Chương 45: Sợ hãi giam cầm
Cẩm Phong
19/12/2020
Trong không gian chật chội bị bịt kín yên tĩnh không một chút thanh âm, phân
không rõ là ngày hay đêm. Có lẽ giờ này đã vào đêm, ánh trăng đã muốn
chiếu lên những sinh mệnh tồn tại trên thế gian này, thế nhưng không thể đến được bên cạnh cô. Ở một góc sạch sẽ của trại tạm giam có một thân
ảnh thu nhỏ, cô nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, cả người bị mồ hôi
tẩm ướt, trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay, thế nhưng một chút cảm giác cô cũng không thể cảm nhận được.
Không ai biết được sợ hãi giờ khắc này của cô, giống như rơi vào hắc ám khôn cùng, chung quanh đều là lửa lớn, ngọn lửa rất nhanh đã vây đến người cô, cả người cô run rẩy, tựa hồ không có chút dũng khí giãy dụa như năm đó. Luôn nói cô là Dạ Kiêu đi trong bóng đêm, thế nhưng có ai biết được chướng ngại mà nhiều năm nay cô không có cách nào vượt qua được. Có lẽ chính cô mới là người sợ hãi bóng tối nhất.
Năm đó bị nhốt trong căn nhà nhỏ giữa biển lửa đã khiến cô từ đó về sau luôn sợ hãi ở trong nơi có không gian nhỏ hẹp. Không ai biết đường đường là Dạ Kiêu lại có chứng sợ hãi không gian hẹp, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần ngồi xe cô đều mở cửa sổ. Cô có thể miễn cưỡng chịu đựng không gian của xe ô tô, thế nhưng luôn e ngại đi thang máy, lại càng không nói đến sợ hãi lúc này khi ở trong trại tạm giam.
"Kiêu tỷ, chị có nghe tôi nói không?". Hạ Diệp đang được giam trong một căn phòng khác kêu lên, nhưng không nghe ai đáp lại mình. Liên tục kêu lớn khiến cảnh sát trông coi bực tức chửi bới thế nhưng Hạ Diệp cũng không để ý, tiếp tục quát lớn.
"Rầm!!". Hạ Diệp phẫn nộ nện một quyền lên tường, thanh âm trầm đục vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, thế nhưng nàng không cảm nhận được đau đớn trên tay, cả lòng đều lo lắng cho Diệp Tiêu Nhiên.
"Cô phải nhớ kĩ, lúc lái xe nhất định phải mở cửa sổ cho Kiêu tỷ".
"Vì cái gì a?".
"Không có nhiều vì cái gì như vậy đâu, tôi nói gì cô cứ nghe theo là được".
"Được rồi, nhưng bây giờ là mùa đông, sẽ rất lạnh".
"Kiêu tỷ không thích ở trong không gian chật hẹp, nhất định phải nhớ kĩ, những lúc khác cũng phải chú ý một chút".
"Chứng sợ không gian hẹp?"
"Hỏi ít làm nhiều". Niên Thiếu Dương phiêu mắt trừng Hạ Diệp một cái.
Đoạn đối thoại lúc trước với Niên Thiếu Dương vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng, sau đó nghe kể chuyện xưa của Diệp Tiêu Nhiên càng khiến cho tâm vốn say mê này càng thêm say mê. Có lẽ lúc trước Diệp Tiêu Nhiên hấp dẫn nàng là vì dung mạo tuyệt mĩ, Hạ Diệp thích mỹ nữ, rất nhiều lúc theo lời nàng nói thì mỹ nữ đẹp mắt, tâm tình thư sướng mới có thể sống lâu. Thế nhưng có ai ngờ nàng lại thật sự yêu một nữ nhân như Diệp Tiêu Nhiên vậy đâu.
"Niên Thiếu Dương rốt cuộc làm sao còn chưa đến a?". Hạ Diệp sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa. Dù Diệp Tiêu Nhiên luôn dặn dò nàng gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không cần xúc động, thế nhưng cứ là chuyện động đến Diệp Tiêu Nhiên thì nàng không thể khống chế được tâm tình của mình. Giống như lúc tận mắt nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên bị Nghiêm Văn Khâm hiểu lầm, còn phải chịu đựng ngôn ngữ lạnh lùng của đối phương thì nàng liền tức đến không có chỗ xả.
Hận không thể gánh chịu tất cả bất hạnh trên đời này, thế nhưng tất cả phiền toái nguy hiểm lại cứ cố ý đổ hết lên người cô.
Ngay lúc Hạ Diệp ngồi không yên thì cửa được mở ra, một người mặc cảnh phục tiến vào, nói: "Cô có thể đi rồi". Hạ Diệp đứng lên, đi đến cửa, muốn tìm thân ảnh của Diệp Tiêu Nhiên nhưng không thấy ở đâu, chỉ đành phải đi theo cảnh sát kia ra ngoài.
Người bị hại một mực chắn chắn Diệp Tiêu Nhiên đả thương hắn, cho nên người tình nghi như Hạ Diệp trong chốc lát đã được thả ra ngoài. Ngay lúc nàng muốn đi tìm Niên Thiếu Dương thì Niên Thiếu Dương đã muốn đi khơi thông quan hệ, thu gom số tiền lớn, chuẩn bị tìm người có thể bảo lãnh Diệp Tiêu Nhiên ra ngoài.
Hiện tại không có thời gian đi điều tra sự thật, mặc kệ là vu oan giá họa hay gì khác thì chuyện cần làm lúc này là bảo lãnh được Diệp Tiêu Nhiên ra ngoài, sau đó mới tính tiếp.
Nhưng sự tình phát triển cơ hồ là vượt ra khỏi dự kiến của mọi người, Niên Thiếu Dương tìm không ít tiền, cao thấp khơi thông được không ít quan hệ thế nhưng không có người nào dám nhận chuyện này. Theo trình tự pháp luật bình thường, cứ giao ra tiền bảo lãnh, sau đó có người ra mặt bảo lãnh, nộp tiền thì liền có thể, thế nhưng lần này tìm ai cũng vô dụng, thậm chí cả Trầm Uy cũng lắc đầu tỏ vẻ không thể giúp đỡ.
"Chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại Kiêu tỷ". Hạ Diệp nhíu mày nói.
"Đã hai ngày rồi, nếu Kiêu tỷ cứ ở bên trong lâu như vậy thì sẽ không ổn". Thần tình của Liễu Thi vô cùng lo lắng.
"Xem ra Nghiêm gia lần này đúng là muốn chỉnh Kiêu tỷ. Mấy người không phải nói là Nghiêm Văn Khâm hẹn gặp Kiêu tỷ sao?". Lưu Hưởng coi như là bình tĩnh, có lẽ là tuổi lớn nên có nhiều kinh nghiệm, ở trong đám người này coi như có hắn là duy trì được chút bình ổn.
"Hiện tại không phải là lúc đi điều tra chuyện này". Hai tay Niên Thiếu Dương chống thắt lưng, nới lỏng áo, thần tình thập phần nghiêm túc, chạy hơn mười vòng, lần đầu tiên hắn gặp phải cảnh cầm tiền mà không ai muốn làm này.
"Ý của tôi là, nhiều người như vậy không ai dám làm chuyện này, có thể thấy được là bên trên gây áp lực. Cho nên có phải chỉ có Nghiêm Văn Khâm mới có thể bảo lãnh cho Kiêu tỷ được không?". Lưu Hưởng bình tĩnh phân tích.
"Anh là đang vui đùa cái gì? Tôi nói cho anh biết kết cục này khẳng định là Nghiêm Văn Khâm bày ra, cô ta sẽ có hảo tâm đi giúp Kiêu tỷ sao?". Chính tay Hạ Diệp nghe được Nghiêm Văn Khâm trách cứ Diệp Tiêu Nhiên, lời nói kia không có tình cảm, không có chút tình cảm, lạnh lùng vô cùng. Khi đó nàng liền biết hai người thật sự đã rạn nứt, thậm chí là trở mặt.
"Cô còn biện pháp nào tốt hơn sao? Nếu không có thì chúng ta chỉ có thể thử một lần". Lưu Hưởng hỏi lại, Hạ Diệp nhìn Niên Thiếu Dương, thấy được hắn gật đầu, nói: "Hi vọng cô ấy nể mặt tình cảm ngày trước".
Mấy người thảo luận xong thì cuối cũng vẫn để người hay lộ diện trước mặt Nghiêm Văn Khâm là Hạ Diệp và Liễu Thi đi đến tìm nàng. Tình thế hiện giờ thật sự rất vi diệu, mấy người A Hổ đã muốn dựa theo kế hoạch đem ma túy vu oan cho Diệp Tiêu Nhiên, để Diệp Tiêu Nhiên phải tự mình hầu tòa, thế nhưng giờ lại thành như vậy, tuy nhiên mấy người A Hổ cũng không ngốc, chuyện lần này không phải ai cũng có thể dựng lên được. Nghiêm Văn Khâm là thật sự vì bị Diệp Tiêu Nhiên lợi dụng, sau đó bắt cóc Vu Bối Nhi, liên lụy Nghiêm Văn Huy mà oán hận cô như vậy, nhất quyết muốn bỏ tù cô sao?
"A Hổ, tôi căm ghét ma túy". Nghiêm Văn Khâm nhìn mấy người A Hổ, lại hơi ngẩng đầu nhìn về xa xa, ánh mắt có chút mê ly, A Hổ chỉ nhìn nàng không nói gì.
"Mặc kệ là các cậu nhận được mệnh lệnh của ai, tôi hạn cho các cậu ba ngày đem toàn bộ ma túy giao cho cơ quan chức năng, không cần tiếp tục gây tai họa cho dân chúng thành phố A". Khi nói chuyện nàng đã thu lại hơi thở nhu hòa, khí tràng cường đại bộc phát ra, thậm chí là sắc bén, ngữ khí cũng không hề khách khí, giống như dùng thân phận Đại Tiểu thư mà bọn họ nhận thức nói chuyện với họ.
"Đại tiểu thư......".
"Chúng tôi cũng không muốn tổn thương người vô tội". Một người khác xen miệng vào, Nghiêm Văn Khâm cười khẽ, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra tia nguội lạnh, nói: "Đúng, nhưng Diệp Tiêu Nhiên không phải, cô ta là bị trừng phạt đúng tội". Giờ phút này mấy người A Hổ bị nàng dọa một trận lạnh cả người, bỗng nhiên cảm thấy Nghiêm Văn Khâm trước mắt có chút xa lạ, bọn hắn chưa từng thấy qua một Đại tiểu thư như thế.
"Hổ ca". Lão tam cầm di động, vẻ mặt sầu lo, kề sát vào tai A Hổ nói gì đó. A Hổ trừng lớn mắt, đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, ngữ khí vẫn kính trọng như cũ, nói: "Đại tiểu thư, cô đều đã an bài tốt rồi, cần gì..... phải làm khó chúng tôi nữa".
Nghiêm Văn Khâm đưa lưng về phía bọn họ, nhìn tin nhắn Chu Huy gởi đến cho mình: "Ma túy đã tìm được, lập tức nộp lên trên" thì khóe miệng kéo lên, khôi phục thái độ bình thường, quay đầu nhìn A Hổ nói: "Tôi hi vọng các cậu hiểu được, rốt cuộc là nên theo ai làm việc. Tương lai nếu tôi trở lại Nghiêm gia, tiếp quản sản nghiệp Nghiêm gia, không rời khỏi các cậu, trong lòng các cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ai là người thích hợp để các cậu dựa vào".
"Cám ơn Đại tiểu thư, chúng tôi đi trước". A Hổ cung kính nói, vừa mới biết được ma túy đã bị người cướp đi, một anh em trong đó không thể địch lại liền đưa tin về cho hắn, hắn liền biết được là Nghiêm Văn Khâm làm. Chỉ là năng lực của Đại tiểu thư lại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, làm những chuyện như vậy, cách hành động đều vô cùng quyết đoán và cường ngạnh.
Có lẽ thật sự vẫn chưa có ai động đến giới hạn của nàng, cho nên lúc nàng bỗng nhiên thức tỉnh sắc bén thì khiến người ta không thể nói được gì. Nghiêm gia Đại tiểu thư nàng là không dễ chọc vào, người động đến giới hạn của nàng thì nàng sẽ không buông tha, thế nhưng nàng vẫn nhớ nguyên tắc của mình, luôn lo lắng an nguy của người khác. Tình và pháp là cán cân, ở trong lòng nàng chưa bao giờ chênh lệch, nhưng hôm nay nàng như vậy, là thật sự có thể công bằng được sao?
"Chứng cứ phải tập hợp nhanh, trình tự không cần quá lâu, thủ tục xong xuôi liền lập tức đưa đến pháp viện". Nghiêm Văn Khâm vừa đi vừa gọi điện thoại, nhìn thấy được hai thân ảnh quen thuộc ở đối diện thì nàng dặn dò hai câu, sau đó cúp máy.
Tiểu Đường nhìn thấy người đến là tâm phúc của Diệp Tiêu Nhiên thì sợ là đến tìm Nghiêm Văn Khâm gây phiền toái, một bước vọt lên trước, đem Nghiêm Văn Khâm hộ sau lưng, nhưng Nghiêm Văn Khâm rất bĩnh tĩnh vỗ vai hắn, ý bảo hắn thả lỏng.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?". Trên mặt Nghiêm Văn Khâm lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Thẩm phán Nghiêm, chúng tôi biết bây giờ tìm cô có chút không thích hợp nhưng vẫn là muốn mời cô giúp đỡ". Hạ Diệp chậm chạp không nói lời nào, Liễu Thi đành phải mở miệng.
"Tôi có vẻ không có gì có thể giúp được các cô". Mặc dù thái độ của nàng khiêm tốn nhưng lại khiến người khác cảm nhận được khoảng cách xa vời.
"Chúng tôi muốn bảo lãnh Kiêu tỷ, thế nhưng không khơi thông được quan hệ. Chuyện này nhất định có người bày bố, cụ thể ra sao thì chúng tôi không dám phán đoán. Tôi nghĩ chuyện này thế nào trong lòng thẩm phán Nghiêm nhất định hiểu rõ, chỉ là Kiêu tỷ không thể ở trại tạm giam được nữa". Hạ Diệp đón nhận lời nói của Nghiêm Văn Khâm, ổn định tâm tình của mình, bình tĩnh uyển chuyển nói.
"Quả thật trại tạm giam làm sao là nơi để bà chủ Diệp Tiêu Nhiên của các cô ở lâu được. Thế nhưng cô ta làm chuyện trái pháp luật, nhất định phải chịu trừng phạt thích đáng". Thái độ của nàng lạnh nhạt, không có nửa điểm cảm xúc, thậm chí không nhớ gì đến tình cảm với Diệp Tiêu Nhiên. Hạ Diệp quả thật không thể tin vào mắt mình, chuyển biến của Nghiêm Văn Khâm đúng là để nàng mở rộng tầm mắt.
"Thẩm phán Nghiêm, Kiêu tỷ không có tình tổn thương Bối Nhi, cô cần gì phải vì chuyện này mà làm thế với chị ấy". Cảm xúc trong lòng Hạ Diệp rốt cuộc dâng lên, nghe không được Nghiêm Văn Khâm lãnh đạm nhắc đến Diệp Tiêu Nhiên như vậy.
"Tôi nói rồi, cô ta có thể lợi dụng tôi, có thể tổn thương tôi, thế nhưng tuyệt đối không thể thương tổn người quan trọng với tôi". Khi nói chuyện giọng nói của nàng cường ngạnh, cương nghị hữu lực, nói xong thì ngữ khí hòa hoãn lại, thái độ bình tĩnh nói tiếp: "Nghiêm Văn Khâm này cũng có giới hạn". Bỏ lại những lời này Nghiêm Văn Khâm né hai người, kiên quyết rời đi.
"Kiêu tỷ có chứng sợ hãi không gian hẹp, không thể tiếp tục ở trại tạm giam được". Liễu Thi bỗng nhiên đề cao âm lượng sau lưng Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm dừng lại cước bộ, vốn nghĩ những lời này có thể khiến nàng mềm lòng thế nhưng nàng chỉ quay đầu, hết sức lạnh lùng nói: "Cái đó thì có liên quan gì đến tôi?".
Liễu Thi ngây người, Hạ Diệp càng thêm tức giận đến không nói nên lời. Trong mắt của nàng không có thương tiếc, một chút biến hóa cũng không có, thì ra nhân tình ấm lạnh, từ tuyệt vọng có thể biến thành tuyệt tình.
Không có được sự hỗ trợ của Nghiêm Văn Khâm, mấy người họ vẫn không buông tha việc nộp tiền bão lãnh Diệp Tiêu Nhiên, vẫn như trước dốc hết toàn lực tìm người giúp, cơ hồ là dùng hết mạng lưới quan hệ mấy năm nay của Diệp Tiêu Nhiên, cuối cùng thì cũng là do Trầm Uy ra mặt làm người bảo lãnh.
Lúc xong xuôi thủ tục thì đã tiếp được Diệp Tiêu Nhiên, sắc mặt cô trắng bệt, không một chút huyết sắc, hốc mắt ửng đỏ, suốt ba ngày không có nghỉ ngơi. Ba ngày trong trại tạm giam cô chưa bao giờ dám mở mắt, sợ hãi vượt qua ba ngày ba đêm. Nhìn thần sắc của cô như vậy nhưng vẫn không che được sự cứng cỏi cùng không cam lòng yếu thế. Cô không có nói gì nhiều, chỉ nhìn về ánh mặt trời trên đầu, Niên Thiếu Dương thay cô mở cửa xe.
Cách trại tạm giam không xa xuất hiện một chiếc xe, đôi mắt người trong xe không hề rời khỏi thân ảnh của cô. Mỗi nét mệt mỏi trên mặt cô khiến nàng đau lòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo của cô khiến nàng thương tiếc. Cuối cùng thì người trong xe xác định cô bình an vô sự mới khởi động xe, rời khỏi nơi đó.
Diệp Tiêu Nhiên đang đến gần xe của mình thì bỗng dừng chân, cô quay đầu một chút, nhìn thấy chiếc xe đang rời đi cách đó không xa, ánh mắt cô có chút mê ly nhìn hướng đó thật lâu, cuối cùng vẫn ngồi vào xe.
Trong xe im lặng không có ai dám lên tiếng, vốn dĩ theo kế hoạch là muốn lợi dụng Nghiêm Văn Khâm, hiện giờ bị nàng trả đũa, có loại cảm giác "trộm gà không được còn mất nắm thóc", trong mắt bọn họ Kiêu tỷ chưa bao giờ trải qua loại chuyện thế này. Nghiêm Văn Khâm thật sự là sâu không lường được, nàng bỗng nhiên ra một chiêu này đánh cho Diệp Tiêu Nhiên không kịp trở tay, làm mọi người chỉ có thể trân trối nghẹn họng nhìn.
Sau khi được bảo lãnh thì Diệp Tiêu Nhiên cũng triển khai hành động gì, hiện giờ trên người cô có án, sẽ không có ai dám tùy tiện động đến cô nữa. Đương nhiên người Tô gia và Nghiêm gia đều rất rõ ràng người gây ra vụ án này là Nghiêm Văn Khâm, tuy rằng không có đạt đến mục đích mong muốn của Nghiêm Quốc Lương nhưng có thể khiến Nghiêm Văn Khâm bộc lộ một mặt như vậy cũng thuận thiện để Tiên sinh thấy được tiềm lực của Nghiêm Văn Khâm. Nàng chỉ cần động tay một chút là có thể dễ dàng dùng mối quan hệ của mình dồn Diệp Tiêu Nhiên vào đường cùng. Có thể diệt trừ Diệp Tiêu Nhiên hay không là một chuyện, quan trọng là có thể mượn chuyện lần này để đưa một người có năng lực và quyết đoán như vậy tiến vào PE mới là câu trả lời tốt nhất cho Tiên sinh. Huống chi một khi Nghiêm Văn Khâm tiếp quản sản nghiệp Nghiêm gia, nhập hội vào tập đoàn PE thì một nhân vật bé nhỏ như Diệp Tiêu Nhiên làm sao có thể uy hiếp đến Nghiêm Văn Khâm được.
Diệp Tiêu Nhiên dính phải vụ án này ngược lại có thể khiến PE dừng việc đối phó với cô, thoạt nhìn là nhân họa phúc đắc nhưng ánh mắt của PE cứ nhìn cô càng lâu thì cô càng không thể thi triển quyền cước tiến hành chuyện xâm nhập điều tra, mà Nghiêm Văn Khâm cũng tỏ rõ nhất định sẽ đích thân đẩy cô vào tù. Lão hổ bị nhốt trong lồng sắt, cho dù có uy vọng thì có tác dụng gì nữa? Huống chi lại ở trong ngục giam, cái nơi mà ai cũng hiểu sẽ có thể xảy ra nhiều chuyện nhìn như là ngoài ý muốn không lường trước được, ai biết được cuối cùng thì Diệp Tiêu Nhiên có thể ra tù được hay không?
Dựa theo trình tự tư pháp bình thường, với vụ án cố ý đả thương người cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực như vậy thì giai đoạn từ cảnh sát đưa qua viện kiểm sát cho đến khi ra tòa cũng là một quá trình rất dài. Thế nhưng vụ án của Diệp Tiêu Nhiên thì chưa đến một tháng đã được đưa lên tòa án cấp cao thành phố A, mà thẩm phán lần này chính là Nghiêm Văn Khâm, luật sư nguyên cáo là Tề Phi.
