Chương 39
Trường Vũ Trụ
17/11/2017
Nguyên nhân Tưởng Hiểu Lỗ thất nghiệp là do đổi chủ.
Ngày đầu tiên đi làm sau Tết phải họp đầu xuân theo thông lệ, việc điều động nhân sự mỗi năm của công ty đều được nói trong buổi họp này, tiện thể khích lệ tinh thần, kế thừa và phát triển, an bài những nghiệp vụ chủ yếu trong quý và báo cáo công tác.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa vào văn phòng liền bất ngờ.
Không ai ngồi đúng vị trí, ồn ào huyên náo, hai ba người một nhóm, có người lo lắng, có người hưng phấn.
Tưởng Hiểu Lỗ vào chào mọi người, vẫn chưa hiểu tình hình:
- Các đồng chí, năm mới vui vẻ!
- Chị Tưởng!
- Giám đốc Tưởng!
- Tưởng!
Mấy người bình thường hay hóng hớt vây quanh cô như nhìn thấy cứu tinh, mồm năm miệng mười truyền đạt tin tức:
- Chị nghe nói chưa? Chúng ta sắp thay sếp, tổng giám đốc Chu sắp đổi nghề rồi. Vi Đạt lần này thay máu đấy!
Tưởng Hiểu Lỗ còn xách túi, chưa vào văn phòng:
- Thật hay giả thế?
- Thật đó! Ông Hà chủ động từ chức đến ngân hàng tư nhân làm phó tổng giám đốc, đã công khai giấy tờ rồi, lúc nãy Cao Bí của hội đồng quản trị tới thông báo, chín giờ rưỡi mở hội nghị, tuyên bố việc sắp xếp nhân sự mới.
Ở công ty mấy năm nay, trong lòng ai mà không có tính toán, đều nắm rõ cả, Tưởng Hiểu Lỗ hỏi:
- Hay vì chuyện lần trước kiểm toán tra ra lỗ hổng?
- Đây là chúng ta đoán, chứ nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, nhưng chắc cũng vì chuyện đó, hội đồng quản trị có người không hợp ông Hà, cứ luôn lấy chuyện này ra hoạnh họe, cộng thêm bầu không khí nội bộ nghiêm túc bây giờ nên lần này quyết tâm trị dứt.
Đổi ai làm chủ tịch không ảnh hưởng nhiều đến họ, đều là mỗi tháng lãnh lương, làm việc cho ai cũng như nhau, Tưởng Hiểu Lỗ bắt lấy trọng điểm:
- Mọi người nghe ai nói ông Chu cũng đi?
Mấy người phụ nữ thở dài, mỗi người một ý:
- Vua triều nào thần triều nấy mà, quan hệ giữa ông Hà và Chu Chí Hành tốt như vậy, một người đi rồi, người còn lại có thể không đi sao?
Lời này một nửa cũng là nói cho Tưởng Hiểu Lỗ nghe, vừa lo lắng giả tạo, vừa thầm cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Quan hệ giữa cô và Chu Chí Hành tốt như vậy, người ta một tay đề bạt cô lên, giờ người ta đi rồi, vị trí này của cô e là nguy hiểm đấy.
Trong lúc nói chuyện, có người gõ cửa:
- Mọi người, trên lầu họp.
Tưởng Hiểu Lỗ kiêu ngạo, nghe tiếng____
Cười trấn tĩnh, ung dung lấy sổ ghi chép trong túi ra, đi theo dòng người vào phòng hội nghị.
Mở màn là Cao Bí của hội đồng quản trị mỉm cười tuyên bố ông Hà từ chức chủ tịch, do chủ tịch mới Trần Phong kế nhiệm.
Chủ tịch mới rất phô trương, phải đợi mọi người tới đầy đủ hết, tuyên bố công văn xong mới cài nút áo âu phục chậm rãi bước vào.
Vừa vào là nói mấy câu ra oai phủ đầu:
- Tôi rất vui khi có thể cùng làm việc với các vị đang ngồi đây, hi vọng trong thời gian tới, chúng ta có thể làm tốt hơn nữa, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ thay đổi, dùng diện mạo mới tiếp nối công việc trong năm mới.
...
- Trước khi nhậm chức, tôi đã xem kỹ về thành tích, tư liệu, kinh nghiệm công tác và sai sót của mỗi người các vị. Tôi có thể nói ra chính xác tên của từng người ở đây, hi vọng sau này mọi người cũng có thể hiểu tôi như tôi hiểu mọi người.
Dùng ánh mắt áp lực đảo qua mặt từng người, chủ tịch mới rất hưởng thụ quyền lực lãnh đạo này, tay khẽ nâng, ra hiệu cho thư ký:
- Cao Bí____
Cô gái mặc áo sơ mi và váy ngắn đứng bên cạnh cực kỳ máy móc mở văn kiện thứ hai:
- Vâng, chủ tịch Trần.
- Vậy kế tiếp, tôi sẽ tuyên bố vài mục bổ nhiệm nhân sự.
Đầu tiên, giữ lại tổ một của Vi Đạt, tổ hai tổ ba ghép lại, gọi là tổ nghiệp vụ, sếp là bà Phương do hội đồng quản trị mới phái tới, sếp tổ hai làm phó, sếp cũ tổ ba là ông Chu Chí Hành đã từ chức mấy ngày trước, đi nơi khác làm việc.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghe là biết lần này tiêu rồi.
Đồng thời lại có mấy chế độ sát hạch mới được ban bố, mọi công nhân đều ngừng ký hợp đồng kế tiếp, đợi cấp cao khảo sát, mọi thực tập sinh hết kỳ thực tập đều không được vào làm chính thức ngay mà phải do Trần Phong và hội đồng quản trị xem xét năng lực làm việc và nghiệp vụ xong mới quyết định.
Oán than khắp đất, trách hận vang trời.
Tan họp, trong hành lang ầm ĩ, không ít người cảm thấy bất an, hoặc là nổi lên suy nghĩ khác, muốn đổi nghề nghỉ việc.
- Dù sao đã đến hạn hợp đồng, ký tiếp hay không không cần họ quyết định, cùng lắm thì từ chức giải tán thôi.
- Em giỏi, còn trẻ, đi đâu cũng được, nhưng chị thì không, con chị một tháng phải 4000 tiền học thêm rồi, tính cả khoản vay nhà nữa, nếu chị mất việc thì căng lắm.
- Ôi, ông Chu làm chuyện này quá không nhân nghĩa rồi, không nói cái khác, như vầy không phải là hại Tưởng Hiểu Lỗ sao, toàn công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết ông ấy thiên vị cô ấy, ân oán trước đây giữa ông ấy và Phương Lâm... làm không xong thì lần này đổ hết lên đầu cô ấy, nghe nói Tô Hồng San đã mua xong nhà cưới ở Thượng Hải, công việc mới cũng dàn xếp xong rồi, chỉ chờ ông ấy qua thôi.
- Phong thủy thay đổi, lúc Tưởng Hiểu Lỗ theo ông ấy làm việc, những gì nên có đều có rồi, cũng phải hạ uy phong thôi.
- Mau về, lát nữa Cao Bí và sếp Trần xuống đấy.
- Đúng đúng đúng, tôi phải xóa cờ tỉ phú trong máy tính tôi mới được.
Tưởng Hiểu Lỗ trở lại văn phòng, đập vào mắt cô trước hết là bóng dáng ông Chu đang thu dọn đồ đạc cá nhân, cô ngồi trên ghế một lát rồi vẫn quyết định đi gặp ông.
Cô đẩy cửa, ông Chu ngước mắt nhưng không dừng việc trên tay:
- Muốn mắng muốn chửi gì thì cứ việc.
Ông luôn nghiêm túc trong công việc, rất ít cười, Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu:
- Không có gì muốn nói cả, chỉ muốn đến hỏi ông, đi thật sao?
- Ừ.
Ông Chu xắn ống tay áo sơ mi, tiện tay ném khung ảnh vào trong thùng:
- Tôi biết cô nghĩ gì, cô trách tôi không báo tin sớm cho cô, Tưởng Hiểu Lỗ, chuyện này tôi không cách nào báo sớm cho cô được, nếu tôi có chỗ lui thì tôi nói với người ta là có thể mang cô theo, nhưng tôi đi Thượng Hải là chạy kết hôn, công việc Hồng San tìm là quan hệ xã hội, sau này gia đình an cư ở đó, tôi làm sao nói với cô đây.
Sếp mới chưa nhậm chức mà nhân viên cũ đã mang người từ chức là thị uy, không phù hợp với phép tắc trong nghề.
Tình người bạc bẽo, suy cho cùng phải ích kỷ một chút, lo cho bản thân thì không thể lo cho người khác.
Dọn dẹp, ông Chu khẽ mắng một câu, tức anh ách:
- Sao cứ là Phương Lâm chứ.
Nhiều năm trước hai người là đối thủ, ban đầu cùng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, ông Chu dùng thủ đoạn đạp Phương Lâm đi, bây giờ đổi thành bà ấy ngồi ở vị trí này, muốn bà ấy đối xử tốt với nhân viên tổ ba là chuyện quá hoang đường, ông Chu cũng rất áy náy.
- Ai cũng như nhau thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lúng túng đứng trong văn phòng ông:
- Tôi không trách ông, vốn dĩ công việc chính là dựa vào bản lĩnh của mình, tự mình tìm đường thoát, tôi chỉ là cảm thấy ông đi rồi, có chút... ừm, có chút không thoải mái. Dẫu sao cũng cùng làm việc với nhau lâu như vậy, đúng là không nỡ xa ông.
Ông Chu cười, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp vuông màu đen dài nhỏ:
- Cho cô.
Tưởng Hiểu Lỗ ra vẻ thoải mái:
- Gì thế, quà chia tay à?
- Xem như là vậy đi.
Ông Chu đẩy qua:
- Hồi đó làm nghề này luôn nhủ phải sĩ diện, đàn ông chú trọng mặt mũi, sợ sau này rụt rè khi ký hợp đồng với người ta, tốn hai tháng lương của tôi lúc đó đấy, nhiều năm rồi vẫn chưa dùng bao giờ, tặng cô làm kỷ niệm.
Tưởng Hiểu Lỗ mở hộp, là một cây bút máy hiệu Montblanc.
- Bất kể nói thế nào, làm việc cùng cô mấy năm nay, rất vui vẻ.
Ông Chu chìa tay ra:
- Một cộng sự hợp tác dễ kết nối còn hiếm có hơn nhiều một đối tượng hôn nhân.
Chống tay lên mặt bàn, ông Chu mượn lực đứng dậy, ôm thùng:
- Giám đốc Tưởng, tạm biệt.
Tưởng Hiểu Lỗ kéo mở cửa văn phòng cho ông, thoải mái nói:
- Giám đốc Chu, thượng lộ bình an.
...
Tưởng Hiểu Lỗ là người rất dễ thích nghi hoàn cảnh, thay sếp thôi mà, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình, đàng hoàng nhận phần lương mình nên nhận thì sếp là ai không quan trọng.
Cô chuẩn bị tốt tâm lý nhưng trời không chiều lòng người.
Tổng giám đốc Phương mới đến là một phụ nữ, còn là một phụ nữ có hiềm khích với sếp cũ của Tưởng Hiểu Lỗ, có câu một núi không thể chứa hai hổ, ngày đầu tiên bà ấy tới liền lấy đi chức giám đốc nghiệp vụ của Tưởng Hiểu Lỗ một cách nhanh gọn lẹ, thay vào đó là danh hiệu người phụ trách nhóm.
Nói hoa mỹ là tiện cho cấp cao quản lý nhân viên.
Ngay sau đó, Phương Lâm liên tiếp ra chiêu, bắt đầu tiến hành cải cách tổ nghiệp vụ, cấm bất kỳ người phụ trách nào tiến hành nghiệp vụ đơn độc với khách hàng, mọi tài nguyên và hạng mục trong quá trình tiến hành đều phải chỉnh lý ra tư liệu tỉ mỉ giao đến tay bà ấy, do bà ấy phân phối.
Điều này đã chạm vào kiêng kỵ của Tưởng Hiểu Lỗ. Mối quen biết với khách hàng đều là mấy năm nay cô cực khổ vất vả cày bừa mà ra, tài nguyên của tôi, dựa vào cái gì phải chắp tay dâng cho bà?
Ngày hôm đó, hai người lại xảy ra tranh chấp trong văn phòng.
Phương Lâm là một phụ nữ ngoài bốn mươi, chồng ở nước ngoài, không có con, tóc ngắn, nói chuyện hay làm việc đều rất mạnh mẽ nhanh nhẹn:
- Tôi nhắc lại với cô lần nữa, phương án của tôi đã được hội đồng quản trị thông qua, được chủ tịch Trần ký tên, cô có vấn đề thì có thể đi khiếu nại chứ không phải lần lữa không giao ra, muốn đòi công bằng ở chỗ tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ đeo thẻ tên, giằng co với Phương Lâm, không chịu nhượng bộ:
- Tất cả tài nguyên khách hàng là biểu hiện tốt nhất chứng minh năng lực một người, làm như bà sẽ khiến trong lòng họ thấy rất không an tâm, không thể nào khai triển công việc. Một người luôn phụ trách hạng mục bất động sản bây giờ đi phụ trách bảo hiểm, một người làm bảo hiểm lại đi làm chứng khoán, tôi không thể nào mang được.
- Cô không mang thì có người khác mang, cô có thể từ chức.
Một câu lạnh lùng.
Nói xong, Phương Lâm lại lôi kéo cô:
- Nhóm trưởng Tưởng, tôi biết cô có khúc mắc trong lòng về chuyện tôi lấy mất chức giám đốc nghiệp vụ của cô, nhưng chúng ta đều là vì công việc, không phải sao?
Giữa phụ nữ luôn có một loại thần kỳ, chỉ cái nhìn đầu tiên đã biết là không hợp, thời gian tiếp xúc nhau dài đến mấy cũng vô dụng, chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm sâu.
Phương Lâm luôn không phục Tưởng Hiểu Lỗ, tuổi còn trẻ mà làm giám đốc, trước đây khi ông Hà còn nhậm chức, người của cô ta gây ra sai lầm lớn như vậy mà chỉ phạt mấy tháng tiền thưởng, ngoài ỷ vào ông Chu bao che khuyết điểm thì chẳng qua là gả cho một ông chồng có danh tiếng mà thôi.
Phương Lâm trong công việc là loại người dốc sức đi lên từng bước một, khó tránh hiểu sai về Tưởng Hiểu Lỗ:
- Nhóm trưởng Tưởng, không giấu gì cô, cô cũng biết đấy, xu hướng tuyển dụng hiện nay đang theo hướng trình độ học vấn cao, công ty chúng ta hai năm gần đây đều phổ biến tuyển người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, số người du học nước ngoài lại càng không ít, với trình độ học vấn của cô mà giữ cô đến bây giờ là bởi công ty trọng tình cảm, trọng những vất vả cô bỏ ra vì công ty mấy năm nay chứ không phải vì cô ưu tú cỡ nào. Cũng không phải vì bệ đỡ phía sau cô lợi hại cỡ nào.
Giữ cô lại, là tình nghĩa, không giữ cô, là đạo lý. Đừng có không biết tốt xấu mà nói điều kiện với tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lặng lẽ hít sâu, rời khỏi văn phòng Phương Lâm.
Vừa mở cửa, ánh mắt ngoài văn phòng liên tục trao đổi với nhau, lén lút nhìn cô, may mắn, thông cảm...
Tưởng Hiểu Lỗ kéo ghế, giận dỗi ngồi xuống, cúi đầu viết ít tài liệu, cuối cùng không nhịn được nữa, quăng bút.
Bị Phương Lâm chối bỏ toàn bộ công việc, lại chọc tới khuyết điểm học lực của cô khiến cô cực kỳ tức giận.
Trước đây cô luôn cảm thấy mình có công việc này là điều đáng kiêu ngạo, vừa có thể phát huy sở trường vừa trông cũng thể diện, tuy có những tâm tư nhỏ của con người nhưng đối đãi với người khác vẫn xem như chân thành, ông Chu đưa cô vào nghề, cô liền cống hiến cho ông Chu, bất kể công ty săn đầu người bên ngoài muốn khoét cô đi bao nhiêu lần, đưa ra thù lao hậu hĩnh cỡ nào, cô đều không đáp ứng.
Bây giờ nhìn những ánh mắt này, Tưởng Hiểu Lỗ bỗng cảm nhận được thói đời nóng lạnh, cảm thấy mình rất ngốc.
Suy cho cùng, nghề này vẫn là nơi lợi ích làm chủ đạo.
Tưởng Hiểu Lỗ thật sự muốn từ chức.
Tùy hứng cũng được, không lý trí cũng được, cô không làm nữa.
...
Mai là thứ sáu.
Ninh Tiểu Thành về sớm, buổi chiều dẫn người đến xem chỗ Khoa Kỹ Viên mà ông Triệu chuẩn bị cho anh, ông Triệu để lại lời nhắn là thiếu cái gì hay có gì không hài lòng thì ông ấy sẽ tranh thủ thời gian cho người sửa.
Tiểu Thành không kén chọn, đi xem, phong cảnh tốt, môi trường cũng rất tốt. Về nhà mở cửa, anh bất ngờ.
Ở cửa chất đống mấy thùng lung tung, trên sàn nhà là vết chân đủ màu, làm bẩn cả áo bóng chày, ba lô và vớ của Tưởng Hiểu Lỗ.
4 giờ chiều, Tưởng Hiểu Lỗ về sớm kỳ lạ, đang co ro ngủ trên sàn phòng khách.
Cô giống như làm đồ trang trí cho người ta, trên mặt trên tay trên quần áo đều là vệt màu, còn thoang thoảng mùi hóa chất.
Ninh Tiểu Thành ngồi xổm xuống, đưa tay đụng đụng mặt cô:
- Nè, nè.
Tay lạnh, Tưởng Hiểu Lỗ bị đánh thức, lầm bầm:
- Đừng đụng em, để em ngủ tiếp một lát.
- Cái tật thích nằm dưới đất này là gì không biết? Sao bẩn vậy, em đi làm gì thế?
Tưởng Hiểu Lỗ trở mình, giọng ngái ngủ:
- Hôm nay công ty mở rộng, em đi trại huấn luyện chơi.
Ồ, thảo nào. Hôm nay cô mặc đồ thực không giống như đi làm, cô đưa lưng về phía anh, cô ăn mặc rất trẻ trung, tóc túm hình tròn, quần jeans có quai đeo, bên ngoài khoác áo len rộng rãi.
- Vậy cũng phải dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.
Ninh Tiểu Thành nắm cánh tay cô kéo cô dậy.
Tưởng Hiểu Lỗ aiza một tiếng, rất buồn bực, chui thẳng vào lòng anh:
- Anh đừng nhúc nhích!!! Em mệt đến mức lưng đau eo mỏi, khó khăn lắm mới nằm được một lát.
- Bình thường ăn xong liền ngủ, mới rèn luyện một tí đã chịu không nổi chứ gì?
Ninh Tiểu Thành thấy cô mệt thật thì không kéo cô nữa, cũng ngồi trên sàn giống cô.
Tưởng Hiểu Lỗ im lặng mấy phút, thở dài, từ từ mở mắt, nằm trên đùi anh:
- Anh Tiểu Thành.
Tiểu Thành:
- Hửm?
Giọng Tưởng Hiểu Lỗ khàn khàn:
- Hôm nay em nghỉ việc rồi.
Ninh Tiểu Thành rất bình tĩnh:
- Tại sao?
- Cấp cao thay máu, tổng giám đốc mới tới gây khó dễ cho em, em không muốn làm nữa.
- Ờ.
- Ờ gì mà ờ? Anh phản ứng kiểu gì đấy hả?
Tưởng Hiểu Lỗ chống chân anh ngồi dậy:
- Không cho chút ý kiến có tính xây dựng à?
- Nghỉ việc thì nghỉ thôi.
Tiểu Thành không hề để ý, trong lòng cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nghỉ việc không phải là chuyện xấu.
Cô làm việc lỗ mãng có thừa mà thông minh không đủ, ít nhiều có chút tự phụ, luôn cảm thấy trong lĩnh vực này tuy mình không xuất sắc nhưng cũng có chỗ đứng, xảy ra chút bất công, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không phục.
Tưởng Hiểu Lỗ giận dỗi ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh:
- Anh nuôi em. Sau này em không làm gì hết, cũng không bị tức như vầy.
- Được.
Tiểu Thành đồng ý rất sảng khoái, áng chừng sức nặng trên đùi, anh hỏi:
- Dạo này hình như em mập đấy, không phải có thai chứ?
Vốn chỉ là câu đùa giỡn nhưng Tưởng Hiểu Lỗ vội bắt đầu căng thẳng:
- Không có, anh mới có đấy! Dạo này em luôn khống chế cân nặng mà.
Tiểu Thành thấy Tưởng Hiểu Lỗ phản ứng dữ dội như vậy, bèn thử dò xét:
- Có thì vừa hay, lỡ mang thai thì em ở nhà an tâm dưỡng, lợi dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt.
- Hôm nay vừa tới kỳ kinh, chắc chắn không mang thai.
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, giọng điệu rất kiên quyết:
- Không được, em phải lên mạng tra xem, hai ngày trước mới gửi CV, xem có hồi âm hay chưa.
- Mang thai có gì không tốt? Em không muốn có con à?
Cuối cùng nhân cơ hội này nói ra, Ninh Tiểu Thành hỏi cô:
- Ăn Tết ở nhà, anh nghe mẹ hỏi em, em cũng hàm hồ cho qua.
Trên bàn cơm Tết đương nhiên không thể thiếu nhắc tới chuyện này, khi Đoàn Thụy hỏi, Tưởng Hiểu Lỗ cười ha ha, cuối cùng là anh ra trận chuyển hướng đề tài.
- Không phải không muốn mà là không muốn nhanh như vậy.
Tưởng Hiểu Lỗ phủi mông đứng dậy:
- Hiện tại không phải thời đó của cha mẹ, kết hôn để có con là chuyện đương nhiên, phụ nữ không phải là máy đẻ, em vẫn chưa hưởng thụ đủ, vả lại sinh con không đơn giản như anh nghĩ, mười tháng mang thai, sinh xong còn phải ở cữ, khôi phục vóc dáng, không một hai năm là không tốt được, hơn nữa, hơn nữa____
Hơn nữa đây là bước tiến hóa từ một cô gái thành một người mẹ.
Cần có lòng kiên trì, tình yêu thương vĩ đại và ý thức trách nhiệm đủ đầy.
- Em sợ đau!
Một câu nhìn như lý do kiên định nhưng thực chất lại rất qua loa.
Tưởng Hiểu Lỗ kiếm cớ chạy vào thư phòng, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra hòm thư, né tránh chủ đề này.
Ninh Tiểu Thành ngồi ở phòng khách một lát, rất yên tĩnh, biểu cảm không rõ là bất đắc dĩ hay không vui.
Không vui ư, quả thực có, không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ lại không thích có con như thế.
Cũng không ngờ cô lại hiểu lầm anh, tưởng anh xem cô thành máy đẻ.
Có thể hiểu không, có thể, Tưởng Hiểu Lỗ nhìn như người lớn, kỳ thực vẫn là một cô bé, rất bướng bỉnh.
Trong lòng luôn theo đuổi cách sống mà cô thích.
Anh bị hành hạ đủ rồi, nhưng cô thì chưa.
Làm sao đây? Chờ chứ sao.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Thành đẩy mở cửa thư phòng, đứng ở cửa:
- Buổi tối nấu thịt bò cho em ăn, nhé?
Tưởng Hiểu Lỗ tưởng anh ở bên ngoài mất hứng, không ngờ anh chủ động vào yêu cầu nấu cơm, cô lập tức bay qua ôm hôn thật kêu lấy lòng:
- Được!
Thế là trong khoảng thời gian thất nghiệp, Tưởng Hiểu Lỗ lại trải qua cuộc sống nghỉ đông và nghỉ hè thời đi học trước đây.
Mỗi ngày ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, xem ti vi, lên mạng, làm bừa bộn nhà cửa, rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn bắt đầu thu dọn tủ quần áo, quần áo cô rất nhiều, không ít thứ chính cô cũng quên mất là mua hồi nào, thử cái này, mặc cái kia, cảm thấy không thích hợp hoặc size nhỏ liền vứt cho Trịnh Hân, hoặc đưa lên mạng bán.
Ninh Tiểu Thành không thể tưởng tượng nổi hành vi này của cô, anh nằm trên giường nhìn cô chụp hình trong toilet, em mua không phải vì thích mặc sao, mặc không được còn có thể đem đi bán? Bây giờ đang thịnh hành như vậy à?
- Anh thì biết cái gì.
Tưởng Hiểu Lỗ nói năng hùng hồn:
- Nhiều bộ của em đều là đồ mới không phải đồ cũ, đây gọi là hai bên đều có lợi, vừa được giá vừa được dùng.
Ninh Tiểu Thành tiện tay khảy khảy đống hộp lớn nhỏ cô vứt trên giường:
- Trang sức này không dùng cũng có thể bán à?
Anh hỏi đơn thuần là vì hứng thú và hiếu kỳ. Tưởng Hiểu Lỗ để bàn ủi xuống chạy tới giật phắt lại:
- Không bán trang sức! Đánh chết cũng không bán!
Tiểu Thành bĩu môi, quần áo và kim cương vẫn là thân thiết với kim cương hơn, trước đây không nhìn ra, Tưởng Hiểu Lỗ cũng là một tổ tông mắt dính tiền.
Đồng thời, Tưởng Hiểu Lỗ cũng bắt đầu lao vào nhiệt huyết tìm việc.
Cô không giới hạn trong nghề tín thác mà quăng lưới trên diện rộng, muốn thử thăm dò nghề tài chính, nhưng tình hình nghề nghiệp hiện nay, người làm nghề tín thác nhảy sang nghề tài chính quá nhiều, rất nhiều nghiệp vụ và phương pháp xử lý cũng đã khác, dù có đi thật cũng khó mà hòa nhập.
Vì tìm công việc mới, đồng hồ sinh học của Tưởng Hiểu Lỗ bắt đầu trở nên không cố định, chuyện thức đêm đã thành như cơm bữa, thường xuyên một hai giờ sáng còn canh máy tính.
Ngày hôm đó____
Cô chợt tìm thấy thông tin tuyển dụng của một công ty quản lý tài sản, tiền lương rất cao mà cách nhà cũng không xa, yêu cầu là có kinh nghiệm xử lý việc tín thác hoặc các công việc liên quan, chắc mới thành lập, môi trường làm việc rất tuyệt. Quan trọng nhất là điều được viết ở trang đầu: ưu tiên nữ.
Tưởng Hiểu Lỗ hưng phấn, đầu óc nóng lên, theo thói quen muốn gọi Ninh Tiểu Thành đến xem. Nhưng cô quên mất anh ngủ rất sâu, cô đá anh trong chăn một cú:
- Nè__
Ninh Tiểu Thành thình lình bị đánh thức, nóng nảy, mắt buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy, nhíu mày:
- Nửa đêm không ngủ, Tưởng Hiểu Lỗ, em rốt cuộc muốn làm gì?
Anh cảm thấy bây giờ cô như điên rồi:
- Chỉ là thất nghiệp thôi mà? Có cần mãi vậy không? Thật xem sự nghiệp bao lớn chứ, em nhìn đi bây giờ là mấy giờ rồi?
Tưởng Hiểu Lỗ không ngờ Ninh Tiểu Thành lại nặng lời như thế, cô nghẹn, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Đá anh xong cô cũng hối hận, vốn định xin lỗi, nhưng nghe anh nói vậy, lòng tự ái của cô nổi lên, chữ xin lỗi làm thế nào cũng không thốt được.
Trả lời Báo cáo
tranthithuylam 107# Tác giả| Đăng lúc 2 giờ trước | Chỉ xem của tác giả Chương 40
- Hôm đó mình đang ở nhà dọn đồ, bày đầy sàn, kết quả mẹ ảnh tới, biểu cảm lúc đó hả, không thể nào hình dung nổi.
Tưởng Hiểu Lỗ nằm trên giường, kể cho Thường Giai nghe chuyện sau khi mình thất nghiệp bị Đoàn Thụy thình lình tập kích.
- Mình còn mặc đồ ngủ mà bà ấy đến dưới nhà, sắp lên.
Bây giờ nhắc tới, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn thấy rùng mình.
Thường Giai hưởng thụ massage bằng tinh dầu, nhắm mắt:
- Mẹ Ninh Tiểu Thành nhìn rất có tố chất, sẽ không làm cái trò mẹ chồng xấu vào nhà bới móc chứ?
Tưởng Hiểu Lỗ không vui:
- Không phải, hôm đó bà ấy tình cờ đi ngang qua, biết mình thích ăn bánh mứt táo nên tiện đường mua đem tới, tưởng trong nhà không có ai, muốn để ở phòng bảo vệ, ai dè thấy cửa sổ nhà mở nên tóm gọn.
Thường Giai hỏi:
- Thấy cậu ở nhà đợi việc nên mất hứng hả?
- Không có, bà ấy ngồi ở nhà năm phút, nói mấy câu liền đi, còn nói mình công việc mệt mỏi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Tưởng Hiểu Lỗ ủ rũ không vui:
- Bà ấy càng như vậy mình càng thấy áy náy, luôn muốn tìm việc nhanh nhanh chút. Cậu không biết cái vẻ mặt hung hăng của Ninh Tiểu Thành đâu___
Tưởng Hiểu Lỗ tức tối.
Đoàn Thụy là một bà lão rất mạnh mẽ, đạo hạnh rất cao, điều này Ninh Tiểu Thành thật sự đã kế thừa được mẹ mình, có gì không vui chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt, rất khoan dung, luôn khiến người ta không đoán được, nụ cười mỉm lộ ra sự dung túng dành cho bạn nhưng cũng chính nó khiến bạn cảm thấy rất xấu hổ.
- Là tự cậu nghĩ vậy, người ta đó là gia giáo, là tu dưỡng, là độ lượng. Nửa đêm nếu mình đang ngủ ngon lành mà bị cậu đạp tỉnh, không đánh cậu đã xem như tốt tính lắm rồi.
Thường Giai rên một tiếng thoải mái, nói với thợ massage:
- Qua trái một chút, dạo này tăng ca, vai không thoải mái.
...
- Cậu cứ như Ngô Tỉnh á, mình và ảnh chưa ra đâu vào đâu hết mà ảnh cứ quản này quản nọ với mình, nói ảnh hai câu là ảnh muốn hỏi cho rõ ràng tổ tông tám đời, còn bảo mẹ ảnh tới đơn vị trực tiếp quan sát mình nữa chứ.
Thường Giai vừa nhắc tới Ngô Tỉnh là phiền, cau mày:
- Cậu nói xem, sao ảnh luôn tự cảm thấy hài lòng thế nhỉ.
- Không phải cậu thích đàn ông tự tin à?
Tưởng Hiểu Lỗ nằm thẳng đơ trên giường, quét lớp màng mặt thật dày.
- Là tự tin chứ không phải tự phụ, đàn ông mà tự phụ là người ta ghét lắm.
Thường Giai có tiêu chuẩn chọn bạn của mình, vả lại còn khá nghiêm ngặt:
- Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ tìm người như vậy.
Một gã đàn ông cà lơ phất phơ, ôm lý tưởng sống ăn no chờ chết. Thình lình dọa cô giật mình, tưởng rằng cô sẽ vui vẻ, kỳ thực chỉ khiến cô càng ghét.
- Haiz, cậu không cảm thấy kỳ thực bản chất Ngô Tỉnh rất tình cảm lãng mạn hả?
Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng đầu, gối lên cánh tay, cười hì hì:
- Đẹp trai, lại còn tặng hoa cho cậu nữa.
- Một nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu thì cứ nghiên cứu lịch sử đi, không an phận.
Thường Giai lẩm bẩm, chợt nảy lên một ý nghĩ:
- Hiểu Lỗ, hay là cậu đi thi viên chức đi, ít nhất có một công việc ổn định, không nhọc tâm lo lắng.
- Cậu tưởng mình mới tốt nghiệp à?
Tưởng Hiểu Lỗ lườm bạn:
- Lúc đó cậu vì thi làm phiên dịch mà chịu khổ cỡ nào, mình bây giờ nghĩ tới còn thấy sợ nè.
Cô và Thường Giai từng thuê trọ chung một quãng thời gian, cũng vì thế nên mới biết.
Khi đó Thường Giai vì để đạt điểm cao trong kỳ thi mà nửa đêm mặc áo bông ngồi xổm ở ban công học ngữ pháp và từ chuyên ngành, ngôn ngữ cô ấy học không phải tiếng Anh, lúc mới ở chung, Tưởng Hiểu Lỗ nửa đêm đi vệ sinh nghe cô ấy nhắm mắt đọc ji li wa la gì đó, còn ngồi xổm ở góc tường, suýt dọa Tưởng Hiểu Lỗ bị bệnh luôn.
Nhắc tới chuyện trước đây, Thường Giai cười ha hả, cười xong lại bắt đầu cay đắng:
- Những nỗi khổ khi đó, bây giờ sắp không nhớ nổi nữa rồi.
Điều bây giờ nhớ được, là những buổi tăng ca, bôn ba ngày này qua ngày khác, mở mắt là mệt mỏi nghĩ mình đang ở nơi nào.
- Hiểu Lỗ, cậu còn nhớ trước đây không?
Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt rên khẽ, khóe môi hơi cong:
- Nhớ chứ, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, cái nào mình cũng nhớ.
- Cho nên cậu sống ung dung hơn mình, cũng tự tại hơn mình.
Thường Giai thở ra nhẹ nhõm từ nội tâm:
- Trạng thái cuộc sống của cậu bây giờ là khát vọng của biết bao người, nhưng cậu cứ không biết đủ, chứng minh trong lòng cậu còn có điều theo đuổi, có điều theo đuổi là tốt, đừng để cuộc sống trôi qua kiểu nhìn không thấy đích, vậy thì hỏng mất.
Tưởng Hiểu Lỗ chợt mở mắt.
Như được một lời nhắc nhở.
Ra khỏi thẩm mỹ viện, Thường Giai phải về đơn vị tăng ca, Tưởng Hiểu Lỗ muốn đi đến nơi phỏng vấn đã hẹn trước, hai người phụ nữ cùng đeo kính râm lên, mở cửa xe, huýt sáo với đối phương.
- Thư ký Thường, tăng ca vất vả, mong nhẫn nhịn chịu đựng.
- Giám đốc Tưởng, sinh tồn không dễ, chúc phỏng vấn thuận lợi.
Tiếng cười khúc khích lanh lảnh, Tưởng Hiểu Lỗ rời đi.
Tối đó, trong cơn nóng giận, Tưởng Hiểu Lỗ đã ôm gối ra phòng khách, xung đột nhỏ không tới mức phải chiến tranh lạnh, cô chính là muốn hờn dỗi, cô đau lòng không phải vì giọng điệu nói chuyện của Ninh Tiểu Thành khi bị đá tỉnh mà vì câu nói kia của anh “Chỉ là thất nghiệp thôi mà?”
Xí! Xem thường ai chứ. Anh càng nói vậy, Tưởng Hiểu Lỗ lại càng muốn làm ra chút sự nghiệp.
Dù sao cũng không căng thẳng lâu, hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, cô buồn bực, tóc rối bời ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Ninh Tiểu Thành:
- Sao em ngủ ở đây?
- Tự em lên.
Ninh Tiểu Thành cũng giả bộ giật mình, ánh mắt trong veo:
- Nửa đêm em nhắm mắt đi tới, cứ chui vào chăn anh, nói em lạnh, bắt anh ôm em.
Nói cứ như thật, Tưởng Hiểu Lỗ suýt tin anh!
- Không thể nào___
Cô vén chăn, chạy ra cửa, nhìn phòng khách rồi lại nhìn anh đầy nghi ngờ.
Sắc mặt Ninh Tiểu Thành thản nhiên tiếp nhận ánh mắt chất vấn của cô.
Nhìn rồi nhìn, hai người đều không kiềm được, bật cười.
Đều tại anh đêm khuya lén lút đến phòng khách, thấy cô co ro tội nghiệp nên ra tay vừa lặng lẽ vừa nhanh chóng, trực tiếp bế cô về thôi.
Trước đây anh cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nặng, cõng còn phải gắng sức nhưng bây giờ thì riết cũng quen, lúc anh bế, cô trong giấc mộng thấy quen thuộc, vô thức dựa vào cổ anh, dùng mũi cọ cọ anh.
Chóp mũi lạnh băng.
Lúc cô ngủ khiến người khác thương hơn lúc cô tỉnh nhiều, mặt áp lên, môi hơi há, hàng mày cong cong, trầm tĩnh, đôi lúc mệt còn có thể nghe tiếng hít thở.
Ninh Tiểu Thành nói cô ngáy cô không thừa nhận, mặt đỏ lên, hậm hực ngụy biện.
Ở trên xe, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn soi gương, người trong gương mỉm cười, tâm trạng cuối cùng cũng không còn mờ mịt nữa, sáng sủa hẳn lên.
...
Công ty phỏng vấn này là công ty quản lý tài sản, do thương nhân nước ngoài đầu tư, vừa thành lập chưa tới một tháng, đang trong giai đoạn khởi đầu, Tưởng Hiểu Lỗ ứng tuyển vị trí đánh giá rủi ro tài sản, tiền lương hậu hĩnh, ngoài ra còn có các loại tiền thưởng khác, rất đông người cạnh tranh.
Chủ phỏng vấn là một phụ nữ, nhà phân tích tài vụ cao cấp, rất chuyên nghiệp.
- Cô Tưởng, cô biết đấy, quy mô khởi nghiệp của chúng tôi bao gồm quyết định của người đầu tư sáng lập, là đội tinh anh phạm vi nhỏ, tổng cộng chỉ mười mấy người, cho nên rất thận trọng khi chọn đối tượng hợp tác, cá nhân tôi rất thưởng thức năng lực của cô, nhưng tư liệu của mọi người tham gia phỏng vấn đều phải chuyển tới ông chủ ở Hongkong, do ông ấy quyết định.
Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ rất nôn nóng nhưng ngoài mặt vì không để đối phương nhận ra nên giả vờ bình tĩnh:
- Được, cám ơn cô.
- Ngoài ra, công việc này của chúng tôi có thể cần đi công tác nhiều, địa điểm chủ yếu là Quảng Châu, Thượng Hải và Hongkong, tình trạng hôn nhân cũng như tình trạng sinh con của cô cũng nằm trong phạm vi chúng tôi cân nhắc.
Tưởng Hiểu Lỗ nói thẳng:
- Tôi đã kết hôn nhưng chưa dự định có con. Trong thời gian ngắn sẽ không có.
Chủ phỏng vấn mỉm cười, bắt tay tiễn:
- Mong có cơ hội gặp lại.
Tưởng Hiểu Lỗ là người cuối cùng phỏng vấn, quản lý tài vụ làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sửa sang lại tư liệu của 5 người giao cho trợ lý:
- Lập tức fax qua cho chủ tịch Hoa, khi nào ông ấy rảnh rỗi sẽ xem, nếu không có ứng viên thích hợp thì khoan gỡ thông báo tuyển người.
- Vâng.
Trợ lý nhanh nhẹn vào phòng fax.
Thậm chí chưa uống xong một ly cà phê, trợ lý lại quay về, lần này trong tay chỉ cầm tư liệu của một người.
Quản lý tài vụ rất kinh ngạc:
- Nhanh thế, không hài lòng ai cả à?
Trợ lý để CV của Tưởng Hiểu Lỗ lên bàn, ngón tay gõ gõ:
- Chủ tịch Hoa bảo dùng cô ấy, không mời ai nữa.
- Xem ra___
Quản lý tài vụ cau mày, quan sát Tưởng Hiểu Lỗ một lúc:
- Chủ tịch Hoa cũng thích mỹ nhân.
...
Tưởng Hiểu Lỗ ra khỏi nơi phỏng vấn, về nhà Đỗ Huệ Tâm, mang ít quần áo cho Trịnh Hân, em ấy ở sân bay lần lữa không chịu gặp mặt, Tưởng Hiểu Lỗ dứt khoát đem qua luôn.
Đỗ Huệ Tâm giữ cô lại ăn tối.
Lúc xuống lầu tiện thể đưa cô một túi rác đem đi bỏ.
Tưởng Hiểu Lỗ xách túi rác, đứng cách thùng rác hơn 1 mét, xoay xoay tay:
- Hey____
Nắp thùng rác bị lật ngược, túi rác rơi vào thùng, Tưởng Hiểu Lỗ cười hì hì, cô là người rất biết tìm niềm vui từ những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt.
Rẽ khúc quanh, cô thấy cha mẹ Lý Triều Xán ngồi trên bồn hoa trách móc nhau, vẻ mặt cha Triều Xán không vui.
Tưởng Hiểu Lỗ chào họ:
- Dì, dượng, hai người ra ngoài dạo ạ?
Mẹ Lý Triều Xán, Trần Thục Phương, là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng, thấy Tưởng Hiểu Lỗ thì vẻ mặt đôn hậu:
- Haiz, Hiểu Lỗ, dì già rồi hồ đồ, dượng Lý đang trách mắng dì đây nè.
- Sao thế ạ?
Tưởng Hiểu Lỗ thân thiết bước tới:
- Con có giúp gì được không ạ?
- Cũng không phải chuyện gì lớn, bóng đèn hành lang không cháy, dượng Lý con đứng thay, bảo dì giúp một tay, dì bước ra ngoài liền tiện tay đóng cửa, thế rồi___
Trần Thục Phương cười ha ha:
- Hai người già không ai xách theo chìa khóa, bị nhốt bên ngoài rồi, trong túi không có tiền, dượng Lý con gấp về xem đá banh, đang bực mình.
Tưởng Hiểu Lỗ còn tưởng chuyện gì:
- Ồ, dì dượng cứ tới nhà con xem đi ạ. Chờ Triều Xán về đưa chìa khóa thôi.
- Hôm nay Triều Xán trực, không đi được, hai ngày nay công việc bận lắm, có vụ án, dì bảo lão lừa thô lỗ này đi xe buýt với dì đến đơn vị nó một chuyến để lấy nhưng ổng giận, nói gì cũng không nghe.
- Đi kiểu gì, một cắc tiền cũng không có mà đi.
Cha Triều Xán trừng vợ mình, chắp tay sau lưng.
Trần Thục Phương quở:
- Chậc, bảo vệ rồi chòm xóm láng giềng nè, có thể không đưa mình chút tiền xe sao?
- Ồ__
Tưởng Hiểu Lỗ nhiệt tình, miệng nhanh hơn não:
- Vậy lát nữa để con lái xe đến đơn vị Triều Xán lấy chìa khóa giúp dì, dì với dượng vào nhà con ngồi trước đi ạ, tới lui cũng mất nửa tiếng, đừng ở bên ngoài bị lạnh.
- Ngại quá.
Cha Triều Xán vội nghiêm mặt:
- Dượng giận dì Trần thôi, sao phiền con được, con mau về nhà đi, để hai lão già này nghĩ cách được rồi.
- Đừng.
Tưởng Hiểu Lỗ nói là làm, cô lấy di động ra đưa cho Trần Thục Phương:
- Dì dượng đừng xem con là người ngoài, trước tiên dì gọi điện thoại cho Triều Xán, nói cậu ấy một tiếng, không có gì phải ngại hết, vừa hay bây giờ con về nhà cũng kẹt xe. Thời tiết hiện nay chưa đông nước nhưng cũng cóng người, đừng để sinh bệnh.
Mặt Trần Thục Phương đỏ lên, nhìn cha Triều Xán, nhận lấy điện thoại di động của Tưởng Hiểu Lỗ:
- Vậy chúng ta làm phiền Hiểu Lỗ một chuyến?
Gọi điện thoại cho Lý Triều Xán, vừa nghe nói là Tưởng Hiểu Lỗ tới, cậu nhảy cao cả thước, đáp ứng lia lịa.
Sau khi đưa hai vợ chồng già Trần Thục Phương vào nhà uống trà, Tưởng Hiểu Lỗ chạy đến chỗ phân cục của Lý Triều Xán.
Văn phòng đội trinh sát hình sự, Lý Triều Xán lau bàn qua lại mãi như bị bệnh quá hiếu động. Đồng nghiệp nhìn không nổi nữa, mắng cậu:
- Triều Xán, còn lau nữa là khăn lau hỏng luôn đấy.
- Sao ở dơ vậy được.
Lý Triều Xán cởi cảnh phục, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu lam, xắn tay áo:
- Như vầy mà để lãnh đạo đến xem thì ảnh hưởng gì đây.
- Phòng chúng ta không bao giờ có lúc sạch sẽ.
Đồng nghiệp hút thuốc, vắt chân:
- Khói hun lửa cháy, khỏi lau.
Bên ngoài có người gõ cửa, đều mặc thường phục, đồng nghiệp dụi thuốc, nhảy lên:
- Triều Xán, tôi đi nhé.
Gần đây có vụ án lớn, họ đã theo dõi rất lâu, hôm nay phải ra tay bắt nghi phạm, để một mình Lý Triều Xán ở lại trực, lỡ như có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì có thể để cậu và các anh em giúp đỡ. Không tới mức ngay cả một người xử lý tình huống khẩn cấp cũng không có.
Lý Triều Xán đang thảnh thơi đợi Tưởng Hiểu Lỗ đến lấy chìa khóa.
Chợt điện thoại bàn vang lên.
Bình thường điện thoại này đều là để bố trí nhiệm vụ, tâm Lý Triều Xán trầm xuống, vội bắt máy:
- A lô?
Trong khu có người báo án, một cô gái bị bạo lực gia đình, không thể phản kháng, tinh thần chồng bất ổn, cầm dao uy hiếp cô ấy, lẽ ra chuyện này phái cho đồn dân phòng đi, không tới lượt phân cục hình sự bọn họ, nhưng vì khu đó rất gần chỗ họ, đi bộ chỉ khoảng 5 phút, vì sợ xuất hiện sự cố tổn thương đến con người nên đồn dân phòng đặc biệt gọi điện thoại tới xin giúp đỡ.
Lý Triều Xán chạy nhanh, vừa nghe có nhiệm vụ là quên hết mọi thứ, vớ áo khoác chạy ra ngoài, lúc xuống lầu còn kéo theo hai người cùng đi.
Chạy xa rồi mới chợt nhớ chìa khóa không ở trong phòng radio mà ở trong túi, cậu vỗ đầu một cái. Nhưng bây giờ về thì không kịp nữa, mạng người quan trọng, không biết tình hình sao rồi, cứ để Tưởng Hiểu Lỗ chờ thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi trong xe đợi 20 phút, gọi điện thoại mà Lý Triều Xán không bắt máy, không kiên nhẫn nữa, bèn đến gõ cửa phòng radio.
- Ông ơi, ông biết Lý Triều Xán ở đâu không ông?
Ông lão mặc áo jacket màu mực, giọng run run:
- Cô là ai?
- Con là hàng xóm cậu ấy, cha mẹ cậu ấy quên chìa khóa, không vào nhà được, nhờ con tới lấy ạ.
- Ờ.
Ông lão buông xuống tâm đề phòng, đánh giá Tưởng Hiểu Lỗ qua kính cửa sổ nhỏ:
- Triều Xán nhận nhiệm vụ đột xuất, tới chỗ vụ án rồi, không xa đây đâu, cô đợi chút.
Thế là Tưởng Hiểu Lỗ lại buồn bực chán ngán ngồi đợi trong xe.
Trời đã tối, đèn đường sáng lên, Tưởng Hiểu Lỗ nghe nhạc, chợt nhớ nên gọi điện thoại cho Ninh Tiểu Thành, điện thoại còn chưa bấm xong dãy số thì chợt có mười mấy cảnh sát trong phân cục ào ào chạy ra.
Tưởng Hiểu Lỗ đâu từng gặp cảnh thế này, vội quay kính xe xuống ló đầu ra xem náo nhiệt, nghe người phía trước nói.
- Mau, mau, gọi xe cấp cứu chưa?
- Gọi rồi!
- Lý Triều Xán bị thương thế nào?
- Không biết, hình như rất nghiêm trọng, bị đâm mấy dao__
Tưởng Hiểu Lỗ nghe, tay run lẩy bẩy, mở cửa xuống xe lỗ mãng kéo một người cảnh sát lại, hỏi:
- Lý Triều Xán làm sao?
Cảnh sát sốt ruột muốn đuổi theo, không quan tâm Tưởng Hiểu Lỗ, buồn bực nói:
- Xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!!!
Tưởng Hiểu Lỗ đứng hoang mang tại chỗ mấy giây, chợt quay đầu khởi động xe, đi theo đám người họ.
Giữa vườn hoa trung tâm của tiểu khu cũ kỹ bừa bộn, người ta bu đen bu đỏ, không ngừng chỉ chỏ vào bên trong.
Có cảnh sát duy trì trật tự, có đồng nghiệp tới trước giúp đỡ bảo tránh đường, Tưởng Hiểu Lỗ theo sau họ, xuyên qua lớp lớp đám đông vây quanh__
Cô chợt cảm thấy ù tai, đau đầu.
Đám đông vẫn đang nghị luận.
- Lẽ ra bắt được rồi, cảnh sát kia cầm cái còng, hơi lỏng tay, không phòng bị, đúng lúc con dao đâm tới làm bị thương.
- Chậc chậc chậc, nghe nói đâm ba nhát đấy. Bắt được người chưa?
- Không phải ngồi trong xe đằng trước à? Đâm xong chân nhũn ra, tê liệt trên đất luôn.
- Nghiệp chướng, chuyện trong nhà mình, tiếc cho chàng trai trẻ đó.
Lý Triều Xán co quắp dưới đất, mắt phải đỏ tươi, máu thịt be bét, đã mất đi tri giác. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt đất, màu đỏ khô đông lại một mảng lớn trên nền gạch tràn ra đường, máu me đầm đìa! Nhìn mà kinh hãi!
- Tránh đường__
Công an duy trì trật tự đẩy Tưởng Hiểu Lỗ ra sau, ra hiệu cô đứng về phía sau, không được lại gần.
Tay anh ta vừa đụng tới Tưởng Hiểu Lỗ, cô chợt lách khỏi đám đông, vọt vào như điên, ôm lấy Lý Triều Xán, đỡ đầu cậu lên.
Máu ấm áp dính đầy cả tay cô.
Như trơ mắt nhìn người thân của mình ngã xuống, tuyệt vọng và hoảng sợ.
Tiếng gào khóc thê lương:
- Triều Xán____!!!!!
Ngày đầu tiên đi làm sau Tết phải họp đầu xuân theo thông lệ, việc điều động nhân sự mỗi năm của công ty đều được nói trong buổi họp này, tiện thể khích lệ tinh thần, kế thừa và phát triển, an bài những nghiệp vụ chủ yếu trong quý và báo cáo công tác.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa vào văn phòng liền bất ngờ.
Không ai ngồi đúng vị trí, ồn ào huyên náo, hai ba người một nhóm, có người lo lắng, có người hưng phấn.
Tưởng Hiểu Lỗ vào chào mọi người, vẫn chưa hiểu tình hình:
- Các đồng chí, năm mới vui vẻ!
- Chị Tưởng!
- Giám đốc Tưởng!
- Tưởng!
Mấy người bình thường hay hóng hớt vây quanh cô như nhìn thấy cứu tinh, mồm năm miệng mười truyền đạt tin tức:
- Chị nghe nói chưa? Chúng ta sắp thay sếp, tổng giám đốc Chu sắp đổi nghề rồi. Vi Đạt lần này thay máu đấy!
Tưởng Hiểu Lỗ còn xách túi, chưa vào văn phòng:
- Thật hay giả thế?
- Thật đó! Ông Hà chủ động từ chức đến ngân hàng tư nhân làm phó tổng giám đốc, đã công khai giấy tờ rồi, lúc nãy Cao Bí của hội đồng quản trị tới thông báo, chín giờ rưỡi mở hội nghị, tuyên bố việc sắp xếp nhân sự mới.
Ở công ty mấy năm nay, trong lòng ai mà không có tính toán, đều nắm rõ cả, Tưởng Hiểu Lỗ hỏi:
- Hay vì chuyện lần trước kiểm toán tra ra lỗ hổng?
- Đây là chúng ta đoán, chứ nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, nhưng chắc cũng vì chuyện đó, hội đồng quản trị có người không hợp ông Hà, cứ luôn lấy chuyện này ra hoạnh họe, cộng thêm bầu không khí nội bộ nghiêm túc bây giờ nên lần này quyết tâm trị dứt.
Đổi ai làm chủ tịch không ảnh hưởng nhiều đến họ, đều là mỗi tháng lãnh lương, làm việc cho ai cũng như nhau, Tưởng Hiểu Lỗ bắt lấy trọng điểm:
- Mọi người nghe ai nói ông Chu cũng đi?
Mấy người phụ nữ thở dài, mỗi người một ý:
- Vua triều nào thần triều nấy mà, quan hệ giữa ông Hà và Chu Chí Hành tốt như vậy, một người đi rồi, người còn lại có thể không đi sao?
Lời này một nửa cũng là nói cho Tưởng Hiểu Lỗ nghe, vừa lo lắng giả tạo, vừa thầm cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Quan hệ giữa cô và Chu Chí Hành tốt như vậy, người ta một tay đề bạt cô lên, giờ người ta đi rồi, vị trí này của cô e là nguy hiểm đấy.
Trong lúc nói chuyện, có người gõ cửa:
- Mọi người, trên lầu họp.
Tưởng Hiểu Lỗ kiêu ngạo, nghe tiếng____
Cười trấn tĩnh, ung dung lấy sổ ghi chép trong túi ra, đi theo dòng người vào phòng hội nghị.
Mở màn là Cao Bí của hội đồng quản trị mỉm cười tuyên bố ông Hà từ chức chủ tịch, do chủ tịch mới Trần Phong kế nhiệm.
Chủ tịch mới rất phô trương, phải đợi mọi người tới đầy đủ hết, tuyên bố công văn xong mới cài nút áo âu phục chậm rãi bước vào.
Vừa vào là nói mấy câu ra oai phủ đầu:
- Tôi rất vui khi có thể cùng làm việc với các vị đang ngồi đây, hi vọng trong thời gian tới, chúng ta có thể làm tốt hơn nữa, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ thay đổi, dùng diện mạo mới tiếp nối công việc trong năm mới.
...
- Trước khi nhậm chức, tôi đã xem kỹ về thành tích, tư liệu, kinh nghiệm công tác và sai sót của mỗi người các vị. Tôi có thể nói ra chính xác tên của từng người ở đây, hi vọng sau này mọi người cũng có thể hiểu tôi như tôi hiểu mọi người.
Dùng ánh mắt áp lực đảo qua mặt từng người, chủ tịch mới rất hưởng thụ quyền lực lãnh đạo này, tay khẽ nâng, ra hiệu cho thư ký:
- Cao Bí____
Cô gái mặc áo sơ mi và váy ngắn đứng bên cạnh cực kỳ máy móc mở văn kiện thứ hai:
- Vâng, chủ tịch Trần.
- Vậy kế tiếp, tôi sẽ tuyên bố vài mục bổ nhiệm nhân sự.
Đầu tiên, giữ lại tổ một của Vi Đạt, tổ hai tổ ba ghép lại, gọi là tổ nghiệp vụ, sếp là bà Phương do hội đồng quản trị mới phái tới, sếp tổ hai làm phó, sếp cũ tổ ba là ông Chu Chí Hành đã từ chức mấy ngày trước, đi nơi khác làm việc.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghe là biết lần này tiêu rồi.
Đồng thời lại có mấy chế độ sát hạch mới được ban bố, mọi công nhân đều ngừng ký hợp đồng kế tiếp, đợi cấp cao khảo sát, mọi thực tập sinh hết kỳ thực tập đều không được vào làm chính thức ngay mà phải do Trần Phong và hội đồng quản trị xem xét năng lực làm việc và nghiệp vụ xong mới quyết định.
Oán than khắp đất, trách hận vang trời.
Tan họp, trong hành lang ầm ĩ, không ít người cảm thấy bất an, hoặc là nổi lên suy nghĩ khác, muốn đổi nghề nghỉ việc.
- Dù sao đã đến hạn hợp đồng, ký tiếp hay không không cần họ quyết định, cùng lắm thì từ chức giải tán thôi.
- Em giỏi, còn trẻ, đi đâu cũng được, nhưng chị thì không, con chị một tháng phải 4000 tiền học thêm rồi, tính cả khoản vay nhà nữa, nếu chị mất việc thì căng lắm.
- Ôi, ông Chu làm chuyện này quá không nhân nghĩa rồi, không nói cái khác, như vầy không phải là hại Tưởng Hiểu Lỗ sao, toàn công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết ông ấy thiên vị cô ấy, ân oán trước đây giữa ông ấy và Phương Lâm... làm không xong thì lần này đổ hết lên đầu cô ấy, nghe nói Tô Hồng San đã mua xong nhà cưới ở Thượng Hải, công việc mới cũng dàn xếp xong rồi, chỉ chờ ông ấy qua thôi.
- Phong thủy thay đổi, lúc Tưởng Hiểu Lỗ theo ông ấy làm việc, những gì nên có đều có rồi, cũng phải hạ uy phong thôi.
- Mau về, lát nữa Cao Bí và sếp Trần xuống đấy.
- Đúng đúng đúng, tôi phải xóa cờ tỉ phú trong máy tính tôi mới được.
Tưởng Hiểu Lỗ trở lại văn phòng, đập vào mắt cô trước hết là bóng dáng ông Chu đang thu dọn đồ đạc cá nhân, cô ngồi trên ghế một lát rồi vẫn quyết định đi gặp ông.
Cô đẩy cửa, ông Chu ngước mắt nhưng không dừng việc trên tay:
- Muốn mắng muốn chửi gì thì cứ việc.
Ông luôn nghiêm túc trong công việc, rất ít cười, Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu:
- Không có gì muốn nói cả, chỉ muốn đến hỏi ông, đi thật sao?
- Ừ.
Ông Chu xắn ống tay áo sơ mi, tiện tay ném khung ảnh vào trong thùng:
- Tôi biết cô nghĩ gì, cô trách tôi không báo tin sớm cho cô, Tưởng Hiểu Lỗ, chuyện này tôi không cách nào báo sớm cho cô được, nếu tôi có chỗ lui thì tôi nói với người ta là có thể mang cô theo, nhưng tôi đi Thượng Hải là chạy kết hôn, công việc Hồng San tìm là quan hệ xã hội, sau này gia đình an cư ở đó, tôi làm sao nói với cô đây.
Sếp mới chưa nhậm chức mà nhân viên cũ đã mang người từ chức là thị uy, không phù hợp với phép tắc trong nghề.
Tình người bạc bẽo, suy cho cùng phải ích kỷ một chút, lo cho bản thân thì không thể lo cho người khác.
Dọn dẹp, ông Chu khẽ mắng một câu, tức anh ách:
- Sao cứ là Phương Lâm chứ.
Nhiều năm trước hai người là đối thủ, ban đầu cùng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, ông Chu dùng thủ đoạn đạp Phương Lâm đi, bây giờ đổi thành bà ấy ngồi ở vị trí này, muốn bà ấy đối xử tốt với nhân viên tổ ba là chuyện quá hoang đường, ông Chu cũng rất áy náy.
- Ai cũng như nhau thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lúng túng đứng trong văn phòng ông:
- Tôi không trách ông, vốn dĩ công việc chính là dựa vào bản lĩnh của mình, tự mình tìm đường thoát, tôi chỉ là cảm thấy ông đi rồi, có chút... ừm, có chút không thoải mái. Dẫu sao cũng cùng làm việc với nhau lâu như vậy, đúng là không nỡ xa ông.
Ông Chu cười, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp vuông màu đen dài nhỏ:
- Cho cô.
Tưởng Hiểu Lỗ ra vẻ thoải mái:
- Gì thế, quà chia tay à?
- Xem như là vậy đi.
Ông Chu đẩy qua:
- Hồi đó làm nghề này luôn nhủ phải sĩ diện, đàn ông chú trọng mặt mũi, sợ sau này rụt rè khi ký hợp đồng với người ta, tốn hai tháng lương của tôi lúc đó đấy, nhiều năm rồi vẫn chưa dùng bao giờ, tặng cô làm kỷ niệm.
Tưởng Hiểu Lỗ mở hộp, là một cây bút máy hiệu Montblanc.
- Bất kể nói thế nào, làm việc cùng cô mấy năm nay, rất vui vẻ.
Ông Chu chìa tay ra:
- Một cộng sự hợp tác dễ kết nối còn hiếm có hơn nhiều một đối tượng hôn nhân.
Chống tay lên mặt bàn, ông Chu mượn lực đứng dậy, ôm thùng:
- Giám đốc Tưởng, tạm biệt.
Tưởng Hiểu Lỗ kéo mở cửa văn phòng cho ông, thoải mái nói:
- Giám đốc Chu, thượng lộ bình an.
...
Tưởng Hiểu Lỗ là người rất dễ thích nghi hoàn cảnh, thay sếp thôi mà, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình, đàng hoàng nhận phần lương mình nên nhận thì sếp là ai không quan trọng.
Cô chuẩn bị tốt tâm lý nhưng trời không chiều lòng người.
Tổng giám đốc Phương mới đến là một phụ nữ, còn là một phụ nữ có hiềm khích với sếp cũ của Tưởng Hiểu Lỗ, có câu một núi không thể chứa hai hổ, ngày đầu tiên bà ấy tới liền lấy đi chức giám đốc nghiệp vụ của Tưởng Hiểu Lỗ một cách nhanh gọn lẹ, thay vào đó là danh hiệu người phụ trách nhóm.
Nói hoa mỹ là tiện cho cấp cao quản lý nhân viên.
Ngay sau đó, Phương Lâm liên tiếp ra chiêu, bắt đầu tiến hành cải cách tổ nghiệp vụ, cấm bất kỳ người phụ trách nào tiến hành nghiệp vụ đơn độc với khách hàng, mọi tài nguyên và hạng mục trong quá trình tiến hành đều phải chỉnh lý ra tư liệu tỉ mỉ giao đến tay bà ấy, do bà ấy phân phối.
Điều này đã chạm vào kiêng kỵ của Tưởng Hiểu Lỗ. Mối quen biết với khách hàng đều là mấy năm nay cô cực khổ vất vả cày bừa mà ra, tài nguyên của tôi, dựa vào cái gì phải chắp tay dâng cho bà?
Ngày hôm đó, hai người lại xảy ra tranh chấp trong văn phòng.
Phương Lâm là một phụ nữ ngoài bốn mươi, chồng ở nước ngoài, không có con, tóc ngắn, nói chuyện hay làm việc đều rất mạnh mẽ nhanh nhẹn:
- Tôi nhắc lại với cô lần nữa, phương án của tôi đã được hội đồng quản trị thông qua, được chủ tịch Trần ký tên, cô có vấn đề thì có thể đi khiếu nại chứ không phải lần lữa không giao ra, muốn đòi công bằng ở chỗ tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ đeo thẻ tên, giằng co với Phương Lâm, không chịu nhượng bộ:
- Tất cả tài nguyên khách hàng là biểu hiện tốt nhất chứng minh năng lực một người, làm như bà sẽ khiến trong lòng họ thấy rất không an tâm, không thể nào khai triển công việc. Một người luôn phụ trách hạng mục bất động sản bây giờ đi phụ trách bảo hiểm, một người làm bảo hiểm lại đi làm chứng khoán, tôi không thể nào mang được.
- Cô không mang thì có người khác mang, cô có thể từ chức.
Một câu lạnh lùng.
Nói xong, Phương Lâm lại lôi kéo cô:
- Nhóm trưởng Tưởng, tôi biết cô có khúc mắc trong lòng về chuyện tôi lấy mất chức giám đốc nghiệp vụ của cô, nhưng chúng ta đều là vì công việc, không phải sao?
Giữa phụ nữ luôn có một loại thần kỳ, chỉ cái nhìn đầu tiên đã biết là không hợp, thời gian tiếp xúc nhau dài đến mấy cũng vô dụng, chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm sâu.
Phương Lâm luôn không phục Tưởng Hiểu Lỗ, tuổi còn trẻ mà làm giám đốc, trước đây khi ông Hà còn nhậm chức, người của cô ta gây ra sai lầm lớn như vậy mà chỉ phạt mấy tháng tiền thưởng, ngoài ỷ vào ông Chu bao che khuyết điểm thì chẳng qua là gả cho một ông chồng có danh tiếng mà thôi.
Phương Lâm trong công việc là loại người dốc sức đi lên từng bước một, khó tránh hiểu sai về Tưởng Hiểu Lỗ:
- Nhóm trưởng Tưởng, không giấu gì cô, cô cũng biết đấy, xu hướng tuyển dụng hiện nay đang theo hướng trình độ học vấn cao, công ty chúng ta hai năm gần đây đều phổ biến tuyển người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, số người du học nước ngoài lại càng không ít, với trình độ học vấn của cô mà giữ cô đến bây giờ là bởi công ty trọng tình cảm, trọng những vất vả cô bỏ ra vì công ty mấy năm nay chứ không phải vì cô ưu tú cỡ nào. Cũng không phải vì bệ đỡ phía sau cô lợi hại cỡ nào.
Giữ cô lại, là tình nghĩa, không giữ cô, là đạo lý. Đừng có không biết tốt xấu mà nói điều kiện với tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lặng lẽ hít sâu, rời khỏi văn phòng Phương Lâm.
Vừa mở cửa, ánh mắt ngoài văn phòng liên tục trao đổi với nhau, lén lút nhìn cô, may mắn, thông cảm...
Tưởng Hiểu Lỗ kéo ghế, giận dỗi ngồi xuống, cúi đầu viết ít tài liệu, cuối cùng không nhịn được nữa, quăng bút.
Bị Phương Lâm chối bỏ toàn bộ công việc, lại chọc tới khuyết điểm học lực của cô khiến cô cực kỳ tức giận.
Trước đây cô luôn cảm thấy mình có công việc này là điều đáng kiêu ngạo, vừa có thể phát huy sở trường vừa trông cũng thể diện, tuy có những tâm tư nhỏ của con người nhưng đối đãi với người khác vẫn xem như chân thành, ông Chu đưa cô vào nghề, cô liền cống hiến cho ông Chu, bất kể công ty săn đầu người bên ngoài muốn khoét cô đi bao nhiêu lần, đưa ra thù lao hậu hĩnh cỡ nào, cô đều không đáp ứng.
Bây giờ nhìn những ánh mắt này, Tưởng Hiểu Lỗ bỗng cảm nhận được thói đời nóng lạnh, cảm thấy mình rất ngốc.
Suy cho cùng, nghề này vẫn là nơi lợi ích làm chủ đạo.
Tưởng Hiểu Lỗ thật sự muốn từ chức.
Tùy hứng cũng được, không lý trí cũng được, cô không làm nữa.
...
Mai là thứ sáu.
Ninh Tiểu Thành về sớm, buổi chiều dẫn người đến xem chỗ Khoa Kỹ Viên mà ông Triệu chuẩn bị cho anh, ông Triệu để lại lời nhắn là thiếu cái gì hay có gì không hài lòng thì ông ấy sẽ tranh thủ thời gian cho người sửa.
Tiểu Thành không kén chọn, đi xem, phong cảnh tốt, môi trường cũng rất tốt. Về nhà mở cửa, anh bất ngờ.
Ở cửa chất đống mấy thùng lung tung, trên sàn nhà là vết chân đủ màu, làm bẩn cả áo bóng chày, ba lô và vớ của Tưởng Hiểu Lỗ.
4 giờ chiều, Tưởng Hiểu Lỗ về sớm kỳ lạ, đang co ro ngủ trên sàn phòng khách.
Cô giống như làm đồ trang trí cho người ta, trên mặt trên tay trên quần áo đều là vệt màu, còn thoang thoảng mùi hóa chất.
Ninh Tiểu Thành ngồi xổm xuống, đưa tay đụng đụng mặt cô:
- Nè, nè.
Tay lạnh, Tưởng Hiểu Lỗ bị đánh thức, lầm bầm:
- Đừng đụng em, để em ngủ tiếp một lát.
- Cái tật thích nằm dưới đất này là gì không biết? Sao bẩn vậy, em đi làm gì thế?
Tưởng Hiểu Lỗ trở mình, giọng ngái ngủ:
- Hôm nay công ty mở rộng, em đi trại huấn luyện chơi.
Ồ, thảo nào. Hôm nay cô mặc đồ thực không giống như đi làm, cô đưa lưng về phía anh, cô ăn mặc rất trẻ trung, tóc túm hình tròn, quần jeans có quai đeo, bên ngoài khoác áo len rộng rãi.
- Vậy cũng phải dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.
Ninh Tiểu Thành nắm cánh tay cô kéo cô dậy.
Tưởng Hiểu Lỗ aiza một tiếng, rất buồn bực, chui thẳng vào lòng anh:
- Anh đừng nhúc nhích!!! Em mệt đến mức lưng đau eo mỏi, khó khăn lắm mới nằm được một lát.
- Bình thường ăn xong liền ngủ, mới rèn luyện một tí đã chịu không nổi chứ gì?
Ninh Tiểu Thành thấy cô mệt thật thì không kéo cô nữa, cũng ngồi trên sàn giống cô.
Tưởng Hiểu Lỗ im lặng mấy phút, thở dài, từ từ mở mắt, nằm trên đùi anh:
- Anh Tiểu Thành.
Tiểu Thành:
- Hửm?
Giọng Tưởng Hiểu Lỗ khàn khàn:
- Hôm nay em nghỉ việc rồi.
Ninh Tiểu Thành rất bình tĩnh:
- Tại sao?
- Cấp cao thay máu, tổng giám đốc mới tới gây khó dễ cho em, em không muốn làm nữa.
- Ờ.
- Ờ gì mà ờ? Anh phản ứng kiểu gì đấy hả?
Tưởng Hiểu Lỗ chống chân anh ngồi dậy:
- Không cho chút ý kiến có tính xây dựng à?
- Nghỉ việc thì nghỉ thôi.
Tiểu Thành không hề để ý, trong lòng cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nghỉ việc không phải là chuyện xấu.
Cô làm việc lỗ mãng có thừa mà thông minh không đủ, ít nhiều có chút tự phụ, luôn cảm thấy trong lĩnh vực này tuy mình không xuất sắc nhưng cũng có chỗ đứng, xảy ra chút bất công, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không phục.
Tưởng Hiểu Lỗ giận dỗi ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh:
- Anh nuôi em. Sau này em không làm gì hết, cũng không bị tức như vầy.
- Được.
Tiểu Thành đồng ý rất sảng khoái, áng chừng sức nặng trên đùi, anh hỏi:
- Dạo này hình như em mập đấy, không phải có thai chứ?
Vốn chỉ là câu đùa giỡn nhưng Tưởng Hiểu Lỗ vội bắt đầu căng thẳng:
- Không có, anh mới có đấy! Dạo này em luôn khống chế cân nặng mà.
Tiểu Thành thấy Tưởng Hiểu Lỗ phản ứng dữ dội như vậy, bèn thử dò xét:
- Có thì vừa hay, lỡ mang thai thì em ở nhà an tâm dưỡng, lợi dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt.
- Hôm nay vừa tới kỳ kinh, chắc chắn không mang thai.
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, giọng điệu rất kiên quyết:
- Không được, em phải lên mạng tra xem, hai ngày trước mới gửi CV, xem có hồi âm hay chưa.
- Mang thai có gì không tốt? Em không muốn có con à?
Cuối cùng nhân cơ hội này nói ra, Ninh Tiểu Thành hỏi cô:
- Ăn Tết ở nhà, anh nghe mẹ hỏi em, em cũng hàm hồ cho qua.
Trên bàn cơm Tết đương nhiên không thể thiếu nhắc tới chuyện này, khi Đoàn Thụy hỏi, Tưởng Hiểu Lỗ cười ha ha, cuối cùng là anh ra trận chuyển hướng đề tài.
- Không phải không muốn mà là không muốn nhanh như vậy.
Tưởng Hiểu Lỗ phủi mông đứng dậy:
- Hiện tại không phải thời đó của cha mẹ, kết hôn để có con là chuyện đương nhiên, phụ nữ không phải là máy đẻ, em vẫn chưa hưởng thụ đủ, vả lại sinh con không đơn giản như anh nghĩ, mười tháng mang thai, sinh xong còn phải ở cữ, khôi phục vóc dáng, không một hai năm là không tốt được, hơn nữa, hơn nữa____
Hơn nữa đây là bước tiến hóa từ một cô gái thành một người mẹ.
Cần có lòng kiên trì, tình yêu thương vĩ đại và ý thức trách nhiệm đủ đầy.
- Em sợ đau!
Một câu nhìn như lý do kiên định nhưng thực chất lại rất qua loa.
Tưởng Hiểu Lỗ kiếm cớ chạy vào thư phòng, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra hòm thư, né tránh chủ đề này.
Ninh Tiểu Thành ngồi ở phòng khách một lát, rất yên tĩnh, biểu cảm không rõ là bất đắc dĩ hay không vui.
Không vui ư, quả thực có, không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ lại không thích có con như thế.
Cũng không ngờ cô lại hiểu lầm anh, tưởng anh xem cô thành máy đẻ.
Có thể hiểu không, có thể, Tưởng Hiểu Lỗ nhìn như người lớn, kỳ thực vẫn là một cô bé, rất bướng bỉnh.
Trong lòng luôn theo đuổi cách sống mà cô thích.
Anh bị hành hạ đủ rồi, nhưng cô thì chưa.
Làm sao đây? Chờ chứ sao.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Thành đẩy mở cửa thư phòng, đứng ở cửa:
- Buổi tối nấu thịt bò cho em ăn, nhé?
Tưởng Hiểu Lỗ tưởng anh ở bên ngoài mất hứng, không ngờ anh chủ động vào yêu cầu nấu cơm, cô lập tức bay qua ôm hôn thật kêu lấy lòng:
- Được!
Thế là trong khoảng thời gian thất nghiệp, Tưởng Hiểu Lỗ lại trải qua cuộc sống nghỉ đông và nghỉ hè thời đi học trước đây.
Mỗi ngày ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, xem ti vi, lên mạng, làm bừa bộn nhà cửa, rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn bắt đầu thu dọn tủ quần áo, quần áo cô rất nhiều, không ít thứ chính cô cũng quên mất là mua hồi nào, thử cái này, mặc cái kia, cảm thấy không thích hợp hoặc size nhỏ liền vứt cho Trịnh Hân, hoặc đưa lên mạng bán.
Ninh Tiểu Thành không thể tưởng tượng nổi hành vi này của cô, anh nằm trên giường nhìn cô chụp hình trong toilet, em mua không phải vì thích mặc sao, mặc không được còn có thể đem đi bán? Bây giờ đang thịnh hành như vậy à?
- Anh thì biết cái gì.
Tưởng Hiểu Lỗ nói năng hùng hồn:
- Nhiều bộ của em đều là đồ mới không phải đồ cũ, đây gọi là hai bên đều có lợi, vừa được giá vừa được dùng.
Ninh Tiểu Thành tiện tay khảy khảy đống hộp lớn nhỏ cô vứt trên giường:
- Trang sức này không dùng cũng có thể bán à?
Anh hỏi đơn thuần là vì hứng thú và hiếu kỳ. Tưởng Hiểu Lỗ để bàn ủi xuống chạy tới giật phắt lại:
- Không bán trang sức! Đánh chết cũng không bán!
Tiểu Thành bĩu môi, quần áo và kim cương vẫn là thân thiết với kim cương hơn, trước đây không nhìn ra, Tưởng Hiểu Lỗ cũng là một tổ tông mắt dính tiền.
Đồng thời, Tưởng Hiểu Lỗ cũng bắt đầu lao vào nhiệt huyết tìm việc.
Cô không giới hạn trong nghề tín thác mà quăng lưới trên diện rộng, muốn thử thăm dò nghề tài chính, nhưng tình hình nghề nghiệp hiện nay, người làm nghề tín thác nhảy sang nghề tài chính quá nhiều, rất nhiều nghiệp vụ và phương pháp xử lý cũng đã khác, dù có đi thật cũng khó mà hòa nhập.
Vì tìm công việc mới, đồng hồ sinh học của Tưởng Hiểu Lỗ bắt đầu trở nên không cố định, chuyện thức đêm đã thành như cơm bữa, thường xuyên một hai giờ sáng còn canh máy tính.
Ngày hôm đó____
Cô chợt tìm thấy thông tin tuyển dụng của một công ty quản lý tài sản, tiền lương rất cao mà cách nhà cũng không xa, yêu cầu là có kinh nghiệm xử lý việc tín thác hoặc các công việc liên quan, chắc mới thành lập, môi trường làm việc rất tuyệt. Quan trọng nhất là điều được viết ở trang đầu: ưu tiên nữ.
Tưởng Hiểu Lỗ hưng phấn, đầu óc nóng lên, theo thói quen muốn gọi Ninh Tiểu Thành đến xem. Nhưng cô quên mất anh ngủ rất sâu, cô đá anh trong chăn một cú:
- Nè__
Ninh Tiểu Thành thình lình bị đánh thức, nóng nảy, mắt buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy, nhíu mày:
- Nửa đêm không ngủ, Tưởng Hiểu Lỗ, em rốt cuộc muốn làm gì?
Anh cảm thấy bây giờ cô như điên rồi:
- Chỉ là thất nghiệp thôi mà? Có cần mãi vậy không? Thật xem sự nghiệp bao lớn chứ, em nhìn đi bây giờ là mấy giờ rồi?
Tưởng Hiểu Lỗ không ngờ Ninh Tiểu Thành lại nặng lời như thế, cô nghẹn, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Đá anh xong cô cũng hối hận, vốn định xin lỗi, nhưng nghe anh nói vậy, lòng tự ái của cô nổi lên, chữ xin lỗi làm thế nào cũng không thốt được.
Trả lời Báo cáo
tranthithuylam 107# Tác giả| Đăng lúc 2 giờ trước | Chỉ xem của tác giả Chương 40
- Hôm đó mình đang ở nhà dọn đồ, bày đầy sàn, kết quả mẹ ảnh tới, biểu cảm lúc đó hả, không thể nào hình dung nổi.
Tưởng Hiểu Lỗ nằm trên giường, kể cho Thường Giai nghe chuyện sau khi mình thất nghiệp bị Đoàn Thụy thình lình tập kích.
- Mình còn mặc đồ ngủ mà bà ấy đến dưới nhà, sắp lên.
Bây giờ nhắc tới, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn thấy rùng mình.
Thường Giai hưởng thụ massage bằng tinh dầu, nhắm mắt:
- Mẹ Ninh Tiểu Thành nhìn rất có tố chất, sẽ không làm cái trò mẹ chồng xấu vào nhà bới móc chứ?
Tưởng Hiểu Lỗ không vui:
- Không phải, hôm đó bà ấy tình cờ đi ngang qua, biết mình thích ăn bánh mứt táo nên tiện đường mua đem tới, tưởng trong nhà không có ai, muốn để ở phòng bảo vệ, ai dè thấy cửa sổ nhà mở nên tóm gọn.
Thường Giai hỏi:
- Thấy cậu ở nhà đợi việc nên mất hứng hả?
- Không có, bà ấy ngồi ở nhà năm phút, nói mấy câu liền đi, còn nói mình công việc mệt mỏi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt.
Tưởng Hiểu Lỗ ủ rũ không vui:
- Bà ấy càng như vậy mình càng thấy áy náy, luôn muốn tìm việc nhanh nhanh chút. Cậu không biết cái vẻ mặt hung hăng của Ninh Tiểu Thành đâu___
Tưởng Hiểu Lỗ tức tối.
Đoàn Thụy là một bà lão rất mạnh mẽ, đạo hạnh rất cao, điều này Ninh Tiểu Thành thật sự đã kế thừa được mẹ mình, có gì không vui chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt, rất khoan dung, luôn khiến người ta không đoán được, nụ cười mỉm lộ ra sự dung túng dành cho bạn nhưng cũng chính nó khiến bạn cảm thấy rất xấu hổ.
- Là tự cậu nghĩ vậy, người ta đó là gia giáo, là tu dưỡng, là độ lượng. Nửa đêm nếu mình đang ngủ ngon lành mà bị cậu đạp tỉnh, không đánh cậu đã xem như tốt tính lắm rồi.
Thường Giai rên một tiếng thoải mái, nói với thợ massage:
- Qua trái một chút, dạo này tăng ca, vai không thoải mái.
...
- Cậu cứ như Ngô Tỉnh á, mình và ảnh chưa ra đâu vào đâu hết mà ảnh cứ quản này quản nọ với mình, nói ảnh hai câu là ảnh muốn hỏi cho rõ ràng tổ tông tám đời, còn bảo mẹ ảnh tới đơn vị trực tiếp quan sát mình nữa chứ.
Thường Giai vừa nhắc tới Ngô Tỉnh là phiền, cau mày:
- Cậu nói xem, sao ảnh luôn tự cảm thấy hài lòng thế nhỉ.
- Không phải cậu thích đàn ông tự tin à?
Tưởng Hiểu Lỗ nằm thẳng đơ trên giường, quét lớp màng mặt thật dày.
- Là tự tin chứ không phải tự phụ, đàn ông mà tự phụ là người ta ghét lắm.
Thường Giai có tiêu chuẩn chọn bạn của mình, vả lại còn khá nghiêm ngặt:
- Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ tìm người như vậy.
Một gã đàn ông cà lơ phất phơ, ôm lý tưởng sống ăn no chờ chết. Thình lình dọa cô giật mình, tưởng rằng cô sẽ vui vẻ, kỳ thực chỉ khiến cô càng ghét.
- Haiz, cậu không cảm thấy kỳ thực bản chất Ngô Tỉnh rất tình cảm lãng mạn hả?
Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng đầu, gối lên cánh tay, cười hì hì:
- Đẹp trai, lại còn tặng hoa cho cậu nữa.
- Một nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu thì cứ nghiên cứu lịch sử đi, không an phận.
Thường Giai lẩm bẩm, chợt nảy lên một ý nghĩ:
- Hiểu Lỗ, hay là cậu đi thi viên chức đi, ít nhất có một công việc ổn định, không nhọc tâm lo lắng.
- Cậu tưởng mình mới tốt nghiệp à?
Tưởng Hiểu Lỗ lườm bạn:
- Lúc đó cậu vì thi làm phiên dịch mà chịu khổ cỡ nào, mình bây giờ nghĩ tới còn thấy sợ nè.
Cô và Thường Giai từng thuê trọ chung một quãng thời gian, cũng vì thế nên mới biết.
Khi đó Thường Giai vì để đạt điểm cao trong kỳ thi mà nửa đêm mặc áo bông ngồi xổm ở ban công học ngữ pháp và từ chuyên ngành, ngôn ngữ cô ấy học không phải tiếng Anh, lúc mới ở chung, Tưởng Hiểu Lỗ nửa đêm đi vệ sinh nghe cô ấy nhắm mắt đọc ji li wa la gì đó, còn ngồi xổm ở góc tường, suýt dọa Tưởng Hiểu Lỗ bị bệnh luôn.
Nhắc tới chuyện trước đây, Thường Giai cười ha hả, cười xong lại bắt đầu cay đắng:
- Những nỗi khổ khi đó, bây giờ sắp không nhớ nổi nữa rồi.
Điều bây giờ nhớ được, là những buổi tăng ca, bôn ba ngày này qua ngày khác, mở mắt là mệt mỏi nghĩ mình đang ở nơi nào.
- Hiểu Lỗ, cậu còn nhớ trước đây không?
Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt rên khẽ, khóe môi hơi cong:
- Nhớ chứ, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, cái nào mình cũng nhớ.
- Cho nên cậu sống ung dung hơn mình, cũng tự tại hơn mình.
Thường Giai thở ra nhẹ nhõm từ nội tâm:
- Trạng thái cuộc sống của cậu bây giờ là khát vọng của biết bao người, nhưng cậu cứ không biết đủ, chứng minh trong lòng cậu còn có điều theo đuổi, có điều theo đuổi là tốt, đừng để cuộc sống trôi qua kiểu nhìn không thấy đích, vậy thì hỏng mất.
Tưởng Hiểu Lỗ chợt mở mắt.
Như được một lời nhắc nhở.
Ra khỏi thẩm mỹ viện, Thường Giai phải về đơn vị tăng ca, Tưởng Hiểu Lỗ muốn đi đến nơi phỏng vấn đã hẹn trước, hai người phụ nữ cùng đeo kính râm lên, mở cửa xe, huýt sáo với đối phương.
- Thư ký Thường, tăng ca vất vả, mong nhẫn nhịn chịu đựng.
- Giám đốc Tưởng, sinh tồn không dễ, chúc phỏng vấn thuận lợi.
Tiếng cười khúc khích lanh lảnh, Tưởng Hiểu Lỗ rời đi.
Tối đó, trong cơn nóng giận, Tưởng Hiểu Lỗ đã ôm gối ra phòng khách, xung đột nhỏ không tới mức phải chiến tranh lạnh, cô chính là muốn hờn dỗi, cô đau lòng không phải vì giọng điệu nói chuyện của Ninh Tiểu Thành khi bị đá tỉnh mà vì câu nói kia của anh “Chỉ là thất nghiệp thôi mà?”
Xí! Xem thường ai chứ. Anh càng nói vậy, Tưởng Hiểu Lỗ lại càng muốn làm ra chút sự nghiệp.
Dù sao cũng không căng thẳng lâu, hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, cô buồn bực, tóc rối bời ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Ninh Tiểu Thành:
- Sao em ngủ ở đây?
- Tự em lên.
Ninh Tiểu Thành cũng giả bộ giật mình, ánh mắt trong veo:
- Nửa đêm em nhắm mắt đi tới, cứ chui vào chăn anh, nói em lạnh, bắt anh ôm em.
Nói cứ như thật, Tưởng Hiểu Lỗ suýt tin anh!
- Không thể nào___
Cô vén chăn, chạy ra cửa, nhìn phòng khách rồi lại nhìn anh đầy nghi ngờ.
Sắc mặt Ninh Tiểu Thành thản nhiên tiếp nhận ánh mắt chất vấn của cô.
Nhìn rồi nhìn, hai người đều không kiềm được, bật cười.
Đều tại anh đêm khuya lén lút đến phòng khách, thấy cô co ro tội nghiệp nên ra tay vừa lặng lẽ vừa nhanh chóng, trực tiếp bế cô về thôi.
Trước đây anh cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nặng, cõng còn phải gắng sức nhưng bây giờ thì riết cũng quen, lúc anh bế, cô trong giấc mộng thấy quen thuộc, vô thức dựa vào cổ anh, dùng mũi cọ cọ anh.
Chóp mũi lạnh băng.
Lúc cô ngủ khiến người khác thương hơn lúc cô tỉnh nhiều, mặt áp lên, môi hơi há, hàng mày cong cong, trầm tĩnh, đôi lúc mệt còn có thể nghe tiếng hít thở.
Ninh Tiểu Thành nói cô ngáy cô không thừa nhận, mặt đỏ lên, hậm hực ngụy biện.
Ở trên xe, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn soi gương, người trong gương mỉm cười, tâm trạng cuối cùng cũng không còn mờ mịt nữa, sáng sủa hẳn lên.
...
Công ty phỏng vấn này là công ty quản lý tài sản, do thương nhân nước ngoài đầu tư, vừa thành lập chưa tới một tháng, đang trong giai đoạn khởi đầu, Tưởng Hiểu Lỗ ứng tuyển vị trí đánh giá rủi ro tài sản, tiền lương hậu hĩnh, ngoài ra còn có các loại tiền thưởng khác, rất đông người cạnh tranh.
Chủ phỏng vấn là một phụ nữ, nhà phân tích tài vụ cao cấp, rất chuyên nghiệp.
- Cô Tưởng, cô biết đấy, quy mô khởi nghiệp của chúng tôi bao gồm quyết định của người đầu tư sáng lập, là đội tinh anh phạm vi nhỏ, tổng cộng chỉ mười mấy người, cho nên rất thận trọng khi chọn đối tượng hợp tác, cá nhân tôi rất thưởng thức năng lực của cô, nhưng tư liệu của mọi người tham gia phỏng vấn đều phải chuyển tới ông chủ ở Hongkong, do ông ấy quyết định.
Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ rất nôn nóng nhưng ngoài mặt vì không để đối phương nhận ra nên giả vờ bình tĩnh:
- Được, cám ơn cô.
- Ngoài ra, công việc này của chúng tôi có thể cần đi công tác nhiều, địa điểm chủ yếu là Quảng Châu, Thượng Hải và Hongkong, tình trạng hôn nhân cũng như tình trạng sinh con của cô cũng nằm trong phạm vi chúng tôi cân nhắc.
Tưởng Hiểu Lỗ nói thẳng:
- Tôi đã kết hôn nhưng chưa dự định có con. Trong thời gian ngắn sẽ không có.
Chủ phỏng vấn mỉm cười, bắt tay tiễn:
- Mong có cơ hội gặp lại.
Tưởng Hiểu Lỗ là người cuối cùng phỏng vấn, quản lý tài vụ làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sửa sang lại tư liệu của 5 người giao cho trợ lý:
- Lập tức fax qua cho chủ tịch Hoa, khi nào ông ấy rảnh rỗi sẽ xem, nếu không có ứng viên thích hợp thì khoan gỡ thông báo tuyển người.
- Vâng.
Trợ lý nhanh nhẹn vào phòng fax.
Thậm chí chưa uống xong một ly cà phê, trợ lý lại quay về, lần này trong tay chỉ cầm tư liệu của một người.
Quản lý tài vụ rất kinh ngạc:
- Nhanh thế, không hài lòng ai cả à?
Trợ lý để CV của Tưởng Hiểu Lỗ lên bàn, ngón tay gõ gõ:
- Chủ tịch Hoa bảo dùng cô ấy, không mời ai nữa.
- Xem ra___
Quản lý tài vụ cau mày, quan sát Tưởng Hiểu Lỗ một lúc:
- Chủ tịch Hoa cũng thích mỹ nhân.
...
Tưởng Hiểu Lỗ ra khỏi nơi phỏng vấn, về nhà Đỗ Huệ Tâm, mang ít quần áo cho Trịnh Hân, em ấy ở sân bay lần lữa không chịu gặp mặt, Tưởng Hiểu Lỗ dứt khoát đem qua luôn.
Đỗ Huệ Tâm giữ cô lại ăn tối.
Lúc xuống lầu tiện thể đưa cô một túi rác đem đi bỏ.
Tưởng Hiểu Lỗ xách túi rác, đứng cách thùng rác hơn 1 mét, xoay xoay tay:
- Hey____
Nắp thùng rác bị lật ngược, túi rác rơi vào thùng, Tưởng Hiểu Lỗ cười hì hì, cô là người rất biết tìm niềm vui từ những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt.
Rẽ khúc quanh, cô thấy cha mẹ Lý Triều Xán ngồi trên bồn hoa trách móc nhau, vẻ mặt cha Triều Xán không vui.
Tưởng Hiểu Lỗ chào họ:
- Dì, dượng, hai người ra ngoài dạo ạ?
Mẹ Lý Triều Xán, Trần Thục Phương, là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng, thấy Tưởng Hiểu Lỗ thì vẻ mặt đôn hậu:
- Haiz, Hiểu Lỗ, dì già rồi hồ đồ, dượng Lý đang trách mắng dì đây nè.
- Sao thế ạ?
Tưởng Hiểu Lỗ thân thiết bước tới:
- Con có giúp gì được không ạ?
- Cũng không phải chuyện gì lớn, bóng đèn hành lang không cháy, dượng Lý con đứng thay, bảo dì giúp một tay, dì bước ra ngoài liền tiện tay đóng cửa, thế rồi___
Trần Thục Phương cười ha ha:
- Hai người già không ai xách theo chìa khóa, bị nhốt bên ngoài rồi, trong túi không có tiền, dượng Lý con gấp về xem đá banh, đang bực mình.
Tưởng Hiểu Lỗ còn tưởng chuyện gì:
- Ồ, dì dượng cứ tới nhà con xem đi ạ. Chờ Triều Xán về đưa chìa khóa thôi.
- Hôm nay Triều Xán trực, không đi được, hai ngày nay công việc bận lắm, có vụ án, dì bảo lão lừa thô lỗ này đi xe buýt với dì đến đơn vị nó một chuyến để lấy nhưng ổng giận, nói gì cũng không nghe.
- Đi kiểu gì, một cắc tiền cũng không có mà đi.
Cha Triều Xán trừng vợ mình, chắp tay sau lưng.
Trần Thục Phương quở:
- Chậc, bảo vệ rồi chòm xóm láng giềng nè, có thể không đưa mình chút tiền xe sao?
- Ồ__
Tưởng Hiểu Lỗ nhiệt tình, miệng nhanh hơn não:
- Vậy lát nữa để con lái xe đến đơn vị Triều Xán lấy chìa khóa giúp dì, dì với dượng vào nhà con ngồi trước đi ạ, tới lui cũng mất nửa tiếng, đừng ở bên ngoài bị lạnh.
- Ngại quá.
Cha Triều Xán vội nghiêm mặt:
- Dượng giận dì Trần thôi, sao phiền con được, con mau về nhà đi, để hai lão già này nghĩ cách được rồi.
- Đừng.
Tưởng Hiểu Lỗ nói là làm, cô lấy di động ra đưa cho Trần Thục Phương:
- Dì dượng đừng xem con là người ngoài, trước tiên dì gọi điện thoại cho Triều Xán, nói cậu ấy một tiếng, không có gì phải ngại hết, vừa hay bây giờ con về nhà cũng kẹt xe. Thời tiết hiện nay chưa đông nước nhưng cũng cóng người, đừng để sinh bệnh.
Mặt Trần Thục Phương đỏ lên, nhìn cha Triều Xán, nhận lấy điện thoại di động của Tưởng Hiểu Lỗ:
- Vậy chúng ta làm phiền Hiểu Lỗ một chuyến?
Gọi điện thoại cho Lý Triều Xán, vừa nghe nói là Tưởng Hiểu Lỗ tới, cậu nhảy cao cả thước, đáp ứng lia lịa.
Sau khi đưa hai vợ chồng già Trần Thục Phương vào nhà uống trà, Tưởng Hiểu Lỗ chạy đến chỗ phân cục của Lý Triều Xán.
Văn phòng đội trinh sát hình sự, Lý Triều Xán lau bàn qua lại mãi như bị bệnh quá hiếu động. Đồng nghiệp nhìn không nổi nữa, mắng cậu:
- Triều Xán, còn lau nữa là khăn lau hỏng luôn đấy.
- Sao ở dơ vậy được.
Lý Triều Xán cởi cảnh phục, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu lam, xắn tay áo:
- Như vầy mà để lãnh đạo đến xem thì ảnh hưởng gì đây.
- Phòng chúng ta không bao giờ có lúc sạch sẽ.
Đồng nghiệp hút thuốc, vắt chân:
- Khói hun lửa cháy, khỏi lau.
Bên ngoài có người gõ cửa, đều mặc thường phục, đồng nghiệp dụi thuốc, nhảy lên:
- Triều Xán, tôi đi nhé.
Gần đây có vụ án lớn, họ đã theo dõi rất lâu, hôm nay phải ra tay bắt nghi phạm, để một mình Lý Triều Xán ở lại trực, lỡ như có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì có thể để cậu và các anh em giúp đỡ. Không tới mức ngay cả một người xử lý tình huống khẩn cấp cũng không có.
Lý Triều Xán đang thảnh thơi đợi Tưởng Hiểu Lỗ đến lấy chìa khóa.
Chợt điện thoại bàn vang lên.
Bình thường điện thoại này đều là để bố trí nhiệm vụ, tâm Lý Triều Xán trầm xuống, vội bắt máy:
- A lô?
Trong khu có người báo án, một cô gái bị bạo lực gia đình, không thể phản kháng, tinh thần chồng bất ổn, cầm dao uy hiếp cô ấy, lẽ ra chuyện này phái cho đồn dân phòng đi, không tới lượt phân cục hình sự bọn họ, nhưng vì khu đó rất gần chỗ họ, đi bộ chỉ khoảng 5 phút, vì sợ xuất hiện sự cố tổn thương đến con người nên đồn dân phòng đặc biệt gọi điện thoại tới xin giúp đỡ.
Lý Triều Xán chạy nhanh, vừa nghe có nhiệm vụ là quên hết mọi thứ, vớ áo khoác chạy ra ngoài, lúc xuống lầu còn kéo theo hai người cùng đi.
Chạy xa rồi mới chợt nhớ chìa khóa không ở trong phòng radio mà ở trong túi, cậu vỗ đầu một cái. Nhưng bây giờ về thì không kịp nữa, mạng người quan trọng, không biết tình hình sao rồi, cứ để Tưởng Hiểu Lỗ chờ thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi trong xe đợi 20 phút, gọi điện thoại mà Lý Triều Xán không bắt máy, không kiên nhẫn nữa, bèn đến gõ cửa phòng radio.
- Ông ơi, ông biết Lý Triều Xán ở đâu không ông?
Ông lão mặc áo jacket màu mực, giọng run run:
- Cô là ai?
- Con là hàng xóm cậu ấy, cha mẹ cậu ấy quên chìa khóa, không vào nhà được, nhờ con tới lấy ạ.
- Ờ.
Ông lão buông xuống tâm đề phòng, đánh giá Tưởng Hiểu Lỗ qua kính cửa sổ nhỏ:
- Triều Xán nhận nhiệm vụ đột xuất, tới chỗ vụ án rồi, không xa đây đâu, cô đợi chút.
Thế là Tưởng Hiểu Lỗ lại buồn bực chán ngán ngồi đợi trong xe.
Trời đã tối, đèn đường sáng lên, Tưởng Hiểu Lỗ nghe nhạc, chợt nhớ nên gọi điện thoại cho Ninh Tiểu Thành, điện thoại còn chưa bấm xong dãy số thì chợt có mười mấy cảnh sát trong phân cục ào ào chạy ra.
Tưởng Hiểu Lỗ đâu từng gặp cảnh thế này, vội quay kính xe xuống ló đầu ra xem náo nhiệt, nghe người phía trước nói.
- Mau, mau, gọi xe cấp cứu chưa?
- Gọi rồi!
- Lý Triều Xán bị thương thế nào?
- Không biết, hình như rất nghiêm trọng, bị đâm mấy dao__
Tưởng Hiểu Lỗ nghe, tay run lẩy bẩy, mở cửa xuống xe lỗ mãng kéo một người cảnh sát lại, hỏi:
- Lý Triều Xán làm sao?
Cảnh sát sốt ruột muốn đuổi theo, không quan tâm Tưởng Hiểu Lỗ, buồn bực nói:
- Xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!!!
Tưởng Hiểu Lỗ đứng hoang mang tại chỗ mấy giây, chợt quay đầu khởi động xe, đi theo đám người họ.
Giữa vườn hoa trung tâm của tiểu khu cũ kỹ bừa bộn, người ta bu đen bu đỏ, không ngừng chỉ chỏ vào bên trong.
Có cảnh sát duy trì trật tự, có đồng nghiệp tới trước giúp đỡ bảo tránh đường, Tưởng Hiểu Lỗ theo sau họ, xuyên qua lớp lớp đám đông vây quanh__
Cô chợt cảm thấy ù tai, đau đầu.
Đám đông vẫn đang nghị luận.
- Lẽ ra bắt được rồi, cảnh sát kia cầm cái còng, hơi lỏng tay, không phòng bị, đúng lúc con dao đâm tới làm bị thương.
- Chậc chậc chậc, nghe nói đâm ba nhát đấy. Bắt được người chưa?
- Không phải ngồi trong xe đằng trước à? Đâm xong chân nhũn ra, tê liệt trên đất luôn.
- Nghiệp chướng, chuyện trong nhà mình, tiếc cho chàng trai trẻ đó.
Lý Triều Xán co quắp dưới đất, mắt phải đỏ tươi, máu thịt be bét, đã mất đi tri giác. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt đất, màu đỏ khô đông lại một mảng lớn trên nền gạch tràn ra đường, máu me đầm đìa! Nhìn mà kinh hãi!
- Tránh đường__
Công an duy trì trật tự đẩy Tưởng Hiểu Lỗ ra sau, ra hiệu cô đứng về phía sau, không được lại gần.
Tay anh ta vừa đụng tới Tưởng Hiểu Lỗ, cô chợt lách khỏi đám đông, vọt vào như điên, ôm lấy Lý Triều Xán, đỡ đầu cậu lên.
Máu ấm áp dính đầy cả tay cô.
Như trơ mắt nhìn người thân của mình ngã xuống, tuyệt vọng và hoảng sợ.
Tiếng gào khóc thê lương:
- Triều Xán____!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.