Chương 62: Trở về nhà. (P2)
Vũ Thần Vũ
04/06/2013
Suy nghĩ một chút từ Hi Mạn Trấn đến Hi Á Thành, hắn và Lý dùng cước bộ mất thời gian cả tháng... Nhưng kỳ thật khoảng cách trong đó, làm sao xa bằng từ Hi Á Thành đi tới Bách Nhạn Thị cơ chứ? Nhưng có Ước Ba Long, từ Hi Á Thành tới Bách Nhạn Thị cũng chỉ mất có nửa tháng thời gian, tốc độ cực nhanh, có thể nghĩ...
La Á nhìn thấy con mắt của Lâm Dịch bắt đầu sáng lên, tiếp tục nói:
- Theo ta thấy, từ thôn trấn của ngươi tới Hi Á Thành, nếu như ngồi Ước Ba Long, tối đa không quá ba ngày là tới nơi! Tính toán như vậy, thời gian từ đây đi về nhà người không tới một tháng, ngươi cũng có thể ở nhà trong Bạch Đế Khánh.
Lâm Dịch nghe La Á nói như vậy, tính toán một chút, quả nhiên đúng là như thế, lần trước được ban thưởng ba vạn kim tệ đến bây giờ hắn không có tiêu một chút nào... Hơn nữa Lâm Dịch đối với tiền tài không có chút khái niệm nào cả, trên đường tốn hao bao nhiêu tiền không nằm trong cân nhắc của hắn... Nghĩ đến, dù tốn thế nào, cũng không có khả năng vượt qua ba vạn kim tệ a?
Nghĩ tới đây Lâm Dịch lập tức có chút hưng phấn nói:
- Tốt, các ngươi chờ ta trong chốc lát, ta lập tức tới ngay.
Nói xong hắn liền chạy về phía ký túc xá ở phía xa xa.
Mà lúc này Ám Tương và Lý Văn cũng từ trong phòng học đi ra, hô lớn:
- Đi thôi La Á.
La Á quay người cười hắc hắc nói:
- Chờ một chút... Hôm nay có người mời khách ngồi Ước Ba Long...
Ám Tương và Lý Văn đều sững sờ nói:
- Ai thế?
La Á cười hắc hắc nói:
- Một đại tài chủ...
Sau đó liền không nói thêm gì nữa, làm cho Ám Tương trợn trắng mắt suy nghĩ một hồi.
Lâm Dịch trở lại ký túc xá, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập tất cả vào trong hành lý của mình... Kỳ thật cũng chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản mà thôi, sau khi bọc thành ba lô liền lập tức quay trở lại khu dạy học.
Lúc này có thể nói tốc độ của hắn giống như mũi tên rời khỏi cung.
Đến trước khi dạy học, rất dễ dàng tìm được bọn người La Ám, Ám Tương. Mà Ám Tương và Lý Văn cũng đoán được "Đại tài chủ" trong miệng của La Á là ai... Ngẫm lại cũng phải, ban thưởng ba vạn kim tệ... Đối với tiểu hài tử mà nói, cũng không hổ thẹn với danh xưng "Tài chủ". Tuy trong nhà La Á và Ám Tương cũng có tiền, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho chúng hơn vạn kim tệ để xài vặt.
Hội hợp xong, mấy người liền chen chúc trong dòng người đi ra khỏi phòng học.
Thời điểm mãi cho tới hơn sáu giờ buổi chiều, màu xanh của lá rừng biến mất, rốt cuộc tầm mắt trước mặt cũng khoáng đạt hơn.
Đường đi tới thao trường cực lớn của thành Bách Nhạn xuất hiện trước mặt của bọn người Lâm Dịch. Thời điểm này thành Bách Nhạn cũng đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt các màu năng lượng từ trong ánh đèn hắt ra, giống như một đô thị như mộng như ảo, vô cùng hoa lệ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Dịch sau khi tới trường mới đi tới cái thành thị này. Ngày đó thời điểm đi trường học cũng bị vẻ đại khí của thành Bách Nhạn thu hút. Hôm nay lại đến nơi này, vẫn nhịn không được mà cảm khái trong lòng... Bách Nhạn Thị, tuyệt đối là một đại biểu cho đại khí của các thành thị trên đại lục.
Bọn người Ám Tương cũng kỳ nghỉ lần trước cũng có đi qua, cho nên quen việc dễ làm, dẫn theo Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây đi vào trong một khách sạn.
Vốn định thuê bốn gian phòng. Nhưng lúc này đang là ngày nghỉ đầu tiên, đại bộ phận đệ tử đều rời khỏi trường học, cho nên phòng ốc có chút khó tìm... Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ thuê hai gian.
Đương nhiên, với tư cách là nữ nhân duy nhất, Ám Tương có được đặc quyền một mình hưởng dụng một gian phòng, ba nam nhân không thể không chen chúc nhau ngủ một đêm.
Sau khi cất kỹ hành lý, Ám Tương đề nghị đi ra ngoài dạo chơi. Lâm Dịch vốn có ý định tu hành Phá Môn Ấn Ký một chút , nhưng nghe La Á nói cũng có thể thuận tiện mua một ít lễ vật về cho người nhà, Lâm Dịch cũng gật đầu đáp ứng.
Vì vậy bốn người cùng xuất phát đi ra ngoài một chuyến.
Thời điểm đi ra ngoài lần nữa, cả thành Bách Nhạn đều bao phủ ở bên trong một tầng hào quang rực rỡ từ năng lượng của các ngọn đèn, ẩn bên trong vẻ đại khí chính là sắc thái rực rỡ trang nhã, càng lộ ra vẻ động lòng người.
Bốn người Lâm Dịch cũng không dám đi quá xa, dù sao bốn người nhiều nhất cũng chỉ ghé qua đây hai lần, cộng thêm lần này nữa là lần thứ ba, bốn phía thành Bách Nhạn đều thông suốt, bọn họ cũng không muốn vì đi dạo phố buổi tối mà bị lạc đường.
Cũng may chung quanh khách sạn mà bọn họ thuê có một ít thương điếm, chính vì điều này mà làm cho bốn người Lâm Dịch thuận tiện rất nhiều.
Chọn cả buổi mà không biết nên mang thứ gì về tặng cho người trong nhà, Lâm Dịch có chút buồn bực rầu gãi đầu.
Ám Tương và La Á hiển nhiên đều là cuồng nhân mua sắm, không qua bao lâu sau, hai người đã bao lớn bao nhỏ đầy tay.
Mà trong tay của hai người Lâm Dịch và Lý Văn vẫn trống trơn, bất đắc dĩ, chỉ có thể biến thành công nhân bốc vác miễn phí cho Ám Tương và La Á.
Một giờ qua đi, ham muốn dạo phố của Ám Tương và La Á trên cơ bản là thỏa mãn, quyết định quay về, lại nhìn thấy Lâm Dịch và Lý Văn, lại phát hiện hai người còn chưa có mua sắm món gì cả.
La Á không khỏi sững sờ, sau đó cười nói:
- Như thế nào, hai người các ngươi không còn gì muốn mua sao?
Lý Văn lắc đầu, tỏ vẻ không có, mà Lâm Dịch tắc thì gãi gãi đầu nói:
- Ta không biết nên mua mấy thứ gì.
- Ách... Chuyện này có bao nhiêu khó khăn sao? Không phải nghe nói ngươi có muội muội sao? Mua cho nàng mấy bộ quần áo xinh đẹp là được rồi.
Nghe La Á vừa nói như vậy, Lâm Dịch lập tức con mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ân! Đúng rồi, mua cho Yến nhi chút quần áo xinh đẹp, hẳn muội ấy nhất định sẽ thích!
Nói xong, giống như nhìn thấy nha đầu Yến nhi ở bên cạnh hắn cười nhảy rất đáng yêu.
Nói là làm liền, mấy người lại đi vào trong cửa tiệm quần áo.
