Chung Cực Truyền Thừa

Chương 257: Trấn Hi Mạn

Vũ Thần Vũ

05/06/2013

- À?

Một lão giả đã qua tuổi trung niên nghe Khương Phàm lộ ra tiếng oán giận như vậy lập tức ngạc nhiên

- Chỉ trong ba ngày ngươi đã khiến ta xuất ra ba bình rồi, còn nói ta không tốt? . . . Hừ, đi, không tốt thì không tốt, những bình rượu kia ta còn phải giữ lại dùng lúc con ta cưới vợ, mấy ngày nay các ngươi đã uống bốn bình rồi, số còn lại không thể cho các ngươi nữa.

- Ai nha, bình cuối cùng thôi, đừng nhỏ mọn như vậy nha.

Khương Phàm lập tức gượng cười nói.

- Nói không được là không được, nói gì đều vô dụng.

Thấy lão Vương kiên quyết như thế, Khương Phàm giận tím mặt:

- Không nể tình vậy sao?

Lão Vương bĩu môi một cái

- Mặt mũi ai cũng không dùng được.

Khương Phàm lập tức tức giận trừng mắt, mà lão Vương không chút nào yếu thế, cũng trừng mắt nhìn về phía Khương Phàm, hai người cứ như vậy giằng co trong đại sảnh Vũ Môn.

Mà Lý bên người bọn hắn lại bảo trì biểu lộ lạnh lùng lạnh nhạt, phảng phất như hai người trước mặt như không khí vậy, khoan thai tự đắc bưng một tách trà nóng hổi, vui vẻ ngồi nhấm nháp.

Sau khi giằng co thời gian, cuối cùng Khương Phàm có việc cầu người mà xuống nước trước, nghiêm mặt, trứu mị cười nói:

- Ai nha. . . Một bình cuối cùng thôi. . . Ta cam đoan một bình cuối cùng thôi được không. . .

Nhưng lão Vương hiển nhiên đã biết rất rõ cái gọi là " một bình cuối cùng" này, thế nên lập tức tỏ thái độ dứt khoát, quyết không mềm lòng.



Khương Phàm lập tức giận dữ, miệng vỡ mắng:

- Lão già chết tiệt kia, lấy ra một lọ nữa ngươi sẽ chết à? Cùng lắm thì khi con ngươi đi cưới vợ, lão tử cho ngươi một thùng.

Lão Vương lại khinh thường bỉu môi nói:

- Rượu ngươi tặng có thể uống sao?

Trong giọng nói tràn đầy kinh nghi nghi hoặc khiến hai mắt Khương Phàm trừng trừng, trong miệng hét to:

- Ngươi. . .

Thế những còn chưa kịp phát tác, tiếng "môn chủ, ăn cơm đi" liền đánh gãy lời Khương Phàm định nói.

Khương Phàm lập tức sắc mặt sầu khổ, cầu khẩn nói:

- Cái này. . . Lão Vương. . . Xin thương xót. . . Chỉ một bình được không? Ta cam đoan là bình cuối cùng đấy. . . Aizz. . . Cái này đều phải trách ngươi, không có việc gì lại bắt những người kia uống rượu ngon để làm gì? Để cho ta bây giờ một ngày không uống thì không chịu nổi ah. . .

Nguyên lai vào ba ngày trước, đúng là sinh nhật 132 tuổi của lão Vương, tất cả mọi người trong trấn đều biết, lập tức rất nhiều người trong trấn đều chạy đến nhà lão Vương ăn sinh nhật hắn. Tiệc rượu kéo dài mãi đến buổi tối mới chấm dứt, trong quá trình đó rượu đã không còn nữa, mà lão Vương lúc đó đã uống say liền đào ra một bình rượu ngon hắn đã chôn chừng trăm năm lên. . . Sau khi bị Khương Phàm uống qua một lần, sau đó hễ có cơ hội là lại lừa gạt lão Vương. . . Ban đầu vì không dễ cự tuyệt, lão Vương chỉ đành chịu đau cho Khương Phàm mấy bình nhỏ. . . Nhưng ba ngày trôi qua, Khương Phàm lại càng được nước làm tới. . . Cái này khiến lão Vương không nể tình nữa, trực tiếp cự tuyệt.

