Chung Cực Truyền Thừa

Chương 131: Truyền thuyết về Bạch Tiếu Thiên! (P1)

Vũ Thần Vũ

05/06/2013

- Xong rồi, đi thôi, thật là, còn so đo tính bướng bỉnh với một tiểu hài tử.

Cho tới bây giờ, Khải Hi sau khi Lâm Dịch phát hiện ra nơi ẩn nấp của bọn hắn vẫn một mức không hiện thân, nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất, hắn lại ra tay cứu Lâm Dịch.

Sắc mặt Khắc Lí Tư biến đổi mấy lần, nghe được cách nói của Khải Hi hắn đã biết Khải Hi muốn bảo vệ tiểu tử này rồi. Đương nhiên, Khắc Lí Tư kỳ thật cũng không muốn giết chết Lâm Dịch, chỉ là cuối cùng Lâm Dịch lại chống đối hắn khiến hắn bốc hỏa thôi. Lúc này Lâm Dịch có Khải Hi bảo vệ, liền hừ lạnh một tiếng, đứng trên không trung lạnh lùng bao quát Lâm Dịch nói:

- Tiểu tử, lần này hãy bỏ qua cho ngươi, về sau không nên hung hăng càn quấy như thế nữa... Mặc dù Khải Hi có bảo vệ ngươi thế nào, ta cũng nhất định sẽ tự tay đánh chết ngươi...

Tiếng nói truyền xuống đất, một hồi gió nhẹ thổi qua, thân ảnh Khắc Lí Tư cứ như vậy biến mất không thấy gì nữa...

Mà Lâm Dịch lại đứng nguyên tại chỗ nhíu mày, hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi đợi thật lâu, một cổ đau đớn toàn thân mới xuất hiện trên người Lâm Dịch... trong mắt Lâm Dịch lập tức bắn ra hận ý khắc cốt:

- Khắc Lí Tư...

Sau đó kéo lấy thân thể bị thương, Lâm Dịch đi về phía Ước Ba Long.

Đêm tối đi gấp, từ sau khi đánh một trận với Khắc Lí Tư, trong nội tâm Lâm Dịch liền tràn đầy cừu hận với Khắc Lí Tư, càng thêm khát vọng đối với lực lượng, phong cảnh xinh đẹp trên đường đã khó có thể lọt vào mắt nữa.

Cũng may năng lực khôi phục của Lâm Dịch rất mạnh, mà khi lần cuối cùng Khắc Lí Tư sử dụng phong trận, ý tứ muốn uy hiếp Lâm Dịch hơi nặng một chút, thêm vào lực khôi phục của Lâm Dịch rất mạnh nên cũng không có thương tích gì nghiêm trọng cả. Bất quá hơn một tháng, thương thế trên người Lâm Dịch đã bắt đầu hoàn toàn lành lại, còn hận ý đối với Khắc Lí Tư cũng bị Lâm Dịch chôn sâu dưới đáy lòng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch bị người khác dùng lực lượng cường đại nhục nhã như thế, Lâm Dịch tuyệt đối không thể quên cừu hận lần này được.

Hai tháng sau, Lâm Dịch xuất hiện trước một tòa thành thị cực kỳ phồn vinh.

Mặc dù chỉ là đại môn của thành thị, dĩ nhiên ngựa xe như nước, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.

Điều khiển Ước Ba Long đáp xuống từ không trung, tìm một nơi đủ cho Ước Ba Long đáp xuống, Lâm Dịch nhảy xuống từ trên lưng Ước Ba Long.



Giao Ước Ba Long cho người của trạm dịch ở bên ngoài trông coi, Lâm Dịch liền đi đến cửa thành.

Cửa thành cao chừng hơn mười trượng, lộ ra khí thế bàng bạc. Ngẩng đầu nhìn, xà ngang trên cửa thành điêu khắc hai chữ to hùng hậu "Thiên Diệp", lộ ra vẻ cực kỳ cứng cáp.

- Cuối cùng đã tới.

Lâm Dịch cảm thấy âm thầm có chút kích động, ngoại trừ có thể chính thức bắt đầu học tập di năng ra, hắn càng có thể lập tức gặp được người nhà của mình.

Tính toán thời gian, Lâm Dịch đã có chừng năm năm chưa gặp qua người nhà, cũng không biết giờ bọn họ thế nào nữa.

Tiến vào thành thị.

