Chương 114: Rốt cuộc rời đi! (P2)
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Lâm Dịch vốn là một thiếu niên cố chấp hướng nội, mặc dù lời nói không nhiều, nhưng hắn thông minh là chuyện không thể nghi ngờ. Chấp nhất đối với thể thuật của Lâm Dịch chính là một phương thức thể hiện tính cách của Lâm Dịch mà thôi, mà từ lúc Lâm Dịch bắt đầu giết chết những tên giám sát kia, hắn đã hạ quyết tâm phải giết toàn bộ lũ cặn bã này, thời điểm Hi Nhĩ và Kha Nhĩ tranh chấp, trong lúc nhất thời làm cho Lâm Dịch khó có thể lựa chọn, càng kích phát cố chấp trong nội tâm của Lâm Dịch, quyết tâm giết chết toàn bộ.
Chuyện này, đương nhiên cũng là một loại biểu hiện không thành thục của Lâm Dịch.
Mà lúc này Hi Nhĩ đã chết, Kha Nhĩ tự biết, với thực lực của chính mình, quả quyết không phải là đối thủ của Lâm Dịch, đại não của hắn không khỏi chấn động, tốc độ công kích theo thời gian cũng từ từ thư giãn.
Hắn thư giãn, cũng không có nghĩa là Lâm Dịch cũng thư giãn. Tuy không rõ công kích của đối phương vì cái gì mà trở nên vô lực, nhưng so với việc Lâm Dịch muốn giết đối phương chẳng có quan hệ gì cả, nếu đối phương không thể công kích, vậy thì mình ra sẽ tay.
Bỗng nhiên động tác của Lâm Dịch biến thành nhanh hơn.
Thời điểm quyết đấu với cao thủ, chỉ trong một lút phân tâm mà mất mạng! Không thể không nói Kha Nhĩ thông minh nhất thời hồ đồ, thời điểm hắn đối mặt với cục diện này mà lại tự hỏi, cho nên bóng ma tử vong đã bao phủ về phía hắn.
Bỗng nhiên tốc độ của Lâm Dịch nhanh hơn, sau khi tốc độ công kích vượt qua phản ứng của Kha Nhĩ, bỗng nhiên một chân vung lên đá lên đầu của hắn.
Sau khi Kha Nhĩ kịp phản ứng thì tiếng xé gió đã xuất hiện ở trên đầu, thời điểm sắc mặt của hắn đại biến, tất cả đã muộn.
- Oanh!
Một cước này đá mạnh lên đầu của Kha Nhĩ, thậm chí sắc mặt đại biến của Kha Nhĩ và biểu lộ tuyệt vọng của Kha Nhã còn chưa biểu hiện ra hết, đã bị một cước của Lâm Dịch đá nát.
- Ba!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Kha Nhĩ lập tức biến thành quỷ dưa hấu, bạo liệt ra ngoài, máu tươi và óc trắng văng tung tóe, lập tức dính vào chân phải của Lâm Dịch.
Thân thể của hắn mất đi khí lực nên từ không trung rơi xuống, thân thể va chạm với mặt đất, tướng chết rất thê thảm, so với Hi Nhĩ còn thảm hơn nhiều.
Đến tận đây, hai tên chí cao của doanh địa nô lệ là Hi Nhĩ và Kha Nhĩ, toàn bộ chết hết!
Lâm Dịch hạ xuống đất, liếc mắt nhìn sân bãi bừa bộn, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống giầy của mình, phía trên đã sớm dính óc và máu tươi của Kha Nhĩ.
Thời điểm trước kia khi còn trong rừng rậm, Lâm Dịch không chỉ một lần đá nát đầu của ma thú. Một ít ma thú có hình thể to lớn nên máu tươi và óc của nó nhiều hơn bất cứ sự tưởng tượng của người nào. Loại tràng diện này, thậm chí làm cho Lâm Dịch nhíu mày một cái cũng không có.
Đối với Lâm Dịch mà nói. Hắn quyết tâm muốn giết chết người, so với ma thú bình thường, cũng không có gì khác nhau, nếu như nói có gì phân biệt, đó chính là bọn họ biết nói chuyện, mà ma thú thì không nói được.
Sau khi quét nhìn bốn phía, vừa rồi ở nơi này còn hơn mười người sống sót không biết lúc này đã sớm chạy đi đâu rồi. Nhưng đã giết nhiều người như vậy, Lâm Dịch cũng không có ý định đuổi giết bọn họ, sau khi nhìn chung quanh, Lâm Dịch quay người đi về phía sơn động trong núi.
Bên ngoài sơn động đã sớm tụ tập mấy trăm tên thợ mỏ, biểu lộ trên mặt của những người thợ mỏ này là vô cùng lo lắng... Trên người của bọn họ mang theo xiềng tay xích chân, thần thái mệt mỏi và lo lắng ngồi xuống mặt đất. Nhiều người như vậy, nhưng không có phát ra tiếng ồn ào nào cả.
Bọn họ bị nô dịch quá lâu, sự nô dịch của đám giám sát và Hi Nhĩ đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Cho nên lúc này bọn họ cũng không có nghĩ tới chuyện chạy tới giúp đỡ Lâm Dịch giết địch, loại tâm lý sợ hãi này, trong thời gian ngắn không cách nào có thể vượt qua cả.
Thời điểm Lâm Dịch xuất hiện trước mặt của bọn họ, biểu lộ trên mặt của tất cả thợ mỏ là cuồng hỉ, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, trang diện lập tức ầm ĩ lên.
- Đại nhân, đại nhân!
- Ân nhân, ân nhân!
Đại nhân, ân nhân gọi không ngừng, làm cho Lâm Dịch trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Sau khi sững sờ, Lâm Dịch mới cười cười nói chuyện với bọn họ:
- Hi Nhĩ và Kha Nhĩ đều bị ta giết chết rồi, các ngươi tự do.
Tiếng hoan hô lập tức dừng lại, tất cả mọi người sửng sốt.
Trong mắt của Lâm Dịch không khỏi hiện ra thần sắc nghi hoặc, không biết qua bao lâu, một tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên.
Dần dần, giống như bệnh dịch lây lan, một loạt tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên, trong đó ẩn chứa cảm xúc thương cảm, làm cho Lâm Dịch có chút không rõ ràng cho lắm.
Chẳng lẽ bọn họ được tự do mà không vui sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nghĩ đến điều này.
- Tự do... Tự do... Chúng ta được tự do?
Một trung niên ở gần Lâm Dịch nhát lúc này thì thào nỉ non, ánh mắt trống rỗng, dần dần, nước mắt tràn ra.
Lúc này Lâm Dịch mới kịp phản ứng, thì ra bọn họ bị áp lực quá lâu, đột nhiên có được tự do, làm cho người ta trong nhất thời ngây ngốc quên cả tự hỏi, kìm lòng không được mà khóc rống phát tiết bi thương trong lòng.
Tiếng khóc này tiếp túc trong một thời gian rất dài, sau đó mới từ từ hạ xuống.
Bọn đại hán đối với Lâm Dịch đương nhiên mang ơn, lại một lần nữa quỳ xuống đất, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Lâm Dịch, mới đứng dậy.
Tìm trên thi thể của đám giam sát, sau khi mở xiềng xích trên tay và chân ra, những người này lại tiếp tục khóc thêm lần nữa, nhưng lúc này, là tiếng khóc vui mừng.
Sau đó, dưới sự yêu cầu của đám thợ mỏ, Lâm Dịch theo chân bọn họ đi vào đại sảnh của đám cao tầng, đem tất cả nữ hài nhi bên trong cứu ra.
Những nữ hài nhi này phần là lớn là thê nữ của thợ mỏ, sau khi các nàng biết rõ khôi phục được tự do, biểu hiện cũng giống như lúc ban đầu gặp được đám thợ mỏ, lại quỳ xuống bái lại Lâm Dịch. Phải mất một thời gian rất lâu các nàng mới bình tâm lại.
Chuyện này, đương nhiên cũng là một loại biểu hiện không thành thục của Lâm Dịch.
Mà lúc này Hi Nhĩ đã chết, Kha Nhĩ tự biết, với thực lực của chính mình, quả quyết không phải là đối thủ của Lâm Dịch, đại não của hắn không khỏi chấn động, tốc độ công kích theo thời gian cũng từ từ thư giãn.
Hắn thư giãn, cũng không có nghĩa là Lâm Dịch cũng thư giãn. Tuy không rõ công kích của đối phương vì cái gì mà trở nên vô lực, nhưng so với việc Lâm Dịch muốn giết đối phương chẳng có quan hệ gì cả, nếu đối phương không thể công kích, vậy thì mình ra sẽ tay.
Bỗng nhiên động tác của Lâm Dịch biến thành nhanh hơn.
Thời điểm quyết đấu với cao thủ, chỉ trong một lút phân tâm mà mất mạng! Không thể không nói Kha Nhĩ thông minh nhất thời hồ đồ, thời điểm hắn đối mặt với cục diện này mà lại tự hỏi, cho nên bóng ma tử vong đã bao phủ về phía hắn.
Bỗng nhiên tốc độ của Lâm Dịch nhanh hơn, sau khi tốc độ công kích vượt qua phản ứng của Kha Nhĩ, bỗng nhiên một chân vung lên đá lên đầu của hắn.
Sau khi Kha Nhĩ kịp phản ứng thì tiếng xé gió đã xuất hiện ở trên đầu, thời điểm sắc mặt của hắn đại biến, tất cả đã muộn.
- Oanh!
Một cước này đá mạnh lên đầu của Kha Nhĩ, thậm chí sắc mặt đại biến của Kha Nhĩ và biểu lộ tuyệt vọng của Kha Nhã còn chưa biểu hiện ra hết, đã bị một cước của Lâm Dịch đá nát.
- Ba!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, đầu của Kha Nhĩ lập tức biến thành quỷ dưa hấu, bạo liệt ra ngoài, máu tươi và óc trắng văng tung tóe, lập tức dính vào chân phải của Lâm Dịch.
Thân thể của hắn mất đi khí lực nên từ không trung rơi xuống, thân thể va chạm với mặt đất, tướng chết rất thê thảm, so với Hi Nhĩ còn thảm hơn nhiều.
Đến tận đây, hai tên chí cao của doanh địa nô lệ là Hi Nhĩ và Kha Nhĩ, toàn bộ chết hết!
Lâm Dịch hạ xuống đất, liếc mắt nhìn sân bãi bừa bộn, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống giầy của mình, phía trên đã sớm dính óc và máu tươi của Kha Nhĩ.
Thời điểm trước kia khi còn trong rừng rậm, Lâm Dịch không chỉ một lần đá nát đầu của ma thú. Một ít ma thú có hình thể to lớn nên máu tươi và óc của nó nhiều hơn bất cứ sự tưởng tượng của người nào. Loại tràng diện này, thậm chí làm cho Lâm Dịch nhíu mày một cái cũng không có.
Đối với Lâm Dịch mà nói. Hắn quyết tâm muốn giết chết người, so với ma thú bình thường, cũng không có gì khác nhau, nếu như nói có gì phân biệt, đó chính là bọn họ biết nói chuyện, mà ma thú thì không nói được.
Sau khi quét nhìn bốn phía, vừa rồi ở nơi này còn hơn mười người sống sót không biết lúc này đã sớm chạy đi đâu rồi. Nhưng đã giết nhiều người như vậy, Lâm Dịch cũng không có ý định đuổi giết bọn họ, sau khi nhìn chung quanh, Lâm Dịch quay người đi về phía sơn động trong núi.
Bên ngoài sơn động đã sớm tụ tập mấy trăm tên thợ mỏ, biểu lộ trên mặt của những người thợ mỏ này là vô cùng lo lắng... Trên người của bọn họ mang theo xiềng tay xích chân, thần thái mệt mỏi và lo lắng ngồi xuống mặt đất. Nhiều người như vậy, nhưng không có phát ra tiếng ồn ào nào cả.
Bọn họ bị nô dịch quá lâu, sự nô dịch của đám giám sát và Hi Nhĩ đã sớm vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ. Cho nên lúc này bọn họ cũng không có nghĩ tới chuyện chạy tới giúp đỡ Lâm Dịch giết địch, loại tâm lý sợ hãi này, trong thời gian ngắn không cách nào có thể vượt qua cả.
Thời điểm Lâm Dịch xuất hiện trước mặt của bọn họ, biểu lộ trên mặt của tất cả thợ mỏ là cuồng hỉ, lập tức từ trên mặt đất đứng dậy, trang diện lập tức ầm ĩ lên.
- Đại nhân, đại nhân!
- Ân nhân, ân nhân!
Đại nhân, ân nhân gọi không ngừng, làm cho Lâm Dịch trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Sau khi sững sờ, Lâm Dịch mới cười cười nói chuyện với bọn họ:
- Hi Nhĩ và Kha Nhĩ đều bị ta giết chết rồi, các ngươi tự do.
Tiếng hoan hô lập tức dừng lại, tất cả mọi người sửng sốt.
Trong mắt của Lâm Dịch không khỏi hiện ra thần sắc nghi hoặc, không biết qua bao lâu, một tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên.
Dần dần, giống như bệnh dịch lây lan, một loạt tiếng khóc mang theo áp lực cực lớn vang lên, trong đó ẩn chứa cảm xúc thương cảm, làm cho Lâm Dịch có chút không rõ ràng cho lắm.
Chẳng lẽ bọn họ được tự do mà không vui sao?
Lâm Dịch nghi hoặc nghĩ đến điều này.
- Tự do... Tự do... Chúng ta được tự do?
Một trung niên ở gần Lâm Dịch nhát lúc này thì thào nỉ non, ánh mắt trống rỗng, dần dần, nước mắt tràn ra.
Lúc này Lâm Dịch mới kịp phản ứng, thì ra bọn họ bị áp lực quá lâu, đột nhiên có được tự do, làm cho người ta trong nhất thời ngây ngốc quên cả tự hỏi, kìm lòng không được mà khóc rống phát tiết bi thương trong lòng.
Tiếng khóc này tiếp túc trong một thời gian rất dài, sau đó mới từ từ hạ xuống.
Bọn đại hán đối với Lâm Dịch đương nhiên mang ơn, lại một lần nữa quỳ xuống đất, cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Lâm Dịch, mới đứng dậy.
Tìm trên thi thể của đám giam sát, sau khi mở xiềng xích trên tay và chân ra, những người này lại tiếp tục khóc thêm lần nữa, nhưng lúc này, là tiếng khóc vui mừng.
Sau đó, dưới sự yêu cầu của đám thợ mỏ, Lâm Dịch theo chân bọn họ đi vào đại sảnh của đám cao tầng, đem tất cả nữ hài nhi bên trong cứu ra.
Những nữ hài nhi này phần là lớn là thê nữ của thợ mỏ, sau khi các nàng biết rõ khôi phục được tự do, biểu hiện cũng giống như lúc ban đầu gặp được đám thợ mỏ, lại quỳ xuống bái lại Lâm Dịch. Phải mất một thời gian rất lâu các nàng mới bình tâm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.