Cô Dâu 30 Ngày

Chương 14

Phoenix

19/09/2014

Bích Như tiếp tục dìu Kỳ Vy đi lên cầu, những màu sắt tuyệt đẹp và khá trong suốt, nó có thể nhìn thấy từng làn mây trắng đang lơ lững bên dưới chân…

Đi đến khi trước mắt hình như là một cánh cổng bằng pha lê tuyệt đẹp, Bích Như vội dìu Kỳ Vy đi nhanh qua cánh cổng. Khi đi qua, cánh cổng phát ra một luồng sáng khiến Kỳ Vy phải nhắm mắt lại nhưng chân vẫn bước đi theo Bích Như.

Một lát sau, cảm giác như luồng ánh sáng đó đã biến mất, không gian xung quanh có vẻ tỉnh lặng pha lẫn tiếng nước chảy. Hình như là một dòng suối, thứ âm thanh đó ngày càng rõ hơn, Kỳ Vy đang mãi hình dung không gian xung quanh thì chợt Bích Như lên tiếng:

- Thái Tử Phi, Người mở mắt ra đi… - Tiếng của Bích Như khiến nó bất giác giật mình mở mắt ra…

Trước mắt là một khung cảnh tuyệt đẹp, quả thật là tiên cảnh, thác nước cao hàng chục mét đang đổ từng dòng nước trắng xóa xuống chiếc hồ nhỏ đừơng kính chừng 30 mét, nước trong hồ trong veo đến độ có thể thấy từng viên sỏi nhỏ dưới đấy hồ, chiếc hồ không quá sâu…

Với lượng nước không quá lớn, đủ để nghe tiếng con thác đang chảy rì rào nhưng vẫn nghe được tiếng nói của Bích Như…

- Bích Như nghĩ đến đây tắm, Công Nương sẽ cảm thấy thỏai mái trở lại…với lại nước ở đây rất ấm…

Nói rồi Bích Như cởi giúp từng lớp y phục trên người Kỳ Vy ra, có vẻ nó hơi ngượng nhưng xung quanh chỉ có nó và Bích Như, cuối cùng chỉ còn lại lớp áo mỏng duy nhất trên người, nhưng không quá lộ liễu…

Khẽ dìu Kỳ Vy xuống hồ, ngâm mình trong hồ, nó cảm thấy tinh thần thỏai mái, không còn nặng nề như trước, nước lại rất ấm…

Kỳ Vy khẽ dựa lưng vào một bờ đá gần đó, Bích Như thì ngồi trên bờ dùng tay rưới từng làn nước xuống mái tóc óng ả của nó, vừa lấy tay vuốt từng lọn tóc giúp Kỳ Vy…

Chợt Kỳ Vy cảm thấy tay mình không đau nữa, nơi cổ tay hôm qua bị An Phong ghì chặt… Nay tại sao không thấy đau nữa, hay vì…

Kỳ Vy đưa tay lên, nó to mắt kinh ngạc, cổ tay hòan tòan bình thừơng, không như hôm qua… ngay chỗ cổ tay đỏ sẫm thế nhưng bây giờ thì không nhìn thấy gì nữa, nơi đó giờ vẫn trắng hồng mềm mại như lúc nào…Chẳng lẻ là do nước trong hồ đã chữa lành vết thương cho nó ?

Cảm thấy Kỳ Vy có chút lạ, Bích Như khẽ hỏi:

- Người có chuyện gì sao ?

- Nước này có công dụng trị thương sao ? - Kỳ Vy vừa nói vừa bóp bóp ngay cổ tay, mong đây là sự thật.

- Trị thương ? Người bị thương ư ? – Bích Như thay đổi sắc mặt khi nghe Kỳ Vy nói đến đó, khẽ nhíu mày

- Tôi…à…không, làm gì có…! Tôi chỉ hỏi để biết thôi… - Kỳ Vy ấp úng, nhưng cho dù nó có che dấu thế nào cũng khi ở Thiên Giới bất cứ suy nghĩ, ý định đều có thể nhìn qua thông qua ánh mắt.

Bích Như nhìn Kỳ Vy lo lắng:

- Có phải Thái Tử đã làm người bị thương ?



