Chương 19
Huyền Mặc
24/02/2014
Đẩy lẹ cửa bước vào, Triệu Vỹ chợt đứng ngây người ra bất động.
Sửng sốt, pha lẫn bàng hoàng, không tin nổi. Có đúng là Đinh Đang trước mắt anh
không? Sao đẹp, sao dịu dàng đến thế? Chỉ mấy phút thôi, cô như vụt lớn lên nhiều.
Không còn là cô bé ngổ ngáo, cô trở thành thiếu nữ tự bao giờ?
Một thiếu nữ rất yêu kiều, duyên dáng, đảm đang ngồi kết lại giùm anh chiếc cúc áo bị rởia. Ôi, trông bàn tay cô vụng về khâu từng mũi chỉ, sao lòng anh bồi hồi quá. Một cái gì thật êm đềm, đầm ấm nhẹ len vào trái tim anh.
Sao lại đơm nút cho anh? Không hiểu Đinh Đang hoàn toàn không hiểu, cô chỉ biết khi quét nhà, tình cờ nhặt được chiếc nút trông quen thuộc. Chẳng ai nhắc mà cô bỗng nhớ đây là chiếc nút gắn trong chiếc áo vest đẹp nhất của anh. Lòng cô liền nghĩ đến việc gắn vào áo giùm anh. Chắc cô sợ để lung tung rơi mất, hư chiếc áo đẹp, uổng lắm. Tự nhiên cô lý giải rồi yên lòng tủm tỉm cười một mình.
Đang cười, Đinh Đang bỗng có cảm giác ai đó chăm chú ngó mình. Ngẩng đầu lên, bắt gặp tia mắt Triệu Vỹ nhìn mình rất lạ, Đinh Đang bỗng nghe bối rối, như tên trộm bị bắt quả tang. Cây kim lệch khỏi đường vải, đâm mạnh vào tay đau điếng.
- Ui da – Chiếc áo rời khỏi tay rơi xuống đất, đôi má cô hồng lên – Cũng tại anh không, làm tôi bị chảy máu rồi, bắt đền đi! Để trấn tỉnh, cô thấy mình gắt với anh vô cớ.
- Đâu, để tôi coi – Như quan tâm, như lo lắng, Triệu Vỹ bước lại gần toan nắm lấy bàn tay cô.
- Không cần đâu – Tự nhiên nghe thẹn, Đinh Đang dấu bàn tay vào túi áo, nói lãng sang chuyện khác – Trời ơi, mặc đồ khính mà cũng đẹp ghê hén? Model dễ sợ.
- Có thật không? – Đang ngượng nghịu vì bộ đồ cụt ngủn trên người, nghe Đinh Đang nói, Triệu Vỹ mừng như bắt được vàng. Anh quay quay nhìn bóng mình trong tấm gương thử đồ của Tuyết Ngân, mỉm cười nhận ra mình lạ hoắc. Cứ như một thằng bé vậy.
- Thật mà, trông anh hôm nay đẹp trai lắm, lại trẻ ra nhiều nữa, y như… – Câu nói chợt dừng, Đinh Đang nghe xấu hổ. Cô trở nên thân mật với anh bao giờ vậy?
- Như diễn viên điện ảnh phải không?
Định cứu cô nhưng không ngờ lại hại mình. Câu nói đùa bỗng trở nên lạc lõng, vô duyên bởi chẳng có nụ cười nào. Nhìn mặt cô đỏ rần, Triệu Vỹ cũng chợt lúng túng.
Gian buồng như chợt quá rộng với hai người.
- Đinh Đang ơi, em đâu rồi? Có phải em ở nhà này không? – Giọng một người phụ nữ chợt vang ngoài cửa, kịp giúp hai người thoát khỏi cơn bối rối. Mừng hơn bắt được vàng, Đinh Đang lao nhanh ra cửa. Miệng cô tía lia:
- Ôi chị lan, chị giỏi thiệt. Vậy mà nãy giờ em cứ lo chị kiếm không ra nhà.
- Em làm gì trong buồng vậy? – Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ bước ra sau lưng Đinh Đang, chị khẽ cau mày vẻ chẳng bằng lòng.
- Có làm gì đâu. Em nói chuyện với anh Vỹ thôi.
Cái giọng khàn khàn cùng điệu bộ mất tự nhiên của cô càng làm chị Lan nghi ngờ. Lúc biết chị đến đây giúp cô, ông chủ đã khấp khởi mừng, dặn đi dặn lại, bảo chị phải để tâm quan sát cô.
- Nhà chỉ có hai người thôi hả? – Bằng con mắt dò xét, chị nhìn Triệu Vỹ một cách lộ liễu không cần giấu giếm.
- Đâu có, nhà em có tới bốn người lận – Đinh Đang đáp vội vàng. Sao tâm trạng cô bây giờ giống người làm chuyện gì mờ ám quá – Chị Ngân với anh Phong đi Vũng Tàu rồi – Sợ chị không tin cô nói thêm – Họ yêu nhau đó. Không tin chị hỏi anh Vỹ đi thì biết.
Nhẹ gật đầu, Triệu Vỹ cười tươi mong lấy được chút cảm tình từ người đàn bà khó tính mà mình chưa hiểu qua lai lịch. Nhưng… đáp lại thành tâm của anh, chỉ có một gương mặt lạnh không thiện cảm.
- Đinh Đang, sao em lại ở chung với người ta? Ông…
- Chị Lan à, bạn của em sắp đến rồi, chị lo chuẩn bị đi – Sợ chị làm lộ bí mật của mình trước mặt anh, Đinh Đang vội cắt ngang lời – Nhiều món lắm.
- Nhưng… – Vẫn còn ấm ức, chị muốn hỏi cho ra lẽ.
- Còn nhưng gì nữa, lẹ lên đi! – Gắt nhẹ, Đinh Đang lấy lại phong độ của mình. Nể tình Triệu Vỹ thôi, không thì chị Lân đừng hòng nói được câu nào bắt bẻ, tra vấn cô.
- Được rồi, được rồi, yên tâm đi, không trễ đâu mà sợ – Sau cái nhăn mày khó chịu của Đinh Đang, chị bếp mới như chợt nhớ ra địa vị của mình với cô, vội riu ríu xách giỏ bước ra sau, không quên lườm lườm nhìn Triệu Vỹ.
Trông cách ăn mặc, chị đoán hắn là một gã thanh niên thất học, gia cảnh nghèo nàn. Chắc thấy cô chủ mình giàu, muốn theo đào mỏ đây. Không được, nhất định phải nói chuyện này cho ông chủ biết. Chị nhủ thầm trong dạ.
Hú hồn chưa! Thở phào nhìn chị Lan khuất hẳn sau tấm vách, Đinh Đang trách mình cư xử quá vụng về, suýt làm hư chuyện. Tự nhiên, mắc mớ gì phải sợ chị hiểu lầm? Thanh minh như tội phạm chỉ làm chị càng thêm nghi ngờ. Không khéo đến tai ba càng lớn chuyện. Thiệt là bực mình!
- Chị ấy là ai vậy? – Khó chịu vì bị dò xét, nghi ngờ như một gian nhân, Triệu Vỹ cau có hỏi – Sao lại quan tâm tới cô vậy?
- Chị ấy là.. là… – Còn chưa tập trung, Đinh Đang quên mất cái tiểu sử mình bịa ra cho chị.
- Là ai hả? – Triệu Vỹ hỏi dồn.
- Là một người hàng xóm cũ – Quýnh quá cô nói đại luôn – Chị biết rõ gia cảnh của tôi nên quan tâm lắm.
- Là hàng xóm cũ ư? – Triệu Vỹ cảm thấy nghi ngờ – Thế sao chị ấy đến đây? Chịu nghe lời, còn nấu ăn giùm nữa? À! Quên mất, tiền đâu mà bé mua quà với thức ăn nhiều vậy?
- Chỉ hỏng phải tự nhiên đến giúp đâu. Tôi mướn chỉ nấu đó. Còn tiền hả, lẽ dĩ nhiên là của tôi rồi, anh quên tôi có hai chỉ vàng sao? Mà thôi, đừng hỏi lung tung nữa, quà nhiều lắm, anh phụ tôi gói đi.
Để chấm dứt câu chuyện, Đinh Đang sà ngay xuống đống quà lục tung lên. Lòng định nhanh một mưu sách mới. Triệu Vỹ đã nghi ngờ rồi, phải làm sao?
Phần Triệu Vỹ, không phải anh không biết cô đang nói dối mình. Im lặng vì anh muốn âm thầm khám phá ra con người thật bên trong của cô thôi. Hiện tại, chưa đoán được gì nhưng anh biết cô thật sự không đơn giản. Nhưng chuyện đó tính sau. Hiện tại anh đang bị những món quà giáng sinh đa dạng của cô làm chóa mắt.
- Nghỉ tay hút điếu thuốc rồi làm tiếp anh Vỹ.
Phụ đỡ bao hàng từ vai Triệu Vỹ lên xe, Tâm – đội trưởng đội bốc rác – mỉm cười, móc điếu thuốc Khánh Hội nhăn nheo từ túi áo ra mời.
- Cảm ơn – Ngượng nghịu nhận điếu thuốc, Triệu Vỹ đứng yên chờ Tâm bật quẹt trong tiếng cười rộ lên của đám phu.
- “Cảm ơn”, cái thằng nói nghe khách sáo quá.
- Mặt lại đỏ lên như con gái nữa, thiệt giống pê-đê.
- Ê Triệu Vỹ, hỏi thật nghe, mày có phải pê-đê không vậy? Nếu phải thì qua đây tao hun một cái.
Sau mỗi câu đùa là một tràng cười dậy lên nghiêng ngửa. Triệu Vỹ cũng cười theo, nghe cơn mệt mỏi trong người cùng tiếng cười tan biến.
Vô tư quá! Triệu Vỹ chợt thèm được làm người vô tư như họ. Gánh lo quẳng hết một bên, tâm hồn lúc nào cũng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tính tranh giành, mưu lợi hại ai. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.
Nhớ lại trước đây mình từng có ý nghĩ khinh khi, xa lánh họ, Triệu Vỹ nghe xấu hổ với lương tâm mình lắm. Thật ra, nếu phải so sánh, phải coi thường, anh còn thua xa họ.
Lúc đầu, nhận ra anh là chàng công tử hào hoa, phun tiền như nước, thường lái chiếc môtô phân khối lớn, đám công nhân tỏ ra không thích lắm. Miễn cưỡng nhận Triệu Vỹ, họ vì nể tình bà Bảy đức cao trọng vọng thôi. Chứ… cái tên thư sinh nhà giàu đó vác làm sao nổi một bao hàng. Trong mắt họ, Triệu Vỹ đọc được ý nghĩ coi thường đó.
Nhưng… dần dần… cách sống kham khổ cùng lối cư xử khiêm tốn của Triệu Vỹ đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn của họ. Thấy anh cô độc, lủi thủi một mình trong giờ giải lao, tiền làm ra chẳng dám ăn, dám hút, họ đã xì xào bàn tán với nhau hơn một buổi rồi tự mở lòng san sẻ làm quen trước dang rộng vòng tay chấp nhận anh vào giai cấp của mình.
Được sống hòa đồng, được chia sẻ những tràng cười, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống, Triệu Vỹ dần lấy lại quân bình trong tâm tưởng. Yêu quý họ, anh yêu quý luôn cuộc sống này. Ôi! Vậy mà có lúc anh nghĩ mình hoàn toàn bế tắc trước cuộc sống này rồi chứ.
Không bế tắc trước cuộc sống, nhưng anh thấy mình bế tắc trước Đinh Đang, con bé có hai chiếc răng khểnh cùng một lúc. Với nụ cười nửa miệng lúc nào cũng như trêu chọc, thách thức mọi người, cô làm anh không tài nào hiểu nổi.
Vừa đanh đá kiêu ngoa lại vừa vị tha nhân hậu. Trong con người cô như cùng một lúc hiện diện hơn mười tính cách. Đáng ghét đó, lại dễ thương ngay, cô quay anh như một gã khờ vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác mãi không thôi.
Như đêm Noel, nghe cô bảo tối nay nhà mình có khách, phải đãi tiệc. Anh cứ ngỡ khách là bà Bảy, dì Ba, là những người láng giềng kề cận. Và tiệc chỉ là món cháo gà hay một món gì đại khái thôi.
Song thật bất ngờ, đêm hôm đó cô đã dẫn về nhà một bầy con nít và thức ăn được bày ra toàn cao lương mỹ vị chẳng kém nhà hàng. Làm anh chưa kịp hiểu nguyên nhân đã bị biến thành gã hầu bàn vô điều kiện.
Mệt phờ râu vì phải phục vụ đám chủ nhân ông con nít (chúng thật chẳng biết kiêng dè chút nào, cứ thoải mái sai anh chạy như chiếc đèn cù. Đứa đòi nước mắm, đứa bảo nước tương, lại có đứa không thích muối tiêu chanh) nhưng Triệu Vỹ thấy vui trong lòng lắm. Nhìn chúng chí chóe bên nhau khen món này ngon, món kia ngọt, anh thấy mình như trẻ ra nhiều. Đứng thở trong góc nhà, len lén rút khăn lau mồ hôi trán, Triệu Vỹ đã nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên từ lúc bị ba đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Nhìn bọn trẻ ăn ngấu nghiến say sưa, mắt long lanh niềm vui sướng, đôi mắt anh bỗng cay xè, mờ lệ. Anh đã hiểu ra rồi…
Anh hiểu vì sao bao lâu nay cuộc sống của mình đơn điệu và buồn tẻ. Hiểu vì sao sống đủ đầy trên vật chất vẫn nghe tâm hồn thiếu vắng một điều gì. Anh đã sống qúa nhỏ mọn, ích kỷ, không biết sớt chia. Không biết quan tâm đến cuộc đời, đến mọi người, nên cuộc đời mọi người cũng bỏ quên anh trong sa đọa một mình.
Anh chẳng bằng được Đinh Đang, cô bé mà anh ngỡ đầu óc rỗng không chứa toàn vỏ đậu. cô chẳng những biết quan tâm mà còn chu đáo nữa. Như một người mẹ, người chị lớn, cô chẳng bỏ sót một đứa bé nào.
Từ dép nón cho con Lan, tập viết cho thằng Thành, cặp cho thằng Tân đến búp bê cho cu Tý, ông già Noel cho Đạt, nho khô cho bé Hạnh… Cô nhớ tất cả những ước muốn đơn sơ của đám trẻ để ban phát như một nàng tiên hiền hậu.
Không cần giàu, không cần phải đủ đầy, con người cũng tìm được hạnh phúc cho mình bằng những niềm vui nhỏ. Triệu Vỹ đã nhìn thấy hạnh phúc sáng ngời trên từng gương mặt nhỏ. Và có lẽ, người hạnh phúc nhất đêm Noel này là Đinh Đang. Cô hạnh phúc vì đã đem được hạnh phúc cho người khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bỗng ước được ngược dòng thời gian quay trở lại. Nếu được trở về làm công tử hào hoa, anh sẽ không sống như trước nữa. Sẽ đem số tiền phung phí của mình làm những việc có ích hơn. Sẽ quan tâm đến người bất hạnh hơn mình. Sẽ giảm bớt những cảnh đời khốn khổ.
Nhưng … muộn thay… Thời gian là thứ không bao giờ quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cũng vậy thôi. Trước mắt, anh hãy tự tìm cách nuôi sống bản thân mình, đừng làm dây chùm gởi, ăn bám vào Đinh Đang nữa.
Một thiếu nữ rất yêu kiều, duyên dáng, đảm đang ngồi kết lại giùm anh chiếc cúc áo bị rởia. Ôi, trông bàn tay cô vụng về khâu từng mũi chỉ, sao lòng anh bồi hồi quá. Một cái gì thật êm đềm, đầm ấm nhẹ len vào trái tim anh.
Sao lại đơm nút cho anh? Không hiểu Đinh Đang hoàn toàn không hiểu, cô chỉ biết khi quét nhà, tình cờ nhặt được chiếc nút trông quen thuộc. Chẳng ai nhắc mà cô bỗng nhớ đây là chiếc nút gắn trong chiếc áo vest đẹp nhất của anh. Lòng cô liền nghĩ đến việc gắn vào áo giùm anh. Chắc cô sợ để lung tung rơi mất, hư chiếc áo đẹp, uổng lắm. Tự nhiên cô lý giải rồi yên lòng tủm tỉm cười một mình.
Đang cười, Đinh Đang bỗng có cảm giác ai đó chăm chú ngó mình. Ngẩng đầu lên, bắt gặp tia mắt Triệu Vỹ nhìn mình rất lạ, Đinh Đang bỗng nghe bối rối, như tên trộm bị bắt quả tang. Cây kim lệch khỏi đường vải, đâm mạnh vào tay đau điếng.
- Ui da – Chiếc áo rời khỏi tay rơi xuống đất, đôi má cô hồng lên – Cũng tại anh không, làm tôi bị chảy máu rồi, bắt đền đi! Để trấn tỉnh, cô thấy mình gắt với anh vô cớ.
- Đâu, để tôi coi – Như quan tâm, như lo lắng, Triệu Vỹ bước lại gần toan nắm lấy bàn tay cô.
- Không cần đâu – Tự nhiên nghe thẹn, Đinh Đang dấu bàn tay vào túi áo, nói lãng sang chuyện khác – Trời ơi, mặc đồ khính mà cũng đẹp ghê hén? Model dễ sợ.
- Có thật không? – Đang ngượng nghịu vì bộ đồ cụt ngủn trên người, nghe Đinh Đang nói, Triệu Vỹ mừng như bắt được vàng. Anh quay quay nhìn bóng mình trong tấm gương thử đồ của Tuyết Ngân, mỉm cười nhận ra mình lạ hoắc. Cứ như một thằng bé vậy.
- Thật mà, trông anh hôm nay đẹp trai lắm, lại trẻ ra nhiều nữa, y như… – Câu nói chợt dừng, Đinh Đang nghe xấu hổ. Cô trở nên thân mật với anh bao giờ vậy?
- Như diễn viên điện ảnh phải không?
Định cứu cô nhưng không ngờ lại hại mình. Câu nói đùa bỗng trở nên lạc lõng, vô duyên bởi chẳng có nụ cười nào. Nhìn mặt cô đỏ rần, Triệu Vỹ cũng chợt lúng túng.
Gian buồng như chợt quá rộng với hai người.
- Đinh Đang ơi, em đâu rồi? Có phải em ở nhà này không? – Giọng một người phụ nữ chợt vang ngoài cửa, kịp giúp hai người thoát khỏi cơn bối rối. Mừng hơn bắt được vàng, Đinh Đang lao nhanh ra cửa. Miệng cô tía lia:
- Ôi chị lan, chị giỏi thiệt. Vậy mà nãy giờ em cứ lo chị kiếm không ra nhà.
- Em làm gì trong buồng vậy? – Thoáng thấy bóng Triệu Vỹ bước ra sau lưng Đinh Đang, chị khẽ cau mày vẻ chẳng bằng lòng.
- Có làm gì đâu. Em nói chuyện với anh Vỹ thôi.
Cái giọng khàn khàn cùng điệu bộ mất tự nhiên của cô càng làm chị Lan nghi ngờ. Lúc biết chị đến đây giúp cô, ông chủ đã khấp khởi mừng, dặn đi dặn lại, bảo chị phải để tâm quan sát cô.
- Nhà chỉ có hai người thôi hả? – Bằng con mắt dò xét, chị nhìn Triệu Vỹ một cách lộ liễu không cần giấu giếm.
- Đâu có, nhà em có tới bốn người lận – Đinh Đang đáp vội vàng. Sao tâm trạng cô bây giờ giống người làm chuyện gì mờ ám quá – Chị Ngân với anh Phong đi Vũng Tàu rồi – Sợ chị không tin cô nói thêm – Họ yêu nhau đó. Không tin chị hỏi anh Vỹ đi thì biết.
Nhẹ gật đầu, Triệu Vỹ cười tươi mong lấy được chút cảm tình từ người đàn bà khó tính mà mình chưa hiểu qua lai lịch. Nhưng… đáp lại thành tâm của anh, chỉ có một gương mặt lạnh không thiện cảm.
- Đinh Đang, sao em lại ở chung với người ta? Ông…
- Chị Lan à, bạn của em sắp đến rồi, chị lo chuẩn bị đi – Sợ chị làm lộ bí mật của mình trước mặt anh, Đinh Đang vội cắt ngang lời – Nhiều món lắm.
- Nhưng… – Vẫn còn ấm ức, chị muốn hỏi cho ra lẽ.
- Còn nhưng gì nữa, lẹ lên đi! – Gắt nhẹ, Đinh Đang lấy lại phong độ của mình. Nể tình Triệu Vỹ thôi, không thì chị Lân đừng hòng nói được câu nào bắt bẻ, tra vấn cô.
- Được rồi, được rồi, yên tâm đi, không trễ đâu mà sợ – Sau cái nhăn mày khó chịu của Đinh Đang, chị bếp mới như chợt nhớ ra địa vị của mình với cô, vội riu ríu xách giỏ bước ra sau, không quên lườm lườm nhìn Triệu Vỹ.
Trông cách ăn mặc, chị đoán hắn là một gã thanh niên thất học, gia cảnh nghèo nàn. Chắc thấy cô chủ mình giàu, muốn theo đào mỏ đây. Không được, nhất định phải nói chuyện này cho ông chủ biết. Chị nhủ thầm trong dạ.
Hú hồn chưa! Thở phào nhìn chị Lan khuất hẳn sau tấm vách, Đinh Đang trách mình cư xử quá vụng về, suýt làm hư chuyện. Tự nhiên, mắc mớ gì phải sợ chị hiểu lầm? Thanh minh như tội phạm chỉ làm chị càng thêm nghi ngờ. Không khéo đến tai ba càng lớn chuyện. Thiệt là bực mình!
- Chị ấy là ai vậy? – Khó chịu vì bị dò xét, nghi ngờ như một gian nhân, Triệu Vỹ cau có hỏi – Sao lại quan tâm tới cô vậy?
- Chị ấy là.. là… – Còn chưa tập trung, Đinh Đang quên mất cái tiểu sử mình bịa ra cho chị.
- Là ai hả? – Triệu Vỹ hỏi dồn.
- Là một người hàng xóm cũ – Quýnh quá cô nói đại luôn – Chị biết rõ gia cảnh của tôi nên quan tâm lắm.
- Là hàng xóm cũ ư? – Triệu Vỹ cảm thấy nghi ngờ – Thế sao chị ấy đến đây? Chịu nghe lời, còn nấu ăn giùm nữa? À! Quên mất, tiền đâu mà bé mua quà với thức ăn nhiều vậy?
- Chỉ hỏng phải tự nhiên đến giúp đâu. Tôi mướn chỉ nấu đó. Còn tiền hả, lẽ dĩ nhiên là của tôi rồi, anh quên tôi có hai chỉ vàng sao? Mà thôi, đừng hỏi lung tung nữa, quà nhiều lắm, anh phụ tôi gói đi.
Để chấm dứt câu chuyện, Đinh Đang sà ngay xuống đống quà lục tung lên. Lòng định nhanh một mưu sách mới. Triệu Vỹ đã nghi ngờ rồi, phải làm sao?
Phần Triệu Vỹ, không phải anh không biết cô đang nói dối mình. Im lặng vì anh muốn âm thầm khám phá ra con người thật bên trong của cô thôi. Hiện tại, chưa đoán được gì nhưng anh biết cô thật sự không đơn giản. Nhưng chuyện đó tính sau. Hiện tại anh đang bị những món quà giáng sinh đa dạng của cô làm chóa mắt.
- Nghỉ tay hút điếu thuốc rồi làm tiếp anh Vỹ.
Phụ đỡ bao hàng từ vai Triệu Vỹ lên xe, Tâm – đội trưởng đội bốc rác – mỉm cười, móc điếu thuốc Khánh Hội nhăn nheo từ túi áo ra mời.
- Cảm ơn – Ngượng nghịu nhận điếu thuốc, Triệu Vỹ đứng yên chờ Tâm bật quẹt trong tiếng cười rộ lên của đám phu.
- “Cảm ơn”, cái thằng nói nghe khách sáo quá.
- Mặt lại đỏ lên như con gái nữa, thiệt giống pê-đê.
- Ê Triệu Vỹ, hỏi thật nghe, mày có phải pê-đê không vậy? Nếu phải thì qua đây tao hun một cái.
Sau mỗi câu đùa là một tràng cười dậy lên nghiêng ngửa. Triệu Vỹ cũng cười theo, nghe cơn mệt mỏi trong người cùng tiếng cười tan biến.
Vô tư quá! Triệu Vỹ chợt thèm được làm người vô tư như họ. Gánh lo quẳng hết một bên, tâm hồn lúc nào cũng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tính tranh giành, mưu lợi hại ai. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.
Nhớ lại trước đây mình từng có ý nghĩ khinh khi, xa lánh họ, Triệu Vỹ nghe xấu hổ với lương tâm mình lắm. Thật ra, nếu phải so sánh, phải coi thường, anh còn thua xa họ.
Lúc đầu, nhận ra anh là chàng công tử hào hoa, phun tiền như nước, thường lái chiếc môtô phân khối lớn, đám công nhân tỏ ra không thích lắm. Miễn cưỡng nhận Triệu Vỹ, họ vì nể tình bà Bảy đức cao trọng vọng thôi. Chứ… cái tên thư sinh nhà giàu đó vác làm sao nổi một bao hàng. Trong mắt họ, Triệu Vỹ đọc được ý nghĩ coi thường đó.
Nhưng… dần dần… cách sống kham khổ cùng lối cư xử khiêm tốn của Triệu Vỹ đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn của họ. Thấy anh cô độc, lủi thủi một mình trong giờ giải lao, tiền làm ra chẳng dám ăn, dám hút, họ đã xì xào bàn tán với nhau hơn một buổi rồi tự mở lòng san sẻ làm quen trước dang rộng vòng tay chấp nhận anh vào giai cấp của mình.
Được sống hòa đồng, được chia sẻ những tràng cười, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống, Triệu Vỹ dần lấy lại quân bình trong tâm tưởng. Yêu quý họ, anh yêu quý luôn cuộc sống này. Ôi! Vậy mà có lúc anh nghĩ mình hoàn toàn bế tắc trước cuộc sống này rồi chứ.
Không bế tắc trước cuộc sống, nhưng anh thấy mình bế tắc trước Đinh Đang, con bé có hai chiếc răng khểnh cùng một lúc. Với nụ cười nửa miệng lúc nào cũng như trêu chọc, thách thức mọi người, cô làm anh không tài nào hiểu nổi.
Vừa đanh đá kiêu ngoa lại vừa vị tha nhân hậu. Trong con người cô như cùng một lúc hiện diện hơn mười tính cách. Đáng ghét đó, lại dễ thương ngay, cô quay anh như một gã khờ vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác mãi không thôi.
Như đêm Noel, nghe cô bảo tối nay nhà mình có khách, phải đãi tiệc. Anh cứ ngỡ khách là bà Bảy, dì Ba, là những người láng giềng kề cận. Và tiệc chỉ là món cháo gà hay một món gì đại khái thôi.
Song thật bất ngờ, đêm hôm đó cô đã dẫn về nhà một bầy con nít và thức ăn được bày ra toàn cao lương mỹ vị chẳng kém nhà hàng. Làm anh chưa kịp hiểu nguyên nhân đã bị biến thành gã hầu bàn vô điều kiện.
Mệt phờ râu vì phải phục vụ đám chủ nhân ông con nít (chúng thật chẳng biết kiêng dè chút nào, cứ thoải mái sai anh chạy như chiếc đèn cù. Đứa đòi nước mắm, đứa bảo nước tương, lại có đứa không thích muối tiêu chanh) nhưng Triệu Vỹ thấy vui trong lòng lắm. Nhìn chúng chí chóe bên nhau khen món này ngon, món kia ngọt, anh thấy mình như trẻ ra nhiều. Đứng thở trong góc nhà, len lén rút khăn lau mồ hôi trán, Triệu Vỹ đã nhoẻn miệng cười. Nụ cười đầu tiên từ lúc bị ba đuổi khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Nhìn bọn trẻ ăn ngấu nghiến say sưa, mắt long lanh niềm vui sướng, đôi mắt anh bỗng cay xè, mờ lệ. Anh đã hiểu ra rồi…
Anh hiểu vì sao bao lâu nay cuộc sống của mình đơn điệu và buồn tẻ. Hiểu vì sao sống đủ đầy trên vật chất vẫn nghe tâm hồn thiếu vắng một điều gì. Anh đã sống qúa nhỏ mọn, ích kỷ, không biết sớt chia. Không biết quan tâm đến cuộc đời, đến mọi người, nên cuộc đời mọi người cũng bỏ quên anh trong sa đọa một mình.
Anh chẳng bằng được Đinh Đang, cô bé mà anh ngỡ đầu óc rỗng không chứa toàn vỏ đậu. cô chẳng những biết quan tâm mà còn chu đáo nữa. Như một người mẹ, người chị lớn, cô chẳng bỏ sót một đứa bé nào.
Từ dép nón cho con Lan, tập viết cho thằng Thành, cặp cho thằng Tân đến búp bê cho cu Tý, ông già Noel cho Đạt, nho khô cho bé Hạnh… Cô nhớ tất cả những ước muốn đơn sơ của đám trẻ để ban phát như một nàng tiên hiền hậu.
Không cần giàu, không cần phải đủ đầy, con người cũng tìm được hạnh phúc cho mình bằng những niềm vui nhỏ. Triệu Vỹ đã nhìn thấy hạnh phúc sáng ngời trên từng gương mặt nhỏ. Và có lẽ, người hạnh phúc nhất đêm Noel này là Đinh Đang. Cô hạnh phúc vì đã đem được hạnh phúc cho người khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bỗng ước được ngược dòng thời gian quay trở lại. Nếu được trở về làm công tử hào hoa, anh sẽ không sống như trước nữa. Sẽ đem số tiền phung phí của mình làm những việc có ích hơn. Sẽ quan tâm đến người bất hạnh hơn mình. Sẽ giảm bớt những cảnh đời khốn khổ.
Nhưng … muộn thay… Thời gian là thứ không bao giờ quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cũng vậy thôi. Trước mắt, anh hãy tự tìm cách nuôi sống bản thân mình, đừng làm dây chùm gởi, ăn bám vào Đinh Đang nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.