc Tết, khiến người khác chê cười.”
Tàn thuốc rơi trên nền nhà, đáy mắt Hoắc Thuật se lại.
Lâm Tri Ngôn thích sạch sẽ, rất ghét ai vứt rác bừa bãi. Cô mà thấy đống tàn thuốc này, chắc là sẽ cau mày khó chịu.
Phiền phức...
Tất cả những kẻ phiền phức nên biến mất khỏi thế giới của bọn họ mới đúng.
Đáy mắt ánh lên sự châm chọc, nhưng khuôn mặt của Hoắc Thuật vẫn bình lặng như nước, thậm chí còn nở ra một nụ cười hoàn mỹ, không ai biết cách ngụy trang bản thân hơn anh.
“Chỉ e là khi tôi thật sự đến, thì mới khiến nhà họ Hoắc bị chê cười.”
“Làm gì có, có ông cụ bảo vệ ba mẹ con chú như vậy mà.”
Hoắc Chiêu đảo mắt nhìn bài trí trong căn nhà, hắng giọng: “Đúng là khu đất trọng điểm của nhà họ Hoắc, sáng sủa hơn mấy căn ven biển ở Thập Sát Hải nhiều.”
Hoắc Thuật nhàn nhạt đáp lại: “Anh cả tốn cả ngàn dặm xa xôi lên núi chắc không phải chỉ để xem nhà đâu nhỉ?”
“Chú nói xem?” Hoắc Chiêu vắt chân, cười lạnh.
“Anh cả không tin tôi hay là không tin ông cụ đây?”
“Bớt lấy ông cụ ra doạ tôi đi, sức khoẻ của cụ bây giờ không tốt lắm, không lo được nhiều chuyện nữa đâu.”
Tàn thuốc lại rơi xuống nền nhà, Hoắc Chiêu dựa vào sô pha, ý tứ sâu xa nói: “Hơn nữa, dạo này chú cũng khá ồn ào nhỉ? Không ngờ xém chút bị cuốn vào ba cái phốt trên mạng... với ai nhỉ? À, hình như là với nhân viên phụ trách tắm rửa gì đó, tôi nói không sai chứ? Phận làm con mà có một tí chuyện cũng không giải quyết được, tuy ông cụ không nói ra nhưng trong lòng cũng khó chịu lắm đấy.”
Đôi mắt của Hoắc Thuật sáng lên rồi “Ừm” một tiếng: “Anh nói cô ấy à? Người bên cạnh Hoắc Y Na, tôi chưa từng quan tâm, vẫn là anh cả giỏi, chuyện bé tí gì cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Hoắc Chiêu chợt cười lớn, giơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc lên, ngón cái vân vê tóc mai.
“Không ngờ chú lại tính chạy tới chỗ tôi để mượn dao giết người, hay là để tôi giúp chú xử lý cho sạch sẽ nhé.”
Đôi mắt sáng quắc như chim ưng của Hoắc Chiêu rọi thẳng vào người Hoắc Thuật: “Con nhỏ phụ trách tắm rửa kia trông cũng khá lắm, hay là chú giao cho tôi giải quyết cho, thế nào?”
“Được thôi.”
Hoắc Thuật vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen không chút gợn sóng: “Bây giờ tôi gọi cô ấy đến nhé? Hay là anh muốn ngày mai trực tiếp giao tới trước mặt anh?”
Hoắc Chiêu nhíu mắt, tựa như đang phán đoán lời nói của anh có đáng tin hay không.
“Chú nỡ sao?”
“Nói thật thì, nếu không phải do chân của Nana bị liệt nên suốt ngày khó chịu, tôi vẫn mong bên cạnh mình càng ít người càng tốt. Anh cả cũng đã có gia đình rồi, vậy mà lại giúp đỡ tôi, tốt nhất là nên xử lý cho sạch sẽ, đề phòng ông cụ lại nghe thấy tin đồn gì đó khiến huyết áp lại tăng cao.”
Hoắc Chiêu nhìn chàng trai không có lấy một điểm yếu trên người, sắc mặt trở nên khó đoán.
“Chú giỏi lắm.” Anh ta cười lạnh, giơ tay dập tắt điếu thuốc.
“So với con trưởng của nhà họ Hoắc, thì tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Hoắc Thuật cười rồi ngước mắt lên, khựng lại khi nhìn thấy một cái bóng ở đầu cầu thang.
Lâm Tri Ngôn đứng ở góc khuất khá lâu, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.
Bất giác, con tim của Hoắc Thuật bỗng đau nhói, hoang mang, cứ như triệu chứng của một cơn bạo bệnh vậy.
Thần thái luôn ung dung kia như tan vỡ trong phút chốc.
Nhưng rất nhanh lại hồi phục trạng thái ban đầu.
Hoắc Thuật bình tĩnh dời mắt, bàn tay hơi siết chặt rồi đứng lên, phải tống cái thứ phiền phức này ra khỏi nhà trước đã.
Chiếc siêu xe màu bạc biến mất trên con đường cái, vẻ mặt của Hoắc Thuật cũng dần tối lại.
Anh bình tĩnh xoay người đẩy cánh cửa lớn ra.
Cứ như vừa trở lại nhân gian từ cõi địa ngục, ánh sáng rực rỡ bao trùm lấy cơ thể anh.
Lâm Tri Ngôn đang ngồi xổm bên cạnh chiếc sô pha, đôi mắt rũ xuống, đang lấy giấy ướt lau đi tàn thuốc trên sàn nhà.
Cô rất tập trung, không hề nghe thấy tiếng mở cửa, những sợi tóc mềm mại rũ sau tai cô, cơ thể được bao bọc trong ánh đèn ấm áp.
Bước chân của Hoắc Thuật bất giác trở nên gấp gáp, rồi xuống bên cạnh Lâm Tri Ngôn, nắm lấy tay cô, không nói gì mà kéo cô vào trong lòng.
Cứ như đang muốn xác nhận điều gì đó.
Những lời đã nói với Hoắc Chiêu lúc nãy, anh không cần phải giải thích với cô.
Anh đã từng nghiên cứu chiếc máy trợ thính này rồi, anh biết rất rõ nó có thể thu được tần số âm thanh nào. Mà khoảng cách tới góc tường kia lại quá xa để máy trợ thính có thể thu được âm thanh.
Những gì anh đã tính toán, mọi thứ anh nắm bắt, chưa từng có một tí sơ suất nào.
Lâm Tri Ngôn là sự tồn tại mà anh có thể yên tâm nhất trên thế gian này. Dù sao thì cô cũng chẳng thể nghe thấy những lời nói đau lòng, cũng chẳng thể nói ra những uất ức của mình...
Biết là vậy, nhưng tại sao lúc nãy anh lại đột nhiên cảm thấy dường như cô sẽ biến mất, không thể không ôm chặt cô vào lòng.
Cái ôm bất chợt khiến Lâm Tri Ngôn đờ đẫn.
Cô quỳ trên nền nhà nằm gọn trong vòng tay của Hoắc Thuật, chỉ kịp lấy giấy ướt đã bẩn ra, cảm nhận sức mạnh của cái ôm chặt từ người đàn ông.
Cô nhạy cảm nhận ra, Hoắc Thuật có vẻ đang bất an.
“Có biết người đàn ông kia là ai không?”
Chiếc mũi lạnh của Hoắc Thuật tựa vào cái cổ ấm áp của cô, hỏi.
Lâm Tri Ngôn không truy hỏi, cũng không giả ngơ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn ngoại hình và độ tuổi của người đó, cô có thể đoán ra được.
“Đúng vậy, anh ta chính là Hoắc Chiêu, con trai cả của ba anh.”
Giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Thuật đã xác nhận suy đoán của cô.
Lâm Tri Ngôn ngẩng đầu trong vòng tay của anh, lấy điện thoại ra gõ chữ: [Anh có hận anh ta không?]
“Hận ư? Sao anh lại hận anh ta chứ? Anh rất vui đó, Yêu Yêu à.”
Dường như Hoắc Thuật đã cười, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh ta tưởng là anh về nước để tranh giành, thật tội nghiệp cho tên ngu ngốc ấy, sao anh lại làm những chuyện không có tính thử thách như vậy chứ? Anh ta không hề biết gì về ngành kỹ thuật, nhà họ Hoắc trong tay anh ta thì sẽ không chống đỡ được lâu đâu, chỉ cần mở một công ty có thể cạnh tranh với anh ta, là có thể thấy được cảnh anh ta phải giương mắt nhìn khách hàng của mình bị cướp dần đi, mà chẳng thể làm gì được, sự sung sướng từ từ này chẳng phải càng khiến chúng ta thích thú hơn sao?”
Lâm Tri Ngôn ngơ ra.
Giọng nói của Hoắc Thuật rất thấp, cô chỉ có thể nghe đứt đoạn, như hiểu lại như không, vẫn bị ngữ điệu bình tĩnh nhưng lại vô cùng nguy hiểm của anh làm cho sợ hãi.
Cảm giác xung đột kỳ dị này cùng với biểu cảm cực kỳ bình tĩnh của Hoắc Thuật, khiến cô không rõ anh đang nói đùa hay là chỉ đang muốn phát tiết.
“Thôi, chúng ta đừng nói về những kẻ không quan trọng nữa.”
Hoắc Thuật lấy giấy ướt bẩn trong tay cô vứt vào thùng rác, cùng cô ngã lên sô pha: “Để anh ôm một chút nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.