Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 64: Cả nhà phải chết

Tần Cảo Học Sinh

30/07/2021

Chú com lê ấn áo sơ mi ở phần bụng của mình xuống, đè xuống dán sát vào thịt, tôi  nhìn kỹ, quả nhiên, chỗ một cây xương sườn phía dưới cùng của hắn. Một mảnh da thịt ở chỗ đó lõm xuống.

Này giống thân thể tôi như đúc, tôi  nhớ tới  lúc tiểu học kiểm tra sức khỏe, bác sĩ kiểm tra sức khỏe đều hỏi tôi cây xương sườn này là làm sao vậy.

Tôi  nói khi còn bé leo cây bị ngã, bác sĩ nói: ở tình huống cháu có thể leo cây, nếu như té gãy xương sườn, vậy cháu nhất định nhớ tới loại đau đớn kia, này không phải té gãy.

Lúc đó thầy cô giáo liền đứng bên cạnh tôi , tôi  cũng không dám hỏi nhiều.

Sau đó tôi  lại hỏi mẹ tôi  , mẹ tôi  cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền nói một câu: Khả năng là trong bụng mẹ liền có đi.

Trong bụng mẹ liền có, tên như ý nghĩa, lúc tôi sinh ra. Một cây xương sườn cuối cùng này. Nó chính là cong.

Lúc này nhìn thấy tình cảnh cùng tôi  giống nhau như đúc, tôi  có thể nào không chấn động.

Chú com lê nhỏ giọng nói: Tôi  cứu cậu , tương tự là ở cứu chính tôi , tôi  điều tra hồi lâu, rốt cục điều tra ra một chút đầu mối. Chúng ta  có thể là thân thể  mà một số ác quỷ tuyển chọn để đầu thai.

"Cái gì?" Tôi  trừng mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

"Ác quỷ đầu thai, nhìn trúng thân thể thích hợp, sẽ nghĩ cách đánh dấu ký hiệu, mà duy nhất có thể làm ra ký hiệu, nhưng mà chỗ không có cách nào từ bề ngoài nhìn ra, cũng chỉ có xương cốt! Cây xương sườn thứ mười hai của chúng tôi  , là quỷ bẻ cong!" Lúc chú com lê nói câu nói sau cùng. Có thể nói từng chữ từng chữ.

Tôi  ăn không nổi cơm nữa, một miếng đều ăn không vô, ngồi ở chỗ này đợi đã lâu, hai chúng tôi tính tiền rời đi.

Đi ở trên đường cái trống trải không người. Chú com lê lúc này mới nói: Có điều cậu đừng lo lắng, cậu không giống tôi  , thân thể của tôi  đã bị quỷ dằn vặt thương tích đầy mình, cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế đi núi Long Hổ, lợi dụng cây thần Phạm Diễn tái tạo thân thể.

Cho đến giờ phút này, tôi  mới từ bên trong âm mưu phía trước đi ra khỏi.

Chú com lê thân thể sớm đã bị quỷ hành hạ đến không còn gì, hắn biến thành người không người, quỷ không ra quỷ. Mà hắn vì cứu chính mình, liền đưa ánh mắt đặt ở trên người tôi , ở lúc tôi lần thứ nhất gặp phải trạm xe buýt tuần hoàn vô hạn, hắn xuất hiện rồi.

Lần đó, hắn đã cứu tôi , cũng chính là lần đó bắt đầu, tôi  triệt để tiến vào cái bẫy của hắn.

Đi thôn Tang Hòe tìm Cát Ngọc, đi núi Long Hổ tìm quan tài treo tẩy tội, đều là hắn một tay bày ra, mục đích của hắn, chính là vì tìm tới cây thần Phạm Diễn, tái tạo thân thể.

Còn  Đao Như, không thể nghi ngờ là một vật hy sinh đáng tiếc nhất.

Tôi  nói: Vậy tôi  sẽ bị những hồn ma kia hành hạ thành người không người, quỷ không ra quỷ hay không?

Chú com lê cười nói: Tôi  nói rồi, tôi  ở cứu cậu, mãi đến tận hiện tại cậu còn không hiểu không? Cậu không còn trái tim, không còn linh hồn, những ác quỷ kia còn làm sao dằn vặt cậu? Mà cậu chỉ có biến thành dáng dấp hiện tại này, cậu mới có tư cách biết bí mật này.

Tôi  gật đầu, cảm giác mưu kế này coi là thật sâu không thấy đáy.

Chú com lê nói: Mấy ngày nay tôi  có chút manh mối , đợi  lúc tôi  tra được tòa  nhà cũ Dân quốc kia, cậu liền đi với tôi  một chuyến, cởi bỏ trăm năm nguyền rủa này.



Tôi  nói: Cởi bỏ nguyền rủa đồng thời, chúng tôi  có thể đánh thắng quỷ sao?

Chú com lê nói: Đương nhiên đánh không lại.

Tôi  nói mịa nó, đánh không lại còn đi, đây là chán sống sao? Hắn nói cậu đừng vội, có cao nhân ở sau lưng che chở cậu, cụ thể là ai, tôi  liền không rõ ràng.

Tôi  nghĩ tới người đàn ông đeo mặt nạ kinh kịch kia, một trận tát tay kia, quả thực vô cùng sắc bén.

"Vậy được, tôi  liền đi về trước." Cùng chú com lê nói lời từ biệt, tôi  một thân một mình trở lại trạm cuối xưởng Tiêu Hóa.

Hai ngày sau, chú com lê gọi điện thoại cho tôi , hiệu suất này thật không phải cao bình thường. 

"Đêm nay sau khi lái xe về, cậu lái xe, hai chúng ta  đi ra ngoài một chuyến."

Tôi  biết chú com lê hẳn là tìm tới tòa nhà cũ Dân quốc kia, liền nói: Được.

Buổi tối lái xe trở về, hắn đã ở văn phòng đợi tôi , tôi  lái xe, hắn dẫn đường, rạng sáng ba giờ hơn, chạy ở vùng ngoại ô thành phố.

"Chú, lần trước chuyện đèn lồng kẹp tay kia, chú vẫn chưa kể hết cho tôi  , kể nốt chuyện sau đó đi, tôi  rất muốn biết ông lão kia vì sao phải  lấy mai rùa đi."

Chú com lê cười cười, liếc mắt nhìn bóng đêm tăm tối ngoài cửa xe, nói: Ông lão kia mượn mai rùa đi, chính là muốn giẫm mai rùa, đi Quỷ Vực Đông Hải lấy vạn năm thi khí(khí mà người chết sau khi thối rữa tỏa ra), dùng để hoàn thành đáp án của câu đố trên đèn.

Nói đến chỗ này, chú com lê kể nốt nửa phần sau cho tôi  .

Ông lão kia ôm mai rùa, nhảy vào trong sông không thấy, lão gia nghi hoặc không rõ, cho rằng gặp phải thế ngoại cao nhân(người tài sống ẩn ở nơi hẻo lánh không giao du bên ngoài) gì đó, liền hướng về giữa sông vái hai cái, này liền về nhà.

Về đến nhà, hắn dừng chân quan sát hồi lâu, vẫn cứ là không thể hiểu, ngày thứ hai còn không tỉnh lại, liền có người làm hoang mang hoảng loạn chạy tới bẩm báo: Lão gia lão gia, không tốt, Trương Hổ chết rồi!

Trương Hổ, chính là gia nô ngày hôm qua sử dụng tạt hình đối nha hoàn.

Lão gia rời giường vừa nhìn, tức khắc sợ hãi đến ói một tiếng, nôn ra đất. Hai tay mười ngón của Trương Hổ bị chém, con ngươi cũng bị đào ra, lúc này ngồi ở dưới cây đào, ngẩng đầu lên, mặt hướng về chiếc đèn lồng đỏ. 

Mà trên đèn lồng đỏ, thì lại nhiều một đôi dấu tay máu lờ mờ!

Ngày thứ hai, lại chết rồi một gia nô. Trên đèn lồng đỏ lại nhiều một đôi dấu tay máu .

Ngày thứ ba, chết rồi một đứa nha hoàn. Trên đèn lồng đỏ đồng dạng nhiều vết máu của mười ngón tay.

Ngày thứ mười, cả nhà chết chỉ còn dư lại lão gia này, mà trên đèn lồng đỏ, thì lại lít nha lít nhít in đầy vết tay máu. 



Lão ta cầu thần bái phật, có cao nhân chỉ điểm hắn, nói là nửa đêm giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), quỳ gối dưới cây đào, cúi lạy đèn lồng, lạy xong chín cái, liền có thể tiêu tai nạn tránh tai hoạ.

Tối hôm đó, nửa đêm giờ tý, gió thổi ô ô, cành cây của cây đào đung đưa qua lại, trên trời lông mặt trăng chiếu rọi ra ánh sáng, bóng cây xem ra lại như một tóc tai bù xù nữ nhân.  

"Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cô nãi nãi(gọi để cầu xin) hạ thủ (ra tay nể chút tình người)nể tình a." Lão gia này quỳ gối dưới cây đào, vừa dập đầu, vừa xin tha.

Bịch bịch bịch, dập đầu một cái lại một cái, mỗi khi lão ta dập xong một cái, vết tay máu trên đèn lồng đỏ sẽ giảm đi một đôi.

Lão gia vui mừng, cho rằng dập đầu xong chín cái, chín vết tay máu liền biến mất không còn, chính mình cũng là không còn tai hoạ.

Nhưng hắn lại không chút mảy may chú ý tới, mỗi khi vết tay máu trên đèn lồng đỏ biến mất một đôi, xung quanh mặt đất hắn sẽ xuất hiện một đôi bóng(cái bóng phản chiếu của đôi tay) tay màu đen.

Lúc hắn dập xong cái dập đầu thứ chín, trên mặt đất sau lưng của hắn, chín đôi bóng tay màu đen lại tựa như từng con từng con bọ cạp đen to bằng miệng bát , chậm rãi bò lên chân hắn , leo lên đến trên cổ của hắn. Mà chính hắn, nhưng không hề phát hiện!

Nhưng vào lúc này, phía sau lão gia bỗng nhiên truyền đến một câu: Ngươi đoán ra câu đố trên đèn lồng này sao?

Lão gia cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy một ông già quần áo rách nát đứng trước cửa phòng, hờ hững hỏi hắn.

"Vãn bối ngu dốt, vẫn không biết, cầu tiền bối chỉ điểm sai lầm" lão gia đã sợ hãi đến tè ra quần, hắn thậm chí cũng không biết ông lão này là làm sao tiến vào.

Ông lão còn chưa nói, bỗng nhiên gió lạnh phía sau lão gia rung động mạnh, trong đèn lồng trên cây đào, bỗng nhiên sáng lên ánh nến!

Ánh nến vẩy về phía sân, trên mặt đất của sân nhà, dĩ nhiên chiếu rọi ra vô số cái bóng tay, mà trên cây đào phía sau lão gia, bỗng nhiên xuất hiện ra một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ, đồng thời cũng truyền đến một tiếng quát chói tai của cô gái: Đố đèn chính là —— cả nhà phải chết!

"A "

Chỉ nghe một tiếng thê thảm của lão gia, mười đôi bóng tay màu đen nằm trên vai hắn kia, bỗng nhiên đồng thời bóp cổ hắn, tại chỗ bóp hắn đến miệng sùi bọt mép, con ngươi lồi ra, không lâu sau liền bị tươi sống bóp chết.

Sau khi lão gia bị bóp chết, mười đôi bóng tay trên cổ hắn, lại như là dán lên cổ của hắn, lại cũng không cách nào tiêu tan, giờ khắc này mỗi một nơi khớp xương ngón tay, đều chậm rãi chảy máu, theo lão gia cổ, chảy xuống trên mặt đất, ngấm vào dưới khe gạch.

Tôi  nghe trợn mắt ngoác mồm, có phần không rõ nói: Đố đèn là cả nhà phải chết? Đây cũng quá tàn nhẫn đi.

Chú com lê gật đầu, nói: Đố đèn này truyền lưu mấy trăm năm rồi,là hung thần ác sát nhất, bởi vì từ ý nghĩa mặt chữ của đố đèn này đến xem, nói đều là lời hay, nhưng từ cụm chữ đoán chữ đến xem, nhưng là nguyền rủa hung ác.

"Tỷ như câu thứ nhất, địa linh nhân kiệt cái vương tương, đột nhiên vừa nghe, rất tốt, nói chỗ này tốt, người giỏi đất thiêng , có thể có người tài vương hầu tướng lĩnh, thế nhưng chữ "người(人)" đứng trên đầu chữ "vương(王)", liền trở thành chữ "toàn(全)"."

Tôi  gật đầu, hắn nói tiếp: Châu bảo linh ngọc trủng thiên giáng, của cải châu báu từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong phần mộ, cũng chính là nhà, nhưng  ông lão này lại không nói nhà, mà là nói phần mộ, cậu nghĩ xem phần mộ chính là vật gì? Là nơi tế điện người chết a.   

Còn phía sau toàn gia một lòng đoàn viên, một lòng, trên lòng(心) thêm một (一), chính là một chữ phải (必)! Chữ chết trong câu cuối cùng thì lại rõ ràng nhất.

Tôi  hỏi: Sau đó nha hoàn kia đây? Đi đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyến Xe Bus Số 14

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook