Chương 219: Xích Viêm của Chu Tước. (P2)
Vũ Thần Vũ
05/06/2013
Cũng như Khải Hi, Thư Mộng một ngụm nuốt xuống máu của Chú Tước Chi Xích Viêm... trong khoảng khắc chỉ thây thân thể chợt ấm áp, nhưng không có bất cứ cảm giác gì. Máu của siêu giai cửu cấp ma thú sau khi vào thân thể còn cần một khoảng thời gian thức tỉnh, cũng không phải ăn một lần là có thể có chiến văn. Hơn nữa thời gian có thể hoàn toàn dung hợp không biết là bao lâu, một ngày, một năm, hay có lẽ mà mười năm... ai mà biết được.
- Được rồi, chúng ta trực tiếp tiến lên tầng ba đi, ở đây nói thế nào cũng không phải là nơi thích hợp nghỉ ngơi.
Trương Diệc Vũ ở trong lam sắc lĩnh vực nói.
Mọi người nhất thời gật đầu, chợt đi tới cửa truyền tống.
- Mọi người cẩn thận.
Trước khi tiến vào, Lâm Dịch nhắc nhở một câu, mọi người gật đầu liền theo Lâm Dịch bước vào trong.
Một cỗ cảm giác thân thể như bị thiêu thành tro tiến vào... nhưng trong nháy mắt đã qua đi, khôi phục lại, chợt một cơn gió mang theo cảm giác thanh lương tới cực điểm thổi tới...
Lâm Dịch không khỏi mở mắt, sau đó trợn trừng lên...
Xuất hiện trước mặt đám người là một khối hải vực rộng vô biên, làm gió tươi mát mang theo vị mặn nhàn nhạt thổi tới... bầu trời không có ánh dương. nhưng bầu trời cũng màu nước biển, cả không gian như một vùng hải dương rộng lớn không thấy điểm cuối.
- Đẹp quá a.
Thư Mộng nhịn không được sinh ra một tiếng cảm khái.
Không nhìn thấy biển, vĩnh viễn không cảm thụ được cảm giác tâm hồn rộng mở, xa xa nhìn lại, ánh mắt chỉ có có nhìn thấy một khoảng không toàn màu xanh nước biển, nơi đường chân trời, thậm chí có vô số chim chóc bay qua... không thể không nói, hoàn cảnh ở tầng thứ ba trong cảm giác của mọi người là tốt nhất, đẹp nhất trong Ma nguyên động quật.
Lúc này chỗ mọi người đứng chính là một tiểu đảo không lớn, mà vây quanh tiểu đảo chính là hải vực vô biên.
Hơi lạnh khẽ thổi lên mặt, tất cả mọi người không khỏi nhắm mắt... những mệt mỏi khi vượt qua sa mạc, vượt qua biển dung nham, thời khắc lo lắng khi phi hành lúc trước đều như tan biến... đã lâu mọi người không được hưởng cảm giác thảnh thơi như vậy.
- Nơi này so với tầng một sợ rằng càng đáng sợ hơn a?
Trương Diệc Vũ cảm khái nói:
- Không biết người sáng tạo ra nơi này cường đại thế nào nhỉ?
Tất cả mọi người cảm khái vô cùng, một lúc sau Thư Mộng đột nhiên đề nghị
- Không bằng chúng ta kiếm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt đi, hơn nữa thời gian trong này cũng không hạn chế, ở đây hoàn cảnh tốt như vậy, cứ hưởng thụ một chút đi!
Mọi người nghe thế, cũng không khỏi động tâm.
Từ bắt đầu trù bị danh ngạch tranh đoạt chiến đấu. Mọi người cũng đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy. Sau đến tranh đoạt danh ngạch chiến đấu, tầng thứ nhất trong sa mạc khắp nơi đều là cát vàng đầy trời. Thời gian dài ở dưới loại hoàn cảnh này, khiến người ta áp lực tâm lý là cực lớn. Sau đó đánh chết Thôn Phệ Thú, lại để mọi người ít nhiều thụ thương một chút. Kế tiếp trong hồng sắc không gian chủ sắc điều vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình phiền toái. Mà lúc này, đại hải cùng lam thiên trong tầng thứ ba lại quét sạch lo lắng trong mấy ngày qua trong lòng mọi người. Khiến người ta nhịn không được muốn nghỉ chân.
Chúng nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một trận. Cuối cùng lại vẫn là người ít nói nhất, Lang Sa mở miệng nói trước:
- Được rồi, mọi người lúc trước ít nhiều đều thụ thương. Vì nghênh tiếp chiến đấu phía sau, ở nơi này nghỉ ngơi và hồi phục một lúc đi!
Ngay cả Lang Sa thanh lãnh nhất cũng đều không nhịn được mê hoặc. Càng không cần phải nói những người khác. Lập tức, đề nghị của Thư Mộng liền thông qua mọi người xem xét. Bọn họ sắp sửa ở trên đảo nhỏ này, dừng lại một đoạn thời gian.
Tiểu đảo tuy rằng không lớn, nhưng là phạm vi khoảng mấy dặm. Bên trên sinh trưởng một ít cây cối lục sắc cùng với cây dây leo.
Không thể không nói, đây là một tiểu đảo rất yên bình, ngoại trừ không có sinh vật có sinh mệnh ra, quả thực có thể xưng là thế ngoại đào nguyên.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Bởi vì không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, không gian này vĩnh viễn là trong một mảnh sáng sủa. Bất tri bất giác, đã không biết qua bao nhiêu ngày.
Lâm Dịch hai mắt khép hờ, toàn thân bao phủ trong tinh lam sắc lĩnh vực. Mà lĩnh vực lại trầm tại đáy biển sâu.
Không gian này là không có sinh vật nhỏ yếu bình thường. Mặc dù là yếu nhất, cũng là Lục cấp đến Thất cấp. Trên đảo nhỏ không có cái gì ăn, thường ngày mọi người chỉ có thể tại xung quanh hải vực liệp sát một ít Lục cấp ma thú làm no bụng. Mà trọng trách này tự nhiên là giao cho Lâm Dịch có Thủy hệ lĩnh vực đến hoàn thành. Dù sao, Thủy Linh Lung tuy rằng cũng là Thủy hệ Dị Năng Giả, nhưng chung quy thực lực vẫn là yếu hơn Lâm Dịch rất nhiều. Mà Khắc Lý Tư giỏi phi hành, nhưng ở trong nước lại là một kẻ mù.
Huống hồ, vô luận đứng trên vị trí nam nhân hay đệ tử, Lâm Dịch đều là không có khả năng để Thủy Linh Lung đến gánh vác trách nhiệm.
Phương viên sáu bảy dặm, tình cảnh đều tự nhiên hiện lên trong óc Lâm Dịch. Chính là Lâm Dịch thông qua dị năng, đang nhận biệt xung quanh hải vực.
Bởi vì không có sinh vật bình thường, khí tức sinh mệnh của không gian này liền có vẻ không đủ. Tuy rằng xung quanh hải vực sinh sống một ít Lục cấp ma thú. Nhưng tổng thể mà nói số lượng vẫn là không nhiều lắm. Đương nhiên, nếu như chỉ là làm cho người no bụng, thật ra lại đủ.
Đột nhiên, thần sắc Lâm Dịch khẽ động. Một con tiễn ngư xuất hiện trong phạm vi nhận biết của Lâm Dịch.
Tiễn Ngư, Lục cấp ma thú họ nhà cá. Tại thế giới bình thường, Tiễn Ngư là sinh vật quần cư. Nhưng mà tại không gian này, lại chỉ có một mình nó bơi lội xung quanh đây. Miệng cá dài đến một thước, chiết xạ u lam quang mang, tựa như lợi kiếm tản ra hàn ý làm người ta run sợ!
Lâm Dịch đột nhiên có chút kỳ quái nghĩ đến. Lẽ nào sinh vật trong không gian này, đều là không cần ăn uống sao? Loài giống Thôn Phệ Thú còn dễ nói, dù sao chúng là thượng tầng trong cả không gian. Phía dưới còn có Thất cấp và Lục cấp ma thú có thể ăn. Nhưng loài như Tiễn Ngư này, một sinh vật nhỏ yếu nhất trong không gian là dựa vào cái gì để sinh tồn tiếp? Chẳng lẽ là ăn cỏ?
- Được rồi, chúng ta trực tiếp tiến lên tầng ba đi, ở đây nói thế nào cũng không phải là nơi thích hợp nghỉ ngơi.
Trương Diệc Vũ ở trong lam sắc lĩnh vực nói.
Mọi người nhất thời gật đầu, chợt đi tới cửa truyền tống.
- Mọi người cẩn thận.
Trước khi tiến vào, Lâm Dịch nhắc nhở một câu, mọi người gật đầu liền theo Lâm Dịch bước vào trong.
Một cỗ cảm giác thân thể như bị thiêu thành tro tiến vào... nhưng trong nháy mắt đã qua đi, khôi phục lại, chợt một cơn gió mang theo cảm giác thanh lương tới cực điểm thổi tới...
Lâm Dịch không khỏi mở mắt, sau đó trợn trừng lên...
Xuất hiện trước mặt đám người là một khối hải vực rộng vô biên, làm gió tươi mát mang theo vị mặn nhàn nhạt thổi tới... bầu trời không có ánh dương. nhưng bầu trời cũng màu nước biển, cả không gian như một vùng hải dương rộng lớn không thấy điểm cuối.
- Đẹp quá a.
Thư Mộng nhịn không được sinh ra một tiếng cảm khái.
Không nhìn thấy biển, vĩnh viễn không cảm thụ được cảm giác tâm hồn rộng mở, xa xa nhìn lại, ánh mắt chỉ có có nhìn thấy một khoảng không toàn màu xanh nước biển, nơi đường chân trời, thậm chí có vô số chim chóc bay qua... không thể không nói, hoàn cảnh ở tầng thứ ba trong cảm giác của mọi người là tốt nhất, đẹp nhất trong Ma nguyên động quật.
Lúc này chỗ mọi người đứng chính là một tiểu đảo không lớn, mà vây quanh tiểu đảo chính là hải vực vô biên.
Hơi lạnh khẽ thổi lên mặt, tất cả mọi người không khỏi nhắm mắt... những mệt mỏi khi vượt qua sa mạc, vượt qua biển dung nham, thời khắc lo lắng khi phi hành lúc trước đều như tan biến... đã lâu mọi người không được hưởng cảm giác thảnh thơi như vậy.
- Nơi này so với tầng một sợ rằng càng đáng sợ hơn a?
Trương Diệc Vũ cảm khái nói:
- Không biết người sáng tạo ra nơi này cường đại thế nào nhỉ?
Tất cả mọi người cảm khái vô cùng, một lúc sau Thư Mộng đột nhiên đề nghị
- Không bằng chúng ta kiếm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt đi, hơn nữa thời gian trong này cũng không hạn chế, ở đây hoàn cảnh tốt như vậy, cứ hưởng thụ một chút đi!
Mọi người nghe thế, cũng không khỏi động tâm.
Từ bắt đầu trù bị danh ngạch tranh đoạt chiến đấu. Mọi người cũng đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy. Sau đến tranh đoạt danh ngạch chiến đấu, tầng thứ nhất trong sa mạc khắp nơi đều là cát vàng đầy trời. Thời gian dài ở dưới loại hoàn cảnh này, khiến người ta áp lực tâm lý là cực lớn. Sau đó đánh chết Thôn Phệ Thú, lại để mọi người ít nhiều thụ thương một chút. Kế tiếp trong hồng sắc không gian chủ sắc điều vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình phiền toái. Mà lúc này, đại hải cùng lam thiên trong tầng thứ ba lại quét sạch lo lắng trong mấy ngày qua trong lòng mọi người. Khiến người ta nhịn không được muốn nghỉ chân.
Chúng nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một trận. Cuối cùng lại vẫn là người ít nói nhất, Lang Sa mở miệng nói trước:
- Được rồi, mọi người lúc trước ít nhiều đều thụ thương. Vì nghênh tiếp chiến đấu phía sau, ở nơi này nghỉ ngơi và hồi phục một lúc đi!
Ngay cả Lang Sa thanh lãnh nhất cũng đều không nhịn được mê hoặc. Càng không cần phải nói những người khác. Lập tức, đề nghị của Thư Mộng liền thông qua mọi người xem xét. Bọn họ sắp sửa ở trên đảo nhỏ này, dừng lại một đoạn thời gian.
Tiểu đảo tuy rằng không lớn, nhưng là phạm vi khoảng mấy dặm. Bên trên sinh trưởng một ít cây cối lục sắc cùng với cây dây leo.
Không thể không nói, đây là một tiểu đảo rất yên bình, ngoại trừ không có sinh vật có sinh mệnh ra, quả thực có thể xưng là thế ngoại đào nguyên.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Bởi vì không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, không gian này vĩnh viễn là trong một mảnh sáng sủa. Bất tri bất giác, đã không biết qua bao nhiêu ngày.
Lâm Dịch hai mắt khép hờ, toàn thân bao phủ trong tinh lam sắc lĩnh vực. Mà lĩnh vực lại trầm tại đáy biển sâu.
Không gian này là không có sinh vật nhỏ yếu bình thường. Mặc dù là yếu nhất, cũng là Lục cấp đến Thất cấp. Trên đảo nhỏ không có cái gì ăn, thường ngày mọi người chỉ có thể tại xung quanh hải vực liệp sát một ít Lục cấp ma thú làm no bụng. Mà trọng trách này tự nhiên là giao cho Lâm Dịch có Thủy hệ lĩnh vực đến hoàn thành. Dù sao, Thủy Linh Lung tuy rằng cũng là Thủy hệ Dị Năng Giả, nhưng chung quy thực lực vẫn là yếu hơn Lâm Dịch rất nhiều. Mà Khắc Lý Tư giỏi phi hành, nhưng ở trong nước lại là một kẻ mù.
Huống hồ, vô luận đứng trên vị trí nam nhân hay đệ tử, Lâm Dịch đều là không có khả năng để Thủy Linh Lung đến gánh vác trách nhiệm.
Phương viên sáu bảy dặm, tình cảnh đều tự nhiên hiện lên trong óc Lâm Dịch. Chính là Lâm Dịch thông qua dị năng, đang nhận biệt xung quanh hải vực.
Bởi vì không có sinh vật bình thường, khí tức sinh mệnh của không gian này liền có vẻ không đủ. Tuy rằng xung quanh hải vực sinh sống một ít Lục cấp ma thú. Nhưng tổng thể mà nói số lượng vẫn là không nhiều lắm. Đương nhiên, nếu như chỉ là làm cho người no bụng, thật ra lại đủ.
Đột nhiên, thần sắc Lâm Dịch khẽ động. Một con tiễn ngư xuất hiện trong phạm vi nhận biết của Lâm Dịch.
Tiễn Ngư, Lục cấp ma thú họ nhà cá. Tại thế giới bình thường, Tiễn Ngư là sinh vật quần cư. Nhưng mà tại không gian này, lại chỉ có một mình nó bơi lội xung quanh đây. Miệng cá dài đến một thước, chiết xạ u lam quang mang, tựa như lợi kiếm tản ra hàn ý làm người ta run sợ!
Lâm Dịch đột nhiên có chút kỳ quái nghĩ đến. Lẽ nào sinh vật trong không gian này, đều là không cần ăn uống sao? Loài giống Thôn Phệ Thú còn dễ nói, dù sao chúng là thượng tầng trong cả không gian. Phía dưới còn có Thất cấp và Lục cấp ma thú có thể ăn. Nhưng loài như Tiễn Ngư này, một sinh vật nhỏ yếu nhất trong không gian là dựa vào cái gì để sinh tồn tiếp? Chẳng lẽ là ăn cỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.