Chung Cực Truyền Thừa

Chương 0

Vũ Thần Vũ

27/01/2013

Chung Cực Truyền Thừa

Tác giả: Vũ Thần Vũ

Tự chương: Tử chiến! (1+2)

Nhóm dịch: Dungnhi

Nguồn: Sưu Tầm

Ban đêm, không gió

Đêm lạnh như nước, ánh trăng trên không trung bị tầng lớp mây che khuất, toàn bộ thế giới như là nhuộm một màu đen sẫm.

Cộp! Tiếng bước chân đột ngột vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Ba bốn đạo thân ảnh hiện ra nhanh như chớp! Chợt...

Rống!!!!!

Tiếng rống rung trời vang lên! Sau đó, một trận tiếng thở phì phò khiến người ta tê dại! Chỉ thấy một vật thể kim sắc chớp động, dùng tốc độ cực nhanh truy kích về phía ba bốn bóng người kia! Tốc độ nhanh giống như sao băng!

Phía sau vật thể kim sắc chớp động, có hai thân ảnh kim sắc có thể so với tốc độ của vật thể kim sắc theo sát phía sau! Phát sinh từng đợt tiếng hú khiến da đầu người ta tê dại!

- Chết tiệt! Chạy không thoát!

Một giọng khàn khàn từ một đạo nhân ảnh đang phi thân truyền ra.

- Tứ ca, làm sao bây giờ?

Một giọng nói khác vang lên.

'Vù vù' tiếng phá không xé gió vẫn duy trì như cũ, mà loại trò chơi truy sát này đã trình diễn suốt ba ngày đêm.

Từ trung tâm Mạn Vân sơn mạch tới hôm nay đã chạy ra ngoài rìa... tròn ba ngày ba đêm, ba mươi hai danh huynh đệ, hôm nay chỉ còn lại có bốn người bọn họ.

Phải biết rằng, những huynh đệ này đều từ trong gia tộc trăm người chọn một! Thực lực rất mạnh, tùy tiện đặt trên đại lục cũng là nhân vật hiếm có! Nhưng hôm nay ở chỗ này cũng ngã xuống đại bộ phận...

Người trước khẽ cắn môi, hắn biết còn chạy như vậy cũng không ý nghĩa, phía sau là thuật thú hệ kim được ca ngợi về tốc độ, hơn nữa hai đầu đều đã đạt tới trạng thái thất cấp đỉnh... so thực lực mà nói không hề có chút phần thắng. Tiếp tục chạy trốn cũng nhiều nhất kéo dài chút hơi tàn một khoảng thời gian mà thôi... chúng nó sớm muộn gì cũng đuổi kịp... hơn nữa đến lúc đó đã quá muộn.

Cắn răng một cái, người được gọi là Tứ ca mở miệng gọi:

- Cường Tử!

- Có!

Giọng nói vừa đặt câu hỏi lại vang lên.

Chỉ thấy Tứ ca xoay người ném lại, một vật bay về phía thân ảnh Cường Tử, người nọ thấy vật bay tới tiện tay bắt lấy, nhận vào trong tay thấy lạnh lẽo, là một hộp gỗ, người nọ nhất thời hiểu ý đối phương.

- Tứ ca, ngươi!

- Đừng nói nữa! Mang vật đó, bằng tốc độ nhanh nhất rời đi!

- Nhưng mà!

- Không nhưng mà gì hết! Chúng ta sẽ cố gắng kéo chân chúng một hồi! Trong khoảng thời gian này, cũng đủ cho ngươi chạy thoát.

- Không! Tứ ca, ngươi là người mạnh nhất trong chúng ta! Thứ này để ngươi bảo quản! Để ta và các huynh đệ khác cầm chân! Ngươi mau đi!

- Câm miệng!... Không còn thời gian dông dài đâu!

Đang nói chuyện một mảnh kim sắc chớp động xẹt qua... mà phía sau là hai đạo thân ảnh kim sắc, cự ly giữa bọn họ lại kéo lại vài phần.

- Đi!

Tứ ca kia chợt quát! Hai cánh tay hắn rất nhanh kết thủ ấn biến ảo, những sợi tơ màu lam liên tục xuất hiện trên tay hắn! Chỉ thấy hắn chợt quát:

- Mở!

Chợt một chữ 'Kinh' cực lớn màu tím xuất hiện trước mặt hắn! chợt lóe rồi biến mất!

Cũng như Tứ ca, hai người còn lại vẫn ở một bên thủ hộ cũng chợp kết ấn, hét lớn một tiếng ' mở'. Nhưng mà trước mặt họ chớp lóe chữ 'Tử' màu vàng.

