Chương 56: Câu Đố Trên Đèn Lồng
Tần Cảo Học Sinh
30/07/2021
Ngón tay mà bị cái kẹp kẹp gãy của nha hoàn kia, bị đè dưới thảm, chưa kịp lấy đi.
Chờ nha dịch đi rồi, trên trán lão gia này ứa ra một tầng mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hắn lau trán một cái nói: Thu dọn một chút đi.
Sau đó mấy cái nha hoàn đỡ hắn, quay về trong phòng.
Gia nô thu thập đình viện, cũng không để ý cái gì, chỉ có một gia nô phát hiện chỗ không đúng, khi lấy thảm ra, hắn cẩn thận tìm kiếm, lại không phát hiện ngón tay bị đứt của nha hoàn kia.
Hắn cũng không có quá để ý, cho rằng là người khác quét tước đi rồi.
Lại quá hai ngày, đến tết hoa đăng( tết Nguyên Tiêu ) 15 tháng giêng ,mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, treo đèn hoa, quấn đèn lồng. Trong ngoài đình viện đều treo đèn lồng lớn màu đỏ, một cảnh tượng không khí vui mừng.
Lúc đó lưu hành một loại cách chơi rất văn nhã, gọi là đoán đố đèn(đoán câu đố ghi trên đèn lồng). Loại hoạt động này cũng vẫn cứ lưu hành cho đến ngày nay, vẫn cứ văn nhã.
Tối hôm 15tháng giêng, lão gia gia đình giàu có này mang theo vợ cả vợ lẽ cùng đi dạo phố, đoán đố đèn. Vì điều tiết bầu không khí, hắn còn mệnh lệnh đầy tớ, ở trên đèn lồng của mình viết lên câu đố, để chờ sau khi lão quay về giải.
Trên phố ồn ào náo động đi dạo hồi lâu, lão gia này rất là hài lòng, cũng xác thực đoán được mấy cái đáp án, rất là đắc ý, sau khi về đến nhà, xem đến trong sân treo đầy đèn lồng lớn màu đỏ.
Mà trên đèn lồng lớn màu đỏ này cũng xác thực viết đầy câu đố, nhưng hắn nhìn kỹ, không khỏi liên tục lắc đầu.
Trình độ văn hóa của những gia nô này quá thấp, viết ra đố đèn quả thực khó coi, hầu như là đứa nhỏ ba tuổi đều có thể đoán được.
Ngay khi lão gia thấy nhạt nhẽo tẻ nhạt, bỗng nhiên di thái(thiếp ,thê thiếp) vợ cả chỉ vào đèn lồng treo trên một cây đào chính giữa đình viện nói: Lão gia mau nhìn, đố đèn này tốt!
Lão gia nghe tiếng chạy tới, nhìn đèn lồng lớn màu đỏ này, đi quanh này một vòng, không khỏi đọc câu đố trên đèn lồng.
"Nhân kiệt địa linh cái Vương Tướng, châu bảo linh ngọc chủng thiên hàng, hạp gia nhất tâm vi đoàn viên, đãi ý giai hư chủy lưu thương."
(dịch: đất thiêng mới có người tài át đi tướng mạo của vua,mộ phần trời rớt linh(linh trong linh cữu nghĩa quan tài) ngọc châu báu, toàn gia đồng lòng đoàn tụ, ác ý đều sẽ chết yểu)
Lão gia đọc xong, dừng lại ở tại chỗ, dừng chân quan sát. Thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ cằm, híp mắt suy tư hồi lâu, cũng không hiểu là có ý gì. Nhưng là không ngừng tán thưởng đố đèn này hay!
Từ ý trên mặt chữ của đố đèn này đến xem, nói chính là trong nhà có người tài, của cải ùn ùn kéo vào, gia đình đoàn tụ, bình an.
Một lát sau, lão gia quay đầu hỏi những gia nô này: đố đèn này, là ai viết? Nên làm sao đoán?
Một đám gia nô mỗi người mắt trợn tròn(ngạc nhiên), lão gia hỏi: đố đèn này đến tột cùng là ai viết lên? Thật không tiện thừa nhận sao?
Một người gia nô trong đó nói: Lão gia, đố đèn này là vừa nãy có một ông già mặc quần áo rách nát nói cho nô tài, nô tài(tự xưng của người ở nam ngày xưa) đang lo không viết ra được đố đèn, ông ta đi ngang qua cửa nhà chúng ta, nói cho nô tài biết đố đèn này.
Lão gia sững sờ, ngạc nhiên nói: ông già mặc quần áo rách nát? Mà có tài hoa như thế? Ông ta là người ở đâu?
Gia nô chỉ vào ngoài cửa nói: Mới vừa đi không bao lâu.
Lão gia kia vội vàng một đường đuổi theo, theo phương hướng mà gia nô chỉ, đuổi hồi lâu, vẫn đuổi tới bờ sông, cũng không thấy tung tích của ông cụ kia, liền hỏi đứa trẻ bên cạnh đang thả đèn hoa(hay gọi hoa đăng), hỏi bọn nó vừa nãy có từng thấy một ông cụ mặc quần áo rách nát.
Đám trẻ con kia chỉ vào mặt sông nói: Vừa nãy ông ấy đi tới bờ sông, trực tiếp liền nhảy vào rồi.
Lão gia vô cùng khiếp sợ, chỉ vào mặt sông, run rẩy hỏi: nhảy. . . nhảy vào trong sông rồi?
Đều nói đồng ngôn vô kỵ(trẻ con luôn nói thật không kiêng kị điều gì), trẻ con sẽ không lừa người, trẻ con một số thời điểm nói ra lời nói rất khoa trương, luôn khiến người lớn không thể đoán được.
Lão gia về đến nhà, hỏi những gia nô kia chuyện liên quan đến ông cụ này. Gia nô nói: sau khi ông cụ nói ra đố đèn này, không muốn bất luận là đồ vật gì, chỉ là lấy đi mai rùa mà hai ngày trước lão già ăn còn lại kia.
Nghe đến nơi này, tôi cả người cả kinh, lập tức hỏi chú com lê : Ông lão kia lấy mai rùa đi làm gì?
Chú com lê hai chúng tôi đã đi tới miếu hoang trong thôn, sau khi tiến vào trong miếu, hắn nói: Tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền chạy trở về, sau khi trở về, cậu ghi nhớ kỹ giả vờ dáng vẻ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục lái chuyến xe cuối tuyến số 14, tôi sẽ trong bóng tối trợ giúp cậu, diệt trừ những con quỷ kia.
Tôi gật đầu, ừ một tiếng, nói: chú nhanh tiếp tục kể nốt cho tôi câu chuyện đó đi.
Chú com lê sững sờ, bật cười khanh khách nói: Cậu còn nghe nghiện?
Tôi cũng sững sờ, nói: Đúng vậy, chú đừng nói với tôi ,đây chính là chú bịa ra nhé?
Chú com lê lắc đầu nói: Không, này không phải là tôi bịa, đây là chuyện thật đã xảy ra, câu chuyện phía sau quá dài, sau đó có cơ hội lại kể cho cậu nghe đi. Tôi rất buồn ngủ, ngủ đi.
Nói xong, chú com lê nắm thật chặt quần áo, hai tay ôm cùng nhau, dựa vào bệ thờ liền mơ màng ngủ. Tôi phát hiện sau khi chú ta tiếp nhận cây thần Phạm Diễn gột rửa rồi, trở nên càng như một người bình thường, cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Trước đây, tôi thấy hắn mỗi ngày lúc nào cũng trong trạng thái không biết mệt là gì, một vẻ mặt ai cũng nợ tiền hắn.
Tôi cũng tựa ở bên cạnh bệ thờ, quấn lấy quần áo, liền như thế ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng, hai chúng tôi ở trong nhà thôn dân ăn chút gì, chạy tới trong thành phố trực tiếp mua vé trở về.
Ở trên xe lửa, tôi đều lọc chuyện từ đầu tới đuôi một lần.
Hiện nay Đao Như là một bí ẩn từ đầu đến đuôi, nếu như có cơ hội nhìn thấy Cát Ngọc, tôi nhất định phải hỏi nàng, xem nàng có biết Đao Như là lai lịch gì hay không.
Còn bác Hải, tôi xem như là triệt để nhìn không thấu, đều nói lời người sắp chết cũng là lời thật. Lúc Đao Như sắp chết, nói khiến tôi cẩn thận Hải gì đó, tôi thấy nên là bác Hải.
Dù sao trong những người mà tôi quen biết, trong tên còn giống như có chữ Hải. thế giới chính là như vậy, căn bản không bạn. Qua nhiều năm như vậy, tôi đều là một người, mỗi ngày lặp lại ăn cơm ngủ đi làm, cuộc sống ba điểm thẳng hàng.
Mà liên quan tới bà Phùng, tuy rằng bà ấy chăn nuôi thạch sùng Âm Dương, nhưng tôi không cảm thấy bà ấy là người xấu. Chú com lê nói trong sân nhà bà ấy chăn nuôi gà con, chính là dùng bí thuật bồi dưỡng ra đứa trẻ canh cửa bốn mắt. Cái này tôi cũng chưa kiểm chứng, thế nhưng lần thứ hai khi bác Hải mang tôi cùng tiến vào trong nhà bà Phùng, chúng tôi không mang chó. Phá giải thạch sùng Âm Dương, tôi liền thành công tiến vào trong nhà bà Phùng, vì lẽ đó tôi nghĩ, đứa trẻ canh cửa bốn mắt hẳn là chú com lê bịa ra, có lẽ trong lịch sử thật sự có, nhưng trong nhà bà Phùng nhất định không phải.
Cuối cùng chính là trên núi Long Hổ gặp phải con quỷ kia, vừa mới bắt đầu hắn muốn giết tôi, tôi bình tĩnh hỏi hắn có phải là cùng tôi có thù oán, hắn nói không thù, nếu không thù, vậy hẳn là cũng là vì trên người tôi gánh vác trăm năm nguyền rủa mà đến!
Nhưng vấn đề quan trọng là, tại sao tôi vừa nhắc tới bác Hải, hắn liền vội vàng đi?
Ta nghĩ, khả năng có 3 điểm.
Thứ nhất, hắn sợ bác Hải, khi nghe tôi nói tới bác Hải, cho rằng tôi cùng bác Hải có quan hệ, vì lẽ đó không dám ra tay.
Thứ hai, hắn quen biết bác Hải, lại có thể là bạn, nếu là bạn của bạn, vậy cũng là bạn của tôi.
Thứ ba có lẽ con quỷ kia chính là bác Hải!
Nhớ tới khi tôi mời bác Hải ăn cơm, Đao Như bỗng nhiên nói bác ý có ba cái bóng.
Tôi hiện tại không còn linh hồn, cũng mất cái bóng, kết hợp lý luận này để cân nhắc, nói cách khác, bác Hải có ít nhất ba cái linh hồn?
Vậy này vẫn là người sao?
Trong đầu xẹt qua một tia chớp, tôi bỗng nhiên nghĩ, con quỷ mà dùng tay nói chuyện với tôi, có thể chính là một trong số những linh hồn trên người bác Hải!
Nhưng là nghĩ như vậy, nếu như Đao Như cùng bác Hải là một nhóm, nàng lúc đó tại sao lại muốn vạch trần bác Hải đây?
Tôi lắc lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, liền cúi đầu ngủ trên xe lửa.
Nhắc tới cũng kỳ, tôi tuy rằng không còn trái tim cùng linh hồn, nhưng tôi nên ăn, nên ngủ, như người bình thường, chuyện này tôi cũng từng hỏi chú com lê , chú ta không nói điều gì khác, chỉ là nói một câu: Trên thế giới này, thứ cậu không biết còn nhiều lắm.
Khi trở lại trạm vận chuyển hành khách, Trần Vĩ hỏi tôi chơi có vui không, tôi cười nói: Cũng không tệ lắm, anh Trần anh hai ngày nay như thế nào.
Tôi ý ngoài lời là, hai ngày nay anh ta lái tuyến cuối cùng cảm giác làm sao.
Trần Vĩ sững sờ, cười nói: Vẫn tốt a, đi, anh em chúng ta đi làm hai chén đi.
Khi lôi kéo ta uống rượu, tôi nghĩ tới chuyện trong cơ thể Trần Vĩ không cách nào rút máu ra được, thể chất của hắn khiến tôi nghĩ tới chú com lê . Trước khi chú com lê tiếp nhận cây thần Phạm Diễn gột rửa, thể chất của hắn cũng là như vậy. Tôi không xác định hai người có phải là cùng gặp phải một chuyện không, nhưng tôi nghĩ, trong đó tất nhiên có nhiều điểm tương đồng.
Nhưng là, nếu như trong cơ thể chú com lê không có máu, khi trong hang núi gặp phải quỷ dựng tường, chú ta làm sao sẽ ép máu từ trong ngón tay ra đây? Máu của chú ta đến tột cùng từ chỗ nào mà có?
Chờ nha dịch đi rồi, trên trán lão gia này ứa ra một tầng mồ hôi lớn chừng hạt đậu, hắn lau trán một cái nói: Thu dọn một chút đi.
Sau đó mấy cái nha hoàn đỡ hắn, quay về trong phòng.
Gia nô thu thập đình viện, cũng không để ý cái gì, chỉ có một gia nô phát hiện chỗ không đúng, khi lấy thảm ra, hắn cẩn thận tìm kiếm, lại không phát hiện ngón tay bị đứt của nha hoàn kia.
Hắn cũng không có quá để ý, cho rằng là người khác quét tước đi rồi.
Lại quá hai ngày, đến tết hoa đăng( tết Nguyên Tiêu ) 15 tháng giêng ,mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, treo đèn hoa, quấn đèn lồng. Trong ngoài đình viện đều treo đèn lồng lớn màu đỏ, một cảnh tượng không khí vui mừng.
Lúc đó lưu hành một loại cách chơi rất văn nhã, gọi là đoán đố đèn(đoán câu đố ghi trên đèn lồng). Loại hoạt động này cũng vẫn cứ lưu hành cho đến ngày nay, vẫn cứ văn nhã.
Tối hôm 15tháng giêng, lão gia gia đình giàu có này mang theo vợ cả vợ lẽ cùng đi dạo phố, đoán đố đèn. Vì điều tiết bầu không khí, hắn còn mệnh lệnh đầy tớ, ở trên đèn lồng của mình viết lên câu đố, để chờ sau khi lão quay về giải.
Trên phố ồn ào náo động đi dạo hồi lâu, lão gia này rất là hài lòng, cũng xác thực đoán được mấy cái đáp án, rất là đắc ý, sau khi về đến nhà, xem đến trong sân treo đầy đèn lồng lớn màu đỏ.
Mà trên đèn lồng lớn màu đỏ này cũng xác thực viết đầy câu đố, nhưng hắn nhìn kỹ, không khỏi liên tục lắc đầu.
Trình độ văn hóa của những gia nô này quá thấp, viết ra đố đèn quả thực khó coi, hầu như là đứa nhỏ ba tuổi đều có thể đoán được.
Ngay khi lão gia thấy nhạt nhẽo tẻ nhạt, bỗng nhiên di thái(thiếp ,thê thiếp) vợ cả chỉ vào đèn lồng treo trên một cây đào chính giữa đình viện nói: Lão gia mau nhìn, đố đèn này tốt!
Lão gia nghe tiếng chạy tới, nhìn đèn lồng lớn màu đỏ này, đi quanh này một vòng, không khỏi đọc câu đố trên đèn lồng.
"Nhân kiệt địa linh cái Vương Tướng, châu bảo linh ngọc chủng thiên hàng, hạp gia nhất tâm vi đoàn viên, đãi ý giai hư chủy lưu thương."
(dịch: đất thiêng mới có người tài át đi tướng mạo của vua,mộ phần trời rớt linh(linh trong linh cữu nghĩa quan tài) ngọc châu báu, toàn gia đồng lòng đoàn tụ, ác ý đều sẽ chết yểu)
Lão gia đọc xong, dừng lại ở tại chỗ, dừng chân quan sát. Thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ cằm, híp mắt suy tư hồi lâu, cũng không hiểu là có ý gì. Nhưng là không ngừng tán thưởng đố đèn này hay!
Từ ý trên mặt chữ của đố đèn này đến xem, nói chính là trong nhà có người tài, của cải ùn ùn kéo vào, gia đình đoàn tụ, bình an.
Một lát sau, lão gia quay đầu hỏi những gia nô này: đố đèn này, là ai viết? Nên làm sao đoán?
Một đám gia nô mỗi người mắt trợn tròn(ngạc nhiên), lão gia hỏi: đố đèn này đến tột cùng là ai viết lên? Thật không tiện thừa nhận sao?
Một người gia nô trong đó nói: Lão gia, đố đèn này là vừa nãy có một ông già mặc quần áo rách nát nói cho nô tài, nô tài(tự xưng của người ở nam ngày xưa) đang lo không viết ra được đố đèn, ông ta đi ngang qua cửa nhà chúng ta, nói cho nô tài biết đố đèn này.
Lão gia sững sờ, ngạc nhiên nói: ông già mặc quần áo rách nát? Mà có tài hoa như thế? Ông ta là người ở đâu?
Gia nô chỉ vào ngoài cửa nói: Mới vừa đi không bao lâu.
Lão gia kia vội vàng một đường đuổi theo, theo phương hướng mà gia nô chỉ, đuổi hồi lâu, vẫn đuổi tới bờ sông, cũng không thấy tung tích của ông cụ kia, liền hỏi đứa trẻ bên cạnh đang thả đèn hoa(hay gọi hoa đăng), hỏi bọn nó vừa nãy có từng thấy một ông cụ mặc quần áo rách nát.
Đám trẻ con kia chỉ vào mặt sông nói: Vừa nãy ông ấy đi tới bờ sông, trực tiếp liền nhảy vào rồi.
Lão gia vô cùng khiếp sợ, chỉ vào mặt sông, run rẩy hỏi: nhảy. . . nhảy vào trong sông rồi?
Đều nói đồng ngôn vô kỵ(trẻ con luôn nói thật không kiêng kị điều gì), trẻ con sẽ không lừa người, trẻ con một số thời điểm nói ra lời nói rất khoa trương, luôn khiến người lớn không thể đoán được.
Lão gia về đến nhà, hỏi những gia nô kia chuyện liên quan đến ông cụ này. Gia nô nói: sau khi ông cụ nói ra đố đèn này, không muốn bất luận là đồ vật gì, chỉ là lấy đi mai rùa mà hai ngày trước lão già ăn còn lại kia.
Nghe đến nơi này, tôi cả người cả kinh, lập tức hỏi chú com lê : Ông lão kia lấy mai rùa đi làm gì?
Chú com lê hai chúng tôi đã đi tới miếu hoang trong thôn, sau khi tiến vào trong miếu, hắn nói: Tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền chạy trở về, sau khi trở về, cậu ghi nhớ kỹ giả vờ dáng vẻ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiếp tục lái chuyến xe cuối tuyến số 14, tôi sẽ trong bóng tối trợ giúp cậu, diệt trừ những con quỷ kia.
Tôi gật đầu, ừ một tiếng, nói: chú nhanh tiếp tục kể nốt cho tôi câu chuyện đó đi.
Chú com lê sững sờ, bật cười khanh khách nói: Cậu còn nghe nghiện?
Tôi cũng sững sờ, nói: Đúng vậy, chú đừng nói với tôi ,đây chính là chú bịa ra nhé?
Chú com lê lắc đầu nói: Không, này không phải là tôi bịa, đây là chuyện thật đã xảy ra, câu chuyện phía sau quá dài, sau đó có cơ hội lại kể cho cậu nghe đi. Tôi rất buồn ngủ, ngủ đi.
Nói xong, chú com lê nắm thật chặt quần áo, hai tay ôm cùng nhau, dựa vào bệ thờ liền mơ màng ngủ. Tôi phát hiện sau khi chú ta tiếp nhận cây thần Phạm Diễn gột rửa rồi, trở nên càng như một người bình thường, cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Trước đây, tôi thấy hắn mỗi ngày lúc nào cũng trong trạng thái không biết mệt là gì, một vẻ mặt ai cũng nợ tiền hắn.
Tôi cũng tựa ở bên cạnh bệ thờ, quấn lấy quần áo, liền như thế ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng, hai chúng tôi ở trong nhà thôn dân ăn chút gì, chạy tới trong thành phố trực tiếp mua vé trở về.
Ở trên xe lửa, tôi đều lọc chuyện từ đầu tới đuôi một lần.
Hiện nay Đao Như là một bí ẩn từ đầu đến đuôi, nếu như có cơ hội nhìn thấy Cát Ngọc, tôi nhất định phải hỏi nàng, xem nàng có biết Đao Như là lai lịch gì hay không.
Còn bác Hải, tôi xem như là triệt để nhìn không thấu, đều nói lời người sắp chết cũng là lời thật. Lúc Đao Như sắp chết, nói khiến tôi cẩn thận Hải gì đó, tôi thấy nên là bác Hải.
Dù sao trong những người mà tôi quen biết, trong tên còn giống như có chữ Hải. thế giới chính là như vậy, căn bản không bạn. Qua nhiều năm như vậy, tôi đều là một người, mỗi ngày lặp lại ăn cơm ngủ đi làm, cuộc sống ba điểm thẳng hàng.
Mà liên quan tới bà Phùng, tuy rằng bà ấy chăn nuôi thạch sùng Âm Dương, nhưng tôi không cảm thấy bà ấy là người xấu. Chú com lê nói trong sân nhà bà ấy chăn nuôi gà con, chính là dùng bí thuật bồi dưỡng ra đứa trẻ canh cửa bốn mắt. Cái này tôi cũng chưa kiểm chứng, thế nhưng lần thứ hai khi bác Hải mang tôi cùng tiến vào trong nhà bà Phùng, chúng tôi không mang chó. Phá giải thạch sùng Âm Dương, tôi liền thành công tiến vào trong nhà bà Phùng, vì lẽ đó tôi nghĩ, đứa trẻ canh cửa bốn mắt hẳn là chú com lê bịa ra, có lẽ trong lịch sử thật sự có, nhưng trong nhà bà Phùng nhất định không phải.
Cuối cùng chính là trên núi Long Hổ gặp phải con quỷ kia, vừa mới bắt đầu hắn muốn giết tôi, tôi bình tĩnh hỏi hắn có phải là cùng tôi có thù oán, hắn nói không thù, nếu không thù, vậy hẳn là cũng là vì trên người tôi gánh vác trăm năm nguyền rủa mà đến!
Nhưng vấn đề quan trọng là, tại sao tôi vừa nhắc tới bác Hải, hắn liền vội vàng đi?
Ta nghĩ, khả năng có 3 điểm.
Thứ nhất, hắn sợ bác Hải, khi nghe tôi nói tới bác Hải, cho rằng tôi cùng bác Hải có quan hệ, vì lẽ đó không dám ra tay.
Thứ hai, hắn quen biết bác Hải, lại có thể là bạn, nếu là bạn của bạn, vậy cũng là bạn của tôi.
Thứ ba có lẽ con quỷ kia chính là bác Hải!
Nhớ tới khi tôi mời bác Hải ăn cơm, Đao Như bỗng nhiên nói bác ý có ba cái bóng.
Tôi hiện tại không còn linh hồn, cũng mất cái bóng, kết hợp lý luận này để cân nhắc, nói cách khác, bác Hải có ít nhất ba cái linh hồn?
Vậy này vẫn là người sao?
Trong đầu xẹt qua một tia chớp, tôi bỗng nhiên nghĩ, con quỷ mà dùng tay nói chuyện với tôi, có thể chính là một trong số những linh hồn trên người bác Hải!
Nhưng là nghĩ như vậy, nếu như Đao Như cùng bác Hải là một nhóm, nàng lúc đó tại sao lại muốn vạch trần bác Hải đây?
Tôi lắc lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, liền cúi đầu ngủ trên xe lửa.
Nhắc tới cũng kỳ, tôi tuy rằng không còn trái tim cùng linh hồn, nhưng tôi nên ăn, nên ngủ, như người bình thường, chuyện này tôi cũng từng hỏi chú com lê , chú ta không nói điều gì khác, chỉ là nói một câu: Trên thế giới này, thứ cậu không biết còn nhiều lắm.
Khi trở lại trạm vận chuyển hành khách, Trần Vĩ hỏi tôi chơi có vui không, tôi cười nói: Cũng không tệ lắm, anh Trần anh hai ngày nay như thế nào.
Tôi ý ngoài lời là, hai ngày nay anh ta lái tuyến cuối cùng cảm giác làm sao.
Trần Vĩ sững sờ, cười nói: Vẫn tốt a, đi, anh em chúng ta đi làm hai chén đi.
Khi lôi kéo ta uống rượu, tôi nghĩ tới chuyện trong cơ thể Trần Vĩ không cách nào rút máu ra được, thể chất của hắn khiến tôi nghĩ tới chú com lê . Trước khi chú com lê tiếp nhận cây thần Phạm Diễn gột rửa, thể chất của hắn cũng là như vậy. Tôi không xác định hai người có phải là cùng gặp phải một chuyện không, nhưng tôi nghĩ, trong đó tất nhiên có nhiều điểm tương đồng.
Nhưng là, nếu như trong cơ thể chú com lê không có máu, khi trong hang núi gặp phải quỷ dựng tường, chú ta làm sao sẽ ép máu từ trong ngón tay ra đây? Máu của chú ta đến tột cùng từ chỗ nào mà có?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.