Đợi cả buổi không thấy đối phương trả lời, lại nhìn biểu lộ kiên quyết trên mặt đối phương, Khương Phàm đã biết rõ ý tứ của đối phương, lập tức trừng mắt nổi giận nói:

- Chết tiệt lão già kia, ngươi. . .

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một hồi tiếng kèn dồn dập bỗng nhiên vang lên.

Đại sảnh ba người, kể cả Lý đã đứng lên chuẩn bị ăn cơm cũng không khỏi sửng sốt một chút, chợt mãnh liệt phóng về phía cửa, đồng thời hô:



- Ma thú xâm lấn, nhanh tập hợp.

Vừa lao ra đại sảnh, chỉ thấy trong mấy gian phòng ở một bên, đệ tử có đẳng cấp ngoài nhất cấp Chiến Sĩ cũng đã vọt ra, từ dầu trơn từ khóe miệng chưa được lau đi của bọn hắn có thể thấy được vừa rồi bọn hắn vẫn đang dùng cơm.

Biểu lộ của bọn người Khương Phàm lúc này sớm đã trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong đôi mắt hiện ra quang mang nghiêm túc và ngưng trọng, động tác cực nhanh, khoảng cách giữa một bước khoảng chừng 3-4m, phi nước đại mà ra.

Bởi vì từ tiểu thao trường trước Vũ Môn đến cửa trấn thẳng tắp không có bất kỳ công trình nào, vừa lao ra Vũ Môn, tình huống ở cửa trấn đều đã rơi vào mắt mọi người. . . Chỉ thấy không trung, một đầu hắc điểu cực lớn đang từ xa xa bay đến.

- Quái điểu thật lớn.

Một gã đệ tử lập tức kinh hô lên.

Thân hình Hắc Vân Điểu sau khi triển khai hai cánh, khoảng chừng hơn hai ba mươi mét, đối với nhân loại chỉ cao chừng 1m2 mà nói, tự nhiên nhìn giống như quái vật khổng lồ rồi.

Lúc nghe được một hồi tiếng kèn to rõ, Lâm Dịch sau khi sững sờ, trên mặt liền lộ ra cười khổ. . . Ba năm trước đây mình trở về, cưỡi Ước Ba Long, cũng kinh động cả trấn. . . Không nghĩ tới ba năm về sau trở về, vẫn như vậy? Nghe trong trấn khí tức thoáng trở nên hoảng loạn, dáng cười của Lâm Dịch trở nên càng đau khổ.

Cũng trách mình sốt ruột muốn nhìn thấy phụ thân, ngược lại đã quên Hắc Vân Điểu đối với thị trấn nhỏ xa xôi này mà nói, cũng là ma thú phi thường hiếm thấy.

Lập tức quay đầu nói với Nhĩ Ba:

- Dừng lại ngay trước cửa ra vào thôn.

Nhĩ Ba tự nhiên không có dị nghị.

Tốc độ Hắc Vân Điểu nếu so với bọn người Khương Phàm nhiều nhất chỉ là Tam cấp Chiến Sĩ thì nhanh hơn rất nhiều, tuy rằng thoạt nhìn còn rất xa, nhưng thực sự trước khi bọn người Khương Phàm đuổi tới cửa trấn đã tới nơi rồi, sau đó dưới sự thao túng của Nhĩ Ba, Hắc Vân Điểu mãnh liệt dừng thân hình lại, nhẹ nhàng lay động cánh chim, lơ lửng ở cửa ra vào thôn, khi những đệ tử trên tháp nhìn thấy trên lưng Hắc Vân Điểu có người, lập tức ngạc nhiên sửng sờ. Lâm Dịch không khỏi lộ ra vẻ cười khổ với bọn hắn.

- Hắc Vân Điểu?

Khi nhìn thấy bộ dáng của con chim khổng lồ này, trên mặt Lý lập tức lộ ra biểu lộ nghi hoặc. Lấy kiến thức rộng rãi của hắn, tự nhiên biết rõ Hắc Vân Điểu hoang dại không thể nào đến được trong rừng núi sâu thẳm này được. Chỉ có Hắc Vân Điểu cho người cưỡi mới có thể xuất hiện ở chỗ này. Nhưng, là người thế nào? . . . Lúc này, Lâm Dịch còn chưa ngoi người lên, nhìn từ dưới lên trên, lấy thể trạng của Hắc Vân Điểu, tự nhiên không thể thấy rõ hai người trên lưng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook