Chương 83: Thánh giai
Vũ Thần Vũ
04/06/2013
Tứ chi của nó chạm đất, từng bước một hướng Lâm Dịch đi tới. Trong miệng phát ra tiếng kêu chi chi, chi chi khiến người ta da đầu tê dại. hai cái lợi trảo dài hơn ba mươi phân cũng xòe rộng ra. Nhìn quang mang hung tàn trong mắt nó lóe ra, không khó tưởng tượng nó làm cái gì đối với Lâm Dịch.
Nhưng mà chính vào lúc này, một thanh âm phá không chợt vang lên. Thân thể con chuột hầu như đồng thời lóe ra ngân bạch quang mang, nhưng mà chung quy vẫn chậm một chút. Lâm Dịch rõ ràng thấy, khi thân thể nó biến mất trong nháy mắt, một đạo hồng mang vượt xa Lâm Dịch tưởng tượng từ trên người nó bắn xuyên qua, sau đó chui vào dưới lòng đất. Một bãi tiên huyết nhất thời rơi ra.
Lâm Dịch trợn mắt há miệng phát hiện đạo hồng sắc quang mang kia không biết từ nơi nào bắn tới, trên mặt đất xuất hiện một lỗ nhỏ. Miệng lỗ rõ ràng xuất hiện một điểm dấu vết đen nhẻm, không biết nông sâu bao nhiêu.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch nghe được không trung xuất hiện một thanh âm.
- Đáng tiếc, thiếu chút nữa thôi...
Lâm Dịch nhất thời miễn cưỡng hướng không trung nhìn lại...
Chỉ thấy ba nhân ảnh không biết từ lúc nào xuất hiện tại không trung, cứ như vậy chắp tay lăng không đứng đó. Do cự ly quá xa, hắn căn bản thấy không rõ dáng dấp ba người này.
Nhưng mà trong lòng Lâm Dịch cũng mạnh mẽ vừa động, hầu như nhịn không được muốn kinh hô ra.
Thánh giai.
Thánh giai cùng cường giả bình thường khác biệt rất lớn. Sau khi đạt được thánh giai, trọng lực đối với bọn họ đã không còn chút ảnh hưởng. Lăng không phi hành, trừ Hỏa hệ Thất cấp Dị Năng Giả ra chỉ có Thánh Giai mới có thể đạt được.
Mà như ba người kia dễ dàng như vậy, không chút phong hỏa, thản nhiên đứng giữa không trung. Ngoại trừ Thánh Giai, Lâm Dịch tưởng tượng không được ai nữa.
Đang lúc Lâm Dịch khiếp sợ, trên mặt đất ngân mang thoáng hiện, con chuột cư nhiên lần thứ hai xuất hiện trên đất trống.
Chỉ thấy con chuột kia vừa xuất hiện, nhất thời cuồng khiếu hai tiếng chi chi, ngân mang đại thịnh. Hầu như tại trong nháy mắt, Lâm Dịch liền cảm thấy cổ cường đại lực lượng cổ cường đại vô danh đột nhiên từ phía sau xuất hiện mạnh mẽ đem hắn hút vào. Chợt đại não một trận choáng váng mờ ảo, thiên địa biến sắc.
- Muốn chạy?
Một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một trong ba nhân ảnh trên không trung, chỉ là tùy ý một điểm, lại là một đạo hồng mang từ đầu ngón tay bắn nhanh ra.
Hầu như cùng lúc, cũng đem ngân mang vừa mới hiện lên trên mặt đất xuyên thủng. Tiếng kêu thảm thiết chi chi qua đi, ngân mang biến mất, nhưng con chuột cũng biến mất tại chỗ.
- Lại để nó chạy sao?
Một người phía sau bên trái trong ba người không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.
Người nọ xuất thủ cũng hừ một tiếng, nói:
- Đầu nó đã bị ta bắn thủng. Vừa rồi bất quá là vì nó đã bạo xuất thông đạo không gian. Thông đạo không gian tự động đem nó hút vào mà thôi. Địa phương nó xuất hiện cách nơi này tuyệt đối sẽ không quá xa. Tối đa là trong phương viên ba trăm dặm, để cho Tông Dương phái người qua đây tìm kiếm, tuyệt đối có thể tìm được thi thể của nó.
- Vậy là tốt rồi...
Người phía sau bên trái buông ra một hơi thở, cười nói. Người phía sau bên phải lại là nhíu mày nói:
- Còn tên đệ tử Tông Phạm kia?
Nếu như Lâm Dịch lại nghe được lời này, hắn tuyệt đối có thể nhận ra đây là thanh âm năm đó tại lúc hắn tiến nhập Phong Vân Các, đột nhiên xuất hiện.
Người nọ xuất thủ, nhíu mày lại, sau đó lắc đầu nói:
- Không biết xuất phát từ một loại mục đích gì. Con chuột đem hắn chuyển đi trước. Hơn nữa khoảng cách tựa hồ còn không gần. Bằng không lấy năng lực khống chế không gian của chuột, nó tuyệt đối có thời gian thoát đi. Chính là bởi vì nguyên nhân này mới dẫn đến nó không kịp chạy thoát.
- Rốt cuộc là vì sao? Con chuột trứ danh nhát gan cẩn thận không ngờ ở chỗ này tiến hành một hồi phục kích nhân loại?
Người phía sau bên phải nhíu mày, thấp giọng nói.
Người nọ động thủ cười nói:
- Cũng may mà như vậy. Con chuột vận dụng lực lượng không gian, mới có thể bị chúng ta cảm ứng được. Bằng không, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể phát hiện nó đây.
Hai người còn lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó người phía sau bên trái mới nói:
- Chuyện khác để sau lại nói, trước đem những tiểu tử phía dưới kia cứu đã.
Ánh mắt ba người chuyển xuống, lúc này đám người Ngụy Kiếm căn bản còn không biết ba người tồn tại, đã chạy ra khoảng cách mấy chục dặm. Mà phía sau bọn họ, đám ma thú kia vẫn đuổi theo như cũ.
Vài đạo quang mang chợt lóe, một trận kình phong chợt nổ bắn ra, thân hình ba người đã biến mất tại không trung.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
Toàn bộ chạy về. Một tuần sau, bao gồm sư sinh ngày đó ở lại ngũ cấp khu vực ra đều ở lại trường học. Mấy người La Á cùng Lâm Dịch quan hệ không tệ, mãi cho đến lúc trở lại trường học, cũng vẫn khó có thể tiếp thu tin tức Lâm Dịch đã chết.
Tông Dương sắc mặt âm trầm rít gào ở trước mặt hắn. Đang đứng chính là sáu đạo sư Ngụy Kiếm.
Đối mặt Tông Dương rít gào, mấy người Ngụy Kiếm cúi đầu trầm mặc. Một lúc lâu, Sơn Lực ồm ồm nói:
- Ta là lĩnh đội của lần tu hành này. Hiệu trưởng, ngài muốn nghiêm phạt thế nào tùy ngài. Ta nhận.
- Nghiêm phạt?
Tông Dương rống giận giơ tay phải ra vỗ mạnh lên bàn, mặt bàn do đàn mộc tinh luyện chế tạo nhất thời bị đánh ra một đạo chưởng ấn.
- Nghiêm phạt thế nào? Nghiêm phạt có tác dụng sao? Ngươi có biết tầm quan trọng của lớp đặc biệt hay không? Ngày đó các ngươi là bảo chứng như thế nào? Các ngươi nói tuyệt đối có thể đem toàn bộ học sinh bình an trở về. Kết quả thế nào? Chết mười hai người a, nghiêm phạt các ngươi có ích lợi gì? Có ích lợi gì?
Tông Dương đã phẫn nộ không biết nên biểu thị như thế nào.
Đám người Sơn Lực nhất thời cúi đầu.
Tuy rằng nói chuyện này cũng trách không đến trên đầu bọn họ. Dù sao căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng còn chưa từng xảy ra loại sự tình ma thú đại quy mô phục kích nhân loại như lần này. Chuyện xảy ra đột nhiên, huống hồ bọn họ cũng không muốn như vậy.
Nhưng mà chính vào lúc này, một thanh âm phá không chợt vang lên. Thân thể con chuột hầu như đồng thời lóe ra ngân bạch quang mang, nhưng mà chung quy vẫn chậm một chút. Lâm Dịch rõ ràng thấy, khi thân thể nó biến mất trong nháy mắt, một đạo hồng mang vượt xa Lâm Dịch tưởng tượng từ trên người nó bắn xuyên qua, sau đó chui vào dưới lòng đất. Một bãi tiên huyết nhất thời rơi ra.
Lâm Dịch trợn mắt há miệng phát hiện đạo hồng sắc quang mang kia không biết từ nơi nào bắn tới, trên mặt đất xuất hiện một lỗ nhỏ. Miệng lỗ rõ ràng xuất hiện một điểm dấu vết đen nhẻm, không biết nông sâu bao nhiêu.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch nghe được không trung xuất hiện một thanh âm.
- Đáng tiếc, thiếu chút nữa thôi...
Lâm Dịch nhất thời miễn cưỡng hướng không trung nhìn lại...
Chỉ thấy ba nhân ảnh không biết từ lúc nào xuất hiện tại không trung, cứ như vậy chắp tay lăng không đứng đó. Do cự ly quá xa, hắn căn bản thấy không rõ dáng dấp ba người này.
Nhưng mà trong lòng Lâm Dịch cũng mạnh mẽ vừa động, hầu như nhịn không được muốn kinh hô ra.
Thánh giai.
Thánh giai cùng cường giả bình thường khác biệt rất lớn. Sau khi đạt được thánh giai, trọng lực đối với bọn họ đã không còn chút ảnh hưởng. Lăng không phi hành, trừ Hỏa hệ Thất cấp Dị Năng Giả ra chỉ có Thánh Giai mới có thể đạt được.
Mà như ba người kia dễ dàng như vậy, không chút phong hỏa, thản nhiên đứng giữa không trung. Ngoại trừ Thánh Giai, Lâm Dịch tưởng tượng không được ai nữa.
Đang lúc Lâm Dịch khiếp sợ, trên mặt đất ngân mang thoáng hiện, con chuột cư nhiên lần thứ hai xuất hiện trên đất trống.
Chỉ thấy con chuột kia vừa xuất hiện, nhất thời cuồng khiếu hai tiếng chi chi, ngân mang đại thịnh. Hầu như tại trong nháy mắt, Lâm Dịch liền cảm thấy cổ cường đại lực lượng cổ cường đại vô danh đột nhiên từ phía sau xuất hiện mạnh mẽ đem hắn hút vào. Chợt đại não một trận choáng váng mờ ảo, thiên địa biến sắc.
- Muốn chạy?
Một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một trong ba nhân ảnh trên không trung, chỉ là tùy ý một điểm, lại là một đạo hồng mang từ đầu ngón tay bắn nhanh ra.
Hầu như cùng lúc, cũng đem ngân mang vừa mới hiện lên trên mặt đất xuyên thủng. Tiếng kêu thảm thiết chi chi qua đi, ngân mang biến mất, nhưng con chuột cũng biến mất tại chỗ.
- Lại để nó chạy sao?
Một người phía sau bên trái trong ba người không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.
Người nọ xuất thủ cũng hừ một tiếng, nói:
- Đầu nó đã bị ta bắn thủng. Vừa rồi bất quá là vì nó đã bạo xuất thông đạo không gian. Thông đạo không gian tự động đem nó hút vào mà thôi. Địa phương nó xuất hiện cách nơi này tuyệt đối sẽ không quá xa. Tối đa là trong phương viên ba trăm dặm, để cho Tông Dương phái người qua đây tìm kiếm, tuyệt đối có thể tìm được thi thể của nó.
