Chung Cực Truyền Thừa

Chương 290: Rời đi

Vũ Thần Vũ

05/06/2013

Lữ hành giả kia nói xong, lập tức chợt nghe đến một hồi tiếng kêu to của Ước Ba Long vang lên, mà cùng lúc đó, Ước Ba Long ở phía trước nhất, đã chậm rãi rơi trên mặt đất.

Mà Lâm Dịch cứ lặng yên đứng nguyên tại chỗ như vậy, lạnh nhạt nhìn Ước Ba Long rơi xuống đất.

Vừa rơi xuống đất, trên thân những Ước Ba Long kia lập tức liên nhảy xuống vô số bóng người! Độ cao của Ước Ba Long hơn 20m, những lữ hành giả này chung quy vẫn có chút bổn sự, tuy rằng khá cao, nhưng ở độ cao 20m này vẫn không làm khó được bọn hắn, bất quá sau một lát, những người rơi xuống toàn bộ đã vây quanh Lâm Dịch vào chính giữa. Mà trên không trung, vẫn còn xoay quanh ước chừng mười đầu Ước Ba Long, tiếng kêu to không ngừng truyền ra từ trong miệng mấy đầu Ước Ba Long này.

- Nhị gia, bọn hắn hình như đã tìm được tiểu tử kia rồi.

Trên không trung cách đó mấy ngàn thước, đón gió truyền đến một hồi kêu to của Ước Ba Long, một người bên người Quy lão nhị nghiêng tai lắng nghe một hồi, chợt quay đầu báo cáo hơn Quy lão nhị.

Quy lão nhị nhẹ ân một tiếng, ánh mắt lạnh như băng quét mắt liềc Quy lão tam ở một bên đã hoàn toàn hôn mê:

- Đi qua.

- Vâng.

Người nọ lập tức lĩnh mệnh, nhẹ rung dây cương, tốc độ của Ước Ba Long lập tức nhanh hơn, phát ra tiếng xé gió.

Trên đất trống, lúc này lại lộ ra có chút yên tĩnh. . . Ngoại trừ tiếng Ước Ba Long xoay quanh trên không trung vẫy lấy cánh bằng thịt ra, liền không còn tiếng nào nữa.

Trên mặt đất, Lâm Dịch bị ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh cực kỳ chặt chẽ, thần sắc của tất cả mọi người có vài phần khẩn trương nhìn Lâm Dịch. Đám lữ hành giả vừa rồi ngoài miệng còn lớn tiếng hô hoán không buông tha, lúc này lại không ai dám can đảm đơn giản nói chuyện, tràng diện lộ ra có chút quái dị.

Lâm Dịch không nói gì, bởi vì hắn đang đợi đối phương nói chuyện, mà lữ hành giả không nói gì. . . Là vì người có thể nói chuyện của bọn hắn còn chưa tới, trong lúc nhất thời, song phương cứ như vậy giằng co.

Bất quá sau nửa ngày, từ chỗ Lâm Dịch đứng vừa vặn thấy được từ không trung bay tới ba đầu Ước Ba Long, sau một hồi chuyển mình, mấy chục đầu Ước Ba Long quanh quẩn trên không trung lập tức dạt qua hai bên, sau một lát, dĩ nhiên đi tới đỉnh đầu Lâm Dịch.

Mà trong quá trình này, Lâm Dịch quan sát biểu lộ trên mặt những lữ hành giả kia hơi thay đổi, sau khi hơi chút suy tư liền đại khái đoán ra là người dẫn đầu của bọn hắn đã đến, lập tức sắc mặt không thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía không trung.

Ba đầu Ước Ba Long kia trực tiếp từ không trung đáp xuống đất bằng, Lâm Dịch thấy rõ ràng từ trên lưng ba đầu Ước Ba Long kia nhảy xuống hơn mười đạo nhân ảnh, chợt đám lữ hành giả trước người hắn sau khi bạo động một hồi liền nhường ra một lối đi, một lát, hơn mười đạo thân ảnh kia chậm rãi từ bên ngoài đi đến.

Lâm Dịch liếc mắt liền thấy được Quy lão nhị được mọi người vây quanh, vẻ mặt lạnh như băng, khuôn mặt dữ tợn.

Quy lão nhị đến phía trước nhất đám lữ hành giả, đồng thời khi Lâm Dịch đánh giá hắn, hắn cũng đang đánh giá Lâm Dịch. Sau một lát, mới lạnh lùng mở miệng nói:



- Chính là ngươi ra tay hung ác với huynh đệ ta sao?

Lâm Dịch lạnh lùng nhìn hắn một cái, chợt nói:

- Ra tay độc ác? Coi như thế đi, bất quá ngươi mang nhiều người như vậy tới, là muốn báo thù cho huynh đệ ngươi sao? Nếu như thế, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên thôi đi.

Lâm Dịch lập tức khiến trên mặt Quy lão nhị vốn đã âm trầm lại càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn Lâm Dịch nói:

- Ngươi rất cuồng, người cuồng bình thường đều không sống được bao lâu cả.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Nếu như muốn động thủ, thì nhanh nhanh một chút đi.

Lâm Dịch nhiều lần mở miệng chống đối đã khiến Quy lão nhị gần đây tự cho mình rất cao ngạo không khỏi tức giận trong lòng, lông mày chúi xuống, Quy lão nhị lạnh lùng nói:

- Giết.

Chỉ nghe một chữ giết của Quy lão nhị rơi xuống, chung quanh lập tức lập loè lên vô số quang mang màu đỏ, màu cam cùng với số ít màu vàng! Đúng là quang mang của Phá Môn, Hưu, Sinh, Thương ba chữ to, liên tiếp, những lữ hành giả này tuy rằng đều có chút thực lực, nhưng thật sự rất yếu, ngay cả ngoài tứ cấp cũng rất ít! Trong một ngàn tên, rõ ràng chỉ có một hai người là tứ cấp Chiến Sĩ.

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi nhất định phải chết. . .

Chung quanh, lập tức truyền đến một hồi tiếng cười gian, chợt, một gã lữ hành giả hô to một tiếng, lập tức các lữ hành giả bao quanh Lâm Dịch lập tức chen chúc về phía Lâm Dịch.

Sắc mặt Lâm Dịch không thay đổi, vẫn lặng im đứng nguyên đấy, nhưng mà, trong nháy mắt khi lữ hành giả đầu tiêng vung đấm về phía hắn. . . Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt! Thân hình của Lâm Dịch lập tức biến mất ngay tại chỗ!

- Biến, biến mất? !

Tất cả lữ hành giả đều ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn! Thậm chí kể cả lữ hành giả sau lưng Quy lão nhị cũng không khỏi nhíu mày một cái! Nhiều ánh mắt như vậy, lại không có một người nhìn thấy động tác của Lâm Dịch!

Lâm Dịch mặc dù không Phá Môn cũng có cường độ lục cấp Chiến Sĩ tiếp cận thất cấp Chiến Sĩ, đối với những người nhiều nhất chỉ là tứ cấp Chiến Sĩ này mà nói, vẫn cường đại hơn quá nhiều. Cái này khiến Lâm Dịch cảm giác thật sự không cần thiết phải lãng phí thời gian với bọn họ. đạo lý bắt giặc trước bắt vua hắn vẫn rõ, cho nên. . .



- Aaaa!

Một tiếng kêu đau đớn lập tức vang lên! Vào hoàn cảnh xem như tương đối yên tĩnh lúc này, lại lộ ra càng chói tai! Chúng lữ hành giả không khỏi quay đầu lại. . . Chỉ thấy không biết lúc nào, thân hình Lâm Dịch đã xuất hiện sau lưng Quy lão nhị. Lúc này hai mắt Quy lão nhị trừng trừng, như nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi vậy, chợt, thân thể của hắn dần mềm nhũn té xuống.

Tất cả lữ hành giả đều sợ ngây người! Sững sờ nhìn Lâm Dịch mà quên phản ứng.

Sự cường đại của Quy lão nhị bọn họ cực kỳ rõ, nhưng lúc này Quy lão nhị trong mắt bọn họ cường đại là thế, rõ ràng ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được. . . Vậy đối phương mạnh đến trình độ nào?

Lâm Dịch lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt quét mắt liếc mọi người, chợt mở miệng:

-Cút.

Trong thế giới của lữ hành giả, chính là thế giới cường giả vi Vương thuần túy! Cái gọi là mặt mũi, cái gọi là khí tiết. . . Theo những lữ hành giả này thấy, thật sự là thứ chỉ có kẻ ngu dốt mới kiêng trì. Lúc này, Lâm Dịch dùng sức một mình đối mặt số địch nhân gấp nghìn lần mình, thực lực bày ra đã khiến những lữ hành giả này kinh hãi vạn phần rồi! Lấy lực lượng một chiêu chế phục ngũ cấp cường giả của hắn đến xem. . . Bằng vào một mình hắn, muốn lưu lại tất cả mọi người ở đây, thật sự là một chuyện quá mức đơn giản.

Nghe Lâm Dịch phun ra chữ "cút", những lữ hành giả này lập tức tứ tán mà đi!

Lâm Dịch cũng không để ý tới những lữ hành giả tứ tán kia nữa, mà bay thẳng đến một đầu Ước Ba Long ở gần đó.

Lữ hành giả trên người Ước Ba Long thấy Lâm Dịch đi qua, lập tức sắc mặt trắng bệch! Cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, tay nắm lấy Ước Ba Long lập tức run lên, muốn bay đi! Chỉ thấy thân hình Lâm Dịch mơ hồ một cái, liền biến mất tại chỗ, chợt, xuất hiện sau lưng tên lữ hành giả kia.

Cảm nhận được hàn khí truyền đến sau lưng, cổ lữ hành giả kia lập tức cứng ngắt, chậm rãi quay đầu lại, khi thấy biểu lộ lạnh lùng của Lâm Dịch, sắc mặt lập tức tái nhợt một mảnh.

- Xuống dưới.

Lâm Dịch nhàn nhạt mở miệng.

Lữ hành giả kia cũng chẳng quan tâm đến chuyện Ước Ba Long đã cất cánh, cũng chẳng quan tâm đến cách mặt đất đã chừng 30~40m rồi. . . Trực tiếp bước nhanh vài bước, nhảy xuống từ trên lưng Ước Ba Long, truyền đến một hồi tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Dịch quay đầu lại nhìn đám lữ hành giả vô cùng bối rối, lập tức không hề để ý tới nữa, trực tiếp giữ chặt dây cương, nhẹ nhàng run lên, tốc độ của Ước Ba Long lập tức được đề thăng, bất quá chỉ trong chốc lát, liền biến mất ở phía chân trời.

Không ăn qua thịt heo nhưng vẫn thấy qua heo chạy, tuy rằng Lâm Dịch chưa từng học tập qua khống chế Ước Ba Long nhưng hắn cũng đã cưỡi qua rất nhiều lần, nếu chỉ đơn thuần là cất cánh và đáp xuống thì cũng không thể nào cản trở hắn được.

Chuyện xảy ra trong thôn lữ hành giả, đối với Lâm Dịch thật sự không tính là gì cả, thậm chí ngay cả tư cách để hắn nhớ cũng không có. Cứ như vậy ban đêm bay đi, trong đêm tùy tiện tìm một chỗ đất trống để nghỉ ngơi, bất tri bất giác, đã qua ba bốn tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook