Chương 11: Gặp Rắc Rối
Hạnh Phúc Đen
19/05/2015
Chiều hôm đó, nó một mình ôm cặp lén lút vào lớp học tiết chiều, do ở nhà có việc nên Lam không đến được, còn Mi thì mệt quá nên cúp tiết luôn. Hành lang khu A vắng vẻ hẳn, vì chỉ có mỗi lớp nó có tiết buổi chiều. Cứ cắm cúi bước đi, nó vô tình va chạm vào một bạn nữ sinh đang đi ngược chiều, ngước mặt lên, nó nhìn bạn nữ sinh đó rồi xin lỗi. Thì ra bạn ấy là người trong thang máy lúc sáng, nhỏ đưa mắt giận dữ nhìn nó quát:
- Mày đi đứng kiểu gì thế???
- Bạn ơi, cho mình xin lỗi. Bạn có sao không. Vờ xin lỗi, nó nghĩ thầm:" người gì mà khó khăn ", nhỏ kia làm bộ bị đau, xoa xoa tay quỵ xuống đất mặt mếu máo. Cùng lúc ấy, có một bóng người tạt ngang xong mất dạng, nó không quan tâm mấy, khẽ quỳ xuống hỏi thăm bạn nữ kia đang ôm tay.Chợt " bốp ", có cái gì đó đập vào đầu nó, đau điếng nó ngất lịm đi.
Trong lớp, Minh đang loay hoay tìm nó để báo thù, nhưng nó biệt tăm. Cũng đã vào tiết rồi, mà nó vẫn chưa vào, lo lắng Lăng Phong cầm điện thoại gọi về nhà, nhưng bà vú bảo trưa giờ nó không về nhà. Bách Nhật cũng lục trong hồ sơ điện thoại tìm số của Lam để gọi thử, do bữa tình cờ nghe Lam nói chuyện với một nhóc lớp dưới, và đọc số phone của mình cho cậu nhóc, nên Nhật lưu lại để phá chơi. Bấm nút gọi, tiếng chuông đổ một hồi dài, nhưng không có ai trả lời, Nhật bèn nhắn 1 tin nhắn:" Tôi là Nhật, Thiên Di có đang ở với em không?? "
Triết Minh như nhận thấy điều bất thường, cũng hỏi nhỏ Thảo số của Mi, Minh gọi vài phút sau Mi bắt máy với cái giọng ngái ngủ.
-A..lô ...ai vậy??
- Anh là Triết Minh.
- * mắt sáng rực * Vâng. Anh gọi Mi có gì không??
- À anh muốn hỏi Mi, Di có ở đó với em không??
- Không anh Minh ơi, nảy mệt quá em về ngủ, nhỏ Di bảo đến lớp học mà. Sao thế anh? * mặt hốt hoảng *
- Vậy hả? Nảy giờ Di không vào lớp em à.
- Vâng. Em sẽ đến đó ngay. Anh liên lạc cho Di hộ em cái. Chắc nó la cà, hay ngủ quên ở đâu rồi.
- Ừh! Okay em.
Nói xong Minh quay sang hai người kia như muốn hỏi tìm được nó không? " Tít " máy Nhật có một tin nhắn reep lại từ số của Lam:" Dạ chào anh, nảy nhà e có việc, Di tự đến lớp mà??? "
Lo lắng tột độ, Nhật gọi lại ngay nhỏ Lam báo chuyện nó mất tích. Lam vội vã liên lạc cho Mi và cả hai cùng đến lớp ngay sau đó. Phong gọi cho cả đám vệ sĩ tới khu thương mại tìm nó, nhưng không có tin tức. Còn 5 người bọn họ lo lắng chạy khắp hành lang tìm nó, chợt gặp một em nữ sinh lớp dưới, Mi nhanh chân chạy lại hỏi em ấy:
- Em ơi, em có thấy Di đi ngang đây không? Di là bạn bị thầy giám thị rượt hôm bữa á???
