Chương 36:
Pudding Li Li
06/10/2024
Lúc điện thoại reo, màn hình hiển thị 5:50 sáng.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ là màn xanh đậm đặc. Bóng đêm dần lùi đi, cuối cùng trở thành một vòng cung trắng mờ ở đường chân trời, in bóng mấy tòa cao ốc ở Sơn Thành.
Trong phòng không bật điện, Hoắc Thuật đắm chìm trong tông màu xanh lam mát mẻ, liên tục xoay khối rubic gương trong tay.
Một đêm không ngủ mà trên mặt anh vẫn không có chút gì là mệt mỏi, đôi mắt đặc biệt tỉnh táo rõ ràng trong bóng tối.
Điện thoại vẫn rung không ngừng nghỉ, anh ấn nhận máy, giọng nữ lạnh lùng dễ nghe truyền đến, vừa mở miệng đã đặt câu hỏi.
“Rốt cuộc gần đây con giấu mẹ làm cái gì? Mấy ngày nay Nana nói chuyện với mẹ mà tâm trạng lúc nào cũng không ổn.”
Bên kia điện thoại đang là giờ tiệc tối, âm thanh phía sau ăn uống linh đình, hình như Bạch Lệ Châu đi đến một chỗ yên tĩnh, bà ta tiếp tục phàn nàn: “Nana là em gái ruột của con, bác sĩ nói cả đời này con bé có thể sẽ không đứng lên nổi, con là anh trai mà lại không thể chiều em con một chút hay sao?”
Hoắc Thuật vuốt ve góc cạnh khối rubic: “Em ấy bị chiều hư đến mức quên cả giáo dưỡng, có hộ lý với bảo mẫu hầu hạ 24/24, em ấy còn muốn chiều thế nào nữa? Hay là mẹ đón em ấy về để em ấy vui vẻ một chút.”
“... Mẹ? Mẹ làm gì có thời gian. Hơn nữa, nếu con bé không về nước thì e là ông ta cũng quên mình còn có con gái.”
Bạch Lệ Châu khó xử, giọng điệu cũng yếu đi ba phần.
Hai mẹ con im lặng một hồi, trong điện thoại chỉ có âm thanh dòng điện yếu ớt.
Hoắc Thuật biết Bạch Lệ Châu còn có điều muốn nói, hơn nữa khả năng cao là chuyện gì đó khó nghe.
“A Thuật, mẹ nghe ba nói con gái nhà họ Tần ở Kinh Nam du học Pháp trở về, cố ý giới thiệu cho con…”
“Mấy ngày trước con có nhìn thấy một bộ trang sức ngọc tím phỉ thúy cao cấp ở triển lãm, hiếm khi thấy phỉ thúy sáng mà không mất màu, giá chắc chắn không thấp, còn chưa có người lấy."
Hoắc Thuật mở miệng cắt lời bà Bạch.
Chủ đề này rất có lực hấp dẫn, bà Bạch ở đầu kia điện thoại quả nhiên ngừng một lát, tinh thần dao động.
Suy nghĩ một lúc lâu sau bà ta mới kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận mà nói: “Con đừng có nói mấy cái này qua loa với mẹ, cái gì nặng cái gì nhẹ mẹ vẫn phân biệt được! A Thuật, con còn trẻ tuổi, vẫn ham chơi, mẹ có thể hiểu được. Những chuyện khác mẹ có thể mặc kệ con, mẹ không quản được, nhưng chuyện lớn kết hôn con phải suy nghĩ cho kĩ! Không dựa vào thông gia thì con lấy cái gì đấu với Hoắc Chiêu?”
Hoắc Thuật tựa ghế: “Hôm nay mẹ ‘quan tâm’ hơi nhiều.”
“... Mẹ không xen vào việc của con, đương nhiên có người có thể quản được. Con mau cắt đứt hoàn toàn với mấy mối quan hệ lung tung đó đi, quay đầu nói chuyện với ba, con chắc chắn phải đi gặp mặt con gái nhà họ Tần!”
Nói xong, bà Bạch vội cúp điện thoại, dường như chỉ cần trễ một chút thì sẽ có ác ma chui ra khỏi điện thoại cắn nát bà ta vậy.
Hoắc Thuật ném điện thoại lên bàn, chấn động lớn làm sáng màn hình vi tính.
