Chương 52: Pháp Chiến
Tam Nguyệt Mộng Khê
05/04/2013
Chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm trên Cửu Cung Kiếm Chiếc có thể bố trí thành kiếm trận Cửu Cung Tru Tiên, vô cùng lợi hại.
Phóng một thanh phi kiếm ra, sẽ tạo thành Thái Cực kiếm!
Phóng hai thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Lưỡng Nghi kiếm! Nếu là hai hai bốn thanh phi kiếm sẽ tạo thành Lưỡng Nghi kiếm trận!
Phóng ba thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Tam Tài kiếm! Nếu là ba ba chín thanh phi kiếm sẽ tạo thành Tam Tài kiếm trận!
Phóng bốn bốn mười sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Tứ Tượng kiếm trận!
Phóng năm năm hai mươi lăm thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Ngũ Hành kiếm trận!
Phóng sáu sáu ba mươi sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Lục Hợp kiếm trận!
Phóng bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Thất Tinh kiếm trận!
Phóng tám tám sáu mươi tư thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Bát Quái kiếm trận!
Phóng chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận!
Nghe nói từ lúc Chử Đạo Chân luyện thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đến nay, chưa bao giờ hắn sử dụng cả tám mươi mốt thanh phi kiếm cả.
Đối mặt với Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, Chử Đạo Chân tâm cao khí ngạo hiển nhiên không sử dụng đến Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận, hắn chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận thôi!
Sắc mặt Trương Bằng lão đạo có chút khó coi, hắn tự nhiên biết rõ tám mươi mốt thanh phi kiếm của Chử Đạo Chân có rất nhiều kiếm trận bên trong, nhưng không ngờ rằng Chử Đạo Chân lại xem thường mình như thế, chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận, đúng là quá xem thường mà.
Trương Bằng cười to lên:
- Côn Luân kiếm tông thật là lợi hại, lại xem nhẹ ta như vậy ư? Vậy ngươi hãy xem sự lợi hại của thần thông thuật pháp đạo gia ta đây!
Hắn vừa há miệng ra, tam bảo của Đạo gia: Ngọc Như Ý, phất trần, đan đỉnh liên tiếp bay ra.
Phất trần được Trương Bằng lão đạo cầm trong tay trái, tay phải nắm Ngọc Như ý, còn đan đỉnh lại huyền phù trên đỉnh đầu.
Chử Đạo Chân cười lạnh, ý niệm vừa động thì bốn mươi chín thanh phi kiếm đã phóng lên cao, sau đó từ không trung rơi xuống, lấy thế trận Thất Tinh bao vây Trương Bằng lão đạo lại.
Từng đạo kiếm khí bén nhọn giăng ra khắp nơi, rồi từ bốn phương tám hướng đánh về phía Trương Bằng lão đạo!
Trương Bằng lão đạo vẫn không có chút biến sắc. Pháp bảo linh khí Huyền Thiên phất trần được tạo thành từ ba nghìn sợi kim ti nhẹ nhàng phất lên, lập tức đánh tan vô vàn kiếm ý đang đánh tới. Sau đó, ném Ngọc Như Ý trong tay phải ra, Ngọc Như Ý liền hóa thành một miếng ngọc bội to công kích về Chử Đạo Chân.
Chử Đạo Chân không có chút hoảng hốt, ngón tay vừa động một chút, hai mươi thanh phi kiếm đã từ trong giá kiếm sau lưng phát ra tiếng kêu oong oong rồi bay lên, hợp thành Ngũ Hành kiếm trận đỡ lấy miếng ngọc bội Như Ý đang đánh xuống.
Trong tiếng nổ ầm vang lên, kình khí bị đánh ra khắp nơi. Cả vùng không gian bị chấn động, các tu sĩ ở gần liên tục thối lui ra sau, rời xa khỏi phạm vi chiến đấu của hai người.
Khí thế do trận chiến của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ phát ra quả nhiên rung trời động địa!
Vào lúc hai tu sĩ Hợp Thể kỳ đang chiến đấu, đám người Bạch Mi liền động. Một lần nữa ngự kiếm phi hành đánh về phía Lệnh Hồ.
Nhưng ngay lúc này, hai chiếc thuyền phi hành của Côn Luân kiếm tông đã bay tới đỉnh. Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ thấy vậy liền phát động thần niệm công kích về đám người Bạch Mi đang muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Dù sao tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng không phải là đối thủ Phân Thần kỳ, cho dù đã nhân cơ hội đánh trước, nhưng dưới sự chênh lệch của tu vi thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bị thần niệm của hai tu sĩ Phân Thần kỳ công kích, tâm thần đám người Bạch Mi đại chấn. Nguyên Anh trong cơ thể cũng vì thế mà rung động, lúc này bọn hắn đâu còn dám tranh giành gì với Côn Luân kiếm tông nữa, vội vàng bay ra xa.
- Lệnh Hồ sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Mộ Dung Thiên Nhất ở đầu thuyền năm màu, chắp tay hướng Lệnh Hồ nói:
Lệnh Hồ không khỏi đưa mắt nhìn qua các đệ tử Côn Luân kiếm tông ở trên thuyền, không khách khí nói:
- Mộ Dung sư đệ khách khí rồi!
Hắn cũng chắp tay trả lễ lại.
Bị gọi là sư đệ, sắc mặt Mộ Dung cũng có chút khó coi, cười khan nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, ta nghĩ tình thế hiện nay đã rõ lắm rồi, chắc Lệnh Hồ sư huynh cũng hiểu rõ chứ?
Lệnh Hồ cười ha ha, đưa tay chỉ vào cự kiếm cắm trên tảng đá nói:
- Cự kiếm được cắm ở đó, chỉ cần người nào rút nó lên được cũng có thể mang đi!
Trong mắt Mộ Dung Thiên Nhất hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng miệng lại khen nói:
- Lệnh Hồ sư huynh quả nhiên là người thông minh, thức thời lắm. Như vậy, túi trữ vật của Lệnh Hồ sư huynh hãy giao cho sư đệ ta bảo đảm đi!
Lệnh Hồ nhìn Mộ Dung Thiên Nhất, thản nhiên nói:
- Mộ Dung sư đệ, hình như ngươi có chút hiểu lầm đó! Trừ phi tại hạ cam tâm tình nguyện giao đồ ra, thì người khác mới có thể lấy đồ từ trên tay ta đi. Nếu không, cho dù là lão tử ông trời có xuống thì cũng đừng mơ lấy được đồ từ trên tay ta. Thanh cự kiếm đó đang cắm ở trên tảng đá kia, nếu ai muốn có nó thì cũng có thể đi lại rút thử xem. Nếu có thể rút ra, Lệnh Hồ chắp tay đưa tặng. Nhưng nếu rút không ra nổi, thì mời người đó hãy để túi trữ vật lại, nếu biết điều làm như vậy thì Lệnh Hồ sẽ xem như không có gì xảy ra. Còn nếu không...Lệnh Hồ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!
Nghe Lệnh Hồ nói xong, đám người Mộ Dung Thiên Nhất đầu tiên trố mắt ra nhìn, sau đó cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.
Ngữ Trảm Đường lạnh lùng nói:
- Ta đã thấy nhiều người cuồng vọng, nhưng chưa thấy ai cuồng vọng như ngươi! Chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ, cho dù thân thể có lực lượng cầm một thanh sắt hơn sáu vạn cân thì như thế nào? Chỉ là đồ thất phu cậy mạnh mà thôi! Cảnh giới Vũ tu của ngươi đã đến đâu rồi? Là Tiên Thiên kỳ hay Thoát Thai kỳ? Hay Tâm Động kỳ? Hừ, ngay cả Vũ tu giả đạt đến Luyện Thể kỳ cũng không dám cuồng ngôn trước mặt ta như vậy. Niệm tình ngươi là tu sĩ Hoa Nghiêm tông, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, thức thời thì hãy giao túi trữ vật ra. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay ác độc, giết tuyệt không tha!
- Hừ! Thái độ làm người của đệ tử Côn Luân kiếm tông đúng là làm người khác phát chán!
Một âm thanh đạm mạc phá không truyền đến. Âm thanh vừa phát ra thì một tu sĩ áo xám lưng đeo một trường kiếm cổ xưa đã xuất hiện!
Thuấn gian di động!
Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ bên cạnh Ngữ Trảm Đường khẽ lui về sau. Bọn hắn không nhìn thấu được tu vi người áo xám, hiển nhiên đây là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, hơn nữa, đây còn là một tu sĩ Hợp Thể kỳ không e ngại gì Côn Luân kiếm tông cả!
Hai Vô phong trưởng lão liếc nhìn nhau, một người trong đó ôm quyền với người áo xám, thi lễ:
- Côn Luân kiếm tông Lâm Vũ Đường, Lâm Vũ Hạ bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
Người áo xám hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hiển nhiên hắn không có ý định trả lời câu hỏi của tên Vô phong trưởng lão này, mà ánh mắt của hắn đang quan sát trận đấu giữa Chử Đạo Chân cùng Trương Bằng lão đạo.
Giờ phút này, Chử Đạo Chân đã sử dụng đến sáu mươi tư thanh phi kiếm, tạo thành Bát Quái kiếm trận để đối địch. Đan đỉnh trên đầu đỉnh đầu Trương Bằng lão đạo cũng rủ xuống từng đạo thanh khí che chở quanh thân, mặc cho vô số phi kiếm đánh vào. Cùng lúc này, hai kiện pháp bảo Ngọc Như Ý cùng với Huyền Thiên phất trần cũng đã rời tay bay ra, Ngọc Như Ý hóa thành mảnh ngọc bội to lớn không ngừng nện xuống Chử Đạo Chân, còn Huyền Thiên phất trần không ngừng bay lượn xung quanh, công kích vào phương vị quẻ Càn ở phía nam!
Tám thanh phi kiếm ở phương vị quẻ Càn đã bị Huyền Thiên phất trần của Trương Bằng lão đạo áp chế hoàn toàn, các phi kiếm ở đây ảm đạm thất sắc đi rất nhiều. Hiển nhiên, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, phương vị quẻ Càn sẽ bị công phá hoàn toàn.
Sắc mặt Chử Đạo Chân lúc này vô cùng khó coi.
Vốn hắn nghĩ rằng cho dù Trương Bằng lão đạo có lợi hại hơn, thì mình sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm tạo thành kiếm trận Bát Quái đã có thể đánh bại. Nhưng không ngờ rằng pháp bảo hộ thân đan đỉnh của Trương Bằng lão đạo lại thần kỳ như vậy, vô số thanh phi kiếm đánh vào nhưng đều bị luồng thanh khí hộ thân chặn lại cả.
Cho dù cả kiếm trận Bát Quái của mình tập trung tất cả phi kiếm vào công kích, cũng không thể đánh bại được luồng thanh khí đó!
Chử Đạo Chân có chút hối hận rồi. Sớm biết như vậy, hắn đã trực tiếp đưa ra cả tám mươi mốt thanh phi kiếm tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận lợi hại nhất, lúc đó đã có thể diệt sát Trương Bằng lão đạo ngay rồi!
Cho dù bây giờ Chử Đạo Chân có ý định rút các phi kiếm về, sau đó hợp hết các phi kiếm lại tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đi nữa, thì cũng không kịp rồi.
Một khi kiếm trận bị Trương Bằng lão đạo phá đi, nhất định bản mạng pháp bảo Cửu Cung Kiếm Chiếc sẽ tổn hao nguyên khí nặng nề, không qua một thời gian ân cần chữa trị ngắn thì nhất định không vận dụng được.
Ngay lúc này, cảm nhận được thần niệm của người áo xám quét tới, Chử Đạo Chân khẽ động trong lòng, kêu lên:
- Trương Bằng chân nhân, chúng ta có đấu nữa cũng bất phân thắng bại thôi. Ngươi thắng không nổi ta, ta cũng không thắng nổi ngươi, không bằng ngừng chiến lại đi. Nếu để cho người khác làm ngư ông đắc lợi, lấy đi bảo vật thì không phải là chuyện hay gì đâu.
Tất nhiên Trương Bằng lão đạo cũng cảm nhận được thần niệm người áo xám, hắn cũng biết một khi chiến đấu tiếp với Chử Đạo Chân thì kết quả cuối cũng là lưỡng bại câu thương thôi. Lúc đó, sẽ làm cho người khác tự nhiên chiếm tiện nghi của mình, nên cũng gật đầu đồng ý:
- Đã như vậy...tạm ngừng chiến đi!
Song phương dần dần thu hồi công kích lại, rồi thoát khỏi chiến đấu. Sau khi cả hai thu pháp bảo của mình về lại trong thể nội, coi như trận chiến kinh thiên động địa khi nãy đã tạm kết thúc.
- Pháp bảo của Trương Bằng chân nhân quả nhiên sắc bén, thần thông cũng cao tuyệt. Chử mỗ bội phục!
Tuy trong lòng không vui, nhưng Chử Đạo Chân vẫn cười nói.
Trương Bằng lão đạo hừ lạnh một tiếng, chắp tay xuống nói:
- Thần thông của Chử đạo hữu có khi còn cao hơn đó, chỉ sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm là đã làm cho bần đạo sử dụng đến thanh khí của đan đỉnh, bần đạo càng bội phục hơn!
Hai người cùng nhau khen dối đối phương, sau đó bay về phía đám người Lệnh Hồ trên đỉnh núi.
Người áo xám thấy vậy liền thở dài:
- Tưởng rằng có thể thấy được hai đạo hữu đấu với nhau đến khi phân được thắng bại, không ngờ ngừng lại dừng ở đây! Xui, thật là xui mà! Quá mất hứng rồi!
Nhìn người áo xám một lúc, con ngươi Chử Đạo Luân ngưng lại, rồi ngửa mặt cười to:
- Ta cứ tưởng người đến là ai, ra là Kiếm Vũ huynh của Chân Võ đạo!
Người áo xám tên là Hoa Thiên Kiếm Vũ, chính là một Vũ tu giả Hợp Thần kỳ của Chân Võ đạo. Tuy thần thông của Vũ tu không bằng người tu chân, nhưng lực chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều. Tu vi của Hoa Thiên Kiếm Vũ chỉ là Hợp Thần trung kỳ nhưng thực lực lại không kém hơn Chử Đạo Luân cùng Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ chút nào.
Hoa Thiên Kiếm Vũ cũng có chút giống với Thanh Vân Phong, một người một kiếm nổi tiếng cả Tu Tiên giới, chỉ khác là sau lưng Hoa Thiên Kiếm Vũ còn có cả Chân Võ đạo.
Phóng một thanh phi kiếm ra, sẽ tạo thành Thái Cực kiếm!
Phóng hai thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Lưỡng Nghi kiếm! Nếu là hai hai bốn thanh phi kiếm sẽ tạo thành Lưỡng Nghi kiếm trận!
Phóng ba thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành tiểu Tam Tài kiếm! Nếu là ba ba chín thanh phi kiếm sẽ tạo thành Tam Tài kiếm trận!
Phóng bốn bốn mười sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Tứ Tượng kiếm trận!
Phóng năm năm hai mươi lăm thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Ngũ Hành kiếm trận!
Phóng sáu sáu ba mươi sáu thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Lục Hợp kiếm trận!
Phóng bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Thất Tinh kiếm trận!
Phóng tám tám sáu mươi tư thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Bát Quái kiếm trận!
Phóng chín chín tám mươi mốt thanh phi kiếm ra sẽ tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận!
Nghe nói từ lúc Chử Đạo Chân luyện thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đến nay, chưa bao giờ hắn sử dụng cả tám mươi mốt thanh phi kiếm cả.
Đối mặt với Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ, Chử Đạo Chân tâm cao khí ngạo hiển nhiên không sử dụng đến Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận, hắn chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận thôi!
Sắc mặt Trương Bằng lão đạo có chút khó coi, hắn tự nhiên biết rõ tám mươi mốt thanh phi kiếm của Chử Đạo Chân có rất nhiều kiếm trận bên trong, nhưng không ngờ rằng Chử Đạo Chân lại xem thường mình như thế, chỉ sử dụng Thất Tinh kiếm trận, đúng là quá xem thường mà.
Trương Bằng cười to lên:
- Côn Luân kiếm tông thật là lợi hại, lại xem nhẹ ta như vậy ư? Vậy ngươi hãy xem sự lợi hại của thần thông thuật pháp đạo gia ta đây!
Hắn vừa há miệng ra, tam bảo của Đạo gia: Ngọc Như Ý, phất trần, đan đỉnh liên tiếp bay ra.
Phất trần được Trương Bằng lão đạo cầm trong tay trái, tay phải nắm Ngọc Như ý, còn đan đỉnh lại huyền phù trên đỉnh đầu.
Chử Đạo Chân cười lạnh, ý niệm vừa động thì bốn mươi chín thanh phi kiếm đã phóng lên cao, sau đó từ không trung rơi xuống, lấy thế trận Thất Tinh bao vây Trương Bằng lão đạo lại.
Từng đạo kiếm khí bén nhọn giăng ra khắp nơi, rồi từ bốn phương tám hướng đánh về phía Trương Bằng lão đạo!
Trương Bằng lão đạo vẫn không có chút biến sắc. Pháp bảo linh khí Huyền Thiên phất trần được tạo thành từ ba nghìn sợi kim ti nhẹ nhàng phất lên, lập tức đánh tan vô vàn kiếm ý đang đánh tới. Sau đó, ném Ngọc Như Ý trong tay phải ra, Ngọc Như Ý liền hóa thành một miếng ngọc bội to công kích về Chử Đạo Chân.
Chử Đạo Chân không có chút hoảng hốt, ngón tay vừa động một chút, hai mươi thanh phi kiếm đã từ trong giá kiếm sau lưng phát ra tiếng kêu oong oong rồi bay lên, hợp thành Ngũ Hành kiếm trận đỡ lấy miếng ngọc bội Như Ý đang đánh xuống.
Trong tiếng nổ ầm vang lên, kình khí bị đánh ra khắp nơi. Cả vùng không gian bị chấn động, các tu sĩ ở gần liên tục thối lui ra sau, rời xa khỏi phạm vi chiến đấu của hai người.
Khí thế do trận chiến của hai tu sĩ Hợp Thể kỳ phát ra quả nhiên rung trời động địa!
Vào lúc hai tu sĩ Hợp Thể kỳ đang chiến đấu, đám người Bạch Mi liền động. Một lần nữa ngự kiếm phi hành đánh về phía Lệnh Hồ.
Nhưng ngay lúc này, hai chiếc thuyền phi hành của Côn Luân kiếm tông đã bay tới đỉnh. Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ thấy vậy liền phát động thần niệm công kích về đám người Bạch Mi đang muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi!
Dù sao tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng không phải là đối thủ Phân Thần kỳ, cho dù đã nhân cơ hội đánh trước, nhưng dưới sự chênh lệch của tu vi thì cũng phải nhượng bộ lui binh.
Bị thần niệm của hai tu sĩ Phân Thần kỳ công kích, tâm thần đám người Bạch Mi đại chấn. Nguyên Anh trong cơ thể cũng vì thế mà rung động, lúc này bọn hắn đâu còn dám tranh giành gì với Côn Luân kiếm tông nữa, vội vàng bay ra xa.
- Lệnh Hồ sư huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Mộ Dung Thiên Nhất ở đầu thuyền năm màu, chắp tay hướng Lệnh Hồ nói:
Lệnh Hồ không khỏi đưa mắt nhìn qua các đệ tử Côn Luân kiếm tông ở trên thuyền, không khách khí nói:
- Mộ Dung sư đệ khách khí rồi!
Hắn cũng chắp tay trả lễ lại.
Bị gọi là sư đệ, sắc mặt Mộ Dung cũng có chút khó coi, cười khan nói:
- Lệnh Hồ sư huynh, ta nghĩ tình thế hiện nay đã rõ lắm rồi, chắc Lệnh Hồ sư huynh cũng hiểu rõ chứ?
Lệnh Hồ cười ha ha, đưa tay chỉ vào cự kiếm cắm trên tảng đá nói:
- Cự kiếm được cắm ở đó, chỉ cần người nào rút nó lên được cũng có thể mang đi!
Trong mắt Mộ Dung Thiên Nhất hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng miệng lại khen nói:
- Lệnh Hồ sư huynh quả nhiên là người thông minh, thức thời lắm. Như vậy, túi trữ vật của Lệnh Hồ sư huynh hãy giao cho sư đệ ta bảo đảm đi!
Lệnh Hồ nhìn Mộ Dung Thiên Nhất, thản nhiên nói:
- Mộ Dung sư đệ, hình như ngươi có chút hiểu lầm đó! Trừ phi tại hạ cam tâm tình nguyện giao đồ ra, thì người khác mới có thể lấy đồ từ trên tay ta đi. Nếu không, cho dù là lão tử ông trời có xuống thì cũng đừng mơ lấy được đồ từ trên tay ta. Thanh cự kiếm đó đang cắm ở trên tảng đá kia, nếu ai muốn có nó thì cũng có thể đi lại rút thử xem. Nếu có thể rút ra, Lệnh Hồ chắp tay đưa tặng. Nhưng nếu rút không ra nổi, thì mời người đó hãy để túi trữ vật lại, nếu biết điều làm như vậy thì Lệnh Hồ sẽ xem như không có gì xảy ra. Còn nếu không...Lệnh Hồ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!
Nghe Lệnh Hồ nói xong, đám người Mộ Dung Thiên Nhất đầu tiên trố mắt ra nhìn, sau đó cười phá lên, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.
Ngữ Trảm Đường lạnh lùng nói:
- Ta đã thấy nhiều người cuồng vọng, nhưng chưa thấy ai cuồng vọng như ngươi! Chỉ là một tu sĩ Kết Đan kỳ nho nhỏ, cho dù thân thể có lực lượng cầm một thanh sắt hơn sáu vạn cân thì như thế nào? Chỉ là đồ thất phu cậy mạnh mà thôi! Cảnh giới Vũ tu của ngươi đã đến đâu rồi? Là Tiên Thiên kỳ hay Thoát Thai kỳ? Hay Tâm Động kỳ? Hừ, ngay cả Vũ tu giả đạt đến Luyện Thể kỳ cũng không dám cuồng ngôn trước mặt ta như vậy. Niệm tình ngươi là tu sĩ Hoa Nghiêm tông, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, thức thời thì hãy giao túi trữ vật ra. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay ác độc, giết tuyệt không tha!
- Hừ! Thái độ làm người của đệ tử Côn Luân kiếm tông đúng là làm người khác phát chán!
Một âm thanh đạm mạc phá không truyền đến. Âm thanh vừa phát ra thì một tu sĩ áo xám lưng đeo một trường kiếm cổ xưa đã xuất hiện!
Thuấn gian di động!
Hai vị Vô phong trưởng lão Phân Thần kỳ bên cạnh Ngữ Trảm Đường khẽ lui về sau. Bọn hắn không nhìn thấu được tu vi người áo xám, hiển nhiên đây là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, hơn nữa, đây còn là một tu sĩ Hợp Thể kỳ không e ngại gì Côn Luân kiếm tông cả!
Hai Vô phong trưởng lão liếc nhìn nhau, một người trong đó ôm quyền với người áo xám, thi lễ:
- Côn Luân kiếm tông Lâm Vũ Đường, Lâm Vũ Hạ bái kiến tiền bối, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?
Người áo xám hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. Hiển nhiên hắn không có ý định trả lời câu hỏi của tên Vô phong trưởng lão này, mà ánh mắt của hắn đang quan sát trận đấu giữa Chử Đạo Chân cùng Trương Bằng lão đạo.
Giờ phút này, Chử Đạo Chân đã sử dụng đến sáu mươi tư thanh phi kiếm, tạo thành Bát Quái kiếm trận để đối địch. Đan đỉnh trên đầu đỉnh đầu Trương Bằng lão đạo cũng rủ xuống từng đạo thanh khí che chở quanh thân, mặc cho vô số phi kiếm đánh vào. Cùng lúc này, hai kiện pháp bảo Ngọc Như Ý cùng với Huyền Thiên phất trần cũng đã rời tay bay ra, Ngọc Như Ý hóa thành mảnh ngọc bội to lớn không ngừng nện xuống Chử Đạo Chân, còn Huyền Thiên phất trần không ngừng bay lượn xung quanh, công kích vào phương vị quẻ Càn ở phía nam!
Tám thanh phi kiếm ở phương vị quẻ Càn đã bị Huyền Thiên phất trần của Trương Bằng lão đạo áp chế hoàn toàn, các phi kiếm ở đây ảm đạm thất sắc đi rất nhiều. Hiển nhiên, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, phương vị quẻ Càn sẽ bị công phá hoàn toàn.
Sắc mặt Chử Đạo Chân lúc này vô cùng khó coi.
Vốn hắn nghĩ rằng cho dù Trương Bằng lão đạo có lợi hại hơn, thì mình sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm tạo thành kiếm trận Bát Quái đã có thể đánh bại. Nhưng không ngờ rằng pháp bảo hộ thân đan đỉnh của Trương Bằng lão đạo lại thần kỳ như vậy, vô số thanh phi kiếm đánh vào nhưng đều bị luồng thanh khí hộ thân chặn lại cả.
Cho dù cả kiếm trận Bát Quái của mình tập trung tất cả phi kiếm vào công kích, cũng không thể đánh bại được luồng thanh khí đó!
Chử Đạo Chân có chút hối hận rồi. Sớm biết như vậy, hắn đã trực tiếp đưa ra cả tám mươi mốt thanh phi kiếm tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận lợi hại nhất, lúc đó đã có thể diệt sát Trương Bằng lão đạo ngay rồi!
Cho dù bây giờ Chử Đạo Chân có ý định rút các phi kiếm về, sau đó hợp hết các phi kiếm lại tạo thành Cửu Cung Tru Tiên kiếm trận đi nữa, thì cũng không kịp rồi.
Một khi kiếm trận bị Trương Bằng lão đạo phá đi, nhất định bản mạng pháp bảo Cửu Cung Kiếm Chiếc sẽ tổn hao nguyên khí nặng nề, không qua một thời gian ân cần chữa trị ngắn thì nhất định không vận dụng được.
Ngay lúc này, cảm nhận được thần niệm của người áo xám quét tới, Chử Đạo Chân khẽ động trong lòng, kêu lên:
- Trương Bằng chân nhân, chúng ta có đấu nữa cũng bất phân thắng bại thôi. Ngươi thắng không nổi ta, ta cũng không thắng nổi ngươi, không bằng ngừng chiến lại đi. Nếu để cho người khác làm ngư ông đắc lợi, lấy đi bảo vật thì không phải là chuyện hay gì đâu.
Tất nhiên Trương Bằng lão đạo cũng cảm nhận được thần niệm người áo xám, hắn cũng biết một khi chiến đấu tiếp với Chử Đạo Chân thì kết quả cuối cũng là lưỡng bại câu thương thôi. Lúc đó, sẽ làm cho người khác tự nhiên chiếm tiện nghi của mình, nên cũng gật đầu đồng ý:
- Đã như vậy...tạm ngừng chiến đi!
Song phương dần dần thu hồi công kích lại, rồi thoát khỏi chiến đấu. Sau khi cả hai thu pháp bảo của mình về lại trong thể nội, coi như trận chiến kinh thiên động địa khi nãy đã tạm kết thúc.
- Pháp bảo của Trương Bằng chân nhân quả nhiên sắc bén, thần thông cũng cao tuyệt. Chử mỗ bội phục!
Tuy trong lòng không vui, nhưng Chử Đạo Chân vẫn cười nói.
Trương Bằng lão đạo hừ lạnh một tiếng, chắp tay xuống nói:
- Thần thông của Chử đạo hữu có khi còn cao hơn đó, chỉ sử dụng sáu mươi bốn thanh phi kiếm là đã làm cho bần đạo sử dụng đến thanh khí của đan đỉnh, bần đạo càng bội phục hơn!
Hai người cùng nhau khen dối đối phương, sau đó bay về phía đám người Lệnh Hồ trên đỉnh núi.
Người áo xám thấy vậy liền thở dài:
- Tưởng rằng có thể thấy được hai đạo hữu đấu với nhau đến khi phân được thắng bại, không ngờ ngừng lại dừng ở đây! Xui, thật là xui mà! Quá mất hứng rồi!
Nhìn người áo xám một lúc, con ngươi Chử Đạo Luân ngưng lại, rồi ngửa mặt cười to:
- Ta cứ tưởng người đến là ai, ra là Kiếm Vũ huynh của Chân Võ đạo!
Người áo xám tên là Hoa Thiên Kiếm Vũ, chính là một Vũ tu giả Hợp Thần kỳ của Chân Võ đạo. Tuy thần thông của Vũ tu không bằng người tu chân, nhưng lực chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều. Tu vi của Hoa Thiên Kiếm Vũ chỉ là Hợp Thần trung kỳ nhưng thực lực lại không kém hơn Chử Đạo Luân cùng Trương Bằng lão đạo có tu vi Hợp Thể hậu kỳ chút nào.
Hoa Thiên Kiếm Vũ cũng có chút giống với Thanh Vân Phong, một người một kiếm nổi tiếng cả Tu Tiên giới, chỉ khác là sau lưng Hoa Thiên Kiếm Vũ còn có cả Chân Võ đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.