Chương 4: Sự cố
Mèo Kiếm Ánh Trăng
13/12/2016
“Cô nói mỗi người đều có chuyện quan trọng, vậy xin hỏi có chuyện gì quan trọng hơn án mạng đây?”
“Cái gì?” An Á ngạc nhiên.
“Một cô gái 16 tuổi bị người ta giết chết ở trong khách sạn, nghi phạm là một sát thủ liên hoàn, vì thế nên tôi mới vội vã đến hiện trường để tìm manh mối.” Người đàn ông lạnh lùng nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
An Á nhớ lại Nguyệt Nga có từng nhắc đến chuyện sát thủ liên hoàn ở khách sạn, nghe nói hung thủ liên tục giết hại 5 thiếu nữ trong vòng 1 năm, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm ra người đó. Người đàn ông này đi tìm hiểu vụ án, chẳng lẽ anh ta là cảnh sát ư? Cô nghi hoặc hỏi: “Anh là cảnh sát à? Sao lúc đó anh không nói rõ ràng với tôi?”
“Tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải chỉ có cảnh sát mới có thể phá án.” Anh xoay mặt, khinh thường giải thích với cô.
Thái độ của anh vẫn quá kiêu ngạo như trước, nhưng nếu thật sự là tới hiện trường phá án thì quả thật chính là chuyện lớn, nói thế nào thì cũng là một mạng người, tức giận trong lòng cô cũng từ từ tiêu tan một nửa. Vì vậy cô nhận tiền trong tay người đàn ông rồi nói “Nếu như thật là vì vụ án thì tạm thời coi như bỏ qua, tôi cũng không phải là loại người nhỏ mọn, được rồi, chúng ta coi như không có chuyện gì.”
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ nhướng mày coi như đồng ý, sau đó anh xoay người đi chỗ khác mở cửa.
An Á cũng xoay người, đang chuẩn bị mở cửa thì sau lưng lại vang lên giọng nói trầm ấm: “Vừa rồi quên nói, ánh trăng không phải là chính nghĩa nhưng có thể dẫn dắt thủy triều trên địa cầu và tiếu tấu luật động của cơ thể, tôi thấy tâm tình cô dễ bị kích động thế này, chỉ sợ là nội tiết tố nữ estogen trong người cô đã bị “Nguyệt Lượng thần nữ” triệu hoán nên bị kinh nguyệt không đều rồi, khuyên cô nên đi gặp bác sĩ đi, đừng bỏ qua việc trị liệu.”
“Anh mới kinh nguyệt không đều! Cả nhà anh đều kinh nguyệt không đều!” An Á tức giận đến mức thiếu chút nữa ném chìa khóa trong tay qua chỗ người đàn ông đó, nhưng cánh cửa phía trước đã sớm đóng “sầm” một tiếng.
Những ngày sau đó, cuộc sống và công việc của An Á bắt đầu trở nên bận rộn. Ba ngày đi phỏng vấn, buổi tối về nhà tiếp tục phiên dịch tư liệu. Vì trả lại tiền thuê nhà cho chị hoàng và tiền điện nước cho quản lý nên cô lại tiệp tục nhận phiên dịch thêm ở 2 công ty nữa, còn muốn dùng thời gian rảnh để sáng tác, thường xuyên thức đến hai, ba giờ sáng. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lâm Hạo và người đàn ông đó, An Á liền không gặp mặt họ nữa, tuy nhiên vài lần cô nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa đóng cửa cùng với tiếng của người giao hàng, thời gian phần lớn đều là buổi tối, dường như bọn họ đều trở về rất muộn.
Rốt cuộc là 2 người họ làm cái gì vậy? Tại sao luôn về nhà muộn như thế? Trong lúc nhàm chán cô cũng sẽ phỏng đoán nghề nghiệp và thân phận của 2 người bọn họ. Ngày đó người đàn ông đeo kính có nhắc đến vụ án giết người, hơn nữa anh ta giống loại người quen đứng trên cao nhìn vào ánh mắt của người khác, An Á nghĩ anh ta không phải là luật sư thì cũng là kiểm sát viên.
Còn Lâm Hạo, An Á có phần hoài nghi anh ta là cảnh sát, tuy rằng bề ngoài anh ta thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, ăn nói tao nhã, nhưng bên trong ánh mắt anh ta nhìn người khó có thể che dấu sự nhạy cảm, hơn nữa hành động để lộ một khí chất giỏi giang khỏe khoắn. Cô nhớ lúc còn bé, anh trai nhà bên cạnh là cảnh sát, anh ấy đi đường luôn ngay ngắn, bước chân tráng kiện mà hữu lực, rất giống với tư thế của Lâm Hạo.
Nếu như cô đoán đúng thì bọn họ một người là luật sư một người là cảnh sát, rất có thể là một đôi yêu nhau, tiếc rằng ấn tượng trong cô về nhân phẩm của người đàn ông đó không được tốt, ảnh hưởng đến việc cô tưởng tượng.
Chỉ tiếc cô không sáng tác truyện đô thị, nếu không thì cô sẽ xem bọn họ như tư liệu sống để ghi vào tiểu thuyết của chính mình, tựa đề sẽ là “Khoảng thời gian làm hàng xóm của người đàn ông giỏi giang cặn bã”.
Nháy mắt, thời gian thoáng cái đã trôi qua 2 tuần. Hôm nay là cuối tuần, An Á không cần phải ra ngoài phỏng vấn, việc phiên dịch cũng hoàn thành hơn nửa, vì vậy mới sáng sớm, An Á đã đặt mấy chậu cây ra ngoài ban công, thừa dịp sáng sớm ánh mặt trời không quá gay gắt cho chúng phơi nắng, vừa cẩn thận loại bỏ cỏ dại xung quanh. hoàn cảnh nơi này tốt, bọn chúng lớn lên rất nhanh, phiến lá đủ đón ánh mặt trời trở nên sáng trong như ngọc thạch, không giống trước kia khi ở khu tây, có lúc chúng còn nhỏ gầy, khô héo. An Á mừng rỡ nhìn chúng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời: “Yên tâm đi, mẹ sẽ cố gắng, đợi khi tìm được việc và sách được xuất bản, mẹ sẽ tìm một căn phòng tốt để các con được sống thoải mái.”
Nghĩ đến việc làm và phòng ở, tâm trạng tốt của cô như bị mây đen che phủ trở nên ảm đạm. trong hai tuần cô đã tham gia phỏng vấn vài công ty, trợ lý tiêu thụ, phiên dịch, nhân viên hành chính… Các chức vụ đều đã thử rồi, nhưng tất cả đều trả lời: cô trở về chờ tin tức của chúng tôi, chúng tôi sẽ xem xét, có gì sẽ liên lạc với cô sau”, sau đó chỉ như hòn đá chìm dưới đáy biển.
Cô không ngừng khích lệ bản thân mình, điều chỉnh tâm tình, cô tự nói với bản thân là đang tìm kiếm cơ hội, đồng thời cũng phải học cách chờ đợi, nhưng thời gian đến kỳ trả nợ ngân hàng không còn nhiều, áp lực sinh hoạt còn là một vấn đề với cô. Đứng trên ban công nhìn xuống dòng sông Thúy Lân, cô cảm giác hư mình giống hết chiếc thuyền bị buộc lại đỗ bên bờ, tuy không ngừng ra sức vươn về phía trước, ngược dòng trên xuống, thế mà lại bị dây thừng kéo về điểm xuất phát, thành công như dang tay trước mặt mà lại chẳng thể chạm vào.
Gió thổi trong chóc lát, An Á nhìn thấy dưới lầu trong hoa viên có người chạy bộ, cô quyết định thay quần áo thể thao đến hoa viên chạy hai vòng, xua tan tâm tình phiền muộn trong không gian rộng lớn. Cô đi xuống dưới lầu, làm vài động tác làm nóng người rồi chạy dọc theo đường mòn. Cô chạy rất chậm, vừa chạy vừa thưởng thức cảnh trí xung quanh, hoa đào trong hoa viên nở mang theo vài phần tình cảm ấm áp, xa xa nhìn lại rực rỡ như Son Phấn, vườn hoa bừng sáng, như thể tầng tầng lớp lớp những ngôi sao sa xuống những ngọn cỏ, mùa xuân đang phá kén bùn đông để vươn chồi nảy lộc.
Đi qua vườn hoa, An Á chạy về phía đài phun nước, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, một người đàn ông mặc quần áo đen chạy phía sau cô. Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen, nhưng đôi mắt ấy lại lạnh nhạt coi cô như tảng đá, chủ nhân đôi mắt nhìn cô một cái, sau đó liền tăng tốc độ, lướt qua cô như một chướng ngại vật.
An Á nhận ra người lướt qua mình chính là người đàn ông đó. Trong lòng lại nhịn không được phỉ nhổ: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Chạy nhanh coi chừng ngã.” Cô tức giận bất bình theo sát sau lưng anh ta, ánh mắt ý đồ thiêu đốt lưng anh ta, chạy vài vòng xong, cô cảm thấy hơi mệt nên dừng lại, quyết định tản bộ xung quanh hoa viên.
Người đàn ông đeo kính đó còn đang chạy, thỉnh thoảng sẽ chạy qua trước mặt cô, lúc đó An Á cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác, làm như không thấy anh ta, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể phủ nhận rằng người đàn ông đó thể lực rất tốt, hơn nữa còn rất biết chạy. Chạy bộ chú ý động tác, đặc biệt là cự ly dài, bước chạy, hô hấp và tứ chi phải phối hợp nhịp nhàng với nhau mới có thể tiết kiệm sức lực và đạt được rèn luyện tốt nhất. Cô thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy dáng người anh ta tuy gầy nhưng cơ bắp rất săn chắc, động tác tứ chi nhanh nhẹn, tràn đầy năng lượng và cảm giác đẹp mặt, chạy khoảng mười vòng cũng không thấy anh ta có dấu hiệu thở dốc.
An Á nhìn bóng dáng anh ta, cảm thấy anh ta đúng thật là được ông trời ưu ái, cho anh ta những ưu điểm mà loài người cực kỳ hâm mộ: anh tuấn, tài trí… nhưng lại cố tình thiếu mất phần quan trọng nhất, đạo đức. Cho nên phải nói rằng ông trời vẫn rất công bằng. Ngay trong lúc cô đang cảm khái, có một âm thanh chói tai cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, bên tai vang lên vài tiếng nức nở nhỏ, hình như là do động vật nào đó phát ra. Cô vội vàng chạy chậm về phía trước vài bước, xem có chuyện gì xảy ra.
Trên đường đi xe của hoa viên, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ ở trung tâm, một cô gái đẩy cửa xe bước xuống, sau đó chạy đến ven đường ngồi xổm xuống, dường như quan sát cái gì đó, vẻ mặt lo lắng.
An Á chạy tới liền thấy chỗ cô gái đang ngồi có một chú chó nhỏ màu vàng, miệng há ra như thể rất đau đớn.
“Tôi không ngờ nó đột nhiên lại chạy ra, tôi không thể phanh kịp. Nó có thể chết không? Làm sao bây giờ?” Cô gái bất lực nhìn An Á, giọng nói như sắp khóc lên.
“Đừng hoảng hốt, chủ của nó ở đâu?” An Á hỏi cô gái.
Cô gái nhìn phía sau, không thấy người khác thì bèn lắc đầu nói: “Không biết.”
An Á cúi đầu nhìn chú chó nhỏ trên đất, nó không có vết thương rõ ràng bên ngoài, cũng không chảy máu, nhưng chân trước cuộn lại thành tư thế vặn vẹo, không ngừng run rẩy. Lúc lên đại học cô có tham gia một khóa huấn luyện tình nguyện của hội chữ thập đỏ, kỳ nghỉ hè đúng lúc được làm việc vặt của thú y trong bệnh viện, từng chăm sóc không ít động vật. Căn cứ vào kinh nghiệm của cô để phán đoán thì chân trái của chú chó này hẳn là gãy xương rồi.
“Trông nó đáng thương quá, tôi không cố ý.” Cô gái nơm nớp lo sợ vươn tay, dường như muốn vuốt ve chú chó nhỏ nhằm biểu thị sự áy náy của mình.
“Coi chừng, đừng động vào nó.” An Á nhanh tay giữ lấy bàn tay cô gái đó, sau đó giải thích: “Chắc là nó bị gãy xương rồi, cô không quen thuộc với nó, tùy tiện chạm vào nó, lúc động vật đau đớn sẽ không khống chế được mà cắn người.”
“Cái gì cơ… Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên giúp nó làm băng bó đơn giản, sau đó đưa đi bệnh viện. À phải rồi, cô có thể hi sinh chiếc khăn quàng cổ của cô được không?” An Á hỏi.
Cô gái kia có lẽ cũng là người thích động vật nên không ngần ngại lấy chiếc khăn quàng cổ xuống đưa cho An Á.
An Á nhận khăn quàng cổ, nhanh chóng buộc bốn góc khăn lại thành một cái túi đơn giản, sau đó dùng khăn mặt trên tay băng bó cho chú chó nhỏ, lại nhặt được hai nhánh cây dưới gốc cây cột vào chân cố định cho nó. Động tác của cô nhanh chóng thuần thục, chú chó nhỏ lại ngoan ngoãn nghe theo trong lúc cô loay hoay. Cô gái bên cạnh nhìn đến ngây người, nửa ngày sau mới kịp phản ứng nói: “Ôi chao, cô thật là lợi hại.”
An Á dùng túi bọc chú chó lại, sau đó đặt trên xe của cô gái nói: “Được rồi, bây giờ cô đưa nó tới bệnh viện thú y ở gần đây đi nhé.”
“Cái gì?” An Á ngạc nhiên.
“Một cô gái 16 tuổi bị người ta giết chết ở trong khách sạn, nghi phạm là một sát thủ liên hoàn, vì thế nên tôi mới vội vã đến hiện trường để tìm manh mối.” Người đàn ông lạnh lùng nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
An Á nhớ lại Nguyệt Nga có từng nhắc đến chuyện sát thủ liên hoàn ở khách sạn, nghe nói hung thủ liên tục giết hại 5 thiếu nữ trong vòng 1 năm, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm ra người đó. Người đàn ông này đi tìm hiểu vụ án, chẳng lẽ anh ta là cảnh sát ư? Cô nghi hoặc hỏi: “Anh là cảnh sát à? Sao lúc đó anh không nói rõ ràng với tôi?”
“Tôi không phải là cảnh sát, cũng không phải chỉ có cảnh sát mới có thể phá án.” Anh xoay mặt, khinh thường giải thích với cô.
Thái độ của anh vẫn quá kiêu ngạo như trước, nhưng nếu thật sự là tới hiện trường phá án thì quả thật chính là chuyện lớn, nói thế nào thì cũng là một mạng người, tức giận trong lòng cô cũng từ từ tiêu tan một nửa. Vì vậy cô nhận tiền trong tay người đàn ông rồi nói “Nếu như thật là vì vụ án thì tạm thời coi như bỏ qua, tôi cũng không phải là loại người nhỏ mọn, được rồi, chúng ta coi như không có chuyện gì.”
Người đàn ông không lên tiếng, chỉ nhướng mày coi như đồng ý, sau đó anh xoay người đi chỗ khác mở cửa.
An Á cũng xoay người, đang chuẩn bị mở cửa thì sau lưng lại vang lên giọng nói trầm ấm: “Vừa rồi quên nói, ánh trăng không phải là chính nghĩa nhưng có thể dẫn dắt thủy triều trên địa cầu và tiếu tấu luật động của cơ thể, tôi thấy tâm tình cô dễ bị kích động thế này, chỉ sợ là nội tiết tố nữ estogen trong người cô đã bị “Nguyệt Lượng thần nữ” triệu hoán nên bị kinh nguyệt không đều rồi, khuyên cô nên đi gặp bác sĩ đi, đừng bỏ qua việc trị liệu.”
“Anh mới kinh nguyệt không đều! Cả nhà anh đều kinh nguyệt không đều!” An Á tức giận đến mức thiếu chút nữa ném chìa khóa trong tay qua chỗ người đàn ông đó, nhưng cánh cửa phía trước đã sớm đóng “sầm” một tiếng.
Những ngày sau đó, cuộc sống và công việc của An Á bắt đầu trở nên bận rộn. Ba ngày đi phỏng vấn, buổi tối về nhà tiếp tục phiên dịch tư liệu. Vì trả lại tiền thuê nhà cho chị hoàng và tiền điện nước cho quản lý nên cô lại tiệp tục nhận phiên dịch thêm ở 2 công ty nữa, còn muốn dùng thời gian rảnh để sáng tác, thường xuyên thức đến hai, ba giờ sáng. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Lâm Hạo và người đàn ông đó, An Á liền không gặp mặt họ nữa, tuy nhiên vài lần cô nghe được bên ngoài có tiếng mở cửa đóng cửa cùng với tiếng của người giao hàng, thời gian phần lớn đều là buổi tối, dường như bọn họ đều trở về rất muộn.
Rốt cuộc là 2 người họ làm cái gì vậy? Tại sao luôn về nhà muộn như thế? Trong lúc nhàm chán cô cũng sẽ phỏng đoán nghề nghiệp và thân phận của 2 người bọn họ. Ngày đó người đàn ông đeo kính có nhắc đến vụ án giết người, hơn nữa anh ta giống loại người quen đứng trên cao nhìn vào ánh mắt của người khác, An Á nghĩ anh ta không phải là luật sư thì cũng là kiểm sát viên.
Còn Lâm Hạo, An Á có phần hoài nghi anh ta là cảnh sát, tuy rằng bề ngoài anh ta thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, ăn nói tao nhã, nhưng bên trong ánh mắt anh ta nhìn người khó có thể che dấu sự nhạy cảm, hơn nữa hành động để lộ một khí chất giỏi giang khỏe khoắn. Cô nhớ lúc còn bé, anh trai nhà bên cạnh là cảnh sát, anh ấy đi đường luôn ngay ngắn, bước chân tráng kiện mà hữu lực, rất giống với tư thế của Lâm Hạo.
Nếu như cô đoán đúng thì bọn họ một người là luật sư một người là cảnh sát, rất có thể là một đôi yêu nhau, tiếc rằng ấn tượng trong cô về nhân phẩm của người đàn ông đó không được tốt, ảnh hưởng đến việc cô tưởng tượng.
Chỉ tiếc cô không sáng tác truyện đô thị, nếu không thì cô sẽ xem bọn họ như tư liệu sống để ghi vào tiểu thuyết của chính mình, tựa đề sẽ là “Khoảng thời gian làm hàng xóm của người đàn ông giỏi giang cặn bã”.
Nháy mắt, thời gian thoáng cái đã trôi qua 2 tuần. Hôm nay là cuối tuần, An Á không cần phải ra ngoài phỏng vấn, việc phiên dịch cũng hoàn thành hơn nửa, vì vậy mới sáng sớm, An Á đã đặt mấy chậu cây ra ngoài ban công, thừa dịp sáng sớm ánh mặt trời không quá gay gắt cho chúng phơi nắng, vừa cẩn thận loại bỏ cỏ dại xung quanh. hoàn cảnh nơi này tốt, bọn chúng lớn lên rất nhanh, phiến lá đủ đón ánh mặt trời trở nên sáng trong như ngọc thạch, không giống trước kia khi ở khu tây, có lúc chúng còn nhỏ gầy, khô héo. An Á mừng rỡ nhìn chúng, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời: “Yên tâm đi, mẹ sẽ cố gắng, đợi khi tìm được việc và sách được xuất bản, mẹ sẽ tìm một căn phòng tốt để các con được sống thoải mái.”
Nghĩ đến việc làm và phòng ở, tâm trạng tốt của cô như bị mây đen che phủ trở nên ảm đạm. trong hai tuần cô đã tham gia phỏng vấn vài công ty, trợ lý tiêu thụ, phiên dịch, nhân viên hành chính… Các chức vụ đều đã thử rồi, nhưng tất cả đều trả lời: cô trở về chờ tin tức của chúng tôi, chúng tôi sẽ xem xét, có gì sẽ liên lạc với cô sau”, sau đó chỉ như hòn đá chìm dưới đáy biển.
Cô không ngừng khích lệ bản thân mình, điều chỉnh tâm tình, cô tự nói với bản thân là đang tìm kiếm cơ hội, đồng thời cũng phải học cách chờ đợi, nhưng thời gian đến kỳ trả nợ ngân hàng không còn nhiều, áp lực sinh hoạt còn là một vấn đề với cô. Đứng trên ban công nhìn xuống dòng sông Thúy Lân, cô cảm giác hư mình giống hết chiếc thuyền bị buộc lại đỗ bên bờ, tuy không ngừng ra sức vươn về phía trước, ngược dòng trên xuống, thế mà lại bị dây thừng kéo về điểm xuất phát, thành công như dang tay trước mặt mà lại chẳng thể chạm vào.
Gió thổi trong chóc lát, An Á nhìn thấy dưới lầu trong hoa viên có người chạy bộ, cô quyết định thay quần áo thể thao đến hoa viên chạy hai vòng, xua tan tâm tình phiền muộn trong không gian rộng lớn. Cô đi xuống dưới lầu, làm vài động tác làm nóng người rồi chạy dọc theo đường mòn. Cô chạy rất chậm, vừa chạy vừa thưởng thức cảnh trí xung quanh, hoa đào trong hoa viên nở mang theo vài phần tình cảm ấm áp, xa xa nhìn lại rực rỡ như Son Phấn, vườn hoa bừng sáng, như thể tầng tầng lớp lớp những ngôi sao sa xuống những ngọn cỏ, mùa xuân đang phá kén bùn đông để vươn chồi nảy lộc.
Đi qua vườn hoa, An Á chạy về phía đài phun nước, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, một người đàn ông mặc quần áo đen chạy phía sau cô. Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi mắt đen, nhưng đôi mắt ấy lại lạnh nhạt coi cô như tảng đá, chủ nhân đôi mắt nhìn cô một cái, sau đó liền tăng tốc độ, lướt qua cô như một chướng ngại vật.
An Á nhận ra người lướt qua mình chính là người đàn ông đó. Trong lòng lại nhịn không được phỉ nhổ: “Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ? Chạy nhanh coi chừng ngã.” Cô tức giận bất bình theo sát sau lưng anh ta, ánh mắt ý đồ thiêu đốt lưng anh ta, chạy vài vòng xong, cô cảm thấy hơi mệt nên dừng lại, quyết định tản bộ xung quanh hoa viên.
Người đàn ông đeo kính đó còn đang chạy, thỉnh thoảng sẽ chạy qua trước mặt cô, lúc đó An Á cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác, làm như không thấy anh ta, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể phủ nhận rằng người đàn ông đó thể lực rất tốt, hơn nữa còn rất biết chạy. Chạy bộ chú ý động tác, đặc biệt là cự ly dài, bước chạy, hô hấp và tứ chi phải phối hợp nhịp nhàng với nhau mới có thể tiết kiệm sức lực và đạt được rèn luyện tốt nhất. Cô thờ ơ lạnh nhạt, chỉ thấy dáng người anh ta tuy gầy nhưng cơ bắp rất săn chắc, động tác tứ chi nhanh nhẹn, tràn đầy năng lượng và cảm giác đẹp mặt, chạy khoảng mười vòng cũng không thấy anh ta có dấu hiệu thở dốc.
An Á nhìn bóng dáng anh ta, cảm thấy anh ta đúng thật là được ông trời ưu ái, cho anh ta những ưu điểm mà loài người cực kỳ hâm mộ: anh tuấn, tài trí… nhưng lại cố tình thiếu mất phần quan trọng nhất, đạo đức. Cho nên phải nói rằng ông trời vẫn rất công bằng. Ngay trong lúc cô đang cảm khái, có một âm thanh chói tai cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, bên tai vang lên vài tiếng nức nở nhỏ, hình như là do động vật nào đó phát ra. Cô vội vàng chạy chậm về phía trước vài bước, xem có chuyện gì xảy ra.
Trên đường đi xe của hoa viên, một chiếc xe thể thao màu đen đỗ ở trung tâm, một cô gái đẩy cửa xe bước xuống, sau đó chạy đến ven đường ngồi xổm xuống, dường như quan sát cái gì đó, vẻ mặt lo lắng.
An Á chạy tới liền thấy chỗ cô gái đang ngồi có một chú chó nhỏ màu vàng, miệng há ra như thể rất đau đớn.
“Tôi không ngờ nó đột nhiên lại chạy ra, tôi không thể phanh kịp. Nó có thể chết không? Làm sao bây giờ?” Cô gái bất lực nhìn An Á, giọng nói như sắp khóc lên.
“Đừng hoảng hốt, chủ của nó ở đâu?” An Á hỏi cô gái.
Cô gái nhìn phía sau, không thấy người khác thì bèn lắc đầu nói: “Không biết.”
An Á cúi đầu nhìn chú chó nhỏ trên đất, nó không có vết thương rõ ràng bên ngoài, cũng không chảy máu, nhưng chân trước cuộn lại thành tư thế vặn vẹo, không ngừng run rẩy. Lúc lên đại học cô có tham gia một khóa huấn luyện tình nguyện của hội chữ thập đỏ, kỳ nghỉ hè đúng lúc được làm việc vặt của thú y trong bệnh viện, từng chăm sóc không ít động vật. Căn cứ vào kinh nghiệm của cô để phán đoán thì chân trái của chú chó này hẳn là gãy xương rồi.
“Trông nó đáng thương quá, tôi không cố ý.” Cô gái nơm nớp lo sợ vươn tay, dường như muốn vuốt ve chú chó nhỏ nhằm biểu thị sự áy náy của mình.
“Coi chừng, đừng động vào nó.” An Á nhanh tay giữ lấy bàn tay cô gái đó, sau đó giải thích: “Chắc là nó bị gãy xương rồi, cô không quen thuộc với nó, tùy tiện chạm vào nó, lúc động vật đau đớn sẽ không khống chế được mà cắn người.”
“Cái gì cơ… Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên giúp nó làm băng bó đơn giản, sau đó đưa đi bệnh viện. À phải rồi, cô có thể hi sinh chiếc khăn quàng cổ của cô được không?” An Á hỏi.
Cô gái kia có lẽ cũng là người thích động vật nên không ngần ngại lấy chiếc khăn quàng cổ xuống đưa cho An Á.
An Á nhận khăn quàng cổ, nhanh chóng buộc bốn góc khăn lại thành một cái túi đơn giản, sau đó dùng khăn mặt trên tay băng bó cho chú chó nhỏ, lại nhặt được hai nhánh cây dưới gốc cây cột vào chân cố định cho nó. Động tác của cô nhanh chóng thuần thục, chú chó nhỏ lại ngoan ngoãn nghe theo trong lúc cô loay hoay. Cô gái bên cạnh nhìn đến ngây người, nửa ngày sau mới kịp phản ứng nói: “Ôi chao, cô thật là lợi hại.”
An Á dùng túi bọc chú chó lại, sau đó đặt trên xe của cô gái nói: “Được rồi, bây giờ cô đưa nó tới bệnh viện thú y ở gần đây đi nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.