Chương 128: Phiên ngoại thứ ba: Ra mắt (2).
Xuân Miên Bất Giác Hiểu
27/09/2021
*Nhắc nhở: Chương truyện không nên đọc lướt. (。>︿<)_⨻
Thật ra chương nào cũng hong nên đọc lướt, editor sẽ buồn ('。_。')
"Bé gái này thật sự rất đáng yêu." Cố Chu chỉ vào đứa trẻ đứng ở giữa trên ảnh chụp mà nói.
Cố Chu vừa nói xong, Diệp Bắc và Cố Niệm Bắc liền từ trong phòng đi ra. "Bé gái nào đáng yêu a?"
"Tôi nói Niệm Bắc lúc nhỏ thật đáng yêu." Ngón tay Cố Chu chuyển qua bên phải ảnh chụp.
Diệp Bắc mới không tin lời Cố Chu nói, nhưng mà khi đến bên cạnh bàn nhìn xuống, mới phát hiện lần này Cố Chu thật sự không có nói bậy, đặt trên bàn đúng thật là ảnh chụp Cố Niệm Bắc khi còn nhỏ, chỉ là bé gái trong ảnh chụp này còn không phải là bé gái mà vừa nãy nàng mới nhắc đến với Cố Niệm Bắc hay sao.
Diệp Bắc nhìn Giang Nam Ảnh trước mặt, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, người ta chỉ là cùng con gái mình nói chuyện ngươi tình ta nguyện ý yêu nhau, không cần phải làm người ta bối rối.
"Cái này...... Không phải là......", Cố Niệm Bắc cũng tò mò mà ngó lại đây, chỉ mới nhìn thoáng qua liền mở miệng nói.
Cố Niệm Bắc vừa bật thốt lên, Diệp Bắc liền lặng lẽ đánh tay nàng.
Cố Niệm Bắc bị mẹ đánh một cách không thể hiểu được, vô tội mà quay đầu nhìn mẹ mình, nhìn đến nỗi đầu Diệp Bắc bắt đầu đau.
"Phía trước nói không nhớ rõ thì thôi đi, hiện tại lại ở trước mặt Giang Nam Ảnh liền nhớ tới, nhớ tới thì cũng không việc gì đi, vậy mà còn muốn nói ra tới, đây là chuyện gì a, đứa nhỏ này trước kia còn rất thông minh, như thế nào mà hiện tại lại giống ba của nó ngốc đến như vậy cơ chứ." Diệp Bắc ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ.
Thành thành thật thật ngồi ở một bên, Cố Chu nhận thấy được tầm mắt của vợ mình quét qua quét lại vài cái trên người hắn, trên mặt tươi cười càng thêm xán lạn.
Nửa ngày không thấy mẹ mở miệng nói gì, Cố Niệm Bắc nhìn nàng một cái, lại nhìn Giang Nam Ảnh một cái, cuối cùng nhìn nhìn tấm ảnh chụp, nàng lúc trước có xem qua cuốn album Tằng Dật đưa, hiện tại bé gái trong tấm ảnh này cùng với Giang Nam Ảnh trong cuốn album kia rõ ràng giống nhau như đúc.
"Cái này...... Không phải là Nam Ảnh sao?" Cố Niệm Bắc nhanh chóng mà đem câu vừa rồi nói xong, ngay khi nàng vừa nói xong, đầu óc Diệp Bắc cũng không chưa bắt kịp điểm này, như cũ đánh Cố Niệm Bắc một phen.
Đến lúc thu hồi lại tay vừa đánh Cố Niệm Bắc, Diệp Bắc mới phản ứng lại, nàng cầm lấy ảnh chụp đối chiếu với Giang Nam Ảnh trước mặt, tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng dung mạo của Giang Nam Ảnh kỳ thực cũng không có biến hóa quá lớn, nhìn kỹ thì khắp nơi đều có thể tìm được bóng dáng lúc nàng còn nhỏ.
Diệp Bắc ban nãy cũng không có nghĩ tới hướng này, hiện tại nghe Cố Niệm Bắc nói như vậy, trong đầu nàng hiện tại liền xuất hiện một cái ý nghĩ: "Con gái mình sao lại chung thủy đến vậy kia chứ!" Diệp Bắc đã hoàn toàn quên mất chính mình vừa rồi còn lo lắng Cố Niệm Bắc về sau sẽ lại trưng bộ dáng "Không nhớ rõ".
"Này xác thật là con, người bên cạnh kia là anh trai con Tằng Dật." Giang Nam Ảnh vừa rồi hồi ức một chút, vẫn không thể nhớ tới đây là chuyện khi nào. Tuổi thơ của nàng lấy việc trở thành người thừa kế làm ranh giới, chia thành hai bộ phận, một nửa bộ phận phía trước trong kí ức đều là "Anh hai đừng chơi nữa, sẽ bị mắng", phần sau ký ức đều là các loại chương trình học.
"Xem ra con cùng Niệm Bắc thật đúng là có duyên a." Cố Chu mở miệng một câu liền đoạt mất lời Diệp Bắc muốn nói, Diệp Bắc cũng chỉ có thể nói: "Hiện tại thời gian không còn sớm, hai đứa mau đi nghỉ ngơi đi."
Tuy rằng hiệu quả cách âm của phòng Cố Niệm Bắc rất tốt, nhưng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh vẫn là thành thành thật thật mà nằm thẳng ở trên giường.
"Chị biết mẹ cùng em nói cái gì không?" Cố Niệm Bắc tường thuật lại lời Diệp Bắc nói với nàng.
"Nếu không phải cùng mẹ nói chuyện, em thật sự một chút cũng không nhớ nổi. Mẹ em còn đem cái bình tiết kiệm kia đổ ra cho em xem, em đã tích được gần 500 tệ." (1 tệ~3600đ)
Cố Niệm Bắc cảm thấy trí nhớ của mình tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng không đến mức sẽ quên sạch sẽ như vậy. Nàng hiện tại nằm hồi tưởng lại lâu như vậy, chuyện khác đều có ký ức rõ ràng hoặc là mơ hồ, nhưng ký ức liên quan đến bình tiết kiệm kia lại hoàn toàn không có chút gì, giống như là có người cố ý mang những ký ức đó loại bỏ khỏi đầu nàng.
Nghĩ không ra đáp án, Cố Niệm Bắc cuối cùng đành phải đem chuyện này buông tha, tựa như rất nhiều thời điểm, càng muốn nhớ lại một việc, thì lại càng nhớ không nổi, nhưng qua thật nhiều ngày sau, trong lúc lơ đãng, đáp án sẽ lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc này Cố Niệm Bắc cũng không biết, đoạn ký ức này của nàng là vĩnh viễn không quay trở lại, nàng cũng sẽ vĩnh viễn không nhớ tới lựa chọn mà nàng từng làm ra tại tang lễ của mình.
"Cô muốn quay trở về không?" Sau khi nhìn thấy Giang Nam Ảnh rơi lệ ở lễ tang, bên tai Cố Niệm Bắc đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ quái, giọng nói kia có chút non nớt, nghe rất giống như là tạo thành từ hiệu ứng điện tử.
"Là ai?" Đã biến thành linh hồn, Cố Niệm Bắc khi nghe thấy âm thanh như vậy lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với việc nhìn thấy Giang Nam Ảnh rơi lệ.
"Tôi là......, tôi cũng không biết bản thân mình là cái gì, đại khái là kết tinh từ những nguyện ước của nhân loại đi, lại nói, nếu cô muốn quay trở về, tôi có thể giúp được."
"Vì sao lại là tôi?" Cố Niệm Bắc đã sớm không phải là Cố Niệm Bắc mới xuất đạo kia.
"Bởi vì sự ra đời của tôi có liên quan đến cô."
"Tôi phải trả giá cái gì?"
"Một phần ký ức của cô, hơn nữa bởi vì cô mà quỹ đạo nhân sinh của rất nhiều người sẽ phát sinh thay đổi, là một tương lai không giống với hiện tại, ở tương lai đó cũng không có ai biết được là tốt hay xấu."
Cố Niệm Bắc trầm mặc một hồi, lại lần nữa mở miệng hỏi: "Là cái ký ức nào?"
"Ký ức về tình yêu, sau khi mất đi phần ký ức này, cô có lẽ sẽ không thể cùng với người yêu định mệnh của mình ở bên nhau."
Cố Niệm Bắc cũng không có hỏi người yêu định mệnh của mình là ai, tình yêu không rõ ràng đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.
"Nếu tôi không muốn quay trở về, tôi sẽ đi nơi nào?" Cố Niệm Bắc hỏi.
Qua thật lâu, giọng nói kia cũng không trả lời câu hỏi này của Cố Niệm Bắc, cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc tự mình mở miệng nói: "Tôi biết rồi, tôi lựa chọn quay trở về, rốt cuộc thì còn có nhiều người như vậy đang chờ tôi."
"Cô xác định rồi chứ?" Âm thanh điện tử lại hỏi lần nữa.
"Xác định."
Trong nháy mắt khi giọng nói của Cố Niệm Bắc rơi xuống, toàn bộ thời gian trên thế giới đều lặng yên, ngay sau đó, cảnh vật chung quanh bắt đầu lùi lại, tất cả đồng hồ trên thế giới đều xoay vòng loạn xạ, thân thể Cố Niệm Bắc từ trong suốt cũng dần dần hiện ra, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Sau khi Cố Niệm Bắc biến mất, căn phòng kia xuất hiện một chùm sáng, bởi vì thật sự là quá chói mắt, cho dù Cố Niệm Bắc còn ở đây cũng không thấy rõ được bên trong chùm sáng đến tột cùng là cái gì. Chùm sáng kia nhìn ký ức mới vừa rút ra từ thân thể của Cố Niệm Bắc, tự mình lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết nếu cô không trở về thì sẽ đi nơi nào, bởi vì tôi tồn tại liền đại biểu cho việc cô nhất định sẽ trở về."
Nó cũng không biết rốt cuộc khi nào mới là chân chính bắt đầu, khi nào thì chân chính kết thúc, giống như nó cũng không rõ rốt cuộc nó ra đời là vì cái gì.
Chùm sáng đưa Cố Niệm Bắc quay về phim trường《 cầu hoàng 》, đối với Cố Niệm Bắc mà nói, nơi đó sẽ là khúc ngoặt trên con đường tình ái của nàng.
Chỉ có điều........ Chùm sáng nhìn lại những ký ức đó của Cố Niệm Bắc, xuất phát từ động cơ của chính mình, ngoại trừ cầm đi đoạn ký ức tuổi thơ kia của Cố Niệm Bắc, nó còn động tay động chân lên trí nhớ của Cố Niệm Bắc, nó làm một ít ký ức mới tạm thời bao trùm lấy một ít ký ức tiêu cực của Cố Niệm Bắc, chờ đến một thời điểm nhất định, những ký ức bị che phủ ấy mới sống lại. Không có những cái ký ức tiêu cực đó, chùm sáng tin tưởng cho dù có bị mất đi những ký ức tuổi thơ kia, Cố Niệm Bắc cũng sẽ không lại lần nữa bỏ lỡ.
"Rõ ràng chưa từng nói qua luyến ái liền không tin vào tình yêu, này không phải vô nghĩa sao!" Chùm sáng nhỏ cảm khái, ngữ khí so với giọng nói non nớt của nó có vẻ đặc biệt kỳ quái.
"Vẫn còn một người nữa cần phải giải quyết, thật là, chạy nhanh như vậy làm gì, không biết tôi định vị vị trí vô cùng bất tiện sao!"
Ánh sáng trên người chùm sáng nhỏ dần dần mờ đi, loáng thoáng có thể thấy một cái hình trái tim. Chờ đến khi nó lại lần nữa xuất hiện, đã là ở trong nhà Giang Nam Ảnh, mà giờ phút này Giang Nam Ảnh trên người còn ăn mặc 'cầu hoàng', nhắm chặt hai mắt, nàng muốn đi vào giấc ngủ để gặp lại Cố Niệm Bắc kia.
Không giống như Cố Niệm Bắc, chùm sáng không có cách nào trực tiếp làm Giang Nam Ảnh nghe thấy được giọng nói của nó, hơn nữa năng lượng của nó cũng chỉ đủ để làm thời gian của hai người chảy ngược, năng lượng của nó đến từ ước nguyện mà mọi người cầu chúc với nó, lại không phải cái dạng mỗi ngày hồi +1 giây, có thể tích từng chút từng chút. Cho nên mới nói, nó rốt cuộc là vì cái gì lại phải báo ân a, nó lại không phải yêu quái, không có cái truyền thống báo ân như này a, thật sự là bị con mèo kia lừa dối đến quay mòng mòng.
"Đây là......", Bởi vì nghe được âm thanh kỳ quái, Giang Nam Ảnh mở hai mắt, chỉ thấy trong phòng xuất hiện một lối đi phát sáng, mà nàng loáng thoáng nghe được giọng nói của Cố Niệm Bắc.
Tuy rằng không biết cái đường hầm này đến tột cùng là thông đến nơi nào, nhưng Giang Nam Ảnh vẫn không chút do dự mà đi vào, trong lối đi đó, mỗi bước đi đều hiện lên những hình ảnh không giống nhau, mà Giang Nam Ảnh nhìn thấy ở đằng xa xa phía cuối con đường kia là Cố Niệm Bắc đang mặc bộ váy 'cầu hoàng' đứng ở nơi đó, mà cảnh sắc xung quanh Cố Niệm Bắc đúng thật là cảnh tượng tại phim trường quay chụp《 cầu hoàng 》năm đó.
Sau khi nhìn thấy Giang Nam Ảnh đi vào đường hầm rồi, chùm sáng đã chuẩn bị tốt kết thúc công việc, trở về nhà đánh nhau với con mèo kia, nhưng cũng bởi vì như thế, nó thả lỏng khống chế sức mạnh với đường hầm, mà đúng lúc này, nguyên bản còn cách cuối đường hầm một mét, Giang Nam Ảnh lại thấy trong đường hầm xuất hiện một ngả rẽ, ở ngả rẽ bên kia, nàng có thể rõ ràng mà nghe thấy được tiếng Tằng Dật: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Giang Nam Ảnh thở dài, nhìn thoáng qua phía bên Cố Niệm Bắc thật sâu, cuối cùng tiến đến ngả rẽ có Tằng Dật. Lúc nàng trở về sau khi cứu Tằng Dật rơi xuống nước xong, đường hầm kia quả nhiên biến mất.
Chùm sáng bị chính mình vì thất thần mà dẫn tới chuyện ngoài ý muốn dọa cho sợ đến ngây người, chỉ là nó hiện tại đã không còn năng lượng để mở cổng ra lần nữa, chỉ có thể trở về tích lũy năng lượng chờ đợt tiếp theo.
"Này rốt cuộc là chuyện như thế nào a?" Chùm sáng đã hoàn toàn quên mất, tuy rằng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh có liên quan tới sự ra đời của nó, nhưng người chân chính sáng tạo ra nó chính là cái tên còn đang trầm mê trong công cuộc giảm béo kia, hắn mới là đối tượng báo ân chân chính, mà bước ngoặt lớn nhất của tên mập mạp đó chính là lúc hắn nhặt được một con mèo hoang kỳ quái. Mà con mèo kia tồn tại liền đại biểu cho việc........ Giống như vấn đề mà trước kia chùm sáng nhỏ đã tự hỏi, khi nào là bắt đầu, khi nào là kết thúc, có lẽ ngay từ lúc nó bị cái con mèo kia lừa dối tới báo ân, tất cả đều đã được chú định.
Năng lượng mà chùm sáng tích lũy trong thời gian ngắn cũng không thể lại lần nữa định vị được thời gian chuẩn xác, nó chỉ có thể tùy tiện mở ra một lối đi cho Giang Nam Ảnh.
Trong đó có một lần nó chẳng những không tìm được thời gian quay chụp《 cầu hoàng 》, đến cửa vào của đường hầm cũng bị đặt sai chỗ rồi, nó tới quá sớm, đem cửa vào đường hầm đặt ở trước mặt Giang Nam Ảnh còn đang quay chụp《 Hoang Đảo 》, cũng may sau khi Giang Nam Ảnh tiến vào đường hầm nó liền mạnh mẽ lôi kéo nàng đi ra.
Bởi vì bị mạnh mẽ lôi kéo ra ngoài dẫn đến thân thể Giang Nam Ảnh chịu thương tổn, chùm sáng chỉ có thể cưỡng chế nàng ngủ đông, hơn nữa dường như Giang Nam Ảnh thấy được rất nhiều hình ảnh kỳ quái. Đương nhiên, chùm sáng chột dạ cũng không muốn biết rốt cuộc Giang Nam Ảnh đã nhìn thấy gì, dù sao chờ đến khi đưa được người đến thời gian chính xác, những ký ức này đó hiện tại nó đều sẽ loại bỏ đi.
Lặp đi lặp lại lăn lộn mười mấy lần, chùm sáng rốt cuộc từ bỏ đưa Giang Nam Ảnh về tới cùng thời điểm với Cố Niệm Bắc, nó lựa chọn thời điểm Giang Nam Ảnh bị khóa trong kho hàng, dù sao thì đối với Giang Nam Ảnh mà nói, kia mới là khúc ngoặt của tương lai nàng.
Đưa người quay về cũng như hoàn thành lấy đi ký ức, chùm sáng chuẩn bị về nhà, còn chưa kịp vui vẻ được ba giây đồng hồ, liền phát hiện lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tại sao ở ngoài kia còn có một linh hồn nam nhân vậy, cái tên này còn không phải là ai kia sao! Đúng, chính là Tằng Dật! Là cái tên từ lần đầu tiên đã lừa gạt nó!
Trong lúc chùm sáng nhỏ còn đang phiền não nên giải quyết như thế nào, nó phát hiện ra linh hồn của Tằng Dật bị cuốn vào thời không. Chùm sáng vội vàng đi theo liền thấy linh hồn Tằng Dật vô cùng ngựa quen đường cũ mà bay tới mốc thời gian chùm sáng vẫn luôn muốn định vị kia, chùm sáng buồn bực đến muốn đánh người.
Mà sau khi nó nhìn đến hết thảy sự tình lúc sau, chùm sáng buồn bực không còn muốn đánh người, chỉ muốn đánh mèo! Nó rốt cuộc cũng hiểu được vì sao con mèo béo kia lại lừa dối nó tới báo ân, nó cũng rốt cuộc hiểu ra tại sao lần đầu tiên nó lại thất bại, hóa ra đều là bởi vì như vậy....... Con mèo béo kia xứng đáng cho đến bây giờ không thể gầy xuống được cân nào!
Minh bạch hết thảy chuyện này, chùm sáng bình tĩnh một lát sau liền về nhà đi đánh mèo, mà thế giới nó rời đi kia vẫn như cũ vận hành, chờ đợi một ngày hết thảy chuyện này mang đến một tương lai hoàn toàn mới, chờ đợi một ngày hết thảy chuyện này chân chính kết thúc.
- ---------------
Thật ra chương nào cũng hong nên đọc lướt, editor sẽ buồn ('。_。')
"Bé gái này thật sự rất đáng yêu." Cố Chu chỉ vào đứa trẻ đứng ở giữa trên ảnh chụp mà nói.
Cố Chu vừa nói xong, Diệp Bắc và Cố Niệm Bắc liền từ trong phòng đi ra. "Bé gái nào đáng yêu a?"
"Tôi nói Niệm Bắc lúc nhỏ thật đáng yêu." Ngón tay Cố Chu chuyển qua bên phải ảnh chụp.
Diệp Bắc mới không tin lời Cố Chu nói, nhưng mà khi đến bên cạnh bàn nhìn xuống, mới phát hiện lần này Cố Chu thật sự không có nói bậy, đặt trên bàn đúng thật là ảnh chụp Cố Niệm Bắc khi còn nhỏ, chỉ là bé gái trong ảnh chụp này còn không phải là bé gái mà vừa nãy nàng mới nhắc đến với Cố Niệm Bắc hay sao.
Diệp Bắc nhìn Giang Nam Ảnh trước mặt, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, người ta chỉ là cùng con gái mình nói chuyện ngươi tình ta nguyện ý yêu nhau, không cần phải làm người ta bối rối.
"Cái này...... Không phải là......", Cố Niệm Bắc cũng tò mò mà ngó lại đây, chỉ mới nhìn thoáng qua liền mở miệng nói.
Cố Niệm Bắc vừa bật thốt lên, Diệp Bắc liền lặng lẽ đánh tay nàng.
Cố Niệm Bắc bị mẹ đánh một cách không thể hiểu được, vô tội mà quay đầu nhìn mẹ mình, nhìn đến nỗi đầu Diệp Bắc bắt đầu đau.
"Phía trước nói không nhớ rõ thì thôi đi, hiện tại lại ở trước mặt Giang Nam Ảnh liền nhớ tới, nhớ tới thì cũng không việc gì đi, vậy mà còn muốn nói ra tới, đây là chuyện gì a, đứa nhỏ này trước kia còn rất thông minh, như thế nào mà hiện tại lại giống ba của nó ngốc đến như vậy cơ chứ." Diệp Bắc ở trong lòng yên lặng thầm nghĩ.
Thành thành thật thật ngồi ở một bên, Cố Chu nhận thấy được tầm mắt của vợ mình quét qua quét lại vài cái trên người hắn, trên mặt tươi cười càng thêm xán lạn.
Nửa ngày không thấy mẹ mở miệng nói gì, Cố Niệm Bắc nhìn nàng một cái, lại nhìn Giang Nam Ảnh một cái, cuối cùng nhìn nhìn tấm ảnh chụp, nàng lúc trước có xem qua cuốn album Tằng Dật đưa, hiện tại bé gái trong tấm ảnh này cùng với Giang Nam Ảnh trong cuốn album kia rõ ràng giống nhau như đúc.
"Cái này...... Không phải là Nam Ảnh sao?" Cố Niệm Bắc nhanh chóng mà đem câu vừa rồi nói xong, ngay khi nàng vừa nói xong, đầu óc Diệp Bắc cũng không chưa bắt kịp điểm này, như cũ đánh Cố Niệm Bắc một phen.
Đến lúc thu hồi lại tay vừa đánh Cố Niệm Bắc, Diệp Bắc mới phản ứng lại, nàng cầm lấy ảnh chụp đối chiếu với Giang Nam Ảnh trước mặt, tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng dung mạo của Giang Nam Ảnh kỳ thực cũng không có biến hóa quá lớn, nhìn kỹ thì khắp nơi đều có thể tìm được bóng dáng lúc nàng còn nhỏ.
Diệp Bắc ban nãy cũng không có nghĩ tới hướng này, hiện tại nghe Cố Niệm Bắc nói như vậy, trong đầu nàng hiện tại liền xuất hiện một cái ý nghĩ: "Con gái mình sao lại chung thủy đến vậy kia chứ!" Diệp Bắc đã hoàn toàn quên mất chính mình vừa rồi còn lo lắng Cố Niệm Bắc về sau sẽ lại trưng bộ dáng "Không nhớ rõ".
"Này xác thật là con, người bên cạnh kia là anh trai con Tằng Dật." Giang Nam Ảnh vừa rồi hồi ức một chút, vẫn không thể nhớ tới đây là chuyện khi nào. Tuổi thơ của nàng lấy việc trở thành người thừa kế làm ranh giới, chia thành hai bộ phận, một nửa bộ phận phía trước trong kí ức đều là "Anh hai đừng chơi nữa, sẽ bị mắng", phần sau ký ức đều là các loại chương trình học.
"Xem ra con cùng Niệm Bắc thật đúng là có duyên a." Cố Chu mở miệng một câu liền đoạt mất lời Diệp Bắc muốn nói, Diệp Bắc cũng chỉ có thể nói: "Hiện tại thời gian không còn sớm, hai đứa mau đi nghỉ ngơi đi."
Tuy rằng hiệu quả cách âm của phòng Cố Niệm Bắc rất tốt, nhưng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh vẫn là thành thành thật thật mà nằm thẳng ở trên giường.
"Chị biết mẹ cùng em nói cái gì không?" Cố Niệm Bắc tường thuật lại lời Diệp Bắc nói với nàng.
"Nếu không phải cùng mẹ nói chuyện, em thật sự một chút cũng không nhớ nổi. Mẹ em còn đem cái bình tiết kiệm kia đổ ra cho em xem, em đã tích được gần 500 tệ." (1 tệ~3600đ)
Cố Niệm Bắc cảm thấy trí nhớ của mình tuy rằng chẳng ra gì, nhưng cũng không đến mức sẽ quên sạch sẽ như vậy. Nàng hiện tại nằm hồi tưởng lại lâu như vậy, chuyện khác đều có ký ức rõ ràng hoặc là mơ hồ, nhưng ký ức liên quan đến bình tiết kiệm kia lại hoàn toàn không có chút gì, giống như là có người cố ý mang những ký ức đó loại bỏ khỏi đầu nàng.
Nghĩ không ra đáp án, Cố Niệm Bắc cuối cùng đành phải đem chuyện này buông tha, tựa như rất nhiều thời điểm, càng muốn nhớ lại một việc, thì lại càng nhớ không nổi, nhưng qua thật nhiều ngày sau, trong lúc lơ đãng, đáp án sẽ lại đột nhiên xuất hiện.
Lúc này Cố Niệm Bắc cũng không biết, đoạn ký ức này của nàng là vĩnh viễn không quay trở lại, nàng cũng sẽ vĩnh viễn không nhớ tới lựa chọn mà nàng từng làm ra tại tang lễ của mình.
"Cô muốn quay trở về không?" Sau khi nhìn thấy Giang Nam Ảnh rơi lệ ở lễ tang, bên tai Cố Niệm Bắc đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ quái, giọng nói kia có chút non nớt, nghe rất giống như là tạo thành từ hiệu ứng điện tử.
"Là ai?" Đã biến thành linh hồn, Cố Niệm Bắc khi nghe thấy âm thanh như vậy lại bình tĩnh hơn rất nhiều so với việc nhìn thấy Giang Nam Ảnh rơi lệ.
"Tôi là......, tôi cũng không biết bản thân mình là cái gì, đại khái là kết tinh từ những nguyện ước của nhân loại đi, lại nói, nếu cô muốn quay trở về, tôi có thể giúp được."
"Vì sao lại là tôi?" Cố Niệm Bắc đã sớm không phải là Cố Niệm Bắc mới xuất đạo kia.
"Bởi vì sự ra đời của tôi có liên quan đến cô."
"Tôi phải trả giá cái gì?"
"Một phần ký ức của cô, hơn nữa bởi vì cô mà quỹ đạo nhân sinh của rất nhiều người sẽ phát sinh thay đổi, là một tương lai không giống với hiện tại, ở tương lai đó cũng không có ai biết được là tốt hay xấu."
Cố Niệm Bắc trầm mặc một hồi, lại lần nữa mở miệng hỏi: "Là cái ký ức nào?"
"Ký ức về tình yêu, sau khi mất đi phần ký ức này, cô có lẽ sẽ không thể cùng với người yêu định mệnh của mình ở bên nhau."
Cố Niệm Bắc cũng không có hỏi người yêu định mệnh của mình là ai, tình yêu không rõ ràng đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.
"Nếu tôi không muốn quay trở về, tôi sẽ đi nơi nào?" Cố Niệm Bắc hỏi.
Qua thật lâu, giọng nói kia cũng không trả lời câu hỏi này của Cố Niệm Bắc, cuối cùng vẫn là Cố Niệm Bắc tự mình mở miệng nói: "Tôi biết rồi, tôi lựa chọn quay trở về, rốt cuộc thì còn có nhiều người như vậy đang chờ tôi."
"Cô xác định rồi chứ?" Âm thanh điện tử lại hỏi lần nữa.
"Xác định."
Trong nháy mắt khi giọng nói của Cố Niệm Bắc rơi xuống, toàn bộ thời gian trên thế giới đều lặng yên, ngay sau đó, cảnh vật chung quanh bắt đầu lùi lại, tất cả đồng hồ trên thế giới đều xoay vòng loạn xạ, thân thể Cố Niệm Bắc từ trong suốt cũng dần dần hiện ra, cuối cùng biến mất tại chỗ.
Sau khi Cố Niệm Bắc biến mất, căn phòng kia xuất hiện một chùm sáng, bởi vì thật sự là quá chói mắt, cho dù Cố Niệm Bắc còn ở đây cũng không thấy rõ được bên trong chùm sáng đến tột cùng là cái gì. Chùm sáng kia nhìn ký ức mới vừa rút ra từ thân thể của Cố Niệm Bắc, tự mình lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết nếu cô không trở về thì sẽ đi nơi nào, bởi vì tôi tồn tại liền đại biểu cho việc cô nhất định sẽ trở về."
Nó cũng không biết rốt cuộc khi nào mới là chân chính bắt đầu, khi nào thì chân chính kết thúc, giống như nó cũng không rõ rốt cuộc nó ra đời là vì cái gì.
Chùm sáng đưa Cố Niệm Bắc quay về phim trường《 cầu hoàng 》, đối với Cố Niệm Bắc mà nói, nơi đó sẽ là khúc ngoặt trên con đường tình ái của nàng.
Chỉ có điều........ Chùm sáng nhìn lại những ký ức đó của Cố Niệm Bắc, xuất phát từ động cơ của chính mình, ngoại trừ cầm đi đoạn ký ức tuổi thơ kia của Cố Niệm Bắc, nó còn động tay động chân lên trí nhớ của Cố Niệm Bắc, nó làm một ít ký ức mới tạm thời bao trùm lấy một ít ký ức tiêu cực của Cố Niệm Bắc, chờ đến một thời điểm nhất định, những ký ức bị che phủ ấy mới sống lại. Không có những cái ký ức tiêu cực đó, chùm sáng tin tưởng cho dù có bị mất đi những ký ức tuổi thơ kia, Cố Niệm Bắc cũng sẽ không lại lần nữa bỏ lỡ.
"Rõ ràng chưa từng nói qua luyến ái liền không tin vào tình yêu, này không phải vô nghĩa sao!" Chùm sáng nhỏ cảm khái, ngữ khí so với giọng nói non nớt của nó có vẻ đặc biệt kỳ quái.
"Vẫn còn một người nữa cần phải giải quyết, thật là, chạy nhanh như vậy làm gì, không biết tôi định vị vị trí vô cùng bất tiện sao!"
Ánh sáng trên người chùm sáng nhỏ dần dần mờ đi, loáng thoáng có thể thấy một cái hình trái tim. Chờ đến khi nó lại lần nữa xuất hiện, đã là ở trong nhà Giang Nam Ảnh, mà giờ phút này Giang Nam Ảnh trên người còn ăn mặc 'cầu hoàng', nhắm chặt hai mắt, nàng muốn đi vào giấc ngủ để gặp lại Cố Niệm Bắc kia.
Không giống như Cố Niệm Bắc, chùm sáng không có cách nào trực tiếp làm Giang Nam Ảnh nghe thấy được giọng nói của nó, hơn nữa năng lượng của nó cũng chỉ đủ để làm thời gian của hai người chảy ngược, năng lượng của nó đến từ ước nguyện mà mọi người cầu chúc với nó, lại không phải cái dạng mỗi ngày hồi +1 giây, có thể tích từng chút từng chút. Cho nên mới nói, nó rốt cuộc là vì cái gì lại phải báo ân a, nó lại không phải yêu quái, không có cái truyền thống báo ân như này a, thật sự là bị con mèo kia lừa dối đến quay mòng mòng.
"Đây là......", Bởi vì nghe được âm thanh kỳ quái, Giang Nam Ảnh mở hai mắt, chỉ thấy trong phòng xuất hiện một lối đi phát sáng, mà nàng loáng thoáng nghe được giọng nói của Cố Niệm Bắc.
Tuy rằng không biết cái đường hầm này đến tột cùng là thông đến nơi nào, nhưng Giang Nam Ảnh vẫn không chút do dự mà đi vào, trong lối đi đó, mỗi bước đi đều hiện lên những hình ảnh không giống nhau, mà Giang Nam Ảnh nhìn thấy ở đằng xa xa phía cuối con đường kia là Cố Niệm Bắc đang mặc bộ váy 'cầu hoàng' đứng ở nơi đó, mà cảnh sắc xung quanh Cố Niệm Bắc đúng thật là cảnh tượng tại phim trường quay chụp《 cầu hoàng 》năm đó.
Sau khi nhìn thấy Giang Nam Ảnh đi vào đường hầm rồi, chùm sáng đã chuẩn bị tốt kết thúc công việc, trở về nhà đánh nhau với con mèo kia, nhưng cũng bởi vì như thế, nó thả lỏng khống chế sức mạnh với đường hầm, mà đúng lúc này, nguyên bản còn cách cuối đường hầm một mét, Giang Nam Ảnh lại thấy trong đường hầm xuất hiện một ngả rẽ, ở ngả rẽ bên kia, nàng có thể rõ ràng mà nghe thấy được tiếng Tằng Dật: "Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Giang Nam Ảnh thở dài, nhìn thoáng qua phía bên Cố Niệm Bắc thật sâu, cuối cùng tiến đến ngả rẽ có Tằng Dật. Lúc nàng trở về sau khi cứu Tằng Dật rơi xuống nước xong, đường hầm kia quả nhiên biến mất.
Chùm sáng bị chính mình vì thất thần mà dẫn tới chuyện ngoài ý muốn dọa cho sợ đến ngây người, chỉ là nó hiện tại đã không còn năng lượng để mở cổng ra lần nữa, chỉ có thể trở về tích lũy năng lượng chờ đợt tiếp theo.
"Này rốt cuộc là chuyện như thế nào a?" Chùm sáng đã hoàn toàn quên mất, tuy rằng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh có liên quan tới sự ra đời của nó, nhưng người chân chính sáng tạo ra nó chính là cái tên còn đang trầm mê trong công cuộc giảm béo kia, hắn mới là đối tượng báo ân chân chính, mà bước ngoặt lớn nhất của tên mập mạp đó chính là lúc hắn nhặt được một con mèo hoang kỳ quái. Mà con mèo kia tồn tại liền đại biểu cho việc........ Giống như vấn đề mà trước kia chùm sáng nhỏ đã tự hỏi, khi nào là bắt đầu, khi nào là kết thúc, có lẽ ngay từ lúc nó bị cái con mèo kia lừa dối tới báo ân, tất cả đều đã được chú định.
Năng lượng mà chùm sáng tích lũy trong thời gian ngắn cũng không thể lại lần nữa định vị được thời gian chuẩn xác, nó chỉ có thể tùy tiện mở ra một lối đi cho Giang Nam Ảnh.
Trong đó có một lần nó chẳng những không tìm được thời gian quay chụp《 cầu hoàng 》, đến cửa vào của đường hầm cũng bị đặt sai chỗ rồi, nó tới quá sớm, đem cửa vào đường hầm đặt ở trước mặt Giang Nam Ảnh còn đang quay chụp《 Hoang Đảo 》, cũng may sau khi Giang Nam Ảnh tiến vào đường hầm nó liền mạnh mẽ lôi kéo nàng đi ra.
Bởi vì bị mạnh mẽ lôi kéo ra ngoài dẫn đến thân thể Giang Nam Ảnh chịu thương tổn, chùm sáng chỉ có thể cưỡng chế nàng ngủ đông, hơn nữa dường như Giang Nam Ảnh thấy được rất nhiều hình ảnh kỳ quái. Đương nhiên, chùm sáng chột dạ cũng không muốn biết rốt cuộc Giang Nam Ảnh đã nhìn thấy gì, dù sao chờ đến khi đưa được người đến thời gian chính xác, những ký ức này đó hiện tại nó đều sẽ loại bỏ đi.
Lặp đi lặp lại lăn lộn mười mấy lần, chùm sáng rốt cuộc từ bỏ đưa Giang Nam Ảnh về tới cùng thời điểm với Cố Niệm Bắc, nó lựa chọn thời điểm Giang Nam Ảnh bị khóa trong kho hàng, dù sao thì đối với Giang Nam Ảnh mà nói, kia mới là khúc ngoặt của tương lai nàng.
Đưa người quay về cũng như hoàn thành lấy đi ký ức, chùm sáng chuẩn bị về nhà, còn chưa kịp vui vẻ được ba giây đồng hồ, liền phát hiện lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tại sao ở ngoài kia còn có một linh hồn nam nhân vậy, cái tên này còn không phải là ai kia sao! Đúng, chính là Tằng Dật! Là cái tên từ lần đầu tiên đã lừa gạt nó!
Trong lúc chùm sáng nhỏ còn đang phiền não nên giải quyết như thế nào, nó phát hiện ra linh hồn của Tằng Dật bị cuốn vào thời không. Chùm sáng vội vàng đi theo liền thấy linh hồn Tằng Dật vô cùng ngựa quen đường cũ mà bay tới mốc thời gian chùm sáng vẫn luôn muốn định vị kia, chùm sáng buồn bực đến muốn đánh người.
Mà sau khi nó nhìn đến hết thảy sự tình lúc sau, chùm sáng buồn bực không còn muốn đánh người, chỉ muốn đánh mèo! Nó rốt cuộc cũng hiểu được vì sao con mèo béo kia lại lừa dối nó tới báo ân, nó cũng rốt cuộc hiểu ra tại sao lần đầu tiên nó lại thất bại, hóa ra đều là bởi vì như vậy....... Con mèo béo kia xứng đáng cho đến bây giờ không thể gầy xuống được cân nào!
Minh bạch hết thảy chuyện này, chùm sáng bình tĩnh một lát sau liền về nhà đi đánh mèo, mà thế giới nó rời đi kia vẫn như cũ vận hành, chờ đợi một ngày hết thảy chuyện này mang đến một tương lai hoàn toàn mới, chờ đợi một ngày hết thảy chuyện này chân chính kết thúc.
- ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.