Chương 196: Tranh đoạt! (P2)
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Cho tới bây giờ, các chiến sĩ mới hiểu mục tiêu của mình là bình đài trên cao mà không phải là chém giết lẫn nhau. Rõ ràng vấn đề này, tất cả mọi người đều bắt đàu chuyển từ chém giết nhau sang chuyện tranh giành lên bình đài, không phải vạn bất đắc dĩ thì không đi tập kích đối phương.
So với chiến sĩ, tranh đấu của dị năng giả bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong đó ẩn chứa một làn ám sóng. Hai học viện lạnh lùng nhìn nhau.
Trên người Khắc Lý Tư nổi lên từng đạo lốc xoáy nhỏ, giống như là những cơn gió thoảng qua.
Người của học viện Ngũ Hành biến sắc, người hiểu rõ Khắc Lý Tư nhất chính là Khải Hi, Chỉ thấy thân hình hắn bùng nổ bắn ra những đạo quang mang màu vàng phóng thẳng lên trời, chúng bao phủ cả vách đá phía trước mặt.
Chuyện khiến cho người ta sợ hãi chính nhất đã xảy ra, các chiến sĩ đều muốn nhảy lên bình đài trên cao. Trừ phi thật sự đích bất đắc dĩ, đều không hề lẫn nhau công kích. . . Mà lúc này, đột nhiên một vầng hào quang màu vàng tràn tới, các chiến sĩ đang hăng hái xông lên chuẩn bị đặt chân lên bình đài, chợt cảm thấy một cỗ áp lực đánh úp tới, lập tức bình đài đang ở trước mặt bỗng nhiên biến mất, các chiến sĩ đã ở dưới mặt đất. Cũng vào lúc này, thân ảnh của Khắc Lý Tư bất ngờ xuất hiện trên không trung.
Trên người hắn lóe lên quang mang màu xanh mãnh liệt, dường như muốn chống cự lại lực hấp dẫn từ hào quang màu vàng của Khải Hi. Nhưng rốt cục cũng không còn biện pháp nào, sắc mặt hắn tái nhợt rơi xuống đất.
- Các ngươi đang làm cái gì vậy?
Một gã chiến sĩ đang chuẩn bị đặt chân lên bình đài, thì bị hào quang màu vàng kéo xuống dưới đất. Sắc mặt hắn đỏ bừng, phẫn nộ rống lên, con mắt đỏ hồng chứng tỏ hắn cực kỳ phẫn nộ.
Nguyên bản Khải Hi đang vui vẻ vì thấy Khắc Lý Tư tức giận, nhưng nghe thấy chiến sĩ đó hét to, hắn ngẩn người ra. Sau đó nhớ lại lúc nãy mình xuất thủ cũng kéo luôn cả họ xuống dưới. Lập tức Khải Hi xấu hổ cười trừ:
- Ách. . . Hắc hắc, ta cũng không có chú ý tới. . . Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý. . .
Một gã chiến sĩ quát to:
- Dị năng giả các ngươi cuối cùng muốn cái gì? Chẳng lẽ thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi sao? Vừa rồi ra tay giúp đỡ, hiện giờ lại muốn phá hỏng cuộc tranh đoạt danh ngạch của chúng ta sao?
Khải Hi vốn vô tâm nên mới lỡ tay, nhưng gã chiến sĩ lại cho rằng Khải Hi lợi dụng cơ hội để phá bọn họ, vì thế họ mới lớn tiếng quát mắng.
Thủy Linh Lung biến sắc khẽ nói:
- Các ngươi còn không biết xấu hổ trách cứ chúng ta? Ta hỏi các ngươi. Nếu như không phải vừa rồi chúng ta ra tay, thì chiến sĩ các ngươi chiếm được bao nhiêu danh ngạch hả?
Lời nói của Thủy Linh Lung lập tức khiến cho đám dị năng giả và chiến sĩ tỉnh ngộ. Vừa rồi rõ ràng có hơn mười chiến sĩ tiếp cận bình đài trên cao, nhưng nếu đã đặt chân lên thì làm sao có thể đi xuống? Phải biết, chế định giữa dị năng giả cùng Chiến Sĩ là do họ lén lút làm. Mà Thánh cấp Bạch đại nhân có nói, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đến bên cạnh hắn đầu tiên là đoạt được danh ngạch.
Sắc mặt đám người dị năng trầm xuống, lạnh lùng nhìn đám chiến sĩ.
Những chiến sĩ này bị Thủy Linh Lung nói cho nghẹn lời. Kỳ thật bọn hắn không phải là không có người nghĩ đến qua điểm ấy. . .Nhưng rất nhiều người ôm tâm tư chiếm đoạt danh ngạch, dù sao cũng đã lên bình đài, cho dù dị năng giả hay chiến sĩ cũng vậy. Ai chịu xuống đài?
Thủy Linh Lung lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Vẫn nên do phe dị năng giả chúng ta động thủ trước, chiến sĩ các ngươi làm sau đi.
Nói xong nàng nhìn mấy người Khắc Lý Tư trên mặt đất nói:
- Có một ít người đã không nhịn được nữa rồi.
Khắc Lý Tư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một cơn gió thoảng qua, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khải Hi nhếch miệng cười nói:
- Còn muốn lập lại chiêu cũ sao?
Năng lượng màu vàng phóng thẳng lên trời bao phủ toàn bộ vách núi, thân ảnh Khắc Lý Tư lại hiện ra bên trong quang mang màu vàng óng ánh.
- Buông ra cho ta!!!
Rất hiển nhiên, Khắc Lý Tư muốn phóng tay đánh cược một lần. Sắc mặt hắn đỏ lên, bỗng quát to một tiếng. Chỉ thấy toàn thân hắn bộc phát một luồng ánh sáng màu xanh và màu xám, hai màu trộn lẫn với nhau trên không trung và nổ tung.
Khải Hi biến sắc, hô to:
- Ngăn hắn lại.
Sau khi hét to, thân ảnh của hắn lóe lên những quang mang màu vàng mãnh liệt. Năng lượng màu vàng dưới sự gia trì của Khải Hi bắt đầu đại phóng.
Những người thuộc học viện Ngũ Hành lúc này mới bắt đầu phản ứng. Từng đạo năng lượng lập lòe trên người họ, đột nhiên năng lượng màu vàng trên người Khải Hi biến mất, thân ảnh Khắc Lý Tư vọt lên vững vàng rơi xuống bình đài, bên cạnh Thanh niên Thánh cấp.
Mọi người chấn động! Nhìn lại, chỉ thấy thần sắc của Khải Hi lúc này vô cùng thống khổ, thân thể co rút, hai tay ôm đùi phải, toàn thân không ngừng run rẩy.
Khải Hi từng là ân nhân cứu mạng của Lâm Dịch, lúc này thấy tình trạng của Khải Hi như vậy, hắn cả kinh vộ vàng bước nhanh tới hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Nhìn trạng thái của Khải Hi lúc này dường như không tốt cho lắm. Sắc mặt hắn vặn vẹo thống khổ mà trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi. Vài giây trước hắn còn khỏe lắm mà. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không biết. . . Đùi phải. Đau quá!
Khải Hi cố nén trong đau đớn trong thân thể, hắn nói với giọng đứt quãng! Toàn thân tiếp tục run rẩy.
Lâm Dịch lập tức cả kinh. Chỉ thấy lĩnh vực màu xanh da trời bao phủ lấy cả hai người.
Trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, không gì có thể tránh khỏi cảm ứng của hắn. Bất kể là vật sống hay chết cũng không thể.
Sau khi bao phủ Khải Hi, Lâm Dịch kinh hãi phát hiện bên trong đùi phải của Khải Hi có sinh vật sống.
Nhắm mắt lại, thân thể Khải Hi trong nháy mắt trở nên trong suốt. Mạch máu màu đỏ, xương cốt màu trắng. Lúc này, trên đùi phải, phía xương bánh chè có hơn mười sinh vật nhỏ dài kì lạ đang đâm sâu vào bên trong.
So với chiến sĩ, tranh đấu của dị năng giả bình tĩnh hơn nhiều, nhưng trong đó ẩn chứa một làn ám sóng. Hai học viện lạnh lùng nhìn nhau.
Trên người Khắc Lý Tư nổi lên từng đạo lốc xoáy nhỏ, giống như là những cơn gió thoảng qua.
Người của học viện Ngũ Hành biến sắc, người hiểu rõ Khắc Lý Tư nhất chính là Khải Hi, Chỉ thấy thân hình hắn bùng nổ bắn ra những đạo quang mang màu vàng phóng thẳng lên trời, chúng bao phủ cả vách đá phía trước mặt.
Chuyện khiến cho người ta sợ hãi chính nhất đã xảy ra, các chiến sĩ đều muốn nhảy lên bình đài trên cao. Trừ phi thật sự đích bất đắc dĩ, đều không hề lẫn nhau công kích. . . Mà lúc này, đột nhiên một vầng hào quang màu vàng tràn tới, các chiến sĩ đang hăng hái xông lên chuẩn bị đặt chân lên bình đài, chợt cảm thấy một cỗ áp lực đánh úp tới, lập tức bình đài đang ở trước mặt bỗng nhiên biến mất, các chiến sĩ đã ở dưới mặt đất. Cũng vào lúc này, thân ảnh của Khắc Lý Tư bất ngờ xuất hiện trên không trung.
Trên người hắn lóe lên quang mang màu xanh mãnh liệt, dường như muốn chống cự lại lực hấp dẫn từ hào quang màu vàng của Khải Hi. Nhưng rốt cục cũng không còn biện pháp nào, sắc mặt hắn tái nhợt rơi xuống đất.
- Các ngươi đang làm cái gì vậy?
Một gã chiến sĩ đang chuẩn bị đặt chân lên bình đài, thì bị hào quang màu vàng kéo xuống dưới đất. Sắc mặt hắn đỏ bừng, phẫn nộ rống lên, con mắt đỏ hồng chứng tỏ hắn cực kỳ phẫn nộ.
Nguyên bản Khải Hi đang vui vẻ vì thấy Khắc Lý Tư tức giận, nhưng nghe thấy chiến sĩ đó hét to, hắn ngẩn người ra. Sau đó nhớ lại lúc nãy mình xuất thủ cũng kéo luôn cả họ xuống dưới. Lập tức Khải Hi xấu hổ cười trừ:
- Ách. . . Hắc hắc, ta cũng không có chú ý tới. . . Lần sau sẽ chú ý, lần sau sẽ chú ý. . .
Một gã chiến sĩ quát to:
- Dị năng giả các ngươi cuối cùng muốn cái gì? Chẳng lẽ thực sự cho là chúng ta sợ các ngươi sao? Vừa rồi ra tay giúp đỡ, hiện giờ lại muốn phá hỏng cuộc tranh đoạt danh ngạch của chúng ta sao?
Khải Hi vốn vô tâm nên mới lỡ tay, nhưng gã chiến sĩ lại cho rằng Khải Hi lợi dụng cơ hội để phá bọn họ, vì thế họ mới lớn tiếng quát mắng.
Thủy Linh Lung biến sắc khẽ nói:
- Các ngươi còn không biết xấu hổ trách cứ chúng ta? Ta hỏi các ngươi. Nếu như không phải vừa rồi chúng ta ra tay, thì chiến sĩ các ngươi chiếm được bao nhiêu danh ngạch hả?
Lời nói của Thủy Linh Lung lập tức khiến cho đám dị năng giả và chiến sĩ tỉnh ngộ. Vừa rồi rõ ràng có hơn mười chiến sĩ tiếp cận bình đài trên cao, nhưng nếu đã đặt chân lên thì làm sao có thể đi xuống? Phải biết, chế định giữa dị năng giả cùng Chiến Sĩ là do họ lén lút làm. Mà Thánh cấp Bạch đại nhân có nói, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần đến bên cạnh hắn đầu tiên là đoạt được danh ngạch.
Sắc mặt đám người dị năng trầm xuống, lạnh lùng nhìn đám chiến sĩ.
Những chiến sĩ này bị Thủy Linh Lung nói cho nghẹn lời. Kỳ thật bọn hắn không phải là không có người nghĩ đến qua điểm ấy. . .Nhưng rất nhiều người ôm tâm tư chiếm đoạt danh ngạch, dù sao cũng đã lên bình đài, cho dù dị năng giả hay chiến sĩ cũng vậy. Ai chịu xuống đài?
Thủy Linh Lung lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Vẫn nên do phe dị năng giả chúng ta động thủ trước, chiến sĩ các ngươi làm sau đi.
Nói xong nàng nhìn mấy người Khắc Lý Tư trên mặt đất nói:
- Có một ít người đã không nhịn được nữa rồi.
Khắc Lý Tư hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm nói:
- Vậy thì bắt đầu đi.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, một cơn gió thoảng qua, thân ảnh hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khải Hi nhếch miệng cười nói:
- Còn muốn lập lại chiêu cũ sao?
Năng lượng màu vàng phóng thẳng lên trời bao phủ toàn bộ vách núi, thân ảnh Khắc Lý Tư lại hiện ra bên trong quang mang màu vàng óng ánh.
- Buông ra cho ta!!!
Rất hiển nhiên, Khắc Lý Tư muốn phóng tay đánh cược một lần. Sắc mặt hắn đỏ lên, bỗng quát to một tiếng. Chỉ thấy toàn thân hắn bộc phát một luồng ánh sáng màu xanh và màu xám, hai màu trộn lẫn với nhau trên không trung và nổ tung.
Khải Hi biến sắc, hô to:
- Ngăn hắn lại.
Sau khi hét to, thân ảnh của hắn lóe lên những quang mang màu vàng mãnh liệt. Năng lượng màu vàng dưới sự gia trì của Khải Hi bắt đầu đại phóng.
Những người thuộc học viện Ngũ Hành lúc này mới bắt đầu phản ứng. Từng đạo năng lượng lập lòe trên người họ, đột nhiên năng lượng màu vàng trên người Khải Hi biến mất, thân ảnh Khắc Lý Tư vọt lên vững vàng rơi xuống bình đài, bên cạnh Thanh niên Thánh cấp.
Mọi người chấn động! Nhìn lại, chỉ thấy thần sắc của Khải Hi lúc này vô cùng thống khổ, thân thể co rút, hai tay ôm đùi phải, toàn thân không ngừng run rẩy.
Khải Hi từng là ân nhân cứu mạng của Lâm Dịch, lúc này thấy tình trạng của Khải Hi như vậy, hắn cả kinh vộ vàng bước nhanh tới hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Nhìn trạng thái của Khải Hi lúc này dường như không tốt cho lắm. Sắc mặt hắn vặn vẹo thống khổ mà trở nên trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi. Vài giây trước hắn còn khỏe lắm mà. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng không biết. . . Đùi phải. Đau quá!
Khải Hi cố nén trong đau đớn trong thân thể, hắn nói với giọng đứt quãng! Toàn thân tiếp tục run rẩy.
Lâm Dịch lập tức cả kinh. Chỉ thấy lĩnh vực màu xanh da trời bao phủ lấy cả hai người.
Trong lĩnh vực, Lâm Dịch chính là thần, không gì có thể tránh khỏi cảm ứng của hắn. Bất kể là vật sống hay chết cũng không thể.
Sau khi bao phủ Khải Hi, Lâm Dịch kinh hãi phát hiện bên trong đùi phải của Khải Hi có sinh vật sống.
Nhắm mắt lại, thân thể Khải Hi trong nháy mắt trở nên trong suốt. Mạch máu màu đỏ, xương cốt màu trắng. Lúc này, trên đùi phải, phía xương bánh chè có hơn mười sinh vật nhỏ dài kì lạ đang đâm sâu vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.