Cảnh tượng lọt vào tâm mắt cực kỳ phồn hoa, không thể không nói, mặc dù là thành Bách Nhạn ở Tông Phạm, cũng tuyệt đối không phồn hoa như thành Thiên Diệp được.

Nếu như nói thành Bách Nhạn mang đến cho người khác cảm giác đại khí..., vậy thì, cảm giác mà Thiên Diệp thành phố mang đến cho người khác chính là phồn vinh.

Người lui tới trên đường phố rất nhiều, thậm chí còn có cảm giác chen chúc, bốn phía khắp nơi đều là thanh âm rao hàng, tiếng cười đùa, tiếng ồn ào, lộ ra phi thường náo nhiệt.

So sánh với loại thành thị nhỏ như La Nhĩ, nhà lầu của thành Thiên Diệp cao hơn rất nhiều, nhiều vô số, lộ ra cực kỳ phồn vinh.

Lâm Dịch đi theo dòng người, ánh mắt lại hiếu kỳ hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó tìm một lữ điếm đi vào.

Đi vào đại sảnh lữ điếm hỏi thăm, biểu tình của nữ hầu trở nên cực kỳ cung kính:

- Học viện Ngũ Hành ở vị trí ngay trung tâm Thiên Diệp, sau khi đi qua quảng trường trung tâm, ngài có thể thấy được.

Ăn cơm xong, nhìn sắc trời một chút dĩ nhiên đã gần tới buổi chiều, hắn liền liền quyết định sáng sớm ngày mai lại tới Học viện Ngũ Hành.



Sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch thuê một chiếc xe ngựa đi về phía Học viện Ngũ Hành.

Rất hiển nhiên Học viện Ngũ Hành cực kỳ nổi danh ở Thiên Diệp thành phố, Người chăn ngựa nghe đến muốn đi Học viện Ngũ Hành, trên đường đi liền không ngừng nói tíu tít, các loại chuyện về về lịch sử Học viện Ngũ Hành ah, các danh nhân đã từng xuất hiện qua, thật ra khiến Lâm Dịch biết thêm được một ít tình huống về Học viện Ngũ Hành.

Học viện Ngũ Hành tu kiến vào năm 30457 Bạch Đế lịch, đến ngày nay đã có lịch sử chừng gần 3 vạn năm, so với Tông Phạm, càng cổ xưa hơn nhiều, nội tình của nó tất nhiên cũng cực kỳ phong phú.

Mà trong lịch sử trường học, lại xuất hiện rất nhiều cường giả.

- Bạch Tiếu Thiên đại nhân ngài biết không?

Người chăn ngựa phối hợp nói, nhưng nghe được cái tên này, Lâm Dịch lại sững sờ, nói:

- Bạch Tiếu Thiên?

Người chăn ngựa ngạo nghễ nói:

- Bạch Tiếu Thiên đại nhân, cũng tốt nghiệp ở Học viện Ngũ Hành đấy.

- Cái gì?

Lâm Dịch lập tức mở to hai mắt nhìn.

Về Bạch Tiếu Thiên, hắn đã từng trông thấy từ trong một quyền lịch sử đại lục ở Phong Vân Các.

Nghe nói vào vạn năm trước hoàng tộc đế quốc Bạch gia nhân tài điêu linh, đương kim Đế vương Bạch Sầu mặc dù không tính ngu ngốc, nhưng lại cực kỳ thiếu khuyết năng lực quyết đoán. Quan chấp hành cao nhất Lạp Nhĩ Ba của hành tỉnh Độ La ở cực bắc lúc ấy thấy nhân tài hoàng tộc tàn lụi, kể cả hắn trong đó, thủ hạ của hắn chừng bảy tên thánh giai cường giả có ý đồ muôn phân liệt đế quốc, độc lập xưng đế.

Hành động của quan chấp hành kia cực kỳ bí mật, khi Bạch Sầu nhận được tin tức, Lạp Nhĩ Ba kia cũng đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị, chỉ chờ hô một tiếng thôi.

Phải biết rằng vào lúc ấy, hoàng tộc đế quốc đã thống lĩnh đại lục gần hơn ba vạn năm, cách nghĩ của rất nhiều quan chấp hành đều giống với Lạp Nhĩ Ba, nếu như Lạp Nhĩ Ba xưng đế thành công, như vậy trong mười một hành tỉnh khác cũng có hơn phân nửa người cùng làm thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chung Cực Truyền Thừa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook