Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên
Đánh giá: 8.3/10 từ 20 lượt
Bạn đang đọc truyện Chuyện cũ của Lịch Xuyên của tác giả Huyền Ẩn trên website đọc truyện online.
Có một loại tình yêu là vì chia lìa. Sáu năm trước, bạn trai Lịch Xuyên đi không từ giã, từ đó về sau Tiểu Thu vẫn làm tù nhân của tình yêu, cô không rõ vì sao tình yêu sâu đậm như vậy, trong một đêm lại tựa như hoàng hạc.
Bí ẩn vì sao Lịch Xuyên bỏ Tiểu Thu mà đi, cắn nuốt trái tim của Tiểu Thu, lại một lần nữa gặp gỡ bất ngờ, Tiểu Thu bồi hồi trước việc tiến lùi. Đối mặt một người đàn ông vô cùng tốt nhẫn nhịn không nói, Tiểu Thu bỗng nhiên hiểu được hạnh phúc cho tới bây giờ cũng không phải dễ như trở bàn tay, không trọn vẹn và hoàn mỹ luôn đi theo nhau như hình với bóng.
Tiểu Đồng nói “Chỉ có một mình anh ta, mỗi lần đều boa rất nhiều. Cho nên tụi mình cũng vui vẻ phục vụ cho anh ta. Vừa thấy anh ta đến, chỉ cần đi ra được, bình thường tụi mình đều đi qua hỏi xem anh ta cần gì, sau đó bưng cà phê tới cho anh ta.”
“Vì sao? Chỗ này không phải mỗi người đều tự xếp hàng mua cà phê sao?”
“Chân anh ta không tiện lắm.”
“À”
lúc này tôi mới chú ý cạnh bàn anh ta có một cây gậy chống màu đen. Nhưng cả người anh ta hoàn toàn không khác gì người bình thường.
“Sao lại không tiện?”
tôi lại hỏi.
“Cũng không phải thật không tiện, chỉ là đùi phải có tật mà thôi.”
“Có lẽ là thương tích tạm thời.”
tôi nói.
“Không phải. Xe anh ta dừng ở chỗ cho người tàn tật. Xe xịn SUV.”
“Đừng lo, em không phải người đầu tiên làm đổ cà phê lên người anh ta. Yên tâm đi, tụi anh sẽ không nói cho ông chủ. Chỉ có điều, lần sau thấy trai đẹp phải bình tĩnh.”
Sau đó anh ta cúi đầu lại, hơi hơi nói giỡn nói
“Khuyên một câu, nghe hay không tùy em: tuyệt đối đừng lãng phí thời gian cho anh ta. Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái đâu.”
Có một loại tình yêu là vì chia lìa. Sáu năm trước, bạn trai Lịch Xuyên đi không từ giã, từ đó về sau Tiểu Thu vẫn làm tù nhân của tình yêu, cô không rõ vì sao tình yêu sâu đậm như vậy, trong một đêm lại tựa như hoàng hạc.
Bí ẩn vì sao Lịch Xuyên bỏ Tiểu Thu mà đi, cắn nuốt trái tim của Tiểu Thu, lại một lần nữa gặp gỡ bất ngờ, Tiểu Thu bồi hồi trước việc tiến lùi. Đối mặt một người đàn ông vô cùng tốt nhẫn nhịn không nói, Tiểu Thu bỗng nhiên hiểu được hạnh phúc cho tới bây giờ cũng không phải dễ như trở bàn tay, không trọn vẹn và hoàn mỹ luôn đi theo nhau như hình với bóng.
Tiểu Đồng nói “Chỉ có một mình anh ta, mỗi lần đều boa rất nhiều. Cho nên tụi mình cũng vui vẻ phục vụ cho anh ta. Vừa thấy anh ta đến, chỉ cần đi ra được, bình thường tụi mình đều đi qua hỏi xem anh ta cần gì, sau đó bưng cà phê tới cho anh ta.”
“Vì sao? Chỗ này không phải mỗi người đều tự xếp hàng mua cà phê sao?”
“Chân anh ta không tiện lắm.”
“À”
lúc này tôi mới chú ý cạnh bàn anh ta có một cây gậy chống màu đen. Nhưng cả người anh ta hoàn toàn không khác gì người bình thường.
“Sao lại không tiện?”
tôi lại hỏi.
“Cũng không phải thật không tiện, chỉ là đùi phải có tật mà thôi.”
“Có lẽ là thương tích tạm thời.”
tôi nói.
“Không phải. Xe anh ta dừng ở chỗ cho người tàn tật. Xe xịn SUV.”
“Đừng lo, em không phải người đầu tiên làm đổ cà phê lên người anh ta. Yên tâm đi, tụi anh sẽ không nói cho ông chủ. Chỉ có điều, lần sau thấy trai đẹp phải bình tĩnh.”
Sau đó anh ta cúi đầu lại, hơi hơi nói giỡn nói
“Khuyên một câu, nghe hay không tùy em: tuyệt đối đừng lãng phí thời gian cho anh ta. Anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn người khác một cái đâu.”