Chương 5: Em Thật Tốt
Niên Đại
12/10/2022
Nhưng mà Lâm Tư Tư vẫn cảm thấy bữa ăn này quá đạm bạc, đúng là oan ức cho người đàn ông trụ cột gia đình này rồi.
"Trong nhà còn chút tiền, anh xem có nên mua chút thịt về hay không? Em sẽ làm một nồi thịt kho tàu, đến lúc đó sẽ để anh ăn thật ngon." Lúc Lâm Tư Tư thu dọn bát đĩa thì nói như vậy.
Châu Tùng Bách vừa mới ăn no xong, lập tức lại cảm thấy đói bụng.
Thịt kho tàu à, lúc anh làm đầy tớ ở huyện thành bên kia cũng đã được ăn một lần, ăn tới nối suýt nuốt cả lưỡi, mùi vị đó cả đời này cũng khó quên.
Bởi vì bữa cơm này quả thật rất ngon miệng, Châu Tùng Bách tự cảm thấy đây cũng coi như vợ anh bày tỏ lời xin lỗi với mình, anh là một người đàn ông, cũng không chấp nhặt với người kém hiểu biết như vợ mình được?
"Vợ, em muốn ăn thịt à?" Châu Tùng Bách hỏi.
Nếu nói về độ chịu chi thì người trong thôn này không thể so sánh với anh, bất kể là thịt hay là vải, nếu như có tiền thì anh đều mua hết, nhưng khổ nỗi là trong tay không có tiền.
Đương nhiên vợ anh có, hơn nữa còn không nhiều không ít, tầm gần ba trăm đồng đấy.
Số tiền này là do cha anh để lại sau khi hy sinh oanh liệt, lúc đó mẹ anh vẫn còn đang mang thai anh đấy, những thứ khác thì phân chia hết rồi.
Số tiền này mãi cho đến lúc anh kết hôn mới lấy ra.
Vốn dĩ đã tích góp được gần một nghìn rồi, nhưng mà mua một căn nhà mất năm trăm đồng, sau lại trang trải cuộc sống sau khi kết hôn, một nghìn đồng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng mà vợ anh xưa nay vẫn tiết kiệm, cũng còn dư lại ít tiền, dù thế nào cũng phải có ba trăm.
"Em vẫn ổn, chỉ là anh không thể không có thịt ăn." Lâm Tư Tư nhịn không được có chút đau lòng anh.
Vóc dáng cao thế này, nhưng lại gầy gò nhìn chẳng khác gì cây trúc, hơn nữa một người đàn ông không có thịt ăn thì sao mà được?
Châu Tùng Bách sửng sốt một chút, vợ anh còn đau lòng anh sao?
"Hôm nay mẹ tới, khuyên bảo em một phen, em nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy lấy tiền là em sai, cho nên sau này em sẽ thay đổi, chúng ta chung sống hòa thuận với nhau, anh…anh cũng đừng chấp nhặt với em nữa." Mặt Lâm Tư Tư đỏ lên, ngượng ngùng nói.
Dáng vẻ này đúng là khiến Châu Tùng Bách vui mừng muốn chết, vợ anh thật sự biết sai rồi, xem ra mẹ thật sự không lừa anh.
Thật sự đã khuyên bảo vợ anh được rồi sao?
"Vợ, vậy chuyện tiền bạc trước đây anh nói với em thì sao?" Châu Tùng Bách thăm dò nhìn cô rồi nói.
Lâm Tư Tư nhớ ra, sở dĩ nguyên chủ náo loạn uống thuốc sâu là bởi vì anh muốn lấy tiền đi.
Nguyên chủ uống thuốc sâu cũng chỉ là trò lừa bịp mà thôi, lúc đó sau khi rửa sạch bình đựng thuốc trừ sâu rồi mới đem ra uống sạch.
Lâm Tư Tư cũng sẽ không bởi vật ngoài thân như tiền mà xích mích với chồng, tiền là vật quan trọng của đàn ông, tiền hết rồi thì có thể kiếm lại, cô có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, thế nhưng chồng thì chỉ có một thôi.
"Anh chờ em chút." Lâm Tư Tư nghe một câu vợ, gương mặt ửng hồng nói một câu rồi vào nhà cầm tiền ra.
Vẫn còn hai lượng mà bà cụ Châu đã đưa cho, cô đều cầm ra hết, đưa Châu Tùng Bách, rồi nói: "Tiền trong nhà đều nằm ở đây, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, em sẽ không ngăn cản anh nữa, cùng lắm thì em xuống ruộng kiếm công phân để nuôi anh là được."
Xuống ruộng kiếm công phân đương nhiên chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, muốn cô xuống đó làm việc là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà chuyện này cũng không anh hưởng tới việc Châu Tùng Bách bị lời nói của cô làm cảm động rồi.
Tất cả những chuyện trước đây đều trở thành gió thoảng mây bay, lần này vợ anh lại đồng ý lấy hết tài sản trong nhà ra để anh đi làm ăn, Châu Tùng Bách anh nhất định phải nhớ kĩ phần ân tình này của cô!
Đối diện với gương mặt cảm động của chồng, Lâm Tư Tư vẫn rất hưởng thụ, nói: "Anh đếm đi."
"Được." Châu Tùng Bách gật đầu.
Tính cả khoản tiền gởi ngân hàng của gia đình, tổng cộng có hơn ba trăm hai mươi đồng.
"Ba trăm đồng nay anh sẽ cầm đi, còn hai mươi đồng này sẽ giữ lại." Châu Tùng Bách nhìn cô nói.
"Được, nhiêu đây giữ lại để trang trải cuộc sống." Lâm Tư Tư gật đầu nói.
Châu Tùng Bách vui vẻ nhìn cô, Lâm Tư Tư vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt anh đang phát sáng nhìn cô, nhất thời xấu hổ đỏ mặt: "Anh…Anh nhìn em như thế làm gì?"
"Vợ, em thật tốt." Châu Tùng Bách nắm lấy tay cô, nói.
"Trong nhà còn chút tiền, anh xem có nên mua chút thịt về hay không? Em sẽ làm một nồi thịt kho tàu, đến lúc đó sẽ để anh ăn thật ngon." Lúc Lâm Tư Tư thu dọn bát đĩa thì nói như vậy.
Châu Tùng Bách vừa mới ăn no xong, lập tức lại cảm thấy đói bụng.
Thịt kho tàu à, lúc anh làm đầy tớ ở huyện thành bên kia cũng đã được ăn một lần, ăn tới nối suýt nuốt cả lưỡi, mùi vị đó cả đời này cũng khó quên.
Bởi vì bữa cơm này quả thật rất ngon miệng, Châu Tùng Bách tự cảm thấy đây cũng coi như vợ anh bày tỏ lời xin lỗi với mình, anh là một người đàn ông, cũng không chấp nhặt với người kém hiểu biết như vợ mình được?
"Vợ, em muốn ăn thịt à?" Châu Tùng Bách hỏi.
Nếu nói về độ chịu chi thì người trong thôn này không thể so sánh với anh, bất kể là thịt hay là vải, nếu như có tiền thì anh đều mua hết, nhưng khổ nỗi là trong tay không có tiền.
Đương nhiên vợ anh có, hơn nữa còn không nhiều không ít, tầm gần ba trăm đồng đấy.
Số tiền này là do cha anh để lại sau khi hy sinh oanh liệt, lúc đó mẹ anh vẫn còn đang mang thai anh đấy, những thứ khác thì phân chia hết rồi.
Số tiền này mãi cho đến lúc anh kết hôn mới lấy ra.
Vốn dĩ đã tích góp được gần một nghìn rồi, nhưng mà mua một căn nhà mất năm trăm đồng, sau lại trang trải cuộc sống sau khi kết hôn, một nghìn đồng cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nhưng mà vợ anh xưa nay vẫn tiết kiệm, cũng còn dư lại ít tiền, dù thế nào cũng phải có ba trăm.
"Em vẫn ổn, chỉ là anh không thể không có thịt ăn." Lâm Tư Tư nhịn không được có chút đau lòng anh.
Vóc dáng cao thế này, nhưng lại gầy gò nhìn chẳng khác gì cây trúc, hơn nữa một người đàn ông không có thịt ăn thì sao mà được?
Châu Tùng Bách sửng sốt một chút, vợ anh còn đau lòng anh sao?
"Hôm nay mẹ tới, khuyên bảo em một phen, em nghĩ ngợi hồi lâu, cảm thấy lấy tiền là em sai, cho nên sau này em sẽ thay đổi, chúng ta chung sống hòa thuận với nhau, anh…anh cũng đừng chấp nhặt với em nữa." Mặt Lâm Tư Tư đỏ lên, ngượng ngùng nói.
Dáng vẻ này đúng là khiến Châu Tùng Bách vui mừng muốn chết, vợ anh thật sự biết sai rồi, xem ra mẹ thật sự không lừa anh.
Thật sự đã khuyên bảo vợ anh được rồi sao?
"Vợ, vậy chuyện tiền bạc trước đây anh nói với em thì sao?" Châu Tùng Bách thăm dò nhìn cô rồi nói.
Lâm Tư Tư nhớ ra, sở dĩ nguyên chủ náo loạn uống thuốc sâu là bởi vì anh muốn lấy tiền đi.
Nguyên chủ uống thuốc sâu cũng chỉ là trò lừa bịp mà thôi, lúc đó sau khi rửa sạch bình đựng thuốc trừ sâu rồi mới đem ra uống sạch.
Lâm Tư Tư cũng sẽ không bởi vật ngoài thân như tiền mà xích mích với chồng, tiền là vật quan trọng của đàn ông, tiền hết rồi thì có thể kiếm lại, cô có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, thế nhưng chồng thì chỉ có một thôi.
"Anh chờ em chút." Lâm Tư Tư nghe một câu vợ, gương mặt ửng hồng nói một câu rồi vào nhà cầm tiền ra.
Vẫn còn hai lượng mà bà cụ Châu đã đưa cho, cô đều cầm ra hết, đưa Châu Tùng Bách, rồi nói: "Tiền trong nhà đều nằm ở đây, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, em sẽ không ngăn cản anh nữa, cùng lắm thì em xuống ruộng kiếm công phân để nuôi anh là được."
Xuống ruộng kiếm công phân đương nhiên chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, muốn cô xuống đó làm việc là chuyện không có khả năng.
Nhưng mà chuyện này cũng không anh hưởng tới việc Châu Tùng Bách bị lời nói của cô làm cảm động rồi.
Tất cả những chuyện trước đây đều trở thành gió thoảng mây bay, lần này vợ anh lại đồng ý lấy hết tài sản trong nhà ra để anh đi làm ăn, Châu Tùng Bách anh nhất định phải nhớ kĩ phần ân tình này của cô!
Đối diện với gương mặt cảm động của chồng, Lâm Tư Tư vẫn rất hưởng thụ, nói: "Anh đếm đi."
"Được." Châu Tùng Bách gật đầu.
Tính cả khoản tiền gởi ngân hàng của gia đình, tổng cộng có hơn ba trăm hai mươi đồng.
"Ba trăm đồng nay anh sẽ cầm đi, còn hai mươi đồng này sẽ giữ lại." Châu Tùng Bách nhìn cô nói.
"Được, nhiêu đây giữ lại để trang trải cuộc sống." Lâm Tư Tư gật đầu nói.
Châu Tùng Bách vui vẻ nhìn cô, Lâm Tư Tư vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt anh đang phát sáng nhìn cô, nhất thời xấu hổ đỏ mặt: "Anh…Anh nhìn em như thế làm gì?"
"Vợ, em thật tốt." Châu Tùng Bách nắm lấy tay cô, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.