Chương 8:
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
Lợi Dung Nghi vội đưa tay che miệng lại. Cũng may cô không thốt to lên, không thì làm anh chú ý mất.
Đông Tâm hít thật sâu, sau đó cầm hộp nhẫn trên tay đi vào trong.
Lợi Dung Nghi nhìn thấy anh đi liền đuổi theo, nhân viên thấy thế liền cản Lợi Dung Nghi lại.
" Tiểu thư...nơi đó không phải ai muốn vào cũng vào được." Nhân viên bảo..
" Các người...!!.." Lợi Dung Nghi tức giận, cô...cô muốn đi theo anh.
Lợi Dung Nghi tức đến run người, ngậm ngùi cầm túi xách rời đi.
Bên trong, Dạ Nhi Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đông Tâm quỳ một chân xuống, nhìn giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
" Nhi." Đông Tâm nhìn cô, đưa chiếc nhẫn ra.
" Chúng ta cùng nhau yêu đương nhé?." Đông Tâm dịu dàng bảo.
Dạ Nhi Nhi vẫn đang bàng hoàng, cô ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng gật đầu.
Đông Tâm liền hào hứng, nắm lấy tay cô đeo nhẫn vào.
Anh không thể đợi đến giây phút nào nữa, anh muốn trao cho cô chiếc nhẫn này lâu rồi.
" Để em đeo cho anh."
Dạ Nhi Nhi cầm lấy bàn tay anh lên, đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của Đông Tâm.
Đông Tâm biểu hiện vui mừng rõ, anh ôm lấy eo cô, hạnh phúc biết mấy.
Nhân viên bên ngoài nhìn thấy cũng vui theo. Đông Tâm đã đến đây, luôn hao tâm tổn sức chọn nhẫn đôi cho cả hai, cuối cùng cũng có thể trao cho người con gái anh yêu rồi.
...
Đông Tâm cùng Dạ Nhi Nhi bước ra. Lợi Dung Nghi vẫn chưa rời đi, đậu xe gần đó cô đợi anh rời khỏi.
Nhìn thấy anh đi ra cùng Dạ Nhi Nhi, lòng Lợi Dung Nghi liền sốt sắn.
" Lại là Dạ Nhi Nhi." Lợi Dung Nghi lẩm bẩm, cô đã không có thiện cảm với Dạ Nhi Nhi rất lâu.
Một lòng luôn ganh tị với Dạ Nhi Nhi, tại sao năm lần bảy lượt luôn được Đông Tâm cưng chiều đến vậy.
Lợi Dung Nghi nắm chặt tay thành nắm, nhìn xe của Đông Tâm đang rời đi.
" Đại tiểu thư, chúng ta không cần đi theo sau sao?." Tài xế hỏi.
" Không cần đâu." Lợi Dung Nghi đáp, người đã giận đến nóng cả mặt.
" Về nhà đi."
Nói xong, xe được lăn bánh di chuyển về Lợi gia. Trên xe, Lợi Dung Nghi luôn hầm hực, bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
...
" Hôm nay em đến nhà anh ăn cơm đi." Đông Tâm ngỏ ý.
" Ba bảo rất nhớ em, lâu rồi em không ghé sang Đông gia mà." Anh bảo thêm.
" Nhưng..."
" Đừng lo, mẹ Diên Diên vẫn mong em lắm đấy."
Dạ Nhi Nhi nghe vậy, cô gật đầu.
" Để em báo cho Kỷ Thành, để thằng bé không đợi cơm tối."
...
Đông Tâm đưa Dạ Nhi Nhi về Đông gia. Nhìn thấy cô, Tố Diên liền vui vẻ lên.
" Nhi Nhi."
Tố Diên nhìn thấy Dạ Nhi Nhi như thấy được vàng, Đông Phương cũng biểu hiện rõ. Đông Tâm nhìn cả hai, dường như cả hai chỉ đang đợi anh đưa cô về vậy.
Còn anh thì bị cho ra rìa mất rồi.
Đông Nhiễm đi xuống, nhìn thấy Dạ Nhi Nhi mỉm cười, rồi nhìn ông anh hai của mình.
Đông Tâm bỗng đưa tay lên, biểu hiện mờ ám. Đông Nhiễm dĩ nhiên không có mù, cô thấy gì ở ngón áp út của anh chứ.
" Anh..." Đông Nhiễm thốt lên, mẹ cô và Đông Phương liền quay đầu lại.
" Con làm sao vậy?." Đông Phương hỏi.
Đông Nhiễm không nghĩ anh nhanh gọn đến thế, miệng lấp bấp:" Tay...tay anh hai..."
" Tay anh hai...con..."
Đông Phương nói xong quay sang nhìn thấy tay Đông Tâm.
" Ôi trời."
Tố Diên dĩ nhiên cũng nhìn thấy, nhanh chóng nắm lấy tay Dạ Nhi Nhi lên xem.
" Nhẫn...nhẫn đôi?." Tố Diên thốt lên, bàng hoàng nhìn cả hai.
Đông Tâm mỉm cười, còn Dạ Nhi Nhi thì đỏ ngượng cả mặt. Tên Đông Tâm này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa thì đã bị anh làm lộ hết cả rồi.
Đông Tâm nắm lấy tay cô, anh đưa tay cả hai lên.
" Ba mẹ, Nhiễm, hôm nay con dẫn Nhi Nhi về để bảo rằng..."
" Bọn con chính thức yêu nhau." Đông Tâm thẳng thắn nói rõ.
Đông Phương đưa tay ôm tim, Tố Diên thì bàng hoàng không nói nên lời, Đông Nhiễm thì sốc toàn tập.
Sau đó, cả ba liền đồng thanh:" Tại sao không kết hôn liền luôn?."
Dạ Nhi Nhi nghe thấy cả ba đồng thanh như vậy mà cô giật mình. Ôi trời...
...
Dạ Kỷ Thành đang lướt lướt điện thoại, nhìn thấy bài viết của Đông Tâm trên tài khoản cá nhân mà hơi bất ngờ.
Ôi trời nhẫn đôi.
Đông Tâm này chính thức công khai mối quan hệ yêu đương từ bé này rồi sao.
" Haha..."
Dạ Kỷ Thành tự cười một mình như kẻ điên, ánh mắt đầy thích thú nhìn chằm chằm điện thoại.
...
Lợi gia.
Lợi Dung Nghi dĩ nhiên đã nhìn thấy bài viết của Đông Tâm. Cô tức giận quăng điện thoại vào tường đến bể hết cả ra.
" Tại sao..."
Lợi Dung Nghi đẩy hết đồ trên bàn trang điểm xuống. Bắt đầu làm trò điên khùng.
Lợi Uất Chi đã đứng ở cửa lúc nào không nay, khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn Lợi Dung Nghi đang tức giận.
" Thật đáng thương." Lợi Uất Chi lên tiếng.
" Mày..."
Lợi Dung Nghi trợn mắt nhìn Lợi Uất Chi.
" Mày đến đây để chọc tức tao à?." Lợi Dung Nghi quát.
Lợi Uất Chi vỗ tay, nhìn Dung Nghi với ánh mắt thương hại:" Dĩ nhiên phải đến xem đại tiểu thư của chúng ta vụt mất người thầm thương bấy năm nay."
" À mà cũng phải, chị ác độc như vậy, làm sao xứng với Đông Tâm người đứng đầu tập đoàn Đông thị đây?."
" Ở ác thì gặp ác thôi chị gái ơi." Lợi Uất Chi cười lớn, sau đó quay mặt rời đi.
Đó là những gì chị nên nhận lấy.
" Đáng đời." Lợi Uất Chi nhếch môi.
Xem ra...sắp có trò vui từ Lợi Dung Nghi rồi.
Đông Tâm hít thật sâu, sau đó cầm hộp nhẫn trên tay đi vào trong.
Lợi Dung Nghi nhìn thấy anh đi liền đuổi theo, nhân viên thấy thế liền cản Lợi Dung Nghi lại.
" Tiểu thư...nơi đó không phải ai muốn vào cũng vào được." Nhân viên bảo..
" Các người...!!.." Lợi Dung Nghi tức giận, cô...cô muốn đi theo anh.
Lợi Dung Nghi tức đến run người, ngậm ngùi cầm túi xách rời đi.
Bên trong, Dạ Nhi Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đông Tâm quỳ một chân xuống, nhìn giống như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy.
" Nhi." Đông Tâm nhìn cô, đưa chiếc nhẫn ra.
" Chúng ta cùng nhau yêu đương nhé?." Đông Tâm dịu dàng bảo.
Dạ Nhi Nhi vẫn đang bàng hoàng, cô ngơ ngác nhìn anh, cuối cùng gật đầu.
Đông Tâm liền hào hứng, nắm lấy tay cô đeo nhẫn vào.
Anh không thể đợi đến giây phút nào nữa, anh muốn trao cho cô chiếc nhẫn này lâu rồi.
" Để em đeo cho anh."
Dạ Nhi Nhi cầm lấy bàn tay anh lên, đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của Đông Tâm.
Đông Tâm biểu hiện vui mừng rõ, anh ôm lấy eo cô, hạnh phúc biết mấy.
Nhân viên bên ngoài nhìn thấy cũng vui theo. Đông Tâm đã đến đây, luôn hao tâm tổn sức chọn nhẫn đôi cho cả hai, cuối cùng cũng có thể trao cho người con gái anh yêu rồi.
...
Đông Tâm cùng Dạ Nhi Nhi bước ra. Lợi Dung Nghi vẫn chưa rời đi, đậu xe gần đó cô đợi anh rời khỏi.
Nhìn thấy anh đi ra cùng Dạ Nhi Nhi, lòng Lợi Dung Nghi liền sốt sắn.
" Lại là Dạ Nhi Nhi." Lợi Dung Nghi lẩm bẩm, cô đã không có thiện cảm với Dạ Nhi Nhi rất lâu.
Một lòng luôn ganh tị với Dạ Nhi Nhi, tại sao năm lần bảy lượt luôn được Đông Tâm cưng chiều đến vậy.
Lợi Dung Nghi nắm chặt tay thành nắm, nhìn xe của Đông Tâm đang rời đi.
" Đại tiểu thư, chúng ta không cần đi theo sau sao?." Tài xế hỏi.
" Không cần đâu." Lợi Dung Nghi đáp, người đã giận đến nóng cả mặt.
" Về nhà đi."
Nói xong, xe được lăn bánh di chuyển về Lợi gia. Trên xe, Lợi Dung Nghi luôn hầm hực, bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
...
" Hôm nay em đến nhà anh ăn cơm đi." Đông Tâm ngỏ ý.
" Ba bảo rất nhớ em, lâu rồi em không ghé sang Đông gia mà." Anh bảo thêm.
" Nhưng..."
" Đừng lo, mẹ Diên Diên vẫn mong em lắm đấy."
Dạ Nhi Nhi nghe vậy, cô gật đầu.
" Để em báo cho Kỷ Thành, để thằng bé không đợi cơm tối."
...
Đông Tâm đưa Dạ Nhi Nhi về Đông gia. Nhìn thấy cô, Tố Diên liền vui vẻ lên.
" Nhi Nhi."
Tố Diên nhìn thấy Dạ Nhi Nhi như thấy được vàng, Đông Phương cũng biểu hiện rõ. Đông Tâm nhìn cả hai, dường như cả hai chỉ đang đợi anh đưa cô về vậy.
Còn anh thì bị cho ra rìa mất rồi.
Đông Nhiễm đi xuống, nhìn thấy Dạ Nhi Nhi mỉm cười, rồi nhìn ông anh hai của mình.
Đông Tâm bỗng đưa tay lên, biểu hiện mờ ám. Đông Nhiễm dĩ nhiên không có mù, cô thấy gì ở ngón áp út của anh chứ.
" Anh..." Đông Nhiễm thốt lên, mẹ cô và Đông Phương liền quay đầu lại.
" Con làm sao vậy?." Đông Phương hỏi.
Đông Nhiễm không nghĩ anh nhanh gọn đến thế, miệng lấp bấp:" Tay...tay anh hai..."
" Tay anh hai...con..."
Đông Phương nói xong quay sang nhìn thấy tay Đông Tâm.
" Ôi trời."
Tố Diên dĩ nhiên cũng nhìn thấy, nhanh chóng nắm lấy tay Dạ Nhi Nhi lên xem.
" Nhẫn...nhẫn đôi?." Tố Diên thốt lên, bàng hoàng nhìn cả hai.
Đông Tâm mỉm cười, còn Dạ Nhi Nhi thì đỏ ngượng cả mặt. Tên Đông Tâm này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý nữa thì đã bị anh làm lộ hết cả rồi.
Đông Tâm nắm lấy tay cô, anh đưa tay cả hai lên.
" Ba mẹ, Nhiễm, hôm nay con dẫn Nhi Nhi về để bảo rằng..."
" Bọn con chính thức yêu nhau." Đông Tâm thẳng thắn nói rõ.
Đông Phương đưa tay ôm tim, Tố Diên thì bàng hoàng không nói nên lời, Đông Nhiễm thì sốc toàn tập.
Sau đó, cả ba liền đồng thanh:" Tại sao không kết hôn liền luôn?."
Dạ Nhi Nhi nghe thấy cả ba đồng thanh như vậy mà cô giật mình. Ôi trời...
...
Dạ Kỷ Thành đang lướt lướt điện thoại, nhìn thấy bài viết của Đông Tâm trên tài khoản cá nhân mà hơi bất ngờ.
Ôi trời nhẫn đôi.
Đông Tâm này chính thức công khai mối quan hệ yêu đương từ bé này rồi sao.
" Haha..."
Dạ Kỷ Thành tự cười một mình như kẻ điên, ánh mắt đầy thích thú nhìn chằm chằm điện thoại.
...
Lợi gia.
Lợi Dung Nghi dĩ nhiên đã nhìn thấy bài viết của Đông Tâm. Cô tức giận quăng điện thoại vào tường đến bể hết cả ra.
" Tại sao..."
Lợi Dung Nghi đẩy hết đồ trên bàn trang điểm xuống. Bắt đầu làm trò điên khùng.
Lợi Uất Chi đã đứng ở cửa lúc nào không nay, khoanh tay ngẩn cao mặt nhìn Lợi Dung Nghi đang tức giận.
" Thật đáng thương." Lợi Uất Chi lên tiếng.
" Mày..."
Lợi Dung Nghi trợn mắt nhìn Lợi Uất Chi.
" Mày đến đây để chọc tức tao à?." Lợi Dung Nghi quát.
Lợi Uất Chi vỗ tay, nhìn Dung Nghi với ánh mắt thương hại:" Dĩ nhiên phải đến xem đại tiểu thư của chúng ta vụt mất người thầm thương bấy năm nay."
" À mà cũng phải, chị ác độc như vậy, làm sao xứng với Đông Tâm người đứng đầu tập đoàn Đông thị đây?."
" Ở ác thì gặp ác thôi chị gái ơi." Lợi Uất Chi cười lớn, sau đó quay mặt rời đi.
Đó là những gì chị nên nhận lấy.
" Đáng đời." Lợi Uất Chi nhếch môi.
Xem ra...sắp có trò vui từ Lợi Dung Nghi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.