Chương 107: Nơi cao tầng trú quân. (P1)
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Tên giám sát còn lại theo tâm lý run lên, còn không đợi hắn kịp thời phản ứng xem chuyện gì xảy ra, một cổ lực lượng khổng lồ đã đánh tới, thân thể của hắn lập tức đánh ra bên ngoài, trong đầu xuất hiện một cổ ý thức, sau đó lâm vào trong bóng tối.
Mà chỗ sâu nhất trong sơn động rất là rộng lớn, Lâm Dịch liếc nhìn đại khái, liền nhìn thấy có gần năm mươi tên thợ mỏ đang đồng thời khởi công, số lượng giám sát đã giảm nhiều, nhưng vẫn còn hơn hai mươi tên.
Động tác này lập tức kinh động những tên giám sát khác, sau nhìn nhìn thấy Lâm dịch liền sững sờ, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể của hai tên đồng bạn mới kịp phản ứng!
- Đáng chết! Ngươi là người nào?
Sắc mặt một gã giám sát biến đổi bất thình lình, sau đó la lớn, thấy có biến đổi, âm thanh đào móc leng keng từ từ giảm xuống, những thợ mỏ này có chút sững sờ liếc nhìn Lâm Dịch.
- Ta muốn các ngươi phải chết!
Lâm Dịch nhàn nhạt nói ra, sau đó cũng không muốn tổn hao miệng lưỡi với đám người này, lãng phí thời gian, thân hình lóe lên, hóa thành một bóng đen đánh về phía tên giám sát gần hắn nhất.
Tốc độ Lâm Dịch nhanh đến mức nào? Trong mắt của những tên giám sát kia, chỉ cảm thấy giống như bị hoa mắt, tên thiếu niên có tướng mạo thanh tú đã xuất hiện ở trước người đồng bạn của mình, ngay sau đó, đồng bạn kêu thảm thiết bay lên, đụng vào thạch bích trên thành mỏ tuyệt khí bỏ mình.
Đám người giám sát lập tức ý thức được đã gặp phải cường giả, tuy không rõ vì sao cường giả này lại ra tay động thủ với bọn chúng, nhưng bọn chúng phi thường sáng suốt la lên:
- Đại nhân tha mạng a! Đại nhân tha mạng a!
Sau khi la lên, sau đó nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất, trùng trùng điệp điệp dập đầu lia lịa.
Học theo, cơ hồ tất cả những tên giám sát lập tức quỳ xuống, thần sắc sợ hãi cầu xin tha mạng.
Nếu như là người khác cầu xin tha thứ có lẽ hắn sẽ buông tha, nhưng Lâm Dịch đối với bọn chúng đã quyết ý giết chết! Làm sao có thể bởi vì việc bọn chúng dập đầu cầu xin mà tha cho được? Làm như vậy, chẳng phải hắn phải xin lỗi người nhà của những thợ mỏ chết thảm trong tay của bọn chúng rồi hay sao?
- Hiện tại cầu xin tha thứ, các ngươi không cảm thấy đã muộn rồi sao?
Âm thanh nhàn nhạt của Lâm Dịch vang lên, đồng thời nói ra, Lâm Dịch lại lần nữa không lưu tình mà động thủ giết người!
Căn bản là mặc kệ đối phương có quỳ rạp xuống đất hay không, có phải đang cầu xin mình tha thứ hay không. Lâm Dịch cũng không do dự mà đồng thủ.
Chưa đầy nửa phút, Lâm Dịch giống như một cơn gió lốc mang theo tử vong, hơn hai mươi tên giám sát ở chỗ này toàn bộ mất mạng.
- Theo ta ra ngoài!
Lâm Dịch nhìn thấy những thợ mỏ còn lại đang ngây ngốc, liền nói một câu, sau đó đi thẳng ra lối rẽ lên mặt đất.
Những tên thợ mỏ này tiếp tục ngây ngốc thêm khoảng mười giây. Lập tức bộc phát ra âm thanh hoan hô kinh thiên, lập tức đi tới thi thể của những tên giám sát kia, dùng công cụ trong tay phân sát của những tên này thành hơn mười khối, giống như làm như vậy sẽ phát tiết mối hận trong lòng của bọn họ.
Nô lệ trong doanh địa, tới một căn phòng lớn nhất trong sơn động.
Trang trí trong căn phòng này có thể nói là hơn xa so với đám phòng ốc rách nát kia, mà những căn phòng của giám sát bình thường, cũng còn kém xa căn phòng này.
Trong một càn màn che từ trên nóc phòng phủ xuống tận mặt đất, năng lượng nhàn nhạt tư cây đèn chiếu rọi cả gian phòng giống như biển hải dương màu hồng nhạt, lộ ra không khí cực kỳ mập mờ.
Có thế cạn chén rượu, tiếng cười nói, tiếng thét chói tai của nữ tử, cực kỳ không hòa hợp từ sau màn che màu hồng nhạt kia truyền tới.
Tiến vào màn che xem xét, chỉ thấy bên trong lúc này đang tiến hành một yến tiệc, có hơn mười cái bàn lớn, cũng phân thành hai nhóm, đặt song song hai bên, chính giữa là một thông đạo rộng chừng năm mét.
Nếu như nói sinh hoạt bên ngoài của thợ mở là địa ngục, vậy thì nơi xa hoa lãng phí này chỉ có thể gọi là thiên đàng mà thôi.
Ước chừng năm mươi người tham gia yến hội này, đại bộ phận trong đó là nam nhân, mà trong ngực bọn họ, đều ôm theo một nữ tử rõ ràng không tình nguyện, hoặc hôn hoặc ôm... Thậm chí có người uống say ở trước mặt mọi người, không để ý tới vẻ tuyệt vọng la khóc thảm thiết của nữ tử, đi làm cái chuyện nhân thần công phẫn ở tại đây.
Nhưng càng làm cho người ta phẫn nộ là, những người tham gia yến hội làm như không thấy chuyện gì xảy ra cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên làm thì làm, không khí dâm dục tới cực điểm.
Ở vị trí trung ương nhất của con đường này, là một tên trung niên có tượng mạo được xem là anh tuấn, nhưng dọc theo cái mũi ưng để lộ ra đôi mắt hẹp mảnh, thỉnh thoảng trong ánh mắt lộ ra hào quang âm trầm, chính vì điều này đã làm giảm đi nét anh tuấn của hắn xuống rất nhiều.
Lúc này hắn đương nhiên đã uống rất nhiều, trong đôi mắt mảnh hẹp lộ ra men say, ôm trong ngực một nữ tử chưa tới mười sáu tuổi, mà hai tay của hắn, cũng đã để lên ngực của nữ tử, không ngừng xoa nắn, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng vui vẻ, căn bản mặc kệ tiếng khóc bi thương của thiếu nữ.
Yến hội đang tiến hành, đột nhiên có một loạt bước chân dồn dập rầm rầm chạy tới, chợt một đạo thân ảnh xông tới, không thèm nhìn mọi người, đã lớn tiếng hô:
- Hi Nhĩ đại nhân, có chuyện không tốt, có chuyện không tốt!
Động tác của tất cả mọi người ở nơi đây cũng đã dừng lại.
Mà nam tử trung niên trên đài cao vốn đang mỉm cười, sắc mặt lúc này đã trầm xuống, nheo đôi mắt vốn đã hẹp nhìn về phía tên giám sát đang đứng trong nội đường với biểu lộ lo lắng.
- Ngươi đúng là đáng chết!
Âm thanh này vang lên, tên giám sát kia giống như không nghe thấy, trên mặt lộ ra biểu lộ nghi hoặc và muốn đặt câu hỏi, hai cỗ lực lượng cường đại đột nhiên đánh lên thân thể của hắn, chỉ thấy tên trung đội trưởng này bị đánh trúng, trong miệng lập tức phun máu tươi ra, ngã nhào trên đất.
Ánh mắt lộ ra biểu lộ không dám tin, lẩm bẩm nói:
- Vi... Vì cái gì...
Sau đó quay đầu ngang, cứ như vậy mà chết.
Mà chỗ sâu nhất trong sơn động rất là rộng lớn, Lâm Dịch liếc nhìn đại khái, liền nhìn thấy có gần năm mươi tên thợ mỏ đang đồng thời khởi công, số lượng giám sát đã giảm nhiều, nhưng vẫn còn hơn hai mươi tên.
Động tác này lập tức kinh động những tên giám sát khác, sau nhìn nhìn thấy Lâm dịch liền sững sờ, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể của hai tên đồng bạn mới kịp phản ứng!
- Đáng chết! Ngươi là người nào?
Sắc mặt một gã giám sát biến đổi bất thình lình, sau đó la lớn, thấy có biến đổi, âm thanh đào móc leng keng từ từ giảm xuống, những thợ mỏ này có chút sững sờ liếc nhìn Lâm Dịch.
- Ta muốn các ngươi phải chết!
Lâm Dịch nhàn nhạt nói ra, sau đó cũng không muốn tổn hao miệng lưỡi với đám người này, lãng phí thời gian, thân hình lóe lên, hóa thành một bóng đen đánh về phía tên giám sát gần hắn nhất.
Tốc độ Lâm Dịch nhanh đến mức nào? Trong mắt của những tên giám sát kia, chỉ cảm thấy giống như bị hoa mắt, tên thiếu niên có tướng mạo thanh tú đã xuất hiện ở trước người đồng bạn của mình, ngay sau đó, đồng bạn kêu thảm thiết bay lên, đụng vào thạch bích trên thành mỏ tuyệt khí bỏ mình.
Đám người giám sát lập tức ý thức được đã gặp phải cường giả, tuy không rõ vì sao cường giả này lại ra tay động thủ với bọn chúng, nhưng bọn chúng phi thường sáng suốt la lên:
- Đại nhân tha mạng a! Đại nhân tha mạng a!
Sau khi la lên, sau đó nhanh chóng quỳ rạp xuống mặt đất, trùng trùng điệp điệp dập đầu lia lịa.
Học theo, cơ hồ tất cả những tên giám sát lập tức quỳ xuống, thần sắc sợ hãi cầu xin tha mạng.
Nếu như là người khác cầu xin tha thứ có lẽ hắn sẽ buông tha, nhưng Lâm Dịch đối với bọn chúng đã quyết ý giết chết! Làm sao có thể bởi vì việc bọn chúng dập đầu cầu xin mà tha cho được? Làm như vậy, chẳng phải hắn phải xin lỗi người nhà của những thợ mỏ chết thảm trong tay của bọn chúng rồi hay sao?
- Hiện tại cầu xin tha thứ, các ngươi không cảm thấy đã muộn rồi sao?
Âm thanh nhàn nhạt của Lâm Dịch vang lên, đồng thời nói ra, Lâm Dịch lại lần nữa không lưu tình mà động thủ giết người!
Căn bản là mặc kệ đối phương có quỳ rạp xuống đất hay không, có phải đang cầu xin mình tha thứ hay không. Lâm Dịch cũng không do dự mà đồng thủ.
Chưa đầy nửa phút, Lâm Dịch giống như một cơn gió lốc mang theo tử vong, hơn hai mươi tên giám sát ở chỗ này toàn bộ mất mạng.
- Theo ta ra ngoài!
Lâm Dịch nhìn thấy những thợ mỏ còn lại đang ngây ngốc, liền nói một câu, sau đó đi thẳng ra lối rẽ lên mặt đất.
Những tên thợ mỏ này tiếp tục ngây ngốc thêm khoảng mười giây. Lập tức bộc phát ra âm thanh hoan hô kinh thiên, lập tức đi tới thi thể của những tên giám sát kia, dùng công cụ trong tay phân sát của những tên này thành hơn mười khối, giống như làm như vậy sẽ phát tiết mối hận trong lòng của bọn họ.
Nô lệ trong doanh địa, tới một căn phòng lớn nhất trong sơn động.
Trang trí trong căn phòng này có thể nói là hơn xa so với đám phòng ốc rách nát kia, mà những căn phòng của giám sát bình thường, cũng còn kém xa căn phòng này.
Trong một càn màn che từ trên nóc phòng phủ xuống tận mặt đất, năng lượng nhàn nhạt tư cây đèn chiếu rọi cả gian phòng giống như biển hải dương màu hồng nhạt, lộ ra không khí cực kỳ mập mờ.
Có thế cạn chén rượu, tiếng cười nói, tiếng thét chói tai của nữ tử, cực kỳ không hòa hợp từ sau màn che màu hồng nhạt kia truyền tới.
Tiến vào màn che xem xét, chỉ thấy bên trong lúc này đang tiến hành một yến tiệc, có hơn mười cái bàn lớn, cũng phân thành hai nhóm, đặt song song hai bên, chính giữa là một thông đạo rộng chừng năm mét.
Nếu như nói sinh hoạt bên ngoài của thợ mở là địa ngục, vậy thì nơi xa hoa lãng phí này chỉ có thể gọi là thiên đàng mà thôi.
Ước chừng năm mươi người tham gia yến hội này, đại bộ phận trong đó là nam nhân, mà trong ngực bọn họ, đều ôm theo một nữ tử rõ ràng không tình nguyện, hoặc hôn hoặc ôm... Thậm chí có người uống say ở trước mặt mọi người, không để ý tới vẻ tuyệt vọng la khóc thảm thiết của nữ tử, đi làm cái chuyện nhân thần công phẫn ở tại đây.
Nhưng càng làm cho người ta phẫn nộ là, những người tham gia yến hội làm như không thấy chuyện gì xảy ra cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên làm thì làm, không khí dâm dục tới cực điểm.
Ở vị trí trung ương nhất của con đường này, là một tên trung niên có tượng mạo được xem là anh tuấn, nhưng dọc theo cái mũi ưng để lộ ra đôi mắt hẹp mảnh, thỉnh thoảng trong ánh mắt lộ ra hào quang âm trầm, chính vì điều này đã làm giảm đi nét anh tuấn của hắn xuống rất nhiều.
Lúc này hắn đương nhiên đã uống rất nhiều, trong đôi mắt mảnh hẹp lộ ra men say, ôm trong ngực một nữ tử chưa tới mười sáu tuổi, mà hai tay của hắn, cũng đã để lên ngực của nữ tử, không ngừng xoa nắn, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng vui vẻ, căn bản mặc kệ tiếng khóc bi thương của thiếu nữ.
Yến hội đang tiến hành, đột nhiên có một loạt bước chân dồn dập rầm rầm chạy tới, chợt một đạo thân ảnh xông tới, không thèm nhìn mọi người, đã lớn tiếng hô:
- Hi Nhĩ đại nhân, có chuyện không tốt, có chuyện không tốt!
Động tác của tất cả mọi người ở nơi đây cũng đã dừng lại.
Mà nam tử trung niên trên đài cao vốn đang mỉm cười, sắc mặt lúc này đã trầm xuống, nheo đôi mắt vốn đã hẹp nhìn về phía tên giám sát đang đứng trong nội đường với biểu lộ lo lắng.
- Ngươi đúng là đáng chết!
Âm thanh này vang lên, tên giám sát kia giống như không nghe thấy, trên mặt lộ ra biểu lộ nghi hoặc và muốn đặt câu hỏi, hai cỗ lực lượng cường đại đột nhiên đánh lên thân thể của hắn, chỉ thấy tên trung đội trưởng này bị đánh trúng, trong miệng lập tức phun máu tươi ra, ngã nhào trên đất.
Ánh mắt lộ ra biểu lộ không dám tin, lẩm bẩm nói:
- Vi... Vì cái gì...
Sau đó quay đầu ngang, cứ như vậy mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.