- Bạch hổ chiến văn--- hiện!

- Rống!



Một tiếng hống rung trời vang lên!

Ba thân ảnh đang chạy trốn liền dừng lại... mà phía sau bọn họ hai đạo thân ảnh kim sắc cũng dường như cảm giác được một nguy hiểm mang cho bọn chúng sự bất an đang chậm rãi thức tỉnh... chúng do dự một chút, mang theo vài phần cảnh giác rồi cũng dừng lại...

Thân thể Cường Tử khựng lại, muốn lưu lại nhưng chợt nhớ tới nhiệm vụ của gia tộc, nghĩ tới Tứ ca... cắn răng một cái, cuối cùng hắn vẫn quay người sau đó chớp động biến mất trong màn đêm...

Mà lúc này, mấy người lưu lại đã xuất hiện biến hóa kinh người!!

Trên mặt họ đều xuất hiện ra ba đạo móng vuốt màu máu như ấn ký, một đôi mắt đen không ngờ đã biến hoàn toàn thành màu hồng! Thần sắc dữ tợn, dường như mất đi ý thức!

Mà duy nhất có một người bất đồng, là Tứ ca kia... mắt hắn không những biến thành màu đỏ máu mà trên trán còn hiện ra một chữ "Vương" màu bạc! Trong mắt hắn bớt đi vài phần điên cuồng so với hai người kia... Nhưng lai đầy rẫy một loại khí tức cao ngạo cuồng bạo, khí thế phách tuyệt sinh ra từ sinh linh cao cấp! Trong lúc nhất thời, không ngờ khiến hai đạo thân ảnh không dám hành động thiếu suy nghĩ!

- Rống rống!

Tiếng rống trầm thấp như từ cõi u minh vang lên từ ba đạo thân ảnh.

Thượng cổ chiến văn, Bạch Hổ chiến văn!

Đây là chiến văn truyền thừa từ mấy vạn năm trước, trong nháy mắt đề thăng tiềm năng nhân thể lên một cách cực kỳ cường đại! Ba người đề thăng lên lực lượng đã khiến hai đầu thuật thú hệ kim thất cấp đỉnh phong cũng phải kiêng kị!

Mà lúc này, đã có thể thấy rõ hai đạo thân ảnh kim sắc truy sát họ có bộ dạng gì...

Thân cao chừng hai thước, vóc người tỉ lệ cực kỳ hài hòa, một thân lân giáp kim sắc, dường như cấu thành do kim chúc không biết tên nào đó, một cái đuôi dữ tợn ở phía sau vung vẩy... Nhìn ra đám thuật thú này dù không có lực công kích kinh người cũng có năng lực tác chiến hẳn không kém, tốc độ và lợi trảo bén nhọn của chúng cực nhanh... hầu như người bị chúng tấn công đều không kịp bày ra chút phòng ngự nào.

Tứ ca cùng hai người đều không động... Bởi vì mục tiêu của họ chính là kéo dài thời gian để Cường Tử thoát đi... Càng dài càng tốt...

Mà hai đầu thuật thú cũng không động... bởi vì... ba cặp mắt đã hoàn toàn biến thành màu máu kia khiến bọn chúng mơ hồ sinh ra một tia lo lắng...

Ba người hai thú, cứ như vậy cách nhau trăm mét, trong màn đêm đen như mực này giằng co nhau... từ cổ họng bọn họ bất giác vang lên vài tiếng rít gào trầm thấp...

Rút cuộc, thuật thú chung quy vẫn là thuật thú, chúng nó không có kiên nhẫn như nhân loại. Nhìn thấy ba người đối phương giằng co thời gian dài như vậy, mà còn một người đã mơ hồ thoát khỏi phạm vi nhận biết của mình, hai đầu thuật thú quyết định động thủ!

Đột ngột, không chút báo trước! Một mảnh kim sắc chớp động xuất hiện trong không khí! Trong lòng ba người cảm thấu căng thẳng, thầm nghĩ, tới rồi!

Theo kim mang nhàn nhạt, trên đầu hai thuật thú quay tròn vật thể màu kim sắc, hóa ra là từng mảnh kim nhận hơi mỏng! Nhưng mà dưới hấp lực của mặt đất không ngờ chúng nó lại bay bổng trên không trung..

Vù vù!

Nói động thủ là động thủ! Thuật thú không có nhiều thời gian vô ích như vậy! Nếu quyết định động thủ chúng không hề do dự thêm một khắc!

Một phiến kim chúc mỏng kéo dài thành một cái đuôi màu vàng ập tới, tốc độ xoay tròn cực nhanh, dùng quỹ tích khó nắm bắt đánh tới ba người.

- Rống!

Một tiếng rít gào trầm thấp vang lên, chợt ba đạo thân ảnh nhất thời động!

Không ngờ dùng tốc độ gấp hai lần trước đây, bọn họ di động cực nhanh, tốc độ này căn bản đã không dùng mắt thường để nhận biết! Tảng lớn kim chúc nhận đâm thủng tàn ảnh của họ, mà thân thể họ đã xuất hiện trước hai đầu thuật thú!

Bất luận kẻ nào bị truy sát ba ngày ba đêm, cũng tuyệt đối có cảm giác giống ba người này... một cỗ cảm giác chán chường chuyển thành năng lực báo thù của bản thân, sau đó tự nhiên sẽ chuyển biến thành một loại cực độ khát khao muốn tìm nơi phát tiết...

Ầm!!!

Nắm tay rắn chắc đánh lên thân thể hai thuật thú... hai đầu thuật thú căn bản không thể dự liệu tốc độ của ba người nhanh như vậy, thế cho nên căn bản không có phản ứng nhiều, đã bị một quyền cứng rắn đánh trúng, tiếp đó, là một đoàn quyền ảnh như phát tiết lực lượng!

Rầm rầm! Rầm rầm!...

Hai đầu thuật thú bị ném lên không trung, căn bản không có một cơ hội phản kháng! Đấm, đá, đạp... ba người luân phiên đánh bay thân thể hai đầu thuật thú trên không trung, cứ như vậy liên tục tấn công mấy phút đồng hồ! Mà trong mấy phút này, thân thể hai đầu thuật thú chưa hề chạm vào mặt đất!

Vừa một quyền, tiếp đó là một phát lên gối, tốc độ cực nhanh hầu như chỉ còn một cái bóng... mà lúc này Tứ ca kia trong lòng đột nhiên một trận co quắp, nhất thời hô lớn:

- Cẩn thận!

A!!!!

Nhưng mà đã muộn... Tiếng hét thảm từ miệng một người bộc phát ra!

Chân hắn bị một thứ nhận sắc bén đột ngột trào ra từ thân thể thuật thú xuyên qua.

Con ngươi màu vàng lúc này đã biến thành màu vàng lợt... đó là biểu hiện của sự phẫn nộ! Không chờ hai người phản ứng, móng vuốt sắc nhọn đã hoa lên trong không khí!

Tiếng kêu thảm đứt quãng vang lên... máu tươi bắn ra, thân thể người nọ đã biến thành hai nửa...

- Thất đệ!!!

Tứ ca bi thống hô lên... nhưng mà người nọ đã chết không thể chết hơn...

Hai đầu thuật thú đã hoàn toàn biến mất... bao trùm quanh thân chúng không còn là áo giáp kim chúc mà biến thành một thanh trường thương cực kì sắc bén! Càng khiến người ta sợ hãi chính là, thanh trường thương này như một vật sống có thể tùy ý co dãn, một cỗ khí thế phát ra khiến người ta băng lãnh, rót vào trong lòng hai người còn lại một mảnh lạnh lẽo...

- Hình thái chiến đấu...



Một giọng thì thào vang lên trong đó còn có một tia bi phẫn...

Rống!

Tiếng gầm gừ mang theo phẫn nộ vang lên... hiển nhiên công kích lúc trước của ba người tuy không tạo thành thương tổn thực sự tới chúng nhưng đã hoàn toàn kích thích tính cuồng bạo trong huyết mạch của bọn chúng.

Hai đầu thuật thú đồng thời động, tốc độ vượt xa lúc trước!

Trong lòng Tứ ca kia co quắp một trận! Một đạo kim sắc quang hoa mang theo tàn ảnh xoẹt qua! Không khí dường như bị cắt đôi... mà lúc này...

A!

Một tiếng kêu thảm liệt vang lên, liếc mắt nhìn qua, Tứ ca một lần nữa trừng to hai mắt!

- Tường Tử!!

Máu tươi trào ra... người được gọi là Tường Tử kia cũng đã thành hai nửa...

Rống!!!!

Tiếng gầm ngất trời từ miệng Tứ ca vang lên, chợt một đôi huyết sắc trào ra hai dòng huyết lệ!

Bốp bốp bốp!!!!

Một tầng tử quang bao quanh lấy hắn, thân hắn vọt lên điên cuồng công kích hai đầu thuật thú!