Ánh sáng màu lam điện tử chiếu vào mặt, anh lấy tay chống cằm, lộ ý cười chính anh cũng không phát hiện.
Cắt đứt hoàn toàn? Làm sao được chứ.
Lâm Tri Ngôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với anh, nụ cười sạch sẽ của cô, mỗi cm da thịt mềm mại của cô đều gây nghiện cho anh.
Anh nhất định phải hiểu rõ loại sức mạnh khiến nhịp tim anh tăng cao, thậm chí khiến cho lý trí anh mất khống chế đó rốt cuộc là thứ gì.
Trời sáng choang.
Ánh nắng ban mai từ từ đẩy lùi bóng tối trong phòng, chiếc điện thoại mã hóa lâu ngày không sử dụng vang lên.
Vincent: [Shu, tôi và May đến Trung Quốc du lịch này, bất ngờ chưa!]
…
Lâm Tri Ngôn vừa ‘trò chuyện’ với bà Diêm xong thì nhận được điện thoại của lãnh đạo khu 3 công ty dịch vụ chăm sóc người già.
Máy trợ thính của cô không có chức năng Bluetooth, cô không tiện để trả lời cuộc gọi, lần nào cô cũng phải đến nơi thoáng đãng rồi đặt điện thoại gần tai để nghe rõ.
Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cô không thể để cả xã hội chiều theo mình chỉ vì tai cô có vấn đề được.
Lâm Tri Ngôn đi ra ban công, ấn nhận điện thoại.
Đầu tiên lãnh đạo lịch sự khẳng định khả năng nghiệp vụ của cô, sau đó vào vấn đề chính, khéo léo nhắc nhở cô giữ khoảng cách với khách hàng và không mang cảm xúc cá nhân vào công việc.
Lâm Tri Ngôn nhìn vào trong nhà, thấy bà Diêm không có phản ứng gì, sau đó mới gõ ngón tay lên màn hình điện thoại, ra hiệu đã hiểu.
Không cần nghĩ cũng biết được đây là thành quả của Hoắc Y Na.
Lãnh đạo nhắc nhở cô giữ khoảng cách với khách hàng chứ không phải làm ‘gia đình của khách hàng’, không lẽ cô cả nhà họ Hoắc thật sự kiện công tỷ rằng cô ‘quấy rối’ người ta?
Lâm Tri Ngôn ôm trán, bỗng thấy đau đầu.
Có hai tin nhắn chưa đọc trong WeChat, một là Lăng Phi rủ cô đi xem triển lãm nghệ thuật, tin nhắn còn lại là do Hoắc Thuật gửi.
Lâm Tri Ngôn trả lời Lăng Phi trước: [Cuối tuần tớ có việc phải làm, không xem triển lãm được.]
Lăng Phi: [Bận, ai cũng bận. Bận có gì tốt chứ! [Châm thuốc]]
Lâm Tri Ngôn cảm thấy buồn cười, cô sang trả lời Hoắc Thuật: [ Vừa rồi em bận, không xem tin nhắn được. Mèo lìa hồn khỏi xác.jpg]
Hoắc Thuật chọc chọc biểu tượng cảm xúc của cô, hỏi: [ Em không vui à?]
Lâm Tri Ngôn: [Có một chuyện rất khó chịu.]
Hoắc Thuật trả lời gần như ngay lập tức: [Có chuyện gì?]
Lâm Tri Ngôn không khai Hoắc Y Na, cô mím môi đáp: [Sáng nay em mua cây kem đỡ thèm, chưa đi được hai bước thì kem đã rơi mất! Tinh hoa rơi hết luôn!]
Hoắc Thuật dừng một lúc lâu mới trả lời: [ Yêu Yêu thật đáng thương. [Cười]]
Cho dù cách màn hình nhưng Lâm Tri Ngôn cũng có thể tưởng tượng được nụ cười trên khóe miệng anh, tràn đầy vẻ cưng chiều.
Shu: [Bây giờ trời còn lạnh lắm, ăn đồ lạnh không tốt cho cơ thể. Khi nào em xong việc?]
Lâm Tri Ngôn nhìn lịch trình trên điện thoại di động: [ Buổi sáng vẫn còn một tiết mỹ thuật, sau đó em sẽ đến bệnh viện đưa thức ăn cho Chuông Nhỏ, có lẽ tầm một giờ sẽ xong.]