- Tôi… - Kỳ Vy ấp úng, định không muốn nói ra, nhưng biết rằng không thể dấu được nữa, nó khẽ gật gật.

Ngỡ Bích Như sẽ buông lời trách móc Thái Tử, nhưng không như dự đoán…

- Thần nghĩ Thái Tử không cố tình làm bị thương Công Nương đâu, chắc Người sơ ý thôi…. – Nói rồi lại tiếp tục dùng tay chãi từng lọn tóc trên vai Kỳ Vy.

- Sao cô lại nói vậy ! - Kỳ Vy cảm thấy như Bích Như đang nói giúp cho hắn ta.

- Thần hiểu Thái Tử, Người sinh ra vốn đã lạnh lùng và mang trong người một sức mạnh tiềm ẩn, đôi khi Người lại làm thương người khác mà chính bản thân không hề hay biết…

- Làm người khác bị thương thì làm sao hắn biết được, vì hắn đâu phải là người bị thương… - Kỳ Vy cảm giác như Bích Như cứ luôn nói giúp cho An Phong, trong lòng hết sức bực bội…

- Không đâu Công nương, người đừng nghĩ như vậy… Vì Thái Tử không thể khống chế được thứ sức mạnh đó trong người, Bích Như từ nhỏ cũng hay chơi đùa cùng Thái Tử nên rất hiểu Người. Có lần người vô tình vấp ngã và chạm tay nhẹ vào chiếc bình hoa bằng ngọc mà mẹ Người thích nhất, thì chợt nó rơi xuống và vỡ nát…Người biết đó, lọai ngọc làm ra bình hoa ấy không phải thứ ngọc thừơng vậy mà cũng có thể vỡ tan tành trước bàn tay bé nhỏ của Thái Tử. Kể từ đó, Người luôn luôn cố gắng chú ý cẩn thận từng cử chỉ, hành động của mình và dần đã kiềm chế được phần nào sức mạnh tiềm ẩn trong người.

- Nhưng tại sao, hắn lại…tỏ ra lạnh lùng như vậy ? - Kỳ Vy bất giác cảm thấy có chút gì đó cảm thông cho An Phong.

- Quả thật trong Thái Tử là một vị thần mang một dòng “ máu lạnh” trong người, nhưng đó chỉ là một cái vỏ bọc bên ngòai của Người thôi… Về việc Thái Tử không muốn gần gũi tiếp xúc nhiều với các Thái Tử Phi trước kia, và cả Công Nương… - Bích Như nói đến đó, Kỳ Vy vội cố gắng lắng nghe Bích Như – là do theo thần hiểu về Thái Tử, đó là do Người cố né tránh, gặp Thái Tử Phi càng ít càng tốt, vì e rằng nếu tiếp xúc nhiều lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm với một trong số họ và cả Công Nương. Vì thế Thái Tử luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với những Cô Dâu của mình. Vì Người biết rằng, nếu như yêu một trong số họ và khi cô ấy hòan thành nhiệm vụ 30 ngày làm Thái Tử Phi, thì Người sẽ mãi mãi không gặp được người con gái mà Người yêu nữa…

- Ra là vậy sao… - Kỳ Vy cảm giác như trái tim trong lòng ngực thắt chặt lại như muốn ngợp thở. Trước giờ luôn nghĩ An Phong là một vị thần vô tâm, không nghĩ rằng những hành động lời nói của An Phong đều có lý do không thể nói . Buổi nói chuyện chỉ đến đó, Kỳ Vy vội đứng dậy cho Bích Như thay y phục cho nó.

Hôm nay Kỳ Vy mặc một bộ y phục màu xanh da trời tuyệt đẹp, Kỳ Vy rất thích màu xanh đó nhưng dừơng như khi ở Thiên Giới này thấy màu xanh nhiều quá nên khiến nó hơi nhàm chán thứ màu ấy…

Nhưng suy cho cùng, khi mặc bộ y phục ấy lên người thì cho dù chán đến đâu nó cũng phải công nhận nó vẫn thích màu xanh da trời hơn bất cứ màu khác…

Sau khi tắm ở hồ, nó cùng Bích Như trở về, nàng ta có nhắc nó nếu muốn đi đâu thì gọi cho nàng ta nhưng nhìn nó chẳng có hứng gì mà tham quan ngắm cảnh ở Thiên Giới, thế nên nàng ta đành để cho Kỳ Vy ở lại phòng…

Quả thực cuộc sống nơi Thiên Giới hơi nhàm chán đối với nó, đơn giản nó vẫn không quên được Hạ Giới…

Kỳ Vy đang ngồi trước chiếc gương nhỏ và cầm lượt lên chãi từng lọn tóc, vừa ngắm nghía mình trong gương, nó chợt giật mình làm rơi lượt, nó sực nhớ đến mình đã để quên cây trâm ở bờ suối…

Vôi cúi người nhặt cây lượt và đặt lại trên bàn, vén y phục lên đi ra cửa, mở cửa ra… Đứng trầm ngâm một lúc, nó đang nhớ đến câu chú lúc nãy Bích Như dạy nó…

Rất may nó vẫn nhớ, vội nhắm mắt tập trung và đọc chú. Trong phút chốc, trước mặt lại là chiếc cầu vòng đủ màu trong suốt uốn mình như một cây cầu bắc qua bên kia dãy mây.

Đặt bàn chân nhỏ nhắn lên chiếc cầu và đi từ từ đến cánh cổng pha lê nọ. Khi vào cánh cổng pha lê, lại thứ ánh sáng lóa mắt đó lại phát ra. Bây giờ nó đang đứng ở bờ suối, Kỳ Vy to mắt, định quay lưng bỏ chạy, trước mắt là nam nhân với mái tóc dài hơn lưng, y phục trắng viền xanh đang đứng quay lưng hứơng con suối…

Nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt, không biết phải làm gì” bỏ chạy ? Hay đi đến chỗ hắn ?”



Chỉ biết đứng thẫn thờ. Chỉ vì cây trâm nó đã đến đây, chẳng lẽ vì hắn mà nó phải quay về như thế sao ?

Nhưng nó sẽ làm sao nếu hắn phát hiện ra nó không cất giữ quà của hắn cẩn thận ? An Phong vốn là một người khó hiểu nên nó không thể đoán trước được điều gì sắp xảy ra…

Khẽ liết mắt nhìn xuống nền đất, nơi lúc nãy đặt bộ y phục cùng trâm ngọc, nó chẳng thấy bất cứ vật gì ở đó, thoáng nghĩ là An Phong đã nhặt được trâm ngọc, cảm giác không ổn, tim trong lòng ngực không còn đập từng nhịp đều đều nữa

- Không đâu Công nương, người đừng nghĩ như vậy… Vì Thái Tử không thể khống chế được thứ sức mạnh đó trong người, Bích Như từ nhỏ cũng hay chơi đùa cùng Thái Tử nên rất hiểu Người. Có lần người vô tình vấp ngã và chạm tay nhẹ vào chiếc bình hoa bằng ngọc mà mẹ Người thích nhất, thì chợt nó rơi xuống và vỡ nát…Người biết đó, lọai ngọc làm ra bình hoa ấy không phải thứ ngọc thừơng vậy mà cũng có thể vỡ tan tành trước bàn tay bé nhỏ của Thái Tử. Kể từ đó, Người luôn luôn cố gắng chú ý cẩn thận từng cử chỉ, hành động của mình và dần đã kiềm chế được phần nào sức mạnh tiềm ẩn trong người.

- Nhưng tại sao, hắn lại…tỏ ra lạnh lùng như vậy ? - Kỳ Vy bất giác cảm thấy có chút gì đó cảm thông cho An Phong.

- Quả thật trong Thái Tử là một vị thần mang một dòng “ máu lạnh” trong người, nhưng đó chỉ là một cái vỏ bọc bên ngòai của Người thôi… Về việc Thái Tử không muốn gần gũi tiếp xúc nhiều với các Thái Tử Phi trước kia, và cả Công Nương… - Bích Như nói đến đó, Kỳ Vy vội cố gắng lắng nghe Bích Như – là do theo thần hiểu về Thái Tử, đó là do Người cố né tránh, gặp Thái Tử Phi càng ít càng tốt, vì e rằng nếu tiếp xúc nhiều lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm với một trong số họ và cả Công Nương. Vì thế Thái Tử luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với những Cô Dâu của mình. Vì Người biết rằng, nếu như yêu một trong số họ và khi cô ấy hòan thành nhiệm vụ 30 ngày làm Thái Tử Phi, thì Người sẽ mãi mãi không gặp được người con gái mà Người yêu nữa…

- Ra là vậy sao… - Kỳ Vy cảm giác như trái tim trong lòng ngực thắt chặt lại như muốn ngợp thở. Trước giờ luôn nghĩ An Phong là một vị thần vô tâm, không nghĩ rằng những hành động lời nói của An Phong đều có lý do không thể nói . Buổi nói chuyện chỉ đến đó, Kỳ Vy vội đứng dậy cho Bích Như thay y phục cho nó.

Hôm nay Kỳ Vy mặc một bộ y phục màu xanh da trời tuyệt đẹp, Kỳ Vy rất thích màu xanh đó nhưng dừơng như khi ở Thiên Giới này thấy màu xanh nhiều quá nên khiến nó hơi nhàm chán thứ màu ấy…

Nhưng suy cho cùng, khi mặc bộ y phục ấy lên người thì cho dù chán đến đâu nó cũng phải công nhận nó vẫn thích màu xanh da trời hơn bất cứ màu khác…

Sau khi tắm ở hồ, nó cùng Bích Như trở về, nàng ta có nhắc nó nếu muốn đi đâu thì gọi cho nàng ta nhưng nhìn nó chẳng có hứng gì mà tham quan ngắm cảnh ở Thiên Giới, thế nên nàng ta đành để cho Kỳ Vy ở lại phòng…

Quả thực cuộc sống nơi Thiên Giới hơi nhàm chán đối với nó, đơn giản nó vẫn không quên được Hạ Giới…

Kỳ Vy đang ngồi trước chiếc gương nhỏ và cầm lượt lên chãi từng lọn tóc, vừa ngắm nghía mình trong gương, nó chợt giật mình làm rơi lượt, nó sực nhớ đến mình đã để quên cây trâm ở bờ suối…

Vôi cúi người nhặt cây lượt và đặt lại trên bàn, vén y phục lên đi ra cửa, mở cửa ra… Đứng trầm ngâm một lúc, nó đang nhớ đến câu chú lúc nãy Bích Như dạy nó…

Rất may nó vẫn nhớ, vội nhắm mắt tập trung và đọc chú. Trong phút chốc, trước mặt lại là chiếc cầu vòng đủ màu trong suốt uốn mình như một cây cầu bắc qua bên kia dãy mây.

Đặt bàn chân nhỏ nhắn lên chiếc cầu và đi từ từ đến cánh cổng pha lê nọ. Khi vào cánh cổng pha lê, lại thứ ánh sáng lóa mắt đó lại phát ra. Bây giờ nó đang đứng ở bờ suối, Kỳ Vy to mắt, định quay lưng bỏ chạy, trước mắt là nam nhân với mái tóc dài hơn lưng, y phục trắng viền xanh đang đứng quay lưng hứơng con suối…

Nhìn thấy nam nhân đứng trước mặt, không biết phải làm gì” bỏ chạy ? Hay đi đến chỗ hắn ?”

Chỉ biết đứng thẫn thờ. Chỉ vì cây trâm nó đã đến đây, chẳng lẽ vì hắn mà nó phải quay về như thế sao ?

Nhưng nó sẽ làm sao nếu hắn phát hiện ra nó không cất giữ quà của hắn cẩn thận ? An Phong vốn là một người khó hiểu nên nó không thể đoán trước được điều gì sắp xảy ra…

Khẽ liết mắt nhìn xuống nền đất, nơi lúc nãy đặt bộ y phục cùng trâm ngọc, nó chẳng thấy bất cứ vật gì ở đó, thoáng nghĩ là An Phong đã nhặt được trâm ngọc, cảm giác không ổn, tim trong lòng ngực không còn đập từng nhịp đều đều nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu 30 Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook