Chương 254: Nguy cơ tiềm tàng
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Hai mắt Bạch Diệp đỏ ngầu lộ ra sự giận dữ vô cùng, thật lâu về sau mới hít sâu một hơi nói:
- Ngươi nói cho bọn hắn biết, chỉ có một giá, một miếng ma hạch Thánh cấp. Nếu không, không cần phiền đến bọn họ nữa.
Bạch Nhận có chút nhíu nhíu mày, sau một lát mới gật gật đầu, liền đi ra ngoài.
Một lát sau mới trở về, Bạch Nhận nói:
- Đối phương nói...một miếng Ma hạch Thánh cấp, thì bọn hắn chỉ có thể xuất động cường giả từ Thánh cấp trở xuống đi chấp hành nhiệm vụ.
- Đáng chết.
Bạch Diệp lập tức tức giận nện một quyền vào bàn công tác trước mặt. Hít thở sâu vài hơi, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, cắn răng nói:
- Nói cho bọn hắn biết là ta đáp ứng. Nhưng bọn hắn phải đáp ứng là dùng hết sức lực, phải đảm bảo là giết chết tên Lâm Dịch đó.
Bạch Nhận khẽ gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài. Một lát sau trở về nói:
- Bọn hắn đã đồng ý. Ngày mai sẽ phái người hành động. Để cho chúng ta chuẩn bị tốt Ma hạch Thánh cấp.
Bạch Diệp lạnh lùng gật đầu, hai mắt phát ra huyết sắc ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Lực Nhi, cha sẽ báo thù cho con sớm thôi...
**********
Thành Mỗ, ở một chỗ thần bí nào đó.
Trước cửa không gian truyền tống, ánh sáng âm u, một cái bóng đen mơ hồ đang ngồi ở bên trong.
- Thông báo xuống dưới, để cho tổ 106 chuẩn bị một chút, ngày mai đi thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.
Đang khi nói chuyện, từ trong tay hắn ném ra một vật màu đen trông như một cái túi.
Một bóng xám đột nhiên xuất hiện, đem bóng đen tiếp đi.
Sau khi thân ảnh kia biến mất, thân ảnh trước cửa không gian truyền tống mới thì thầm:
- Lâm Dịch, thất cấp lĩnh vực giả? A...Có ý tứ...
***********
Trong võ môn của Trát Ma Nhĩ, ngay cái sân mà lúc trước đám người Lâm Dịch cưỡi Hắc Vân Điểu đến. Lúc này Lâm Dịch, Trát Ma Nhĩ, Ba Nhĩ đang đứng ở trong sân.
- Thật sự là làm phiền người rồi.
Lâm Dịch cảm kích nói với Trát Ma Nhĩ.
Trên mặt Trát Ma Nhĩ vẫn là chiêu bài tươi cười hào sảng thường thấy, không thèm để ý phất phất tay nói:
- Không nên khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu mà.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn là cảm kích cười cười, thực sự không cần phải nhiều lời nữa.
Nguyên lai, lúc Lâm Dịch tới đây, Trát Ma Nhĩ đã mở tiệc chiêu đãi một phen, sau đó lại cho Lâm Dịch mượn một con Hắc Vân Điểu. Ân tình này, làm cho lộ trình theo tính toán của Lâm Dịch giảm xuống bớt đi hai tháng, Lâm Dịch tự nhiên là hết sức cảm kích hắn. Dù sao, thật sự muốn nói tiếp, Trát Ma Nhĩ không cần phải đối xử tốt như vậy với hắn.
Trát Ma Nhĩ vừa cười vừa nói:
- Vậy các ngươi nên đi đi, ta cũng còn nhiều sự tình chưa được giải quyết nữa, ta cũng không tiễn nữa rồi.
Lâm Dịch nghe vậy liền nhẹ gật đầu, nói:
- Công việc của ngài bề bộn. Vậy chúng ta đi đây.
Trát Ma Nhĩ cũng chỉ nói vài câu nữa với Lâm Dịch, liền quay người đi vào. Mà Lâm Dịch và Ba Nhĩ, cũng bước lên lưng Hắc Vân Điểu.
Ngồi ở trên lưng Hắc Vân Điểu, cảm thụ được gió cuốn chung quanh, tâm tình lúc này của Lâm Dịch cùng tâm tình hai lần trước cưỡi Hắc Vân Điểu khác nhau rất lớn. Tuy hắn còn ở trên Hắc Vân Điểu, nhưng tâm đã bay tới Hi Mạn trấn.
- Không biết phụ thân dạo này ra sao...
Thành thị chỗ Trát Ma Nhĩ tên là thành Thạch Nguyên, trong hành tỉnh Khắc Lâm tuy rằng không tính là đô thị lớn, nhưng cũng là một đại thành thị. Về cơ bản so với thành Bách Nhạn chỉ hơi nhỏ hơn thôi. Nhưng mà từ thành Thạch Nguyên đến Trấn Hi Mạn, ít nhất cũng chừng mấy ngàn vạn km, mặc dù lấy tộc độ của Hắc Vân Điểu, cũng cần phi hành trọn vẹn 6,7 ngày mới tới nơi được. Tuy rằng Lâm Dịch cũng không rõ lắm vị trí cụ thể của Trấn Hi Mạn đi như thế nào, nhưng nếu là ở dưới chân Mạn Vân Sơn Mạch, tin rằng chỉ cần không ngừng đi về phương hướng Mạn Vân Sơn Mạch thì không sai vào đâu được. Lập tức một đường bay gấp, trong bất tri bất giác, đã qua bảy ngày.
Hôm nay, thời tiết đã tối, Lâm Dịch nóng vội về nhà vẫn vội vàng chạy đi.
- Đại nhân, phía trước có một tiểu thành. . . Ngươi xem chúng ta có nên tới phía trước nghỉ ngơi một chút không?
Nhĩ Ba ngồi ở chỗ cổ Hắc Vân Điểu, nhìn thấy được tình huống phía trước trước tiên .
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi thăm dò nhìn nhìn, lại đột nhiên sững sờ, chợt, trong đôi mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Đây là thành Hi Á, là thành Hi Á.
Chỉ thấy trên mặt đất phía trước, xuất hiện một tòa thành thị nho nhỏ, tuy rằng bây giờ cảnh đêm phủ xuống, nhưng lấy sự hiểu rõ của Lâm Dịch đối với thành Hi Á vẫn liếc mắt là nhận ra được, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười kích động. Tới gần thành Hi Á, cũng có nghĩa là mình cách trấn Hi Mạn càng ngày càng gần rồi, lấy tốc độ của Hắc Vân Điểu, nhiều nhất ngày mai sẽ có thể đến.
- Chúng ta xuống dưới hay sao?
Nghe được lời nói của Nhĩ Ba, Lâm Dịch lập tức nhẹ gật đầu, trong nội tâm vẫn không khỏi có chút kích động. . . Bởi vì bọn người La Á chính ở tại Thành Hi Á.
- Không biết. . . Bọn hắn có nghỉ hay không nữa?
Lúc này đã là thời gian thu đông cùng xuất hiện, theo như lệ cũ, Tông Phạm cũng sắp tới kỳ nghỉ rồi.
- Bọn hắn có lẽ đã là năm thứ năm rồi nhỉ?
Lâm Dịch có chút cảm khái thầm nghĩ, nếu như hắn vẫn một mực ở tại Tông Phạm, lúc này hẳn hẳn cũng năm thứ năm rồi.
Hắc Vân Điểu xẹt qua không trung, cúi đầu vọt tới trước cửa Thành Hi Á, sau đó cũng lúc đó ngừng lại. Lâm Dịch và Nhĩ Ba từ trên lưng Hắc Vân Điểu nhảy xuống, Nhĩ Ba vỗ vỗ cổ Hắc Vân Điểu, chỉ thấy Hắc Vân Điểu sau khi xoay quanh một cái, đã ẩn vào trong tầng mây. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Lâm Dịch cũng sớm đã không còn thấy ngạc nhiên nữa. . . Hắc Vân Điểu phải đi nghỉ ngơi. Trước kia đã nói, Hắc Vân Điểu là loài chim cực kì am hiểu phi hành, chúng sinh hoạt ở vách đá trên biển đảo hoang, có vài Hắc Vân Điểu, thậm chí cả đời có thể sinh tồn trong gió không rời, trên toàn bộ đại lục, ma thú có thể vượt chúng về phương diện phi hành có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Ngươi nói cho bọn hắn biết, chỉ có một giá, một miếng ma hạch Thánh cấp. Nếu không, không cần phiền đến bọn họ nữa.
Bạch Nhận có chút nhíu nhíu mày, sau một lát mới gật gật đầu, liền đi ra ngoài.
Một lát sau mới trở về, Bạch Nhận nói:
- Đối phương nói...một miếng Ma hạch Thánh cấp, thì bọn hắn chỉ có thể xuất động cường giả từ Thánh cấp trở xuống đi chấp hành nhiệm vụ.
- Đáng chết.
Bạch Diệp lập tức tức giận nện một quyền vào bàn công tác trước mặt. Hít thở sâu vài hơi, cưỡng chế phẫn nộ trong lòng, cắn răng nói:
- Nói cho bọn hắn biết là ta đáp ứng. Nhưng bọn hắn phải đáp ứng là dùng hết sức lực, phải đảm bảo là giết chết tên Lâm Dịch đó.
Bạch Nhận khẽ gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài. Một lát sau trở về nói:
- Bọn hắn đã đồng ý. Ngày mai sẽ phái người hành động. Để cho chúng ta chuẩn bị tốt Ma hạch Thánh cấp.
Bạch Diệp lạnh lùng gật đầu, hai mắt phát ra huyết sắc ngẩng đầu lên lẩm bẩm:
- Lực Nhi, cha sẽ báo thù cho con sớm thôi...
**********
Thành Mỗ, ở một chỗ thần bí nào đó.
Trước cửa không gian truyền tống, ánh sáng âm u, một cái bóng đen mơ hồ đang ngồi ở bên trong.
- Thông báo xuống dưới, để cho tổ 106 chuẩn bị một chút, ngày mai đi thành Bách Nhạn ở hành tỉnh Khắc Lâm.
Đang khi nói chuyện, từ trong tay hắn ném ra một vật màu đen trông như một cái túi.
Một bóng xám đột nhiên xuất hiện, đem bóng đen tiếp đi.
Sau khi thân ảnh kia biến mất, thân ảnh trước cửa không gian truyền tống mới thì thầm:
- Lâm Dịch, thất cấp lĩnh vực giả? A...Có ý tứ...
***********
Trong võ môn của Trát Ma Nhĩ, ngay cái sân mà lúc trước đám người Lâm Dịch cưỡi Hắc Vân Điểu đến. Lúc này Lâm Dịch, Trát Ma Nhĩ, Ba Nhĩ đang đứng ở trong sân.
- Thật sự là làm phiền người rồi.
Lâm Dịch cảm kích nói với Trát Ma Nhĩ.
Trên mặt Trát Ma Nhĩ vẫn là chiêu bài tươi cười hào sảng thường thấy, không thèm để ý phất phất tay nói:
- Không nên khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu mà.
Lâm Dịch nghe vậy ngẩn người, nhưng vẫn là cảm kích cười cười, thực sự không cần phải nhiều lời nữa.
Nguyên lai, lúc Lâm Dịch tới đây, Trát Ma Nhĩ đã mở tiệc chiêu đãi một phen, sau đó lại cho Lâm Dịch mượn một con Hắc Vân Điểu. Ân tình này, làm cho lộ trình theo tính toán của Lâm Dịch giảm xuống bớt đi hai tháng, Lâm Dịch tự nhiên là hết sức cảm kích hắn. Dù sao, thật sự muốn nói tiếp, Trát Ma Nhĩ không cần phải đối xử tốt như vậy với hắn.
Trát Ma Nhĩ vừa cười vừa nói:
- Vậy các ngươi nên đi đi, ta cũng còn nhiều sự tình chưa được giải quyết nữa, ta cũng không tiễn nữa rồi.
Lâm Dịch nghe vậy liền nhẹ gật đầu, nói:
- Công việc của ngài bề bộn. Vậy chúng ta đi đây.
Trát Ma Nhĩ cũng chỉ nói vài câu nữa với Lâm Dịch, liền quay người đi vào. Mà Lâm Dịch và Ba Nhĩ, cũng bước lên lưng Hắc Vân Điểu.
Ngồi ở trên lưng Hắc Vân Điểu, cảm thụ được gió cuốn chung quanh, tâm tình lúc này của Lâm Dịch cùng tâm tình hai lần trước cưỡi Hắc Vân Điểu khác nhau rất lớn. Tuy hắn còn ở trên Hắc Vân Điểu, nhưng tâm đã bay tới Hi Mạn trấn.
- Không biết phụ thân dạo này ra sao...
Thành thị chỗ Trát Ma Nhĩ tên là thành Thạch Nguyên, trong hành tỉnh Khắc Lâm tuy rằng không tính là đô thị lớn, nhưng cũng là một đại thành thị. Về cơ bản so với thành Bách Nhạn chỉ hơi nhỏ hơn thôi. Nhưng mà từ thành Thạch Nguyên đến Trấn Hi Mạn, ít nhất cũng chừng mấy ngàn vạn km, mặc dù lấy tộc độ của Hắc Vân Điểu, cũng cần phi hành trọn vẹn 6,7 ngày mới tới nơi được. Tuy rằng Lâm Dịch cũng không rõ lắm vị trí cụ thể của Trấn Hi Mạn đi như thế nào, nhưng nếu là ở dưới chân Mạn Vân Sơn Mạch, tin rằng chỉ cần không ngừng đi về phương hướng Mạn Vân Sơn Mạch thì không sai vào đâu được. Lập tức một đường bay gấp, trong bất tri bất giác, đã qua bảy ngày.
Hôm nay, thời tiết đã tối, Lâm Dịch nóng vội về nhà vẫn vội vàng chạy đi.
- Đại nhân, phía trước có một tiểu thành. . . Ngươi xem chúng ta có nên tới phía trước nghỉ ngơi một chút không?
Nhĩ Ba ngồi ở chỗ cổ Hắc Vân Điểu, nhìn thấy được tình huống phía trước trước tiên .
Lâm Dịch nghe vậy không khỏi thăm dò nhìn nhìn, lại đột nhiên sững sờ, chợt, trong đôi mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ nói:
- Đây là thành Hi Á, là thành Hi Á.
Chỉ thấy trên mặt đất phía trước, xuất hiện một tòa thành thị nho nhỏ, tuy rằng bây giờ cảnh đêm phủ xuống, nhưng lấy sự hiểu rõ của Lâm Dịch đối với thành Hi Á vẫn liếc mắt là nhận ra được, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười kích động. Tới gần thành Hi Á, cũng có nghĩa là mình cách trấn Hi Mạn càng ngày càng gần rồi, lấy tốc độ của Hắc Vân Điểu, nhiều nhất ngày mai sẽ có thể đến.
- Chúng ta xuống dưới hay sao?
Nghe được lời nói của Nhĩ Ba, Lâm Dịch lập tức nhẹ gật đầu, trong nội tâm vẫn không khỏi có chút kích động. . . Bởi vì bọn người La Á chính ở tại Thành Hi Á.
- Không biết. . . Bọn hắn có nghỉ hay không nữa?
Lúc này đã là thời gian thu đông cùng xuất hiện, theo như lệ cũ, Tông Phạm cũng sắp tới kỳ nghỉ rồi.
- Bọn hắn có lẽ đã là năm thứ năm rồi nhỉ?
Lâm Dịch có chút cảm khái thầm nghĩ, nếu như hắn vẫn một mực ở tại Tông Phạm, lúc này hẳn hẳn cũng năm thứ năm rồi.
Hắc Vân Điểu xẹt qua không trung, cúi đầu vọt tới trước cửa Thành Hi Á, sau đó cũng lúc đó ngừng lại. Lâm Dịch và Nhĩ Ba từ trên lưng Hắc Vân Điểu nhảy xuống, Nhĩ Ba vỗ vỗ cổ Hắc Vân Điểu, chỉ thấy Hắc Vân Điểu sau khi xoay quanh một cái, đã ẩn vào trong tầng mây. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Lâm Dịch cũng sớm đã không còn thấy ngạc nhiên nữa. . . Hắc Vân Điểu phải đi nghỉ ngơi. Trước kia đã nói, Hắc Vân Điểu là loài chim cực kì am hiểu phi hành, chúng sinh hoạt ở vách đá trên biển đảo hoang, có vài Hắc Vân Điểu, thậm chí cả đời có thể sinh tồn trong gió không rời, trên toàn bộ đại lục, ma thú có thể vượt chúng về phương diện phi hành có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.