Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương
Chương 13: Cút!
Tam Nhật Thành Tinh
05/09/2023
Giản Du Du đang dỗ dành Vu Hạ Khôn một cách qua loa thì cánh cửa mở ra, nhân viên chăm sóc được bấm chuông gọi bước vào phòng bắt đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi tôi ở dưới lầu, tới muộn một chút..."
Anh ta cúi đầu chạy vào thì nhìn thấy Giản Du Du và Vu Hạ Khôn đang ôm nhau, bước chân khựng lại, giọng nói cũng im bặt. Với khuôn mặt u ám, Vu Hạ Khôn đẩy Giản Du Du đang muốn dìu anh vào phòng vệ sinh ra, nhìn về phía nhân viên chăm sóc: "Còn không mau lại đây?!"
Nhân viên chăm sóc nhanh chóng chạy đến, đỡ Vu Hạ Khôn và đi về phía phòng vệ sinh.
Giản Du Du nhún vai, bước đến ngăn tủ và ném chai nước khoáng nhựa đi, mấy miếng đồ ăn ngon còn lại thì nhét vào miệng. Sau khi ăn xong, cô vứt túi bao bì rồi đi đến gõ cửa phòng vệ sinh: "Tổng giám đốc Vu, em đi ra ngoài mua đồ một tí."
Vu Hạ Khôn đang xả nước thì đột nhiên cửa phòng tắm bị gõ vang, tiếng của Giản Du Du vọng vào. Anh rùng mình, nướ© ŧıểυ phân nhánh, còn cấu vai anh nhân viên chăm sóc đang đỡ mình khiến anh ta đau đến mức nhếch miệng.
Một lát sau, anh gầm lên với khí thế ngất trời: "Cút!"
Giản Du Du không quan tâm gì tới giọng điệu của anh, chỉ muốn báo cho anh biết thôi. Vậy nên dù bị quát "cút", cô vẫn ôn tồn: "Em sẽ về sớm."
Lần này cô cầm theo tấm thẻ mà Vu Hạ Khôn đã đưa trước đó, nhàn nhã đi mua sắm.
Công việc kinh doanh của gia tộc nhà họ Vu rất lớn, trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết nói rằng chỉ riêng thành phố Châu Ninh đã liên quan đến rất nhiều sản nghiệp. Ban đầu Giản Du Du thực sự nghĩ đây là cách nói cường điệu, bởi vì lúc ở trên xe, cô đã mất rất nhiều công sức để lấy tấm thẻ này từ Vu Hạ Khôn, bộ dạng Vu Hạ Khôn rất bủn xỉn.
Nhưng Giản Du Du đã đến tổng cộng hai trung tâm mua sắm sang trọng và ba trung tâm mua sắm bình thường. Bốn trong số đó, khi cô lấy thẻ mà Vu Hạ Khôn đưa cho cô để thanh toán, cấp quản lý đã đích thân đi ra tiếp đón, thêm rất nhiều chiết khấu và quà tặng, thậm chí cửa hàng cuối cùng còn cử tài xế giao hàng đến địa điểm Giản Du Du đã chỉ định.
Cô mua rất nhiều thứ, tầng tầng lớp lớp được đưa tới cửa bệnh viện, kèm theo vài túi lớn hàng hiệu xa xỉ, giống như một cô gái ngốc nghếch đi thành phố mua hàng. Ánh sáng nhợt nhạt của tòa nhà bên ngoài bệnh viện chiếu vào biểu hiện bàng hoàng trên khuôn mặt cô mới có thể kéo cô từ trên mây trở về thực tại.
Bấy giờ cô mới nhận ra rằng trong cốt truyện này, nhân vật gốc Giản Du không phải là một người có số tiền lớn. Được bám víu vào cậu chủ của đế chế kinh doanh nên chẳng trách cô ấy lại liều chết canh phòng nghiêm ngặt. Đến cuối cùng khi ánh trăng sáng của nam chính về nước, cô ấy trở nên cực kỳ khó xử mà cũng không chịu từ bỏ Vu Hạ Khôn.
Ai sẵn lòng buông tay trong hoàn cảnh này chứ!
Một câu hỏi rất thực tế, bạn sống một cuộc sống bình thường, bận rộn lo toan cho cuộc sống mưu sinh, nhưng nếu bạn ở bên Vu Hạ Khôn, ăn vàng như cơm bữa mỗi ngày cũng có thể no chết bạn, đây là mức sống cỡ nào chứ?!
Giản Du Du thong thả hít thở không khí mát mẻ ban đêm, cả người đầy những thứ linh ta linh tinh. Khi đi về phía tòa nhà bệnh viện trong đêm, trong lòng cô đã quyết định sau này nhất định phải đối xử tốt hơn với Vu Hạ Khôn.
Thiết lập ban đầu cho Giản Du đã có bao nhiêu tiền để lấy sau khi xong việc, Giản Du Du không thể không tính toán kỹ lưỡng. Nếu cô không mê hoặc dỗ dành tên ngây thơ Vu Hạ Khôn này trở nên ngoan ngoãn cho thật tốt thì sau khi chia tay... Giản Du Du đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, hai đầu gối như mềm nhũn. Má nó, đó là cảm giác động lòng!
Thần tài sống đó, nhân vật gốc Giản Du được ấn định phí chia tay là năm mươi triệu, nhưng theo tình hình ngày hôm nay thì đối với Vu Hạ Khôn, năm mươi triệu đó là giá của người ăn xin. Nếu hầu hạ thật tốt vị đại gia này, khiến anh sinh ra tâm lý áy náy khi chia tay thì có lẽ năm mươi triệu có thể trở thành năm trăm triệu!
Khuôn mặt của Giản Du Du đỏ bừng, không có gì khiến cô cảm thấy thích thú hơn một tấm vé đắt đỏ. Ngay cả khi nghĩ đến cái tên Vu Hạ Khôn, cô cũng cảm thấy có một cỗ hương vị cao quý đập vào mặt một cách không thể giải thích được.
Trên đời này ai lại không yêu tiền? Nếu một giấc mơ lớn có thể đổi thành cả đời vô ưu thì những người quản lý chết tiệt bao nhiêu trong giấc mơ đều trở nên đẹp đẽ bấy nhiêu.
Khi Giản Du Du xách đồ lên cầu thang, một anh trai tốt bụng muốn giúp cô nhưng bị Giản Du Du thẳng thừng từ chối. Có biết cả người cô treo bao nhiêu tiền không, hiện tại cô chính là một viên kim cương lớn biết đi, là một sinh vật đẹp nhất trong cả tòa nhà!
Cô không phiền!
Tuy nhiên lúc đang bấm thang máy, cô vẫn phải phiền anh trai đó giúp đỡ, bởi vì trên cổ tay Giản Du Du đeo hai chiếc vòng vàng rộng bằng ba ngón tay nên hoàn toàn không thể cong tay được.
Tất nhiên, vàng không phải là thứ giá trị nhất, nếu so sánh thì nó cồng kềnh hơn nhiều so với những thứ có giá trị khác. Nhưng trong thế giới thực, vàng là thứ dễ bán nhất mà không thu hút sự chú ý đặc biệt. Trước đó, viên kim cương nhỏ của cô có thể nói dối là cô đã bị mất chứng chỉ hoặc thứ gì đó. Song nếu là một thứ gì đó quý giá hơn thì sẽ không dễ dàng lừa gạt nữa.
Và bản thân cô cũng không biết nhiều về những thứ khác, rất có thể dễ dàng bị người ta lừa. Nhưng vàng thì khác, nó là một thứ khá phổ biến. Loại vòng tay vô cùng rộng này có thể nói trực tiếp là mua cho cô dâu làm đám cưới, hiện tại đám cưới qua rồi nên cần bán ra, không ai có thể nghi ngờ.
Vì vậy, chỉ thở một hơi mà cô phải kẹp hai cánh tay của mình tận bảy lần, rất nặng nhưng rất sung sướиɠ!
Giản Du Du treo đồ khắp người như cây thông Noel ở khu bệnh viện VIP, hai bác gái ngồi trên băng ghế ngoài hành lang khi nhìn thấy cô cũng trợn tròn cả mắt.
Nhưng Giản Du Du đã ngẩng cao đầu và bước qua một cách kiêu hãnh, thời điểm bước vào cửa phòng bệnh của Vu Hạ Khôn cũng là dùng mông đi vào.
Vu Hạ Khôn đã ăn xong bữa tối, đang dựa vào giường, một bên mắt nhìn chằm chằm quyển sổ trên bàn ăn nhỏ, xung quanh trải ra rất nhiều tài liệu, rõ ràng là đang làm việc.
Giản Du Du bước vào, cười tươi như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời: "Anh yêu! Em về rồi!"
Xưng hô trực tiếp được nâng cấp, nhưng Vu Hạ Khôn thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt, chỉ bĩu môi rất khẽ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, coi nhẹ Giản Du Du như không khí.
Chẳng qua Giản Du Du không quan tâm chút nào. Hiện tại cô nhìn Vu Hạ Khôn là thần tài sống, một cỗ máy rút tiền di động. Loại này thì không cần giống người một chút nào, bạn yêu cầu anh vừa có năng lực nhả tiền vừa có năng lực làm người thì quả thực là hơi quá đáng!
Đặc biệt là nếu bạn chỉ muốn tiền của anh thì tại sao lại bắt anh giống một con người!
Giản Du Du dỡ đống đồ xuống trong góc, miễn cưỡng kéo chiếc vòng trên tay xuống và giấu nó vào trong quần áo, sau đó chọn chiếc lộng lẫy nhất, thiên về kiểu váy công chúa của nhân vật nữ chính Hoắc Kiểu Nguyệt của cuốn sách, cũng chính là ánh trăng sáng của nam chính, chạy vào phòng vệ sinh thay vào rồi trang điểm rất tinh tế. Khi cô bước ra đã là nửa tiếng sau, khí chất toàn thân của cô đã thay đổi rất nhiều, với đôi môi đỏ và mái tóc dài, trông qua đúng là cấu hình tiêu chuẩn của ma nữ bóng đêm.
Nhưng không còn cách nào nữa, nữ chính trong cốt truyện cũng vậy, trong sách nguyên tác có một câu để miêu tả cô ta - không có lúc nào là cô không lộ ra vẻ tinh xảo, màu son quả thực còn lộng lẫy hơn những người được trang điểm tỉ mỉ, quyến rũ và tinh tế, có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ và du͙© vọиɠ hủy diệt từ nơi sâu nhất trong trái tim của một người đàn ông.
Màu môi của Giản Du Du tương đối nhạt, muốn diễm lệ phải dựa vào son môi, nhưng mà có cái gọi là hiệu ứng bắt chước bừa. Mấy lần trước Vu Hạ Khôn đưa cô đi ra ngoài thì đều mời nhà tạo kiểu chuyên nghiệp trang điểm cho cô. Tay nghề của bản thân cô khá tệ, có quyến rũ hay không cô cũng chẳng biết, dù sao thì bây giờ cô đi ngoài, hai người đang nói chuyện trong hành lang vừa nhìn thấy cô là đã muốn chạy.
Nhưng đây là nỗ lực lớn nhất mà cô có thể thực hiện để làm hài lòng đại gia của mình, vì vậy cô hết soi trái soi phải, tràn ngập tự tin bước ra khỏi phòng vệ sinh và ngồi yên lặng trên mép giường của Vu Hạ Khôn, để lộ nụ cười Mona Lisa đầy tiêu chuẩn, hai tay nắm lấy nhau đặt trên đùi.
Vu Hạ Khôn rất tập trung, từ khi Giản Du Du vào nhà đến giờ, anh chưa từng ngó mắt nhìn cô. Người ta hay đàn ông tập trung là quyến rũ nhất, chỉ có điều cho dù quyến rũ đến đâu thì bây giờ anh cũng chỉ là một tên một mắt vô cùng tập trung.
Giản Du Du cũng không quấy rầy anh, cứ giữ nguyên tư thế ưu nhã xinh đẹp này chờ anh quay đầu lại. Nhưng tổng giám đốc Vu Hạ Khôn này chẳng phải tổng giám đốc chỉ có mặt ngoài, dù ốm bệnh cũng phải xử lý biết bao nhiêu việc. Giản Du Du ngồi trên mép giường, nhìn anh tổ chức liên tiếp hai hội nghị trực tuyến - dù sao thì họ có nói gì cô cũng không hiểu. Chẳng qua, cuối cùng khi anh nhéo mi tâm và tạm thời hoàn thành công việc của mình thì cũng đã điểm mười hai giờ đêm.
Giản Du Du chờ đợi vô cùng mỏi mệt, ngáp hết cái này đến cái khác, cuối cùng Vu Hạ Khôn cũng phân tâm, khi định nhờ nhân viên chăm sóc dìu vào nhà vệ sinh, quay đầu lại thì chợt thấy Giản Du Du đang ngáp dài.
Đôi môi đỏ rực, mái tóc dài bồng bềnh, cộng thêm chiếc váy nhạt màu, cái miệng to hé ra, Vu Hạ Khôn thét lên, suýt chút nữa "làm ướt giường".
"Cái quái gì vậy!" Vu Hạ Khôn lê người về phía bên kia giường, đưa hai tay ra che chắn trước mặt, đây là tư thế phòng thủ.
Lúc trước anh quá tập trung, Giản Du Du lại trầm mặc một cách đáng ngạc nhiên khiến anh thậm chí còn không biết rằng có người đang ngồi ở cạnh giường mình, kết quả là nửa đêm quay đầu lại là một cái mồm đầy máu hướng về phía mình, dù có là ai cũng muốn tè dầm.
Nhưng sau khi nhìn rõ Giản Du Du, Vu Hạ Khôn tức giận quát lên: "Cô đang làm gì vậy! Ăn mặc cứ y như ma vậy, cô định hù chết ai à!"
Giản Du Du nhìn anh một cách vô tội: "Không phải anh nói rằng em không chuyên tâm với công việc của mình, cũng chẳng giống cô ấy sao? Cho nên em mới ăn mặc thế này cho anh xem nè."
Sự buồn ngủ và mệt mỏi ở Vu Hạ Khôn hoàn toàn vì sợ cô mà tan thành mây khói: "Điều gì khiến cô nghĩ rằng mình như thế này là giống cô ấy?!"
Vu Hạ Khôn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô: "Mau rửa sạch cho tôi!"
Thật ra Giản Du Du chờ đợi nãy giờ đã mất kiên nhẫn, giờ lại bị mắng nên tâm trạng không mấy tốt đẹp. Đang lúc muốn già mồm thì đã thấy mấy thứ hôm nay mua ở trong góc, tâm trạng nhăn nhó đột nhiên giống như vậy đầu tóc khô xơ được thoa dầu bóng tóc vậy, cô lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười: "Anh đừng tức giận. Anh yêu, em đi rửa sạch ngay đây."
"Ai là anh yêu của cô? Ai là anh yêu của cô?!" Vu Hạ Khôn hùng hùng hổ hổ sau lưng Giản Du Du. Giản Du Du đi vào phòng vệ sinh, bằng một cách thuần thục, cô dùng khăn tẩy trang chà sát bản thân, kéo mình từ quỷ giới trở về nhân gian.
Rửa qua nước sạch một lần nữa, gương mặt trong sáng và thờ ơ lại xuất hiện trong gương.
Cô vén tóc lên và cởi bỏ chiếc váy lộng lẫy bên ngoài, bên trong là chiếc áo phông mềm mại và quần đùi thể thao. Cô bước ra với chiếc váy trên tay, những đường cong cơ thể giữa hai chân thon dài căng bóng cực kỳ bắt mắt. Vu Hạ Khôn vốn đã gọi nhân viên chăm sóc, đang nhịn tiểu chờ bên giường. Thấy Giản Du Du đi ra, anh định nói mấy câu khó nghe, nhưng khi lời nói vừa đến môi thì đã bị đôi chân này của cô làm cho chói mắt mà gác lại.
Tác giả:
Giản Du Du: Sau khi quẹt thẻ, tôi thực sự cảm thấy tổng giám đốc Hạ thật quyến rũ.
Anh ta cúi đầu chạy vào thì nhìn thấy Giản Du Du và Vu Hạ Khôn đang ôm nhau, bước chân khựng lại, giọng nói cũng im bặt. Với khuôn mặt u ám, Vu Hạ Khôn đẩy Giản Du Du đang muốn dìu anh vào phòng vệ sinh ra, nhìn về phía nhân viên chăm sóc: "Còn không mau lại đây?!"
Nhân viên chăm sóc nhanh chóng chạy đến, đỡ Vu Hạ Khôn và đi về phía phòng vệ sinh.
Giản Du Du nhún vai, bước đến ngăn tủ và ném chai nước khoáng nhựa đi, mấy miếng đồ ăn ngon còn lại thì nhét vào miệng. Sau khi ăn xong, cô vứt túi bao bì rồi đi đến gõ cửa phòng vệ sinh: "Tổng giám đốc Vu, em đi ra ngoài mua đồ một tí."
Vu Hạ Khôn đang xả nước thì đột nhiên cửa phòng tắm bị gõ vang, tiếng của Giản Du Du vọng vào. Anh rùng mình, nướ© ŧıểυ phân nhánh, còn cấu vai anh nhân viên chăm sóc đang đỡ mình khiến anh ta đau đến mức nhếch miệng.
Một lát sau, anh gầm lên với khí thế ngất trời: "Cút!"
Giản Du Du không quan tâm gì tới giọng điệu của anh, chỉ muốn báo cho anh biết thôi. Vậy nên dù bị quát "cút", cô vẫn ôn tồn: "Em sẽ về sớm."
Lần này cô cầm theo tấm thẻ mà Vu Hạ Khôn đã đưa trước đó, nhàn nhã đi mua sắm.
Công việc kinh doanh của gia tộc nhà họ Vu rất lớn, trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết nói rằng chỉ riêng thành phố Châu Ninh đã liên quan đến rất nhiều sản nghiệp. Ban đầu Giản Du Du thực sự nghĩ đây là cách nói cường điệu, bởi vì lúc ở trên xe, cô đã mất rất nhiều công sức để lấy tấm thẻ này từ Vu Hạ Khôn, bộ dạng Vu Hạ Khôn rất bủn xỉn.
Nhưng Giản Du Du đã đến tổng cộng hai trung tâm mua sắm sang trọng và ba trung tâm mua sắm bình thường. Bốn trong số đó, khi cô lấy thẻ mà Vu Hạ Khôn đưa cho cô để thanh toán, cấp quản lý đã đích thân đi ra tiếp đón, thêm rất nhiều chiết khấu và quà tặng, thậm chí cửa hàng cuối cùng còn cử tài xế giao hàng đến địa điểm Giản Du Du đã chỉ định.
Cô mua rất nhiều thứ, tầng tầng lớp lớp được đưa tới cửa bệnh viện, kèm theo vài túi lớn hàng hiệu xa xỉ, giống như một cô gái ngốc nghếch đi thành phố mua hàng. Ánh sáng nhợt nhạt của tòa nhà bên ngoài bệnh viện chiếu vào biểu hiện bàng hoàng trên khuôn mặt cô mới có thể kéo cô từ trên mây trở về thực tại.
Bấy giờ cô mới nhận ra rằng trong cốt truyện này, nhân vật gốc Giản Du không phải là một người có số tiền lớn. Được bám víu vào cậu chủ của đế chế kinh doanh nên chẳng trách cô ấy lại liều chết canh phòng nghiêm ngặt. Đến cuối cùng khi ánh trăng sáng của nam chính về nước, cô ấy trở nên cực kỳ khó xử mà cũng không chịu từ bỏ Vu Hạ Khôn.
Ai sẵn lòng buông tay trong hoàn cảnh này chứ!
Một câu hỏi rất thực tế, bạn sống một cuộc sống bình thường, bận rộn lo toan cho cuộc sống mưu sinh, nhưng nếu bạn ở bên Vu Hạ Khôn, ăn vàng như cơm bữa mỗi ngày cũng có thể no chết bạn, đây là mức sống cỡ nào chứ?!
Giản Du Du thong thả hít thở không khí mát mẻ ban đêm, cả người đầy những thứ linh ta linh tinh. Khi đi về phía tòa nhà bệnh viện trong đêm, trong lòng cô đã quyết định sau này nhất định phải đối xử tốt hơn với Vu Hạ Khôn.
Thiết lập ban đầu cho Giản Du đã có bao nhiêu tiền để lấy sau khi xong việc, Giản Du Du không thể không tính toán kỹ lưỡng. Nếu cô không mê hoặc dỗ dành tên ngây thơ Vu Hạ Khôn này trở nên ngoan ngoãn cho thật tốt thì sau khi chia tay... Giản Du Du đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, hai đầu gối như mềm nhũn. Má nó, đó là cảm giác động lòng!
Thần tài sống đó, nhân vật gốc Giản Du được ấn định phí chia tay là năm mươi triệu, nhưng theo tình hình ngày hôm nay thì đối với Vu Hạ Khôn, năm mươi triệu đó là giá của người ăn xin. Nếu hầu hạ thật tốt vị đại gia này, khiến anh sinh ra tâm lý áy náy khi chia tay thì có lẽ năm mươi triệu có thể trở thành năm trăm triệu!
Khuôn mặt của Giản Du Du đỏ bừng, không có gì khiến cô cảm thấy thích thú hơn một tấm vé đắt đỏ. Ngay cả khi nghĩ đến cái tên Vu Hạ Khôn, cô cũng cảm thấy có một cỗ hương vị cao quý đập vào mặt một cách không thể giải thích được.
Trên đời này ai lại không yêu tiền? Nếu một giấc mơ lớn có thể đổi thành cả đời vô ưu thì những người quản lý chết tiệt bao nhiêu trong giấc mơ đều trở nên đẹp đẽ bấy nhiêu.
Khi Giản Du Du xách đồ lên cầu thang, một anh trai tốt bụng muốn giúp cô nhưng bị Giản Du Du thẳng thừng từ chối. Có biết cả người cô treo bao nhiêu tiền không, hiện tại cô chính là một viên kim cương lớn biết đi, là một sinh vật đẹp nhất trong cả tòa nhà!
Cô không phiền!
Tuy nhiên lúc đang bấm thang máy, cô vẫn phải phiền anh trai đó giúp đỡ, bởi vì trên cổ tay Giản Du Du đeo hai chiếc vòng vàng rộng bằng ba ngón tay nên hoàn toàn không thể cong tay được.
Tất nhiên, vàng không phải là thứ giá trị nhất, nếu so sánh thì nó cồng kềnh hơn nhiều so với những thứ có giá trị khác. Nhưng trong thế giới thực, vàng là thứ dễ bán nhất mà không thu hút sự chú ý đặc biệt. Trước đó, viên kim cương nhỏ của cô có thể nói dối là cô đã bị mất chứng chỉ hoặc thứ gì đó. Song nếu là một thứ gì đó quý giá hơn thì sẽ không dễ dàng lừa gạt nữa.
Và bản thân cô cũng không biết nhiều về những thứ khác, rất có thể dễ dàng bị người ta lừa. Nhưng vàng thì khác, nó là một thứ khá phổ biến. Loại vòng tay vô cùng rộng này có thể nói trực tiếp là mua cho cô dâu làm đám cưới, hiện tại đám cưới qua rồi nên cần bán ra, không ai có thể nghi ngờ.
Vì vậy, chỉ thở một hơi mà cô phải kẹp hai cánh tay của mình tận bảy lần, rất nặng nhưng rất sung sướиɠ!
Giản Du Du treo đồ khắp người như cây thông Noel ở khu bệnh viện VIP, hai bác gái ngồi trên băng ghế ngoài hành lang khi nhìn thấy cô cũng trợn tròn cả mắt.
Nhưng Giản Du Du đã ngẩng cao đầu và bước qua một cách kiêu hãnh, thời điểm bước vào cửa phòng bệnh của Vu Hạ Khôn cũng là dùng mông đi vào.
Vu Hạ Khôn đã ăn xong bữa tối, đang dựa vào giường, một bên mắt nhìn chằm chằm quyển sổ trên bàn ăn nhỏ, xung quanh trải ra rất nhiều tài liệu, rõ ràng là đang làm việc.
Giản Du Du bước vào, cười tươi như hoa hướng dương nhìn thấy mặt trời: "Anh yêu! Em về rồi!"
Xưng hô trực tiếp được nâng cấp, nhưng Vu Hạ Khôn thậm chí còn chẳng thèm nhấc mí mắt, chỉ bĩu môi rất khẽ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính, coi nhẹ Giản Du Du như không khí.
Chẳng qua Giản Du Du không quan tâm chút nào. Hiện tại cô nhìn Vu Hạ Khôn là thần tài sống, một cỗ máy rút tiền di động. Loại này thì không cần giống người một chút nào, bạn yêu cầu anh vừa có năng lực nhả tiền vừa có năng lực làm người thì quả thực là hơi quá đáng!
Đặc biệt là nếu bạn chỉ muốn tiền của anh thì tại sao lại bắt anh giống một con người!
Giản Du Du dỡ đống đồ xuống trong góc, miễn cưỡng kéo chiếc vòng trên tay xuống và giấu nó vào trong quần áo, sau đó chọn chiếc lộng lẫy nhất, thiên về kiểu váy công chúa của nhân vật nữ chính Hoắc Kiểu Nguyệt của cuốn sách, cũng chính là ánh trăng sáng của nam chính, chạy vào phòng vệ sinh thay vào rồi trang điểm rất tinh tế. Khi cô bước ra đã là nửa tiếng sau, khí chất toàn thân của cô đã thay đổi rất nhiều, với đôi môi đỏ và mái tóc dài, trông qua đúng là cấu hình tiêu chuẩn của ma nữ bóng đêm.
Nhưng không còn cách nào nữa, nữ chính trong cốt truyện cũng vậy, trong sách nguyên tác có một câu để miêu tả cô ta - không có lúc nào là cô không lộ ra vẻ tinh xảo, màu son quả thực còn lộng lẫy hơn những người được trang điểm tỉ mỉ, quyến rũ và tinh tế, có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ và du͙© vọиɠ hủy diệt từ nơi sâu nhất trong trái tim của một người đàn ông.
Màu môi của Giản Du Du tương đối nhạt, muốn diễm lệ phải dựa vào son môi, nhưng mà có cái gọi là hiệu ứng bắt chước bừa. Mấy lần trước Vu Hạ Khôn đưa cô đi ra ngoài thì đều mời nhà tạo kiểu chuyên nghiệp trang điểm cho cô. Tay nghề của bản thân cô khá tệ, có quyến rũ hay không cô cũng chẳng biết, dù sao thì bây giờ cô đi ngoài, hai người đang nói chuyện trong hành lang vừa nhìn thấy cô là đã muốn chạy.
Nhưng đây là nỗ lực lớn nhất mà cô có thể thực hiện để làm hài lòng đại gia của mình, vì vậy cô hết soi trái soi phải, tràn ngập tự tin bước ra khỏi phòng vệ sinh và ngồi yên lặng trên mép giường của Vu Hạ Khôn, để lộ nụ cười Mona Lisa đầy tiêu chuẩn, hai tay nắm lấy nhau đặt trên đùi.
Vu Hạ Khôn rất tập trung, từ khi Giản Du Du vào nhà đến giờ, anh chưa từng ngó mắt nhìn cô. Người ta hay đàn ông tập trung là quyến rũ nhất, chỉ có điều cho dù quyến rũ đến đâu thì bây giờ anh cũng chỉ là một tên một mắt vô cùng tập trung.
Giản Du Du cũng không quấy rầy anh, cứ giữ nguyên tư thế ưu nhã xinh đẹp này chờ anh quay đầu lại. Nhưng tổng giám đốc Vu Hạ Khôn này chẳng phải tổng giám đốc chỉ có mặt ngoài, dù ốm bệnh cũng phải xử lý biết bao nhiêu việc. Giản Du Du ngồi trên mép giường, nhìn anh tổ chức liên tiếp hai hội nghị trực tuyến - dù sao thì họ có nói gì cô cũng không hiểu. Chẳng qua, cuối cùng khi anh nhéo mi tâm và tạm thời hoàn thành công việc của mình thì cũng đã điểm mười hai giờ đêm.
Giản Du Du chờ đợi vô cùng mỏi mệt, ngáp hết cái này đến cái khác, cuối cùng Vu Hạ Khôn cũng phân tâm, khi định nhờ nhân viên chăm sóc dìu vào nhà vệ sinh, quay đầu lại thì chợt thấy Giản Du Du đang ngáp dài.
Đôi môi đỏ rực, mái tóc dài bồng bềnh, cộng thêm chiếc váy nhạt màu, cái miệng to hé ra, Vu Hạ Khôn thét lên, suýt chút nữa "làm ướt giường".
"Cái quái gì vậy!" Vu Hạ Khôn lê người về phía bên kia giường, đưa hai tay ra che chắn trước mặt, đây là tư thế phòng thủ.
Lúc trước anh quá tập trung, Giản Du Du lại trầm mặc một cách đáng ngạc nhiên khiến anh thậm chí còn không biết rằng có người đang ngồi ở cạnh giường mình, kết quả là nửa đêm quay đầu lại là một cái mồm đầy máu hướng về phía mình, dù có là ai cũng muốn tè dầm.
Nhưng sau khi nhìn rõ Giản Du Du, Vu Hạ Khôn tức giận quát lên: "Cô đang làm gì vậy! Ăn mặc cứ y như ma vậy, cô định hù chết ai à!"
Giản Du Du nhìn anh một cách vô tội: "Không phải anh nói rằng em không chuyên tâm với công việc của mình, cũng chẳng giống cô ấy sao? Cho nên em mới ăn mặc thế này cho anh xem nè."
Sự buồn ngủ và mệt mỏi ở Vu Hạ Khôn hoàn toàn vì sợ cô mà tan thành mây khói: "Điều gì khiến cô nghĩ rằng mình như thế này là giống cô ấy?!"
Vu Hạ Khôn nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô: "Mau rửa sạch cho tôi!"
Thật ra Giản Du Du chờ đợi nãy giờ đã mất kiên nhẫn, giờ lại bị mắng nên tâm trạng không mấy tốt đẹp. Đang lúc muốn già mồm thì đã thấy mấy thứ hôm nay mua ở trong góc, tâm trạng nhăn nhó đột nhiên giống như vậy đầu tóc khô xơ được thoa dầu bóng tóc vậy, cô lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười: "Anh đừng tức giận. Anh yêu, em đi rửa sạch ngay đây."
"Ai là anh yêu của cô? Ai là anh yêu của cô?!" Vu Hạ Khôn hùng hùng hổ hổ sau lưng Giản Du Du. Giản Du Du đi vào phòng vệ sinh, bằng một cách thuần thục, cô dùng khăn tẩy trang chà sát bản thân, kéo mình từ quỷ giới trở về nhân gian.
Rửa qua nước sạch một lần nữa, gương mặt trong sáng và thờ ơ lại xuất hiện trong gương.
Cô vén tóc lên và cởi bỏ chiếc váy lộng lẫy bên ngoài, bên trong là chiếc áo phông mềm mại và quần đùi thể thao. Cô bước ra với chiếc váy trên tay, những đường cong cơ thể giữa hai chân thon dài căng bóng cực kỳ bắt mắt. Vu Hạ Khôn vốn đã gọi nhân viên chăm sóc, đang nhịn tiểu chờ bên giường. Thấy Giản Du Du đi ra, anh định nói mấy câu khó nghe, nhưng khi lời nói vừa đến môi thì đã bị đôi chân này của cô làm cho chói mắt mà gác lại.
Tác giả:
Giản Du Du: Sau khi quẹt thẻ, tôi thực sự cảm thấy tổng giám đốc Hạ thật quyến rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.