Lại nói tiếp đây là lần thứ hai Nghiêm Văn Khâm giao thủ với Tề Phi, dù hiện tại Tề Phi đi theo tô Hoằng làm việc cho PE thì nàng vẫn nổi danh là một đại luật sư, vẫn là truyền thuyết bất khả chiến bại. Lúc trước vụ kiện của Diệp Tiêu Nhiên và Tô Hoằng thì Tề Phi cũng không tính là thua kiện, vụ án cuối cùng cũng hòa giải êm đẹp, không hề có ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, ngược lại lại để Tô Hoằng khai quật ra tài năng của nàng, đưa nàng đến một bậc thang cao hơn ở giới luật.
Mà trong một tháng này Diệp Tiêu Nhiên sẽ làm gì? Ngồi yên chịu chết sao? Kia nhất định không phải là tác phong làm việc của Dạ Kiêu, nhưng đối với người khác mà nói thì cô đích thật là cái gì cũng không làm, chỉ qua quýt chút chuyện của công ty, dặn dò chút ít, an bài tốt các quan bar sắp đi vào hoạt động, đồng thời sắp xếp những chuyện cần làm cho tâm phúc của mình.
"Kiêu tỷ, giới luật không chỉ có Tề Phi, chúng ta nhất định sẽ không thua kiện, vì cái gì phải kế tựu kế? Tôi không đồng ý.". Hạ Diệp có chút vội vàng nói, để nàng trơ mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên chịu tai ương tù ngục thì nàng làm sao có thể đáp ứng.
"Cô đừng có quên, không chỉ có Tề Phi, mà còn có cả Nghiêm Văn Khâm". Lưu Hưởng nói, Hạ Diệp tiến lên trừng mắt với hắn: "Tôi thế nào thấy anh không hề để ý chuyện Kiêu tỷ phải ngồi tù, anh cũng quá bình tĩnh đi, Lưu tổng?".
"Hạ Diệp, bình tĩnh một chút!". Niên Thiếu Dương giữ tay người đang vô cùng kích động, ánh mắt ý bảo nàng nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Tiêu Nhiên.
"Dự đoán phán án bao lâu?". Diệp Tiêu Nhiên tựa vào ghế, châm một điếu thuốc hỏi.
Liễu Thi cầm lấy tư liệu phân tích của luật sư về hình phạt nếu thua kiện, nói: "Có ý định thương tổn, hơn nữa động cơ rõ ràng, chỉ sợ không thấp hơn một năm. Đây là phỏng đoán, nếu có người ác ý an bài thành tội danh cố ý giết người thì chỉ sợ phải thêm nhiều năm nữa".
"Như thế nào có thể để Kiêu tỷ đi vào nhiểu năm được? Mấy người không phải có biện pháp sao, vì cái gì không chịu nói lời nào?". Hạ Diệp nắm tay mấy người còn lại quát lên, rồi lách mình đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, hai tay chống lên bàn, rống lên: "Kiêu tỷ, chị không thể ngồi tù, đường đường là Dạ Kiêu không gì không làm được, như thế nào sẽ bị chút tiểu xảo ấy đốn ngã? Không thể nào!". Đây là lần đầu tiên nàng dám lớn tiếng như vậy trước mặt Diệp Tiêu Nhiên.
"Hạ Diệp, cô điên rồi phải không? Dám nói chuyện như vậy với Kiêu tỷ". Liễu Thi giữ chặt cánh tay Hạ Diệp, Hạ Diệp còn trừng mắt nhìn vẻ bất động của Diệp Tiêu Nhiên. Ngực nàng phập phồng , liên tiếp hô hấp, cảm xúc không khống chế được, cũng không biết là cái gì kích ra dũng khí khiến nàng dám nói ra những lời này.
Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh gạt tàn thuốc, phất phất tay với mấy người kia, nói: "Ra ngoài trước đi". Mấy người gật đầu, lần lượt rời khỏi, chỉ để lại Hạ Diệp.
"Đã nói nhiều lần với cô rồi, gặp chuyện gì cũng phải dùng suy nghĩ mà không được dùng cảm xúc". Diệp Tiêu Nhiên đứng lên, nhíu mắt nhìn Hạ Diệp, đi đến rót một ly rượu đặt trước mặt nàng, nói: "Uống đi". Hạ Diệp có chút kinh ngạc nhìn ly rượu Whiskey kia, mở miệng: "Kiêu tỷ, tôi, tôi không uống rượu". Diệp Tiêu Nhiên không nói, vẫn bưng ly rượu, Hạ Diệp nuốt nước bọt, tiếp nhận ly, một ngụm uống hết.
"Oa! A, cay quá!". Uống xong liền bị cồn kích thích kêu lên, không thắng được lực rượu khiến mặt nàng đỏ lên, nhưng thần kinh bỗng nhiên như được thả lỏng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng thở dài một hơi, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười, lấy ly đặt trên bàn, đến gần Hạ Diệp, hay tay đặt trên vai nàng, nói: "Cô cho là cô sẽ không uống rượu, cảm thấy không thể thừa nhận cồn sẽ mang đến cảm giác tê liệt. Thế nhưng uống xong lại phát hiện nó lại khiến mình tỉnh táo hơn".
"Kiêu tỷ......". Ánh mắt Hạ Diệp mê ly, Diệp Tiêu Nhiên gần nàng như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi dậy một cỗ xúc động và dục vọng. Nàng vội cúi đầu, lắc lắc đầu mình, cố khiến bản thân xua đi ý nghĩ không nên có kia.
"Cô cảm thấy tôi không thể thừa nhận cuộc sống trong ngục, không thể đối mặt với chứng sợ hãi giam cầm, thế nhưng đạo lý này cũng giống như vậy lúc nãy vậy". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên vô cùng bình thản, có thể đoán được mình sắp đối mặt với chuyện gì thế nhưng vẫn bình tĩnh thong dong như vậy.
Hạ Diệp bỗng nhiên cảm thấy sóng mũi chua xót, trong mắt tẩm thấp hơi nước. Nàng giống như rất ủy khuất, cũng hận chính mình không có năng lực thay Diệp Tiêu Nhiên gánh vác mọi chuyện, nàng đau lòng cùng vô lực, bản thân lo lắng xúc động ngược lại khiến cô phải đi trấn an mình. Nàng lau khô nước mắt, không ngờ lại để cô phát hiện, trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay, Hạ Diệp giương mắt nhìn. Giờ phút này trong mắt Diệp Tiêu Nhiên không có âm lãnh và nghiêm túc như ngày thường, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ôn nhu mà Diệp Tiêu Nhiên dành cho mình.
"Đi làm việc đi". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản, Hạ Diệp gật gật đầu, xác định đã lau khô nước mắt, quạt quạt gương mặt có chú nóng của mình, sau đó rời khỏi văn phòng của Diệp Tiêu Nhiên.
Đợi đến lúc không còn bóng người thì thân mình Diệp Tiêu Nhiên lảo đảo một cái, có chút vô lực đỡ lấy bàn làm việc, hơi thở mỏng nhẹ đi đến ngồi trên sofa. Cô nâng tay che trán, cảm giác được lông mày đang nhíu chặt, trong lòng như có cọng lông quét qua trái tim của mình, mơ hồ đau đớn.
Không ai biết được sợ hãi giờ khắc này của cô, giống như rơi vào hắc ám khôn cùng, chung quanh đều là lửa lớn, ngọn lửa rất nhanh đã vây đến người cô, cả người cô run rẩy, tựa hồ không có chút dũng khí giãy dụa như năm đó. Luôn nói cô là Dạ Kiêu đi trong bóng đêm, thế nhưng có ai biết được chướng ngại mà nhiều năm nay cô không có cách nào vượt qua được. Có lẽ chính cô mới là người sợ hãi bóng tối nhất.
Năm đó bị nhốt trong căn nhà nhỏ giữa biển lửa đã khiến cô từ đó về sau luôn sợ hãi ở trong nơi có không gian nhỏ hẹp. Không ai biết đường đường là Dạ Kiêu lại có chứng sợ hãi không gian hẹp, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần ngồi xe cô đều mở cửa sổ. Cô có thể miễn cưỡng chịu đựng không gian của xe ô tô, thế nhưng luôn e ngại đi thang máy, lại càng không nói đến sợ hãi lúc này khi ở trong trại tạm giam.
"Kiêu tỷ, chị có nghe tôi nói không?". Hạ Diệp đang được giam trong một căn phòng khác kêu lên, nhưng không nghe ai đáp lại mình. Liên tục kêu lớn khiến cảnh sát trông coi bực tức chửi bới thế nhưng Hạ Diệp cũng không để ý, tiếp tục quát lớn.
"Rầm!!". Hạ Diệp phẫn nộ nện một quyền lên tường, thanh âm trầm đục vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, thế nhưng nàng không cảm nhận được đau đớn trên tay, cả lòng đều lo lắng cho Diệp Tiêu Nhiên.
"Cô phải nhớ kĩ, lúc lái xe nhất định phải mở cửa sổ cho Kiêu tỷ".
"Vì cái gì a?".
"Không có nhiều vì cái gì như vậy đâu, tôi nói gì cô cứ nghe theo là được".
"Được rồi, nhưng bây giờ là mùa đông, sẽ rất lạnh".
"Kiêu tỷ không thích ở trong không gian chật hẹp, nhất định phải nhớ kĩ, những lúc khác cũng phải chú ý một chút".
"Chứng sợ không gian hẹp?"
"Hỏi ít làm nhiều". Niên Thiếu Dương phiêu mắt trừng Hạ Diệp một cái.
Đoạn đối thoại lúc trước với Niên Thiếu Dương vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng, sau đó nghe kể chuyện xưa của Diệp Tiêu Nhiên càng khiến cho tâm vốn say mê này càng thêm say mê. Có lẽ lúc trước Diệp Tiêu Nhiên hấp dẫn nàng là vì dung mạo tuyệt mĩ, Hạ Diệp thích mỹ nữ, rất nhiều lúc theo lời nàng nói thì mỹ nữ đẹp mắt, tâm tình thư sướng mới có thể sống lâu. Thế nhưng có ai ngờ nàng lại thật sự yêu một nữ nhân như Diệp Tiêu Nhiên vậy đâu.
"Niên Thiếu Dương rốt cuộc làm sao còn chưa đến a?". Hạ Diệp sốt ruột như kiến bò trên chảo lửa. Dù Diệp Tiêu Nhiên luôn dặn dò nàng gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không cần xúc động, thế nhưng cứ là chuyện động đến Diệp Tiêu Nhiên thì nàng không thể khống chế được tâm tình của mình. Giống như lúc tận mắt nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên bị Nghiêm Văn Khâm hiểu lầm, còn phải chịu đựng ngôn ngữ lạnh lùng của đối phương thì nàng liền tức đến không có chỗ xả.
Hận không thể gánh chịu tất cả bất hạnh trên đời này, thế nhưng tất cả phiền toái nguy hiểm lại cứ cố ý đổ hết lên người cô.
Ngay lúc Hạ Diệp ngồi không yên thì cửa được mở ra, một người mặc cảnh phục tiến vào, nói: "Cô có thể đi rồi". Hạ Diệp đứng lên, đi đến cửa, muốn tìm thân ảnh của Diệp Tiêu Nhiên nhưng không thấy ở đâu, chỉ đành phải đi theo cảnh sát kia ra ngoài.
Người bị hại một mực chắn chắn Diệp Tiêu Nhiên đả thương hắn, cho nên người tình nghi như Hạ Diệp trong chốc lát đã được thả ra ngoài. Ngay lúc nàng muốn đi tìm Niên Thiếu Dương thì Niên Thiếu Dương đã muốn đi khơi thông quan hệ, thu gom số tiền lớn, chuẩn bị tìm người có thể bảo lãnh Diệp Tiêu Nhiên ra ngoài.
Hiện tại không có thời gian đi điều tra sự thật, mặc kệ là vu oan giá họa hay gì khác thì chuyện cần làm lúc này là bảo lãnh được Diệp Tiêu Nhiên ra ngoài, sau đó mới tính tiếp.
Nhưng sự tình phát triển cơ hồ là vượt ra khỏi dự kiến của mọi người, Niên Thiếu Dương tìm không ít tiền, cao thấp khơi thông được không ít quan hệ thế nhưng không có người nào dám nhận chuyện này. Theo trình tự pháp luật bình thường, cứ giao ra tiền bảo lãnh, sau đó có người ra mặt bảo lãnh, nộp tiền thì liền có thể, thế nhưng lần này tìm ai cũng vô dụng, thậm chí cả Trầm Uy cũng lắc đầu tỏ vẻ không thể giúp đỡ.
"Chuyện này nhất định là có người cố ý hãm hại Kiêu tỷ". Hạ Diệp nhíu mày nói.
"Đã hai ngày rồi, nếu Kiêu tỷ cứ ở bên trong lâu như vậy thì sẽ không ổn". Thần tình của Liễu Thi vô cùng lo lắng.
"Xem ra Nghiêm gia lần này đúng là muốn chỉnh Kiêu tỷ. Mấy người không phải nói là Nghiêm Văn Khâm hẹn gặp Kiêu tỷ sao?". Lưu Hưởng coi như là bình tĩnh, có lẽ là tuổi lớn nên có nhiều kinh nghiệm, ở trong đám người này coi như có hắn là duy trì được chút bình ổn.
"Hiện tại không phải là lúc đi điều tra chuyện này". Hai tay Niên Thiếu Dương chống thắt lưng, nới lỏng áo, thần tình thập phần nghiêm túc, chạy hơn mười vòng, lần đầu tiên hắn gặp phải cảnh cầm tiền mà không ai muốn làm này.
"Ý của tôi là, nhiều người như vậy không ai dám làm chuyện này, có thể thấy được là bên trên gây áp lực. Cho nên có phải chỉ có Nghiêm Văn Khâm mới có thể bảo lãnh cho Kiêu tỷ được không?". Lưu Hưởng bình tĩnh phân tích.
"Anh là đang vui đùa cái gì? Tôi nói cho anh biết kết cục này khẳng định là Nghiêm Văn Khâm bày ra, cô ta sẽ có hảo tâm đi giúp Kiêu tỷ sao?". Chính tay Hạ Diệp nghe được Nghiêm Văn Khâm trách cứ Diệp Tiêu Nhiên, lời nói kia không có tình cảm, không có chút tình cảm, lạnh lùng vô cùng. Khi đó nàng liền biết hai người thật sự đã rạn nứt, thậm chí là trở mặt.
"Cô còn biện pháp nào tốt hơn sao? Nếu không có thì chúng ta chỉ có thể thử một lần". Lưu Hưởng hỏi lại, Hạ Diệp nhìn Niên Thiếu Dương, thấy được hắn gật đầu, nói: "Hi vọng cô ấy nể mặt tình cảm ngày trước".
Mấy người thảo luận xong thì cuối cũng vẫn để người hay lộ diện trước mặt Nghiêm Văn Khâm là Hạ Diệp và Liễu Thi đi đến tìm nàng. Tình thế hiện giờ thật sự rất vi diệu, mấy người A Hổ đã muốn dựa theo kế hoạch đem ma túy vu oan cho Diệp Tiêu Nhiên, để Diệp Tiêu Nhiên phải tự mình hầu tòa, thế nhưng giờ lại thành như vậy, tuy nhiên mấy người A Hổ cũng không ngốc, chuyện lần này không phải ai cũng có thể dựng lên được. Nghiêm Văn Khâm là thật sự vì bị Diệp Tiêu Nhiên lợi dụng, sau đó bắt cóc Vu Bối Nhi, liên lụy Nghiêm Văn Huy mà oán hận cô như vậy, nhất quyết muốn bỏ tù cô sao?
"A Hổ, tôi căm ghét ma túy". Nghiêm Văn Khâm nhìn mấy người A Hổ, lại hơi ngẩng đầu nhìn về xa xa, ánh mắt có chút mê ly, A Hổ chỉ nhìn nàng không nói gì.
"Mặc kệ là các cậu nhận được mệnh lệnh của ai, tôi hạn cho các cậu ba ngày đem toàn bộ ma túy giao cho cơ quan chức năng, không cần tiếp tục gây tai họa cho dân chúng thành phố A". Khi nói chuyện nàng đã thu lại hơi thở nhu hòa, khí tràng cường đại bộc phát ra, thậm chí là sắc bén, ngữ khí cũng không hề khách khí, giống như dùng thân phận Đại Tiểu thư mà bọn họ nhận thức nói chuyện với họ.
"Đại tiểu thư......".
"Chúng tôi cũng không muốn tổn thương người vô tội". Một người khác xen miệng vào, Nghiêm Văn Khâm cười khẽ, quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra tia nguội lạnh, nói: "Đúng, nhưng Diệp Tiêu Nhiên không phải, cô ta là bị trừng phạt đúng tội". Giờ phút này mấy người A Hổ bị nàng dọa một trận lạnh cả người, bỗng nhiên cảm thấy Nghiêm Văn Khâm trước mắt có chút xa lạ, bọn hắn chưa từng thấy qua một Đại tiểu thư như thế.
"Hổ ca". Lão tam cầm di động, vẻ mặt sầu lo, kề sát vào tai A Hổ nói gì đó. A Hổ trừng lớn mắt, đột nhiên đứng lên, nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, ngữ khí vẫn kính trọng như cũ, nói: "Đại tiểu thư, cô đều đã an bài tốt rồi, cần gì..... phải làm khó chúng tôi nữa".
Nghiêm Văn Khâm đưa lưng về phía bọn họ, nhìn tin nhắn Chu Huy gởi đến cho mình: "Ma túy đã tìm được, lập tức nộp lên trên" thì khóe miệng kéo lên, khôi phục thái độ bình thường, quay đầu nhìn A Hổ nói: "Tôi hi vọng các cậu hiểu được, rốt cuộc là nên theo ai làm việc. Tương lai nếu tôi trở lại Nghiêm gia, tiếp quản sản nghiệp Nghiêm gia, không rời khỏi các cậu, trong lòng các cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ai là người thích hợp để các cậu dựa vào".
"Cám ơn Đại tiểu thư, chúng tôi đi trước". A Hổ cung kính nói, vừa mới biết được ma túy đã bị người cướp đi, một anh em trong đó không thể địch lại liền đưa tin về cho hắn, hắn liền biết được là Nghiêm Văn Khâm làm. Chỉ là năng lực của Đại tiểu thư lại vượt qua tưởng tượng của bọn hắn, làm những chuyện như vậy, cách hành động đều vô cùng quyết đoán và cường ngạnh.
Có lẽ thật sự vẫn chưa có ai động đến giới hạn của nàng, cho nên lúc nàng bỗng nhiên thức tỉnh sắc bén thì khiến người ta không thể nói được gì. Nghiêm gia Đại tiểu thư nàng là không dễ chọc vào, người động đến giới hạn của nàng thì nàng sẽ không buông tha, thế nhưng nàng vẫn nhớ nguyên tắc của mình, luôn lo lắng an nguy của người khác. Tình và pháp là cán cân, ở trong lòng nàng chưa bao giờ chênh lệch, nhưng hôm nay nàng như vậy, là thật sự có thể công bằng được sao?
"Chứng cứ phải tập hợp nhanh, trình tự không cần quá lâu, thủ tục xong xuôi liền lập tức đưa đến pháp viện". Nghiêm Văn Khâm vừa đi vừa gọi điện thoại, nhìn thấy được hai thân ảnh quen thuộc ở đối diện thì nàng dặn dò hai câu, sau đó cúp máy.
Tiểu Đường nhìn thấy người đến là tâm phúc của Diệp Tiêu Nhiên thì sợ là đến tìm Nghiêm Văn Khâm gây phiền toái, một bước vọt lên trước, đem Nghiêm Văn Khâm hộ sau lưng, nhưng Nghiêm Văn Khâm rất bĩnh tĩnh vỗ vai hắn, ý bảo hắn thả lỏng.
"Tìm tôi có chuyện gì sao?". Trên mặt Nghiêm Văn Khâm lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Thẩm phán Nghiêm, chúng tôi biết bây giờ tìm cô có chút không thích hợp nhưng vẫn là muốn mời cô giúp đỡ". Hạ Diệp chậm chạp không nói lời nào, Liễu Thi đành phải mở miệng.
"Tôi có vẻ không có gì có thể giúp được các cô". Mặc dù thái độ của nàng khiêm tốn nhưng lại khiến người khác cảm nhận được khoảng cách xa vời.
"Chúng tôi muốn bảo lãnh Kiêu tỷ, thế nhưng không khơi thông được quan hệ. Chuyện này nhất định có người bày bố, cụ thể ra sao thì chúng tôi không dám phán đoán. Tôi nghĩ chuyện này thế nào trong lòng thẩm phán Nghiêm nhất định hiểu rõ, chỉ là Kiêu tỷ không thể ở trại tạm giam được nữa". Hạ Diệp đón nhận lời nói của Nghiêm Văn Khâm, ổn định tâm tình của mình, bình tĩnh uyển chuyển nói.
"Quả thật trại tạm giam làm sao là nơi để bà chủ Diệp Tiêu Nhiên của các cô ở lâu được. Thế nhưng cô ta làm chuyện trái pháp luật, nhất định phải chịu trừng phạt thích đáng". Thái độ của nàng lạnh nhạt, không có nửa điểm cảm xúc, thậm chí không nhớ gì đến tình cảm với Diệp Tiêu Nhiên. Hạ Diệp quả thật không thể tin vào mắt mình, chuyển biến của Nghiêm Văn Khâm đúng là để nàng mở rộng tầm mắt.
"Thẩm phán Nghiêm, Kiêu tỷ không có tình tổn thương Bối Nhi, cô cần gì phải vì chuyện này mà làm thế với chị ấy". Cảm xúc trong lòng Hạ Diệp rốt cuộc dâng lên, nghe không được Nghiêm Văn Khâm lãnh đạm nhắc đến Diệp Tiêu Nhiên như vậy.
"Tôi nói rồi, cô ta có thể lợi dụng tôi, có thể tổn thương tôi, thế nhưng tuyệt đối không thể thương tổn người quan trọng với tôi". Khi nói chuyện giọng nói của nàng cường ngạnh, cương nghị hữu lực, nói xong thì ngữ khí hòa hoãn lại, thái độ bình tĩnh nói tiếp: "Nghiêm Văn Khâm này cũng có giới hạn". Bỏ lại những lời này Nghiêm Văn Khâm né hai người, kiên quyết rời đi.
"Kiêu tỷ có chứng sợ hãi không gian hẹp, không thể tiếp tục ở trại tạm giam được". Liễu Thi bỗng nhiên đề cao âm lượng sau lưng Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm dừng lại cước bộ, vốn nghĩ những lời này có thể khiến nàng mềm lòng thế nhưng nàng chỉ quay đầu, hết sức lạnh lùng nói: "Cái đó thì có liên quan gì đến tôi?".
Liễu Thi ngây người, Hạ Diệp càng thêm tức giận đến không nói nên lời. Trong mắt của nàng không có thương tiếc, một chút biến hóa cũng không có, thì ra nhân tình ấm lạnh, từ tuyệt vọng có thể biến thành tuyệt tình.
Không có được sự hỗ trợ của Nghiêm Văn Khâm, mấy người họ vẫn không buông tha việc nộp tiền bão lãnh Diệp Tiêu Nhiên, vẫn như trước dốc hết toàn lực tìm người giúp, cơ hồ là dùng hết mạng lưới quan hệ mấy năm nay của Diệp Tiêu Nhiên, cuối cùng thì cũng là do Trầm Uy ra mặt làm người bảo lãnh.
Lúc xong xuôi thủ tục thì đã tiếp được Diệp Tiêu Nhiên, sắc mặt cô trắng bệt, không một chút huyết sắc, hốc mắt ửng đỏ, suốt ba ngày không có nghỉ ngơi. Ba ngày trong trại tạm giam cô chưa bao giờ dám mở mắt, sợ hãi vượt qua ba ngày ba đêm. Nhìn thần sắc của cô như vậy nhưng vẫn không che được sự cứng cỏi cùng không cam lòng yếu thế. Cô không có nói gì nhiều, chỉ nhìn về ánh mặt trời trên đầu, Niên Thiếu Dương thay cô mở cửa xe.
Cách trại tạm giam không xa xuất hiện một chiếc xe, đôi mắt người trong xe không hề rời khỏi thân ảnh của cô. Mỗi nét mệt mỏi trên mặt cô khiến nàng đau lòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo của cô khiến nàng thương tiếc. Cuối cùng thì người trong xe xác định cô bình an vô sự mới khởi động xe, rời khỏi nơi đó.
Diệp Tiêu Nhiên đang đến gần xe của mình thì bỗng dừng chân, cô quay đầu một chút, nhìn thấy chiếc xe đang rời đi cách đó không xa, ánh mắt cô có chút mê ly nhìn hướng đó thật lâu, cuối cùng vẫn ngồi vào xe.
Trong xe im lặng không có ai dám lên tiếng, vốn dĩ theo kế hoạch là muốn lợi dụng Nghiêm Văn Khâm, hiện giờ bị nàng trả đũa, có loại cảm giác "trộm gà không được còn mất nắm thóc", trong mắt bọn họ Kiêu tỷ chưa bao giờ trải qua loại chuyện thế này. Nghiêm Văn Khâm thật sự là sâu không lường được, nàng bỗng nhiên ra một chiêu này đánh cho Diệp Tiêu Nhiên không kịp trở tay, làm mọi người chỉ có thể trân trối nghẹn họng nhìn.
Sau khi được bảo lãnh thì Diệp Tiêu Nhiên cũng triển khai hành động gì, hiện giờ trên người cô có án, sẽ không có ai dám tùy tiện động đến cô nữa. Đương nhiên người Tô gia và Nghiêm gia đều rất rõ ràng người gây ra vụ án này là Nghiêm Văn Khâm, tuy rằng không có đạt đến mục đích mong muốn của Nghiêm Quốc Lương nhưng có thể khiến Nghiêm Văn Khâm bộc lộ một mặt như vậy cũng thuận thiện để Tiên sinh thấy được tiềm lực của Nghiêm Văn Khâm. Nàng chỉ cần động tay một chút là có thể dễ dàng dùng mối quan hệ của mình dồn Diệp Tiêu Nhiên vào đường cùng. Có thể diệt trừ Diệp Tiêu Nhiên hay không là một chuyện, quan trọng là có thể mượn chuyện lần này để đưa một người có năng lực và quyết đoán như vậy tiến vào PE mới là câu trả lời tốt nhất cho Tiên sinh. Huống chi một khi Nghiêm Văn Khâm tiếp quản sản nghiệp Nghiêm gia, nhập hội vào tập đoàn PE thì một nhân vật bé nhỏ như Diệp Tiêu Nhiên làm sao có thể uy hiếp đến Nghiêm Văn Khâm được.
Diệp Tiêu Nhiên dính phải vụ án này ngược lại có thể khiến PE dừng việc đối phó với cô, thoạt nhìn là nhân họa phúc đắc nhưng ánh mắt của PE cứ nhìn cô càng lâu thì cô càng không thể thi triển quyền cước tiến hành chuyện xâm nhập điều tra, mà Nghiêm Văn Khâm cũng tỏ rõ nhất định sẽ đích thân đẩy cô vào tù. Lão hổ bị nhốt trong lồng sắt, cho dù có uy vọng thì có tác dụng gì nữa? Huống chi lại ở trong ngục giam, cái nơi mà ai cũng hiểu sẽ có thể xảy ra nhiều chuyện nhìn như là ngoài ý muốn không lường trước được, ai biết được cuối cùng thì Diệp Tiêu Nhiên có thể ra tù được hay không?
Dựa theo trình tự tư pháp bình thường, với vụ án cố ý đả thương người cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực như vậy thì giai đoạn từ cảnh sát đưa qua viện kiểm sát cho đến khi ra tòa cũng là một quá trình rất dài. Thế nhưng vụ án của Diệp Tiêu Nhiên thì chưa đến một tháng đã được đưa lên tòa án cấp cao thành phố A, mà thẩm phán lần này chính là Nghiêm Văn Khâm, luật sư nguyên cáo là Tề Phi.
Lại nói tiếp đây là lần thứ hai Nghiêm Văn Khâm giao thủ với Tề Phi, dù hiện tại Tề Phi đi theo tô Hoằng làm việc cho PE thì nàng vẫn nổi danh là một đại luật sư, vẫn là truyền thuyết bất khả chiến bại. Lúc trước vụ kiện của Diệp Tiêu Nhiên và Tô Hoằng thì Tề Phi cũng không tính là thua kiện, vụ án cuối cùng cũng hòa giải êm đẹp, không hề có ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, ngược lại lại để Tô Hoằng khai quật ra tài năng của nàng, đưa nàng đến một bậc thang cao hơn ở giới luật.
Mà trong một tháng này Diệp Tiêu Nhiên sẽ làm gì? Ngồi yên chịu chết sao? Kia nhất định không phải là tác phong làm việc của Dạ Kiêu, nhưng đối với người khác mà nói thì cô đích thật là cái gì cũng không làm, chỉ qua quýt chút chuyện của công ty, dặn dò chút ít, an bài tốt các quan bar sắp đi vào hoạt động, đồng thời sắp xếp những chuyện cần làm cho tâm phúc của mình.
"Kiêu tỷ, giới luật không chỉ có Tề Phi, chúng ta nhất định sẽ không thua kiện, vì cái gì phải kế tựu kế? Tôi không đồng ý.". Hạ Diệp có chút vội vàng nói, để nàng trơ mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên chịu tai ương tù ngục thì nàng làm sao có thể đáp ứng.
"Cô đừng có quên, không chỉ có Tề Phi, mà còn có cả Nghiêm Văn Khâm". Lưu Hưởng nói, Hạ Diệp tiến lên trừng mắt với hắn: "Tôi thế nào thấy anh không hề để ý chuyện Kiêu tỷ phải ngồi tù, anh cũng quá bình tĩnh đi, Lưu tổng?".
"Hạ Diệp, bình tĩnh một chút!". Niên Thiếu Dương giữ tay người đang vô cùng kích động, ánh mắt ý bảo nàng nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Tiêu Nhiên.
"Dự đoán phán án bao lâu?". Diệp Tiêu Nhiên tựa vào ghế, châm một điếu thuốc hỏi.
Liễu Thi cầm lấy tư liệu phân tích của luật sư về hình phạt nếu thua kiện, nói: "Có ý định thương tổn, hơn nữa động cơ rõ ràng, chỉ sợ không thấp hơn một năm. Đây là phỏng đoán, nếu có người ác ý an bài thành tội danh cố ý giết người thì chỉ sợ phải thêm nhiều năm nữa".
"Như thế nào có thể để Kiêu tỷ đi vào nhiểu năm được? Mấy người không phải có biện pháp sao, vì cái gì không chịu nói lời nào?". Hạ Diệp nắm tay mấy người còn lại quát lên, rồi lách mình đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, hai tay chống lên bàn, rống lên: "Kiêu tỷ, chị không thể ngồi tù, đường đường là Dạ Kiêu không gì không làm được, như thế nào sẽ bị chút tiểu xảo ấy đốn ngã? Không thể nào!". Đây là lần đầu tiên nàng dám lớn tiếng như vậy trước mặt Diệp Tiêu Nhiên.
"Hạ Diệp, cô điên rồi phải không? Dám nói chuyện như vậy với Kiêu tỷ". Liễu Thi giữ chặt cánh tay Hạ Diệp, Hạ Diệp còn trừng mắt nhìn vẻ bất động của Diệp Tiêu Nhiên. Ngực nàng phập phồng , liên tiếp hô hấp, cảm xúc không khống chế được, cũng không biết là cái gì kích ra dũng khí khiến nàng dám nói ra những lời này.
Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh gạt tàn thuốc, phất phất tay với mấy người kia, nói: "Ra ngoài trước đi". Mấy người gật đầu, lần lượt rời khỏi, chỉ để lại Hạ Diệp.
"Đã nói nhiều lần với cô rồi, gặp chuyện gì cũng phải dùng suy nghĩ mà không được dùng cảm xúc". Diệp Tiêu Nhiên đứng lên, nhíu mắt nhìn Hạ Diệp, đi đến rót một ly rượu đặt trước mặt nàng, nói: "Uống đi". Hạ Diệp có chút kinh ngạc nhìn ly rượu Whiskey kia, mở miệng: "Kiêu tỷ, tôi, tôi không uống rượu". Diệp Tiêu Nhiên không nói, vẫn bưng ly rượu, Hạ Diệp nuốt nước bọt, tiếp nhận ly, một ngụm uống hết.
"Oa! A, cay quá!". Uống xong liền bị cồn kích thích kêu lên, không thắng được lực rượu khiến mặt nàng đỏ lên, nhưng thần kinh bỗng nhiên như được thả lỏng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng thở dài một hơi, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Tiêu Nhiên.
Diệp Tiêu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười, lấy ly đặt trên bàn, đến gần Hạ Diệp, hay tay đặt trên vai nàng, nói: "Cô cho là cô sẽ không uống rượu, cảm thấy không thể thừa nhận cồn sẽ mang đến cảm giác tê liệt. Thế nhưng uống xong lại phát hiện nó lại khiến mình tỉnh táo hơn".
"Kiêu tỷ......". Ánh mắt Hạ Diệp mê ly, Diệp Tiêu Nhiên gần nàng như vậy, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi dậy một cỗ xúc động và dục vọng. Nàng vội cúi đầu, lắc lắc đầu mình, cố khiến bản thân xua đi ý nghĩ không nên có kia.
"Cô cảm thấy tôi không thể thừa nhận cuộc sống trong ngục, không thể đối mặt với chứng sợ hãi giam cầm, thế nhưng đạo lý này cũng giống như vậy lúc nãy vậy". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên vô cùng bình thản, có thể đoán được mình sắp đối mặt với chuyện gì thế nhưng vẫn bình tĩnh thong dong như vậy.
Hạ Diệp bỗng nhiên cảm thấy sóng mũi chua xót, trong mắt tẩm thấp hơi nước. Nàng giống như rất ủy khuất, cũng hận chính mình không có năng lực thay Diệp Tiêu Nhiên gánh vác mọi chuyện, nàng đau lòng cùng vô lực, bản thân lo lắng xúc động ngược lại khiến cô phải đi trấn an mình. Nàng lau khô nước mắt, không ngờ lại để cô phát hiện, trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay, Hạ Diệp giương mắt nhìn. Giờ phút này trong mắt Diệp Tiêu Nhiên không có âm lãnh và nghiêm túc như ngày thường, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự ôn nhu mà Diệp Tiêu Nhiên dành cho mình.
"Đi làm việc đi". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản, Hạ Diệp gật gật đầu, xác định đã lau khô nước mắt, quạt quạt gương mặt có chú nóng của mình, sau đó rời khỏi văn phòng của Diệp Tiêu Nhiên.
Đợi đến lúc không còn bóng người thì thân mình Diệp Tiêu Nhiên lảo đảo một cái, có chút vô lực đỡ lấy bàn làm việc, hơi thở mỏng nhẹ đi đến ngồi trên sofa. Cô nâng tay che trán, cảm giác được lông mày đang nhíu chặt, trong lòng như có cọng lông quét qua trái tim của mình, mơ hồ đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.