- Vậy là tốt rồi...
Người phía sau bên trái buông ra một hơi thở, cười nói. Người phía sau bên phải lại là nhíu mày nói:
- Còn tên đệ tử Tông Phạm kia?
Nếu như Lâm Dịch lại nghe được lời này, hắn tuyệt đối có thể nhận ra đây là thanh âm năm đó tại lúc hắn tiến nhập Phong Vân Các, đột nhiên xuất hiện.
Người nọ xuất thủ, nhíu mày lại, sau đó lắc đầu nói:
- Không biết xuất phát từ một loại mục đích gì. Con chuột đem hắn chuyển đi trước. Hơn nữa khoảng cách tựa hồ còn không gần. Bằng không lấy năng lực khống chế không gian của chuột, nó tuyệt đối có thời gian thoát đi. Chính là bởi vì nguyên nhân này mới dẫn đến nó không kịp chạy thoát.
- Rốt cuộc là vì sao? Con chuột trứ danh nhát gan cẩn thận không ngờ ở chỗ này tiến hành một hồi phục kích nhân loại?
Người phía sau bên phải nhíu mày, thấp giọng nói.
Người nọ động thủ cười nói:
- Cũng may mà như vậy. Con chuột vận dụng lực lượng không gian, mới có thể bị chúng ta cảm ứng được. Bằng không, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể phát hiện nó đây.
Hai người còn lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó người phía sau bên trái mới nói:
- Chuyện khác để sau lại nói, trước đem những tiểu tử phía dưới kia cứu đã.
Ánh mắt ba người chuyển xuống, lúc này đám người Ngụy Kiếm căn bản còn không biết ba người tồn tại, đã chạy ra khoảng cách mấy chục dặm. Mà phía sau bọn họ, đám ma thú kia vẫn đuổi theo như cũ.
Vài đạo quang mang chợt lóe, một trận kình phong chợt nổ bắn ra, thân hình ba người đã biến mất tại không trung.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
Toàn bộ chạy về. Một tuần sau, bao gồm sư sinh ngày đó ở lại ngũ cấp khu vực ra đều ở lại trường học. Mấy người La Á cùng Lâm Dịch quan hệ không tệ, mãi cho đến lúc trở lại trường học, cũng vẫn khó có thể tiếp thu tin tức Lâm Dịch đã chết.
Tông Dương sắc mặt âm trầm rít gào ở trước mặt hắn. Đang đứng chính là sáu đạo sư Ngụy Kiếm.
Đối mặt Tông Dương rít gào, mấy người Ngụy Kiếm cúi đầu trầm mặc. Một lúc lâu, Sơn Lực ồm ồm nói:
- Ta là lĩnh đội của lần tu hành này. Hiệu trưởng, ngài muốn nghiêm phạt thế nào tùy ngài. Ta nhận.
- Nghiêm phạt?
Tông Dương rống giận giơ tay phải ra vỗ mạnh lên bàn, mặt bàn do đàn mộc tinh luyện chế tạo nhất thời bị đánh ra một đạo chưởng ấn.
- Nghiêm phạt thế nào? Nghiêm phạt có tác dụng sao? Ngươi có biết tầm quan trọng của lớp đặc biệt hay không? Ngày đó các ngươi là bảo chứng như thế nào? Các ngươi nói tuyệt đối có thể đem toàn bộ học sinh bình an trở về. Kết quả thế nào? Chết mười hai người a, nghiêm phạt các ngươi có ích lợi gì? Có ích lợi gì?
Tông Dương đã phẫn nộ không biết nên biểu thị như thế nào.
Đám người Sơn Lực nhất thời cúi đầu.
Tuy rằng nói chuyện này cũng trách không đến trên đầu bọn họ. Dù sao căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng còn chưa từng xảy ra loại sự tình ma thú đại quy mô phục kích nhân loại như lần này. Chuyện xảy ra đột nhiên, huống hồ bọn họ cũng không muốn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.