Chương 1205: Chương 1205-1207
Vũ Thần Vũ
03/09/2013
Chung cực Thần có thể hủy diệt thần cách.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều giống như tro nguội.
Chưa nói tới an toàn của bản thân mình, bọn họ còn phải bảo vệ Lâm Dịch cho tới lúc Bạch Hổ và Hắc Long thức tỉnh. Bằng không thì bọn họ không còn chút cơ hội nào.
- Kế tiếp đến lượt ta đi.
Hân Dao hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Bọn họ đều biết Chung cực Thần sẽ đuổi theo ngay lập tức. Hắc Hổ chống đỡ cho bọn họ cũng chỉ chưa đầy một phút đồng hồ mà thôi... Thời gian một phút quả thực là vô cùng châm chọc.
Đương nhiên, với tốc độ của bọn họ thì một phút đồng hổ cũng có thể bay xa được hơn một nghìn vạn dặm... Mặc dù bọn họ vẫn luôn phải tránh né Nguyên Thủy Chi Lôi càng ngày càng trở nên dày đặc.
- Hay để ta tới đi.
Người nam nhân lực lương bên người Long Dương đột nhiên hít sâu vào một hơi, nhìn Hân Dao cười cười nói:
- Lâm Dịch là trượng phu của ngươi, dù sao đi chăng nữa, ta nghĩ khi hắn tỉnh lại thì người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là ngươi.
Hân Dao vội la lên:
- Thế nhưng...
Người nam nhân lực lưỡng hơi lắc đầu, cười nói:
- Quyết định như vậy đi.
Vừa nói dứt lời thì hắn đã chuẩn bị buông tay.
- Lôi Ngạo.
Long Dương đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Thấy Long Dương đối với mình như vậy, Lôi Ngạo cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh:
- Huynh đệ, nếu như ta may mắn không bị chấn nát thần cách, kiếp sau ta lại tới tìm ngươi làm huynh đệ.
Nói xong, hắn rút tay mình ra khỏi tay Long Dương, sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Long Dương siết chặt hai nắm tay lại, nghiến răng cúi đầu trầm mặc. Cường giả Thần cấp chưa bao giờ có loại tâm tình bi thương đến như vậy, dường như trong nháy mắt nghẹn lên cổ họng hắn. Điều này làm cho hắn khó có thể thích ứng kịp. Chu Vân lộ ra bộ dáng tười cười, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn:
- Lôi Ngạo sẽ không cô độc, chúng ta sẽ đi bồi tiếp với hắn.
Bọn họ vẫn còn phải tiếp tục đào vong, bởi vậy cũng có thể dự kiến được... Vẫn còn phải tiếp tục hy sinh...
Lôi Ngạo thầm hít vào một hơi lạnh, khuôn mặt ẩn chứa sự hàm hậu, lúc này lộ ra thêm sự kiên định, trầm ổn. Trên tay hắn vô thanh vô tức lóe lên một đạo quang mang, hiện ra một kiện loan đao quái dị kim hoàng sắc.
Lôi Ngạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua sấm sét hôi sắc giăng trên bầu trời, trên miệng hắn lại nở ra một nụ cười.
Hắn biết rằng mình sẽ phải chết, vì vậy tính hình hàm hậu như hắn cũng không dự định dùng phương pháp bình thường để chiến đấu.
- Giết được một người cũng là đủ hòa rồi.
Càng là người hàm hậu, khi bị ép buộc lâm vào tuyệt cảnh thì càng bạo phát ra nhiều sát ý, càng trở nên kinh khủng hơn... Về điểm này có thể thấy được trên người Lôi Ngạo. Vẻ mặt thường ngày của hắn lúc này đã biến mất, thay vào đó là một biểu tình cộc lốc, không có chút tình cảm nào. Hiện giờ một cỗ sát ý bao phủ hoàn toàn lấy hắn, khiến cho con mắt quá nồng nặc sát ý mà không thể mở ra...
Đối với Thanh Long mà nói thì cái chết của Hắc Hổ căn bản không thể làm cho rung động sự bình tĩnh trong lòng hắn được. Giống như người ta vừa mới bóp chết một con kiến, lẽ nào vì con kiến đó vô cùng anh dũng mà người ta lại sản sinh ra kính ý sao? Ta nghĩ rằng cảm giác nhiều nhất cũng chỉ có chút buồn cười thôi phải không?
Sở dĩ như vậy nên khi thân hình bá đạo của Thanh Long xuất hiện lại trước mặt những cường giả Thần cấp khác, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Sau đó hắn hóa thành một đạo lưu quang, tiếp tục đuổi theo đoàn người phía trước.
Dưới mi mắt của Thanh Long thì tất cả đều là một mảnh đạm mạc, chỉ có điều ở sâu bên trong đôi mắt đó của hắn lại mang theo một thần sắc, ý tứ không ai có thể biết được. Ba gã Chung cực Thần khác đi theo phía sau hắn, khóe miệng lúc này lại tràn ra vẻ tươi cười... Hiện tại bọn họ đã hiểu ra trong lòng Thanh Long đang suy nghĩ về điều gì rồi. Mà điều này cũng là điều mà bọn hắn đang suy nghĩ trong lòng.
Vì vậy bọn hắn không nhanh không chậm tiếp tục truy tung đám người phía rước, duy trì tốc độ đều đều liên tục...
Đối với đám người Thanh Long không phải bảo hộ ai mà nói thì cự ly ngàn dặm căn bản chỉ cần nháy mắt đã đi qua. Vì vậy chỉ một lát sau, bọn họ đã đuổi được đến chỗ mà Hắc Hổ chia tay với đội ngũ.
Thân hình Thanh Long chợt ngừng lại.
Ánh mắt đạm mạc, không cần quan tâm tới bất kỳ việc gì của hắn lúc này hơi giương lên, sau đó lại lập tức nheo mắt lại quan sát.
Những cường giả Thần cấp phía sau Thanh Long thấy hắn có động tác như vậy, nhất thời cũng đã phát hiện ra chuyện gì. Cả đám cũng ngừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai đầu lông mày đều nhíu chặt lại.
- Là Lôi Ngạo.
Một gã cường giả Thần cấp ở phương bắc nhất thời nắm chặt tay lại, tâm tình trong mắt lóe lên không ngừng. Một lát sau, hắn đột nhiên tiến lên, cung kính khom người với Huyền Vũ nói:
- Đại nhân, Ô Lâm thỉnh cầu xuất chiến.
- A?
Huyền Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn hắn một cái, lập tức cũng hiểu ra, gật đầu cười nói:
- Đúng rồi, sáu vạn năm trước Lôi Ngạo đã hủy diệt cơ thể của ngươi, ngươi muốn báo thù sao?
Sắc mặt người nọ hơi đỏ lên, sau đó cúi thấp đầu nói:
- Đúng vậy, thỉnh đại nhân thành toàn cho.
Huyền Vũ không nói gì, cũng quay đầu nhìn về phía Thanh Long đằng trước.
Thanh Long hơi nhíu hai đầu lông mày lại một chút, sau đó hơi lui lại về phía sau một bước nhỏ.
Ô Lâm thấy hành động của Thanh Long như vậy, lẽ nào không hiểu đạo lý? Hắn nhất thời vui mừng, cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân thành toàn.
Nói xong, thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bắn về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã chìm khuất vào trong không gian trước mặt.
Rất hiển nhiên, Lôi Ngạo đã vận dụng thiên đạo kỹ kéo hắn vào trong.
Bốn gã Chung cực thần đều mang theo những biểu tình khác nhau, lẳng lặng đứng nhìn, tuy vậy nhưng trên mặt bốn người cũng không hề có cảm giác sốt ruột chút nào.
Trên thực tế, bọn họ cũng không cần phải sốt ruột. Đối với Chung cực thần mà nói thì nếu như bọn họ nguyện ý, dù cho có trốn vào vị trí trung tâm của Loạn Tinh Hải, bọn họ cũng không dám đơn giản vận dụng năng lượng không gian, nhưng lấy tốc độ của bọn họ thì việc đuổi kịp đám người Vân Tinh cũng không đáng kể chút nào.
Lấy thực lực của cường giả Thần cấp, muốn chống đối lại Chung cực Thần? Nếu như bọn họ nguyện ý thì chỉ trong nháy mắt bọn họ có thể đuổi kịp đánh chết tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Dịch bên trong đó.
Thế nhưng, tư thái của bọn họ lúc này vẫn không nhanh không chậm, hiển nhiên bọn họ còn đang có suy tính khác trong lòng. Vì vậy bọn họ cũng không dự định tru diệt nhanh những tên dám can đảm khiêu chiến sự tôn nghiêm của Chung cực thần. Về phần nguyên nhân vì sao lại thế thì... Cũng chỉ có mấy gã Chung cực thần là có thể biết được.
Sở dĩ vậy, khi Ô Lâm đề xuất muốn tự tay báo thù, bọn họ cũng không có ý kiến gì... Thật giống như nhân loại đang rất nhàn nhã vô sự xem chọi dế vậy.
Chương 1206: Đào vong. (6)
Đối với Chung cực thần mà nói thì cường giả Thần cấp có lẽ cũng không khác gì con dế cả, phải không?
Trên tay Ô Lâm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc chiến chùy rất to. Thân chiến chùy khá dài, có lẽ phải tới bốn năm thước, chiến chùy hình trụ, mặt trên giống như lang nha bổng, có các răng cưa sắc bén nhấp nhô. Toàn thân Ô Lâm lúc này bao bọc bởi một tầng hoàng sắc quang mang.
Sau khi hắn vừa tiến vào không gian, nhất thời cảm thấy co quắp trong lòng... Chỉ thấy toàn bộ thiên địa trong nháy mắt đã bị những đạo thất luyện màu vàng thay thế. Lực công kích mạnh mẽ hầu như làm cho cả không gian chuẩn bị tan vỡ.
Tuy rằng Ô Lâm đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, thế nhưng công kích vô cùng kinh người vẫn làm cho hắn trở nên kinh ngạc. Chỉ có điều phản ứng của hắn cũng không chậm, chỉ thấy hắn bộc phát ra một tiếng rống to, dùng thế lôi đình vạn quân cầm chiến chùy ầm ầm đập tới.
Lực lượng cường đại này của hắn chỉ trong nháy mắt đã hút toàn bộ không khí trong không gian mấy vạn thước xung quanh, áp súc lại, sau đó biến thành lực lượng của chính mình, dường như giống với một viên đạn pháo, ầm ầm bắn ra.
- Oanh...
Sóng âm cường đại chợt bạo phát ra bên ngoài, Chiến chùy to lớn của hắn hung hăng đón lấy vạn tia Thất luyện màu vàng, chỉ trong nháy mắt đã đem công kích đánh cho nát bấy.
Một chiêu phá địch.
- Ô Lâm? Là ngươi sao?
Lúc Thất luyện màu vàng bị nghiền nát, Lôi Ngạo cũng không tiếp tục công kích nữa, ngược lại có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, thân hình hắn dần dần xuất hiện trước mặt Ô Lâm.
Cổ tay Ô Lâm hơi run lên, chiến chùy nặng hơn mười vạn cân lúc này lại chỉ giống như một cọng rơm, phóng xuất ra một đạo kim mang, sau đó vững vàng bình tĩnh lại, bị hắn nắm giữ ở trong tay. Ánh mắt Ô Lâm chăm chú nhìn Lôi Ngạo, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Nhờ phúc của ngươi, sáu vạn năm trước thân thể của ta đã bị hủy diệt, sau đó ta phải mất ba vạn năm tu luyện mới khôi phục lại được thực lực. Hiện giờ cũng nên để ta báo đáp lại ngươi một chút.
Nhãn thần Ô Lâm mang theo sát ý âm trầm, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Ngạo... Nhìn tư thế của Ô Lâm lúc này, tùy thời lúc nào cũng có khả năng công kích mãnh liệt về phía Lôi Ngạo.
Lôi Ngạo hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức lộ ra một nụ cười hàm hậu, nói:
- Sáu vạn năm trước các ngươi gây chiến, lúc đó ngươi bị ta hủy diệt thân thể. Sáu vạn năm sau vẫn là các ngươi gây chiến, ngươi lại muốn hủy diệt thân thể của ta... Thiên đạo tuần hoàn, tất sẽ có báo ứng, điều này không phải đã đúng rồi sao?
Hai đầu lông mày Ô Lâm hơi nhíu lại một chút, nhìn biểu tình hàm hậu của Lôi Ngạo, cũng không hiểu tự nhiên hắn nói lời này có ý nghĩa như thế nào. Hắn trầm mặc một chút, sau đó suy nghĩ rồi nói:
- Đúng vậy.
Lôi Ngạo gật đầu, sau đó phá ra cười, nói:
- Ta vốn tưởng rằng sẽ gặp phải Chung cực thần xuất thủ, không nghĩ tới người xuất thủ lại là ngươi. Như vậy cũng tốt, nếu như đối mặt với Chung cực thần thì ta cũng không thể xác định được là mình có dũng khí để phát động tiến công hay không đây. Nhưng nếu như là ngươi thì ta sẽ vô cùng sảng khoái mà phát động tiến công đó... Đến đây đi, để ta nhìn xem sáu vạn năm, ngươi đã tiến bộ tới trình độ nào.
Nói xong, cổ tay Lôi Ngạo run lên, thanh loan đao trong tay nhất thời hóa ra vô số đạo thất luyện màu vàng, phô thiên cái địa bay tới thân thể Ô Lâm, đồng thời lúc đó, thân hình Lôi Ngạo cũng biến mất vô tung vô ảnh.
- Tốt.
Ô Lâm không hề sợ hãi, hét lớn lên một tiếng, sau đó thân thể cũng đồng thời bạo phát ra, đón đỡ hàng vạn đạo thất luyện kim sắc, trọng chùy nặng hơn mười vạn cân trong tay không làm ảnh hưởng tới thân hình của hắn chút nào, huy động ầm ầm đón đỡ kim mang thất luyện.
Vóc người của Ô Lâm cũng không tính là lực lưỡng, ngược lại có vẻ rất cân xứng. Nhưng mà chiến kỹ của hắn lại phù hợp với loại hình trọng chùy. Chỉ thấy chiến chùy trong tay hắn mỗi lần huy động đều hút toàn bộ không khí trong phạm vi hàng vạn thước về phụ cận, sau đó áp súc lại thành năng lượng công kích, giống như một viên đạn pháo bắn phá ầm ầm. Trong quá trình hắn vung chiến chùy, chiếc chiến chùy dường như bị uốn cong lại một cách mãnh liệt lên tới hơn bốn mươi độ... Có thể tưởng tượng được mỗi lần hắn vung chùy mang theo lực lượng lớn như thế nào. Không nói khoa trương chút nào, dưới một chùy của hắn, mấy vạn dặm núi non cũng chỉ có thể biến thành từng mảnh vụn mà thôi.
- Oanh...
Một trận sóng âm vừa xuất hiện truyền ra bên ngoài, mấy vạn đạo kim sắc thất luyện lần thứ hai bị nghiền nát không còn một mảnh.
- Tốt.
Thanh âm hào phóng của Lôi Ngạo vang lên:
- Thống khoái, không hổ là Ô Lâm. ha ha ha...
Thân hình của Ô Lâm lúc này cũng hòa nhập vào trong hư không... Hắn cũng bắt đầu sử dụng Thiên đạo kỹ của mình.
Cùng với lúc Ô Lâm tiến nhập vào cảnh giới sử dụng Thiên đạo kỹ, phiến không gian này bắt đầu trở nên rung động một cách điên cuồng.
Ở bên ngoài, Thanh Long nhìn thấy phiến không gian phía trước như vậy, hơi nhíu mày lên một chút. Bất chợt, có thể rõ ràng thấy được, từ địa phương phía trước người Thanh Long bắt đầu xuất hiện một tấm lưới lôi điện hắc sắc đang hé ra kịch liệt.
Cự ly quá gần, hơn nữa tấm lưới lôi điện hắc sắc quá cường liệt, tuyệt đối không đơn giản chút nào. Nhưng mà Thanh Long thì ngay cả con mắt cũng không thèm chớp một cái. Ánh mắt hắn phảng phất như nhìn xuyên thấu qua tấm lưới lôi điện hắc sắc, dường như thấy được tận cùng khung cảnh bên trong.
Một lát sau, tấm lưới lôi điện hắc sắc bắt đầu mở rộng ra, bao vây toàn bộ trước mặt chúng thần tạo thành một quang cầu cực lớn. Từng đạo uy thế sắc bén tới mức tận cùng từ trong đại cầu bắt đầu khuếch tán ra bốn phía. Cũng may xung quanh đây đều là cường giả Thần cấp, dư ba phát tán ra xung quanh đối với bọn họ căn bản cũng không tính là gì. Nhất là bốn gã Chung cực thần, căn bản bọn họ vẫn đứng im bất động, bên người cũng không hề xuất hiện năng lượng chút nào, nhưng dư ba dường như lại tránh né vòng qua bọn họ tiếp tục phát tán ra phía sau... Thực sự là quỷ dị vạn phần.
- Xem ra cả hai đều đã dùng tới Thiên đạo kỹ để giao thủ rồi.
Con mắt Bàng Văn hơi sáng lên, mở miệng nói. Cảm ứng được năng lượng ba động trong trung tâm chiến trương, tuy rằng bởi vì bản thân ở không gian khác nhau, nên hắn không có cách nào theo dõi được cuộc chiến, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được một phần nào.
- Tên Lôi Ngạo này là thủ hạ của Hắc Long thần tại Đông Thiên sao? Ta vẫn còn nhớ năm xưa tại Tây Bắc Thiên, Hắc Long thần và hắn cùng xuất hiện. Lúc đó Ô Lâm bị uy thế của Bạch Hổ thần lan đến, nên mới bị áp chế trọng thương, sau đó bị Lôi Ngạo tiêu diệt chỉ trong một kích... Cũng khó trách lần này Ô Lâm tức giận đến như vậy.
Ngụy Nhược lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói... Năm đó một màn này vừa lúc bị hắn thấy được.
Bàng Văn không biết năm xưa còn có chuyện này, hơi nhíu hai đầu lông mày một chút, rồi lắc đầu cười cười nói:
- Thật sự đúng là không may mắn.
Chương 1207: Đào vong. (7)
Ngụy Nhược cũng cười gật đầu:
- Đúng vậy, vì vậy hắn vẫn luôn luôn không phục Lôi Ngạo. Ngày hôm nay lúc hắn cảm nhận được Lôi Ngạo xuất hiện, liền chủ động xin đi giết giặc.
- Ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng?
Bàng Văn nhìn lên không gian... Từ uy thế và dư ba phát ra thì chiến đấu bên trong tuyệt đối vô cùng kịch liệt.
Ngụy Nhược cười khổ lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết chính xác được... Chỉ có điều lúc này Lôi Ngạo sớm đã mang quyết tâm liều chết rồi, từ điểm này mà xem thì sợ rằng Ô Lâm cũng không được cái gì tốt... Dù sao thì người ta cũng đã ôm tâm niệm phải chết. Cỗ lực lượng này đối mặt với Chung cực thần thì không đáng là gì cả nhưng đối mặt với cường giả ngang cấp thì cũng mang lại lợi thế rất nhiều.
Bàng Văn cũng hơi gật đầu, lập tức lại hiếu kỳ nói:
- Kỳ thực lấy tốc độ của các vị đại nhân thì đuổi kịp bọn họ cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, khoảng cách cũng chỉ chưa đầy vài ức dặm, vì sao còn muốn...?
Ngụy Nhược lúc này cũng trở nên hoảng sợ, vội vàng làm ra động tác im lặng, làm cho sự nghi hoặc của Bàng Văn phải ngừng lại.
Ngụy Nhược nhìn xung quang một chút, xác định được mấy vị Chung cực thần cũng không có để ý đến, lúc này mới thở phào ra một hơi, sau đó mới truyền âm nói với Bàng Văn:
- Ngươi không muốn sống nữa phải không? Ngươi nói lời này khác gì chê bai các vị đại nhân trước mặt mọi người, nếu như bị các vị đại nhân nghe được thì ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ để chết.
Bàng Văn ngây người ra một chút, sau đó hơi lơ đễnh truyền âm lại trả lời:
- Chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi, không đến nỗi nghiêm trọng như thế chứ? Mấy vị đại nhân cũng không phải động tý là giết người.
Ngụy Nhược trợn mắt lên nhìn Bàng Văn:
- Vậy ngươi cũng phải nhìn lại xem vấn đề mà ngươi hỏi là gì đi... Mấy vị đại nhân vì sao không lập tức giết chết tất cả bọn họ? Điều này không phải là rõ ràng sao? Tất cả mọi người không ai dám hỏi ra, ngươi là ngây ngốc mở miệng ra hỏi, như vậy không phải là ngươi tự tìm phiền phức sao?
Bàng Văn đảo đảo hai mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Tất cả mọi người đều biết sao? Đến tột cùng là vì sao vậy?
Ngụy Nhược lại trắng mắt ra nhìn hắn, nói:
- Điều này mà ngươi còn không hiểu? Sáu vạn năm trước, vì sao các vị đại nhân muốn liên thủ đối phó lại Bạch Hổ thần?
- Không phải chính là vì Nguyên Thủy Khí sao? Điều này ta cũng biết.
Thanh âm Bàng Văn có vẻ hoạt kê, chợt dừng lại, có vẻ hiểu ra ý tứ của Ngụy Nhược.
Nguyên Thủy Khí kia là cái gì? Đó là một vật thần bí hình thành trước khi tồn tại thiên địa. Đám người tứ thần Thanh Long đột nhiên phát động công kích với Bạch Hổ thần chỉ để đoạt lại Nguyên Thủy Khí... Thứ đó có giá trị như thế nào thì có thể nghĩ.
Đối với Chung cực thần mà nói thì chiếm được Nguyên Thủy Khí là việc bắt buộc, Mặc dù bọn họ căn bản vẫn tiếp thu việc những cường giả Thần cấp biết được về Nguyên Thủy Khí, nhưng mà thực sự trong lòng của bọn họ thì lại không muốn việc đó chút nào. Dù sao Nguyên Thủy Khí trong truyền thuyết, bất kỳ kẻ nào chiếm được chỉ một chút cũng sẽ trở thành tồn tại siêu việt như tứ thần. Vì vậy ở phương diện này tứ thần suy nghĩ không tốt một chút nào.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng mà không ai lớn mật dám nói ra ngoài. Bàng Văn hiện tại cũng hiểu vì sao mà Ngụy Nhược lại khẩn trương đến như vậy.
- Các vị đại nhân không giết bọn hắn, chính là vì Nguyên Thủy Khí?
Bàng Văn cố gắng nuốt một ngum nước bọt, sau đó lại hiếu kỳ hỏi.
Ngụy Nhược hơi gật đầu:
- Rất có thể là như vậy... Nói lại thì vị trí của Nguyên Thủy Khí cũng chỉ có Bạch Hổ thần và Hắc Hổ là biết. Hiện nay người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã thành Thần, khoảng cách đến lúc trở thành Bạch Hổ thần cũng không quá dài nữa. Mà bọn họ vừa mới thức tỉnh, tất nhiên sẽ có một đoạn thời gian thực lực suy yếu. Nếu muốn khôi phục lại lực lượng trong thời gian ngắn thì biện pháp tốt nhất chính là hấp thu Nguyên Thủy Khí. Mục đích của các vị đại nhân là cố gắng biết được vị trí của Nguyên Thủy Khí, vì vậy bọn họ mới không nhanh không chậm đi theo phía sau để chờ đợi... Chỉ cần lúc nào cảm ứng được vị trí của Nguyên Thủy Khí thì bọn họ sẽ tăng tốc, giết chết toàn bộ mọi người, như vậy thì cũng sẽ chiếm được Nguyên Thủy Khí.
Bàng Văn mở to hai mắt nhìn, một lúc lâu sau mới tấm tắc lắc đầu than thở:
- Chung cực Thần... Đều đã đạt được loại trình độ này rồi mà không biết bọn họ còn phải tranh đoạt Nguyên Thủy Khí làm gì nữa.
Ngụy Nhược cũng khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Điều này ta cũng không biết. Lẽ ra lấy thực lực như của chúng ta thì cũng không nên gia nhập vào trong trò chơi giết chóc này rồi... Sinh mệnh vô hạn, lực lượng cường đại... Tất cả những gì người trong Thiên giới truy cầu thì chúng ta đều đã sở hữu đủ cả, còn cái gì tốt hơn để mà truy cầu đây?
Bàng Văn cũng khẽ thở dài một tiếng, lập tức cười nói:
- Chỉ sợ chính là bởi vì như vậy...? Chung quy hay là muốn làm ra mục tiêu cho bản thân mình, mặc kệ mục tiêu là cái gì, mặc dù tàn sát lẫn nhau cũng tốt... Bằng không lúc nào cũng không hề bận tâm tới cái gì, sợ rằng bất kỳ kẻ nào cũng sẽ bị phát điên.
Ngụy Nhược kinh ngạc liếc mắt nhìn Bàng Văn, sau đó cười khổ...
Trận chiến lúc này đã giằng co hơn mười phút, nhưng năng lượng trong không gian càng lúc càng trở nên kịch liệt, hiển nhiên chiến cuộc đang trở nên kịch liệt hơn, thế nhưng kết quả cuối cùng có lẽ vẫn phải mất thêm một đoạn thời gian nữa.
Hai đầu lông mày của Thanh Long cau lại, đã có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.
- Ha ha ha, không nên gấp gáp.
Ngay lúc Thanh Long định tự mình can thiệp vào trong trận chiến này thì tiếng cười của Huyền Vũ vang lên. Thanh Long không khỏi nghiêng đầu qua nhìn hắn.
- Bọn họ trốn cũng không thoát đâu, điều này chắc ngươi cũng hiểu rõ. Nếu đã như vậy rồi thì cần gì quản bọn họ sẽ chạy tới địa phương nào đây?
Huyền Vũ liếc nhìn tấm lưới lôi điện hắc sắc bao vây xung quanh, sau đó mỉm cười nói tiếp:
- Cứ để cho bọn họ chạy trốn một chút đi. Chiến đấu như vậy thì xem mới thú vị chứ.
Thanh Long trầm mặc một chút, sau đó lập tức bĩu môi nói:
- Buồn chán.
Nhưng lúc nói xong, hắn cũng trở nên trầm mặc xuống, xem ra là đã nghe theo lời nói của Huyền Vũ.
- Lôi Ngạo... đã chết.
Chúng thần tại một nơi cách xa Lôi Ngạo vài ức dặm, chỉ trong nháy mắt lúc Lôi Ngạo ngã xuống, tất cả đều sinh ra cảm ứng trong lòng. Sắc mặt tất cả mọi người đều hơi cứng lại, nét mặt lập tức dâng lên một chút buồn bã.
Đã chết! Đã chết một cách hoàn toàn triệt để, mặc dù là ba động của thần cách cũng không thể cảm ứng được một chút nào nữa, dù chỉ là một tia ba động nhỏ.
Thần sở hữu một sinh mệnh vô hạn. Trong cuộc sống kéo dài vô hạn này, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều sự tử vong khác nhau, nhưng mà đó chỉ là nhìn thấy người bình thường tử vong mà thôi... Nhưng lúc này người chân chính tử vong lại là cường giả Thần cấp, vì vậy sự bi thương của họ lại xen lẫn thêm một tia đặc biệt ngưng trọng.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều giống như tro nguội.
Chưa nói tới an toàn của bản thân mình, bọn họ còn phải bảo vệ Lâm Dịch cho tới lúc Bạch Hổ và Hắc Long thức tỉnh. Bằng không thì bọn họ không còn chút cơ hội nào.
- Kế tiếp đến lượt ta đi.
Hân Dao hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Bọn họ đều biết Chung cực Thần sẽ đuổi theo ngay lập tức. Hắc Hổ chống đỡ cho bọn họ cũng chỉ chưa đầy một phút đồng hồ mà thôi... Thời gian một phút quả thực là vô cùng châm chọc.
Đương nhiên, với tốc độ của bọn họ thì một phút đồng hổ cũng có thể bay xa được hơn một nghìn vạn dặm... Mặc dù bọn họ vẫn luôn phải tránh né Nguyên Thủy Chi Lôi càng ngày càng trở nên dày đặc.
- Hay để ta tới đi.
Người nam nhân lực lương bên người Long Dương đột nhiên hít sâu vào một hơi, nhìn Hân Dao cười cười nói:
- Lâm Dịch là trượng phu của ngươi, dù sao đi chăng nữa, ta nghĩ khi hắn tỉnh lại thì người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là ngươi.
Hân Dao vội la lên:
- Thế nhưng...
Người nam nhân lực lưỡng hơi lắc đầu, cười nói:
- Quyết định như vậy đi.
Vừa nói dứt lời thì hắn đã chuẩn bị buông tay.
- Lôi Ngạo.
Long Dương đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Thấy Long Dương đối với mình như vậy, Lôi Ngạo cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh:
- Huynh đệ, nếu như ta may mắn không bị chấn nát thần cách, kiếp sau ta lại tới tìm ngươi làm huynh đệ.
Nói xong, hắn rút tay mình ra khỏi tay Long Dương, sau đó biến mất trước mắt mọi người.
Long Dương siết chặt hai nắm tay lại, nghiến răng cúi đầu trầm mặc. Cường giả Thần cấp chưa bao giờ có loại tâm tình bi thương đến như vậy, dường như trong nháy mắt nghẹn lên cổ họng hắn. Điều này làm cho hắn khó có thể thích ứng kịp. Chu Vân lộ ra bộ dáng tười cười, vỗ nhẹ lên bờ vai của hắn:
- Lôi Ngạo sẽ không cô độc, chúng ta sẽ đi bồi tiếp với hắn.
Bọn họ vẫn còn phải tiếp tục đào vong, bởi vậy cũng có thể dự kiến được... Vẫn còn phải tiếp tục hy sinh...
Lôi Ngạo thầm hít vào một hơi lạnh, khuôn mặt ẩn chứa sự hàm hậu, lúc này lộ ra thêm sự kiên định, trầm ổn. Trên tay hắn vô thanh vô tức lóe lên một đạo quang mang, hiện ra một kiện loan đao quái dị kim hoàng sắc.
Lôi Ngạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua sấm sét hôi sắc giăng trên bầu trời, trên miệng hắn lại nở ra một nụ cười.
Hắn biết rằng mình sẽ phải chết, vì vậy tính hình hàm hậu như hắn cũng không dự định dùng phương pháp bình thường để chiến đấu.
- Giết được một người cũng là đủ hòa rồi.
Càng là người hàm hậu, khi bị ép buộc lâm vào tuyệt cảnh thì càng bạo phát ra nhiều sát ý, càng trở nên kinh khủng hơn... Về điểm này có thể thấy được trên người Lôi Ngạo. Vẻ mặt thường ngày của hắn lúc này đã biến mất, thay vào đó là một biểu tình cộc lốc, không có chút tình cảm nào. Hiện giờ một cỗ sát ý bao phủ hoàn toàn lấy hắn, khiến cho con mắt quá nồng nặc sát ý mà không thể mở ra...
Đối với Thanh Long mà nói thì cái chết của Hắc Hổ căn bản không thể làm cho rung động sự bình tĩnh trong lòng hắn được. Giống như người ta vừa mới bóp chết một con kiến, lẽ nào vì con kiến đó vô cùng anh dũng mà người ta lại sản sinh ra kính ý sao? Ta nghĩ rằng cảm giác nhiều nhất cũng chỉ có chút buồn cười thôi phải không?
Sở dĩ như vậy nên khi thân hình bá đạo của Thanh Long xuất hiện lại trước mặt những cường giả Thần cấp khác, hắn chỉ hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói:
- Đi thôi.
Sau đó hắn hóa thành một đạo lưu quang, tiếp tục đuổi theo đoàn người phía trước.
Dưới mi mắt của Thanh Long thì tất cả đều là một mảnh đạm mạc, chỉ có điều ở sâu bên trong đôi mắt đó của hắn lại mang theo một thần sắc, ý tứ không ai có thể biết được. Ba gã Chung cực Thần khác đi theo phía sau hắn, khóe miệng lúc này lại tràn ra vẻ tươi cười... Hiện tại bọn họ đã hiểu ra trong lòng Thanh Long đang suy nghĩ về điều gì rồi. Mà điều này cũng là điều mà bọn hắn đang suy nghĩ trong lòng.
Vì vậy bọn hắn không nhanh không chậm tiếp tục truy tung đám người phía rước, duy trì tốc độ đều đều liên tục...
Đối với đám người Thanh Long không phải bảo hộ ai mà nói thì cự ly ngàn dặm căn bản chỉ cần nháy mắt đã đi qua. Vì vậy chỉ một lát sau, bọn họ đã đuổi được đến chỗ mà Hắc Hổ chia tay với đội ngũ.
Thân hình Thanh Long chợt ngừng lại.
Ánh mắt đạm mạc, không cần quan tâm tới bất kỳ việc gì của hắn lúc này hơi giương lên, sau đó lại lập tức nheo mắt lại quan sát.
Những cường giả Thần cấp phía sau Thanh Long thấy hắn có động tác như vậy, nhất thời cũng đã phát hiện ra chuyện gì. Cả đám cũng ngừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn lên không trung, hai đầu lông mày đều nhíu chặt lại.
- Là Lôi Ngạo.
Một gã cường giả Thần cấp ở phương bắc nhất thời nắm chặt tay lại, tâm tình trong mắt lóe lên không ngừng. Một lát sau, hắn đột nhiên tiến lên, cung kính khom người với Huyền Vũ nói:
- Đại nhân, Ô Lâm thỉnh cầu xuất chiến.
- A?
Huyền Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, liếc nhìn hắn một cái, lập tức cũng hiểu ra, gật đầu cười nói:
- Đúng rồi, sáu vạn năm trước Lôi Ngạo đã hủy diệt cơ thể của ngươi, ngươi muốn báo thù sao?
Sắc mặt người nọ hơi đỏ lên, sau đó cúi thấp đầu nói:
- Đúng vậy, thỉnh đại nhân thành toàn cho.
Huyền Vũ không nói gì, cũng quay đầu nhìn về phía Thanh Long đằng trước.
Thanh Long hơi nhíu hai đầu lông mày lại một chút, sau đó hơi lui lại về phía sau một bước nhỏ.
Ô Lâm thấy hành động của Thanh Long như vậy, lẽ nào không hiểu đạo lý? Hắn nhất thời vui mừng, cung kính nói:
- Tạ ơn đại nhân thành toàn.
Nói xong, thân hình hắn hóa thành một đạo lưu quang, bắn về phía trước. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã chìm khuất vào trong không gian trước mặt.
Rất hiển nhiên, Lôi Ngạo đã vận dụng thiên đạo kỹ kéo hắn vào trong.
Bốn gã Chung cực thần đều mang theo những biểu tình khác nhau, lẳng lặng đứng nhìn, tuy vậy nhưng trên mặt bốn người cũng không hề có cảm giác sốt ruột chút nào.
Trên thực tế, bọn họ cũng không cần phải sốt ruột. Đối với Chung cực thần mà nói thì nếu như bọn họ nguyện ý, dù cho có trốn vào vị trí trung tâm của Loạn Tinh Hải, bọn họ cũng không dám đơn giản vận dụng năng lượng không gian, nhưng lấy tốc độ của bọn họ thì việc đuổi kịp đám người Vân Tinh cũng không đáng kể chút nào.
Lấy thực lực của cường giả Thần cấp, muốn chống đối lại Chung cực Thần? Nếu như bọn họ nguyện ý thì chỉ trong nháy mắt bọn họ có thể đuổi kịp đánh chết tất cả mọi người, bao gồm cả Lâm Dịch bên trong đó.
Thế nhưng, tư thái của bọn họ lúc này vẫn không nhanh không chậm, hiển nhiên bọn họ còn đang có suy tính khác trong lòng. Vì vậy bọn họ cũng không dự định tru diệt nhanh những tên dám can đảm khiêu chiến sự tôn nghiêm của Chung cực thần. Về phần nguyên nhân vì sao lại thế thì... Cũng chỉ có mấy gã Chung cực thần là có thể biết được.
Sở dĩ vậy, khi Ô Lâm đề xuất muốn tự tay báo thù, bọn họ cũng không có ý kiến gì... Thật giống như nhân loại đang rất nhàn nhã vô sự xem chọi dế vậy.
Chương 1206: Đào vong. (6)
Đối với Chung cực thần mà nói thì cường giả Thần cấp có lẽ cũng không khác gì con dế cả, phải không?
Trên tay Ô Lâm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc chiến chùy rất to. Thân chiến chùy khá dài, có lẽ phải tới bốn năm thước, chiến chùy hình trụ, mặt trên giống như lang nha bổng, có các răng cưa sắc bén nhấp nhô. Toàn thân Ô Lâm lúc này bao bọc bởi một tầng hoàng sắc quang mang.
Sau khi hắn vừa tiến vào không gian, nhất thời cảm thấy co quắp trong lòng... Chỉ thấy toàn bộ thiên địa trong nháy mắt đã bị những đạo thất luyện màu vàng thay thế. Lực công kích mạnh mẽ hầu như làm cho cả không gian chuẩn bị tan vỡ.
Tuy rằng Ô Lâm đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, thế nhưng công kích vô cùng kinh người vẫn làm cho hắn trở nên kinh ngạc. Chỉ có điều phản ứng của hắn cũng không chậm, chỉ thấy hắn bộc phát ra một tiếng rống to, dùng thế lôi đình vạn quân cầm chiến chùy ầm ầm đập tới.
Lực lượng cường đại này của hắn chỉ trong nháy mắt đã hút toàn bộ không khí trong không gian mấy vạn thước xung quanh, áp súc lại, sau đó biến thành lực lượng của chính mình, dường như giống với một viên đạn pháo, ầm ầm bắn ra.
- Oanh...
Sóng âm cường đại chợt bạo phát ra bên ngoài, Chiến chùy to lớn của hắn hung hăng đón lấy vạn tia Thất luyện màu vàng, chỉ trong nháy mắt đã đem công kích đánh cho nát bấy.
Một chiêu phá địch.
- Ô Lâm? Là ngươi sao?
Lúc Thất luyện màu vàng bị nghiền nát, Lôi Ngạo cũng không tiếp tục công kích nữa, ngược lại có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, thân hình hắn dần dần xuất hiện trước mặt Ô Lâm.
Cổ tay Ô Lâm hơi run lên, chiến chùy nặng hơn mười vạn cân lúc này lại chỉ giống như một cọng rơm, phóng xuất ra một đạo kim mang, sau đó vững vàng bình tĩnh lại, bị hắn nắm giữ ở trong tay. Ánh mắt Ô Lâm chăm chú nhìn Lôi Ngạo, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười.
- Nhờ phúc của ngươi, sáu vạn năm trước thân thể của ta đã bị hủy diệt, sau đó ta phải mất ba vạn năm tu luyện mới khôi phục lại được thực lực. Hiện giờ cũng nên để ta báo đáp lại ngươi một chút.
Nhãn thần Ô Lâm mang theo sát ý âm trầm, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Ngạo... Nhìn tư thế của Ô Lâm lúc này, tùy thời lúc nào cũng có khả năng công kích mãnh liệt về phía Lôi Ngạo.
Lôi Ngạo hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức lộ ra một nụ cười hàm hậu, nói:
- Sáu vạn năm trước các ngươi gây chiến, lúc đó ngươi bị ta hủy diệt thân thể. Sáu vạn năm sau vẫn là các ngươi gây chiến, ngươi lại muốn hủy diệt thân thể của ta... Thiên đạo tuần hoàn, tất sẽ có báo ứng, điều này không phải đã đúng rồi sao?
Hai đầu lông mày Ô Lâm hơi nhíu lại một chút, nhìn biểu tình hàm hậu của Lôi Ngạo, cũng không hiểu tự nhiên hắn nói lời này có ý nghĩa như thế nào. Hắn trầm mặc một chút, sau đó suy nghĩ rồi nói:
- Đúng vậy.
Lôi Ngạo gật đầu, sau đó phá ra cười, nói:
- Ta vốn tưởng rằng sẽ gặp phải Chung cực thần xuất thủ, không nghĩ tới người xuất thủ lại là ngươi. Như vậy cũng tốt, nếu như đối mặt với Chung cực thần thì ta cũng không thể xác định được là mình có dũng khí để phát động tiến công hay không đây. Nhưng nếu như là ngươi thì ta sẽ vô cùng sảng khoái mà phát động tiến công đó... Đến đây đi, để ta nhìn xem sáu vạn năm, ngươi đã tiến bộ tới trình độ nào.
Nói xong, cổ tay Lôi Ngạo run lên, thanh loan đao trong tay nhất thời hóa ra vô số đạo thất luyện màu vàng, phô thiên cái địa bay tới thân thể Ô Lâm, đồng thời lúc đó, thân hình Lôi Ngạo cũng biến mất vô tung vô ảnh.
- Tốt.
Ô Lâm không hề sợ hãi, hét lớn lên một tiếng, sau đó thân thể cũng đồng thời bạo phát ra, đón đỡ hàng vạn đạo thất luyện kim sắc, trọng chùy nặng hơn mười vạn cân trong tay không làm ảnh hưởng tới thân hình của hắn chút nào, huy động ầm ầm đón đỡ kim mang thất luyện.
Vóc người của Ô Lâm cũng không tính là lực lưỡng, ngược lại có vẻ rất cân xứng. Nhưng mà chiến kỹ của hắn lại phù hợp với loại hình trọng chùy. Chỉ thấy chiến chùy trong tay hắn mỗi lần huy động đều hút toàn bộ không khí trong phạm vi hàng vạn thước về phụ cận, sau đó áp súc lại thành năng lượng công kích, giống như một viên đạn pháo bắn phá ầm ầm. Trong quá trình hắn vung chiến chùy, chiếc chiến chùy dường như bị uốn cong lại một cách mãnh liệt lên tới hơn bốn mươi độ... Có thể tưởng tượng được mỗi lần hắn vung chùy mang theo lực lượng lớn như thế nào. Không nói khoa trương chút nào, dưới một chùy của hắn, mấy vạn dặm núi non cũng chỉ có thể biến thành từng mảnh vụn mà thôi.
- Oanh...
Một trận sóng âm vừa xuất hiện truyền ra bên ngoài, mấy vạn đạo kim sắc thất luyện lần thứ hai bị nghiền nát không còn một mảnh.
- Tốt.
Thanh âm hào phóng của Lôi Ngạo vang lên:
- Thống khoái, không hổ là Ô Lâm. ha ha ha...
Thân hình của Ô Lâm lúc này cũng hòa nhập vào trong hư không... Hắn cũng bắt đầu sử dụng Thiên đạo kỹ của mình.
Cùng với lúc Ô Lâm tiến nhập vào cảnh giới sử dụng Thiên đạo kỹ, phiến không gian này bắt đầu trở nên rung động một cách điên cuồng.
Ở bên ngoài, Thanh Long nhìn thấy phiến không gian phía trước như vậy, hơi nhíu mày lên một chút. Bất chợt, có thể rõ ràng thấy được, từ địa phương phía trước người Thanh Long bắt đầu xuất hiện một tấm lưới lôi điện hắc sắc đang hé ra kịch liệt.
Cự ly quá gần, hơn nữa tấm lưới lôi điện hắc sắc quá cường liệt, tuyệt đối không đơn giản chút nào. Nhưng mà Thanh Long thì ngay cả con mắt cũng không thèm chớp một cái. Ánh mắt hắn phảng phất như nhìn xuyên thấu qua tấm lưới lôi điện hắc sắc, dường như thấy được tận cùng khung cảnh bên trong.
Một lát sau, tấm lưới lôi điện hắc sắc bắt đầu mở rộng ra, bao vây toàn bộ trước mặt chúng thần tạo thành một quang cầu cực lớn. Từng đạo uy thế sắc bén tới mức tận cùng từ trong đại cầu bắt đầu khuếch tán ra bốn phía. Cũng may xung quanh đây đều là cường giả Thần cấp, dư ba phát tán ra xung quanh đối với bọn họ căn bản cũng không tính là gì. Nhất là bốn gã Chung cực thần, căn bản bọn họ vẫn đứng im bất động, bên người cũng không hề xuất hiện năng lượng chút nào, nhưng dư ba dường như lại tránh né vòng qua bọn họ tiếp tục phát tán ra phía sau... Thực sự là quỷ dị vạn phần.
- Xem ra cả hai đều đã dùng tới Thiên đạo kỹ để giao thủ rồi.
Con mắt Bàng Văn hơi sáng lên, mở miệng nói. Cảm ứng được năng lượng ba động trong trung tâm chiến trương, tuy rằng bởi vì bản thân ở không gian khác nhau, nên hắn không có cách nào theo dõi được cuộc chiến, nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được một phần nào.
- Tên Lôi Ngạo này là thủ hạ của Hắc Long thần tại Đông Thiên sao? Ta vẫn còn nhớ năm xưa tại Tây Bắc Thiên, Hắc Long thần và hắn cùng xuất hiện. Lúc đó Ô Lâm bị uy thế của Bạch Hổ thần lan đến, nên mới bị áp chế trọng thương, sau đó bị Lôi Ngạo tiêu diệt chỉ trong một kích... Cũng khó trách lần này Ô Lâm tức giận đến như vậy.
Ngụy Nhược lộ ra dáng vẻ tươi cười, nói... Năm đó một màn này vừa lúc bị hắn thấy được.
Bàng Văn không biết năm xưa còn có chuyện này, hơi nhíu hai đầu lông mày một chút, rồi lắc đầu cười cười nói:
- Thật sự đúng là không may mắn.
Chương 1207: Đào vong. (7)
Ngụy Nhược cũng cười gật đầu:
- Đúng vậy, vì vậy hắn vẫn luôn luôn không phục Lôi Ngạo. Ngày hôm nay lúc hắn cảm nhận được Lôi Ngạo xuất hiện, liền chủ động xin đi giết giặc.
- Ngươi nói bọn họ ai sẽ thắng?
Bàng Văn nhìn lên không gian... Từ uy thế và dư ba phát ra thì chiến đấu bên trong tuyệt đối vô cùng kịch liệt.
Ngụy Nhược cười khổ lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết chính xác được... Chỉ có điều lúc này Lôi Ngạo sớm đã mang quyết tâm liều chết rồi, từ điểm này mà xem thì sợ rằng Ô Lâm cũng không được cái gì tốt... Dù sao thì người ta cũng đã ôm tâm niệm phải chết. Cỗ lực lượng này đối mặt với Chung cực thần thì không đáng là gì cả nhưng đối mặt với cường giả ngang cấp thì cũng mang lại lợi thế rất nhiều.
Bàng Văn cũng hơi gật đầu, lập tức lại hiếu kỳ nói:
- Kỳ thực lấy tốc độ của các vị đại nhân thì đuổi kịp bọn họ cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, khoảng cách cũng chỉ chưa đầy vài ức dặm, vì sao còn muốn...?
Ngụy Nhược lúc này cũng trở nên hoảng sợ, vội vàng làm ra động tác im lặng, làm cho sự nghi hoặc của Bàng Văn phải ngừng lại.
Ngụy Nhược nhìn xung quang một chút, xác định được mấy vị Chung cực thần cũng không có để ý đến, lúc này mới thở phào ra một hơi, sau đó mới truyền âm nói với Bàng Văn:
- Ngươi không muốn sống nữa phải không? Ngươi nói lời này khác gì chê bai các vị đại nhân trước mặt mọi người, nếu như bị các vị đại nhân nghe được thì ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ để chết.
Bàng Văn ngây người ra một chút, sau đó hơi lơ đễnh truyền âm lại trả lời:
- Chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi, không đến nỗi nghiêm trọng như thế chứ? Mấy vị đại nhân cũng không phải động tý là giết người.
Ngụy Nhược trợn mắt lên nhìn Bàng Văn:
- Vậy ngươi cũng phải nhìn lại xem vấn đề mà ngươi hỏi là gì đi... Mấy vị đại nhân vì sao không lập tức giết chết tất cả bọn họ? Điều này không phải là rõ ràng sao? Tất cả mọi người không ai dám hỏi ra, ngươi là ngây ngốc mở miệng ra hỏi, như vậy không phải là ngươi tự tìm phiền phức sao?
Bàng Văn đảo đảo hai mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Tất cả mọi người đều biết sao? Đến tột cùng là vì sao vậy?
Ngụy Nhược lại trắng mắt ra nhìn hắn, nói:
- Điều này mà ngươi còn không hiểu? Sáu vạn năm trước, vì sao các vị đại nhân muốn liên thủ đối phó lại Bạch Hổ thần?
- Không phải chính là vì Nguyên Thủy Khí sao? Điều này ta cũng biết.
Thanh âm Bàng Văn có vẻ hoạt kê, chợt dừng lại, có vẻ hiểu ra ý tứ của Ngụy Nhược.
Nguyên Thủy Khí kia là cái gì? Đó là một vật thần bí hình thành trước khi tồn tại thiên địa. Đám người tứ thần Thanh Long đột nhiên phát động công kích với Bạch Hổ thần chỉ để đoạt lại Nguyên Thủy Khí... Thứ đó có giá trị như thế nào thì có thể nghĩ.
Đối với Chung cực thần mà nói thì chiếm được Nguyên Thủy Khí là việc bắt buộc, Mặc dù bọn họ căn bản vẫn tiếp thu việc những cường giả Thần cấp biết được về Nguyên Thủy Khí, nhưng mà thực sự trong lòng của bọn họ thì lại không muốn việc đó chút nào. Dù sao Nguyên Thủy Khí trong truyền thuyết, bất kỳ kẻ nào chiếm được chỉ một chút cũng sẽ trở thành tồn tại siêu việt như tứ thần. Vì vậy ở phương diện này tứ thần suy nghĩ không tốt một chút nào.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng mà không ai lớn mật dám nói ra ngoài. Bàng Văn hiện tại cũng hiểu vì sao mà Ngụy Nhược lại khẩn trương đến như vậy.
- Các vị đại nhân không giết bọn hắn, chính là vì Nguyên Thủy Khí?
Bàng Văn cố gắng nuốt một ngum nước bọt, sau đó lại hiếu kỳ hỏi.
Ngụy Nhược hơi gật đầu:
- Rất có thể là như vậy... Nói lại thì vị trí của Nguyên Thủy Khí cũng chỉ có Bạch Hổ thần và Hắc Hổ là biết. Hiện nay người sở hữu Hổ Thần chiến văn đã thành Thần, khoảng cách đến lúc trở thành Bạch Hổ thần cũng không quá dài nữa. Mà bọn họ vừa mới thức tỉnh, tất nhiên sẽ có một đoạn thời gian thực lực suy yếu. Nếu muốn khôi phục lại lực lượng trong thời gian ngắn thì biện pháp tốt nhất chính là hấp thu Nguyên Thủy Khí. Mục đích của các vị đại nhân là cố gắng biết được vị trí của Nguyên Thủy Khí, vì vậy bọn họ mới không nhanh không chậm đi theo phía sau để chờ đợi... Chỉ cần lúc nào cảm ứng được vị trí của Nguyên Thủy Khí thì bọn họ sẽ tăng tốc, giết chết toàn bộ mọi người, như vậy thì cũng sẽ chiếm được Nguyên Thủy Khí.
Bàng Văn mở to hai mắt nhìn, một lúc lâu sau mới tấm tắc lắc đầu than thở:
- Chung cực Thần... Đều đã đạt được loại trình độ này rồi mà không biết bọn họ còn phải tranh đoạt Nguyên Thủy Khí làm gì nữa.
Ngụy Nhược cũng khẽ lắc đầu, cười khổ nói:
- Điều này ta cũng không biết. Lẽ ra lấy thực lực như của chúng ta thì cũng không nên gia nhập vào trong trò chơi giết chóc này rồi... Sinh mệnh vô hạn, lực lượng cường đại... Tất cả những gì người trong Thiên giới truy cầu thì chúng ta đều đã sở hữu đủ cả, còn cái gì tốt hơn để mà truy cầu đây?
Bàng Văn cũng khẽ thở dài một tiếng, lập tức cười nói:
- Chỉ sợ chính là bởi vì như vậy...? Chung quy hay là muốn làm ra mục tiêu cho bản thân mình, mặc kệ mục tiêu là cái gì, mặc dù tàn sát lẫn nhau cũng tốt... Bằng không lúc nào cũng không hề bận tâm tới cái gì, sợ rằng bất kỳ kẻ nào cũng sẽ bị phát điên.
Ngụy Nhược kinh ngạc liếc mắt nhìn Bàng Văn, sau đó cười khổ...
Trận chiến lúc này đã giằng co hơn mười phút, nhưng năng lượng trong không gian càng lúc càng trở nên kịch liệt, hiển nhiên chiến cuộc đang trở nên kịch liệt hơn, thế nhưng kết quả cuối cùng có lẽ vẫn phải mất thêm một đoạn thời gian nữa.
Hai đầu lông mày của Thanh Long cau lại, đã có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.
- Ha ha ha, không nên gấp gáp.
Ngay lúc Thanh Long định tự mình can thiệp vào trong trận chiến này thì tiếng cười của Huyền Vũ vang lên. Thanh Long không khỏi nghiêng đầu qua nhìn hắn.
- Bọn họ trốn cũng không thoát đâu, điều này chắc ngươi cũng hiểu rõ. Nếu đã như vậy rồi thì cần gì quản bọn họ sẽ chạy tới địa phương nào đây?
Huyền Vũ liếc nhìn tấm lưới lôi điện hắc sắc bao vây xung quanh, sau đó mỉm cười nói tiếp:
- Cứ để cho bọn họ chạy trốn một chút đi. Chiến đấu như vậy thì xem mới thú vị chứ.
Thanh Long trầm mặc một chút, sau đó lập tức bĩu môi nói:
- Buồn chán.
Nhưng lúc nói xong, hắn cũng trở nên trầm mặc xuống, xem ra là đã nghe theo lời nói của Huyền Vũ.
- Lôi Ngạo... đã chết.
Chúng thần tại một nơi cách xa Lôi Ngạo vài ức dặm, chỉ trong nháy mắt lúc Lôi Ngạo ngã xuống, tất cả đều sinh ra cảm ứng trong lòng. Sắc mặt tất cả mọi người đều hơi cứng lại, nét mặt lập tức dâng lên một chút buồn bã.
Đã chết! Đã chết một cách hoàn toàn triệt để, mặc dù là ba động của thần cách cũng không thể cảm ứng được một chút nào nữa, dù chỉ là một tia ba động nhỏ.
Thần sở hữu một sinh mệnh vô hạn. Trong cuộc sống kéo dài vô hạn này, bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều sự tử vong khác nhau, nhưng mà đó chỉ là nhìn thấy người bình thường tử vong mà thôi... Nhưng lúc này người chân chính tử vong lại là cường giả Thần cấp, vì vậy sự bi thương của họ lại xen lẫn thêm một tia đặc biệt ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.