Đối với phương diện quần áo nữ hài nhi, Ám Tương với tư cách là bản thân là mỹ nữ đương nhiên có quyền lên tiếng nhất. Tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang phục mùa hè đáng yêu ngọt ngào, trả tiền, Lâm Dịch cảm thấy mỹ mãn ôm quần áo đã được đóng gói cùng mấy người trở về khách sạn.
La Á nhìn thấy con mắt của Lâm Dịch bắt đầu sáng lên, tiếp tục nói:
- Theo ta thấy, từ thôn trấn của ngươi tới Hi Á Thành, nếu như ngồi Ước Ba Long, tối đa không quá ba ngày là tới nơi! Tính toán như vậy, thời gian từ đây đi về nhà người không tới một tháng, ngươi cũng có thể ở nhà trong Bạch Đế Khánh.
Lâm Dịch nghe La Á nói như vậy, tính toán một chút, quả nhiên đúng là như thế, lần trước được ban thưởng ba vạn kim tệ đến bây giờ hắn không có tiêu một chút nào... Hơn nữa Lâm Dịch đối với tiền tài không có chút khái niệm nào cả, trên đường tốn hao bao nhiêu tiền không nằm trong cân nhắc của hắn... Nghĩ đến, dù tốn thế nào, cũng không có khả năng vượt qua ba vạn kim tệ a?
Nghĩ tới đây Lâm Dịch lập tức có chút hưng phấn nói:
- Tốt, các ngươi chờ ta trong chốc lát, ta lập tức tới ngay.
Nói xong hắn liền chạy về phía ký túc xá ở phía xa xa.
Mà lúc này Ám Tương và Lý Văn cũng từ trong phòng học đi ra, hô lớn:
- Đi thôi La Á.
La Á quay người cười hắc hắc nói:
- Chờ một chút... Hôm nay có người mời khách ngồi Ước Ba Long...
Ám Tương và Lý Văn đều sững sờ nói:
- Ai thế?
La Á cười hắc hắc nói:
- Một đại tài chủ...
Sau đó liền không nói thêm gì nữa, làm cho Ám Tương trợn trắng mắt suy nghĩ một hồi.
Lâm Dịch trở lại ký túc xá, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập tất cả vào trong hành lý của mình... Kỳ thật cũng chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản mà thôi, sau khi bọc thành ba lô liền lập tức quay trở lại khu dạy học.
Lúc này có thể nói tốc độ của hắn giống như mũi tên rời khỏi cung.
Đến trước khi dạy học, rất dễ dàng tìm được bọn người La Ám, Ám Tương. Mà Ám Tương và Lý Văn cũng đoán được "Đại tài chủ" trong miệng của La Á là ai... Ngẫm lại cũng phải, ban thưởng ba vạn kim tệ... Đối với tiểu hài tử mà nói, cũng không hổ thẹn với danh xưng "Tài chủ". Tuy trong nhà La Á và Ám Tương cũng có tiền, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho chúng hơn vạn kim tệ để xài vặt.
Hội hợp xong, mấy người liền chen chúc trong dòng người đi ra khỏi phòng học.
Thời điểm mãi cho tới hơn sáu giờ buổi chiều, màu xanh của lá rừng biến mất, rốt cuộc tầm mắt trước mặt cũng khoáng đạt hơn.
Đường đi tới thao trường cực lớn của thành Bách Nhạn xuất hiện trước mặt của bọn người Lâm Dịch. Thời điểm này thành Bách Nhạn cũng đèn đuốc rực rỡ, đặc biệt các màu năng lượng từ trong ánh đèn hắt ra, giống như một đô thị như mộng như ảo, vô cùng hoa lệ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Dịch sau khi tới trường mới đi tới cái thành thị này. Ngày đó thời điểm đi trường học cũng bị vẻ đại khí của thành Bách Nhạn thu hút. Hôm nay lại đến nơi này, vẫn nhịn không được mà cảm khái trong lòng... Bách Nhạn Thị, tuyệt đối là một đại biểu cho đại khí của các thành thị trên đại lục.
Bọn người Ám Tương cũng kỳ nghỉ lần trước cũng có đi qua, cho nên quen việc dễ làm, dẫn theo Lâm Dịch hết nhìn đông lại nhìn tây đi vào trong một khách sạn.
Vốn định thuê bốn gian phòng. Nhưng lúc này đang là ngày nghỉ đầu tiên, đại bộ phận đệ tử đều rời khỏi trường học, cho nên phòng ốc có chút khó tìm... Cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ thuê hai gian.
Đương nhiên, với tư cách là nữ nhân duy nhất, Ám Tương có được đặc quyền một mình hưởng dụng một gian phòng, ba nam nhân không thể không chen chúc nhau ngủ một đêm.
Sau khi cất kỹ hành lý, Ám Tương đề nghị đi ra ngoài dạo chơi. Lâm Dịch vốn có ý định tu hành Phá Môn Ấn Ký một chút , nhưng nghe La Á nói cũng có thể thuận tiện mua một ít lễ vật về cho người nhà, Lâm Dịch cũng gật đầu đáp ứng.
Vì vậy bốn người cùng xuất phát đi ra ngoài một chuyến.
Thời điểm đi ra ngoài lần nữa, cả thành Bách Nhạn đều bao phủ ở bên trong một tầng hào quang rực rỡ từ năng lượng của các ngọn đèn, ẩn bên trong vẻ đại khí chính là sắc thái rực rỡ trang nhã, càng lộ ra vẻ động lòng người.
Bốn người Lâm Dịch cũng không dám đi quá xa, dù sao bốn người nhiều nhất cũng chỉ ghé qua đây hai lần, cộng thêm lần này nữa là lần thứ ba, bốn phía thành Bách Nhạn đều thông suốt, bọn họ cũng không muốn vì đi dạo phố buổi tối mà bị lạc đường.
Cũng may chung quanh khách sạn mà bọn họ thuê có một ít thương điếm, chính vì điều này mà làm cho bốn người Lâm Dịch thuận tiện rất nhiều.
Chọn cả buổi mà không biết nên mang thứ gì về tặng cho người trong nhà, Lâm Dịch có chút buồn bực rầu gãi đầu.
Ám Tương và La Á hiển nhiên đều là cuồng nhân mua sắm, không qua bao lâu sau, hai người đã bao lớn bao nhỏ đầy tay.
Mà trong tay của hai người Lâm Dịch và Lý Văn vẫn trống trơn, bất đắc dĩ, chỉ có thể biến thành công nhân bốc vác miễn phí cho Ám Tương và La Á.
Một giờ qua đi, ham muốn dạo phố của Ám Tương và La Á trên cơ bản là thỏa mãn, quyết định quay về, lại nhìn thấy Lâm Dịch và Lý Văn, lại phát hiện hai người còn chưa có mua sắm món gì cả.
La Á không khỏi sững sờ, sau đó cười nói:
- Như thế nào, hai người các ngươi không còn gì muốn mua sao?
Lý Văn lắc đầu, tỏ vẻ không có, mà Lâm Dịch tắc thì gãi gãi đầu nói:
- Ta không biết nên mua mấy thứ gì.
- Ách... Chuyện này có bao nhiêu khó khăn sao? Không phải nghe nói ngươi có muội muội sao? Mua cho nàng mấy bộ quần áo xinh đẹp là được rồi.
Nghe La Á vừa nói như vậy, Lâm Dịch lập tức con mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Ân! Đúng rồi, mua cho Yến nhi chút quần áo xinh đẹp, hẳn muội ấy nhất định sẽ thích!
Nói xong, giống như nhìn thấy nha đầu Yến nhi ở bên cạnh hắn cười nhảy rất đáng yêu.
Nói là làm liền, mấy người lại đi vào trong cửa tiệm quần áo.
Đối với phương diện quần áo nữ hài nhi, Ám Tương với tư cách là bản thân là mỹ nữ đương nhiên có quyền lên tiếng nhất. Tỉ mỉ chọn lựa mấy bộ trang phục mùa hè đáng yêu ngọt ngào, trả tiền, Lâm Dịch cảm thấy mỹ mãn ôm quần áo đã được đóng gói cùng mấy người trở về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.