Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Chương 50:

Pudding Li Li

06/10/2024

Cậu bé thở dốc từng hồi, giống như con cá bị ném lên bờ, thốt lên tiếng nghẹn ngào đứt quãng: "Có phải hạt sương của chúng em... vô dụng rồi không..."

Lâm Tri Ngôn là người hiểu rất rõ chuyện sinh tử, nhưng lúc này lại không biết nên nói câu “bạn mất rồi” với bọn nhỏ đầm đìa nước mắt này như thế nào.

[Ai nói? Rõ ràng rất hữu dụng.]

Lâm Tri Ngôn đưa tay lau nước mắt thay bọn nhỏ, yên lặng gõ chữ: [Hạt sương dưới mặt đất sẽ giúp Chuông Nhỏ biến thành tinh linh trên bầu trời, sẽ không còn đau đớn.]

Bọn nhỏ vẫn khóc rất đau lòng, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận lý do thoái thác này.

Cuối cùng, giác mạc của Chuông Nhỏ được tặng cho một bé trai mù cùng viện và một cô bé mười tuổi khác, gan và thận cũng mang đến sự sống cho hai đứa trẻ bệnh nặng...

Ngày tiếp nhận tro cốt của Chuông Nhỏ, bầu trời đổ những hạt mưa nhỏ, hầu hết các giáo chức ở cô nhi viện đều có mặt.

Thành Dã Độ cũng đến, anh ấy mặc một bộ đồ lái xe màu đen, đứng dựa bên cạnh xe máy, nhìn Lâm Tri Ngôn với vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Tri Ngôn ôm hũ tro cốt của Trần Linh trong lòng, chiếc hộp khắc hoa màu xanh biển xinh đẹp là lựa chọn của cô bé khi còn sống.

Ngải Dao gợi ý cô bé chọn màu hồng phấn, nói màu hồng phấn xinh xắn như phòng của công chúa.

Nhưng Chuông Nhỏ kiên quyết muốn chọn xanh biển bởi vì cô bé thích đại dương.

"Cô Lâm nói, con gái không nhất thiết phải thích màu hồng mà có thể là bất kỳ màu sắc nào."

Đây là câu nói cuối cùng Chuông Nhỏ để lại trên thế gian này.

Sau khi nói câu đó không lâu, cô bé đã rơi vào tình trạng hôn mê.

Lâm Tri Ngôn cũng không ngờ câu nói vô tình của mình trong phòng mỹ thuật lại được một đứa trẻ bảy tuổi khắc ghi trong lòng.

Chuông Nhỏ cũng đã thực sự làm được.

Đứa trẻ mang trong mình căn bệnh nan y ấy đã trở thành ánh sáng cực kỳ rực rỡ trong cuộc đời ngắn ngủi đầy tăm tối.

Lâm Tri Ngôn ôm tro cốt lên xe, Thành Dã Độ mở cửa xe cho cô, nói nhỏ: "Sau khi tang lễ kết thúc, tớ có việc cần tìm cậu."

Lâm Tri Ngôn dừng lại rồi khẽ gật đầu.

Nhưng đến khi kết thúc tang lễ, cô chưa có cơ hội chạm mặt với Thành Dã Độ đã bị Hoắc Thuật nắm chặt cổ tay, ép cô bước vào chiếc SUV màu đen kín đáo.

Xe không chạy về nhà họ Hoắc mà đi đến một nhà hàng kiểu ý rất nổi tiếng bên bờ sông.

Lâm Tri Ngôn bị Hoắc Thuật kéo một mạch qua hành lang có rất nhiều tủ rượu trên tường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài màu xanh kem gần cửa sổ, một vị trí hoàn hảo có thể ngắm được cảnh đêm bên bờ sông.

[Rốt cuộc anh muốn làm gì?]

Lâm Tri Ngôn nhìn những đóa hồng Carolla đỏ nở rộ trong bình thủy tinh, cánh hoa đỏ thắm xen lẫn đôi chút xanh lam toát lên vẻ đẹp rực rỡ vô cùng, nồng nhiệt như thể sẽ bùng cháy ngay sau đó.

Khung cảnh lãng mạn kiểu Ý khiến người ta phải nao lòng, cô ngồi thẳng lưng, đánh chữ rõ ràng: [Tha cho tôi đi, Hoắc Thuật, tôi không có tâm trạng chơi trò khơi gợi quá khứ với anh!]

Hoắc Thuật ngước mắt nhìn lên sau tấm menu làm bằng bìa cứng thếp vàng, đôi mi dày đổ bóng dài dưới ánh đèn mơ màng cùng ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu.

"Em cần ăn uống nghỉ ngơi."

Một lúc sau, anh bình tĩnh đáp.

Lâm Tri Ngôn như bị đâm trúng chỗ yếu, sự gắng gượng yếu ớt bị vạch trần không kịp phòng ngự, bao nhiêu mệt mỏi thi nhau trào dâng.

Nhân lực của cô nhi viện có hạn, gần đây cô bận xử lý chuyện của Chuông Nhỏ nên đã vài ngày không ăn cơm đúng bữa, không ngủ một giấc trọn vẹn đúng giờ.

Hoặc có lẽ, cô chỉ muốn lấy cớ bận rộn để cố gắng né tránh thứ gì đó.

[Tôi không muốn ăn.]

Một tay Lâm Tri Ngôn đỡ lấy trán, muốn anh hiểu ý mình: [Ít nhất không phải bây giờ.]

Học sinh mà cô xem như em gái vừa qua đời, trên người cô còn đang mặc chiếc váy đưa tang tối màu, sao còn có tâm trạng ăn cơm trong nhà hàng cao cấp, hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cùng Hoắc Thuật được chứ?

"Anh không hiểu nổi hành động mỗi lần đau khổ là tự hành hạ mình của những người như em."

Hoắc Thuật chọn món rồi đưa menu nhân viên phục vụ, nói với giọng điệu khách quan đến mức gần như cay nghiệt: "Đúng, học sinh của em mất rồi, nhưng em cũng đã cố gắng hết sức. Cuối cùng đứa trẻ đó cũng thoát khỏi nỗi đau kéo dài vô tận, em nên cảm thấy mừng thay cô bé mới đúng."

Lâm Tri Ngôn vốn đã chuẩn bị sẵn tâm trạng bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói đó, cơ thể cô như bị đuôi ong độc châm vào.

Giá trị quan vô cảm của Hoắc Thuật thực sự là thứ khiến người khác sợ hãi nhất trên đời này.

Vì sao trước đây cô lại không nhận ra nhỉ?

Rốt cuộc Hoắc Thuật quá giỏi giả vờ hay cô bị tình yêu làm mụ mị đầu óc?

Lâm Tri Ngôn mím môi thành một đường thẳng, đánh chữ: [Nói như vậy, nếu như một ngày tôi chết đi, chắc chắn anh sẽ mừng thay tôi nhỉ.]

Hoắc Thuật hơi ngây ra, đáy mắt thoáng hiện vẻ mông lung.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt anh trở nên kiên định.

Hoắc Thuật khẽ nâng cằm, tựa lưng vào ghế ngồi, đan mười ngón tay vào nhau, cười nói với giọng điệu chắc nịch: "Yêu Yêu, không ai có thể khiến em chết."

Có đôi khi anh rất tiêu chuẩn kép.

Người khác có thể chết, vì sao cô lại không thể?



Ánh mắt hai người giằng co, nhạc nền thư giãn, trữ tình trở thành sự tương phản lớn nhất.

Cuối cùng, Lâm Tri Ngôn từ bỏ thuyết phục một người không hiểu tình cảm, cô cầm điện thoại lên rồi đứng dậy.

"Đi đâu?" Hoắc Thuật lập tức giữ lấy tay cô.

[Đi vệ sinh, anh cũng muốn quản à?]

Lâm Tri Ngôn dùng sức giật tay ra.

Hoắc Thuật mỉm cười, buông tay rồi nói: "Về sớm một chút, Appetizer của nhà hàng này rất ngon."

Lâm Tri Ngôn đi qua hành lang nhà hàng, bước thẳng đến nhà vệ sinh nữ, vặn vòi nước ngâm tay vào.

Cô cần ra hít thở không khí.

Sự ra đi của Chuông Nhỏ dấy lên rất nhiều cảm xúc trong cô, trái tim giống như một khinh khí cầu căng phồng, lại hết lần này tới lần khác bị kíp nổ Hoắc Thuật thi thoảng xuất hiện không đúng lúc, chẳng biết lúc nào sẽ nổ tung.

Sau khi rửa mặt xong, đợi đầu óc tỉnh táo hơn, cô lau khô tay rồi bước ra ngoài, lúc này lại bất ngờ gặp được một người.

Thành Dã Độ? Sao cậu ấy lại ở đây?

"Đừng hỏi gì cả, cứ đi theo tớ."

Thành Dã Độ đi thẳng về phía trước, kéo tay cô ra khỏi nhà hàng.

[Chờ chút!]

Lâm Tri Ngôn múa thủ ngữ, mắt nhìn về phía ghế dài, cũng may hành lang này nằm ở góc khuất nên Hoắc Thuật không phát hiện những gì xảy ra ở đây.

"Lăng Phi đã nói với tớ về tình hình của cậu."

Thành Dã Độ quay đầu, lòng Lâm Tri Ngôn nghẹn lại, nghĩ anh ấy sẽ nói những lời trách móc như: "Tớ đã nhắc nhở cậu từ trước rồi".

Nhưng anh ấy lại không hề, chỉ nắm chặt lấy tay cô rồi nói: "Tớ và Lăng Phi nhờ người thuê một căn nhà trọ ở phía đông thành phố cho cậu, đã sắp xếp xong xuôi, cậu qua đó là ở được ngay, ít nhất tên họ Hoắc kia sẽ không tìm ra cậu quá nhanh. Tớ đã xin phép cô nhi viện cho cậu nghỉ, tránh đi một thời gian rồi tính tiếp."

Lâm Tri Ngôn giật mình, không ngờ câu nói "Tớ có việc cần tìm cậu" vào hôm nay của Thành Dã Độ là vì việc này...

Cậu ấy và Lăng Phi lại âm thầm làm nhiều chuyện vì cô như vậy

Có lẽ Thành Dã Độ đã hiểu nhầm sự yên lặng của cô, lông mày anh ấy nhíu chặt: "Người nhà họ Hoắc lục đục nội bộ đang vào lúc căng thẳng, là cơ hội tốt để cậu thoát thân. Cậu cam lòng bị anh ta khống chế bên mình như vậy ư?"

Sao Lâm Tri Ngôn có thể cam lòng?

Cô rất cần một nơi yên tĩnh để hít thở không khí.

Bên ngoài mưa rơi ngày càng dày, những bậc thang lát đá cẩm thạch dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ như gương, không khí ẩm ướt và hơi đất nặng nề lan tràn vào phế quản.

[Cậu không thể xuất hiện, sẽ liên lụy đến cậu.]

Lâm Tri Ngôn tìm chỗ cua khuất tầm nhìn, nghiêm túc đánh chữ: [Đưa địa chỉ cho tớ, tớ sẽ tự đến đó.]

Có lẽ do ánh mắt của cô quá nghiêm trọng nên Thành Dã Độ cũng không cố chấp nữa, anh ấy lấy điện thoại chuẩn bị gửi định vị.

"Yêu Yêu, em muốn đi đâu?"

Giọng nói tươi cười, ấm áp vang đến máy trợ thính ngay lúc này.

Lông tơ khắp người Lâm Tri Ngôn dựng đứng, cô quay phắt lại, Hoắc Thuật đang đứng ở cửa dưới sảnh nhìn cô, ánh sáng vàng ấm chiếu rọi khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của anh nhưng chẳng mảy may dính chút hơi ấm nào.

Thành Dã Độ vô thức giơ tay cản trước người Lâm Tri Ngôn.

Hơi thở của Lâm Tri Ngôn như sắp ngừng lại, nếu như cô có thể nói được, chắc chắn lúc này Thành Dã Độ sẽ nghe thấy cô hét lên: Đừng chọc vào Hoắc Thuật! Đi mau!

Đáng tiếc Thành Dã Độ không hề nghe thấy tiếng lòng hỗn loạn của cô.

Ánh mắt u ám của Hoắc Thuật liếc sang Thành Dã Độ như muốn khoét đi một lớp da thịt, sau đó nhẹ nhàng quay lại chỗ Lâm Tri Ngôn.

"Yêu Yêu, lại đây."

Anh vẫy nhẹ tay về phía Lâm Tri Ngôn, giọng nói có thể gọi là dịu dàng: "Nhân lúc anh còn kiên nhẫn."

Bây giờ vẫn còn kịp, vẫn có thể nói dối cho qua chuyện.

Lâm Tri Ngôn tiến về phía trước một bước, một tay làm dấu ở sau lưng, ra hiệu cho Thành Dã Độ mau chạy đi, nhưng cô lại bị anh ấy kéo lại: "Đừng nghe lời anh ta! Đi mô tô của tớ, anh ta không đuổi kịp đâu."

Hành động lôi kéo cô trong vô thức đã hoàn toàn chọc giận Hoắc Thuật.

Quả nhiên, hai mắt Hoắc Thuật hơi híp lại, hơi thở như bị thứ gì đó siết chặt lại, anh lập tức nới lỏng cà vạt màu xanh đậm.

Anh vừa đi về phía Lâm Tri Ngôn vừa bĩnh tĩnh quấn cà vạt quanh tay để bảo vệ các đốt ngón tay.

Lâm Tri Ngôn nhận ra tình hình không ổn, cô vội đẩy Thành Dã Độ ra, ngón giữa và ngón trỏ dựng hình chữ V, ra hiệu cho anh ấy: [Đi mau!]

Nhưng không kịp rồi, một nắm đấm mãnh liệt vung tới, sượt qua tai Lâm Tri Ngôn rồi giáng về phía Thành Dã Độ.

Thành Dã Độ vốn không thể đỡ được đòn đánh đã được tôi luyện bài bản, trong chớp mắt anh ấy lảo đảo ngã xuống bậc thang, rơi vào màn mưa.

Nhân viên phục vụ trong sảnh chứng kiến cảnh tượng ấy thì thầm cảm thấy chấn động, nhưng cũng không ai dám đến ngăn cản.

Lâm Tri Ngôn kéo cổ tay Hoắc Thuật lại, cô dùng hết sức bình sinh ôm lấy tay anh, con ngươi ướt át khẽ rung lên, vừa ngăn cản vừa cầu xin.



Cổ tay Hoắc Thuật căng thẳng vô cùng, gân mạch nổi lên, cà vạt bao quanh nắm đấm tựa như tảng đá cứng rắn. Đây là lần đầu tiên anh ra tay, phá vỡ hình tượng dịu dàng cao quý, hóa thành tên côn đồ mặc âu phục bước ra từ Gangsta*…

*Gangsta: một bộ truyện tranh Nhật Bản được viết và minh họa bởi Kohske.

Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mềm mại áp sát vào mình, Hoắc Thuật quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương trong khoảnh khắc ấy khiến cô phải rùng mình.

"Em đang run rẩy, Yêu Yêu. Vì lạnh đúng không?"

Hoắc Thuật dần thả lỏng nắm đấm, ngẩng đầu nhìn ánh mưa rơi dưới mái hiên, gật đầu bổ sung: "Mưa lớn như vậy, đúng là lạnh thật."

Anh khẽ vẫy tay, lái xe cách đó không xa lập tức chạy xe đến, dừng ở trước bậc thang.

Lái xe...

Phải rồi, chẳng trách Hoắc Thuật lại phát hiện cuộc gặp mặt vừa rồi của cô và Thành Dã Độ để hành động, hóa ra còn có cả lái xe bí mật báo cáo lại tất cả.

Cửa xe mở ra, Lâm Tri Ngôn bị Hoắc Thuật kéo vào ngồi phía sau.

Cửa xe đóng sầm lại, toàn bộ thế giới xung quanh đều u tối hẳn đi. Hoắc Thuật ném cà vạt trong tay đi rồi quay lại nhìn Lâm Tri Ngôn, anh đưa tay luồn vào mái tóc ướt mưa của cô...

Lâm Tri Ngôn vô thức nghiêng đầu.

Có lẽ không ngờ cô lại phản ứng như vậy nên đầu ngón tay Hoắc Thuật hơi khựng lại, sau đó bật cười rất trầm.

"Em muốn đi cùng anh ta, đi cùng cái tên tóc vàng kia có đúng không? Tại sao phải đi vậy hả, Yêu Yêu?"

Anh trầm ngâm, trên gương mặt hiện vẻ hoang mang tột độ, bộ âu phục ướt đẫm nước mưa giống một mảng nước mắt đọng lại.

Một lát sau, anh nhìn chằm chằm vào Thành Dã Độ đang đạp mạnh vào cửa xe ý muốn anh thả cô ra, dường như anh đã có đáp án: "Là anh ta dẫn dụ em, là lỗi của bọn họ, đúng không?"

Lâm Tri Ngôn mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy.

Nhưng Hoắc Thuật đã không còn "nghe" lọt tai bất cứ thứ gì nữa, anh cố chấp cho rằng đáp án của mình là đúng, đẩy tất cả sai lầm về phía người khác.

Anh nháy mắt ra hiệu, người lái xe xuất thân từ quân đội kia lập tức xuống xe, kéo Thành Dã Độ ra xa khỏi cửa xe.

Bọn họ đánh nhau túi bụi trong mưa...

Nói đúng hơn là một mình Thành Dã Độ bị đánh.

Lâm Tri Ngôn không nhìn nổi nữa, cô cố gắng kéo khóa cửa xe, điên cuồng đập cửa sổ xe trong vô vọng!

[Dừng lại! Đừng đánh nữa! Sẽ xảy ra chuyện đó!]

[Tôi đã ở bên cạnh anh, không được đi bất cứ đâu, anh còn muốn thế nào nữa? Sao chuyện của chúng ta cứ phải giận cá chém thớt lên người khác!]

Nước mắt trào lên nơi hốc mắt, cô quơ tay múa thủ ngữ loạn xạ, cầu xin người đàn ông bên cạnh.

[Coi như tôi cầu xin anh đó, Hoắc Thuật! Dừng lại đi!]

Hoắc Thuật yên tĩnh quan sát, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nhưng lại cuộn trào như nham thạch rực lửa, nóng bỏng đến mức làm đau trái tim.

"Suỵt, suỵt!"

Anh đè đôi tay vung vẩy lung tung của Lâm Tri Ngôn lại, nhíu mày bình tĩnh nói: "Thả lỏng đi, Yêu Yêu. Anh không biết em đang nói gì."

Anh không biết em đang nói gì...

Đúng nhỉ, anh không hiểu, anh sẽ không bao giờ thấu được cảm giác bị lừa gạt, sự đau đớn và nỗi tuyệt vọng của cô.

Dù bây giờ có một con dao đâm xuyên qua lồng ngực mình, dù cho mình có đau đớn đến mức muốn chết đi ngay trước mặt Hoắc Thuật, anh cũng chỉ thờ ơ, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu: Yêu Yêu, vì sao em khóc?

Một tiếng bốp giòn giã vang lên, mặt Hoắc Thuật lệch sang một bên.

Anh vuốt lại ngay ngắn những sợi tóc lòa xòa trước trán, chẳng mấy chốc, trên gương mặt trắng trẻo đã hiện lên dấu tay màu đỏ nhạt.

Tay Lâm Tri Ngôn chấn động, cuối cùng cô chẳng thể kìm nổi nước mắt nữa.

Khi bị người khác nói xấu cô không khóc, lúc chia tay với Hoắc Thuật cô không khóc, từ khi Chuông Nhỏ qua đời đến lúc hạ táng cô cũng không khóc, nhưng ngay giờ phút này, dường như cô không chịu đựng thêm được nữa.

Tha cho cô đi, tha cho bọn họ đi.

Choang, cô nghe thấy tiếng lòng mình nứt toác rồi vỡ vụn trong sâu thẳm tâm hồn.

"Hự... A..."

Lâm Tri Ngôn ôm lấy hai cánh tay của mình, trong họng gằn ra những tiếng hét không rõ ràng, rất giống tiếng hét của con thỏ thí nghiệm trước khi chết.

Có lẽ Hoắc Thuật bị dọa sợ, anh hoảng hốt hồi lâu, đến mức quên cả cơn đau bỏng rát trên mặt mình.

Nước mưa tạt vào kính xe tạo nên một khoảng ẩm ướt và lạnh lẽo.

Anh lẳng lặng nhìn một Lâm Tri Ngôn khác đang cuộn mình trên cửa kính xe, trong tim cũng cuộn trào cảm xúc, nghẹn ứ đến mức đau đớn.

Rất lâu sau, anh đưa hai tay lên cẩn thận ôm lấy cô vào lòng với tâm thế mạnh mẽ mà dịu dàng.

Mãnh liệt đến mức như muốn khảm cô vào xương tủy, hợp hai thành một.

Nhưng cuối cùng, trong lòng chỉ còn khoảng không trống rỗng và vắng lặng.

Rõ ràng anh đã nắm tất cả vào lòng bàn tay, nhưng lại cảm nhận được có thứ gì đó trôi đi qua kẽ hở, mãi mãi, tan biến trong tiếng hét khản đặc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chữa Lành Bệnh Điên Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook