Chương 125: Mặt nạ. (P2)
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
- Lúc trước thanh âm tha mạng của bốn trăm người kia, ngươi, có nghe thấy không?
Đồng tử Sâm Đặc lập tức co rút lại, chợt:
- Ah!
Lâm Dịch sau khi đi ra khỏi Vũ Môn liền trực tiếp về tới lữ điếm, tiến vào phòng mình
Ngẩng đầu nhìn không trung, trong nội tâm Lâm Dịch âm thầm thì thầm:
- Thù, đã báo. Cám ơn các ngươi.
Chợt, ánh mắt hắn hiện lên một tia mê mang... Sau nửa ngày, quay người đi vào gian phòng...
- Lâm Dịch này thật sự quá tâm ngoan thủ lạt rồi.
Đệ tử Vũ Môn mới quét dọn xong từ tầng hầm đi ra trong ánh mắt vẫn mang theo sợ hãi:
- Cả cái gian phòng đều là huyết dịch, thật sự rất khó tưởng tượng trong thân thể một người lại có nhiều huyết dịch như vậy, gan, trái tim, đại tràng... Cơ hồ tất cả bộ bị trong thân thể đều rơi vãi đầy đất.
Vũ Môn đệ tử ở chung quanh nghe thế trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào. Tên đệ tử kia tiếp tục nhớ lại tràng cảnh đáng sợ kia:
- Khi ta nhìn thấy Sâm Đặc, hoàn toàn ngây dại... Hắn quả thật đã biết thành một tấm mặt nạ, cốt cách toàn thân hắn đã hóa thành bột phấn cả, lúc giơ thi thể hắn lên, sờ lên, giống như một cái túi da có vết rách dài vậy, mà đồ vật bên trong, đều ở khắp nơi trong phòng...
- Nhưng càng làm cho người khủng bố chính là... Nói tới chỗ này, đồng tử Vũ Môn đệ tử kia không khỏi co rút lại một chút...
- Ngay lúc đó Sâm Đặc vẫn còn sống...
Một cổ cảm xúc như bị điện giật lập tức từ ót các Vũ Môn đệ tử đứng nghe tràn khắp toàn thân
- Còn... còn sống?
Một gã đệ tử không dám tin hô lên.
Nói chuyện là một Vũ Môn đệ tử, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói
- Đúng vậy... Còn sống... Khi cốt cách thân thể hắn đã hoàn toàn nát bấy, nội tạng trong thân thể và huyết dịch văng khắp nơi thì... Hắn còn sống. Hắn thậm chí còn nói với ta một câu...
- Nói cái gì?
Một hồi tê liệt như bị điện giật xoẹt qua đầu, sự sợ hãi trong mắt Vũ Môn đệ tử thăng hoa tới cực điểm, nói ra ba chữ.
- Giết ta đi...
Chung quanh toàn bộ yên tĩnh trở lại... Nhưng hình tượng của Lâm Dịch đã hoàn toàn không thể xóa nhòa...
Lâm Dịch vào ngay ngày hôm sau, liền liền quyết định rời đi, mà thứ ba trước, hắn đã tìm hiểu tốt chỗ thành thị tên là Thiên Diệp kia rồi.
La Nhĩ thành chỉ có thể coi là là thành thị ở biên cảnh của hành tỉnh Lí Khắc. Mà thành Thiên Diệp lại là một trong những tòa thành thị phồn hoa nhất Lí Khắc hành tỉnh, nơi đó cách thành La Nhĩ khoảng chừng ba trăm triệu vạn km... Nói cách khác, mặc dù cưỡi Ước Ba Long phi hành không ngủ không nghỉ cũng phải mất ba bốn tháng mới có thể đến.
Bất quá Lâm Dịch vẫn quyết định... Hắn hôm nay đã không cách nào ở lại La Nhĩ thành nữa, tất cả mọi người đã coi hắn là Ác Ma, nhất là sau khi chuyện Sâm Đặc biến thành mặt nạ mà vẫn còn sống được truyền ra lại càng như vậy.
Ba mươi đầu Ước Ba Long bọn người thợ mỏ lưu lại rất tự nhiên đã trở thành tài vật của Lâm Dịch, nhưng Lâm Dịch độc thân ra đi, cần nhiều Ước Ba Long như vậy làm gì? Vì vậy Lâm Dịch liền giao chúng cho Lạc Đặc.
Đối với Lạc Đặc, Lâm Dịch tuy rằng chưa nói, nhưng kỳ thật đáy lòng vẫn đầy áy náy. Hắn nhớ rõ ràng tựa hồ mình đã lỡ tay giết một môn nhân của hắn... Lâm Dịch không biết nên nói như thế nào, mà Lạc Đặc cũng không nói lại, Lâm Dịch tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới.
Đưa những Ước Ba Long này cho Lặc Đặc, coi như là một loại bù đắp.
Cũng may trong thời gian chạy đi vào ba tháng kia, Lâm Dịch dưới sự nhàm chán cũng đã hướng Lôi Cách thỉnh giáo làm sao để khống chế Ước Ba Long. Nếu không lấy danh dự hôm nay của Lâm Dịch ở La Nhĩ thành, muốn tìm người chăn nuôi.. Đoán chừng rất khó khăn.
Cứ như vậy, Lâm Dịch đạp lên đầu Ước Ba Long duy nhất còn lại, lên đường tiến đến Thiên Diệp thành...
Nhìn Lâm Dịch cưỡi Ước Ba Long rời đi, Khắc Lí Tư không khỏi có chút nhíu nhíu mày.
- Không nghĩ tới hắn rõ ràng còn là một gã lục cấp Chiến Sĩ ah...
Sau lưng đường đột nhiên xuất hiện một thanh âm cười ha hả. Khắc Lí Tư không khỏi có chút nhíu nhíu mày. Thật sự là một gia hỏa đáng ghét, chỗ mà mình xuất hiện hắn cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức, cũng không quay đầu lại, lại càng không tại để ý tới.
- Hắc, có muốn thăm dò hắn chút không?
Thanh âm sau lưng đột nhiên hào hứng nói. Trong lòng Khắc Lí Tư tim đập mạnh một cái, cũng có chút bộ dạng động tâm.
- Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, dị năng của hắn đến tột cùng là cái gì sao?
Thanh âm kia tiếp tục đầu độc nói.
Khắc Lí Tư nghĩ nghĩ, nói:
- Làm thế nào?
- Hắc hắc... Đi theo ta trước rồi nói sau...
Sau đó, một hồi gió lốc qua, hai đạo nhân ảnh ở trước cửa thành lập tức biến mất...
Một đường phi hành, lần đi thành Thiên Diệp này mất trọn vẹn ba tháng, đây còn là dưới tình huống không ngủ không nghỉ nữa.
Bất quá hành tỉnh Lý Á với tư cách là một trong mấy đại hành tỉnh ở phía nam, hoàn cảnh nơi này so với hành tỉnh Khắc Lâm ở phương Bắc không biết đẹp hơn bao nhiêu lần
Đứng trên Ước Ba Long phóng mắt nhìn xa xa, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh um tươi tốt, dãy núi không ngừng phập phồng, đủ bụi hoa đầy màu sắc, dòng sông lao nhanh không thôi. Trên đường đi phong cảnh vô hạn, khiến cho tâm tình vốn nặng nề của Lâm Dịch sáng sủa hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác, dĩ nhiên đã qua hơn một tháng. Một đường đi gần như không ngừng một chút nào, ước lượng khoảng cách, không ngờ một nửa lộ trình cũng chưa đi hết. Cũng may Lâm Dịch cũng không vội chạy đi, trên Ước Ba Long tuy rằng chuẩn bị rất nhiều lương khô, nhưng Lâm Dịch ngẫu nhiên vẫn sẽ tìm một mảnh đất trống ở dã ngoài, dẫn theo Ước Ba Long tìm một chút món ăn dân dã.
Trong hoang dã ma thú đông đảo, vốn lấy lực lượng của Lâm Dịch, chỉ cần không phải lục cấp ma thú thành đàn hoặc là thất cấp ma thú, cũng không có vấn đề gì cả.
Những ngày này ngoại trừ ngắm phong cảnh ra, Lâm Dịch dành tất cả thời gian vùi đầu vào tu luyện.