- Ầm!!

'Thất cấp Kinh Môn' chiến sĩ, phối hợp với Bạch hổ chiến văn! Bộc phát ra lực lượng kinh khủng nhất thời bạo phát trong tay Tứ ca! Nắm tay bao trùm bởi tử sắc điên cuồng oanh kích trên người hai đầu thuật thú! Lực lượng cuồng bạo, nhất thời khiến một đầu thuật thú điên cuồng phun máu! Mà đầu thuật thú còn lại ngay cả phản ứng cũng không có liền bị thân thể đầu thuật thú kia đánh lên người!

Ầm!!!

Một tiếng va đập lớn lại vang lên! Khói bụi tung bay! Chỉ thấy hai đầu thuật thú không ngờ bị một quyền đánh trúng, bay thẳng xuống mặt đất, biến thành một cái hố lớn.

Rống!!

Dường như tiếng gầm gừ lại như gào thét từ miệng Tứ ca vang lên trong không trung! Thần thái phóng khoáng, một đôi mắt đỏ rực vẫn còn vương huyết lệ! Ký tự chữ vương trước trán hắn càng khiến hắn có vẻ phóng khoáng bất kham!

Không đợi hai đầu thuật thú đứng lên, thân thể hắn đã cong người đâm xuống!

Ầm ầm ầm!

Từng đạo quyền ảnh văng ra! Kim chúc trường thương căn bản không mang tới tác dụng phòng ngự nào cho hai đầu thuật thú, lực lượng thật lớn đâm sầm vào thân thể chúng, khiến miệng mũi chúng đều trào máu tươi.

Nhưng mà, Tứ ca cũng chỉ là thân máu thịt, lân giáp xung quanh thân thể hai thuật thú cũng khiến hắn bị thương tổn lớn, duệ thứ đâm thủng cánh tay hắn, bắp chân hắn... đến đợt công kích cuối cùng chấm dứt, thân thể hắn đã không đủ để duy trì lực lượng công kích nữa...

Rống !!!!

Thuật thú bạo phát lửa giận, hai đạo kim mang như đồng thời từ miệng thuật thú phun ra! Hai phiến lưỡi đao màu kim sắc thật lớn lóe lên... thiên địa liền an tĩnh lại.

Phía xa xa truyền tới tiếng gầm dừ cùng tiếng hống phẫn nộ khiến trong lòng hắn khó chịu hít thở không thông... Hắn thỉnh thoảng quay đầu muốn cùng huynh đệ kề vai chiến đấu, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của gia tộc, hắn nhịn xuống.

Tốc độ của hắn cực nhanh, cảnh vật nhanh chóng lui về sau, ngay trước mặt hắn đã xuất hiện vách núi, hắn biết khoảng cách mình thành công đã không xa...

- Mong rằng các trưởng lão nói là chính xác...

Hiện tại hắn chỉ mong rằng tin tức của các trưởng lão là chính xác... ra khỏi Vân Mạn sơn mạch này, thuật thú sẽ không truy đuổi hắn nữa.

Ra khỏi vách núi này, chính là rời khỏi Mạn Vân sơn mạch, mà rời Mạn Vân sơn mạch, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành... Nghĩ tới đây, hắn không khỏi chăm chú nhìn hộp gỗ nho nhỏ trong tay.

Hộp gỗ này hắn đã mở ra xem, rất khó tưởng một vật khiến cả đại lục điên cuồng không ngờ lại đơn giản như vậy, không nhìn ra chúng kỳ lạ ở chỗ nào.

Rút cuộc đi tới vách núi, cúi đầu nhìn xuống... tuy rằng lực lượng hơn xa người thường nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu từ nơi này rơi xuống, ngay cả bản thân hắn cũng không chịu nổi.

Hít sâu một hơi, lam sắc quang mang từ người hắn lóe lên, thân hình như tên bắn nhảy lên.

Trong không trung hắn quay người tung một cước khiến vách núi biến dạng như vậy hắn có thể tiếp tục có chỗ đặt chân để nhảy tiếp xuống dưới.

Nhưng mà ngay khi hắn xoay người con mắt hắn chợt phóng lớn!

Một mảnh kim sắc...

A!!!!

Tiếng hét thảm quanh quẩn tại vách đá.... Hai đầu thuật thú nhìn xuống dưới... Mây trắng lượn lờ, cứ thế rơi xuống... không ai có thể sống sót.

Hai đầu thuật thú nhìn nhau, quay đầu rời đi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook