Chương 76: Giao nhau cũng khó
Cẩm Phong
19/12/2020
Nước
chảy ào ào rơi trên bàn tay có chút lạnh lẽo, máu trên tay chậm rãi bị
nước pha loãng, cọ rửa từng chút một, Nghiêm Văn Huy chậm rãi ma sát tay mình, mãi cho đến khi trên tay không còn chút máu nào. Trong bồn rửa
tay là một mảng màu đỏ, Nghiêm Văn Huy bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê
tởm, che miệng, cúi người bắt đầu nôn khan.
Một mạng người cứ như vậy mất đi trong tay nàng, sinh mệnh là cỡ nào ngắn ngủi và yếu ớt, người bức chết Tiểu Đường là người nhà của nàng, cũng là do chính hắn lựa chọn. Thế gian này, trừ bỏ sinh tử thì còn cái gì quan trọng hơn. Người, từ nhỏ trần như nhộng, chạy trên bụi đất, danh lợi, quyền lực thì dùng làm cái gì? Con người một khi động lòng thì không kiêng nể gì mà tiêu phí sinh mệnh của mình, sinh thời chỉ muốn truy đuổi những phồn hoa hư danh, cuối cùng thì vẫn là người phàm, trốn không khỏi dục vọng chiếm hữu.
Thế gia quý tộc thì như thế nào, chính nghĩa lẫm nhiên chẳng qua chỉ là để người ngoài nhìn vào, Nghiêm gia, phụ thân của mình, những đao phủ chỉ biết nghe lệnh, bất quá chỉ là một ổ rắn chuột mà thôi. Nghiêm Văn Huy tự giễu sờ sờ bụng của mình, một cái nhà như thế thì cần hậu nhân để làm gì? Cứ không ngừng truy đuổi rồi giờ nhìn lại thứ gì cũng không có, nàng thầm nghĩ muốn đứa nhỏ của mình trải qua cuộc sống bình thường là được, không cần phải giẫm lên vết xe đổ của người đi trước.
Nàng rất muốn biết lão thái gia có biết những lừa gạt này hay không, hoặc là sau này ông biết được hai người con trai của mình như vậy thì còn mặt mũi gì nữa. Cả đời ông chiến tích hiển hách, quốc gia mang ơn, đền đáp xã hội, cuối cùng vì kiêu ngạo của hai người con mà tẫn hết năng lực trợ giúp chúng mới có được Nghiêm Quốc Lương của tập đoàn Trung Á và quan phụ mẫu Nghiêm Quốc Đống của ngày hôm nay. Đáng tiếc chính là sau lưng những thứ này chỉ là một tấm màn đen tối. Hai người đó không có kế thừa chính nghĩa cùng một tâm kính dâng xã hội của ông, ngược lại lại là khối u ác tính của xã hội, mà càng châm chọc hơn chính là hai đứa con gái của họ lại bị kéo vào thế tiến thoái lưỡng nan, lập trường bất đồng, tạo thành thế cục "đấu tranh nội bộ".
Nàng vẫn chịu đựng được phản ứng khi mang thai, không hề biểu hiện ra ngoài, người trong nhà biết nàng mang thai rất ít, đợi đến khi bụng lớn thì sẽ không giấu được nữa. Thời điểm đặc biệt như vậy, nàng phải khơi mào đón dông, mới có thể không làm thất vọng chị gái còn ngủ say chưa tỉnh.
Chống lên vách tường, nàng có chút suy yếu đi ra ngoài, trong lòng có hơi kháng cự người cha thân thiết lại xa lạ đang đứng ngoài kia.
Nghiêm Quốc Lương sốt ruột nhìn ái nữ, bên ngoài hắn để cho Nghiêm Văn Khâm làm CEO, Nghiêm Văn Huy làm phó tổng nhưng không phải có tâm thiên vị. Ngay cả khi để nàng tiếp xúc với chuyện của tập đoàn thì theo nhiều phương diện mà suy nghĩ hắn đều cảm thấy Văn Khâm so với Văn Huy càng thêm phù hợp đến trợ giúp hắn, mà quan trọng hơn chính là phần tâm tư ẩn giấu của hắn. Hắn không muốn để con gái của mình đi giao thiệp với những thứ đó, hắn không giống với đại ca của mình, Nghiêm Quốc Đống lấy con gái làm niềm kiêu ngạo, cho rằng không có thứ gì nàng không làm được, trong thời gian ngắn có thể thượng vị, được tiên sinh coi trọng.
Vất vả mấy năm nay của Văn Huy người khác không biết nhưng người cha như hắn đều xem trong mắt. Năng lực cùng quyết đoán của nàng không thua đàn ông, áp lực và mệt mỏi của nàng hắn hiểu được, thế nhưng hắn có thể làm được gì? Gia nghiệp lớn như vậy, cuối cùng vẫn là giao đến trong tay nàng, đây là số mệnh gắn liền từ khi nàng được sinh ra.
Hắn hi vọng nàng được trong sạch, hắn sẽ giúp nàng dọn sạch tất cả chướng ngại vật, lưu lại cho nàng một đế quốc của riêng mình, đây cũng là lời hứa của hắn trước khi thê tử của hắn qua đời, đó là để cho con gái có được thứ tốt nhất trên đời. Mà hắn vẫn cảm thấy được, đợi cho đến khi hắn trăm tuổi già rồi, chỉ có một vương quốc tài phú mới có thể che chở cho hậu thế của hắn, mà tập đoàn Trung Á bây giờ vẫn chưa đạt được mục tiêu đó của hắn.
Hắn không muốn nàng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn đó, hắn cũng lo lắng nàng bởi vì Nghiêm Văn Khâm được tín nhiệm trọng dụng mà sinh ra đố kị, bất bình trong lòng. Nhưng may mắn chính là nàng vẫn làm rất tốt, tình cảm chị em chưa bao giờ vì những thứ này mà tan vỡ. Nhưng bây giờ, sự tình phát triển đến ngày hôm nay đã có chút quấy rầy đến kế hoạch của hắn, một màn máu chảy đầm đìa kia đã để nàng thấy được. Con bé rốt cuộc sẽ có suy nghĩ gì? Chắc con bé sẽ rất sợ hãi đi, từ nhỏ đến lớn có khi nào đã tiếp xúc qua những thứ này đâu?
Hắn không yên lòng, cùng có hơi lo lắng, thấy nàng ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy còn chưa ra thì rốt cuộc nhịn không được nữa. "Để cô ta vào xem Nhị tiểu thư thế nào", hắn chỉ vào Vu Bối Nhi.
A Hổ lập tức hiểu ý, cởi dây trói cho nàng, nói: "Cô đi xem thử". Nói xong đỡ nàng đi đến trước, lại thấy được Nghiêm Văn Huy đang đi ra.
"Văn Huy....".
"Nhị tiểu thư....".
Nghiêm Văn Huy nâng mắt nhìn, mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, hốc mắt ửng đỏ.
"Văn Huy, sao sắc mặt khó coi như vậy". Nghiêm Quốc Lương bước một bước dài về phía nàng, nghĩ muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của con gái, ai ngờ lại bị Nghiêm Văn Huy tránh đi, Nghiêm Quốc Lương có chút xấu hổ rút tay về.
"Có chuyện gì chúng ta về nhà nói". Có lẽ nàng sẽ không lí giải được dụng tâm của hắn, nhưng hắn cũng không hi vọng nàng không vui.
Nghiêm Văn Huy không có tiếp lời của Nghiêm Quốc Lương, đi đến mới phát hiện thi thể của Tiểu Đường đã được bịt kín, vết máu trên mặt đất cũng đã xử lí sạch sẽ, sắc mặt của nàng âm trầm, có chút ngưng trọng đi đến bên cạnh thi thể của hắn, hỏi: "Tiểu Đường có thân nhân nào không?".
"Hắn là cô nhi". A Hổ trả lời, Nghiêm Văn Huy gắt gao nhắm chặt hai mắt, cắn môi, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Đường, trầm trọng nói: "An bài cho hắn một nơi cho tốt".
A Hổ nhìn Nghiêm Quốc Lương, hắn gật gật đầu: "Dặn dò của Nhị tiểu thư cậu nghe rõ rồi chứ?".
"Vâng, Nhị tiểu thư".
Nghiêm Văn Huy quay đầu, thấy Vu Bối Nhi đang nhìn thi thể của Tiểu Đường rơi lệ, hoảng sợ trong mắt còn chưa bình ổn, thân thể thậm chí còn run rẩy. Nàng đi lên, giữ chặt tay Vu Bối Nhi, tất cả sợ hãi cùng bất an trong mắt Vu Bối Nhi cũng vì nàng mà chậm ra bình tĩnh lại. Nghiêm Văn Huy không nói câu nào, lôi kéo nàng ra ngoài, A Hổ vừa định ngăn lại thì thấy Nghiêm Quốc Lương lắc đầu.
"Nhị gia, cô gái này biết nhiều như vậy, không thể giữ lại".
"Văn Huy sẽ xử lý tốt, không cần hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Đường nói rất đúng, vì một cô gái vô hại như vậy mà trở mình với Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư là không đáng.".
"Vâng".
"Sau này không cần động đến cô ta, tôi không muốn Văn Huy lại bị tổn thương".
"Vâng, Nhị gia".
Nhìn bóng lưng xa xa của Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Quốc Lương thở dài một hơi, không biết bắt đầu từ khi nào mà hai cha con họ dần dần xa cách.
Trên đường, Nghiêm Văn Huy không nói câu nào, Vu Bối Nhi cũng không nói chuyện, cả hai đều chìm trong bi thống cái chết của Tiểu Đường. Vu Bối Nhi ngoại trừ tự trách thì còn là áy náy, nàng không nghĩ sẽ có một ngày vì mình mà có người phải bỏ mạng, nàng càng không ngờ Tiểu Đường vì cứu mình mà làm đến bước này, cuối cùng qua không được cửa ải đó mà phải tự sát.
Từ nay về sau nàng đã thiếu một mạng người mà vĩnh viễn cũng không thể trả lại, nghĩ đến đây hốc mắt của nàng lại ửng đỏ, nhưng nàng cố gắng chịu đựng nước mắt, nhìn ra cửa sổ, lại cảm giác được bàn tay truyền đến ấm áp.
"Tiểu Đường sẽ không trách em". Nghiêm Văn Huy lái xe nhưng vẫn an ủi nàng, Vu Bối Nhi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng thì tràn đầy đau lòng.
Nàng cái gì cũng không làm được, luôn tự khuyên nhủ mình buông tay, cuối cùng thì vẫn không có thật sự quên đi, bây giờ lại liên lụy đến một sinh mệnh vô tội, nàng cái gì cũng không làm được, một mực liên lụy bọn họ, có lẽ nàng căn bản không nên trở về.
Bởi vì ích kỉ của nàng, nghĩ muốn ở bên cạnh Văn Huy mới có thể khiến mọi chuyện biến thành như bây giờ. Nếu còn lưu lại nữa, có phải hay không một ngày nào đó Văn Huy cũng sẽ bị nàng liên lụy?
Xe rất nhanh đã đến dưới nhà Vu Bối Nhi, Nghiêm Văn Huy dừng xe, bàn tay nắm chặt tay lái vẫn không buông ra, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Trong xe một mảnh im lặng, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.
"Bối Nhi".
"Văn Huy". Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời.
"Chị nói trước đi".
"Em nói trước đi". Lại là đồng thời nói ra, cả hai đều nhịn không được mà giơ lên ý cười bất đắc dĩ.
"Hay là em cứ nói trước đi". Nghiêm Văn Huy ngữ khí tràn đầy ôn nhu, cũng chính bởi vì sự ôn nhu này mà làm cho nàng trầm mê, cho nên dù có dùng cách gì cũng muốn ở lại bên cạnh người này.
Vu Bối Nhi hòa hoãn cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Em muốn ra nước ngoài học tập, tạm thời rời khỏi nơi này".
Những lời có khó thể mở miệng thảo luận không ngờ lại có thể cùng mình không mưu mà hợp, Nghiêm Văn Huy vốn là muốn nghĩ để em ấy rời khỏi chốn thị phi này, hảo hảo sống cuộc đời của mình, như thế nàng mới có thể an tâm làm chuyện mình muốn, vướng bận thế nào rồi cũng như nhau, tưởng niệm mà sống còn tốt hơn là mất đi.
Thế sự vô thường, nàng chỉ hi vọng em ấy có thể bình an, hảo hảo trải qua một cuộc sống bình thường nhất.
"Chuẩn bị đi nơi nào?".
"Còn chưa biết".
"Khi nào thì xuất phát".
"Quyết định được đi đâu thì sẽ nhanh chóng rời đi".
"Ừm". Lại một trận trầm mặc, Nghiêm Văn Huy lấy từ túi xách một xấp chi phiếu khống, vừa mới lật ra thì đã bị Vu Bối Nhi ngăn cản.
Nghiêm Văn Huy ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Em giữ lại để dùng, ở nước ngoài chi tiêu nhiều".
"Văn Huy, chị đừng đưa tiền cho em nữa, em còn tiền để dành của mình, huống chi em có tay có chân, có thể làm việc kiếm tiền". Lúc nói chuyện Vu Bối Nhi là vẻ mặt rất thoải mái.
Nghiêm Văn Huy thấy nàng kiên quyết như thế thì chỉ đành thuận theo, vừa ngẩng đầu lên thì Vu Bối Nhi đã ôm chầm lấy nàng. Nàng chậm rãi vươn tay, đỡ lấy tấm lưng gầy nhỏ của em ấy, khẽ vuốt, giờ phút này tất cả bất an và lo âu đều hóa thành hư ảo. Nàng nhớ đến đêm đó em ấy ở dưới lầu nhà mình đứng bồi hồi, nhớ đến em ấy trộm xem mình tăng ca, nhớ đến khi ở cùng nhau em ấy lúc nào cũng cẩn thận, em ấy cố gắng che dấu tâm sự của mình, rồi lại lơ đãng biểu lộ ra.
Đã trải qua những mưa gió này, hai người đã làm cấp trên và cấp dưới, đã làm bạn bè, làm tri kỉ, chưa bao giờ chân chính tách khỏi nhau. Nhưng lúc này đây hai người tựa hồ có chung một cảm nhận, là một lần ly biệt, không biết đến năm nào mới gặp lại.
Vu Bối Nhi gắt gao ôm Nghiêm Văn Huy, nói: "Cảm ơn chị, Văn Huy". Bên tai truyền đến ngôn ngữ của nàng, Nghiêm Văn Huy đột nhiên cảm thấy sóng mũi chua xót, nàng không dễ dàng rơi lệ, cho dù nhìn thấy Tiểu Đường chết thảm thì nàng cũng không khóc. Nhưng giờ phút này đây lòng nàng bỗng nhiên tràn đầy chua chát, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: "Đứa ngốc, không cần cảm ơn chị".
"Em đi đây". Vu Bối Nhi bỗng nhiên buông nàng ra, hơi cúi đầu mở cửa xe, đưa lưng về phía nàng, không hề xoay người nói: "Tái kiến...". Nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng về trước, lệ đã sớm che kín mặt, vẫn là không cầm được nước mắt, nàng một đường khóc chạy về, không dám quay đầu lại nhìn.
Nàng không có dũng khí.....
"Tái kiến......". Nghiêm Văn Huy nhìn bóng lưng của nàng dần xa, nước mắt thấm ướt hốc mắt, thấp giọng nói ra hai chữ cáo biệt.
Nàng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, lái xe rời đi.
Là con gái duy nhất của Nghiêm Quốc Lương, Nhị tiểu thư Nghiêm gia, nhiều năm qua nàng đều sống dưới cái bóng của chị gái. Ông nội đem chị gái bồi dưỡng giống như quân nhân, còn chính mình từ nhỏ lại học đủ thứ thi thư để trở thành tiểu thư khuê các. Sau khi lớn lên thì tiếp tục ra sức học tập ở MBA, còn chị gái lại có thể đi làm thẩm phán như mong ước của mình.
Nàng vì hậu thế của Nghiêm gia, vì báo ân cho ông nội mà gả cho Lý Đào, chị gái lại có thể thủ vững không lấy chồng, không con cái, không có ai ép chị ấy.
Phụ thân của mình thành lập ra tập đoàn Trung Á, nàng bao nhiêu năm tận sức cuối cùng chị gái lại làm CEO, nàng chỉ là phó tổng. Mà nay Trung Á đầu tư sản nghiệp còn để cho chị gái tiếp xúc, còn nàng thì như một người ngoài.
Chưa từng phát giận, chưa từng oán giận, nàng rốt cuộc có thể ở trước mắt Nghiêm Quốc Lương đem tất cả cay đắng nuốt xuống mấy năm nay phóng thích toàn bộ.
Mà Nghiêm Quốc Lương đối mặt với những lời này cũng không có lời nào chống đỡ, hắn từng nghĩ tới vô số khả năng, cũng đoán được tâm tư của con gái, cuối cùng thì chuyện hắn lo lắng vẫn xảy ra. Nhưng mà nàng thật sự mệt mỏi rồi, vẫn luôn xuất sắc như vậy, thái độ làm người đối nhân xử thế được người ở tập đoàn khen ngợi, tính cách ôn hòa hiếu thuận với người nhà. Hắn vẫn luôn cho là mình đang che chở nàng, nhưng bây giờ lại làm nàng ủy khuất nhiều năm như vậy, hắn tự hỏi chuyện mình làm là đúng hay sai.
"Chị đã ngã bệnh, căn bản không gánh vác nổi sự nghiệp gia tộc, bây giờ những thứ vốn dĩ là thuộc về con, có phải hay không đã đến lúc nên trả lại cho con, chủ tịch?". Nghiêm Văn Huy ngữ khí kiên định, ánh mắt bức thẳng Nghiêm Quốc Lương.
"Ba lo lắng cho con, Văn Huy, mấy ngày nay con cứ nghĩ ngơi trước đi, gần đây cảm xúc của con không ổn". Nghiêm Quốc Lương bị nói đến không thể chống đỡ, chỉ có thể trấn an nàng như vậy.
"Tốt, con nghe ngài, nhưng con muốn đi gặp chị".
Nghiêm Quốc Lương nhìn Nghiêm Văn Huy, bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu.
Nghiêm Văn Khâm bị mang đi rồi, tình huống cũng không lạc quan lắm, hiện giờ đang trị liệu ở bệnh viện thành phố C, vẫn luôn ở trong tình trạng quan sát biến chứng.
Mà cùng lúc đó, dưới sự giúp đỡ của A Mạch thì rốt cuộc đã tra ra sau khi Nghiêm Văn Khâm mất tích nửa giờ thì Nghiêm gia có một chuyên cơ bay về phía thành phố C.
Nàng quả nhiên không có ở thành phố A, kì thật có nơi nào dưỡng bệnh tốt hơn thành phố C, nơi đó là quê cũ của Nghiêm Văn Khâm, có một bệnh viện tư nhân được Nghiêm gia đầu tư, ngày trước sau khi lão thái gia được cứu khỏi thì bệnh viện này đã nhập về rất nhiều thiết bị tân tiến và mời rất nhiều chuyên gia.
Nàng là nên hảo hảo dưỡng bệnh, không cần lại liên lụy đến những thị phi này.
Nhưng mà cô nghĩ muốn ở bên cạnh nàng, trông coi nàng, chờ nàng tỉnh lại. Cô rất hối hận, nàng từng khuyên cô buông bỏ thù hận, muốn cùng cô đối mặt tất cả, muốn dùng pháp luật chế ngự những người kia, nhưng cô cự tuyệt. Nếu không phải cô chấp để thù hận che mắt mình thì hai người làm sao có thể trở thành như ngày hôm nay.
Ai có thể có năng lực lường trước, sự xuất hiện của nàng, sẽ lay động thế giới của cô, thay đổi con người cô.
Cô mệt mỏi, cô không muốn hận nữa, cô nghĩ muốn đi yêu, thế nhưng bây giờ lại phát hiện mình căn bản không có tư cách có được tình yêu của Nghiêm Văn Khâm.
Cô nhìn thật sâu hai chiếc vòng tay trên bàn, đi qua nhau, tìm tìm kiếm kiếm, nguyên lai chỉ là vì chúng ta đã gặp được nhau trong lúc đó.
"Kiêu tỷ?". Diệp Tiêu Nhiên đang thất thần thì thanh âm của A Mạch vang lên, cô ngẩng đầu, A Mạch cầm một bản ghi chép đưa trước mặt mình, cô ngồi thẳng dậy, hỏi: "Đây là?".
"Đây là tình hình tiến triển của hạng mục ở thành phố H, khoản tiền của chính phủ chắc chắn đã được phê duyệt, nước chảy đến bộ tài vụ, đợi cho đến khi nó vừa đến thì có người bắt đầu chia của. Chúng ta có bảng ghi chép này, những tham quan đó nhất định sẽ hiện nguyên hình". A Mạch hưng phấn nói, đối với nàng mà nói, mỗi lần phá giải số hiệu, hóa giải được một hệ thống thì sẽ tràn đầy cảm giác thành công.
"Cô như vậy lỡ bị người theo dõi, chẳng phải lại bị bắt sao, chẳng lẽ còn nghĩ muốn đi ngồi chồm hổm thêm vài năm?".
"Sẽ không a, tôi tự thiết kế cho mình một trình tự số hiệu, chỉ cần bị theo dõi sẽ có cảnh báo, sau đó tự động rời đi. Tôi mới không nghĩ lại đi vào đó đâu". A Mạch vừa nói thì máy tính hiện lên cảnh báo, các ngón tay của nàng nhanh chóng hoạt động, rời khỏi màn hình máy tính.
" Vẫn nên cẩn thận là trên hết". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản dặn dò, A Mạch gật đầu, không khỏi cảm thấy kì quái, như thế nào cho cô ấy tin tức tốt mà lại không có chút hưng phấn, ngược lại còn dặn dò mình cẩn thận.
Kì thật ngẫm kĩ lại mới thấy, ở trong ngục giam có người quấy rầy cô, cố ý chỉnh cô, thậm chí hại tính mạng của cô, cho nên cô mới ra tay lưu loát, xuống tay ngoan độc. Nhưng cô chưa bao giờ chân chính hại làm tổn thương người khác, cuối cùng còn lấy ơn báo oán, thời khắc mấu chốt còn cứu Hồng Anh. Có nhiều lúc nàng đối với hành động của cô cảm thấy khó hiểu, từng muốn tiếp cận nhưng không dám đến gần, bây giờ lại càng phát ra hơi thở khiến người ta muốn đến gần.
"Cô cầm theo đồ, tôi dẫn cô đi gặp một người". Khi nói chuyện thì Diệp Tiêu Nhiên đã muốn đứng lên, đi trước tìm Niên Thiếu Dương dặn dò mấy chuyện, an bài tốt chuyện công ty, sau đó liền mang A Mạch rời đi.
Đã vào mùa rụng của lá cây bạch quả, cả không gian là một màu vàng óng, đẹp như đồng thoại, cả thế giới tại một khắc này đều im ắng, như phần thưởng mùa thu của người già, đơn giản hạnh phúc, lại xa không thể thành. Cuộc sống chưa từng biến đổi, phong cảnh vẫn đẹp như vậy, chính là bởi vì trong lòng có một người, cho nên cuộc sống vốn đơn giản được vẽ thêm vài nét bút, liền trở nên đẹp không sao tả xiết.
Chính là, sau này, nếu như có chị ở đây thì tốt biết mấy, Văn Khâm. Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu, nhìn lá bạch quả bay trong gió, cô vươn tay, lá cây rơi xuống lòng bàn tay, không có dừng lại lâu mà liền theo gió rơi xuống đất.
Lá cây tương tư, giống như hóa thành mưa thu, theo gió bay lên.
A Mạch không biết ở chỗ này chờ ai, chỉ là nhìn thấy thân ảnh cô tịch của Diệp Tiêu Nhiên mà nhịn không được nhìn thêm vài lần. Nếu là họa sĩ, ít ỏi vài nét bút, hẳn là có thể vẽ nên một bức tranh về cảnh đẹp trước mắt.
Phong cảnh tuyệt đẹp, người còn đẹp hơn. Có lẽ trong lòng cô ấy cũng có người nào đó, không biết ai lại có thể đi vào lòng của cô ấy. A Mạch hậm hực nghĩ, lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn thấy một nam tử mặc áo khoác dài màu đen, mang theo kính râm đi về bên này. Thân hình của hắn hơi nhỏ, thiếu một chút dương khí, mấy sợi râu trên mặt cũng không có che đi gương mặt thanh tú, đôi con ngươi tươi ngon mọng nước, xa xăm hữu thần.
Hắn đánh giá A Mạch vài lần, Diệp Tiêu Nhiên đã xoay người lại, hắn nhìn cô mỉm cười nói: "Chính là cô ấy?".
"Á? Như thế nào lại là giọng nữ?". A Mạch nhịn không được nói ra, Tề Phi cười cười, nói: "Bây giờ tôi là đàn ông".
A Mạch cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng mặc quần áo nam nhưng không có một chút khí khái của nam nhân, làn da trắng nõn, hình dáng ngũ quan lại anh tuấn như vậy, loại soái này căn bản không giống đàn ông. Chính là xa xa nhìn lại, nếu không lên tiếng, thì nhìn một thân ăn mặc này quả thật không thể khiến người ta nhìn ra đây là nữ, có lẽ nói đúng hơn thì giống gay. Nghĩ được thế này thì A Mạch lại thấy vui vẻ (Má Mạch này trí tưởng tượng cũng hơi xa rồi đấy, gay nữa, em thích gay sao -_-).
"Cô ấy tên là Tề Phi, sau này cô giúp cô ấy làm việc, những danh sách này sẽ dùng đến, bây giờ chúng ta sẽ đánh bại từng thứ, điều tra danh sách tài sản cùng với tài khoản nước ngoài của bọn họ".
"Xin chào, Phi tỷ". A Mạch vươn tay, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lại nói: "Phi ca.....". Tề Phi cười cười: "Chỉ giáo nhiều hơn, thiên tài".
"Đừng nói như vậy a". A Mạch có chút đỏ mặt. "Cô đến trong xe chờ tôi". Tề Phi bỗng nhiên thu hồi ý cười nói, A Mạch hiểu ý, lại nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật đầu đồng ý.
"Điều tra thế nào?".
"Hạng mục nước ngoài của PE rất kín đáo, nhưng hình cảnh quốc tế cũng tương kế tựu kế, hết thảy vẫn duy trì như cũ, những người đó ở trong nước còn chưa biết gì".
"Tốt lắm, chỉ chờ tiền đầu tư của hạng mục ở thành phố H vừa đến, tiền tham ô bắt đầu lưu thông thì chính là lúc bắt bọn họ. Những danh sách này đều phải điều tra cho ra, đến lúc đó diệt trừ đám người này sẽ dễ dàng hơn". Diệp Tiêu Nhiên nói xong lại kéo góc áo Tề Phi, Tề Phi dừng lại nhìn cô hồi lâu.
Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên thấy Tề Phi trầm mặc, quay đầu lại thì thấy nàng đang nhìn mình, trong mắt lộ ra thâm trầm. "Đi tìm Văn Khâm đi", nàng đột nhiên mở miệng, Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu.
"Yên tâm đi đi, đã có em rồi". Khóe miệng Tề Phi mang theo ý cười thản nhiên.
"Ừm, cẩn thận, tôi đi đây". Diệp Tiêu Nhiên vỗ vỗ đầu vai Tề Phi, nói xong liền quay đầu rời đi.
Lá cây dừng trên đầu vai nàng, Tề Phi cầm trong tay mà có chút thất thần nhìn nó, lại ngẩng đầu, thân ảnh của cô đã dần biến mất. Nàng quay đầu, thở dài một hơi, đi về phía trước.
Một mạng người cứ như vậy mất đi trong tay nàng, sinh mệnh là cỡ nào ngắn ngủi và yếu ớt, người bức chết Tiểu Đường là người nhà của nàng, cũng là do chính hắn lựa chọn. Thế gian này, trừ bỏ sinh tử thì còn cái gì quan trọng hơn. Người, từ nhỏ trần như nhộng, chạy trên bụi đất, danh lợi, quyền lực thì dùng làm cái gì? Con người một khi động lòng thì không kiêng nể gì mà tiêu phí sinh mệnh của mình, sinh thời chỉ muốn truy đuổi những phồn hoa hư danh, cuối cùng thì vẫn là người phàm, trốn không khỏi dục vọng chiếm hữu.
Thế gia quý tộc thì như thế nào, chính nghĩa lẫm nhiên chẳng qua chỉ là để người ngoài nhìn vào, Nghiêm gia, phụ thân của mình, những đao phủ chỉ biết nghe lệnh, bất quá chỉ là một ổ rắn chuột mà thôi. Nghiêm Văn Huy tự giễu sờ sờ bụng của mình, một cái nhà như thế thì cần hậu nhân để làm gì? Cứ không ngừng truy đuổi rồi giờ nhìn lại thứ gì cũng không có, nàng thầm nghĩ muốn đứa nhỏ của mình trải qua cuộc sống bình thường là được, không cần phải giẫm lên vết xe đổ của người đi trước.
Nàng rất muốn biết lão thái gia có biết những lừa gạt này hay không, hoặc là sau này ông biết được hai người con trai của mình như vậy thì còn mặt mũi gì nữa. Cả đời ông chiến tích hiển hách, quốc gia mang ơn, đền đáp xã hội, cuối cùng vì kiêu ngạo của hai người con mà tẫn hết năng lực trợ giúp chúng mới có được Nghiêm Quốc Lương của tập đoàn Trung Á và quan phụ mẫu Nghiêm Quốc Đống của ngày hôm nay. Đáng tiếc chính là sau lưng những thứ này chỉ là một tấm màn đen tối. Hai người đó không có kế thừa chính nghĩa cùng một tâm kính dâng xã hội của ông, ngược lại lại là khối u ác tính của xã hội, mà càng châm chọc hơn chính là hai đứa con gái của họ lại bị kéo vào thế tiến thoái lưỡng nan, lập trường bất đồng, tạo thành thế cục "đấu tranh nội bộ".
Nàng vẫn chịu đựng được phản ứng khi mang thai, không hề biểu hiện ra ngoài, người trong nhà biết nàng mang thai rất ít, đợi đến khi bụng lớn thì sẽ không giấu được nữa. Thời điểm đặc biệt như vậy, nàng phải khơi mào đón dông, mới có thể không làm thất vọng chị gái còn ngủ say chưa tỉnh.
Chống lên vách tường, nàng có chút suy yếu đi ra ngoài, trong lòng có hơi kháng cự người cha thân thiết lại xa lạ đang đứng ngoài kia.
Nghiêm Quốc Lương sốt ruột nhìn ái nữ, bên ngoài hắn để cho Nghiêm Văn Khâm làm CEO, Nghiêm Văn Huy làm phó tổng nhưng không phải có tâm thiên vị. Ngay cả khi để nàng tiếp xúc với chuyện của tập đoàn thì theo nhiều phương diện mà suy nghĩ hắn đều cảm thấy Văn Khâm so với Văn Huy càng thêm phù hợp đến trợ giúp hắn, mà quan trọng hơn chính là phần tâm tư ẩn giấu của hắn. Hắn không muốn để con gái của mình đi giao thiệp với những thứ đó, hắn không giống với đại ca của mình, Nghiêm Quốc Đống lấy con gái làm niềm kiêu ngạo, cho rằng không có thứ gì nàng không làm được, trong thời gian ngắn có thể thượng vị, được tiên sinh coi trọng.
Vất vả mấy năm nay của Văn Huy người khác không biết nhưng người cha như hắn đều xem trong mắt. Năng lực cùng quyết đoán của nàng không thua đàn ông, áp lực và mệt mỏi của nàng hắn hiểu được, thế nhưng hắn có thể làm được gì? Gia nghiệp lớn như vậy, cuối cùng vẫn là giao đến trong tay nàng, đây là số mệnh gắn liền từ khi nàng được sinh ra.
Hắn hi vọng nàng được trong sạch, hắn sẽ giúp nàng dọn sạch tất cả chướng ngại vật, lưu lại cho nàng một đế quốc của riêng mình, đây cũng là lời hứa của hắn trước khi thê tử của hắn qua đời, đó là để cho con gái có được thứ tốt nhất trên đời. Mà hắn vẫn cảm thấy được, đợi cho đến khi hắn trăm tuổi già rồi, chỉ có một vương quốc tài phú mới có thể che chở cho hậu thế của hắn, mà tập đoàn Trung Á bây giờ vẫn chưa đạt được mục tiêu đó của hắn.
Hắn không muốn nàng tiếp xúc với những thứ dơ bẩn đó, hắn cũng lo lắng nàng bởi vì Nghiêm Văn Khâm được tín nhiệm trọng dụng mà sinh ra đố kị, bất bình trong lòng. Nhưng may mắn chính là nàng vẫn làm rất tốt, tình cảm chị em chưa bao giờ vì những thứ này mà tan vỡ. Nhưng bây giờ, sự tình phát triển đến ngày hôm nay đã có chút quấy rầy đến kế hoạch của hắn, một màn máu chảy đầm đìa kia đã để nàng thấy được. Con bé rốt cuộc sẽ có suy nghĩ gì? Chắc con bé sẽ rất sợ hãi đi, từ nhỏ đến lớn có khi nào đã tiếp xúc qua những thứ này đâu?
Hắn không yên lòng, cùng có hơi lo lắng, thấy nàng ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy còn chưa ra thì rốt cuộc nhịn không được nữa. "Để cô ta vào xem Nhị tiểu thư thế nào", hắn chỉ vào Vu Bối Nhi.
A Hổ lập tức hiểu ý, cởi dây trói cho nàng, nói: "Cô đi xem thử". Nói xong đỡ nàng đi đến trước, lại thấy được Nghiêm Văn Huy đang đi ra.
"Văn Huy....".
"Nhị tiểu thư....".
Nghiêm Văn Huy nâng mắt nhìn, mặt nàng trắng bệch không còn chút máu, hốc mắt ửng đỏ.
"Văn Huy, sao sắc mặt khó coi như vậy". Nghiêm Quốc Lương bước một bước dài về phía nàng, nghĩ muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của con gái, ai ngờ lại bị Nghiêm Văn Huy tránh đi, Nghiêm Quốc Lương có chút xấu hổ rút tay về.
"Có chuyện gì chúng ta về nhà nói". Có lẽ nàng sẽ không lí giải được dụng tâm của hắn, nhưng hắn cũng không hi vọng nàng không vui.
Nghiêm Văn Huy không có tiếp lời của Nghiêm Quốc Lương, đi đến mới phát hiện thi thể của Tiểu Đường đã được bịt kín, vết máu trên mặt đất cũng đã xử lí sạch sẽ, sắc mặt của nàng âm trầm, có chút ngưng trọng đi đến bên cạnh thi thể của hắn, hỏi: "Tiểu Đường có thân nhân nào không?".
"Hắn là cô nhi". A Hổ trả lời, Nghiêm Văn Huy gắt gao nhắm chặt hai mắt, cắn môi, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Đường, trầm trọng nói: "An bài cho hắn một nơi cho tốt".
A Hổ nhìn Nghiêm Quốc Lương, hắn gật gật đầu: "Dặn dò của Nhị tiểu thư cậu nghe rõ rồi chứ?".
"Vâng, Nhị tiểu thư".
Nghiêm Văn Huy quay đầu, thấy Vu Bối Nhi đang nhìn thi thể của Tiểu Đường rơi lệ, hoảng sợ trong mắt còn chưa bình ổn, thân thể thậm chí còn run rẩy. Nàng đi lên, giữ chặt tay Vu Bối Nhi, tất cả sợ hãi cùng bất an trong mắt Vu Bối Nhi cũng vì nàng mà chậm ra bình tĩnh lại. Nghiêm Văn Huy không nói câu nào, lôi kéo nàng ra ngoài, A Hổ vừa định ngăn lại thì thấy Nghiêm Quốc Lương lắc đầu.
"Nhị gia, cô gái này biết nhiều như vậy, không thể giữ lại".
"Văn Huy sẽ xử lý tốt, không cần hành động thiếu suy nghĩ, Tiểu Đường nói rất đúng, vì một cô gái vô hại như vậy mà trở mình với Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư là không đáng.".
"Vâng".
"Sau này không cần động đến cô ta, tôi không muốn Văn Huy lại bị tổn thương".
"Vâng, Nhị gia".
Nhìn bóng lưng xa xa của Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Quốc Lương thở dài một hơi, không biết bắt đầu từ khi nào mà hai cha con họ dần dần xa cách.
Trên đường, Nghiêm Văn Huy không nói câu nào, Vu Bối Nhi cũng không nói chuyện, cả hai đều chìm trong bi thống cái chết của Tiểu Đường. Vu Bối Nhi ngoại trừ tự trách thì còn là áy náy, nàng không nghĩ sẽ có một ngày vì mình mà có người phải bỏ mạng, nàng càng không ngờ Tiểu Đường vì cứu mình mà làm đến bước này, cuối cùng qua không được cửa ải đó mà phải tự sát.
Từ nay về sau nàng đã thiếu một mạng người mà vĩnh viễn cũng không thể trả lại, nghĩ đến đây hốc mắt của nàng lại ửng đỏ, nhưng nàng cố gắng chịu đựng nước mắt, nhìn ra cửa sổ, lại cảm giác được bàn tay truyền đến ấm áp.
"Tiểu Đường sẽ không trách em". Nghiêm Văn Huy lái xe nhưng vẫn an ủi nàng, Vu Bối Nhi nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của nàng thì tràn đầy đau lòng.
Nàng cái gì cũng không làm được, luôn tự khuyên nhủ mình buông tay, cuối cùng thì vẫn không có thật sự quên đi, bây giờ lại liên lụy đến một sinh mệnh vô tội, nàng cái gì cũng không làm được, một mực liên lụy bọn họ, có lẽ nàng căn bản không nên trở về.
Bởi vì ích kỉ của nàng, nghĩ muốn ở bên cạnh Văn Huy mới có thể khiến mọi chuyện biến thành như bây giờ. Nếu còn lưu lại nữa, có phải hay không một ngày nào đó Văn Huy cũng sẽ bị nàng liên lụy?
Xe rất nhanh đã đến dưới nhà Vu Bối Nhi, Nghiêm Văn Huy dừng xe, bàn tay nắm chặt tay lái vẫn không buông ra, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.
Trong xe một mảnh im lặng, cả hai đều không mở miệng nói chuyện.
"Bối Nhi".
"Văn Huy". Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời.
"Chị nói trước đi".
"Em nói trước đi". Lại là đồng thời nói ra, cả hai đều nhịn không được mà giơ lên ý cười bất đắc dĩ.
"Hay là em cứ nói trước đi". Nghiêm Văn Huy ngữ khí tràn đầy ôn nhu, cũng chính bởi vì sự ôn nhu này mà làm cho nàng trầm mê, cho nên dù có dùng cách gì cũng muốn ở lại bên cạnh người này.
Vu Bối Nhi hòa hoãn cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Em muốn ra nước ngoài học tập, tạm thời rời khỏi nơi này".
Những lời có khó thể mở miệng thảo luận không ngờ lại có thể cùng mình không mưu mà hợp, Nghiêm Văn Huy vốn là muốn nghĩ để em ấy rời khỏi chốn thị phi này, hảo hảo sống cuộc đời của mình, như thế nàng mới có thể an tâm làm chuyện mình muốn, vướng bận thế nào rồi cũng như nhau, tưởng niệm mà sống còn tốt hơn là mất đi.
Thế sự vô thường, nàng chỉ hi vọng em ấy có thể bình an, hảo hảo trải qua một cuộc sống bình thường nhất.
"Chuẩn bị đi nơi nào?".
"Còn chưa biết".
"Khi nào thì xuất phát".
"Quyết định được đi đâu thì sẽ nhanh chóng rời đi".
"Ừm". Lại một trận trầm mặc, Nghiêm Văn Huy lấy từ túi xách một xấp chi phiếu khống, vừa mới lật ra thì đã bị Vu Bối Nhi ngăn cản.
Nghiêm Văn Huy ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Em giữ lại để dùng, ở nước ngoài chi tiêu nhiều".
"Văn Huy, chị đừng đưa tiền cho em nữa, em còn tiền để dành của mình, huống chi em có tay có chân, có thể làm việc kiếm tiền". Lúc nói chuyện Vu Bối Nhi là vẻ mặt rất thoải mái.
Nghiêm Văn Huy thấy nàng kiên quyết như thế thì chỉ đành thuận theo, vừa ngẩng đầu lên thì Vu Bối Nhi đã ôm chầm lấy nàng. Nàng chậm rãi vươn tay, đỡ lấy tấm lưng gầy nhỏ của em ấy, khẽ vuốt, giờ phút này tất cả bất an và lo âu đều hóa thành hư ảo. Nàng nhớ đến đêm đó em ấy ở dưới lầu nhà mình đứng bồi hồi, nhớ đến em ấy trộm xem mình tăng ca, nhớ đến khi ở cùng nhau em ấy lúc nào cũng cẩn thận, em ấy cố gắng che dấu tâm sự của mình, rồi lại lơ đãng biểu lộ ra.
Đã trải qua những mưa gió này, hai người đã làm cấp trên và cấp dưới, đã làm bạn bè, làm tri kỉ, chưa bao giờ chân chính tách khỏi nhau. Nhưng lúc này đây hai người tựa hồ có chung một cảm nhận, là một lần ly biệt, không biết đến năm nào mới gặp lại.
Vu Bối Nhi gắt gao ôm Nghiêm Văn Huy, nói: "Cảm ơn chị, Văn Huy". Bên tai truyền đến ngôn ngữ của nàng, Nghiêm Văn Huy đột nhiên cảm thấy sóng mũi chua xót, nàng không dễ dàng rơi lệ, cho dù nhìn thấy Tiểu Đường chết thảm thì nàng cũng không khóc. Nhưng giờ phút này đây lòng nàng bỗng nhiên tràn đầy chua chát, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: "Đứa ngốc, không cần cảm ơn chị".
"Em đi đây". Vu Bối Nhi bỗng nhiên buông nàng ra, hơi cúi đầu mở cửa xe, đưa lưng về phía nàng, không hề xoay người nói: "Tái kiến...". Nói xong cũng không quay đầu mà đi thẳng về trước, lệ đã sớm che kín mặt, vẫn là không cầm được nước mắt, nàng một đường khóc chạy về, không dám quay đầu lại nhìn.
Nàng không có dũng khí.....
"Tái kiến......". Nghiêm Văn Huy nhìn bóng lưng của nàng dần xa, nước mắt thấm ướt hốc mắt, thấp giọng nói ra hai chữ cáo biệt.
Nàng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, lái xe rời đi.
Là con gái duy nhất của Nghiêm Quốc Lương, Nhị tiểu thư Nghiêm gia, nhiều năm qua nàng đều sống dưới cái bóng của chị gái. Ông nội đem chị gái bồi dưỡng giống như quân nhân, còn chính mình từ nhỏ lại học đủ thứ thi thư để trở thành tiểu thư khuê các. Sau khi lớn lên thì tiếp tục ra sức học tập ở MBA, còn chị gái lại có thể đi làm thẩm phán như mong ước của mình.
Nàng vì hậu thế của Nghiêm gia, vì báo ân cho ông nội mà gả cho Lý Đào, chị gái lại có thể thủ vững không lấy chồng, không con cái, không có ai ép chị ấy.
Phụ thân của mình thành lập ra tập đoàn Trung Á, nàng bao nhiêu năm tận sức cuối cùng chị gái lại làm CEO, nàng chỉ là phó tổng. Mà nay Trung Á đầu tư sản nghiệp còn để cho chị gái tiếp xúc, còn nàng thì như một người ngoài.
Chưa từng phát giận, chưa từng oán giận, nàng rốt cuộc có thể ở trước mắt Nghiêm Quốc Lương đem tất cả cay đắng nuốt xuống mấy năm nay phóng thích toàn bộ.
Mà Nghiêm Quốc Lương đối mặt với những lời này cũng không có lời nào chống đỡ, hắn từng nghĩ tới vô số khả năng, cũng đoán được tâm tư của con gái, cuối cùng thì chuyện hắn lo lắng vẫn xảy ra. Nhưng mà nàng thật sự mệt mỏi rồi, vẫn luôn xuất sắc như vậy, thái độ làm người đối nhân xử thế được người ở tập đoàn khen ngợi, tính cách ôn hòa hiếu thuận với người nhà. Hắn vẫn luôn cho là mình đang che chở nàng, nhưng bây giờ lại làm nàng ủy khuất nhiều năm như vậy, hắn tự hỏi chuyện mình làm là đúng hay sai.
"Chị đã ngã bệnh, căn bản không gánh vác nổi sự nghiệp gia tộc, bây giờ những thứ vốn dĩ là thuộc về con, có phải hay không đã đến lúc nên trả lại cho con, chủ tịch?". Nghiêm Văn Huy ngữ khí kiên định, ánh mắt bức thẳng Nghiêm Quốc Lương.
"Ba lo lắng cho con, Văn Huy, mấy ngày nay con cứ nghĩ ngơi trước đi, gần đây cảm xúc của con không ổn". Nghiêm Quốc Lương bị nói đến không thể chống đỡ, chỉ có thể trấn an nàng như vậy.
"Tốt, con nghe ngài, nhưng con muốn đi gặp chị".
Nghiêm Quốc Lương nhìn Nghiêm Văn Huy, bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu.
Nghiêm Văn Khâm bị mang đi rồi, tình huống cũng không lạc quan lắm, hiện giờ đang trị liệu ở bệnh viện thành phố C, vẫn luôn ở trong tình trạng quan sát biến chứng.
Mà cùng lúc đó, dưới sự giúp đỡ của A Mạch thì rốt cuộc đã tra ra sau khi Nghiêm Văn Khâm mất tích nửa giờ thì Nghiêm gia có một chuyên cơ bay về phía thành phố C.
Nàng quả nhiên không có ở thành phố A, kì thật có nơi nào dưỡng bệnh tốt hơn thành phố C, nơi đó là quê cũ của Nghiêm Văn Khâm, có một bệnh viện tư nhân được Nghiêm gia đầu tư, ngày trước sau khi lão thái gia được cứu khỏi thì bệnh viện này đã nhập về rất nhiều thiết bị tân tiến và mời rất nhiều chuyên gia.
Nàng là nên hảo hảo dưỡng bệnh, không cần lại liên lụy đến những thị phi này.
Nhưng mà cô nghĩ muốn ở bên cạnh nàng, trông coi nàng, chờ nàng tỉnh lại. Cô rất hối hận, nàng từng khuyên cô buông bỏ thù hận, muốn cùng cô đối mặt tất cả, muốn dùng pháp luật chế ngự những người kia, nhưng cô cự tuyệt. Nếu không phải cô chấp để thù hận che mắt mình thì hai người làm sao có thể trở thành như ngày hôm nay.
Ai có thể có năng lực lường trước, sự xuất hiện của nàng, sẽ lay động thế giới của cô, thay đổi con người cô.
Cô mệt mỏi, cô không muốn hận nữa, cô nghĩ muốn đi yêu, thế nhưng bây giờ lại phát hiện mình căn bản không có tư cách có được tình yêu của Nghiêm Văn Khâm.
Cô nhìn thật sâu hai chiếc vòng tay trên bàn, đi qua nhau, tìm tìm kiếm kiếm, nguyên lai chỉ là vì chúng ta đã gặp được nhau trong lúc đó.
"Kiêu tỷ?". Diệp Tiêu Nhiên đang thất thần thì thanh âm của A Mạch vang lên, cô ngẩng đầu, A Mạch cầm một bản ghi chép đưa trước mặt mình, cô ngồi thẳng dậy, hỏi: "Đây là?".
"Đây là tình hình tiến triển của hạng mục ở thành phố H, khoản tiền của chính phủ chắc chắn đã được phê duyệt, nước chảy đến bộ tài vụ, đợi cho đến khi nó vừa đến thì có người bắt đầu chia của. Chúng ta có bảng ghi chép này, những tham quan đó nhất định sẽ hiện nguyên hình". A Mạch hưng phấn nói, đối với nàng mà nói, mỗi lần phá giải số hiệu, hóa giải được một hệ thống thì sẽ tràn đầy cảm giác thành công.
"Cô như vậy lỡ bị người theo dõi, chẳng phải lại bị bắt sao, chẳng lẽ còn nghĩ muốn đi ngồi chồm hổm thêm vài năm?".
"Sẽ không a, tôi tự thiết kế cho mình một trình tự số hiệu, chỉ cần bị theo dõi sẽ có cảnh báo, sau đó tự động rời đi. Tôi mới không nghĩ lại đi vào đó đâu". A Mạch vừa nói thì máy tính hiện lên cảnh báo, các ngón tay của nàng nhanh chóng hoạt động, rời khỏi màn hình máy tính.
" Vẫn nên cẩn thận là trên hết". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản dặn dò, A Mạch gật đầu, không khỏi cảm thấy kì quái, như thế nào cho cô ấy tin tức tốt mà lại không có chút hưng phấn, ngược lại còn dặn dò mình cẩn thận.
Kì thật ngẫm kĩ lại mới thấy, ở trong ngục giam có người quấy rầy cô, cố ý chỉnh cô, thậm chí hại tính mạng của cô, cho nên cô mới ra tay lưu loát, xuống tay ngoan độc. Nhưng cô chưa bao giờ chân chính hại làm tổn thương người khác, cuối cùng còn lấy ơn báo oán, thời khắc mấu chốt còn cứu Hồng Anh. Có nhiều lúc nàng đối với hành động của cô cảm thấy khó hiểu, từng muốn tiếp cận nhưng không dám đến gần, bây giờ lại càng phát ra hơi thở khiến người ta muốn đến gần.
"Cô cầm theo đồ, tôi dẫn cô đi gặp một người". Khi nói chuyện thì Diệp Tiêu Nhiên đã muốn đứng lên, đi trước tìm Niên Thiếu Dương dặn dò mấy chuyện, an bài tốt chuyện công ty, sau đó liền mang A Mạch rời đi.
Đã vào mùa rụng của lá cây bạch quả, cả không gian là một màu vàng óng, đẹp như đồng thoại, cả thế giới tại một khắc này đều im ắng, như phần thưởng mùa thu của người già, đơn giản hạnh phúc, lại xa không thể thành. Cuộc sống chưa từng biến đổi, phong cảnh vẫn đẹp như vậy, chính là bởi vì trong lòng có một người, cho nên cuộc sống vốn đơn giản được vẽ thêm vài nét bút, liền trở nên đẹp không sao tả xiết.
Chính là, sau này, nếu như có chị ở đây thì tốt biết mấy, Văn Khâm. Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu, nhìn lá bạch quả bay trong gió, cô vươn tay, lá cây rơi xuống lòng bàn tay, không có dừng lại lâu mà liền theo gió rơi xuống đất.
Lá cây tương tư, giống như hóa thành mưa thu, theo gió bay lên.
A Mạch không biết ở chỗ này chờ ai, chỉ là nhìn thấy thân ảnh cô tịch của Diệp Tiêu Nhiên mà nhịn không được nhìn thêm vài lần. Nếu là họa sĩ, ít ỏi vài nét bút, hẳn là có thể vẽ nên một bức tranh về cảnh đẹp trước mắt.
Phong cảnh tuyệt đẹp, người còn đẹp hơn. Có lẽ trong lòng cô ấy cũng có người nào đó, không biết ai lại có thể đi vào lòng của cô ấy. A Mạch hậm hực nghĩ, lẳng lặng đứng ở một bên, không nói gì.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn thấy một nam tử mặc áo khoác dài màu đen, mang theo kính râm đi về bên này. Thân hình của hắn hơi nhỏ, thiếu một chút dương khí, mấy sợi râu trên mặt cũng không có che đi gương mặt thanh tú, đôi con ngươi tươi ngon mọng nước, xa xăm hữu thần.
Hắn đánh giá A Mạch vài lần, Diệp Tiêu Nhiên đã xoay người lại, hắn nhìn cô mỉm cười nói: "Chính là cô ấy?".
"Á? Như thế nào lại là giọng nữ?". A Mạch nhịn không được nói ra, Tề Phi cười cười, nói: "Bây giờ tôi là đàn ông".
A Mạch cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng mặc quần áo nam nhưng không có một chút khí khái của nam nhân, làn da trắng nõn, hình dáng ngũ quan lại anh tuấn như vậy, loại soái này căn bản không giống đàn ông. Chính là xa xa nhìn lại, nếu không lên tiếng, thì nhìn một thân ăn mặc này quả thật không thể khiến người ta nhìn ra đây là nữ, có lẽ nói đúng hơn thì giống gay. Nghĩ được thế này thì A Mạch lại thấy vui vẻ (Má Mạch này trí tưởng tượng cũng hơi xa rồi đấy, gay nữa, em thích gay sao -_-).
"Cô ấy tên là Tề Phi, sau này cô giúp cô ấy làm việc, những danh sách này sẽ dùng đến, bây giờ chúng ta sẽ đánh bại từng thứ, điều tra danh sách tài sản cùng với tài khoản nước ngoài của bọn họ".
"Xin chào, Phi tỷ". A Mạch vươn tay, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lại nói: "Phi ca.....". Tề Phi cười cười: "Chỉ giáo nhiều hơn, thiên tài".
"Đừng nói như vậy a". A Mạch có chút đỏ mặt. "Cô đến trong xe chờ tôi". Tề Phi bỗng nhiên thu hồi ý cười nói, A Mạch hiểu ý, lại nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật đầu đồng ý.
"Điều tra thế nào?".
"Hạng mục nước ngoài của PE rất kín đáo, nhưng hình cảnh quốc tế cũng tương kế tựu kế, hết thảy vẫn duy trì như cũ, những người đó ở trong nước còn chưa biết gì".
"Tốt lắm, chỉ chờ tiền đầu tư của hạng mục ở thành phố H vừa đến, tiền tham ô bắt đầu lưu thông thì chính là lúc bắt bọn họ. Những danh sách này đều phải điều tra cho ra, đến lúc đó diệt trừ đám người này sẽ dễ dàng hơn". Diệp Tiêu Nhiên nói xong lại kéo góc áo Tề Phi, Tề Phi dừng lại nhìn cô hồi lâu.
Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên thấy Tề Phi trầm mặc, quay đầu lại thì thấy nàng đang nhìn mình, trong mắt lộ ra thâm trầm. "Đi tìm Văn Khâm đi", nàng đột nhiên mở miệng, Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu.
"Yên tâm đi đi, đã có em rồi". Khóe miệng Tề Phi mang theo ý cười thản nhiên.
"Ừm, cẩn thận, tôi đi đây". Diệp Tiêu Nhiên vỗ vỗ đầu vai Tề Phi, nói xong liền quay đầu rời đi.
Lá cây dừng trên đầu vai nàng, Tề Phi cầm trong tay mà có chút thất thần nhìn nó, lại ngẩng đầu, thân ảnh của cô đã dần biến mất. Nàng quay đầu, thở dài một hơi, đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.