Cô bé nhanh chóng gật đầu, bảo rằng:" Nảy em có thấy cái chị bị thầy giám thị rượt hôm bữa đụng phải Linh bạn em, sau đó....có 1 chị khác dùng gậy đập vào đầu chị ấy, rồi có...một nhóm người đến mang chị ấy đi...hướng ở lối thoát hiểm.." Lập tức cả 5 người bọn họ chạy nhanh theo hướng đó tìm nó. Phong chạy ra vườn nhân tạo, Mi và Minh ra căn tin trường, Lam và Nhật chạy ra cổng hỏi thăm bác bảo vệ.
Còn nó, đầu óc vẫn quay cuồng, sau lưng còn đau inh ỉ, nó chớp chớp mắt nhìn xung quanh. Cố nhớ lại cảnh tưởng lúc nảy, nó thắc mắc sao đám người kia lại nhốt nó vào đây, còn trói tay chân nó lại nữa. Chợt một xô nước lạnh từ trên xối thẳng vào mặt nó, một ả con gái mặc đồng phục của trường nó bước vào, lại là nhỏ lúc nảy. Nó nhìn ả ta căm phẫn hỏi:
- Sao lại bắt tôi vào đây??
- Muốn đùa với mày một tí thôi.
- Tôi không có hứng đùa với mấy người, thả tôi ra.
Ả ta điệu đà tiến lại phía nó, dùng bàn tay thon dài của ả bóp chặt miệng nó.
- Tao không có quyền quyết định cho mày ra hay không. Chị hai sẽ xử mày, tao chị làm theo nhiệm vụ thôi. Vừa nói ả càng bóp chặt miệng nó hắn, đau điếng nó co giò đạp cho ả ta một phát.
Nhỏ đó ngả nhào giương mắt nhìn nó, từ xa một ả có vẻ dữ tợn hơn bước ra cùng với cả đám nữ sinh, đi sau cùng là vài thằng đầu gấu cầm gậy vỗ vỗ. Nó nhếch mép cười khinh, làm cho vài nhỏ nữ sinh rùng sợ, vì những đứa bị bắt đến đây mấy lần trước đều cúi đầu, van xin, hoặc khóc lóc thảm thiết van xin chị hai
Ả vừa bước ra hất hàm ra lệnh cho đám nữ sinh xông vào đánh nó, ngay lập tức cả đám xông vào nó như hổ đói thèm thịt. Đứa thì bạt tay nó, nhỏ dữ dằn hơn là xé áo, đứa thì nắm đầu nó giật, vài ba đứa cầm hột gà, hột vịt đập vào người nó rồi cười sằng sặc. Đưa đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn đám nữ sinh đang xỉ nhục nó, cắn răng nó chịu cố đựng những bạt tay trời giáng đến nổi khiến môi bật máu, hay những cú nhéo vào hông, vào đùi tê rát của mấy ả còn lại.Đầu nó ê buốt, nhức nhối bởi bàn tay của hai đứa nữ sinh lớp 10c3 đang ghì chặt, kéo đầu nó đập mạnh vào tường. Lo lắng cho nó, Lăng Phong ấn số gọi ngay cho nó, cũng may điện thoại vẫn còn đổ chuông. Bên kia điện thoại trong ba lô nó chợt reo lên, lại bị một nữ sinh khác nửa hất văng, vô tình những vật dụng trong ba lô va chạm vào nút trả lời. Đầu dây bên kia, Lăng Phong mừng rỡ mở loa lớn cho cả đám cùng nghe:" Đánh nó mạnh vào, tát nó cho tao, tụi bây cứ nhéo mạnh tay vào đùi nó, cho nó khỏi đi theo anh Phong. Mấy thằng đầu gấu tao thuê đâu, kêu nó vào đây đánh gãy chân con nhỏ này cho tao..." Lăng Phong tức giận tắt máy, ngay tức khắc Bách Nhật cầm laptop nối với cuộc điện thoại vừa rồi, dò tìm sóng âm và định vị nơi nó bị bắt. Mọi tín hiệu và thông tin đều đổ dồn về ngôi nhà hoang gần trường, Minh vội gọi cho vệ sĩ tới, cả 5 người vội phóng xe tới đó trong tích tắc.
Còn nó, vừa bị cả đám nữ sinh tát, nhéo, xé đồ, giờ lại bị đám con trai dữ tợn trói vào cột dùng roi quất. Từng lằn roi khứa sâu vào da thịt nó, hiện lên những lằn ngang dọc rướm máu, và kèm theo đó là những lời đe dọa của ả chị hai đang ngồi chễm chệ trên cái ghế bành kia, vẻ mặt ả tàn ác, đắc chí.
- Tao chỉ cảnh cáo mày thôi. Tam đại hot boy là của bọn tao, mày mà có giành thì đừng trách tao.
Đù đau đớn, mọi sức lực dường như mất hết, nhưng nó vẫn còn nhổ nước bọt cười khinh, đáp trả lời của ả ta.
- Haha. Thì ra cũng chỉ là cô ghen tức với tôi, thật ngốc nghếch khi các người nghĩ tôi đang giành ba tên đó. Hahaha...xem ra cô đã phí tiền khi thuê người xử tôi rồi. Hahaha.
Ả xanh mặt tức giận, tiến lại gần nó tự tay ả tán vào mặt nó năm lằn dấu tay in rõ trên má nó, môi nó rách một đường máu lại ứa ra.
" RẦM!!! " cánh cửa bật tung ra, đám vệ sĩ canh cửa của ả bị đánh nằm la liệt, còn mấy nhỏ nữ sinh đều bị đám vệ sĩ của Phong tóm cổ, Lăng Phong trừng mắt nhìn ả ta. Mi, Lam chạy vào hất ả té sang một bên, Minh và Nhật tung quyền đá văng mấy tên đầu gấu. Lăng Phong lạnh lùng lướt qua ả, mở dây cởi trói cho nó, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình phủ lên người nó.
Nó sắp ngã xuống, toàn thân nó nhức nhối, tê buốt, hắn bế nó lên rồi quay lại nói với đám vệ sĩ:
- Trói cô ta lại, sau đó mang đến cho Lâm phó tổng dạy dỗ. Tôi về lo cho đại tiểu thư, lát sẽ sang bên đó.
Mọi người vội vã đưa nó ra xe về nhà hắn, chiếc BMW phóng nhanh như điên trên con đường. Xe dừng lại, đám vệ sĩ vội vả mở cổng, mấy người nữ hầu hớt hãi chuẩn bị đồ dùng y tế, ông Mast vị bác sĩ chăm cho hắn từ nhỏ cũng có mặt. Lăng Phong vội vã bế nó váo thang máy, nhanh chóng vào phòng nó, đặt nó xuống thật nhẹ nhàng. Nhật, Minh, Mi và Lam chạy theo sau, cả ông Mast cũng cầm theo giỏ xách của bệnh viện vội vã vào phòng nó.
Quan sát hồi lâu ông Mast bảo:
- Con bé đã ngất rồi, trước tiên hai cháu gái hãy tắm sạch sẽ cho cô bé. Rửa nhẹ các vết thương, sau đó chọn một bộ đồ thoải mái nhất mặc cho cô bé. Ta cùng ba cháu trai đây sẽ ra ngoài chờ, nên nhớ phải thật nhanh và nhẹ nhàng.
- Dạ. Mi lễ phép đáp.
Cánh cửa phòng đóng lại, Lam, Mi và bà vú già đỡ nó vào bồn tắm, Lam mắt đỏ hoe cởi cúc áo của nó, Mi nhẹ nhàng xối nước rửa qua các vết thương, bà vú ân cần lấy khăn chậm nhè nhẹ các vết máu trên người nó bị khô lại. Xong xuôi, Lam mặc cho nó một cái áo gài nút mỏng và cái quần vải ngắn để tiện việc lau vết thương. Lau nhẹ và sấy khô mái tóc nâu của Di, Mi đở nó nằm xuống giường.
Ông Mast dùng gạt lau sạch các vết thương trên tay nó, cẩn thẩn ông dùng đèn rọi vào mắt nó xem có tổn thương hay không, đưa tay ông xoa nhẹ chân phải của nó rồi cho rượu thuốc vào xoa tiếp, sau đó ông dùng nẹp cố định chân nó....
Do mệt mỏi và quá sức nó ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Mi và Lam túc trực bên giường của nó, khẽ thổi nhè nhẹ vào các vết lằn của roi để lại, Mi thở dài nhìn nó. Còn Phong cùng Minh với Nhật đến gặp Lâm phó tổng để thưa chuyện, vừa đến nơi hắn đã thấy Lâm Nguyệt Vân ả đã bắt cóc và gây sự với Di đang quỳ trước mặt ông ấy. Thấy hắn, Lâm tổng sợ sệt mời hắn ngồi,ông cố lấy vẻ tự nhiên hỏi hắn:
- Thưa chủ tịch, Nguyệt Vân nó đã sai khi đánh em nữ sinh đó, nhưng xin chủ tịch hãy thứ lỗi cho con bé. Dù sao con bé ấy chỉ là một đứa nhà nghèo thôi mà.
- Đúng đó ba. Nó cà trớn, nên con mới cho người dạy dỗ mà.
Nguyệt Vân chen nói thêm vào, còn Lâm phó tổng vì cưng chiều con gái nên luôn bênh ả.
- Con nhà nghèo * nhếch mép *
ông có biết nữ sinh đó là người như thế nào không??
- Nó chỉ là một đứa nghèo nàn, ba làm hồ, má bán hoa thôi. Chứ có gì ghê gớm đâu anh Phong. Ả Nguyệt Vân lại giành trả lời.
- Im miệng. Cô không có tư cách nói chuyện với tôi, càng không có quyền kêu tên tôi. Cho cô biết, nữ sinh đó chính là Lữ Thiên Di..
- Ai chả biết hả anh. Ả lại ngắt ngang lời hắn.
- Đúng. Thế có ai thấy cái họ của cô ấy rất quen không...vâng không sai, thân phận thật sự của cô ấy chính là đại tiểu thư, con gái của Lữ Thiên Thành_ người đang nắm số cổ phần cao nhất trong tập đoàn, với cương vị là phó chủ tịch. Thế đã đủ chưa.Đã giàu hơn một phó tổng giám đốc chưa ạ.
Nói rồi Lăng Phong bỏ đi, ông Lâm liết nhìn oán trách con gái. Vì ông biết, mình sắp mất đi cái cương vị phó tổng giám đốc rối, ngày hôm sau Lâm phó tổng tức Lâm Vinh đã bị gián chức, Nguyệt Vân và cả đám nữ sinh khác đều bị đuổi học và không có ngôi trường nào nhận.
- Mày đi đứng kiểu gì thế???
- Bạn ơi, cho mình xin lỗi. Bạn có sao không. Vờ xin lỗi, nó nghĩ thầm:" người gì mà khó khăn ", nhỏ kia làm bộ bị đau, xoa xoa tay quỵ xuống đất mặt mếu máo. Cùng lúc ấy, có một bóng người tạt ngang xong mất dạng, nó không quan tâm mấy, khẽ quỳ xuống hỏi thăm bạn nữ kia đang ôm tay.Chợt " bốp ", có cái gì đó đập vào đầu nó, đau điếng nó ngất lịm đi.
Trong lớp, Minh đang loay hoay tìm nó để báo thù, nhưng nó biệt tăm. Cũng đã vào tiết rồi, mà nó vẫn chưa vào, lo lắng Lăng Phong cầm điện thoại gọi về nhà, nhưng bà vú bảo trưa giờ nó không về nhà. Bách Nhật cũng lục trong hồ sơ điện thoại tìm số của Lam để gọi thử, do bữa tình cờ nghe Lam nói chuyện với một nhóc lớp dưới, và đọc số phone của mình cho cậu nhóc, nên Nhật lưu lại để phá chơi. Bấm nút gọi, tiếng chuông đổ một hồi dài, nhưng không có ai trả lời, Nhật bèn nhắn 1 tin nhắn:" Tôi là Nhật, Thiên Di có đang ở với em không?? "
Triết Minh như nhận thấy điều bất thường, cũng hỏi nhỏ Thảo số của Mi, Minh gọi vài phút sau Mi bắt máy với cái giọng ngái ngủ.
-A..lô ...ai vậy??
- Anh là Triết Minh.
- * mắt sáng rực * Vâng. Anh gọi Mi có gì không??
- À anh muốn hỏi Mi, Di có ở đó với em không??
- Không anh Minh ơi, nảy mệt quá em về ngủ, nhỏ Di bảo đến lớp học mà. Sao thế anh? * mặt hốt hoảng *
- Vậy hả? Nảy giờ Di không vào lớp em à.
- Vâng. Em sẽ đến đó ngay. Anh liên lạc cho Di hộ em cái. Chắc nó la cà, hay ngủ quên ở đâu rồi.
- Ừh! Okay em.
Nói xong Minh quay sang hai người kia như muốn hỏi tìm được nó không? " Tít " máy Nhật có một tin nhắn reep lại từ số của Lam:" Dạ chào anh, nảy nhà e có việc, Di tự đến lớp mà??? "
Lo lắng tột độ, Nhật gọi lại ngay nhỏ Lam báo chuyện nó mất tích. Lam vội vã liên lạc cho Mi và cả hai cùng đến lớp ngay sau đó. Phong gọi cho cả đám vệ sĩ tới khu thương mại tìm nó, nhưng không có tin tức. Còn 5 người bọn họ lo lắng chạy khắp hành lang tìm nó, chợt gặp một em nữ sinh lớp dưới, Mi nhanh chân chạy lại hỏi em ấy:
- Em ơi, em có thấy Di đi ngang đây không? Di là bạn bị thầy giám thị rượt hôm bữa á???
Cô bé nhanh chóng gật đầu, bảo rằng:" Nảy em có thấy cái chị bị thầy giám thị rượt hôm bữa đụng phải Linh bạn em, sau đó....có 1 chị khác dùng gậy đập vào đầu chị ấy, rồi có...một nhóm người đến mang chị ấy đi...hướng ở lối thoát hiểm.." Lập tức cả 5 người bọn họ chạy nhanh theo hướng đó tìm nó. Phong chạy ra vườn nhân tạo, Mi và Minh ra căn tin trường, Lam và Nhật chạy ra cổng hỏi thăm bác bảo vệ.
Còn nó, đầu óc vẫn quay cuồng, sau lưng còn đau inh ỉ, nó chớp chớp mắt nhìn xung quanh. Cố nhớ lại cảnh tưởng lúc nảy, nó thắc mắc sao đám người kia lại nhốt nó vào đây, còn trói tay chân nó lại nữa. Chợt một xô nước lạnh từ trên xối thẳng vào mặt nó, một ả con gái mặc đồng phục của trường nó bước vào, lại là nhỏ lúc nảy. Nó nhìn ả ta căm phẫn hỏi:
- Sao lại bắt tôi vào đây??
- Muốn đùa với mày một tí thôi.
- Tôi không có hứng đùa với mấy người, thả tôi ra.
Ả ta điệu đà tiến lại phía nó, dùng bàn tay thon dài của ả bóp chặt miệng nó.
- Tao không có quyền quyết định cho mày ra hay không. Chị hai sẽ xử mày, tao chị làm theo nhiệm vụ thôi. Vừa nói ả càng bóp chặt miệng nó hắn, đau điếng nó co giò đạp cho ả ta một phát.
Nhỏ đó ngả nhào giương mắt nhìn nó, từ xa một ả có vẻ dữ tợn hơn bước ra cùng với cả đám nữ sinh, đi sau cùng là vài thằng đầu gấu cầm gậy vỗ vỗ. Nó nhếch mép cười khinh, làm cho vài nhỏ nữ sinh rùng sợ, vì những đứa bị bắt đến đây mấy lần trước đều cúi đầu, van xin, hoặc khóc lóc thảm thiết van xin chị hai
Ả vừa bước ra hất hàm ra lệnh cho đám nữ sinh xông vào đánh nó, ngay lập tức cả đám xông vào nó như hổ đói thèm thịt. Đứa thì bạt tay nó, nhỏ dữ dằn hơn là xé áo, đứa thì nắm đầu nó giật, vài ba đứa cầm hột gà, hột vịt đập vào người nó rồi cười sằng sặc. Đưa đôi mắt nâu lạnh lùng nhìn đám nữ sinh đang xỉ nhục nó, cắn răng nó chịu cố đựng những bạt tay trời giáng đến nổi khiến môi bật máu, hay những cú nhéo vào hông, vào đùi tê rát của mấy ả còn lại.Đầu nó ê buốt, nhức nhối bởi bàn tay của hai đứa nữ sinh lớp 10c3 đang ghì chặt, kéo đầu nó đập mạnh vào tường. Lo lắng cho nó, Lăng Phong ấn số gọi ngay cho nó, cũng may điện thoại vẫn còn đổ chuông. Bên kia điện thoại trong ba lô nó chợt reo lên, lại bị một nữ sinh khác nửa hất văng, vô tình những vật dụng trong ba lô va chạm vào nút trả lời. Đầu dây bên kia, Lăng Phong mừng rỡ mở loa lớn cho cả đám cùng nghe:" Đánh nó mạnh vào, tát nó cho tao, tụi bây cứ nhéo mạnh tay vào đùi nó, cho nó khỏi đi theo anh Phong. Mấy thằng đầu gấu tao thuê đâu, kêu nó vào đây đánh gãy chân con nhỏ này cho tao..." Lăng Phong tức giận tắt máy, ngay tức khắc Bách Nhật cầm laptop nối với cuộc điện thoại vừa rồi, dò tìm sóng âm và định vị nơi nó bị bắt. Mọi tín hiệu và thông tin đều đổ dồn về ngôi nhà hoang gần trường, Minh vội gọi cho vệ sĩ tới, cả 5 người vội phóng xe tới đó trong tích tắc.
Còn nó, vừa bị cả đám nữ sinh tát, nhéo, xé đồ, giờ lại bị đám con trai dữ tợn trói vào cột dùng roi quất. Từng lằn roi khứa sâu vào da thịt nó, hiện lên những lằn ngang dọc rướm máu, và kèm theo đó là những lời đe dọa của ả chị hai đang ngồi chễm chệ trên cái ghế bành kia, vẻ mặt ả tàn ác, đắc chí.
- Tao chỉ cảnh cáo mày thôi. Tam đại hot boy là của bọn tao, mày mà có giành thì đừng trách tao.
Đù đau đớn, mọi sức lực dường như mất hết, nhưng nó vẫn còn nhổ nước bọt cười khinh, đáp trả lời của ả ta.
- Haha. Thì ra cũng chỉ là cô ghen tức với tôi, thật ngốc nghếch khi các người nghĩ tôi đang giành ba tên đó. Hahaha...xem ra cô đã phí tiền khi thuê người xử tôi rồi. Hahaha.
Ả xanh mặt tức giận, tiến lại gần nó tự tay ả tán vào mặt nó năm lằn dấu tay in rõ trên má nó, môi nó rách một đường máu lại ứa ra.
" RẦM!!! " cánh cửa bật tung ra, đám vệ sĩ canh cửa của ả bị đánh nằm la liệt, còn mấy nhỏ nữ sinh đều bị đám vệ sĩ của Phong tóm cổ, Lăng Phong trừng mắt nhìn ả ta. Mi, Lam chạy vào hất ả té sang một bên, Minh và Nhật tung quyền đá văng mấy tên đầu gấu. Lăng Phong lạnh lùng lướt qua ả, mở dây cởi trói cho nó, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình phủ lên người nó.
Nó sắp ngã xuống, toàn thân nó nhức nhối, tê buốt, hắn bế nó lên rồi quay lại nói với đám vệ sĩ:
- Trói cô ta lại, sau đó mang đến cho Lâm phó tổng dạy dỗ. Tôi về lo cho đại tiểu thư, lát sẽ sang bên đó.
Mọi người vội vã đưa nó ra xe về nhà hắn, chiếc BMW phóng nhanh như điên trên con đường. Xe dừng lại, đám vệ sĩ vội vả mở cổng, mấy người nữ hầu hớt hãi chuẩn bị đồ dùng y tế, ông Mast vị bác sĩ chăm cho hắn từ nhỏ cũng có mặt. Lăng Phong vội vã bế nó váo thang máy, nhanh chóng vào phòng nó, đặt nó xuống thật nhẹ nhàng. Nhật, Minh, Mi và Lam chạy theo sau, cả ông Mast cũng cầm theo giỏ xách của bệnh viện vội vã vào phòng nó.
Quan sát hồi lâu ông Mast bảo:
- Con bé đã ngất rồi, trước tiên hai cháu gái hãy tắm sạch sẽ cho cô bé. Rửa nhẹ các vết thương, sau đó chọn một bộ đồ thoải mái nhất mặc cho cô bé. Ta cùng ba cháu trai đây sẽ ra ngoài chờ, nên nhớ phải thật nhanh và nhẹ nhàng.
- Dạ. Mi lễ phép đáp.
Cánh cửa phòng đóng lại, Lam, Mi và bà vú già đỡ nó vào bồn tắm, Lam mắt đỏ hoe cởi cúc áo của nó, Mi nhẹ nhàng xối nước rửa qua các vết thương, bà vú ân cần lấy khăn chậm nhè nhẹ các vết máu trên người nó bị khô lại. Xong xuôi, Lam mặc cho nó một cái áo gài nút mỏng và cái quần vải ngắn để tiện việc lau vết thương. Lau nhẹ và sấy khô mái tóc nâu của Di, Mi đở nó nằm xuống giường.
Ông Mast dùng gạt lau sạch các vết thương trên tay nó, cẩn thẩn ông dùng đèn rọi vào mắt nó xem có tổn thương hay không, đưa tay ông xoa nhẹ chân phải của nó rồi cho rượu thuốc vào xoa tiếp, sau đó ông dùng nẹp cố định chân nó....
Do mệt mỏi và quá sức nó ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, Mi và Lam túc trực bên giường của nó, khẽ thổi nhè nhẹ vào các vết lằn của roi để lại, Mi thở dài nhìn nó. Còn Phong cùng Minh với Nhật đến gặp Lâm phó tổng để thưa chuyện, vừa đến nơi hắn đã thấy Lâm Nguyệt Vân ả đã bắt cóc và gây sự với Di đang quỳ trước mặt ông ấy. Thấy hắn, Lâm tổng sợ sệt mời hắn ngồi,ông cố lấy vẻ tự nhiên hỏi hắn:
- Thưa chủ tịch, Nguyệt Vân nó đã sai khi đánh em nữ sinh đó, nhưng xin chủ tịch hãy thứ lỗi cho con bé. Dù sao con bé ấy chỉ là một đứa nhà nghèo thôi mà.
- Đúng đó ba. Nó cà trớn, nên con mới cho người dạy dỗ mà.
Nguyệt Vân chen nói thêm vào, còn Lâm phó tổng vì cưng chiều con gái nên luôn bênh ả.
- Con nhà nghèo * nhếch mép *
ông có biết nữ sinh đó là người như thế nào không??
- Nó chỉ là một đứa nghèo nàn, ba làm hồ, má bán hoa thôi. Chứ có gì ghê gớm đâu anh Phong. Ả Nguyệt Vân lại giành trả lời.
- Im miệng. Cô không có tư cách nói chuyện với tôi, càng không có quyền kêu tên tôi. Cho cô biết, nữ sinh đó chính là Lữ Thiên Di..
- Ai chả biết hả anh. Ả lại ngắt ngang lời hắn.
- Đúng. Thế có ai thấy cái họ của cô ấy rất quen không...vâng không sai, thân phận thật sự của cô ấy chính là đại tiểu thư, con gái của Lữ Thiên Thành_ người đang nắm số cổ phần cao nhất trong tập đoàn, với cương vị là phó chủ tịch. Thế đã đủ chưa.Đã giàu hơn một phó tổng giám đốc chưa ạ.
Nói rồi Lăng Phong bỏ đi, ông Lâm liết nhìn oán trách con gái. Vì ông biết, mình sắp mất đi cái cương vị phó tổng giám đốc rối, ngày hôm sau Lâm phó tổng tức Lâm Vinh đã bị gián chức, Nguyệt Vân và cả đám nữ sinh khác đều bị đuổi học và không có ngôi trường nào nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.