Đồng tử Sâm Đặc lập tức co rút lại, chợt:
- Ah!
Lâm Dịch sau khi đi ra khỏi Vũ Môn liền trực tiếp về tới lữ điếm, tiến vào phòng mình
Ngẩng đầu nhìn không trung, trong nội tâm Lâm Dịch âm thầm thì thầm:
- Thù, đã báo. Cám ơn các ngươi.
Chợt, ánh mắt hắn hiện lên một tia mê mang... Sau nửa ngày, quay người đi vào gian phòng...
- Lâm Dịch này thật sự quá tâm ngoan thủ lạt rồi.
Đệ tử Vũ Môn mới quét dọn xong từ tầng hầm đi ra trong ánh mắt vẫn mang theo sợ hãi:
- Cả cái gian phòng đều là huyết dịch, thật sự rất khó tưởng tượng trong thân thể một người lại có nhiều huyết dịch như vậy, gan, trái tim, đại tràng... Cơ hồ tất cả bộ bị trong thân thể đều rơi vãi đầy đất.
Vũ Môn đệ tử ở chung quanh nghe thế trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào. Tên đệ tử kia tiếp tục nhớ lại tràng cảnh đáng sợ kia:
- Khi ta nhìn thấy Sâm Đặc, hoàn toàn ngây dại... Hắn quả thật đã biết thành một tấm mặt nạ, cốt cách toàn thân hắn đã hóa thành bột phấn cả, lúc giơ thi thể hắn lên, sờ lên, giống như một cái túi da có vết rách dài vậy, mà đồ vật bên trong, đều ở khắp nơi trong phòng...
- Nhưng càng làm cho người khủng bố chính là... Nói tới chỗ này, đồng tử Vũ Môn đệ tử kia không khỏi co rút lại một chút...
- Ngay lúc đó Sâm Đặc vẫn còn sống...
Một cổ cảm xúc như bị điện giật lập tức từ ót các Vũ Môn đệ tử đứng nghe tràn khắp toàn thân
- Còn... còn sống?
Một gã đệ tử không dám tin hô lên.
Nói chuyện là một Vũ Môn đệ tử, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nói
- Đúng vậy... Còn sống... Khi cốt cách thân thể hắn đã hoàn toàn nát bấy, nội tạng trong thân thể và huyết dịch văng khắp nơi thì... Hắn còn sống. Hắn thậm chí còn nói với ta một câu...
- Nói cái gì?
Một hồi tê liệt như bị điện giật xoẹt qua đầu, sự sợ hãi trong mắt Vũ Môn đệ tử thăng hoa tới cực điểm, nói ra ba chữ.
- Giết ta đi...
Chung quanh toàn bộ yên tĩnh trở lại... Nhưng hình tượng của Lâm Dịch đã hoàn toàn không thể xóa nhòa...
Lâm Dịch vào ngay ngày hôm sau, liền liền quyết định rời đi, mà thứ ba trước, hắn đã tìm hiểu tốt chỗ thành thị tên là Thiên Diệp kia rồi.
La Nhĩ thành chỉ có thể coi là là thành thị ở biên cảnh của hành tỉnh Lí Khắc. Mà thành Thiên Diệp lại là một trong những tòa thành thị phồn hoa nhất Lí Khắc hành tỉnh, nơi đó cách thành La Nhĩ khoảng chừng ba trăm triệu vạn km... Nói cách khác, mặc dù cưỡi Ước Ba Long phi hành không ngủ không nghỉ cũng phải mất ba bốn tháng mới có thể đến.
Bất quá Lâm Dịch vẫn quyết định... Hắn hôm nay đã không cách nào ở lại La Nhĩ thành nữa, tất cả mọi người đã coi hắn là Ác Ma, nhất là sau khi chuyện Sâm Đặc biến thành mặt nạ mà vẫn còn sống được truyền ra lại càng như vậy.
Ba mươi đầu Ước Ba Long bọn người thợ mỏ lưu lại rất tự nhiên đã trở thành tài vật của Lâm Dịch, nhưng Lâm Dịch độc thân ra đi, cần nhiều Ước Ba Long như vậy làm gì? Vì vậy Lâm Dịch liền giao chúng cho Lạc Đặc.
Đối với Lạc Đặc, Lâm Dịch tuy rằng chưa nói, nhưng kỳ thật đáy lòng vẫn đầy áy náy. Hắn nhớ rõ ràng tựa hồ mình đã lỡ tay giết một môn nhân của hắn... Lâm Dịch không biết nên nói như thế nào, mà Lạc Đặc cũng không nói lại, Lâm Dịch tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới.
Đưa những Ước Ba Long này cho Lặc Đặc, coi như là một loại bù đắp.
Cũng may trong thời gian chạy đi vào ba tháng kia, Lâm Dịch dưới sự nhàm chán cũng đã hướng Lôi Cách thỉnh giáo làm sao để khống chế Ước Ba Long. Nếu không lấy danh dự hôm nay của Lâm Dịch ở La Nhĩ thành, muốn tìm người chăn nuôi.. Đoán chừng rất khó khăn.
Cứ như vậy, Lâm Dịch đạp lên đầu Ước Ba Long duy nhất còn lại, lên đường tiến đến Thiên Diệp thành...
Nhìn Lâm Dịch cưỡi Ước Ba Long rời đi, Khắc Lí Tư không khỏi có chút nhíu nhíu mày.
- Không nghĩ tới hắn rõ ràng còn là một gã lục cấp Chiến Sĩ ah...
Sau lưng đường đột nhiên xuất hiện một thanh âm cười ha hả. Khắc Lí Tư không khỏi có chút nhíu nhíu mày. Thật sự là một gia hỏa đáng ghét, chỗ mà mình xuất hiện hắn cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức, cũng không quay đầu lại, lại càng không tại để ý tới.
- Hắc, có muốn thăm dò hắn chút không?
Thanh âm sau lưng đột nhiên hào hứng nói. Trong lòng Khắc Lí Tư tim đập mạnh một cái, cũng có chút bộ dạng động tâm.
- Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ, dị năng của hắn đến tột cùng là cái gì sao?
Thanh âm kia tiếp tục đầu độc nói.
Khắc Lí Tư nghĩ nghĩ, nói:
- Làm thế nào?
- Hắc hắc... Đi theo ta trước rồi nói sau...
Sau đó, một hồi gió lốc qua, hai đạo nhân ảnh ở trước cửa thành lập tức biến mất...
Một đường phi hành, lần đi thành Thiên Diệp này mất trọn vẹn ba tháng, đây còn là dưới tình huống không ngủ không nghỉ nữa.
Bất quá hành tỉnh Lý Á với tư cách là một trong mấy đại hành tỉnh ở phía nam, hoàn cảnh nơi này so với hành tỉnh Khắc Lâm ở phương Bắc không biết đẹp hơn bao nhiêu lần
Đứng trên Ước Ba Long phóng mắt nhìn xa xa, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh um tươi tốt, dãy núi không ngừng phập phồng, đủ bụi hoa đầy màu sắc, dòng sông lao nhanh không thôi. Trên đường đi phong cảnh vô hạn, khiến cho tâm tình vốn nặng nề của Lâm Dịch sáng sủa hơn rất nhiều.
Bất tri bất giác, dĩ nhiên đã qua hơn một tháng. Một đường đi gần như không ngừng một chút nào, ước lượng khoảng cách, không ngờ một nửa lộ trình cũng chưa đi hết. Cũng may Lâm Dịch cũng không vội chạy đi, trên Ước Ba Long tuy rằng chuẩn bị rất nhiều lương khô, nhưng Lâm Dịch ngẫu nhiên vẫn sẽ tìm một mảnh đất trống ở dã ngoài, dẫn theo Ước Ba Long tìm một chút món ăn dân dã.
Trong hoang dã ma thú đông đảo, vốn lấy lực lượng của Lâm Dịch, chỉ cần không phải lục cấp ma thú thành đàn hoặc là thất cấp ma thú, cũng không có vấn đề gì cả.
Những ngày này ngoại trừ ngắm phong cảnh ra, Lâm Dịch dành tất cả thời gian vùi đầu vào tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.