Shu: [Được, vậy một giờ anh đến đón em.]
Lâm Tri Ngôn nhíu mày: [Anh làm gì vậy?]
Shu: [Đưa em ra ngoài chơi, nhân tiện giới thiệu vài người cho em.]
Trái tim Lâm Tri Ngôn rung động.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thuật chủ động kéo cô vào vòng giao thiệp bí ẩn đó.
Sau một lúc cân nhắc, cô hỏi: [Em có thể đưa theo bạn không? Là Lăng Phi đó, anh đã gặp một lần rồi.]
Lăng Phi rất thích mấy dịp vui chơi, hơn nữa lại dễ nói chuyện, có cô ấy ở đó thì mình cũng không cần quá ngượng ngùng.
Đương nhiên Hoắc Thuật không có ý kiến, nói: [Được, anh sẽ sắp xếp một tài xế khác đến đón cô ấy.]
. . .
Cách biệt thự trên đỉnh đồi một kilomet về phía đông có một cảnh quan sinh thái tuyệt đẹp, một sân golf chuyên dành cho người giàu giải trí, một câu lạc bộ bắn súng và một khách sạn nghỉ dưỡng.
Tháng ba, sân golf vừa mở cửa sau kỳ nghỉ đông.
Lâm Tri Ngôn nhìn cánh đồng xanh mướt bên ngoài cửa sổ xe đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực, cong khuỷu tay chạm vào Hoắc Thuật, gõ chữ: [Em không biết chơi golf.]
"Không sao, anh dạy cho em."
[Em suýt trượt môn thể dục.]
Lâm Tri Ngôn quyết định thử lại thêm một chút.
Nếu không phải vì sợ mất mặt trên sân, cô thật sự không muốn tiết lộ quá khứ bi thảm của mình.
Hoắc Thuật bị sự chân thành của cô chọc cười, nắm vai cô kéo sang và hôn lên khuôn mặt đáng yêu của cô: "Yêu Yêu đừng lo lắng, golf chỉ là một trò chơi đánh bóng được phát minh bởi một đám người chăn cừu Scotland nhàm chán, không cao cấp như em nghĩ đâu."
Lâm Tri Ngôn tưởng tượng ra hình ảnh một người chăn cừu dùng gậy chăn cừu chọc vào một quả bóng, và một đàn cừu giống như bông rúc sang một bên để "be be be…" Được rồi, rất thực tế luôn.
Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong chỉ quần áo mùa đông cồng kềnh trên người: [Em không mang theo quần áo phù hợp.]
"Trong câu lạc bộ có nhiều lắm, em chọn hai bộ em thích là được."
Hoắc Thuật ra lệnh tài xế lái xe đi thẳng đến bãi đậu xe của câu lạc bộ golf.
Trong câu lạc bộ không chỉ có trang phục đẹp mà còn có trà chiều tinh tế, nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu quần áo mới cho Lâm Tri Ngôn, biết cô bị khiếm thính cũng không có biểu hiện gì quá đáng, tố chất rất cao..
Đương nhiên cô biết, tất cả đều do có Hoắc Thuật khí chất phi thường đứng cạnh mình.
Lâm Tri Ngôn chọn ra một bộ âu phục dài, áo cổ đứng viền trắng, tay áo dài, kiểu ôm eo vừa vặn làm nổi bật đường cong cơ thể của cô, quần tây màu lam đậm ôm lấy đôi chân thon thả cân đối, thêm một chiếc áo khoác có mũ liền, người đẹp eo thon chân dài trông tràn đầy năng lượng.
Sau khi thay đồ xong, Hoắc Thuật cũng thay quần áo mới, tương tự như kiểu áo của cô, phía trên cũng có màu trắng và phần dưới màu lam đậm khiến đôi chân của anh dài lạ thường.
Lâm Tri Ngôn nhìn hai người trong gương, không hiểu sao lại cảm thấy hai người họ giống tình nhân.
"Yêu Yêu thật xinh đẹp."
Hoắc Thuật cố ý dùng máy trợ thính nói sát vào tai trái của cô, thỏa mãn nhìn vành tai trắng hơi đỏ bừng của cô: "Chọn thêm hai cái nữa, lần sau em còn cần."
Lâm Tri Ngôn lắc đầu.
Khi thử quần áo cô đã lặng lẽ liếc nhìn nhãn mác và giá cả, cái nào cũng như viết hai chữ ‘cướp tiền’ lên đó. Mua một bộ đồ còn có thể nói là Hoắc Thuật đầu tư cho thể diện của anh, không cần mua nhiều quá.
Hoắc Thuật không nài nỉ nữa, mỉm cười nói: "Vậy chúng ta mặc rồi đi, nếu cởi ra rất dễ bị cảm lạnh."
Hai người đổi sang một chiếc xe golf rồi rời khỏi sân, những người khác đã đến trước.
Ngoài Lăng Phi và Lạc Nhất Minh là người quen của Lâm Tri Ngôn còn có hai người nước ngoài, một nam một nữ.
Người nam tóc vàng mắt xanh, cao lớn mạnh mẽ, vẫy tay hào hứng với Hoắc Thuật từ xa; Người nữ hình như là con lai gốc Á, cô ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh, mặc một chiếc áo khoác denim rách nát cố tình trượt xuống cánh tay để lộ hơn nửa bả vai, đang ngồi xổm trên ghế cắn móng tay.
Lâm Tri Ngôn vừa xuất hiện cả hai người đều nhìn thẳng qua chỗ cô.
"Đây là cô gái cậu chọn hả, Shu?"
Vincent lộ ra vẻ mặt thần bí, nói bằng tiếng phổ thông không rành rọt: "Trước kia cậu không chịu kiếm phụ nữ, tôi cứ tưởng cậu có bệnh thích sạch sẽ nào đó, chỉ có tiên nữ phương Đông dịu dàng sạch sẽ mới có thể lọt vào mắt cậu… Bây giờ xem ra đúng là tìm được tiên nữ mà."
Không biết vì sao Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy hơi không thoải mái, nhất là ánh mắt của cô gái mắt xanh tên May trong góc, cả người đều lộ ra khí lạnh âm u.
Cũng may Hoắc Thuật chỉ chào hỏi một câu rồi dẫn cô đến chỗ mái che, không nói gì nhiều với hai người nước ngoài kia.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ là màn xanh đậm đặc. Bóng đêm dần lùi đi, cuối cùng trở thành một vòng cung trắng mờ ở đường chân trời, in bóng mấy tòa cao ốc ở Sơn Thành.
Trong phòng không bật điện, Hoắc Thuật đắm chìm trong tông màu xanh lam mát mẻ, liên tục xoay khối rubic gương trong tay.
Một đêm không ngủ mà trên mặt anh vẫn không có chút gì là mệt mỏi, đôi mắt đặc biệt tỉnh táo rõ ràng trong bóng tối.
Điện thoại vẫn rung không ngừng nghỉ, anh ấn nhận máy, giọng nữ lạnh lùng dễ nghe truyền đến, vừa mở miệng đã đặt câu hỏi.
“Rốt cuộc gần đây con giấu mẹ làm cái gì? Mấy ngày nay Nana nói chuyện với mẹ mà tâm trạng lúc nào cũng không ổn.”
Bên kia điện thoại đang là giờ tiệc tối, âm thanh phía sau ăn uống linh đình, hình như Bạch Lệ Châu đi đến một chỗ yên tĩnh, bà ta tiếp tục phàn nàn: “Nana là em gái ruột của con, bác sĩ nói cả đời này con bé có thể sẽ không đứng lên nổi, con là anh trai mà lại không thể chiều em con một chút hay sao?”
Hoắc Thuật vuốt ve góc cạnh khối rubic: “Em ấy bị chiều hư đến mức quên cả giáo dưỡng, có hộ lý với bảo mẫu hầu hạ 24/24, em ấy còn muốn chiều thế nào nữa? Hay là mẹ đón em ấy về để em ấy vui vẻ một chút.”
“... Mẹ? Mẹ làm gì có thời gian. Hơn nữa, nếu con bé không về nước thì e là ông ta cũng quên mình còn có con gái.”
Bạch Lệ Châu khó xử, giọng điệu cũng yếu đi ba phần.
Hai mẹ con im lặng một hồi, trong điện thoại chỉ có âm thanh dòng điện yếu ớt.
Hoắc Thuật biết Bạch Lệ Châu còn có điều muốn nói, hơn nữa khả năng cao là chuyện gì đó khó nghe.
“A Thuật, mẹ nghe ba nói con gái nhà họ Tần ở Kinh Nam du học Pháp trở về, cố ý giới thiệu cho con…”
“Mấy ngày trước con có nhìn thấy một bộ trang sức ngọc tím phỉ thúy cao cấp ở triển lãm, hiếm khi thấy phỉ thúy sáng mà không mất màu, giá chắc chắn không thấp, còn chưa có người lấy."
Hoắc Thuật mở miệng cắt lời bà Bạch.
Chủ đề này rất có lực hấp dẫn, bà Bạch ở đầu kia điện thoại quả nhiên ngừng một lát, tinh thần dao động.
Suy nghĩ một lúc lâu sau bà ta mới kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận mà nói: “Con đừng có nói mấy cái này qua loa với mẹ, cái gì nặng cái gì nhẹ mẹ vẫn phân biệt được! A Thuật, con còn trẻ tuổi, vẫn ham chơi, mẹ có thể hiểu được. Những chuyện khác mẹ có thể mặc kệ con, mẹ không quản được, nhưng chuyện lớn kết hôn con phải suy nghĩ cho kĩ! Không dựa vào thông gia thì con lấy cái gì đấu với Hoắc Chiêu?”
Hoắc Thuật tựa ghế: “Hôm nay mẹ ‘quan tâm’ hơi nhiều.”
“... Mẹ không xen vào việc của con, đương nhiên có người có thể quản được. Con mau cắt đứt hoàn toàn với mấy mối quan hệ lung tung đó đi, quay đầu nói chuyện với ba, con chắc chắn phải đi gặp mặt con gái nhà họ Tần!”
Nói xong, bà Bạch vội cúp điện thoại, dường như chỉ cần trễ một chút thì sẽ có ác ma chui ra khỏi điện thoại cắn nát bà ta vậy.
Hoắc Thuật ném điện thoại lên bàn, chấn động lớn làm sáng màn hình vi tính.
Ánh sáng màu lam điện tử chiếu vào mặt, anh lấy tay chống cằm, lộ ý cười chính anh cũng không phát hiện.
Cắt đứt hoàn toàn? Làm sao được chứ.
Lâm Tri Ngôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với anh, nụ cười sạch sẽ của cô, mỗi cm da thịt mềm mại của cô đều gây nghiện cho anh.
Anh nhất định phải hiểu rõ loại sức mạnh khiến nhịp tim anh tăng cao, thậm chí khiến cho lý trí anh mất khống chế đó rốt cuộc là thứ gì.
Trời sáng choang.
Ánh nắng ban mai từ từ đẩy lùi bóng tối trong phòng, chiếc điện thoại mã hóa lâu ngày không sử dụng vang lên.
Vincent: [Shu, tôi và May đến Trung Quốc du lịch này, bất ngờ chưa!]
…
Lâm Tri Ngôn vừa ‘trò chuyện’ với bà Diêm xong thì nhận được điện thoại của lãnh đạo khu 3 công ty dịch vụ chăm sóc người già.
Máy trợ thính của cô không có chức năng Bluetooth, cô không tiện để trả lời cuộc gọi, lần nào cô cũng phải đến nơi thoáng đãng rồi đặt điện thoại gần tai để nghe rõ.
Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cô không thể để cả xã hội chiều theo mình chỉ vì tai cô có vấn đề được.
Lâm Tri Ngôn đi ra ban công, ấn nhận điện thoại.
Đầu tiên lãnh đạo lịch sự khẳng định khả năng nghiệp vụ của cô, sau đó vào vấn đề chính, khéo léo nhắc nhở cô giữ khoảng cách với khách hàng và không mang cảm xúc cá nhân vào công việc.
Lâm Tri Ngôn nhìn vào trong nhà, thấy bà Diêm không có phản ứng gì, sau đó mới gõ ngón tay lên màn hình điện thoại, ra hiệu đã hiểu.
Không cần nghĩ cũng biết được đây là thành quả của Hoắc Y Na.
Lãnh đạo nhắc nhở cô giữ khoảng cách với khách hàng chứ không phải làm ‘gia đình của khách hàng’, không lẽ cô cả nhà họ Hoắc thật sự kiện công tỷ rằng cô ‘quấy rối’ người ta?
Lâm Tri Ngôn ôm trán, bỗng thấy đau đầu.
Có hai tin nhắn chưa đọc trong WeChat, một là Lăng Phi rủ cô đi xem triển lãm nghệ thuật, tin nhắn còn lại là do Hoắc Thuật gửi.
Lâm Tri Ngôn trả lời Lăng Phi trước: [Cuối tuần tớ có việc phải làm, không xem triển lãm được.]
Lăng Phi: [Bận, ai cũng bận. Bận có gì tốt chứ! [Châm thuốc]]
Lâm Tri Ngôn cảm thấy buồn cười, cô sang trả lời Hoắc Thuật: [ Vừa rồi em bận, không xem tin nhắn được. Mèo lìa hồn khỏi xác.jpg]
Hoắc Thuật chọc chọc biểu tượng cảm xúc của cô, hỏi: [ Em không vui à?]
Lâm Tri Ngôn: [Có một chuyện rất khó chịu.]
Hoắc Thuật trả lời gần như ngay lập tức: [Có chuyện gì?]
Lâm Tri Ngôn không khai Hoắc Y Na, cô mím môi đáp: [Sáng nay em mua cây kem đỡ thèm, chưa đi được hai bước thì kem đã rơi mất! Tinh hoa rơi hết luôn!]
Hoắc Thuật dừng một lúc lâu mới trả lời: [ Yêu Yêu thật đáng thương. [Cười]]
Cho dù cách màn hình nhưng Lâm Tri Ngôn cũng có thể tưởng tượng được nụ cười trên khóe miệng anh, tràn đầy vẻ cưng chiều.
Shu: [Bây giờ trời còn lạnh lắm, ăn đồ lạnh không tốt cho cơ thể. Khi nào em xong việc?]
Lâm Tri Ngôn nhìn lịch trình trên điện thoại di động: [ Buổi sáng vẫn còn một tiết mỹ thuật, sau đó em sẽ đến bệnh viện đưa thức ăn cho Chuông Nhỏ, có lẽ tầm một giờ sẽ xong.]
Shu: [Được, vậy một giờ anh đến đón em.]
Lâm Tri Ngôn nhíu mày: [Anh làm gì vậy?]
Shu: [Đưa em ra ngoài chơi, nhân tiện giới thiệu vài người cho em.]
Trái tim Lâm Tri Ngôn rung động.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Thuật chủ động kéo cô vào vòng giao thiệp bí ẩn đó.
Sau một lúc cân nhắc, cô hỏi: [Em có thể đưa theo bạn không? Là Lăng Phi đó, anh đã gặp một lần rồi.]
Lăng Phi rất thích mấy dịp vui chơi, hơn nữa lại dễ nói chuyện, có cô ấy ở đó thì mình cũng không cần quá ngượng ngùng.
Đương nhiên Hoắc Thuật không có ý kiến, nói: [Được, anh sẽ sắp xếp một tài xế khác đến đón cô ấy.]
. . .
Cách biệt thự trên đỉnh đồi một kilomet về phía đông có một cảnh quan sinh thái tuyệt đẹp, một sân golf chuyên dành cho người giàu giải trí, một câu lạc bộ bắn súng và một khách sạn nghỉ dưỡng.
Tháng ba, sân golf vừa mở cửa sau kỳ nghỉ đông.
Lâm Tri Ngôn nhìn cánh đồng xanh mướt bên ngoài cửa sổ xe đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc và nhân lực, cong khuỷu tay chạm vào Hoắc Thuật, gõ chữ: [Em không biết chơi golf.]
"Không sao, anh dạy cho em."
[Em suýt trượt môn thể dục.]
Lâm Tri Ngôn quyết định thử lại thêm một chút.
Nếu không phải vì sợ mất mặt trên sân, cô thật sự không muốn tiết lộ quá khứ bi thảm của mình.
Hoắc Thuật bị sự chân thành của cô chọc cười, nắm vai cô kéo sang và hôn lên khuôn mặt đáng yêu của cô: "Yêu Yêu đừng lo lắng, golf chỉ là một trò chơi đánh bóng được phát minh bởi một đám người chăn cừu Scotland nhàm chán, không cao cấp như em nghĩ đâu."
Lâm Tri Ngôn tưởng tượng ra hình ảnh một người chăn cừu dùng gậy chăn cừu chọc vào một quả bóng, và một đàn cừu giống như bông rúc sang một bên để "be be be…" Được rồi, rất thực tế luôn.
Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong chỉ quần áo mùa đông cồng kềnh trên người: [Em không mang theo quần áo phù hợp.]
"Trong câu lạc bộ có nhiều lắm, em chọn hai bộ em thích là được."
Hoắc Thuật ra lệnh tài xế lái xe đi thẳng đến bãi đậu xe của câu lạc bộ golf.
Trong câu lạc bộ không chỉ có trang phục đẹp mà còn có trà chiều tinh tế, nhân viên phục vụ nhiệt tình giới thiệu quần áo mới cho Lâm Tri Ngôn, biết cô bị khiếm thính cũng không có biểu hiện gì quá đáng, tố chất rất cao..
Đương nhiên cô biết, tất cả đều do có Hoắc Thuật khí chất phi thường đứng cạnh mình.
Lâm Tri Ngôn chọn ra một bộ âu phục dài, áo cổ đứng viền trắng, tay áo dài, kiểu ôm eo vừa vặn làm nổi bật đường cong cơ thể của cô, quần tây màu lam đậm ôm lấy đôi chân thon thả cân đối, thêm một chiếc áo khoác có mũ liền, người đẹp eo thon chân dài trông tràn đầy năng lượng.
Sau khi thay đồ xong, Hoắc Thuật cũng thay quần áo mới, tương tự như kiểu áo của cô, phía trên cũng có màu trắng và phần dưới màu lam đậm khiến đôi chân của anh dài lạ thường.
Lâm Tri Ngôn nhìn hai người trong gương, không hiểu sao lại cảm thấy hai người họ giống tình nhân.
"Yêu Yêu thật xinh đẹp."
Hoắc Thuật cố ý dùng máy trợ thính nói sát vào tai trái của cô, thỏa mãn nhìn vành tai trắng hơi đỏ bừng của cô: "Chọn thêm hai cái nữa, lần sau em còn cần."
Lâm Tri Ngôn lắc đầu.
Khi thử quần áo cô đã lặng lẽ liếc nhìn nhãn mác và giá cả, cái nào cũng như viết hai chữ ‘cướp tiền’ lên đó. Mua một bộ đồ còn có thể nói là Hoắc Thuật đầu tư cho thể diện của anh, không cần mua nhiều quá.
Hoắc Thuật không nài nỉ nữa, mỉm cười nói: "Vậy chúng ta mặc rồi đi, nếu cởi ra rất dễ bị cảm lạnh."
Hai người đổi sang một chiếc xe golf rồi rời khỏi sân, những người khác đã đến trước.
Ngoài Lăng Phi và Lạc Nhất Minh là người quen của Lâm Tri Ngôn còn có hai người nước ngoài, một nam một nữ.
Người nam tóc vàng mắt xanh, cao lớn mạnh mẽ, vẫy tay hào hứng với Hoắc Thuật từ xa; Người nữ hình như là con lai gốc Á, cô ta có mái tóc đen và đôi mắt xanh, mặc một chiếc áo khoác denim rách nát cố tình trượt xuống cánh tay để lộ hơn nửa bả vai, đang ngồi xổm trên ghế cắn móng tay.
Lâm Tri Ngôn vừa xuất hiện cả hai người đều nhìn thẳng qua chỗ cô.
"Đây là cô gái cậu chọn hả, Shu?"
Vincent lộ ra vẻ mặt thần bí, nói bằng tiếng phổ thông không rành rọt: "Trước kia cậu không chịu kiếm phụ nữ, tôi cứ tưởng cậu có bệnh thích sạch sẽ nào đó, chỉ có tiên nữ phương Đông dịu dàng sạch sẽ mới có thể lọt vào mắt cậu… Bây giờ xem ra đúng là tìm được tiên nữ mà."
Không biết vì sao Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy hơi không thoải mái, nhất là ánh mắt của cô gái mắt xanh tên May trong góc, cả người đều lộ ra khí lạnh âm u.
Cũng may Hoắc Thuật chỉ chào hỏi một câu rồi dẫn cô đến chỗ mái che, không nói gì nhiều với hai người nước ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.